Chương 1
Trong phòng phẫu thuật, bệnh nhân nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ vận đồng phục màu lam vây xung quanh. Một nữ bác sĩ hết sức tập trung phẫu thuật cho bệnh nhân, mặt khác các trợ thủ cũng tập trung tinh thần ở một bên, thỉnh thoảng nghe theo yêu cầu của nữ bác sĩ, đưa dao phẫu thuật, kìm gì đó.
Nữ bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật chuyên dụng, đeo khẩu trang cùng mũ, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp cùng hàng mi cong vút. Cặp mắt mê người kia, giờ phút này lại lộ ra kiên nghị cùng nghiêm túc. Mồ hôi đang từ trên trán của cô cẩn thận trượt xuống.
Trợ thủ ở bên nhìn thấy, liền cẩn thận giúp cô lau mồ hôi.
Bỗng nhiên, nhịp tim bệnh nhân kịch liệt hạ thấp.
"Bác sĩ Chankimha!!!" Có người lo lắng nhắc nhở cô tình huống không thích hợp.
Nữ bác sĩ ánh mắt chuyển đến điện tâm đồ bên trên, không chút bối rối, ngược lại bình tĩnh chỉ huy: "Điện áp 200 Volt."
Các trợ thủ nghe theo, nhưng: "Bác sĩ Chankimha, vẫn không được, tim vẫn không đập."
Nữ bác sĩ bình tĩnh nói: "Tăng lên 300."
Người xung quanh nghe theo, có một giọng nam nói: "Freen, vẫn không được."
Nữ bác sĩ nghe thấy, giương mắt lườm nam bác sĩ, dùng giọng nói nhu hòa nhưng kiên định nói: "Không có sự đồng ý của tôi, anh ta đừng mơ đi gặp Thượng Đế." Sau đó lại bắt đầu căn dặn phương án của mình.
Trong phòng phẫu thuật lại khẩn trương, các thầy thuốc nghiêm túc cứu chữa cho bệnh nhân.
Hai giờ đồng hồ rất nhanh trôi qua, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bệnh nhân vừa nãy phẫu thuật xong được y tá đẩy ra. Người nhà chờ ở bên ngoài nóng vội bật dậy lao tới hỏi tình huống.
Y tá kiên nhẫn trả lời: "Phẫu thuật rất thành công. Nhưng, tình huống cụ thể, Bác sĩ Chankimha sẽ nói cụ thể với mọi người sau. Hiện tại bệnh nhân cần được nghỉ ngơi thật tốt. Chúng tôi sẽ đưa anh ấy về phòng bệnh trước."
Người nhà nghe được phẫu thuật thành công, tự nhiên vẻ mặt trở nên vui vẻ. Phu nhân lớn tuổi chắp tay trước ngực, vẻ mặt cảm kích cảm tạ Quan Âm Bồ Tát. Y tá nhìn bọn họ, cũng là vẻ mặt trấn an, may mắn mà có Bác sĩ Chankimha.
Freen Sarocha làm xong phẫu thuật đã rất mỏi mệt, cởi bỏ găng tay cao su dính đầy máu, sau đó cẩn thận rửa tay, dựa vào bức tường nghỉ ngơi. Vừa rồi bệnh nhân đột nhiên phát sinh tình huống làm cho cô gặp không ít phiền phức, nhưng mà y thuật cao như cô, trấn tĩnh như cô, từ trước đến nay tự tin không cho phép sinh mạng của bệnh nhân bị tước đi bất luận lý do gì đi nữa, may mắn là hết thảy đều thuận lợi. Chẳng qua là tinh thần cùng thể xác, có chút mệt mỏi.
"Bác sĩ Chankimha." Cô nghe thấy có người gọi cô, mở ra hai mắt mệt mỏi, chỉ nhìn thấy y tá Thong bưng một ly nước tới. Freen Sarocha ngồi dậy, cởi mũ cùng khẩu trang ra. Một mái tóc màu đen nhu thuận lập tức trượt xuống trên vai, khẩu trang được tháo xuống lộ ra ngũ quan càng tinh xảo.
Giống như đại đa số mỹ nữ, Freen Sarocha có nước da trắng, có phần giống người bệnh, khuôn mặt như vẽ, mắt như điểm sơn, thanh tú động lòng người. Vẻ đẹp của cô là cái loại tươi mát sạch sẽ gọn gàng, không tác quái không mị hoặc, làm cho người ta cảm giác rất phù hợp với cái tên "Freen" của cô, thanh tịnh tự nhiên; vẻ đẹp của cô tựa như hạt mưa nhỏ li ti, ở trong lúc lơ đãng lành lạnh rót vào nhân tâm. Tóm lại một câu, đứa nhỏ này lớn lên có cái mũi có mắt.
