Mãi mãi như cái bóng và em

MÃI MÃI NHƯ CÁI BÓNG VÀ EM

*****Tặng Gazzie, cám ơn cưng vì mấy cái artwork nhé, really love it! Và còn rất rất nhiều lý do khác nữa :X. Suki!

*****Tặng Akichan và Wanmecgi, chúc 2 đứa kết quả tốt nhé! Sorry vì chậm trễ.

XUÂN HẠ

Mãi mãi như cái bóng và em

Author: OKAMI

Genre: Psycho love

Pairing: YunJae

Rating: PG 13

Soundtrack: Mad World - Adam Lambert.

A/N: Thuộc series oneshot "NHỮNG MÙA BỊ LÃNG QUÊN" (đây là oneshot ¼)

Fic có thể chẳng gây được cảm xúc gì cho bạn vì quá điên và nhảm! T.T So sorry! Chắc mai mốt ko hứa tặng ai nữa, kẻo viết lại không ra gì. Xin lỗi vì sự tâm thần của fic.

Soundtrack Kami không để link bản gốc lý do là thích bản của Adam hơn, nó cũng hợp fic hơn nữa. Dù giọng của Gary thì rất đặc biệt, nhưng mừ Adam hát nghe ám ảnh hơn.

Summary:

Những cơn ác mộng không bao giờ dứt. Mãi mãi tồn tại, như cái bóng và em.

Là anh. Chẳng bao giờ buông em.

******************************************

Ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm nơi này làm cậu không tự chủ được. Mà... cũng có thể là do thuốc. Ngồi bệt xuống đất, cậu bung hết những chiếc cúc áo phía trên ra và thảy chiếc cravat xuống sàn, thở dốc. Người cậu lịm đi, đắm chìm trong cái say lơi lả của viên thuốc phiện và mùi tanh nồng không rõ từ đâu.

Hắn nói đúng, viên thuốc này là thần dược, chưa bao giờ trong đời cậu lại có cảm giác phấn khích đến kỳ lạ như thế. Tất cả những cơ quan trong người cậu, những mạch máu và những noron đều được kích thích tuyệt đối. Chúng hăng say hoạt động điên cuồng dù cho ngày thường chẳng một thứ nào chịu nhúc nhích.

Cậu không nhớ mình đã làm gì, nhưng rõ ràng cảm giác đó rất tuyệt, nó gần như giải phóng mọi điều bực bội và khó chịu trong người. Một cảm giác sảng khoái, phấn khích và cuồng loạn.

Nhưng tiếc rằng tác dụng của viên thuốc cũng chỉ có giới hạn, cậu đang dần tỉnh lại sau cơn say. Cậu biết mình đã ngất đi một thời gian vì cơ thể của cậu không chịu đựng nổi việc hoạt động quá mức thường ngày như thế.

Cậu dần mở mắt ra và xác định nơi cậu đang ngồi là đâu. Và trước khi cậu kịp nhận thức được địa điểm thì lập tức đứng phắt dậy đầy hoảng sợ.

"Mình làm gì thế này?" - cậu bám sát người vào tấm kiếng, run lên bần bật.

Trên sàn phòng tắm là hai cơ thể người đẫm máu, bất động. Dù rằng ánh đèn chỉ leo lét một vài tia sáng nhỏ nhưng cũng đủ để cậu hiểu việc gì đang diễn ra.

Đó là một mình cậu trong một phòng tắm ở nơi công cộng cùng với hai xác chết. Một con dao lăn lốc dưới chân và cả người cậu cũng đẫm máu tươi. Cho dù hai người có phải do cậu giết hay không thì rõ ràng cậu đang gặp rắc rối.

Cậu khẽ khàng rên lên những tiếng nho nhỏ đầy hoảng sợ.

"Jaejoong, cậu làm gì thế?" - một giọng nói vang lên ở cửa khiến cậu giật bắn - "Trốn việc à?"

Cậu quay phắt lại và thấy một người đang bước vào. Jaejoong nheo mắt nhìn, cậu biết người này, đây là...

"Yunho?" - cậu cố nhớ tên người thanh niên đứng trước mặt, viên thuốc làm trí óc của cậu bay biến.

"Khách thì đông, cậu lại rúc trong này, quản lý mà biết thì..." - thanh niên tên Yunho lắc đầu - "Mặt cậu trông tái tái, thiếu thuốc phải không? Tôi có này!"

"Anh... không kể với ai chứ?" - Jaejoong hỏi một cách dè chừng.

"Kể cái gì? Việc cậu nghiện thuốc hay việc cậu trốn phục vụ?" - Yunho mở to mắt ngạc nhiên.

"Không, về..." - Jaejoong xua tay, chỉ chỉ hai cái xác trên sàn.

"Sao?" - Yunho chồm người đến nhìn - "Cái gì ở trên sàn? Cậu ói ra đấy à?"

"Không... người... chết... anh không thấy à?"

Yunho trợn mắt nhìn cậu, rồi hắn tặc lưỡi:

"Cậu thiếu thuốc thật rồi! Uống không đủ cử dễ bị ảo giác lắm đấy!" - nói rồi Yunho lấy từ trong túi ra một lọ thuốc và đưa cho cậu một viên.

Jaejoong chộp lấy viên thuốc và không cần hỏi gì nhiều, lập tức nuốt trọn. Mọi thứ lại trở về mờ ảo.

Jaejoong biết mình nghiện thuốc. Kể từ ngày người yêu của cậu chết trong ngục, à không, kể từ ngày người yêu của cậu bị thảy vào tù, cậu đã bắt đầu chơi thuốc phiện. Một người đàn ông lạ mặt đưa cho cậu những viên thuốc và bảo rằng loại thuốc an thần này có thể giúp người ta quên đi quá khứ một cách nhanh chóng.

Cậu chưa bao giờ thấy mặt ông ta, chỉ biết rằng con người đó chẳng đòi hỏi một đồng nào từ cậu ngoài việc cung cấp thuốc. Nhưng rồi, một thời gian sau, ông ta biến mất, cơn nghiện tăng cao và nó bắt buộc cậu phải đi làm để kiếm tiền lo cho từng đợt thèm muốn thuốc. Với ngoại hình không thể chê vào đâu được, cậu vào làm cho một host club nổi tiếng ở Hàn Quốc. Lương ở nơi này đủ để cung cấp cho những con thèm thuốc của Jaejoong.

Ngày cậu nghe tin người yêu của mình tự tử trong tù, Jaejoong bắt đầu thấy những ảo giác. Những hình ảnh mơ và thực cứ nhập nhằng với nhau khiến cho cậu không phân biệt được đâu là đâu. Ban đầu quả có chút hoảng khi những ký ức cứ lần lượt rời bỏ cậu, nhưng rồi Jaejoong cảm thấy quen với việc đó và ít ra như thế, cậu không cần phải nhớ về một người đã chết. Và vì ít ra, với những cơn nghiện dồn dập, Jaejoong cảm nhận được "sự mãi mãi".

