54. Cô đơn.
________________
Freen về đến nhà, ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào đó mà ngẩn người. Bình thường lúc bận rộn chỉ cảm thấy cuối tuần còn phải xử lí công việc thật sự quá mệt mỏi, nhưng hôm nay hiếm khi không có ai quấy rầy, cô lại cảm thấy quá mức rảnh rang, thậm chí hận không thể kiếm việc mà làm, thế mới không tới nỗi nhàm chán.
Trong nhà một mình trống vắng, mở gameshow lên thì cũng chẳng được bao nhiêu chương trình có thể khơi dậy hứng thú của cô. Cực chẳng đã, Freen đành tắt TV, quấn thảm nằm trên sô pha, định nhắm mắt thả lỏng, bù lại giấc ngủ trưa.
Vừa được chốc lát thì cửa nhà đối diện lại vang tiếng.
Mới đó đã về rồi sao?
Vậy là cô có bạn rồi?
Theo bản năng, Freen ngồi dậy, xốc thảm, xỏ dép vào rồi lập tức chạy ra mở cửa. Người phụ nữ bên đối diện nghe tiếng, quay lại nhìn cô.
Freen ngơ ngẩn: "Ra là dì."
Dì dọn dẹp gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay cô Sarocha ở nhà nghỉ ngơi à?"
Freen đảo mắt nhìn chung quanh: "Vâng, dì đến có một mình thôi sao?"
"Phải." Dì dọn dẹp cười cười với cô, "Tôi quét dọn nhà cô Armstrong trước rồi qua lau dọn giúp cô."
"À đúng rồi, tiền công lần trước cháu còn chưa trả cho dì." Freen quay vào lấy điện thoại, nào ngờ đối phương lại không nhận.
"Cô Armstrong trả giùm rồi." Dì lau dọn bước vào nhà bên kia, chuẩn bị bắt tay vào việc.
Dù chủ không có nhà nhưng người lau dọn vẫn có thể tùy ý ra vào. Freen không khỏi cảm thấy lo lắng cho tài sản bên trong, bèn bước theo vào nhà Becky, hỏi: "Hai người quen thuộc lắm à?"
"Đúng vậy, tôi phục vụ cho cô ấy hơn ba năm rồi." Dì lau dọn có ngoại hình đứng đắn, cách nói chuyện hào phóng, động tác làm việc cũng vô cùng linh hoạt. Dì vừa quét nhà vừa nói: "Cô Sarocha yên tâm, tôi không có chìa khóa nhà cô Armstrong. Là vừa rồi cô ấy đi ngang công ty chúng tôi mới đưa chìa dự phòng cho tôi, để tôi đến dọn dẹp hai nhà."
"Hai nhà?"
"Đúng rồi. Hai người cũng thân thiết thật đấy, trước kia cô Armstrong chưa bảo tôi dọn dẹp cho hàng xóm của cô ấy bao giờ." Dì lau dọn cười cười.
Freen đành giải thích: "Tụi cháu không chỉ là hàng xóm mà còn là đồng nghiệp nữa."
"Hèn gì. Tôi còn nói cô Armstrong sao mà tốt bụng quá." Dì lau dọn bước vào phòng tắm, bắt đầu lau bồn rửa mặt.
Freen tựa vào cửa, thấy trên kệ để đồ có bày một chai sữa tắm màu xanh lục. Cô cầm lên ngửi thử, đúng là rất thơm, không mua lầm.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Freen bèn câu có câu không mà trò chuyện với dì lau dọn. Nhắc đến sơ yếu lí lịch của đối phương, cô không thể không bội phục nói: "Ngành này của dì cũng cạnh tranh thật đấy, đa tài như vậy."
"Cuộc sống ép buộc thôi. Bây giờ yêu cầu của chủ càng ngày càng cao, đặc biệt là những nhà có con nhỏ, cạnh tranh phải nói là không thua gì thi đại học. Tôi cũng chỉ biết đàn dương cầm thôi, mấy đồng nghiệp lợi hại còn biết nhiều hơn nữa kìa." Dì lau dọn thở dài lắc đầu. Không biết nghĩ đến điều gì mà dì lại chợt chuyển đề tài, "Cơ mà nói đến dương cầm thì cô Armstrong đàn cũng xuất sắc lắm đó."
Freen chớp mắt.