Lời tuy như thế, đừng xem nhẹ cô gái 20 mấy tuổi này, cô nhưng lại có kinh nghiệm y học cực kì phong phú, còn thường xuyên chủ trì các ca phẫu thuật quan trọng.
"Cho cô." Y tá Thong đưa nước cho cô.
Freen Sarocha tiếp nhận, mở rồi lại đóng khóe miệng, lộ vẻ cười ôn hòa dung: "Cảm ơn."
Y tá Thong rất thích cô gái này, trên mặt cô ấy một năm bốn mùa đều là mang theo nụ cười ấm áp, mọi người cảm thấy cô ấy cười thật ấm áp, lại thêm cô ấy đối nhân xử thế tự nhiên thanh thản, tính cách khiêm tốn, bất kể là bệnh nhân hay là bác sĩ y tá, đều rất nguyện ý thân cận với cô. Mà kỳ lạ là, Freen Sarocha đến bây giờ cũng không có bạn trai, cũng vậy không có nghe tin đồn cô cùng người nam nào. Mặc dù có không ít bác sĩ thậm chí là bệnh nhân theo đuổi qua cô, cuối cùng đều là bị cô nhã nhặn từ chối.
Cô gái này, toàn thân cao thấp đều lộ ra một cỗ hương vị cấm dục.
"Bác sĩ Chankimha, hôm nay thật may mắn khi có cô."
Freen Sarocha uống một hớp nước: "Toàn lực cứu bệnh nhân là chức trách của bác sĩ, không có cảm tạ với không cảm tạ. An phận mà thôi." Nguyên tắc làm việc của cô là làm hết phận sự, rèn luyện tốt chuyên môn hằng ngày không cho phép trong lúc làm phẫu thuật xảy ra bất cứ sai sót nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cô cũng không gánh nổi hậu quả. Dù sao, thứ cô nắm trong tay là mạng người.
Y tá Thong vừa định nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm tối, kết quả điện thoại Freen Sarocha liền vang lên. Không phải điện thoại, là âm thanh tin nhắn nhắc nhở. Freen Sarocha đọc xong tin nhắn, khóe môi cong lên, trong mắt lộ vẻ nghiền ngẫm vui vẻ.
Cô nói: "Y tá Thong, tôi trước sẽ giải thích với người nhà bệnh nhân một chút tình huống, chốc lát tôi còn có việc, phải đi trước."
Vẻ mặt cô sáng lạn mỉm cười, y tá Thong căn bản không có biện pháp cự tuyệt. Nếu như mọi người đều nói có việc, mình nói gì nữa đây, chỉ có thể gật gật đầu: "Được, đi đi."
Freen Sarocha cởi đồng phục phẫu thuật, thay đổi y phục, đeo lên mắt kính gọng đen nhỏ nhã nhặn. Phía dưới hai hàng lông mày dài nhỏ là đôi mắt trong suốt như nước, tuy rằng luôn nhàn nhạt nhìn người, nhưng lại hiện lên ánh sáng như vì sao trên trời. Cô mặc thêm áo blouse, càng làm cô thanh lệ vô cùng. Chẳng qua là điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là sắc mặt của cô, cho tới nay đều là tái nhợt giống như người bệnh, có vài bệnh nhân đã gặp cô đều cho rằng cô là bệnh nhân. Trên đường đi ngang qua, không biết bao nhiêu trai gái tim đập thình thịch.
Freen Sarocha cùng người nhà bệnh nhân nói đơn giản rõ ràng tình huống, mỉm cười lễ phép cáo biệt. Người nhà bệnh nhân cảm kích khôn cùng, liên tục nói lời cảm ơn. Bác sĩ Chankimha cũng chỉ là lễ phép cười cười, nói đó là bổn phận mà cô phải làm. Sau đó nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không còn sớm, đơn giản nói chào tạm biệt, khoác áo blouse rời đi.
Về muộn, từ trước đến nay không phải là tác phong của cô.
Freen Sarocha quay về nhà mình trước, thay đổi quần áo, mặc quần áo ở nhà, đơn giản rửa mặt mình một chút. Sau đó đi ra cửa, hướng cánh cửa đang đóng chặt đối diện nhấn chuông cửa. Một lát sau, thì có một cô gái trẻ như thế ra mở cửa.