"Mãi mãi", một từ nghe đầy vẻ thánh thiện và hoàn mỹ. Là một từ xa xỉ với Jaejoong. Cậu biết rõ không có cuộc vui nào không tàn, và không cuộc tình nào là không chấm dứt, bằng cách này hay cách khác. Tình yêu của cậu đã chấm dứt không vì ghen tuông hay bội bạc, không vì giận hờn hay hết yêu, nó chấm dứt chỉ đơn giản vì một người không còn nữa.

"Tôi sẽ cho cậu cái mãi mãi đó!" - người đàn ông kia đã nói khi đưa cho Jaejoong hai viên thuốc đầu tiên trong đời cậu.

"Mãi mãi?" - Jaejoong cười khẩy - "Có được như cái bóng của tôi không? Không bao giờ biến mất."

"Được chứ! Không bao giờ biến mất. Như một cái bóng." - ông ta lặp lại lời cậu thật nhẹ nhàng.

Với từng viên thuốc, Jaejoong cảm nhận lại từng nụ hôn của anh. Với từng cơn nghiện cuồng dại, cậu cảm nhận được những ngón tay anh luồn qua khe tóc cậu, chảy dài xuống vai. Và với từng đợt say, Jaejoong thấy được ảo giác về anh. Cậu thấy rằng anh vẫn còn sống, anh vẫn cùng cậu song hành. Jaejoong làm lại từ đầu với người mình yêu bằng những viên thuốc.

Ký ức cũ lần lượt nhạt nhòa dần và xa rời thực tế, với những câu chuyện mới cậu dựng nên, người cậu yêu trở nên sống động hơn bao giờ hết. Anh ấy cùng cậu làm trong host club để trốn tránh cảnh sát, để trốn tránh cái thế giới oan nghiệt bên ngoài. Và cùng cậu đi trong những cơn say.

"Em ước gì tất cả đều là mãi mãi!"

"Anh sẽ làm cho mọi thứ là mãi mãi." - anh vuốt tóc cậu, mỉm cười.

Tất cả những cơn say, cậu đều nghe thấy anh nói thế. Và cậu yên tâm kể cả khi đang tỉnh thuốc.

Nhưng đôi khi mọi thứ không thật sự ổn, như lần này, cậu không chắc mình có giết người hay không và tại sao. Viên thuốc của đồng nghiệp tên Yunho của cậu đưa cho đã đem con người thật của Jaejoong trở lại.

Cậu nhìn hai cái xác đầy hoảng sợ, đây, đây là con người thật của cậu khi không có anh.

Jaejoong dựa người vào tường vào nheo mắt nhìn hai cơ thể bất động rồi khẽ mỉm cười, và đây, đây là con người thật của cậu khi ở cùng anh.

Jaejoong hết nhìn hai cái xác rồi lại nhìn mình trong gương, một cơ thể cũng đẫm máu, có khác chăng là vẫn còn nhịp đập.

Cậu rụt rè đặt một bàn tay của mình lên gương. Bàn tay trong gương đột nhiên cử động trước sự hoảng sợ của cậu, những ngón tay phản chiếu từ từ nhúc nhích. Rồi bất thần, bàn tay đó siết chặt lấy bàn tay của cậu một cách gian ác. Gương mặt sợ hãi của cậu trong gương đột nhiên khẽ nhếch mép. Nụ cười nửa miệng đầy toan tính hiện lên trong tấm kính dưới ánh đèn mờ ảo như bóp chặt lấy tim cậu. Jaejoong không thở được.

Cậu hốt hoảng rút tay mình ra khỏi tấm kính nhưng không thể, một "Jaejoong" đối diện đang áp sát người về phía cậu, khẽ liếp môi. Rồi cái bóng của cậu đột ngột phá lên cười, một tràng cười ghê rợn và đầy vẻ kinh tởm. Cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp người cậu như một luồng điện cao thế.

Sợ... Cậu sợ.

Cái bóng trong gương vẫn cười, tàn nhẫn và vô cảm, đôi lúc ánh nhìn của nó hiện rõ sự thích thú trước vẻ mặt sợ hãi của cậu.

"Buông... tôi ra!!" - cậu khẽ nói trong tiếng nấc.

Khóc. Cậu van xin cái bóng buông cậu ra. Ánh mắt sắc lạnh của Jaejoong trong gương như xuyên thấu tim cậu, đau buốt.

"Anh...!" - cậu nhớ đến người mình yêu, kêu anh đầy tuyệt vọng.

Bàn tay trong gương vẫn thế, siết chặt lấy tay cậu đến rướm máu. Và Jaejoong thấy cái bóng đột nhiên cầm dao rạch phá mọi thứ. Cậu thấy nó giết hai người thanh niên trên sàn nhà bằng những loạt dao đâm dã man nhất. Rồi cậu thấy con dao lia đến cơ thể của chính cậu, đâm chém một cách điên cuồng.

Đau...

Và máu...

Cậu cố khóc to hơn, gào thật lớn nhưng chẳng có tiếng động nào phát ra. Cả căn phòng mờ nhạt ánh đèn chớp tắt chỉ còn vang lên tiếng cười đầy điên dại của cái bóng trong gương.

Tên sát nhân trong gương cười khẩy và phỉ báng nỗi sợ hãi của Jaejoong một cách thích thú.

Nước mắt...

Jaejoong thấy nước mắt đọng trên khóe mi của tên sát nhân trong gương.

Cái bóng khóc...

Con dao cắm phập vào gương, tấm gương nứt ra. Bàn tay nơi lỏng, ngay lập tức, Jaejoong rút tay lại và cất vào túi. Cậu nhìn cảnh hoang tàn, máu me xung quanh bằng con mắt ướt. Một tiếng nói văng vẳng trong đầu cậu:

"Jaejoong, không sao, anh ở đây!"

Là người cậu yêu. Jaejoong khẽ mỉm cười.

Đôi mắt của cậu vẫn long lanh nước, mái tóc bết vào hai bên má và cơ thể cậu nhũn ra. Nhưng gương mặt của cậu, nó không còn vẻ sợ hãi nữa, thay vào đó là một cách nhìn lãnh cảm đến kinh người.

Vô hồn...

Vậy đó, con người sợ hãi của cậu đã biến mất, chỉ còn Jaejoong. Cậu rửa tay, bình thản bước ra ngoài, bỏ mặc hai xác người đỏ máu nằm yên trên sàn.

Bất động...

**********************************

Sau khi Jaejoong chộp lấy viên thuốc phiện từ tay hắn và nuốt trọn, Yunho dựa người vào tường và chăm chú quan sát. Cậu lên cơn đau quằn quại rồi đột nhiên đập tay vào kính, gương mặt bắt đầu thay đổi những biểu cảm kỳ lạ.

Có vẻ Jaejoong đang bị chìm vào cuộc đấu tranh nội tâm của mình. Rồi vài phút sau cậu bình thản rửa tay và bước ra ngoài. Yunho thở hắt ra nhẹ nhõm và xắn tay áo lên dọn dẹp.

