Phần 16
Mùa thu.
Kim Chul là thủ quỹ ngân hàng Miền Đông có trụ sở tại Thái Lan. Vốn ông làm ở trụ sở Hàn Quốc, nhưng ông đã tự động qua đây để "đổi gió". Chul thường tự mãn ở hai điểm: năng lực tình dục và đánh giá khách hàng. Ông đã ngót năm mươi, là một người đàn ông có bộ mặt xương xương, tái nhợt với tóc râm để dài, và bộ ria mép kiểu kệch cỡm. Ông ta đã hai lần không được nâng lương, và để trả đũa, Chul dùng nhà băng làm phương tiện cho việc hẹn hò trai gái. Từ xa cả dặm, ông ta đã có thể phát hiện ra các cô gái làng chơi, và thích thú với việc thuyết phục các cô cho hưởng lạc mà không phải trả tiền gì hết. Các bà góa là những miếng mồi đặc biệt ngon ăn. Họ đến đây với nhiều dáng vẻ, tuổi tác, tâm trạng, và sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện trước ô cửa của Kim Chul. YG cũng là một địa điểm hoạt động của ông. Nhất là khi ngân hàng này nhận được sự đầu tư ưu ái của chủ tịch Yang, giờ là một bà già khốn khổ nào đó ông cũng không biết nữa. Nhưng ai đã dây dưa làm ăn với YG, lương thiện chỉ có đường chết đói, phải tự kiếm việc mà làm, không thì kiếm người có việc mà xin làm cùng. May thay Chul đã tự có cho mình những đầu mối và quan hệ trong YG - một đầu mối béo bở cho những buổi gặp mặt ông dàn xếp.
Nếu như họ tạm thời lạm chi thì ông ta sẽ thông cảm lắng nghe và trì hoãn việc trả về những tấm séc đã hết tiền trong tài khoản. Để đáp lại, có thể là một bữa cơm chiều ở đâu đó. Nhiều nữ khách hàng phải tìm đến sự giúp đỡ của ông ta và thú nhận những bí mật tế nhị giấu chồng vay một khoản tiền, cần giữ kín một vài tấm séc bí mật mà nàng đã viết, đang dự tính ly hôn và Chul có thể giải quyết cái tài khoản chung của hai vợ chồng ngay được không? Dĩ nhiên là Chul sốt sắng làm họ hài lòng. Và ông ta cũng được toại nguyện. Ông cũng thích thú khi có những thực tập sinh bỏ cuộc giữa chừng mà chưa thể về nhà ngay do vướng một khoản bồi thường hợp đồng lớn. Vụ đó ông rất rành.
Vào cái buổi sáng thứ sáu đặc biệt này, Chul đã biết mình gặp may khi thấy cô gái bước vào nhà băng. Đẹp đến sững sờ: Mớ tóe đen óng ả phủ xuống vai, váy ngắn bó khít lấy người và cái áo mỏng làm thấy rõ một thân hình mà một vũ nữ Las Vegas cũng phải ghen tị. Một cô gái Hàn Quốc. Hương vị quê hương quả không sai.
Nhà băng có bốn thủ quỹ và cặp mắt của cô gái lướt từ ô cửa này sang ô cửa khác, vẻ như tìm kiếm một sự giúp đỡ. Khi cô ta đưa mắt tới Chul, ông ta vội vã gật đầu và mỉm cười mời mọc. Cô ta bèn đi lại, quả như Chul dự đoán.
"Xin chào", Chul nồng nhiệt. "Tôi có thể giúp gì cô được?". Ông ta cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp bằng cách không quá hồi hộp và phấn khích khi nhìn thấy một bờ vai hờ hững mịn màng chuẩn da con gái xứ lạnh.
"Tôi e là mình đang gặp khó khăn", cô gái than thở bằng cái giọng xứ kim chi dễ chịu nhất mà Kim Chul từng được nghe.
"Thì tôi ở đây là vì thế", ông ta hồ hởi nói, "để giải quyết những khó khăn".
"Ôi, được thế thì tốt quá. Tôi sợ rằng tôi đã làm một điều khủng khiếp", cô ta đáp.
Chul mỉm cười thân tình, vẻ như thầm nói với cô gái là hãy tin cậy ở ông ta. "Tôi khó mà tin một cô gái dễ thương thế này lại có thể làm một điều gì khủng khiếp". Nói trắng ra là xinh đẹp thế này thì sao mà ông không giải quyết nổi khó khăn cho cô.
"Ôi, thật vậy đấy", cặp mắt màu nâu nhạt của cô gái mở to, đầy vẻ lo lắng. "Tôi là thư ký của Choi Seomin, ông chủ bảo tôi đặt những tấm séc mới cho ông ta từ cách đây một tuần, thế mà tôi quên khuấy đi mất, và bây giờ chỗ chúng tôi sắp hết cả séc rồi. Nếu biết chuyện này thì thật không hiểu ông ta sẽ làm gì với tôi nữa". Những lời thốt ra sao mà mềm mại, mượt mà, vào tai Chul nhẹ như lông hồng.
