9. BĂNG NHÓM
Chúng tôi đang nhìn nhau dưới ánh đèn ấm áp. Khun Sam đang ở rất gần tôi, tim tôi đập ngày càng nhanh hơn. Và tôi cảm thấy như mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Cô ấy ở quá gần và nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt nâu xinh đẹp. Giống như người ta nói: Tôi tan chảy như kem vào mùa hè
"Em có buồn ngủ không, Baby?"
"Y... Ừ."
"Bụi bay vào mắt em à ." cô ấy nói rõ ràng
"Phải không?!" Xấu hổ, tôi lau mắt ngay lập tức. Sau đó cô ấy nằm nghiêng và quay lưng lại với tôi chuẩn bị ngủ.
"Không có việc gì. Chị trêu em đúng không?" tôi hỏi cô ấy
"Tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon, Bé con."
Cái gì? Tại sao cô ấy lại như thế này? Tôi bối rối nhìn cô ấy, tắt đèn và đắp chăn cho mình. Chà, chuyện gì vậy? Tôi không biết cách nào để giải thích..
Sáng hôm sau..
Tôi thức dậy khi ánh sáng chiếu vào cửa sổ. Tôi vội đứng dậy khi nhận ra đó không phải là nhà của mình. Tiếng ồn phát ra từ vòi hoa sen trong phòng tắm cũng là nguyên nhân đánh thức tôi.
Ồ... tôi không có mơ đâu. Tôi đã qua đêm ở đây tại nhà Khun Sam và tôi đang nằm trên giường của cô ấy
Tôi vừa hào hứng vừa bối rối, nhưng nó nhanh chóng qua đi khi Khun Sam bước ra từ phòng tắm với chiếc áo phông xám và quần thể thao xanh nước biển
"Em dậy muộn đấy, em đã nói mỗi ngày em đều dậy từ rất sớm để đi làm, xem ra không đúng há, lừa gạt ta sao, bé con?"
"Là tại chị... Chị dậy sớm như vậy làm gì?" Tôi đang nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của cô ấy, mặc dù cô ấy vừa mới tắm xong nhưng đôi mắt nâu của cô ấy không giấu đc.
"Trông chị có vẻ mệt mỏi, hình như chị ngủ không ngon."
"Không ai có thể ngủ bên cạnh em, bé con. Em ngáy khi ngủ và nó nghe như sấm."
"Chị đã bao giờ nhìn thấy sấm sét chưa?"
"Nó giống trong Truyện ngụ ngôn của Aesop."
"Có sấm sét trong câu chuyện sao?"
"Nó có mẹ cua biết nói, tại sao không có sấm sét?" cô ấy nói
Tại sao tôi phải thức dậy sớm để thảo luận về việc tôi ngáy đêm qua như thế nào? Vì vậy, tôi kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách đi vào phòng tắm, nhưng ...
"Em có thể mặc đồ của tôi. Mặc lại đồ của em không tốt đâu."
"Không tốt? Vì sao?"
"Nó không sạch sẽ. Thật không tốt khi mặc quần áo cũ và bẩn. Thật mất vệ sinh."
Đúng... Tôi gật đầu đáp lại, mặc dù tôi vẫn còn bối rối. Tôi tắm trong 15 phút và đánh răng bằng bàn chải đánh răng mới mà cô ấy để lại cho tôi, sau đó tôi đi đến tủ quần áo không cửa ngăn của cô ấy. Bên trong chỉ có quần áo với tông màu xám.
Màu đỏ ở đâu? Quần áo màu đỏ ở đâu? Tôi lấy một chiếc áo phông và một chiếc áo len giản dị tương thích với phong cách của cô ấy, sẽ không thích hợp nếu mặc quần jean.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, cô ấy nhìn tôi một lúc và nói.
"Em đang đùa tôi đấy à."
"À... là bộ quần áo màu xám trong tủ của chị. Phong cách của chị đấy, sao tôi dám đùa nghịch?"
"Phù hợp."
Cô ấy đi ngang qua tôi vào phòng tắm, lấy và mặc một chiếc áo khoác thể thao.
"Thấy chưa? Bây giờ chúng ta khác rồi. Hiện tại chúng ta không mặc đồ đôi."
