Chương 59

Becky Armstrong đã đi rồi, một mình Freen Sarocha ở trong phòng làm việc ngồi thật lâu. Tiểu hộ sĩ lúc tan việc đi ngang qua cửa, thấy bên trong đèn vẫn sáng, lặng lẽ mở một khe nhỏ, hé con mắt vào trong. Chỉ thấy một mình Freen Sarocha đỡ trán cúi đầu, tóc toái toái lạc lạc che trước trán cô, nhìn không rõ biểu lộ.

Tuy rằng không biết cô làm sao, nhưng mà tiểu hộ sĩ rõ ràng cảm giác được Freen Sarocha tâm tình không đúng. Chẳng lẽ cô gái vừa rồi khiến bác sĩ không vui? Suy nghĩ một lúc, tiểu hộ sĩ vẫn quyết định trò chuyện mấy câu.

"bác sĩ Chankimha." Tiểu hộ sĩ dửng dưng mở cửa lớn, nửa người chen vào trong.

Freen Sarocha đang đắm chìm trong tâm tình của mình, bị cô gọi, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt rõ ràng không đúng: "Sao còn chưa về?"

"Không phải chị cũng chưa về sao? Bình thường lúc này, nếu không có việc gì, chị đã về từ lâu rồi."

Freen Sarocha cười một tiếng, càng không nói nên lời, qua loa lên tiếng: "Ừm."

Bỗng dưng bầu không khí trở nên trầm mặc khiến tiểu hộ sĩ không dễ chịu. Như trước đây Freen Sarocha chọc ghẹo cũng được, hay nói giỡn cũng được, thế nào cũng không để bầu không khí trở nên lúng túng như thế.

Tiểu hộ sĩ không có can đảm hỏi rút cuộc chuyện gì đã xảy ra, lần trước bộ dạng bác sĩ Chankimha nổi giận đã đủ kinh khủng rồi: "Vậy em về trước, bác sĩ Chankimha, chị cũng về sớm đi. Nhìn dáng vẻ của chị thật mệt mỏi."

"Đi đường cẩn thận." Freen Sarocha khẽ gật đầu.

Tiểu hộ sĩ đi rồi, hai tay Freen Sarocha bụm mặt, cuối cùng mệt mỏi thu thập đồ đạc, cũng ra về.

Lạnh lẽo tàn sát tứ phía, tới gần đêm, người trên đường lại không nhiều lắm. Freen Sarocha muốn về nhà, về sau mới nhớ tới mình đã chia tay Becky Armstrong rồi, chỗ đó, vốn là vì nàng mà chuyển vào, hiện tại lại vì nàng mà chuyển ra. Quanh đi quẩn lại, cứ như vậy bị mình nhiễu trở về tại chỗ.

Hiện tại cô là người không nhà để về, giống như ở đâu cũng đi không được.

Một mình cô, mang theo túi, cứ như vậy dọc theo con đường muốn làm gì thì làm.

Sau khi Mon Armstrong bị June cùng Sam chọc giận gần chết, những ngày này thừa lúc thời gian rãnh rỗi còn thừa lại không bao nhiêu, đi ra ngoài du lịch một chuyến. Lúc trở lại từ nơi xa đã nhìn thấy Freen Sarocha cô đơn chiếc bóng, bóng lưng cô vốn thon gầy dưới đêm đen, thoạt nhìn có chút tiêu điều. Mới vài ngày không gặp liền thành ra như vậy? Sẽ không lại cãi nhau chứ?

Vừa định để tài xế lái xe qua đưa cô về nhà, Mon Armstrong đã nhìn thấy bên cạnh của cô dừng lại một chiếc xe, người đi ra ấy vậy lại là June! Trong kinh ngạc, nàng rất ngạc nhiên Freen Sarocha làm sao lại qua lại với June?! Theo như nàng biết, Freen Sarocha cùng June chẳng qua là lần trước tại bệnh viện mới gặp một lần thôi? Vì sao... Vừa định đi qua chất vấn June, điện thoại không đúng lúc vang lên.

"Alo?"