"Chìa khóa đâu?" Thanh âm của nàng không mang theo chút cảm tình, nghe có chút trong trẻo nhưng mang hơi thở lạnh lùng. Nàng sau khi mở cửa liền trực tiếp xoay người, như thể biết là ai, cũng không có liếc nhìn đối phương một cái.
"Chắc lần trước để quên trên ghế sofa nhà chị rồi." Freen Sarocha giải thích.
Trong phòng lắp đặt thiết bị phong cách rất đơn giản, nhưng mà dùng màu trắng đen làm tông màu chủ đạo thoạt nhìn phong cách cực kỳ hiện đại, một ít vật dụng trong nhà được thiết kế theo hình giọt nước tinh xảo làm giảm đi sự trống trải của phòng khách. Từ phong cách căn phòng có thể thấy được, nữ chủ nhân nó là một người cường thế tính tình có phần lãnh đạm.
Freen Sarocha sau khi vào cửa tùy ý ngồi lên sofa, sau đó từ góc ghế sofa tìm được cái chìa khóa. Becky Armstrong cũng đi tới ngồi xuống, dùng khăn lau sạch làn tóc ẩm ướt. Freen Sarocha nghiêng người ngồi dựa trên ghế sofa, vui vẻ ngắm nhìn mỹ nữ bên cạnh. Becky Armstrong chuyên tâm tiếp tục làm chuyện của mình. Một lát sau, nàng rút cuộc nhẫn nhịn không được ánh mắt Bác sĩ Chankimha nóng bỏng nhìn mình hơn nữa lại không chút e dè, ôn hoà mở miệng: "Chỉ là lau khô tóc mà thôi, nhìn cái gì?"
Freen Sarocha nói: "Tôi chỉ đang quan sát bệnh tình của chị mà thôi."
Lý do vô liêm sỉ.
Becky Armstrong lau tóc xong, cầm khăn tắm treo ở trên cổ mình, sau đó ánh mắt chợt chuyển đến Bác sĩ Chankimha cười có chút lưu manh bên cạnh: "Không có nghe đến nhìn người khác lau khô tóc cũng có thể nhìn ra được bệnh."
Người bị châm chọc kia vẻ mặt không có cái gì gọi là lúng túng cả, ngược lại làm ra vẻ nghiêm trang nói: "Thật có thể chứ. Nếu lúc chị lau khô tóc mà rụng nhiều tóc thì. . . "
Lời còn chưa nói xong, Becky Armstrong đã đem trên khăn tắm ném về phía Freen Sarocha. Freen Sarocha tránh không kịp, khăn tắm đã đáp xuống mặt cô. Nàng mặc kệ Freen Sarocha nói thật hay giả, chủ yếu là nàng không muốn nghe những lời nhàm chán kia.
"Đau!" Freen Sarocha bị đau kêu thành tiếng, sau đó bắt lại khăn tắm, giận quá hóa cười, nói: "Chị ném khăn nhưng thật ra rất chuẩn đó." Lời tuy như thế, mũi cô nhạy cảm ngửi thấy mùi dầu gội của Becky Armstrong trên khăn tắm.
"Tôi không có công phu cùng cô nói chuyện tào lao." Becky Armstrong ngồi dậy, cũng không quay đầu lại nói, sau đó lại nhớ ra cái gì đó, "Nấu cơm đi, trước đó tắm đã, trên người của cô toàn mùi thuốc thật khó ngửi."
Freen Sarocha là bác sĩ, suốt ngày ngốc ở trong bệnh viện, trên người khó tránh khỏi sẽ có chút mùi bệnh viện. Nhưng đâu có rõ ràng như vậy? Kỳ lạ là, mỗi lần chỉ cần cô không tắm, dù có thay quần áo rồi đi nữa, Becky Armstrong đều có thể ngửi được cái gọi là mùi thuốc sát trùng. Cô liền kì quái, Becky Armstrong là chó ư? Mũi thính như vậy?
Trong mắt cô tràn đầy dịu dàng vui vẻ, mím môi, sau đó quay trở lại nhà của mình, ngoan ngoãn tắm rửa.
---------------------------------------------------------------------------------------
Sorry nha
Tình huống bất khả kháng là máy tui bị bệnh nên phải gửi nó khám nên truyện tới giờ mới đăng được. Mọi người thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top