Chương 28: Lời xin lỗi muộn màng


Ánh trăng vằng vặc trên cao, gió nhẹ nhàng thổi tung chiếc rèm trắng tinh mang theo mùi hoa cúc dại vào căn phòng, bên ngoài vườn hoa, những tiếng dế rich rich kêu đêm làm ồn ả không gian tĩnh lặng. Lưu Ly chậm chạp mở mắt ra, cô thấy đầu mình đau buốt.

- Tỉnh rồi sao?

Linh Lan và Hoa Thiên mở cửa đi vào, thấy Lưu Ly đã ngồi dậy anh đi đến thở dài.

- Lưu Ly ngốc! Rốt cuộc em đã uống hết bao nhiêu rượu trong quầy rồi? Không biết uống thì đừng có bắt chước người ta uống chứ.

Lưu Ly đưa tay lên vò đầu, đầu cô đau muốn nổ tung ra, cảm giác men rượu khiến cô bây giờ còn cảm thấy buồn nôn, cổ họng cô khô rát. Linh Lan đưa cho cô một ly nước chanh nóng, cô vội cầm lên uống cạn, lúc này mới thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.

- Em ngủ lâu chưa? Cô bé đưa lại cho Linh Lan chiếc ly hỏi nhỏ.

- Một ngày một đêm rồi. Linh Lan thở dài. Cô còn tưởng con bé ngốc không tỉnh lại được nữa.

- Một ngày một đêm luôn sao? Lưu Ly cười cười, không ngờ tửu lượng của cô lại kém vậy. Cô chỉ mới uống có hai chai.

Lưu Ly bước xuống giường đi vào nhà tắm rửa mặt, dòng nước lạnh ngắt khiến cô tỉnh táo hơn. Cô nhìn vào gương và không còn nhận ra mình nữa, dường như cô đã biến thành một con người hoàn toàn khác, nhợt nhạt, buồn bã, không một chút sức sống, giống như con búp bê cũ kĩ người ta mới lôi ra từ trong nhà kho vậy. Cô cười, không quan tâm.

Cô đi đến chiếc sôfa ngồi phịch xuống phóng tầm mắt nhìn ra ánh trăng lạnh trên cửa sổ. Gió ùa vào phòng mát rượi. Bầu trời đêm nay không có sao, chỉ có một mảnh trăng cô độc và lạnh lẽo trên bầu trời bao la đen tối. Cô gác tay lên trán, nhớ lại hình ảnh của Hổ Phách cứ thấy tim mình nhoi nhói lên. Hình ảnh của anh trong tâm trí cô rất mờ nhạt, trắng trắng ảo ảo hư không. Mỗi lần nghĩ về Hổ Phách là mỗi lần cô nhớ đến những chuyện đã diễn ra trong quán bar đêm đó, cô nhớ cái ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng trên cao kia. Nụ cười tuyệt đẹp nhưng tàn độc đến đau lòng kia. Sao nó cứ mãi ám ảnh cô? Những lúc như vậy tim cô lại đau lên từng hồi.

Hổ Phách đã trở về đây rồi, có phải anh và Dương Vỹ đã lên kế hoạch đối phó với gia đình cô môt lần nữa? Lưu Ly cười thầm, không biết lần này họ sẽ làm gì? Họ sẽ giết ba ruột của cô, giết hai chị em cô? Cô không thấy sợ, dù cho bây giờ họ có làm gì cô thì cô cũng không sợ nữa rồi, vì điều đáng sợ nhất đối với cô, Hổ Phách yêu thương của cô đã làm rồi.

Nếu có một điều khiến cô bận tâm, có lẽ là Linh Lan.

Cô đưa ánh mắt khẽ nhìn về phía chị. Linh Lan là một cô gái lương thiện, chị ấy đối xử với cô rất tốt, yêu thương cô rất nhiều, cô không muốn chị ấy phải chịu đựng số phận giống như cô, không muốn chị ấy cũng bị tổn thương như cô. Nếu Linh Lan rời khỏi đây đến một nơi thật xa, có lẽ Dương Vỹ và Hổ Phách sẽ buông tha cho chị. Còn cô, cô không bận tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa. Cô chết ở đây, điều này cũng không quá tệ.