...

"Đã biết rồi." Mon Armstrong thở dài ôi một hơi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Freen Sarocha đang bắt chuyện với June ở đằng xa, nghiến răng nghiến lợi nói với lái xe một câu: "Quay đầu!"

Lái xe nuốt một ngụm nước bọt, từ trong gương nhìn thoáng qua Mon Armstrong ở phía sau. Đây là làm gì vậy nha, đang êm đẹp cứ như vậy không nóng không lạnh nói chuyện với hắn! Rõ ràng là mình vô tội nhất.

"Becky, cậu đừng uống..." Ana càng về sau không thể nhìn nổi nữa, rót mạnh như vậy, thật lo lắng dạ dày yếu ớt của nàng có thể chảy máu hay không.

Becky Armstrong hất tay của cô ra, cái gì cũng chưa nói, con mắt màu đen như núi trong đầm nước—— vẻ ngoài sâu lắng không biết che giấu mạch nước ngầm gì bên trong.

Nhìn sắc mặt nàng âm trầm, Ana cấp bách: "Cậu cũng không thể cái gì cũng không nói mà cứ uống như thế được? Bọn mình rất lo lắng."

Sau khi Becky Armstrong mãnh liệt rót một ly, quơ lấy ly rượu, tiếng nói có chút trầm xuống, bên trong giọng nói bình tĩnh mang theo bất đắc dĩ cùng thương tâm: "Tên kia —— muốn chia tay với mình." Sau khi nói xong, lại uống một ly.

Lời này vừa nói ra, hai người bên người đều kinh ngạc một hồi.

"Sao lại như vậy?"

"Vì sao?" Freen Sarocha nhìn qua không phải loại tùy ý kết thúc tình cảm, "Cậu xác định sao?"

Becky Armstrong tóc dài mất trật tự che trước mặt nàng, dưới ánh đèn u ám thấy không rõ nét mặt nàng, ngược lại khiến nàng thoạt nhìn mang vài phần chán chường: "Cô ấy nói ba mình quá lợi hại, cô ấy đấu không lại, cô ấy cũng không có niềm tin để tiếp tục với mình." Nói xong nàng tự giễu cười cười, "Chính là lý do đơn giản như vậy." Nàng nói như không quan tâm, nhưng là dưới vẻ ngoài vô vị kia là trái tim nát vụn.

...

Trong khoảng thời gian ngắn, Ana cùng Tor đều không nói gì. Becky Armstrong lạnh nhạt nhìn các cô, lại tiếp tục uống rượu. Cuối cùng, Ana nói: "Chia thì chia, cô ta có gì đặc biệt hơn người chứ!"

Becky Armstrong lắc đầu, Ana vĩnh viễn không biết mình có thể lại yêu một người không giữ lại chút gì là khó khăn cỡ nào, cô ấy cũng không biết mình dồn toàn bộ. Cuối cùng bỗng nhiên một ngày nào đó, người kia nói với nàng muốn nàng từ bỏ.

Như vậy cũng tốt hơn so với là phát hồng thủy, ban đầu mình đứng ở bên bờ sông, người ở bờ bên kia tầng tầng hấp dẫn, sau khi đem mày lừa gạt qua đó, chính mình lại nhảy lên trên bờ cùng những người kia không muốn đi qua cùng mày nữa đồng thời cười nhạo mày, cuối cùng thừa lúc mày bị những người bên kia mỉa mai rồi bị nước sông nuốt chửng. Tự mình trả giá tất cả cùng dũng khí, ở trong mắt người khác lại thành trò cười. Cảm giác như vậy không khỏi quá tệ.

Trở ngại cũng không ngăn cản được, cuối cùng Becky Armstrong say bí tỉ.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta phải đưa cậu ấy về."

"Lái xe khẳng định không được." Các cô cũng uống rượu.

"Hay gọi người đưa cậu ấy về, như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Vị bác sĩ kia?" Ana hiện tại càng cảm thấy Freen Sarocha không đáng tin cậy.