Cô từng nghe Becky nói em biết rất nhiều thứ, trong đó có dương cầm. Nhưng cô còn chưa tận mắt nhìn thấy bộ dáng Becky đánh đàn bao giờ, nghĩ chắc cũng rất đẹp.
"Đàn của em ấy đâu?"
"Không biết nữa. Từ khi chuyển nhà thì tôi chưa thấy lại, chắc là đưa về nhà cô ấy rồi." Dì lau dọn ngừng một chút, rồi không biết nghĩ đến điều gì mà lại cố tình hạ giọng, "Tôi cảm thấy cô Armstrong hơi tội."
"Tại sao?"
"Cô ấy là chủ nhà có thái độ tốt nhất mà tôi từng gặp, thi thoảng còn cùng quét dọn, làm vệ sinh với tôi nữa. Hình như cái gì cô ấy cũng biết, nhưng mà... trước giờ tôi chưa từng gặp người nhà cổ." Dì lau dọn thở dài, "Cô nói xem, cô Armstrong dù gì cũng là một cô bé, thế mà lại rèn cho bản thân thành một chiến sĩ cái gì cũng biết làm. Cơ mà có thể là nhà giàu thì phức tạp, tôi cũng không dám hỏi cô ấy, chỉ làm tốt bổn phận là được rồi."
Freen gật đầu như suy tư. Thật ra mấy chuyện này, cô có thể đoán được đại khái. Từ đôi câu nói mà thi thoảng Becky để lộ, cô cũng biết được quan hệ của em với gia đình khá nhạt.
Hơn nữa, chuyển nhà lâu vậy rồi mà cô còn chưa thấy ai khác đến hỏi thăm, càng hiếm khi nghe Becky nhắc về người nhà.
Freen chợt hỏi: "Vậy ngoài gia đình ra thì còn người nào đến thăm nhà em ấy nữa không?"
Dì lau dọn: "Ý cô là người nào?"
"Tỷ như bạn bè này kia, bạn con gái mà chơi khá thân ấy."
"Không có. Tôi không gặp ai khác ở nhà cô ấy cả. Cơ mà không phải ngày nào tôi cũng đến làm nên có thể là chưa đụng mặt." Dì lau dọn nói.
Freen trầm ngâm một lúc, không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc Becky sẽ thích ai. Xem tình hình thì có thể loại trừ đối tượng bạn học rồi. Nếu là bạn học thì em thuê chung cư ngay gần trường, lí nào lại không dẫn người về chơi một chút?
Cô lại nhớ Becky từng nói đã yêu thầm được bốn tháng, vậy tức là lúc nghỉ hè, có thể gặp quá nhiều người, hoàn toàn không xác định được phương hướng để suy đoán.
... Khoan đã, cô đang làm gì thế này? Thám tử điều tra tình ái sao?
Freen lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ mông lung đi, tập trung quan sát dì lau dọn làm việc. Nhưng chỉ lát sau, cô lại cầm lòng không được mà lên tiếng hỏi: "Dì có nghe em ấy nhắc đến chuyện tình cảm bao giờ chưa?"
"Tôi chưa. Bình thường cô Armstrong ở nhà có một mình, gần như chẳng nói năng gì, tính cô ấy trầm quá." Dì lau dọn nói.
"Cũng đúng."
Becky không phải kiểu người miệng rộng, hay tùy tiện phơi bày bí mật của bản thân.
Cứu mạng!
Freen giờ đã chìm trong trạng thái tò mò đến điên cuồng rồi. Càng rảnh rỗi thì cô lại càng không ngăn được dòng suy nghĩ lung tung, cứ cảm thấy cô nàng tốt như thế nhất định phải có được bến đỗ tốt. Nhưng rồi lại sợ em còn trẻ người non dạ, nhỡ nhìn lầm người, chịu thiệt thì biết làm sao?
Dì lau dọn cũng làm vệ sinh luôn cho nhà Freen, còn nhân tiện nấu một bữa cơm.
Freen cảm thán: "Thảo nào tiền lương của dì lại cao, chất lượng phục vụ thật sự quá tốt."
Dì lau dọn cười nói: "Đây là cô Armstrong dặn riêng, nói cô không nấu cơm được, bảo tôi giúp một tay."
"Ha--" Freen chống má, lắc đầu, "Becky tốt quá, phải làm sao đây?"
Dì lau dọn cười sang sảng: "Tốt với cô như vậy không hay sao?"
