Chương 16
Ngày hôm sau, Becky Armstrong vẫn đến công ty như ngày thường, Freen Sarocha cũng đến bệnh viện như thường, hôm nay cô còn có một ca phẫu thuật phẫu phải làm. Rảnh rỗi nhất chính là Mon Armstrong, vừa trở về cũng không ai muốn nàng đi làm. Hay chuyện Song, chiếu theo phép tắc, nàng cũng nên đi thăm một chút. Dù sao thì nhàn rỗi đến phát sợ, Mon Armstrong đơn giản sửa soạn một chút liền đi.
Freen Sarocha chỉnh lý lại bệnh án của Song, định trao đổi với em cùng người nhà em về tình huống một tí. Còn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm đứt quãng truyền ra. Cô dừng lại nơi cửa ra vào, cẩn thận lắng nghe. Lúc ca khúc sắp kết thúc, cô mới lễ phép gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa tiến vào.
Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi đen ngồi trước đàn dương cầm, đồng dạng tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai. Chỉ nhìn mỗi bóng lưng cũng có thể khẳng định, đây là một cô gái xinh đẹp. Cô lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện Mon Armstrong hiếm khi nghiêm mặt tựa bên cửa sổ.
"Chị Freen!" Song tựa ở đầu giường, sau khi nhìn thấy Freen Sarocha, lập tức hưng phấn gọi một tiếng.
Freen Sarocha cầm bệnh án trong tay, hướng Song mỉm cười tỏ ý.
Một tiếng gọi này của Song, làm cô gái ngồi trước đàn dương cầm cùng với Mon Armstrong đồng thời khôi phục tinh thần. Mon Armstrong không nghĩ tới sẽ chạm mặt cô ở chỗ này, khuôn mặt trước đó không thể nào vui nổi lập tức sáng lên như ánh mặt trời rực rõ. Nàng không đứng đắn đi tới: "Sao lại có duyên như vậy chứ? Bác sĩ Chankimha thật sự là ở chỗ nào cũng có thể gặp nha!"
Ngày hôm qua Freen Sarocha đã được diện kiến qua Nhị tiểu thư không phải người bình thường, cô cũng chỉ duy trì nụ cười trên mặt, một lời oán trách cũng không có. Mà cô gái ăn mặc toàn thân màu đen kia cũng rất hứng thú nhìn Mon Armstrong xum xoe với Freen Sarocha.
Freen Sarocha lấy tay Mon Armstrong đang đặt trên người mình ra, đem bệnh án trong tay thả xuống sô pha, hai tay nhàn nhã nhét trong túi áo blouse: "Hẳn là có duyên đi! Có điều ——" cô đi đến chỗ đàn dương cầm, nói với cô gái kia, "Ca khúc vừa rồi, đoạn cuối cùng, dường như cô đã đánh sai vài âm. Nếu như tôi nhớ không lầm, hẳn là như thế nhỉ?" Nói xong, ngón tay cô thon dài trên phím đàn đánh vài âm.
Cô gái kia vẫn mang chút dáng vẻ tươi cười, tác phong nhẹ nhàng nhìn Freen Sarocha. Sau đó nói: "Không nghĩ tới bác sĩ còn có thể đàn dương cầm."
"Học qua mà thôi, không thể nói là thông thạo." Freen Sarocha khiêm tốn nói.
Cô gái kia đứng dậy, thoải mái vươn tay: "Chào cô, chị gái Song—— Sam."
Freen Sarocha vươn tay ra nắm lấy tay Sam: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bác sĩ điều trị chính của em gái cô —— Freen Sarocha."
Mon Armstrong thấy mình bị gạt qua một bên, hai người ngược lại thì tốt rồi, còn giới thiệu lẫn nhau rất vui vẻ. Nàng nghiêm mặt, nhưng nàng lại cảm thấy trên người hai người cảm giác có hơi giống nhau, chẳng trách! Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Freen Sarocha hoàn toàn không có phát hiện bởi vì mình lạnh nhạt Nhị tiểu thư, giờ phút này đang bị Nhị tiểu thư chửi xéo trong lòng.
"Các người nói đủ chưa? Công việc của bác sĩ là tán gẫu cả ngày trong giờ làm sao?" Mon Armstrong thật sự không nhịn nổi nữa, vốn là nàng đến thăm Song đã hy vọng đừng có gặp Sam, nhưng lại thật không khéo, như bấm đúng giờ vậy, Mon Armstrong chân trước vừa đến, Sam chân sau đã bước vào rồi. Khiến cho Mon Armstrong muốn chạy trốn cơ hội mở cửa cũng không có.
Rút cuộc Freen Sarocha cũng phát hiện, Becky Armstrong cùng Mon Armstrong ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài ra, vẫn có chỗ giống nhau đấy, ví dụ như —— lòng dạ hẹp hòi. Vì chú ý tâm tình của Nhị tiểu thư, cô nói: "Nhờ có Mon nhắc nhở, bằng không tôi quên mất, tôi tới làm chuyện chính. Song, tình huống của em tôi đã thảo luận với các bác sĩ khác, nếu như không có gì ngoài ý muốn, không lâu nữa có thể sắp xếp phẫu thuật."