"Đã chia tay rồi, còn có thể trông chờ người ta thế nào chứ? Mon không phải trở về rồi sao? Gọi cậu ta thử xem."

Vì vậy lúc Mon Armstrong vừa định tìm June chất vấn, nhận được điện thoại chạy tới quán bar.

Mon Armstrong chịu đựng mệt mỏi cũng lửa giận tích trong bụng, "Đăng đăng đăng" tiến vào quán bar tìm người. Trong lúc có mấy người tiến lên, đều bị nàng ác ngôn ác ngữ mắng lui.

"Ở đây!" Ana vẫy vẫy tay.

Mon Armstrong nhíu nhíu mày, đi tới. Nàng vươn tay, đẩy ra tóc tai mất trật tự của Becky Armstrong, mới miễn cưỡng nhận người phụ nữ say như một đầm lầy này là chị mình.

"Quá xấu xí!" Mon Armstrong lắc đầu, không khỏi líu lưỡi. Thì ra uống say lại khó coi như vậy, vậy trước kia mình chẳng phải... Nhìn bộ dạng Becky Armstrong, Mon Armstrong nghĩ, về sau không bao giờ uống say nữa. Bằng không thì, khó coi như vậy chính nàng cũng không cách nào tiếp nhận.

"Mau đưa chị của cậu về đi."

"Này... Này rút cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đang êm đẹp, sao lại uống thành quỷ thế này?

Ana cướp lời nói: "Đều là thất tình gây họa."

"Thất tình?" Freen Sarocha? Không phải cô ta là thiên thần sao?

"Đừng có dùng ánh mắt chất vấn như vậy nhìn mình!" Ana lập tức cầm trách nhiệm của mình đẩy không còn mảnh, "Chính miệng chị cậu nói! Tay bác sĩ kia chia tay cậu ấy rồi."

Điều này khiến tròng mắt của Mon Armstrong muốn rớt xuống, nàng kinh hãi: "Cái gì?" Sau đó nóng lòng muốn Becky Armstrong xác thực, nàng kéo Becky Armstrong, vỗ nhè nhẹ mặt của nàng: "Chị? Tỉnh lại!" Becky Armstrong hàm hàm hồ hồ vài tiếng, dứt khoát cả người đều mềm nhũn tê liệt ở trong ngực Mon Armstrong, rút cuộc không có tiếng động. Mon Armstrong thấy gọi nàng dậy không được, định đưa nàng về trước. Về phần, chuyện chia tay đến cùng là thật hay giả, vậy phải đợi nàng tỉnh rượu rồi hãy nói.

Nghĩ đến một màn vừa thấy ven đường, Mon Armstrong nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ Freen Sarocha vì June mới chia tay? Quan hệ của hai người đó là sao? Nếu thật là June từ bên trong gây khó dễ, nàng phải lột da June!!

Vừa trở lại...

Sau khi June ở quán bar nhìn thấy Becky Armstrong, nàng ta có thể đoán được đại khái —— Freen Sarocha nhất định đã nói chuyện chia tay với nàng. Bằng không dựa theo tính khí của Becky Armstrong, sẽ không một mình mua say ở quán bar.

June cũng không biết vì cái gì, thời điểm ý thức được chuyện này, nàng ta rất muốn nhìn thấy Freen Sarocha. Không biết cô làm sao. Có lẽ thời điểm này, cô đã rời đi rồi, cơ hội nhìn thấy cô rất bé, nhưng mà June vẫn nguyện ý đi thử vận may.

Lúc ở bên đường chứng kiến thân ảnh của cô, trong lòng June rất kích động, đến nỗi quên mất nguyên do tại sao lại kích động.

"Này!" June ấn còi ngừng lại.

Freen Sarocha không có biểu lộ gì xoay người: "Ôi! Tại sao cô lại ở đây?"

June xuống xe: "Vừa khéo chứ gì!"

Freen Sarocha miễn cưỡng trưng ra nụ cười yếu ớt, hiển nhiên giờ phút này tâm tình cô cực kỳ hỏng bét, không muốn nói cái gì.

"Sao không lái xe?"