Tôi cảm thấy xấu hổ sau khi nghe những gì cô ấy nói. Tại sao? Tại sao tôi xấu hổ? Đó là bởi vì chúng tôi ăn mặc như một cặp tình nhân. Trong lúc tôi đang khó chịu thì điện thoại của cô ấy đổ chuông. Cô ấy nhìn vào điện thoại, dường như nhận ra điều gì đó, rồi quay lại nhìn tôi
"Tôi quên mất hôm nay tôi có hẹn với bạn."
"Không sao đâu. Tôi có thể bắt taxi về nhà..."
"Không đói?"
"Tôi không."
"Nhưng nó miễn phí!"
"Ở nhà tôi cũng miễn phí. Tốt hơn là tôi nên ăn ở nhà."
"Và nó cũng ngon nữa."
"Mẹ tôi nấu ăn cũng rất ngon."
"Nó cũng khá đắt."
"Nhưng..."
"Em nghèo mà đúng không?"
Trời ơi...
"Chị muốn tôi đi với chị?"
"Chỉ là để cho em biết."
" Tôi không muốn..."
"Đắt lắm. Em không mua được đâu. Tôi sẽ trả tiền đồ ăn cho em."
"Vậy tôi đi cùng chị ."
"Em đúng là người thợ đào vàng."
Cái gì?..
Tôi đã biết rằng nếu tôi cố lảng tránh cuộc trò chuyện, nó sẽ là một vòng lặp vô tận như tình hình đêm qua. Tôi cảm thấy như tôi đã hiểu cô ấy nhiều hơn, cô ấy sẽ không bao giờ nói những gì cô ấy muốn. Và tôi phải là người thua cuộc trong cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại như vậy. ...haizzz..
"Nhà hàng cách đây không xa, chúng ta đi bộ đi."
"Chúng ta có thể đi bộ đến đó?"
"Không bao giờ có chỗ đậu xe cho tôi. Nếu họ sắp xếp cuộc hẹn cách xa nơi đây thì tôi đã không đi."
"Tại sao chị không mời họ vào nhà của chị?"
"Tôi không thích ."
Vậy tại sao tôi lại cả đêm ở nhà cô ấy? Chắc cô ấy sợ ngạ quỷ nên mới xin tôi ở lại. Tuy nhiên, tôi không hỏi và đi theo bước chân của cô ấy
"Sao em cứ đi phía sau chị? Lại đây, đi bên cạnh chị này."
"V... Vâng."
Cô ấy dừng bước và đợi tôi. Chúng tôi đi cùng nhau trong im lặng cho đến khi đến nhà hàng, đúng là không xa, tôi thấy xung quanh đây có rất nhiều nhà hàng.
Chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng Nhật chỉ có một nhóm nhỏ khách hàng đang ồn ào bên trong. Họ dừng lại ngay khi Khun Sam bước vào
"PP đã đến... Ồ, cô ấy là ai?"
Mọi người đang nhìn tôi ngạc nhiên. Khun Sam nhìn tôi và giới thiệu ngắn gọn về tôi
"Cấp dưới của tôi. Cô ấy có thể ăn cùng chúng ta không?"
Họ nhìn nhau trước khi kéo ghế cho tôi. Bạn của Khun Sam rất tử tế với tôi. Một trong những người bạn của cô ấy là một nữ diễn viên. Cô ấy đã là bạn với Khun Sam từ thời trung học, tôi nhớ cô ấy vì tôi thường thấy cô ấy đi cùng Khun Sam và mẹ tôi nói rằng cô ấy là một diễn viên.
"Em tên gì, cấp dưới của PP?" Cô bạn diễn viên Kate của Khun Sam hỏi tôi. Một trong số họ cố gắng ngăn cô ấy lại bằng một cái vỗ nhẹ
"Đừng treo ghẹo em ấy. Em ấy không biết bạn "dầm khâm" thế nào đâu ... Bé cưng, em tên gì? Em dễ thương quá."
Tôi cũng nhớ người phụ nữ này. Cô ấy là một "cô nàng đẹp trai" và khá nổi tiếng ở trường trung học. Hơn nữa, cô còn là nữ thừa kế của một tỷ phú....vậy có nghĩa họ là bạn cấp hai của Khun Sam
"Xin chào, Em tên là Mon."