Song vẫn còn tâm tính của một cô nhóc, tâm tình không chút che dấu hiển hiện trên khuôn mặt: "Có thật không ạ? Chị Freen, có phải em phẫu thuật xong có thể bình phục khỏe mạnh không ạ?!"
"Hoàn toàn giống như người bình thường tôi lại không dám cam đoan. Tôi chỉ có thể nói, ca phẫu thuật này, tôi vẫn khá chắc chắn." Mấy lời hứa hẹn không thể thường xuyên nói ra, có đôi khi, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều.
Song nghe cô nói như vậy cũng không có ảnh hưởng gì: "Em tin chị."
"Xem ra em gái tôi rất thích cô?" Sam xen vào một câu, "Cô còn quen biết Mon?"
Freen Sarocha nhìn người phụ nữ xinh đẹp lại thành thục này, trong khoảng thời gian ngắn có loại cảm giác thật kỳ diệu: "Tôi cũng rất thích Song. Có điều, Mon tôi cũng mới quen biết hôm qua, ngoài ra, tôi coi như là bác sĩ riêng của Becky Armstrong."
"Bọn tôi có quen biết hay không liên quan gì đến cô?!" Mon Armstrong ngữ điệu tồi tệ nói, trên mặt hiếm thấy nghiêm túc cùng với nghiêm túc. Một khắc này, Freen Sarocha thiếu chút nữa cho rằng đây là Becky Armstrong, mà không phải Nhị tiểu thư ngày thường cười đùa tí tửng.
Sam ung dung bình thản nhìn Mon Armstrong, trong miệng nói không rõ ý cười.
"Freen Sarocha tôi có việc tìm cô, chúng ta đi ra ngoài nói." Mon Armstrong nói xong đi đến kéo tay Freen Sarocha.
Freen Sarocha lễ phép nói: "Hy vọng cô Horner có thể chuyển lời tôi tới ba cô, có thể tìm tôi đã bàn kỹ càng về ca phẫu thuật." Sau đó, vẫy tay chào tạm biệt Song rồi bị kéo ra ngoài.
Đối mặt với Freen Sarocha đến rồi đi vội vàng, Song có chút thất lạc nho nhỏ. Sam nhìn hai người đi ra ngoài, lại nhìn đàn dương cầm một cái, cũng không biết tâm tình thế nào.
Freen Sarocha bị kéo đến hành lang yên tĩnh.
"Nhị tiểu thư đây là làm gì vậy?" Hai tay Freen Sarocha khoát trên lan can, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của cô, trên mặt dịu dàng trước sau như một.
Mon Armstrong vốn là muốn nói gì đó, có thể cảm thấy quá mất mặt, mở miệng trở nên không quan trọng: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Freen Sarocha cười cười: "Đi làm."
"Không phải cô là bác sĩ riêng của chị tôi sao?"
Vấn đề này làm Freen Sarocha cười thành tiếng: "Cô sẽ không cho là tôi dựa vào chuyện đó để nuôi sống bản thân chứ? Nói như thế chẳng khác nào tôi bị chị cô bao nuôi đâu chứ? Hơn nữa, không phải ban ngày chị cô phải đến công ty sao? Lúc cô ấy không có ở đây, tôi ở nhà làm gì cơ chứ?"
"Chờ chị tôi về nhà!" Nhị tiểu thư nói như thể chuyện rất đương nhiên.
Trả lời như thế làm Freen Sarocha nhớ tới trên mạng lúc đó thịnh hành Phái Đại Tinh cùng Hải Miên Bảo Bảo cũng có một đối thoại buồn nôn như thế, lập tức cảm thấy tính tình Nhị tiểu thư thật sự rất trẻ con: "Chị gái à, cô thật đáng yêu."
Hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ, chẳng qua các cô không nghĩ tới cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Freen Sarocha, có một cô gái đội mũ lưỡi trai sắc mặt u ám đi tìm cô.
"Xin hỏi, Freen Sarocha ở đâu vậy?" Giọng điệu của cô ta không tốt hỏi tiểu hộ sĩ đang sắp xếp đồ đạc trong phòng làm việc.
"À? Chị tìm bác sĩ Chankimha sao? Có hẹn trước không? Bây giờ cô đến phòng bệnh ở tầng 5 tòa nhà C rồi. Xin hỏi, chị có chuyện gì không?" Y tá luôn cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ, hôm nay nắng rõ ràng không quá gắt, còn mang mũ lưỡi trai, còn kéo mũ xuống thấp như thế, giống như cố ý che dấu cái gì đó.
Đã biết được hành tung của Freen Sarocha rồi, cô gái kia lập tức quay đầu bước đi ngay, chân không kịp chạm đất chạy đến chỗ Freen Sarocha. Tiểu hộ sĩ không nghĩ tới, trong túi cô gái cất giấu một con dao vô cùng sắc bén...