Không rõ chuyện gì đã xảy ra, có vẻ Jaejoong bị thuốc làm cho phấn khích quá đáng nên để lại hậu quả là hai cái xác trên sàn đây. Cũng may là khi vào cơn say thì cậu chẳng để ý đến ai nữa, ban nãy cậu bước ngang hắn như chẳng hề có một người nào trong toilet vậy. Cũng như trong cơn mê như thế, Jaejoong cũng không thể phân biệt giữa thực và ảo, nên việc hắn bảo hắn chẳng thấy cái xác nào làm cậu yên tâm một phần.

Cũng may rằng quán đã đóng cửa và hôm nay hắn trực chứ nếu không mọi chuyện đã om sòm. Vứt hai cái xác đi một cách cẩn thận, Yunho bế Jaejoong đang thiếp đi trên chiếc ghế bành vào phòng tắm và cùng tắm rửa sạch sẽ cho cả cậu lẫn hắn. Yunho thay cho cậu một chiếc áo sơ mi mới không dính máu và đặt cậu lên chiếc giường duy nhất trong phòng nghỉ của nhân viên. Hắn ngồi bệt xuống đất, dựa vào cạnh giường và cầm con dao ban nãy Jaejoong vừa giết người lên săm soi. Ánh dao sáng loáng chiếu vào mặt hắn, sắc lạnh.

"Nghiện ngập, giết người, mà thậm chí còn chẳng biết là mình có giết hay không, suốt ngày cứ mơ mơ màng màng, ăn uống thì bầy hầy đến mức không cần dùng sức tôi cũng nhấc cậu lên được." - hắn lẩm bẩm - "Vậy... tôi yêu cái gì ở cậu nhỉ? Mà đó là chưa kể... mỗi ngày cậu cứ quên đi một ít, chẳng mấy khi nhớ được tên tôi, còn tên người yêu cũ lại ám ảnh cậu."

Rồi hắn quay phắt lại, đặt lưỡi dao lên cổ Jaejoong đang say ngủ, vuốt nhẹ.

"Cậu thấy thằng nào trong cơn nghiện của cậu chứ?" - hắn khẽ cau mày.

Đột nhiên, Jaejoong cựa quậy, Yunho giật mình cất con dao vào trong túi và đứng dậy. Cậu từ từ mở mắt, cơn say thuốc đã qua.

"Chuyện gì vậy?" - giọng cậu nhừa nhựa do vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Cậu ngủ từ nãy đến giờ!" - hắn ngồi lên giường bên cạnh cậu và đưa cho cậu một tách cacao nóng.

"Tôi nằm mơ thấy hình như mình giết người, mà thật chẳng biết có phải không nữa!" - Jaejoong tự phì cười, đón tách cacao từ tay hắn, ngồi dựa vào đầu giường và từ từ nhâm nhi - "Trễ rồi anh không về à?"

"Cậu ngủ say như chết, tôi về khóa cửa thì cậu ra thế nào được?" - hắn nhướn mắt, chép miệng chán nản - "Cậu cứ say thế không mệt người à?"

"Lúc say thì không mệt!" - cậu nhoẻn miệng cười - "Tôi ít ra cũng gặp người yêu cũ của mình đấy!"

Yunho im lặng.

"Jaejoong, cậu nghĩ cậu có gặp anh ta được hoài không? Kiểu như vĩnh viễn không bao giờ biến mất ấy!" - rồi hắn lên tiếng.

Đến lượt Jaejoong im lặng.

"Không!" - cậu khẽ trả lời hắn - "Dù anh ấy có yêu tôi hoài thì cũng không thể vĩnh viễn ở bên tôi, đúng không? Cuộc chơi nào cũng tàn thôi!"

"Tôi có thể ở bên cậu mãi mãi đấy, tin không?" - Yunho nhích người về phía trước, nheo mắt tinh nghịch nhìn cậu, bông đùa.

"Đừng nói dễ thế!" - Jaejoong cười hắt.

"Thật! Như cái bóng của cậu, tôi làm được!"

"Không không! Đừng ám tôi!" - Jaejoong cười phá lên, vỗ vai Yunho và uống một ngụm cacao.

Yunho cũng cười, hắn cười rất nhạt, im lặng nhìn cậu nhấp từng ngụm cacao.

"Cậu biết không, cái gì cũng có cái giá của nó." - hắn lôi một điếu thuốc ra và bắt đầu châm lửa - "Tôi nhớ mình đã đọc đâu đó một truyện ngắn nước ngoài về chiếc đồng hồ kỳ lạ. Đồng hồ có thể ngưng đọc thời gian, cậu biết truyện đấy không?"

"Không! Anh kể đi!" - giọng Jaejoong nhỏ đi khi thấy Yunho hút thuốc, cái cách châm lửa của hắn giống anh và đột nhiên Jaejoong cảm thấy nhói.

"Một cô gái được nhận chiếc đồng hồ đeo tay cho sinh nhật của mình và cô ta vô tình phát hiện khi kéo nút chỉnh đồng hồ ra thì thời gian sẽ ngưng lại. Khi chiếc đồng hồ vẫn chạy thì thời gian xung quanh lại im ắng. Nhờ vào nó mà cuộc sống của cô ấy dễ dàng hơn, luôn dư dả thời gian làm mọi việc so với người khác. Nhờ dư thời gian nên cô ta cứ thăng tiến đều đều, cuộc sống thuận lợi và đầy thành công."

"Quà tặng trời cho, nhỉ!" - Jaejoong mỉm cười.

"Ừm!" - Yunho gục gặc đầu - "Đến một hôm, qua chừng gần chục năm sau thì chiếc đồng hồ đột nhiên không chạy nữa. Cô ấy lúc đó chừng hai mươi mấy tuổi thì phải. Cô ta hiểu chuyện gì xảy ra và lên giường nằm, nhắm mắt ngủ."

"Sao nữa?"

"Hết rồi!" - Yunho mỉm cười.

"Tức là con bé ấy xong đời chứ gì!" - Jaejoong cũng nhoẻn miệng.

"Phải! Cậu nên dùng từ lịch sự một chút chứ! Thay vì chết lúc tám mươi tuổi thì cuộc đời cô ta kết thúc trong khoảng hai mươi mấy năm." - Yunho phì cười, không kết luận câu truyện và để cho Jaejoong lên tiếng.

"Ừm. Đó là lúc cô ta trả nợ cho chiếc đồng hồ khoảng thời gian xài vô tội vạ của mình, nhỉ!" - Jaejoong thay hắn kết luận câu chuyện - "Vậy anh muốn nói gì?"

"Cậu thấy như thế có đáng không?"

"Không!"

"Tôi cũng nghĩ vậy. Thế... cậu nghĩ xem phí hoài thời gian của mình vào những cơn nghiện thuốc thì đáng à?"

Jaejoong cười phá lên. Cậu đứng dậy và chỉnh lại quần áo, quay sang nhìn Yunho:

"Cái gì cũng có giá của nó mà. Khi tôi nghiện thì tôi cảm nhận được cái thứ mà khi tôi tỉnh, nó quá xa xỉ để tôi chạm tới. Như thế là đủ!"