Chul đã quá quen với cái tên Seomin. Đó là khách sộp của nhà băng này, mặc dù chỉ có một khoản tiền nhỏ trong tài khoản. Ai cũng biết là những khoản tiền lớn của ông ta đang nằm đâu đó. Từ thời YG còn là của Yang, cái tên này đã gây chú ý vì là em trai của bà chủ tịch hiện giờ, và là một tên sát thủ máu lửa nổi tiếng.
Lão ta biết chọn thư ký lắm, Chul nghĩ bụng, lắm tiền có khác. Ông ta mỉm cười. "Được, có gì nghiêm trọng lắm đâu, thưa cô...?"
"Cô Hana. Park Hana", cô gái đáp.
Chul có cảm giác mọi chuyện sẽ diễn ra hết sức thú vị. "Ngay bây giờ, tôi sẽ đặt những tấm séc mới cho cô và cô sẽ nhận được trong hai tuần nữa, và ..."
Cô gái khẽ kêu lên, "Ôi, vậy thì quá muộn, và ông Choi sẽ nổi giận với tôi mất. Ông biết đấy, tôi không còn đầu óc nào mà làm việc nữa". Cô hơi tì người về trước, ngón tay chạm khẽ vào thành ô cửa. Cô nói trong hơi thở hồi hộp, "Nếu ông có thể xuất ngay những tấm séc đó, tôi sẽ vui lòng trả một món tiền", Hana nháy mắt. Chul nói vẻ khổ sở, "Thật rất tiếc, cô Park không thể nào...". Ông ta thấy cô đã gần phát khóc. "Nói thật với ông, chuyện này có thể làm cho tôi mất việc đấy. Xin ông...Tôi sẽ làm bất cứ điều gì...", Hana chắp tay. Chul như nghe thấy những nốt nhạc thánh thót.
Hẳn rồi cô bé, hẳn rồi.
"Tôi sẽ nói với cô việc tôi phải làm nhé", Chul tuyên bố. "Tôi sẽ yêu cầu làm gấp, và cô sẽ nhận những tấm séc đó vào thứ hai. Vậy được chứ?". "Ôi, ông thật tuyết vời!", giọng cô gái đầy vẻ biết ơn.
"Tôi sẽ gửi về địa chỉ nào?", Chul tạo một phong thái làm việc đĩnh đạc.
"Tôi đến nhận thì tốt hơn, bởi không muốn để ông Choi thấy tôi đã ngu ngốc đến thế nào?", Hana nói.
Chul mỉm cười lả lơi. "Không phải là ngu ngốc, cô Park. Mà là lơ đễnh".
Cô gái nói khẽ, "Tôi sẽ không dám quên ông. Hẹn gặp ông vào thứ hai".
"Tôi sẽ có mặt ở đây", ông ta gật đầu. Có trời mà khiến ông ta đi đâu vào hôm đó. Cô gái mỉm cười làm ông ta sững sờ vừa chậm rãi đi ra, dáng đi thật mê hồn.
Chul vừa tủm tỉm cười một mình vừa đi lại tủ hồ sơ, in ra số tài khoản của Choi Seomin và gọi điện yêu cầu một số séc mới cho tài khoản đó.
Cái khách sạn trên đường Jennie đang ở tạm hệt cả trăm khách sạn khác ở Thái Lan, chính vì vậy mà Jennie đã chọn nó. Cô thuê hai phòng nhỏ, bày biện sơ sài, tuy vậy đây vẫn là một cung điện. Vì Jisoo luôn ở đó. Hai đứa trẻ thì ở phòng kế bên. Chúng có nhau, và xem ra cũng là một cung điện hết nấc rồi.
Sau cuộc gặp Kim Chul trở về, Jennie tháo bộ tóc giả màu đen, vuốt lại mái tóc đen bối xù thiếu chăm sóc của cô, tháo đôi mắt kính mềm đeo sát tròng mắt, rồi rửa sạch lớp son phấn trên mặt, ngồi xuống chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng và thở phào nhẹ nhõm. Mọi việc đang trôi chảy. Tìm ra tài khoản của Choi Seomin nằm trong nhà băng nào không có gì khó khăn. Nó có trong đống giấy tờ Kang còn giữ khi làm việc cho Taemin, khi bà để lại những tấm séc đã bị hủy do Seomin viết. "Đừng động tới hắn", đó là lời Kang nói khi Jennie trình bày kế hoạch của mình.
Kang đã nhầm và Seomin mới chỉ là kẻ đầu tiên. Còn nữa. Từng kẻ một.
Từ ngày xuất hiện kí ức, Jennie ngày nào cũng suy nghĩ về kế hoạch để cứu cả bọn thoát ra khỏi cái tình trạng lẩn trốn này. Trí nhớ cô cộng với những điều Kang biết rõ khi làm việc cho họ, họ cùng nhau tạo nên một kế hoạch. Choi Taemin không có nhiều quan hệ, nhưng những quan hệ của bà ta đều rất chọn lọc và chất lượng. Bà từng là phụ bếp cho một doanh nhân bất động sản, nghe lỏm được từ ông ta vài chiêu kế và những mảnh đất có lời, làm theo và từ đó có tiền. Taemin có một tên sát thủ - là em trai - như cánh tay phải trong mọi chuyện. Jennie quyết định, phải cắt đầu rắn trước, và đó là lí do Jennie nhắm vào Choi Seomin đầu tiên. Hệ thống ngân hàng này cả Kang và Jennie đều không hề lạ lẫm gì, một ổ tội lỗi khác của YG và lối sống truỵ lạc, nghệ sĩ của Yang. Việc tìm ra Kim Chul không khó. Nhất là khi ông ta đã từng...