Cô cười thầm. Sao cái chết đối với cô bây giờ tầm thường quá. Cô không lo, không sợ, không tiếc nuối. Nếu nó đến. Cô sẽ rất bình thản mà đón nhận.

- Con tỉnh dậy rồi sao Lưu Ly? Thấy trong người thế nào?

Thành Phong ở ngoài đi vào mang cho cô một ly sữa nóng. Lưu Ly không trả lời, không thèm quay lại, ngồi lặng im trên sôfa nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên cao.

Linh Lan và Hoa Thiên nhìn cô hơi ái ngại. Từ tối qua đến giờ Thành Phong dường như chưa ngủ chút nào, đôi mắt ông thâm quầng lên, khuôn mặt nhợt nhạt. Ông không an tâm với tình trạng của Lưu Ly nên cứ chốc chốc lại sang phòng canh chừng cô bé, lại dặn mấy người giúp việc phải chuẩn bị sẵn đồ ăn để nếu cô tỉnh dậy có thể đói bụng. Ông cố quan tâm chăm sóc cô, cố gắng gợi chuyện để cải thiện mối quan hệ với cô. Nhưng đáp lại sự quan tâm lo lắng đó Lưu Ly luôn nhìn ông ta với vẻ căm ghét và lãnh đạm, cô thậm chí chưa bao giờ gọi ông một tiếng "ba".

- Lưu Ly! Con có đói không? Ba nói chị Noong đem đồ ăn vào cho con nhé? Ông nhìn cô mỉm cười dịu dàng.

Lưu Ly vẫn lặng yên, coi như sự tồn tại của ông là không hề có. Thành Phong thở dài, không biết từ lúc về đây cô đã nói được với ông bao nhiêu câu. Ông buồn bã đứng bên cạnh cô im lặng. Lưu Ly nhìn ra cửa sổ, trong đầu trống rỗng, chỉ có hình ảnh của một chàng trai rất đỗi yêu thương mà cũng vô cùng tàn nhẫn luôn ẩn hiện. Ngoài điều này ra thì cô không còn quan tâm đến những thứ khác.

Thành Phong không còn biết phải làm sao với Lưu Ly nữa. Ông nhìn cô, muốn đi tới ôm cô vào lòng, muốn được cô gọi ông một tiếng ba. Nhưng không được, mỗi lần ông chạm vào cô bé lại gào lên xua đuổi ông và nhìn ông với đôi mắt căm thù. Mà cả đời này có lẽ cô sẽ không tha thứ cho ông nữa. Ông không dám trách cô, chỉ trách bản thân ông trước kia đã quá độc ác. Có lẽ đây chính là quả báo của ông. Khi biết mình sai, khi đã nhận ra lỗi lầm thì ông không thể quay đầu lại nữa rồi.

Phải làm sao thì Lưu Ly mới chịu tha thứ cho ông? Phải làm sao mới chuộc được lại lỗi lầm với cô? Ông nhìn cô bé đau đớn, chỉ cần Lưu Ly chịu tha thứ cho ông dù bắt ông trả giá đắt thế nào được. Nhưng ông phải làm sao?

- Lưu Ly! Ông cất tiếng gọi, biết rằng cô bé sẽ chẳng thèm trả lời.

Linh Lan nhìn khuôn mặt đau khổ của ông thở dài, rồi cô khẽ nói.

- Ba à! Ba cũng mệt rồi, ba về ngủ trước đi. Con ở lại trông chừng em được rồi.

Thành Phong không nghe. Ông đi đến trước mặt Lưu Ly. Cô bé vẫn ngồi trên sôfa, lãnh đạm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt trong veo vô hồn.

- Lưu Ly...

Thành Phong đứng trước mặt Lưu Ly, đau đớn nhìn cô và quỳ sụp xuống dưới chân cô. Lưu Ly hơi bất ngờ, cô quay lại khẽ nhíu mày.

- Ba! Linh Lan nhìn ông giật mình.

Thành Phong xưa nay là người lạnh lùng kiêu ngạo, ông chưa bao giờ nhượng bộ bất kì ai, chưa bao giờ hạ mình trước bất kì ai, dù cho kẻ đó yếu hay mạnh, người thân hay kẻ thù. Nhưng lần đầu tiên trong đời ông đã quỳ xuống, quỳ xuống dưới chân của một cô gái bé nhỏ.