"Muốn đi một mình, không lái xe."

"Như vậy à!" June nói, "Nhưng trời rất lạnh, huống hồ, theo tôi được biết, từ nơi này đến nhà cô là một đoạn đường dài. Cô xác định cô có thể đúng giờ về nhà ăn cơm sao?" Lời này chẳng qua là đang thử dò xét.

Freen Sarocha cười: "Không cần, căn nhà đó có lẽ không quay về nữa." Trong thanh âm của cô sinh ra cảm khái vô hạn, thất thần nhìn xa xa.

Thấy bộ dạng cô thất hồn lạc phách như vậy, June không biết mở miệng như thế nào.

"Tôi đã cùng chị ấy chia tay rồi." Lời này của Freen Sarocha nghe bất đắc dĩ cùng vô lực.

"Chẳng qua là tạm thời mà thôi." June cho rằng nàng nên trêu chọc Freen Sarocha một phen, nhưng điều mấu chốt lúc này, nhìn thấy bộ dạng Freen Sarocha cô đơn như thế, nàng lại có chút đau lòng muốn an ủi cô.

Freen Sarocha hơi lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

"Nếu như không có chỗ đi, nhà của tôi thì sao?" June đề nghị.

Freen Sarocha nghiêng đầu nhìn nàng, không nói được lời nào.

June cười cười: "Đừng làm như tôi đang câu dẫn cô! Tôi thích ai, cô rõ ràng hơn tôi mà! Hơn nữa, tự cô nói, đạo hạnh cô cao thâm, sức chống cự với hồ ly mạnh mẽ mà."

Freen Sarocha cong cong khóe miệng: "Được rồi, tôi cái gì cũng chưa nói. Cô cần gì phải một bộ giấu đầu lòi đuôi thế hả?"

"Tôi..." June có chút không biết làm sao.

"Mau lái xe đi." Freen Sarocha không có nhìn thấy bộ dạng bất an của nàng, nghiêng thân, chui qua vào trong xe.

June khó chịu ngồi vào trong buồng lái, đuôi xe nổi khói, liền lái đi.

Sau khi Mon Armstrong đem Becky Armstrong về nhà, đã sức cùng lực kiệt rồi.

Rút cuộc Freen Sarocha bình thường cho chị mình ăn cái gì? Vì sao chị ấy lại trở nên nặng như vậy chứ?!

Nghĩ đến Freen Sarocha, Mon Armstrong liền nghĩ đến trong quán rượu Ana đã nói, rút cuộc có phải sự thật không? Nếu như là sự thật, lại là vì cái gì? Lúc mình ra ngoài các cô không phải khá tốt sao?

Nàng cởi quần áo Becky Armstrong, đổi áo ngủ xong, muốn gọi điện thoại cho Freen Sarocha, đến bây giờ còn chưa có trở lại!

Nào biết, điện thoại còn chưa có sờ đến, điện thoại trong túi áo khoác Becky Armstrong lại vang lên. Nàng cầm lấy điện thoại, là số lạ, vốn định không để ý tới, nhưng mà vang lên thật lâu, cuối cùng nàng vẫn phải nhấc máy.

"Alo?"

"Là Becky Armstrong tiểu thư phải không?" Trong điện thoại truyền giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

"Bà là?"

"Tôi là mẹ Freen."

Mon Armstrong giật mình, mẹ của Freen Sarocha tại sao phải gọi điện thoại cho chị mình.

"Chào dì, xin hỏi có chuyện gì không ạ?" Nàng không có nói mình không phải là Becky Armstrong, nàng cảm thấy nếu là mẹ của Freen Sarocha, sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới đây.

"Ừm, là như này. Tôi có chút chuyện muốn một mình nói với Armstrong tiểu thư, không biết cô có thời gian không?"

Mon Armstrong nhìn nhìn Becky Armstrong ngủ như chết: "Được, dì hẹn thời gian là được."

Đã hẹn ở thời gian địa điểm, trong lòng Mon Armstrong có một loại dự cảm không may, gần đây chuyện phiền lòng dường như càng ngày càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top