Sau đấy là Lee Taeyong - một tên thẩm phán khác, là chống lưng của bà ta trên chiến trường pháp lí. Ông ta sẽ phải trả giá, sớm thôi, khi Jennie xử xong Seomin, lúc đó rồi Taemin sẽ chẳng còn ai chống lưng nếu bà ta có vào tù. Quả là mĩ mãn. Nhưng cũng nguy hiểm. Mấu chốt của vấn đề là sự cẩn trọng của bà ta trong việc tin tưởng người khác, kể cả em trai mình, Jisoo khẳng định điều đó. Chỉ một lần mất niềm tin, và bà ta sẵn sàng loại họ khỏi cuộc chơi, vì thế chỉ cần đánh vào niềm tin của bà ta.
Điều khó khăn nhất của việc này chính là cảm giác phải gặp lại cái thế giới kinh hoàng trước kia. Hôm nay khi gặp Chul, cô đã suýt khóc, chân run rẩy và miệng khô lại. Cô vẫn nhớ như in cảm giác bị đôi mắt của hắn dò xét trên cơ thể mình. Jennie lại nhắm mắt để cho qua chuyện này, giờ không phải lúc để than khóc cho quá khứ. Tất cả đang dựa vào cô và khả năng chịu đựng của cô. Cô đã phải uống đến ba viên thuốc an thần.
Kế hoạch hôm nay là ý tưởng của Jisoo, người duy nhất hiểu rõ về hệ thống nhân hàng và các loại séc lằng nhằng, cũng là người duy nhất đã từng trải qua những loại thương trường kiểu này, nên cô tin chị tuyệt đối, và đúng thế thật, đến giờ kế hoạch vẫn khá êm đẹp. Chuyện càng yên ắng, Jennie càng thấy lo, cứ có cảm giác bất an không yên. Có những điều cô vẫn chưa thể lí giải nổi, vì sao Taemin lại nhắm tới họ, và cụ thể là cô? Trước kia, để uy hiếp Jennie hết lần này đến lần khác, bà ta đều dùng đến Jisoo, Jisoo mà bị tra tấn thì Jennie chỉ còn nước chấp thuận, chứ không đời nào cô chịu nhún nhường không. Giờ đây Jennie cảm thấy kịch bản ấy đang được lặp lại lần nữa. Hai lần bà ta đều chỉ bắt Jisoo rồi lại thả chị về, và cũng chưa đòi hỏi cô điều gì, vậy cảm giác bất an cứ từ đâu mà xuất hiện. Bà ta đang muốn nói với cô điều gì đây?
"Muốn biết, ta phải gặp bà ta rồi hỏi thôi", lời Jisoo văng vẳng trong đầu cô.
Buổi trưa ngày thứ hai đã hẹn, Jennie trong hình dáng của Park Hana quay lại ngân hàng. Vào giờ đó, khách hàng đông nghẹt, có tới dăm bảy người đang đứng trước ô cửa của Chul. Jennie đứng vào hàng, và khi thấy cô, Chul tươi cười gật đầu. Cô thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với hình ảnh mà Chul ghi nhớ. Jennie biết mình và nét đẹp mới này khiến ông ta càng chú ý. Cô thầm cảm ơn Lisa và Rose, hai đứa vất vả rồi.
Lát sau, khi Jennie đã tới trước ô cửa, Chul vồ vập, "Thật chẳng dễ dàng gì, song tôi đã 1àm được cho cô đấy, Hana".
Một nụ cười ấm áp, biết ơn sáng lên trên gương mặt Jennie, "Ông thật quá tuyệt vời".
"Ồ không, chuyện này tôi có thể làm, sẵn lòng vì một cô gái dễ thương", Chul mở một ngăn kéo lấy ra hộp séc đã cất cẩn thận và đưa ra. "Đây! Bốn trăm tấm séc trắng, đủ chứ?". Từ "dễ thương" của ông ta vẫn còn khiến cô sởn gai ốc.
"Ồ, quá đủ rồi, trừ phi ông Choi Seomin chỉ có ngồi miệt mài viết séc thôi", Jennie cười duyên dáng. Chul cảm thấy rạo rực, "Tôi tin rằng con người phải xử đẹp với nhau, cô có tin vậy không, Hana?", ông hỏi.
"Ông hoàn toàn đúng, ông Chul", Jennie đáp.
"Cô biết đấy, cô nên mở một tài khoản riêng ở đây. Tôi sẽ quan tâm thật chu đáo cho cô. Thật chu đáo", Chul không quên nhấn mạnh ba chữ cuối. Ông ta trở nên lộ liễu tới mức trơ trẽn.
"Tôi tin là ông sẽ làm thế", giọng Jennie mềm mại nhưng trong lòng muốn ói.