- Ba xin lỗi, Lưu Ly.

Ông cất tiếng, giọng khô khốc. Đôi mắt xám tro nhìn cô đau đớn. Lưu Ly nhíu mày nhìn ông, không động đậy, không lên tiếng.

- Ba biết con rất hận ba, ba biết ba không xứng đáng làm ba của con. Ba chỉ là một gã đàn ông khốn nạn, một tên rác rưởi không đáng sống trên thế gian này.

Lưu Ly không trả lời. Linh Lan và Hoa Thiên đứng gần đó cũng không dám lên tiếng. Thành Phong vẫn quỳ dưới chân Lưu Ly, đôi tay run run khẽ nắm chặt.

- Lưu Ly! Trước đây là ba đã sai, ba đã lừa dối mẹ con, ba đã khiến cô ấy đau khổ, ba không nhận ra chính sự ích kỉ của mình đã hại chết mẹ con. Ông Hạ là bạn của ba, nhưng ba cũng đã phản bội ông ấy. Ba là người không biết trân trọng tình cảm. Sau khi mẹ con chết, ba chỉ biết lao vào trả thù chứ không nhận ra lỗi lầm của bản thân mình. Chính ba đã hại con, cướp đi cuộc sống yên bình hạnh phúc của con, bây giờ lại vì những hành động tàn ác trong quá khứ của ba khiến con bị tổn thương. Ba hối hận lắm, giá như trước đây ba không chọn đi con đường này, giá như trước đây ba không giết người, có lẽ giờ con đã rất hạnh phúc.

Giá như? Lưu Ly khẽ cử động đôi mắt trong veo nhìn xa xăm về phía trước. Nếu cuộc đời mọi điều "giá như" đều có thể trở thành hiện thực thì sẽ không có định nghĩa của từ "tuyệt vọng".

- Ba đã làm tổn thương con, còn bắt con phải chịu trừng phạt thay cho ba, ba biết ba là kẻ đáng chết, ba hối hận lắm Lưu Ly, ba rất hối hận. Thành Phong vẫn nhìn cô bằng đôi mắt xám đau khổ, cả người ông cũng bắt đầu run run lên.

Hối hận? Lưu Ly cười buồn, bây giờ hối hận thì làm được gì? Hối hận có thay đổi được điều gì không? Nó có làm cho mẹ cô sống lại được không? Có làm cho pappy sống lại không? Có khiến cho Dương Vỹ và Hổ Phách tha thứ cho ông được không? Tất cả mọi thứ sau khi làm rồi thấy hối hận thì sẽ được tha thứ sao? Lưu Ly không phải là một cô gái quá lạnh lùng, nhưng những gì mà ông làm với cô quá tàn nhẫn, cô không thể tha thứ được. Rồi cô chợt sực tỉnh. Trước đây ông ta cũng đã làm những hành động tàn ác đó với gia đình Hổ Phách, chính Hổ Phách và Dương Vỹ đã chứng kiến, làm sao họ có thể tha thứ cho ông ta được?

Lưu Ly thấy mình ngu ngốc và nông cạn. Cô chỉ biết đem con mắt màu hồng soi ra thế giới bên ngoài chứ không chịu nhìn nhận hiện thực. Hổ Phách đã kể với cô cha mẹ anh ấy đã chết thảm như thế nào, đứa em gái tội nghiệp của anh ấy chết thảm như thế nào, anh ấy còn phải tận mắt chứng kiến. Qua bao lần ba cô hành xử cô, dồn cô vào đường cùng, cô căm hận đến mức muốn giết ông ta. Cô là con gái ruột của ông ta, chảy trong huyết quản một nửa dòng máu của ông ta, cô còn không thể tha thứ, vậy sao cô có thể bắt Dương Vỹ và Hổ Phách tha thứ cho ông được?

Dương Vỹ căm hận cô. Hổ Phách căm hận cô. Dù đối với cô họ quá tàn nhẫn, nhưng cô đâu có quyền oán trách họ, vì ba cô là người có lỗi trước, chính ba cô đã khiến họ trở thành như vậy. Nếu có gì phải oán trách thì Lưu Ly chỉ trách tại sao cô sinh ra lại là con gái của ông ta. Nếu cô không phải con gái của ông ta, cô có thể có được cuộc sống yên bình, cô có thể được Hổ Phách yêu thương.