Freen: "Hay, nhưng cũng không hay. Lỡ cháu quen với sự cẩn thận, chu đáo của em ấy rồi một ngày nào đó, em ấy yêu đương với người khác, sau đó chuyển đi thì chẳng phải cháu đây sẽ càng cô độc ư?"
Dì lau dọn: "Thế cũng phải. Con người ta ấy, một khi đã quen với ai rồi thì rất khó có thể chịu đựng được mùi vị của sự cô độc."
"Đúng, đúng." Freen thấy đối phương thu dọn đồ đạc, toan rời đi thì vội gọi lại, thanh toán hết tiền công hôm nay.
"Nhưng mà tôi đã nhận tiền của cô Armstrong rồi." Dì lau dọn ngập ngừng nói.
"Dì trả lại em ấy đi, bằng không cháu khó xử lắm, dì nói có phải không?" Freen nói.
"Được rồi, vậy lần này tôi tự quyết, để cô chi vậy ahaha." Dì lau dọn cười rời đi, căn hộ lại quay về với sự cô tịch.
Freen cầm điện thoại lên, hỏi Urassaya khi nào về.
Urassaya: [Tụi em đang ăn, chốc nữa còn định đi chơi tiếp. Chị ngủ trước đi.]
Vậy sao được?
Freen: [Trước mười giờ mà mày chưa về là chị trả mày lại nơi sản xuất.]
Urassaya: [ಥ‿ಥ]
Freen lại ấn mở khung thoại với Becky, cũng không rõ bên kia tiến triển thế nào rồi. Cô bèn soạn tin: [Quà đưa ra chưa? Phản ứng của đối phương thế nào?]
Xóa đi.
Soạn lại: [Giờ em đang vui lắm đúng không?]
Xóa đi.
Soạn lại lần nữa: [Ăn cơm chưa? Đang làm gì đấy?]
Xóa đi.
Soạn tiếp: [Chừng nào về?]
Xóa đi.
Cô ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó bỏ cuộc... Thôi, không quấy rầy chuyện tốt của Becky.
Lúc này, Becky đang ngồi dùng bữa trong nhà hàng. Cô gọi một phần cơm Pháp, mùi vị khá ngon. Bít tết được chiên vừa tới, đồ ăn kèm cũng rất hợp khẩu vị. Cô chụp lại bữa ăn, định về nghiên cứu, sau đó làm ra cho Sarocha tổng nếm thử.
Nghĩ đến cảnh món ngon mà mình nhiệt tình yêu thương cũng được một người khác ưa thích, cô lại có cảm giác hạnh phúc khó tả. Dạo gần đây, cô càng ngày càng dễ thỏa mãn và hạnh phúc. Chỉ một chuyện nhỏ bé thôi cũng có thể khiến cô cảm nhận được niềm vui sướng vô vàn. Cho dù niềm vui ấy chỉ thuộc về riêng mình cô nhưng vẫn phải cảm ơn Freen đã khiến cô được âm thầm nhấm nháp tư vị hạnh phúc.
Thời tiết bên ngoài ngày càng rét, tuần sau đã là Giáng sinh và Tết Dương lịch. Ngoài đường đã có không ít cửa hàng bắt đầu trang trí nên không khí lễ hội.
Cơm nước xong, Becky vẫn chưa đi ngay mà ngồi tại chỗ nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài, tìm góc đẹp mà chụp lại, sau đó gửi qua cho Freen cùng với bức ảnh bữa ăn.
Yes! Cuối cùng cô cũng có thể chia sẻ chuyện thường ngày với Sarocha tổng một cách tự nhiên được rồi!
Nhưng khi nhận được tin nhắn thì biểu cảm của Freen lại hết sức phức tạp.
"Ý gì đây? Ăn đại tiệc, ngắm cảnh đẹp với người thích còn không quên thồn cơm chó cho mình à?" Freen lầm bầm, muốn bảo cô nàng gửi hình người đối diện nhưng lại cảm thấy quá đường đột nên đành thôi, sau đó trả lời lại một tin.
[Móc mũi.jpg]
Becky: "Phụt."
Cô che miệng, sợ mình cười ra tiếng sẽ gây chú ý, đành lén lút vui vẻ suốt một lúc.
Becky: [Sarocha tổng ăn cơm chưa?]
Freen: [Ừ, dì lau dọn nấu ăn rất ngon.]
Becky: [So với em thì sao?]