"Tại sao ta lại không bàn chuyện này trong một bữa ăn chiều yên ả ở đâu đó được nhỉ?", đến giờ Chul chẳng giữ nổi liêm sỉ nữa. "Chắc là tôi sẽ thích thế", Jennie đáp.
Không, không đâu.
"Tôi có thể gọi điện cho cô chứ, Hana?", Chul tỏ ra nhí nhảnh.
"Ồ, tôi sẽ gọi cho ông, ông Chul," và cô bước đi trước khi quá muộn, Jennie cảm thấy như ông ta sắp ăn tươi nuốt sống cô.
"Đợi một phút ...".
Người khách tiếp theo bước tới và chìa cho Kim Chul đang thất vọng một đống giấy tờ.
Ngay giữa gian phòng lớn của nhà băng có bốn chiếc bàn, trên đó là các hộp chứa các phiếu gửi và rút tiền, và các bàn này bao giờ cũng đầy người bận rộn ghi vào các phiếu đó. Jennie đi vòng tránh khỏi tầm nhìn của Chul. Và khi một người khách vừa rời khỏi bàn thì Jennie liền ngồi ngay xuống.
Giờ cô phải làm y như Jisoo dặn, cả đêm trước đó Jisoo đã nằm nhắc đi nhắc lại cho Jennie nghe.
Cái hộp mà Chul trao cho cô chứa tám tập séc trắng. Thế nhưng không phải là Jennie quan tâm tới những tấm séc mà là những phiếu gửi tiền ở phía dưới những tập séc đó.
Cô cẩn thận lựa chọn những tấm phiếu gửi tiền ra khỏi các tập séc và chưa đầy ba phút sau, đã có trong tay tám mươi tấm. Khi cầm chắc là không có ai để ý, cô đặt hai mươi tấm này vào chiếc hộp trên bàn.
Cô chuyển sang bàn bên và đặt vào đó hai mươi tấm phiếu nữa. Sau ít phút, số phiếu còn lại được đặt nốt lên hai chiếc bàn kia. Các tấm phiếu gửi tiền đều mới nguyên, chưa ghi gì cả, song mỗi tấm phiếu, ở phía dưới đều mang một mã số từ tính mà máy tính dùng để chuyển vào các tài khoản thích hợp. Jisoo bảo vậy. Ai gửi tiền thì không quan trọng bởi vì do mã số từ tính này, máy tính sẽ tự động chuyển các khoản tiền gửi vào tài khoản của Choi Seomin. Từ kinh nghiệm làm việc ở nhà băng, Jisoo biết rằng chỉ trong hai ngày thì số phiếu gửi tiền của Seomin mà cô đặt ở đó sẽ được dùng hết và phải ít nhất là năm ngày thì sự nhầm lẫn này mới có thể bị phát hiện. Vậy lả quá đủ thời gian cho họ thực hiện kế hoạch.
Trên đường về khách sạn, Jennie ném số séc trắng vào thùng rác. Ông Choi Seomin sẽ không cần tới chúng nữa.
Điểm dừng tiếp theo của Jennie là hãng vận chuyển du lịch Mặt Trời Thái Lan. Nơi Lisa đang đợi sẵn.
"Em mặc cái gì vậy?", Jennie sửng sốt nhìn Lisa khi thấy con bé đứng chễm chệ trên đường với bộ đồ cao bồi và kính râm màu hồng. "Chị nói là được hoá trang mà!", Lisa mút kẹo rồi trả lời. "Khôngggg, là cải trang mà", Jennie rít lên. "Ồ, nhầm lẫn chút", Lisa nói, nhưng cố tỏ ra vô tội, "nhưng Jisoo unnie thiết kế bộ này". Con bé nghĩ cứ lôi Jisoo ra là Jennie sẽ không giận đâu. Jennie cảm thấy tức nhưng đành bỏ qua, sai một buốc họ bỏ mạng như chơi, nhưng Lisa cứ nhởn nhơ vậy. Ít ra con bé sẽ trở nên có tác dụng ngay bây giờ.
Người phụ nữ trẻ ngồi sau bàn hỏi, "Tôi có thể giúp gì cô?"
"Tôi là thư ký của ông Choi Seomin, và ông muốn đi Rio de Janeiro vào thứ sáu này", Lisa dịch những lời Jennie nói.
"Một vé?", cô ta hỏi.
"Vâng, Hạng nhất. Một ghế đặc biệt được hút thuốc lá", Lisa nhìn Jennie rồi lại quay ra.
"Khứ hồi?", cô gái mải mê nhập thông tin, không nhấc mặt lên khỏi bàn.
"Một chiều", Lisa đáp.
Cô nhân viên quay sang chiếc máy tính đặt trên bàn. Ít phút sau cô ta nói "Xong rồi nhé! Một chỗ hạng nhất trên chuyến bay 728 của Thai Airways, khởi hành lúc 6 giờ 35 chiều thứ sáu, có dừng ở Miami".
"Ông ấy sẽ rất hài lòng", Jennie nói. Lisa dịch lại y nguyên. "Tất cả là một nghìn chín trăm hai mươi chín đô. Trả bằng tiền mặt hay làm hóa đơn?".