"Tên của bạn cũng đẹp như bạn vậy. Vậy làm thế nào bạn biết được P-... cô ấy?" cô ấy chỉ vào Khun Sam
"Ồ, tôi là Kate, bạn có thể gọi tôi là Kate. Bạn chắc phải biết tên tôi vì sự nổi tiếng của tôi." Cô khoe khoang và mỉm cười. Cô ấy rất trầm tính trên màn ảnh nhưng lại rất thân thiện ngoài đời
"Vâng,chắc chắn là vậy rồi."
"Tôi là Tee" một phụ nữ xinh đẹp tự giới thiệu bản thân trước khi giới thiệu người khác
"Và đây là Jim."
"Tôi đã đổi tên! Hãy gọi tôi là Martha."
"Trời đất! Tự nhiên bắt người ta phải đổi cách gọi...từ Jim đến Martha , không thể chấp nhận được."
Tôi nhìn họ và mặt tôi đỏ lên vì họ đang nói chuyện phiếm, tôi không biết phải dùng ngôn ngữ ở mức độ nào để nói chuyện với họ. Họ tốt nghiệp cùng trường với Khun Sam, điều đó có nghĩa là họ xuất thân từ những gia đình thượng lưu, hoàng tộc hoặc một gia đình nổi tiếng nào đó. Từ những gì tôi đã thấy cho đến nay, họ đang nói chuyện như một số người bình thường.
"Hãy lịch sự với cô ấy, và đừng thô lỗ." Khun Sam gọi những người bạn của cô, nhưng họ đảo mắt.
"Rất tiếc! PP bây giờ là một quý bà tiêu chuẩn."
"Bạn nên gọi tôi là Sam. Và, bạn có thể chuyển thực đơn cho người hâm mộ của tôi không?"
Mọi người đang tranh nhau thực đơn. Cuối cùng, Kate lấy nó mỉm cười đưa cho tôi "Em có thể gọi bất cứ thứ gì em muốn, Jim sẽ trả tiền cho chúng ta."
"Tôi đã nói rồi, gọi tôi là Martha." (Chà, tôi sẽ gọi cô ấy là Martha)
Cô ấy mỉm cười ngọt ngào với tôi và nói: "Cứ tự nhiên đi bé yêu. Chị sẽ trả tiền, hôm nay Chị rất vui, hôm naylà một ngày tuyệt vời."
"Đó là bởi vì hôm nay bạn đến để đưa cho chúng tôi thiệp mời đám cưới của bạn." Tee nói với tôi về đám cưới của Jim.
"Em mừng cho chị." Tôi chúc mừng cô ấy.
"Nhưng tại sao tôi lại phải mừng cho cô ấy? Cô ấy sẽ không kết hôn nếu chưa có thai." Khun Sam thái độ nói.
Martha thò ngón tay vào đồ uống của mình và hất vào Khun Sam. "PP! Mon vừa gặp tôi. Giữ thể diện cho tôi chút đi."
"Đừng gọi tôi là PP"
"Kate, đưa thực đơn cho tôi. Tôi sẽ hỏi PP của chúng ta." Bởi Martha là chủ bữa tiệc hôm nay, Kate đưa thực đơn cho cô ấy và hỏi Khun Sam.
"Bạn muốn ăn gì?"
"Sao cũng được, tôi không bao giờ có được thứ mình muốn."
"Bạn có muốn món... sushi bạch tuộc này không?"
"Hoàn hảo."
"Được. Tôi sẽ không gọi món này." Martha mỉm cười và nhìn sang một trang khác.
"Món này thì sao, sushi cá ngừ?"
"Trông ngon đấy."
"Không, không gọi món này... món này thì sao, salad tôm?"
"Sao cũng được."
"Được rồi, không. Đây là trứng nhím biển, giống như trong phim Fanday." (Tên một bộ phim Thái Lan)
"Chúng được làm từ tinh hoàn nhím biển phải không?"
"Có thể đúng. Bạn có muốn không?"
"Không."
"Tuyệt, tôi sẽ gọi món này." Mọi người vỗ tay hào hứng . Khun Sam khoanh tay nhìn mọi người không nói gì. Còn tôi, tốt hơn hết là nên im lặng và thông cảm cho Khun Sam, người đang bị bạn bè trêu chọc.
"Khó chịu... Tôi muốn đi vệ sinh, tôi sẽ quay lại ngay."
Sau khi Khun Sam đi vệ sinh và để tôi yên, tất cả họ đều nhìn tôi rồi nhìn đồng hồ trước khi nói: "PP sẽ mất bao lâu trong nhà vệ sinh?"