"Cái gì mà xa xỉ chứ?" - Yunho cũng đứng dậy, tiến về phía cậu.

"Mãi mãi. Ở đó, cái gì tôi thấy cũng là mãi mãi!" - cậu bước ra cửa.

" Vậy nếu ở thế giới thực, cậu có được một thứ gì đó là mãi mãi, cậu có bỏ thuốc không?" - Yunho gọi với theo.

"Có. Chỉ cần một thứ là đủ! Kể cả khi đó là ác mộng." - cậu nhoẻn miệng cười và khép cửa lại.

Yunho ngồi xuống giường, tay xoa nhẹ nơi Jaejoong vừa nằm:

"Vậy khi có rồi thì đừng hối hận nhé, Jaejoong!"

Và trong căn phòng tối om, hắn khẽ nhoẻn miệng cười.

**********************************

Jaejoong biết Yunho thích mình, cậu biết từ ngày đầu tiên gặp mặt. Hắn đã sáp ngay vào cậu và xin số điện thoại trong vòng hai giây kể từ khi vừa giới thiệu xong. Yunho luôn lo lắng cho cậu quá mức, đến nỗi đôi khi Jaejoong cảm thấy thật khó chịu. Công việc của cậu đi về đêm khuya là chuyện rất bình thường, vậy mà ngay khi cậu vừa đặt chân vào nhà là điện thoại reng.

"Hello?" - cậu bật máy.

"Tôi biết cậu đang ở nhà một mình!" - đầu dây bên kia, một giọng trầm khàn vang lên đầy đe dọa - "Cậu hãy cẩn thận. Tôi không phải chỉ là đe dọa suông đâu."

"Thế à?" - Jaejoong nhởn nhơ vừa cởi giầy vừa trả lời điện thoại.

"Cậu hẳn không biết tôi là ai rồi mới dám nói năng kiểu đó phải không?" - bên kia lại gầm gừ những tiếng đầy răn đe.

"Biết mà. Yunho!" - Jaejoong mở tủ lạnh tìm xem có gì để ăn không - "Tên của anh hiện trên màn hình điện thoại của tôi mà."

"..."

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Bốn giây trôi qua...

.....

"Không có gì thì tôi cúp máy nhé!" - Jaejoong lôi ra một đĩa thịt đông lạnh.

"Ấy!" - Yunho lập tức đổi giọng, trở về bình thường và cười xuề xòa - "Tôi đùa ấy mà, gọi nhắc cậu ăn uống đầy đủ thôi!"

"Một miệng không thể vừa ăn vừa nói được!"

"Ừm, vậy cậu ăn rồi ngủ đi nhé, tôi cúp máy đây. Ngủ ngon Jaejoong!"

"Ừ! Ngủ ngon!" - Jaejoong cúp máy và phì cười - "Đồ ngốc!"

Hai phút sau, điện thoại lại tiếp tục reng.

"Gì nữa?"

"Tôi gọi điện thông báo nhà cậu chưa đóng tiền tháng này!" - một giọng lạ vang lên.

"Có việc gì không?"

"Cậu phải đóng tiền nhà ngay!" - bên kia gằn giọng.

"Không phải, ý tôi hỏi là anh gọi lần nữa có việc gì không, Yunho?" - Jaejoong lấy đĩa thịt từ lò viba ra.

"..."

"Không có gì thì cúp máy nhé!"

"Sao cậu biết là tôi?" - Yunho lập tức trở lại giọng bình thường và thắc mắc đầy phẫn uất - "Tôi dùng số lạ mà!"

"À, có hai lý do, một là số này chỉ có hai người biết. Người yêu của tôi, cái tên chết rồi ấy, và anh. Còn lý do kia là vì... nhà này tôi mua, không có thuê!" - Jaejoong phì cười.

"Hì! Tôi chọc cậu thôi! Jaejoong này, cậu quen với tôi nhé! Thử một lần đi! Chỉ thử thôi. Tôi không đòi hỏi gì cả. Cũng không ép cậu bỏ thuốc ngay, không ép cậu phải yêu, chỉ là lâu lâu đi chơi với tôi một chút. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ không đụng chạm gì cậu cả. Tôi sẽ làm cậu tin rằng có "mãi mãi". Tôi..."

"Ừ, được rồi!" - Jaejoong quyết định lên tiếng cắt đứt tràng bắn liên thanh của Yunho.

"Cậu... đồng ý hả?"

"Chứ khi nào tôi bảo "được rồi" là từ chối vậy?" - Jaejoong thản nhiên trả lời, khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch của hắn.

"Thật không?" - giọng Yunho đầy háo hức.

"Anh lằng nhằng quá. Tôi bảo ừ là ừ!"

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nghĩ là cậu ừ nhanh thế. Vậy ngày mai cậu đi chơi với tôi chứ?"

"Ừ! Anh trả tiền nhé!"

"Được. Ngủ ngon Jaejoong!"

Và chẳng để cậu kịp nói câu nào, hắn đã cúp máy. Cậu nhoẻn miệng cười. Một kẻ ngây ngô.

Ngây ngô và ngờ nghệch, nhưng hắn làm cậu ấm lòng. Một chút gì đó khẽ len lỏi trong tim cậu. Cậu đã quyết định chẳng tin vào bất kỳ thứ gì nữa rồi và cũng không còn ý định tìm kiếm cái gì đó vĩnh cửu.

"Chỉ thử thôi!" - giọng của Yunho vang lên trong đầu cậu.

Vậy mà, cậu đã tin rằng mình sẽ chẳng làm gì để bản thân tiếp tục hy vọng.

Jaejoong úp gối lên mặt mình và lẩm bẩm:

"Đồ ngốc, Jaejoong!"

Bầu trời ửng đỏ những tia sáng đầu tiên của một ngày mới. Jaejoong kéo chăn cao lên trùm cả chiếc gối trên mặt.

Xuân hình như sắp đi. Kế đến sẽ là mùa hạ, chắc hẳn phải là một mùa hạ nữa vô cùng nóng bức. Jaejoong tự nhủ trong cơn mơ rằng, lần này cậu sẽ đón một khoảnh khắc giao mùa mới, thay cho những khoảng thời gian ngập chìm cùng anh.

**************************************

Những làn gió xuân của một buổi bình minh đang lướt qua cửa sổ và ùa vào phòng. Jaejoong giật mình tỉnh giấc bởi cái se lạnh của buổi sớm mai. Nhìn đống chăn gối rớt cả xuống đất, cậu chép miệng chán nản. Thói ngủ của cậu thật xấu nết! Jaejoong vươn vai nhìn đồng hồ, hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế, cậu chỉ vừa ngủ được khoảng hai tiếng. Jaejoong lại nằm xuống giường và mong có thể tiếp tục ngủ.