"Ông Seomin luôn trả bằng tiền mặt lúc nhận hàng. Chị có thể cho chuyển chiếc vé tới văn phòng ông ấy vào thứ năm này không?", Lisa nói. "Nếu cô muốn vậy", cô ta đáp.
"Thứ năm, lúc 11 giờ, được không?", Jennie huých tay Lía. Cô gật đầu lại với chị.
"Vâng! Địa chỉ?", cô gái nói.
Lisa viết vào tờ giấy cô gái đó đưa.
Cô nhân viên ghi lại. "Rất tốt. Tôi sẽ cho chuyển tới vào trưa thứ năm này".
"Đúng 11 giờ". Jennie thêm. "Xin cảm ơn chị". Lisa dặn dò lại cô ta rồi cả hai cùng đi.
Cách đó nửa dãy nhà là một cửa hàng hành lý thượng hạng. Jennie xem xét số hàng trưng bày trong tủ kính trước khi bước vào bên trong. Lisa cũng đi theo.
Một nhân viên lại gần. "Xin chào. Liệu tôi có thể giúp gì cô?".
"Tôi muốn mua một vài thứ hành lý cho chồng tôi", Jennie nói bằng tiếng anh. Lisa tỏ ra vô cùng thích thú trước độ ngầu của cô chị.
"Bà đến đúng chỗ rồi. Chúng tôi biết phục vụ ở đây hiện có một số hàng đẹp, và không đắt".
"Không". Jennie nói. "Tôi không muốn thứ rẻ tiền". Cô bước tới chổ bày những chiếc vali Vuitton kê sát tường. "Còn hơn cả thứ tôi muốn tìm. Chúng tôi có một chuyến đi xa", Jennie mỉm cười. "Ồ, tôi tin là ông ấy sẽ rất hài lòng với một trong số những chiếc vali này. Chúng tôi có ba cỡ khác nhau. Cỡ nào sẽ là ...", nhân viên hồ hởi. "Tôi lấy mỗi loại một chiếc", Jennie gật đầu với Lisa đang toe toét miệng bên cạnh.
"Ồ, tuyệt! Cô thanh toán bằng hóa đơn hay trả ngay?", anh ta dẫn lối cho Jennie đến bàn thanh toán.
"COD, tên Choi Seomin. Ông có thể chuyển chúng tới văn phòng của chồng tôi vào sáng thứ năm này không?", Jennie lấy giấy có sẵn địa chỉ.
"Sao cơ, chắc chắn là thế rồi, thưa bà Choi!", anh ta cầm tờ giấy.
"Đúng 11 giờ nhé?", Jennie nháy mắt
"Tôi sẽ lo việc đó", anh ta cúi chào
Và như cân nhắc, Jennie nói thêm. "À, các ông có thể in các chữ cái đầu tên chồng tôi lên đó không, mạ vàng ấy? Chữ C.S"
"Tất nhiên. Chúng tôi rất vui lòng, thưa bà Choi".
Tới một bưu điện gần đấy, Jennie gửi một bức điện trả tiền ngay đến khách sạn Rio Othon Place ở Copacabana, Rio de Janeiro. Bức điện viết:
"YÊU CẦU MỘT PHÒNG HẠNG NHẤT, BẮT ĐẦU TỪ THỨ SÁU NÀY, TRONG HAI THÁNG, ĐỀ NGHỊ BÁO LẠI BẰNG ĐIỆN TÍN"
Ba ngày sau Jennie gọi điện thoại tới nhà băng xin nói chuyện với Kim Chul. Khi nghe thấy giọng ông ta, cô dịu dàng, "Có thể là ông đã quên tôi rồi, ông Chul, đây là Hana Park, thư ký của ông Choi và ...". Không nhớ cô ta? Giọng ông ta sốt sắng. "Chắc chắn là tôi nhớ cô Park"
"Thật à? Tôi thật lấy làm hãnh diện. Ông phải gặp bao nhiêu người hàng ngày?", Jennie cố gắng ra vẻ, Jisoo ngồi ngay trước cô rất thích thú khi được chứng kiến Jennie đi lừa lọc bọn xấu. Jennie vỗ vào má Jisoo và cũng tự mình mỉm cười, dù vẫn hơi sợ hãi.
"Song không ai giống cô cả",Chul cam đoan. "Cô chưa quên việc chúng ta hẹn ăn cơm chiều với nhau chứ?". Jisoo thì thầm, "Là KIM JENNIE đó, sao quên được!". "Ông thật không biết tôi mong chờ dịp đó thế nào. Thứ ba này liệu có tiện cho ông không, ông Chul?", Jennie đáp.
"Tuyệt", Chul sướng rơn lên.
"Vậy là hẹn nhé. Ôi, tôi thật ngớ ngẩn quá. Nói chuyện với ông thật là hồi hộp nên suýt quên mất việc phải hỏi. Ông Choi bảo tôi kiểm tra lại cán cân thu chi trong tài khoản của ông ấy. Ông có thể cho tôi biết con số đó không?", Jennie hỏi.
"Được chứ. Không có gì phiền phức cả", Chul đáp.