Freen: [Đương nhiên vẫn là đầu bếp Armstrong hơn. Chừng nào đầu bếp Armstrong về thế?]
Becky: [Chắc là còn lâu.]
Freen: Ha.
Lêu lổng bên ngoài vui quên trời đất rồi chứ gì!
Cả hai đứa, đứa nào cũng chơi xả láng ở ngoài, chỉ có mình cô đau khổ đợi chờ như một người già neo đơn.
Không được, cô cũng muốn ra ngoài phiêu!
Freen gọi điện cho LookNam, hẹn bạn ra uống rượu, lại bị từ chối thẳng thừng.
"Ngại quá cưng ơi, hôm nay phải ở nhà với Saint rồi. Cậu cũng biết ảnh bận cỡ nào mà, khó khăn lắm mới rảnh được, đang xuống bếp nấu món ăn gia đình ảnh mới học..."
Tút tút...
Lại bị thồn cho một họng cơm chó, Freen vô tình cúp điện thoại, vò đầu...
Bực bội.
Cô với lấy chìa khóa bước ra ngoài, lái xe đi giải sầu, nhưng lang thang đảo một vòng vẫn không biết phải đi đâu.
Hơi khát, Freen bèn dừng xe lại, đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua nước. Lúc trở ra, cô đột nhiên chú ý đến một hình bóng quen thuộc, lẻ loi bên kia đường, chẳng có ai bên cạnh.
Một mình?
"Becky." Cô gọi một tiếng. Nhưng trên đường có quá nhiều tạp âm, hoàn toàn át mất tiếng gọi của cô.
Freen lập tức vọt đến bên đường, đợi một lúc thì đèn xanh mới sáng. Cô vội chạy sang bên kia, theo đúng hướng mà Becky đã đi.
Trước mắt không còn bóng dáng Becky, nhưng dường như cô đã đoán được em định đi đâu. Đằng trước chính là câu lạc bộ giải trí xa hoa kia.
Freen bước đi mà không hề do dự, song trong lòng lại thầm nghĩ mình đây là đang làm gì? Chỉ vài giây sau, cô đã nghĩ thông. Cô đang lo lắng cho sự an toàn của Becky thôi.
Ban đêm ban hôm, một mình lượn lờ trên phố làm gì? Chẳng lẽ là tỏ tình xong bị đá?
Nghĩ đến đấy, Freen lại bước vội hơn. Thấp thoáng đã thấy Becky đứng ngoài cửa câu lạc bộ đằng xa, đưa lưng về phía này, bên cạnh còn có một cậu trai cao dong dỏng.
Freen vừa định tiến lên thì lại nghi hoặc dừng bước, bởi vì cô thấy cậu trai kia lấy đi chiếc hộp giữ ấm trong tay Becky.
Freen cau mày, định im lặng quan sát tình thế.
Ngay sau đó, người kia lại giơ một bàn tay,khoác lên vai Becky từ phía sau. Becky đột nhiên lùi lại, dường như rất sợ phải tiếp xúc.
"Sao thế?" Cậu trai kinh ngạc nói.
"Cậu nói thử xem?!" Đằng sau, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén chợt vang lên, "Thằng quỷ nhỏ, buông cái tay của cậu ra."
Nadech và Becky đồng loạt quay đầu, thấy một cô gái xinh đẹp mang giày cao gót với mái tóc tung bay, khí thế mạnh mẽ bước đến trước mặt. Cô gái nhìn cậu ta từ đầu đến chân một lượt: "Còn trẻ mà sao không học làm người tốt?"
Cả người Nadech rơi vào trạng thái ngơ ngác. Cậu ta vừa định lên tiếng thì đã bị cô gái gõ đầu.
Nadech: "?"
Nadech sờ đầu, cả giận nói: "Chị là ai?!Dựa vào đâu mà đánh tôi?!"
"Cậu nói xem dựa vào đâu? Chỉ riêng chuyện cậu..." Freen vừa định chỉ trích đối phương chưa được sự đồng ý đã tự tiện ôm con gái người ta, nhưng lại sợ nói ra sẽ làm Becky xấu hổ, cô bèn chỉ tay xuống,"Chỉ riêng chuyện cậu giật canh của người ta thì tôi cũng phải đánh gãy tay cậu rồi!"
Becky: "."
Nadech: "...?"
_____________
🐰🦦11052023🌻🌷
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top