Kéo chăn đắp kín người, gió ngoài cửa sổ mát rượi trên da mặt cậu, Jaejoong khẽ mỉm cười. Cậu thích cảm giác này, cảm giác toàn thân ấm áp trong một không khí se lạnh và mặt mình thì đón gió buốt. Những lúc như thế, Jaejoong ước gì mình có khả năng biến thành...

"JAEJOONG!" - một tiếng gào vang lên ở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"Aishhhh!" - cậu bực mình đạp chăn và đứng dậy đi ra cửa, mở khóa một cách thô bạo nhất có thể - "Anh không có việc gì làm à?"

Để mặc Yunho tự vào nhà, cậu trở về phòng vừa đi vừa dậm chân thật mạnh ra vẻ vô cùng bực bội. Cậu leo lên giường trùm chăn kín đầu.

"Hôm nay cậu hứa đi chơi với tôi mà!" - giọng Yunho nghe chẳng có vẻ gì là áy náy sau khi phá hỏng một buổi sáng của cậu.

"Đồ khùng! Mới có 6 giờ!" - cậu lầm bầm trong chăn, nhắm tịt mắt.

"Dậy thay đồ đi Jaejoong!" - Yunho hối.

"Tí nữa đi! Tôi mới ngủ có hai tiếng thôi đó. Buồn ngủ! Thiếu ngủ!" - cậu gào ra từ bên trong tấm chăn bông.

Yunho bước lại và ngồi lên giường cậu thở hắt:

"Hôm qua lúc cậu say thuốc đã ngủ rồi mà!"

"Bây giờ cũng đang say thuốc!" - Jaejoong nhắm nghiền mắt và cố đưa mình vào giấc ngủ.

"Không có, Jaejoong...!" - Yunho lay người cậu - "Dậy đi!"

Jaejoong điên tiết. Cậu đạp tung chiếc chăn xuống đất rồi giãy giãy trên giường. Đập đập hai chân và trán thì nhăn tít, cậu lăn qua lăn lại trên đống gối một cách bất lực:

"NGỦ! NGỦ! NGỦ!" - cậu gào lên.

"Tôi nhấn nước cậu bây giờ!" - Yunho phì cười.

"Anh không được đụng vào người tôi!" - Jaejoong gào lên, úp mặt xuống gối.

Yunho nhún vai, hắn lấy chiếc chăn bông bị cậu nhẫn tâm đạp xuống đất rồi trùm nó lên người cậu. Trong tích tắc, hắn bế xốc cậu lên.

"Phòng tắm ở đâu nhỉ?" - hắn lẩm bẩm rồi xác định vị trí phòng tắm hùng dũng bước đến đó với Jaejoong trên vai.

Trong tấm chăn bông, mắt Jaejoong ráo hoảnh, trợn ngược lên đầy ngỡ ngàng. Và vài giây sau đó, cậu thấy mình đang nằm trong bồn tắm với cái vòi sen đang xả nước xuống đầu mình.

Cậu đứng bật dậy và nắm lấy cổ áo Yunho, gầm gừ:

"Anh sẽ phải giặt chăn cho tôi!"

"Không thành vấn đề!" - hắn nhe răng cười nham nhở.

Cuối cùng thì cậu vẫn phải đi chơi với hắn. Một buổi sáng yên bình và vui vẻ với cậu. Nụ cười của Yunho làm Jaejoong cảm thấy ấm áp. Cách diễn đạt của hắn lúc nào cũng làm cậu cười vì sự tỉnh tỉnh trong giọng hắn mỗi lần kể chuyện.

Jaejoong đã rất vui. Cậu thỏa mãn với một người bạn trai tạm bợ như thế. Vừa đủ để không làm cậu chán mỗi lần khi tỉnh thuốc.

"Tôi không thể ngày nào cũng dẫn cậu đi chơi, nhưng ngày nào cũng có thể ở bên cậu cả!" - hắn nói chắc nịch trong khi cả hai đang ngồi trong quán.

"Không được!" - Jaejoong xua tay - "Nếu ngày nào cũng vậy thì tôi sẽ chết vì thiếu ngủ!"

Hắn phì cười:

"Tôi ngủ với cậu! Nhé!"

"Không được, lúc ngủ tôi biến thành người bông rồi..." - bất thần, cậu đưa tay lên bụm miệng. Jaejoong lập tức đổi chủ đề khi thấy mình lỡ miệng - "Hôm nay có ca làm của anh không?"

"Tôi cùng ca với cậu mà, đừng đánh trống lảng." - mắt hắn ánh lên những tia nhìn thích thú - "Cậu biến thành cái gì?"

"Không, nói nhảm ấy mà!" - Jaejoong xua tay.

"Gì thế, nói đi!!!" - hắn nài nỉ - "Jaejoong, nói đi! Nói tôi nghe nào!!!"

Cậu thở hắt ra đầy lưỡng lự và ngạc nhiên vì sự dai của hắn.

"Ờ... anh không được cười..."

"Không, tôi sẽ không làm thế!" - hắn nói như đinh đóng cột.

"Ờ... người bông... ờ... anh biết đấy. Tôi thích giống như có siêu năng lực, mình có thể biến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể thành... ờ... thành nhồi bông..." - cậu vừa trả lời, mặt cậu vừa đỏ lựng, Jaejoong cúi gằm mặt, cậu liến thoắng để tránh ngượng ngùng - "Thì anh cũng hiểu đúng không, giống như khi anh bị đánh mà mình biến thành nhồi bông sẽ không xảy ra tình trạng gãy xương, còn khi ngủ sẽ ấm và êm."

Yunho im lặng lắng nghe và miệng của hắn đang chực chờ một tràng cười kinh thiên động địa. Jaejoong đanh mặt quan sát, nếu hắn phá lên cười cậu lập tức chấm dứt trò đi chơi này. Nhưng không, may sao hắn nhịn được, kiềm hết sức có thể, hắn ho lên vài tiếng thật to để át đi cái sự thèm-khát-cười của mình. Một lúc sau, khi đã ổn, Yunho mới nhe răng nhăn nhở nhìn cậu:

"Thế thì tuyệt, ôm như vậy sẽ rất đã! Nếu cậu bỏ được thuốc hoặc ăn đầy đủ hơn, mập lên một tí là trông cũng giống người bông rồi!" - hắn sờ cằm, nhận xét.

"Vậy cũng vô ích!" - Jaejoong thở hắt ra - "Mình đâu thể tự ôm mình! Đâu biết được cảm giác đó!"

"Thế tôi sẽ ôm cậu rồi nói cho cậu nghe!" - hắn đề nghị một cách trắng trợn.

Cậu đưa tay đấm vào ngực hắn một cái rồi đứng dậy:

"Đến giờ làm rồi, về thôi!"

"Đau quá!" - Yunho cũng nhanh chóng đứng dậy, đồng thời đưa tay ôm ngực kêu to.

Jaejoong xấu hổ, chạy biến ra khỏi quán trước khi có ai đó thấy tình cảnh của mình.

Ngày hôm đó thời gian cậu say thuốc ít hơn mọi khi. Gió xuân khe khẽ thổi.