Bình thường thì Kim Chul đã phải hỏi về ngày sinh hoặc một thông tin nào đó để xác định người gọi, song trong trường hợp này thì điều đó chẳng cần thiết. Bữa cơm chiều là quá đủ.
Ông ta bước lại chỗ hồ sơ, rút tấm phiếu của Choi, và ngạc nhiên. Có một số tiền gửi khác thường vào tài khoản của Choi trong vài ngày qua. Từ trước tới giờ chưa khi nào Choi để nhiều tiền trong tài khoản đến thế. Chul băn khoăn, không biết chuyện gì mà lạ vậy. Rõ ràng chuyện lớn đây. Khi nào ăn chiều với Hana Park, ông phải mời cô về chuyện này. Một chút thông tin từ nội bộ chẳng bao giờ là thừa cả. Ông ta quay lại bên máy điện thoại.
"Ông chủ cơ đã làm chúng tôi bận bịu đấy", ông ta bảo Jennie, "Có trên ba trăm nghìn trong tài khoản tiết kiệm".
"Ô, tốt. Đó cũng là con số mà chúng tôi có", Jennie thận trọng. "Liệu ông ấy có muốn chuyển sang tài khoản kinh doanh không? Tiền nằm đây thì cũng chẳng mang lại lời lãi gì và tôi có thể ...", Chul hỏi.
"Không. Ông ấy muốn giữ nguyên ở đó", Jennie nói. "Tốt thôi, vậy tôi sẽ đặt bàn và đến đón cô chứ?", Chul hắng giọng. "Tôi sẽ gọi lại sau", Jennie cúp máy.
Jisoo không thể kìm được mà ôm lấy Jennie và thơm lên đôi má đang ửng hồng của cô, "Ngầu quá đi mất!".
Tòa nhà cao tầng hiện đại mà Choi Taemin sở hữu đứng sừng sững trên phố ở khoảng giữa bờ sông. Văn phòng của công ty xuất bất động sản YG chiếm toàn bộ tầng thứ tư của tòa nhà. Đầu đằng này là khu phòng làm việc của Taemin và đầu kia là các phòng của Seomin. Khoảng giữa là của bốn cô tiếp tân trẻ trung, những cô gái luôn có mặt vào các buổi tối để mua vui cho bạn bè và các mối làm ăn của Taemin. Trước phòng của bà có hai gã đàn ông lực lưỡng ngồi canh, và mạng sống của hai gã này có thể được hy sinh để bảo vệ bà chủ chúng. Hai gã cũng kiêm luôn cả tài xế, người đấm bóp và chạy việc vặt. Nghe đồn là thực tập sinh hết thời.
Vào sáng thứ năm đó, Taemin ngồi trong phòng làm việc của bà, đang kiểm tra lại các khoản thu hôm trước.
Vào lúc này, Taemin đang trong tâm trạng vui vẻ vì làm ăn đi lên. Tổ chức của bà hoạt động trôi chảy, bởi lẽ Taemin biết cách giải quyết những khó khăn trước khi chúng biến thành những rắc rối, không như YG. Bà đã có lần giải thích cái triết lý của mình cho Seomin. "Đừng bao giờ để một khó khăn nhỏ trở thành một cái rắc rối lớn, Seomin, nếu không thì nó sẽ phình ra như quả cầu ấy. Mà quả cầu khiến lợi nhuận và quyền lợi bị chèn ép".
Seomin đã hình dung được, nhưng hắn không thích thú chuyện kinh doanh hay tiền nong. Hắn chỉ bảo vệ cho bà chị, và xử lí mấy băng đảng để chúng hoạt động trơn tru. Kang làm ở một bộ phận nhỏ dưới quyền hắn, kiêm thêm cái chức quản lí của Jennie. Seomin đã có thời đi tù, khi bà chị hắn túng quẫn nghèo khó, về sau thì bà chuộc hắn ra, nhưng giữa bà và hắn vẫn có khoảng cách khó tả. Taemin khó tin người, Seomin biết vậy nên hắn tránh xa công việc kinh doanh của chị mà tập trung vào cái hẳn giỏi nhất, đánh đấm.
Lucy, thư ký riêng của Taemin, gõ cửa rồi bước vào. Bà nhìn đồng hồ trên bản, 10 giờ 45. Đã bảo Lucy là không muốn bị quấy rầy cho tới trưa kia mà, bà cáu kỉnh. "Cái gì?"
"Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy, bà Choi. Có một cô Gwen Stacy nào đó gọi tới. Cô ta có vẻ bị kích động, nhưng nhất định không chịu nói với tôi là muốn gì. Cô ta khăng khăng đòi nói trực tiếp với bà. Tôi nghĩ rằng có chuyện gì đó quan trọng", Lucy sợ sệt.
Taemin ngồi yên, những cái tên vùn vụt trôi qua óc bà. Gwen Stacy? Bà không nhớ nổi cái tên đó, vậy mà bà vẫn tự hào là cái dầu của bà không bao giờ quên cái gì. Vì tò mò, Choi nhấc máy lên và vẫy tay cho Lucy ra ngoài.
"Hả, ai đấy?", Taemin cục súc.
"Đó có phải bà Choi Taemin không?", đầu dây bên kia nói.