"Cô ấy không trang điểm. Sẽ mất khoảng 5 phút."
"Jim, cô cần để khiến cô ấy ở đó khoảng 8 đến 10 phút. Và Mon, tôi sẽ hỏi bạn một điều."
"Vâng?" Tôi nhìn cô ấy và cảm thấy bất an. Điều gì đang xảy ra?
"Chuyện gì vậy?"
"Bạn và PP, mối quan hệ của các bạn là gì?"
"Hửm? Em chỉ là cấp dưới của cô ấy."
"Thật sao? Vậy tại sao bạn lại mặc quần áo của cô ấy? Tôi nhớ những bộ đồ này. Hai người trông giống một cặp."
"Ahhh..." Tôi suy nghĩ một lúc và trả lời thành thật. "Tối qua em ở nhà Khun Sam, cô ấy bị đau đầu. Nên em ở lại với cô ấy."
"Hai người ngủ với nhau sao? Cô ấy cho em vào nhà?" Tee khoanh tay và ngạc nhiên nhìn tôi sau khi nghe câu trả lời của tôi. "Tôi, bạn của cô ấy 10 năm, chưa bao giờ được vào nhà cô ấy. Ngay cả khi chúng tôi có hẹn ở đó, chúng tôi cũng gặp nhau ở bên ngoài. Cô ấy sợ chúng tôi phá nát nhà cô ấy".
"Ahhh... Em không biết."
"Em thực sự chỉ là cấp dưới của PP?"
"Vâng. Em có thể là gì khác sao?"
"Vợ... À... Hoặc là chồng... nhưng móng tay của em khá dài." Kate hào hứng nói trong khi tôi còn đang do dự chưa nói gì, thì cô ấy đưa tay lên và gãi đầu.
"Sao lại phức tạp như vậy? Em là bạn gái của PP sao? Trả lời có hoặc không là được."
"Không phải. Em chỉ là cấp dưới. Em không lừa chị."
"Có thể là thật. PP không biết làm điều đó như thế nào." Tee trả lời
"Cô ấy không phải là đồng tính nữ,cô ấy làm sao biết? PP mù tịch với những thứ này. Làm sao Jim dám nói rằng Mon cũng giống cô ấy? Kinh tởm."
"Mọi thứ đều có thể. Mon thật dễ thương. Mà này, tối qua cô ấy không làm gì em à?"
"Em là con gái. Chúng tôi có thể làm gì?" Tôi nói vậy bởi vì tôi thực sự không biết chuyện gì có thể xảy ra. Tất cả họ nhìn nhau kết thúc cuộc tra khảo. Buổi lấy khẩu cung đã kết thúc.
"Thật kỳ lạ. PP để ai đó vào nhà cô ấy." Kate vẫn còn bối rối trong khi những người khác vẫn im lặng, vì vậy tôi hỏi. "Có thực sự kỳ lạ như vậy không? Tôi chỉ qua đêm."
"Đúng rồi. Cô ấy không cho ai vào nhà. Cô ấy muốn có không gian riêng. Đây là lý do tại sao tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên... Cô ấy thường không giới thiệu chúng tôi với bất kỳ ai, nhưng cô ấy lại giới thiệu chúng tôi với em. Chắc là vì cô ấy không muốn ai nhìn thấy con người thật của mình.
"Vâng, tôi cũng rất ngạc nhiên." Ngay cả Mr. Kirk, chúng tôi vẫn chưa gặp anh ấy." Tee nói.
"Chờ chúng ta sẽ làm gì đó để biết thêm về điều này!" họ hào hứng nói.
Sau vài giây, Khun Sam quay lại và ngồi xuống chỗ của cô ấy.
"PP" Jim gọi Khun Sam và hỏi "Bạn có nghĩ rằng Mon của chúng ta rất dễ thương không?"
Thú vị.
"Không, cô ấy không dễ thương chút nào."
"Vậy ngươi không thích nàng?"
Khun Sam im lặng một lúc rồi trả lời rõ ràng
"Ừm, ta không thích."
Những người bạn của cô mỉm cười. Tôi cũng vậy, vì tôi vừa nhận được thông tin rằng cô ấy là kiểu người nói ngược lại với những gì cô ấy nghĩ
Đánh trống ngực...
Đánh trống ngực.... tim tôi lại đập như điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top