Hai tuần liên tiếp, ngày nào Yunho cũng đón và đưa cậu đi chơi. Những chỗ cả hai đến rất bình thường và chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cậu bị hút bởi những câu chuyện hắn kể thôi. Yunho quả là một sự thay thế tuyệt vời những lúc cậu tỉnh.

Chỉ là, ngày qua ngày, Jaejoong càng nhớ ít đi một vài thứ. Tác dụng của thuốc phiện chưa bao giờ là tốt, những ảo ảnh cậu thấy càng ngày càng nhập nhằng với hiện thực. Có khi cậu còn tưởng lầm Yunho là người yêu trước kia của mình, và cậu gọi tên anh thay vì tên của hắn. Hắn có khẽ khựng lại đôi chút, nhưng rồi cũng xuề xòa cười cho qua.

Khi trong cơn say, cậu đắm chìm cùng anh những cảm xúc mãnh liệt mà không cần dồn nén. Điên loạn, đắm say và đầy phấn khích. Khi tỉnh, cậu trở về một cuộc sống bình thường đầy sắc hồng với khoảng thời gian cùng Yunho. Với Jaejoong, như thế là đủ. Nhưng Jaejoong đôi khi cảm thấy khó chịu với chính mình và Yunho.

Hắn ta... như thể đang cho cậu hy vọng vậy. Mà Jaejoong thì không muốn hy vọng, vì cậu đã thất vọng quá đủ rồi. Và vì dù sao thì cũng chẳng đi đến đâu, hàng ngày ký ức của cậu cứ lần lượt rời bỏ cậu mà đi. Có một thứ gì đó không rõ đang tan biến. Một thứ gì mà cậu vô cùng trân trọng.

Có lẽ, đó là anh.

Ngày hôm đó không phải là ngày trực của Yunho, nên việc Jaejoong say thuốc vật vã đến thế này quả là khó khăn, hắn không thể giữ cậu lại quán được. Hắn đành đưa cậu về đến nhà. Muốn đến được nhà Jaejoong phải băng qua một con hẻm tối leo lét ánh đèn đường vàng vọt. Và rắc rối xảy ra ngay tại đó. Dù hắn biết chỉ vài phút nữa đây cậu sẽ hết cơn nghiện mà tỉnh lại nhưng cũng vẫn là rắc rối, vì đó là vài phút nữa, chứ không phải bây giờ.

Một nhóm khoảng năm người bao vây cả hai và giở giọng xin đểu. Yunho rủa thầm, hắn kẹt đang đỡ Jaejoong không thể đối đầu với bọn này được, nên đành nhẫn nhịn hạ giọng xin lỗi. Những tiếng cười khả ố của bọn chúng đánh thức Jaejoong. Đánh thức một Jaejoong trong cơn nghiện. Cậu đẩy Yunho ra khỏi cái dìu vai của hắn và đứng thẳng dậy, nhìn bọn thanh niên kia đầy phấn khích. Chẳng kịp để cho Yunho trở tay, cậu lao vào bọn chúng như một con báo.

Yunho đứng tách ra một bên khỏi trận hỗn chiến và quan sát dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn đường trơ trọi. Hắn đã phần nào hình dung được cách thức cậu giết hai tên trong toilet tại quán lần trước. Điên cuồng và man dại.

Lẽ đương nhiên bọn chúng khó có thể đối đầu được với Jaejoong, người từng là đại ca thời trung học, mà lại đang lên cơn nghiện thế này. Máu rơi, và gương mặt Jaejoong lộ rõ sự thích thú. Mùi máu xộc lên mũi hắn tanh tưởi. Hai người đã tắt thở dưới những nhát đâm điên cuồng của cậu.

Nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng. Chuyện rắc rối chính là Jaejoong đang dần tỉnh thuốc. Một tên đấm được Jaejoong một cú mạnh và cậu té bật ra sau về phía Yunho, loạng choạng.

Jaejoong tỉnh thuốc.

"Aish, sao đau đầu thế này?" - cậu lầm bầm.

Rồi Jaejoong nhanh chóng nhận ra cậu không ở trên giường của quán hay ở nhà như bình thường vẫn thế. Trước mặt cậu là ba kẻ đầy thương tích nhìn cậu với ánh mắt thù hằn. Bên cạnh đó, hai cái xác bất động dưới ánh đèn vàng khiến Jaejoong lạnh cứng.

"Cậu mà say thêm một chút giết hết cả năm tên thì đỡ mệt cho tôi rồi!" - Yunho tặc lưỡi.

Jaejoong ngỡ ngàng. Cậu đủ thông minh để hiểu hai cái xác trước mặt là nguyên nhân từ ai. Cậu loạng choạng bám vào tường thở dốc. Thấy cậu có vẻ đuối sức, ba tên kia lập tức xông vào.

Trong một tích tắc, cậu thấy bóng Yunho lao về phía ba tên đối diện một cách nhanh gọn. Và Jaejoong cũng không khỏi sững sờ khi thấy cách đánh nhau của Yunho. Dã man và tàn bạo.

Hắn vừa đập mạnh đầu một tên xuống nền đất xi măng không kiêng nể và đạp gãy chân một tên khác. Kẻ còn lại hoảng sợ rúc vào góc tường van nài hắn tha tội. Rất bình thản, hắn bước đến hai cái xác trước mặt và rút con dao đang cắm trên người một tên ra rồi bước về phía kẻ đang bám tường.

Chẳng kịp để cậu thét lên, Yunho nhanh chóng cứa cổ cả ba người. Đêm lại tĩnh mịch.

Hắn nhìn quanh một lúc rồi kéo cậu chạy thẳng.

Ở nhà Jaejoong, Yunho đang pha cho mình một tách café nóng và Jaejoong thì vẫn đang tắm. Cậu rụt rè bước ra khỏi phòng tắm và tay siết chặt:

"Tại sao anh giết người ta? Họ đã xin anh tha rồi..."

"Cậu cũng giết người còn gì!" - hắn ngạc nhiên quay sang nhìn Jaejoong.

"Nhưng lúc đó tôi đang..." - Jaejoong ngưng câu nói của mình khi nhớ đến việc cậu đã giết người.

Jaejoong ngồi thụp xuống và run lên bần bật. Hắn đem theo tấm chăn bông và bước đến choàng cho cậu.

"Tôi hiểu mà, tôi chỉ đùa thôi, xin lỗi!"

"Tại sao anh giết người?" - cậu lập lại câu hỏi của mình một cách phẫn uất.

"Vì chúng đã thấy cậu giết người. Không đáng sống."

"Không đáng sống?" - cậu cười cay đắng - "Với anh thì kẻ nào đáng sống chứ, loại mà đã giết bốn người như tôi sao?"

"Không, với tôi chỉ có tôi và cậu sống là được!" - hắn mỉm cười.

"Anh thật kinh tởm!" - cậu gào lên - "Cút đi!"

"Jaejoong...!"

"CÚT!"

"Tôi không về, cậu đang rối thế này, tôi không yên tâm đi về!" - Yunho kiên quyết.