- Lưu Ly, có phải con đang mong ước con sinh ra không phải con gái của ba không? Thành Phong nhìn cô buồn bã, đôi mắt trong veo của Lưu Ly cụp xuống, ông hiểu cô bé muốn nói là phải. Ông cười, nụ cười thật buồn bã.-Con có quyền ước như vậy. Con không phải áy náy vì điều này. Từ khi con sinh ra ba chưa làm gì được cho con. Khi gặp lại con, ba lại cướp đi hạnh phúc của con. Con cứ việc oán hận ba, căm thù ba, ba không trách con, ba cũng không có quyền trách con.

Lưu Ly im lặng, cô khẽ khép chặt đôi mắt đang nặng trĩu.

- Nhưng Lưu Ly...ba vẫn muốn con biết trong sâu thẳm trái tim mình ba rất thương con. Khi biết con là con gái ruột của ba, ba đã hạnh phúc lắm, nhưng cũng đau đớn lắm. Ba hạnh phúc vì con gái của mình thật xinh đẹp và lương thiện. Nhưng ba cũng đau đớn vì những gì đã làm với con, ba biết thời gian không thể quay ngược lại nên bây giờ có hối hận thì cũng muộn màng rồi. Con sẽ không tha thứ cho ba nữa, có lẽ suốt đời này con sẽ không tha thứ cho ba. Ba không dám trách con, nhưng ba vẫn muốn con ở lại với ba, ba muốn dùng quãng thời gian còn lại để bù đắp cho con, ba muốn dành hết tất cả thời gian còn lại của mình để tạo ra một cuộc sống hạnh phúc cho hai chị em con. Vì vậy Lưu Ly. Xin con đừng rời khỏi ba.

Ông nhìn cô, đôi mắt xám nhạt nước, ánh mắt đau đớn của ông không có chút gì là giả tạo cả, nó không lạnh lùng tàn ác như trước đây ông đã từng nhìn cô. Lưu Ly chợt thấy nhói trong lòng, đầu cô trống rỗng rồi mọi thứ trở nên quay cuồng, cô không biết mình nên làm gì trong hoàn cảnh này nữa.

- Lưu Ly! Mọi tội lỗi đều do ba gây nên, con muốn oán hận ba thì cứ việc, chỉ xin con...xin con đừng làm tổn thương bản thân mình nữa. Con còn là một đứa trẻ, tương lai của con còn dài, dù đã xảy ra chuyện gì thì con cũng phải sống thật hạnh phúc. Đó là mong muốn cuối cùng của một kẻ không đáng làm ba con. Con không tha thứ cho ba cũng được, nhưng hãy vì chút thương xót dành cho ba, cố gắng sống thật tốt đi. Ba muốn nhìn thấy con cười, muốn nhìn thấy con được hạnh phúc.

Hạnh phúc? Lưu Ly mơ hồ. Làm sao để tìm lại hạnh phúc đây? Hình ảnh của Hổ Phách hiện lên trong tâm trí cô, cô nhớ lại bàn tay của anh đã lướt qua cô khi anh biết cô là con gái kẻ thù, từ giây phút đó hạnh phúc đã vụt qua cô rồi, dù cô có cố gắng chạy theo, mãi mãi không lấy lại được.

- Về chuyện của Dương Vỹ và Hổ Phách...ba sẽ không đối đầu với họ. Ba biết con không muốn ba làm hại hai đứa nó, ba sẽ theo ý con, chỉ cần con và Linh Lan được an toàn là đủ rồi.

Lưu Ly thấy nghẹn trong lòng. Cô nhìn ông, đôi mắt trong veo buồn thê lương. Ba ruột của cô, ông đã hối hận rồi sao? Ông ấy muốn được tha thứ sao? Thậm chí ông đã quỳ xuống dưới chân cô như thế này, cô phải làm gì đây? Đầu óc cô rối bời. Nhưng rồi cũng nhanh chóng trở nên trống rỗng.

Cô mệt mỏi. Cô chán ngán tất cả mọi thứ. Cô không muốn suy nghĩ gì nữa. Cô thấy mình không cần phải nói tha thứ làm gì. Ông ta đáng bị như vậy. Ông ta trước đây đã gây ra quá nhiều tội ác rồi, vậy bây giờ hãy tự trả giá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top