"Không cho cười nhạo tôi! Tôi lớn hơn cô, vậy mà cô nói tôi đáng yêu?! Thật không lễ phép mà! Mau xin lỗi chị đi!"
Freen Sarocha khăng khăng nói không, hai người ở trên hành lang vui đùa ầm ĩ cả lên. Trong lúc xô đẩy, giày cao gót của Mon Armstrong lệch đi, người nghiêng về một bên, may mắn Freen Sarocha tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy nàng.
Một màn này đúng lúc bị cô gái đội mũ lưỡi trai vừa rồi trông thấy, dưới cái nhìn của cô ta, Mon Armstrong giống như thân mật dựa vào trong ngực, hơn nữa hai người còn cười cười, trong chớp nhoáng dấy lên lòng đố kỵ trong cô gái kia. Cô ta rút con dao sáng choang trong túi ra, vẻ mặt dữ tợn đi về phía Freen Sarocha: "Freen Sarocha đi chết đi!!"
Freen Sarocha nghe thấy tên mình theo bản năng ngẩng đầu lên, lại phát hiện có người cầm dao vọt tới chỗ mình, cô lập tức đẩy Mon Armstrong ra, bụng mạnh mẽ trúng một dao. Máu tươi lập tức bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả áo blouse.
Mon Armstrong bị dọa sợ, mình bị đẩy ngã xuống đất, nàng lập tức thét lên.
Cô gái kia trở nên hơi điên cuồng, nhìn thấy Mon Armstrong té lăn trên đất, làm cô ta rất đau lòng, muốn đến đỡ nàng dậy: "Becky, rất xin lỗi, con khốn kia không chỉ quấn quýt lấy em, còn dám đẩy em! Không sao, đưa tay cho chị, chị đỡ em dậy."
Biến hóa trên mặt cô ta khiến Mon Armstrong cảm thấy hoảng hốt, nàng biết người trước mặt đã nhận nhầm mình thành chị gái rồi. Đây chẳng lẽ là khoản nợ phong lưu trước kia của chị gái? Nàng lui về phía sau, nói: "Cô đừng tới đây!"
Người nọ thấy nàng trốn tránh mình, lập tức khó chịu: "Becky, em làm sao vậy? Là chị đây? Không biết chị sao? Tại sao lại đối xử với chị như thế? Hay là ——" Cô ta u ám chuyển tầm mắt đến trên người Freen Sarocha, "Hay bởi vì cô ta!! Được, chị sẽ giết chết cô ta, như vậy sẽ không còn ai có thể chia rẻ chúng ta nữa." Nói xong, cô lại muốn đi đâm Freen Sarocha.
Freen Sarocha khó khăn từ dưới đất đứng dậy, thở gấp cảnh giác nhìn cô ta.
"Chuyện gì vậy?" Sam ở trong phòng nghe thấy tiếng thét chói tai của Mon Armstrong, lập tức từ trong phòng đi ra, kết quả lại trông thấy một màn này.
Người nọ chuyển lực chú ý sang người Sam: "Sam, đã lâu không gặp! Mày cũng nên chết đi! Lúc trước mày cũng chính là đứa đầu sỏ chia rẽ tao cùng Becky! Mày cũng nên chết đi!" Nói xong, liền nâng dao lên, muốn đâm về phía Sam.
Chỉ tiếc, con dao bị Freen Sarocha nắm chặt lấy giữ không trung, máu men theo viền con dao nhỏ giọt xuống đất, nhìn thấy mà giật mình.
Cũng may lúc này một đám bác sĩ nam cùng y tá từ một phía đi tới, kịp thời khống chế được tình hình, cô gái kia lập tức bị bắt lại.
Freen Sarocha máu chảy đầy đất, thân thể vô lực ngã xuống, Sam lập tức đỡ lấy cô.
Thời điểm xảy ra chuyện, Becky Armstrong đang ở trong phòng họp. Trong lòng bỗng cả kinh một cái, một trận hoảng hốt xông lên đầu, bất an theo đó mà kéo đến. Sau đó, không lâu sau đó, điện thoại rung lên, vừa nhìn thấy là em gái mình, nàng cho rằng lại là chuyện không quan trọng, liền từ chối không tiếp. Kết quả, điện thoại vẫn không ngừng rung lên, nàng không còn cách nào, chỉ có thể nghe máy mà thôi.
"Alo?"
Nghe xong câu nói trong điện thoại, sắc mặt nàng lập tức thay đổi: "Chị lập tức tới ngay." Sau đó, tâm hoảng ý loạn lao khỏi phòng họp, để lại một đám người không biết chuyện gì đã xảy ra.
-------------------------------------------------------------------
Halo!
Tui vừa hoàn thành xong hết bản thảo của bộ này nên mn cho tui 1 con số bất kì đi.
Còn lí do thì có số đi rồi mn sẽ biết :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top