Cô ta nói giọng Pháp.
"Có chuyện gì?", Taemin hỏi
"Ôi, ơn Chúa là tôi đã gặp được bà, bà Choi!", cô ta rít lên.
Lucy nói đúng. Cô ta quả đang bị kích động.
Taemin không muốn quan tâm. Bà định gác máy thì cô ta tiếp tục.
"Xin bà chặn ngay ông ta lại", cô nói.
"Cô gái, tôi không hiểu cô đang nói về ai, và tôi rất bận ...", Taemin cáu kỉnh
"Về Seomin của tôi, Seomin nhỏ bé. Ông ấy hứa sẽ mang tôi đi cùng, bà có hiểu không?", cô ta nức nở.
"Này, có chuyện gì với Seomin thì hãy nói với anh ta. Tôi không phải bảo mẫu của hắn", Taemin toan cúp máy.
"Ông ấy nói dối tôi? Tôi mới phát hiện rằng ông ấy sẽ đi Brazil mà không cho tôi đi cùng. Một nửa số ba trăm ngàn đô la đó là của tôi", cô ta như phát điên.
Tới lúc này thì Taemin đã quan tâm tới câu chuyện, "Cô nói ba trăm ngàn nào vậy?".
"Số tiền mà Seomin cất giữ trong tài khoản của ông ấy chứ còn gì nữa. Khoản tiền mà ông ấy nói thế thế nào nhỉ? À, cướp được", cô nói.
Taemin trở nên rất quan tâm.
"Xin bà bảo Seomin phải cho tôi cùng đi Brazil với ông ấy. Xin bà! Bà sẽ làm thế chứ?".
"Được", Taemin hứa. "Tôi sẽ lưu ý việc này!".
Phòng làm việc của Seomin rất hiện đại, toàn màu trắng, do một trong những nhà trang trí nội thất nổi tiếng nhất Nhật Bản trình bày. Những mảnh màu duy nhất là ba bức họa của trường phái ấn tượng treo trên tường. Seomin rất tự hào về óc thẩm mỹ của mình.
Thư ký của hắn bước vào. "Thưa ông Choi, có người chuyển tới một chiếc vé đi Rio de Janeiro. Tôi sẽ viết séc chứ ạ? COD mà".
"Rio de Janeiro?", Choi lắc đầu. "Bảo anh ta biết là có sự nhầm lẫn gì đó". Người giao hàng đứng lấp ló ở ngưỡng cửa, "Tôi được bảo mang tới cho ông Choi Seomin ở địa chỉ này mà".
"Ô, người ta đã bảo anh sai. Cái gì vậy, một trò quảng cáo mới của ngành hàng không chăng?", thư kí lên tiếng.
"Không thưa ngài. Tôi ...", anh ta quay sang Seomin. "Đưa xem nào". Seomin cầm tấm vé từ tay người giao hàng, "Thứ sáu. Tại sao tôi lại phải đi Rio vào thứ sáu nhỉ?".
"Đó là một câu hỏi hay đấy", Taemin nói. Bà đã đứng ngay sau người giao hàng. "Tại sao lại phải đi thế, Seo?"
"Một nhầm lẫn ngớ ngẩn nào đó, chị à". Seomin đưa trả chiếc vé cho người giao hàng. "Mang nó về nơi cũ của nó và ..."
"Đừng nhanh quá thế", Taemin cầm lấy chiếc vé, xem xét. "Một chiếc vé hạng nhất, ghế đặc biệt, được hút thuốc, đi Rio de Janeiro vào thứ sáu. Một chiều?".
Choi Seomin cười lớn, "Ai đó đã nhầm lẫn". Hắn quay sang cô thư ký. "Jiuyn, gọi cho đại lý vận chuyển và báo cáo chuyện này đi. Một gã ngớ ngẩn tội nghiệp nào đó sắp mất toi chiếc vé rồi".
Huyna, thư ký phụ bước vào. "Xin lỗi, thưa ông Choi. Hành lý đã tới. Ông có cho phép tôi ký nhận không ạ?". Seomin lừ mắt nhìn cô ta, "Hành lý nào? Tôi không đặt mua bất kỳ thứ gì cả".
"Bảo họ mang vào đây", Taemin ra lệnh.
Một người giao hàng bước vào mang theo ba chiếc va li Vuitton.
"Thế này là thế nào? Tôi chưa bao giờ đặt mua những thứ đó cơ mà", Seomin chở nên hoảng loạn.
Người kia kiểm tra lại phiếu giao hàng. Tất cả đều trùng khớp. Seomin mất bình tĩnh, "Tao không quan tâm nó viết gì. Tao không đặt mua. Mang đi ngay".
Taemin xem xét mấy chiếc va li. "Họ in cả chữ cái đầu tên của chú lên đây mà, Seo".
"Cái gì? Ồ đợi một phút? Có khi là một thứ quà tặng gì đó.", Choi nói. "Hôm nay sinh nhật chú à? Mà tôi không biết!", Teamin gắt lên.
"Không. Song chị biết bọn đàn bà đấy, Tae. Họ luôn luôn tặng quà cho cánh đàn ông", Seomin nói.