"Làm ơn...!" - Jaejoong hạ giọng và người lại run lên - "Xin lỗi, nhưng anh về đi, tôi sẽ nói chuyện vào ngày mai!"

Yunho im lặng một lúc rồi đứng lên:

"Mai tôi lại đón cậu!"

Hắn đi về. Gió xuân hình như đã bớt se. Đêm khuya tĩnh mịch, hắn châm lửa một điếu thuốc và chìm mình vào những suy nghĩ. Có lẽ hắn đã sai lầm khi ngày trước đưa thuốc phiện cho cậu. Yunho thật sự hoang mang, hắn nên trở lại làm một kẻ giấu mặt, hay tiếp tục làm một người ở bên cạnh cậu như thế này đây. Jaejoong hóa ra vẫn là một cậu nhóc chưa trưởng thành, cậu không thể chấp nhận được chuyện giết người.

Yunho đứng dựa vào cổng một căn nhà nào đấy, phả khói thuốc vào không trung và nhắm mắt suy nghĩ. Với tình trạng này, có lẽ hắn nên để kẻ lạ mặt ban đầu đưa thuốc cho Jaejoong biến mất. Và tốt nhất là, bản thân hắn cũng không nên tồn tại để làm cậu hoảng sợ nữa.

Nhưng tôi hứa, Jaejoong, tôi sẽ cho cậu thứ mà "không bao giờ biến mất".

Jung Yunho.

Mãi mãi bên cạnh em. Như cái bóng và em.

Xuân đang run rẩy bỏ đi.

***************************

Cậu không thể nói chuyện với Yunho cả tuần liền, đồng thời nghỉ luôn việc ở host club. Trong một tuần đó, ngày nào Yunho cũng đến nấu ăn, dọn dẹp và kể chuyện vui cho cậu rồi đi về. Và lần nào Jaejoong cũng giữ khoảng cách với hắn rất dè chừng. Jaejoong trong thời gian đó vẫn luôn dùng thuốc phiện hàng ngày, và liều lượng vẫn tăng đều.

Ngày ngày khi hắn đến trong sôi nổi, còn cậu thì lặng lẽ quan sát, một chút ký ức gì đó lại mất đi. Cậu dần quên cả những ngày đầu tiên đi chơi cùng hắn. Và ký ức trước đó, những thứ như người yêu cũ, host club hay gia đình, chẳng còn có gì đọng lại trong đầu cậu.

Có hôm, hắn đến với những sự mới lạ và cũng chỉ có những thứ đó đọng lại trong Jaejoong. Hắn cắt tóc và nhuộm lại tóc đen thay cho màu vàng hoe trước đó.

"Nhìn gọn không Jaejoong?" - tóc hắn được duỗi thẳng và cắt sát, úp vào, đen nhánh trông hắn trở nên hiền lành đến lạ.

Cậu cũng vẫn chỉ im lặng nhìn.

Yunho, hắn không chịu đựng được lâu. Cũng đến ngày hắn điên tiết với thái độ của Jaejoong:

"Cậu tính thế này đến chừng nào?"

"Chừng nào anh tha cho tôi!"

"Tha cho cậu?" - Yunho cười phá lên - "Tôi có giết cậu đâu, Jaejoong? Cậu không thấy tất cả những thứ tôi làm là vì ai sao? Tại sao cậu là người đòi hỏi một thứ gì đó vĩnh viễn mà bây giờ lại xua đuổi tôi như vậy?"

"Không phải thế này!" - Jaejoong lùi ra xa khỏi Yunho thêm vài bước khi thấy hắn đang tiến lại.

"Cậu đã nói, kể cả đó là ác mộng thì cậu vẫn muốn cơ mà!" - hắn bước đến chỗ Jaejoong, siết chặt tay cậu.

"Lúc đó tôi không biết anh là kẻ có thể giết người một cách bình thản như vậy!" - cậu hét lên, cố thoát khỏi cái siết tay của hắn.

"Jaejoong!" - hắn cúi xuống thì thầm vào tai cậu - "Tôi là một kẻ rất quan trọng những giao kèo. Tôi đã hứa sẽ tặng cậu thứ gọi là "mãi mãi", đúng không? Và tôi không bỏ nó đâu, không bao giờ!"

Jaejoong hoảng sợ vùng ra, cậu chạy về phía nhà bếp và đạp đổ bàn ghế chặn trước mặt.

"Jaejoong, đừng làm vậy!" - hắn tiến về nhà bếp - "Cậu biết rõ tôi yêu cậu mà!"

"KHÔNG!" - Jaejoong hét lên trong hoảng loạn, quơ lấy một con dao - "Đừng đến đây! Tôi không muốn chết!"

"Tôi. Không. Giết. Cậu!" - hắn gằn giọng.

"Mơ! Mơ! Đây chỉ là mơ thôi!" - Jaejoong siết lấy ngực mình và liên tục lẩm bẩm.

Yunho không rõ tự lúc nào đã đứng trước mặt cậu. Và trong vô thức, con dao cắm thẳng vào người hắn, sâu đến không thấy cán. Mép bụng hắn rỉ máu, còn Yunho thì vẫn sững sờ nhìn cậu. Đôi mắt của hắn hằn lên vẻ tổn thương.

Jaejoong hoảng hốt đẩy hắn ra, ánh nhìn của hắn làm cậu cảm thấy tội lỗi. Hắn đã yêu cậu, rất yêu cậu.

Yunho đổ rạp xuống sàn nhà và nằm yên bất động, mắt nhắm nghiền.

Jaejoong dựa người vào tường, thở dốc. Rồi cậu nhanh chóng lục trên người hắn một vài viên thuốc và dốc tất cả vào miệng. Những viên thuốc quá liều khiến cơ thể cậu co giật mạnh. Jaejoong đổ người xuống cạnh Yunho. Mặt cậu đối diện với mặt hắn.

Cơn co giật qua đi, cậu im lặng nằm trên sàn cạnh hắn và thở đều. Hắn đã yêu cậu. Đã rất yêu cậu.

Và Jaejoong, cậu cũng yêu hắn. Nhưng việc cậu hàng ngày quên đi người yêu cũ cộng với việc cậu phát hiện ra mình là một kẻ giết người đã khiến cậu quá sốc. Jaejoong viện lý do hắn là một kẻ sát nhân để trốn tránh. Jaejoong biết, trong thâm tâm của cậu, cậu rõ hơn ai hết những kẽ trong toilet là do ai giết. Chỉ là cậu muốn phủ nhận, muốn quên. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn quên cả anh, cả hắn. Nhưng rồi Jaejoong vẫn quên. Ngay khi hắn làm cậu khao khát bỏ thuốc để lưu giữ ký ức thì cậu ngày càng quên nhiều hơn bao giờ hết. Và cậu sợ.

Jaejoong đưa tay vuốt mặt con người trước mặt. Gương mặt này, đôi môi này, cậu chưa một lần chạm vào. Cậu nhoài người lên trước và hôn nhẹ vào môi Yunho rồi gục xuống.