"Chú có chuyện gì ở Brazil thế". Taemin căn vặn. "Brazil?", Seomin cười lớn. "Đây có thể là sự đùa bỡn của một kẻ nào đó, chị à!".
Taemin mỉm cười lịch thiệp, rồi quay sang mấy cô thư ký và hai người giao hàng, nói nhẹ. "Ra ngoài".
Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng họ, Taemin lên tiếng, "Seo, chú có bao nhiêu tiền gửi trong tài khoản nhà băng?".
"Em không rõ. Một nghìn năm trăm, em đoán chừng vậy, có thể là một hai nghìn gì đó, sao cơ?", Seomin cảm thấy khó hiểu.
"Không có gì, sao chú không gọi tới nhà băng kiểm tra lại xem?", Taemin ngồi lên bàn của Seomin.
"Được thôi. Nếu điều đó làm chị vui lòng", hắn bấm chuông gọi thư ký, "Cho tôi nói chuyện với kế toán trưởng của ngân hàng Miền Đông"
Một phút sau chị ta đã chờ ở đầu dây kia.
"Chào người đẹp. Seoki đây. Cho tôi biết cán cân tiền mặt hiện nay trong tài khoản của tôi nào. Ngày sinh của tôi là 14 tháng Mười", Seomin nói.
Taemin cầm ống nghe của chiếc máy phụ.
Một lát sau, người kế toán trưởng đã trở lại trên máy.
"Xin lỗi đã để ông phải chờ, ông Choi. Cho tới sáng nay, trong tài khoản của ông có ba trăm mười ngàn chín trăm lẻ năm đô la và ba mươi lăm xu".
Seomin tái mặt. "Bao nhiêu?"
"Ba trăm mười ngàn chín trăm lẻ năm ..."
"Đồ ngu như lợn?", hắn quát lên, "Tao không cần ngần ấy tiền trong tài khoản của mình. Mày nhầm rồi. Cho tao nói chuyện với ...".
Hắn thấy cái ống nghe bị nhấc khỏi tay, và Taemin đã gác nó xuống máy, "Tiền đó ở đâu ra thế?"
Mặt Joe Seomin xanh nhợt. "Thề với chị, Taemin, em không hề biết tí gì về số tiền đó".
"Không à?", Choi Taemin hắng giọng.
"Trời, chị phải tin em chứ? Chị có biết chuyện gì đang xảy ra? Kẻ nào đó đang chơi em", Seo nhìn chị hắn thảng thốt.
"Phải là một người rất thích chú. Còn tặng chú một món quà tống tiễn tới ba trăm ngàn đô la", bà chắp tay sau lưng.
Taemin nặng nề ngồi xuống chiếc ghế bành kiểu bọc lụa và nhìn Seomin hồi lâu, rồi nói rất bình thản. "Tất cả đã được thu xếp, hả? Chiếc vé một chiều đi Rio, hành lý mới. Có vẻ như chú đang chuẩn bị cho một cuộc sống mới ấy nhỉ. Hơn nữa có vẻ dạo gần đây chú không còn để ý đến Jennie và lũ bạn nữa. Đến cả việc đó tôi cũng khôngg giao được cho chú sao? Hay chúng vừa chạy trốn khỏi nơi ở hiện tại mà chú không rõ khi nào và vì sao nên chú bỏ trốn?"
"Không!". Vẻ hốt hoảng lộ rõ trong giọng nói của Seomin. "Em thề. Trời đất chị phải tin em"
Có tiếng gõ cửa, và cô thư kí ló đầu vào, chìa ra một chiếc phong bì, "Tôi xin lỗi vì đã đường đột. Có một bức điện gửi cho ông nhưng mà ông phải tự ký nhận nó".
Với bản năng của một con thú bị sa bẫy, Seomin đáp, "Lúc khác. Tôi đang bận".
"Tôi sẽ nhận cho", Taemjn nói và bà đã rời chiếc ghế trước khi cô thư ký kịp khép cửa. Bà đọc bức điện kỹ càng, rồi nhìn Seomin chằm chằm, "VUI LÒNG GHI NHẬN VIỆC NGÀI ĐẶT THUÊ CĂN HỘ CÔNG CHÚA CỦA CHÚNG TÔI TRONG HAI THÁNG BẮT ĐẦU TỪ THỨ SÁU, NGÀY MỒNG MỘT THÁNG CHÍN. Dưới ký. MONTALBAND, GIÁM ĐỐC, RIO OTHON PLACE, RIO DE JANEIRO. Đó là căn buồng chú đặt mà, Seomin. Chú sẽ không cần tới nó nữa, có phải không?"
Seomi há hốc mồm. Tự dưng hắn khuỵu xuống và hai tay úp lên mặt. Ba ngày sau, Jennie nghe ngóng được, hắn bị bắt vào tù. Một cách khá bất ngờ, khi thú nhận tội rửa tiền và buôn bán vũ khí trái phép ở khu vực tam giác vàng mà bấy lâu nay bên công tố đều nghi ngờ cho YG. Hắn nhận hết và khẳng định Taemin - chủ tịch đương nhiệm, không hề liên quan. Báo chí các nước liên quan như muốn nổ tung, rồi lại im ắng.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top