Jaejoong thiếp đi. Cậu có một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp mà cậu không rõ rằng đấy là mơ hay thực. Là giấc mơ đó thực, hay việc cậu vừa giết Yunho là thực?

Cơn thuốc quá liều khiến hệ tim mạch Jaejoong bị rối loạn, và có vẻ như cậu không thở được nữa. Jaejoong mỉm cười, không thở được, thế cũng không sao, vì cậu cũng không cần nữa, giấc mơ của cậu đang quá đẹp thế này, thoảng đầy gió xuân.

Và cuối cùng, cậu cũng hiểu rằng, trên đời này, chẳng có thứ gì là "mãi mãi". Chẳng có thứ gì gọi là "không bao giờ biến mất". Những thứ xa xỉ như vậy, chỉ tồn tại trong mơ mà thôi.

Gió xuân đã bớt se, thoang thoảng len qua cửa sổ và áp lên mặt Jaejoong những làn gió cuối cùng của một mùa xuân muộn. Hè có đến chưa?

...............................

Jaejoong bừng tỉnh. Chiếc gối trên ngực cậu làm cậu thấy khó thở. Hóa ra, đó là lý do. Jaejoong bay vào phòng tắm và dội nước, thở dốc. Nước lạnh làm cậu tỉnh hơn.

"Mơ...!"

Jaejoong vừa có một cơn ác mộng, rất khủng khiếp. Cậu không nhớ đó là gì, chỉ biết rằng nó để lại cho cậu một cảm giác khó chịu. Như thể cậu đã quên mất những thứ quan trọng, như thể cậu đã giết một ai đó, và như thể cậu không còn tồn tại nữa. Những thứ đó đem lại cho cậu cảm giác thật hơn bao giờ hết. Và như thể cậu đã sống trong một thế giới khác vậy.

"Chắc là do thuốc!" - cậu thở hắt ra nhìn những lọ thuốc an thần của mình. Từ ngày người cậu yêu mất, chưa bao giờ những lọ thuốc đó rời xa Jaejoong.

Cậu thay đồ và chạy ra ngoài để hưởng nắng sớm. Hè đến từ lúc nào nhỉ? Cậu chẳng để ý nữa. Cậu quên một vài thứ và không rõ đó là gì. À, Jaejoong nhớ rằng từ ngày dùng thuốc an thần, ảo ảnh và thực tế cứ nhập nhằng không rõ. Cậu cần một việc làm, chắc cũng nên đi tìm một việc làm.

ẦM!

Cậu va vào một thanh niên trên đường khiến cả hai ngã bật ra sau. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng trông bông cực kỳ.

"Anh có sao không?" - cậu ngồi dậy và đỡ anh ta khi thấy anh ta đang ôm bụng - "Chết rồi, chảy máu!"

"Không, không phải tại cậu!" - người thanh niên cười xòa - "Hôm qua tôi đánh nhau nên bị thương ở bụng thôi!"

"Làm tôi hết hồn!" - cậu nhe răng cười - "Wow! Trông anh quen quen!"

"Cậu tán tỉnh tôi đấy à?" - anh ta cốc nhẹ lên đầu Jaejoong.

"Không không! Xin lỗi!" - Jaejoong phì cười.

"Tôi đùa đấy. Vì tôi đang tán tỉnh cậu cơ!" - đến lượt người thanh niên đó nhe răng cười - "Đi uống nước không? Tôi tên Yunho."

"Tôi tên Jaejoong! Bình thường tôi không nhận lời mời thế này đâu!" - cậu hất mặt lên trời.

"Ừm, sao cũng được!"

"Sao anh chạy bộ mà lại mặc áo bông quá vậy?"

"Sáng sớm tôi thích làm người bông." - rồi đột nhiên anh ta hoảng hốt đưa tay bụm miệng.

"Haha!" - Jaejoong cười phá lên - "Wow! Tôi cũng thích làm người bông đấy, ước gì mình có thể biến chỗ nào đấy thành nhồi bông nhỉ! Ôm là đã lắm!"

Yunho nhoẻn miệng cười đồng ý. Và cậu mở đầu một ngày mới bằng việc uống nước với Yunho. Và cậu chẳng để ý rằng con người vừa mời cậu uống nước kia đang nhoẻn một nụ cười đầy toan tính.

Mãi mãi như cái bóng và em.

Jaejoong không hiểu sao mình lại đồng ý một cách dễ dàng đến thế. Nhưng rõ ràng là anh ta trông rất quen. Mái tóc đen nhánh được duỗi thẳng và cắt gọn gàng như thế cậu đã gặp ở đâu đó rồi. Cách nói chuyện như thế này cậu hẳn cũng đã gặp ở một nơi nào đó.

Yunho vừa kể một câu chuyện.

"Jaejoong, cậu biết không, cái gì cũng có cái giá của nó cả. Tôi vừa đọc một truyện ngắn nước ngoài về chiếc đồng hồ làm ngưng đọng thời gian..."

Tiếng của Yunho vang lên kéo cậu về thực tại. Giấc mơ khủng khiếp ban sáng trong đầu cậu bay sạch.

Trời đã trưa mà như thể còn một làn sương sớm bao quanh, trắng mờ. Hạ năm nay chẳng nóng như những năm rồi. Mà Jaejoong cũng chẳng để ý là xuân chuyển hạ tự bao giờ.

Khói thuốc mập mờ. Có ai đó hình như đang nói...

"Jaejoong, cậu biết không, tôi sẽ tặng cậu cái gọi là mãi mãi, chẳng bao giờ biến mất cả."

"Cái gì?"

"Jung Yunho."

"Cái gì cũng có giá của nó cả, đổi lại là gì?"

"Kim Jaejoong."

"Mà anh biết không, cuộc vui nào cũng tàn, không có thứ gì vĩnh viễn tồn tại đâu, Yunho!"

"Có chứ! Tôi này. Sẽ mãi mãi ở bên cậu, như một cái bóng. Bóng thì không thể tách ra, đúng không?"

"Có thế cũng được. Nếu có gì đó mãi mãi, tôi nhất định sẽ giữ nó. Vĩnh viễn như cái bóng và tôi."

"Kể cả ác mộng ư?"

"Kể cả ác mộng."

"Tại sao?"

"Vì anh vừa bảo Jung Yunho là tồn tại vĩnh viến với tôi."

"Phải rồi. Cậu không thoát tôi được đâu, Jaejoong."

"Tôi cũng không muốn anh buông tôi ra! Đừng buông tôi ra, được không Yunho?"

"Yêu tôi không?"

"Yêu anh."

"Yêu Jaejoong."

Gió xuân tan vào mây trời. Gió hạ len qua ô cửa nhỏ áp lên mặt hai người trong căn phòng bếp nhỏ. Tay siết tay nhau, mỉm cười nhắm mắt.

Và bất động. Không bao giờ buông.

THE END

TP. HCM - 1:04 AM

2009.07.13

Một ác mộng vĩnh cửu, có không anh?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top