4

Vì sắp tới sẽ có thêm một vài nhân vật nữa nên tui sẽ đổi cách gọi một chút:
Jimin: cậu
Taehyung: hắn
Hoseok: y
Enjoy~~

------------------------

Taehyung vừa hoàn thành phần công việc của mình cho ngày hôm nay vào lúc 2h 19p chiều. Công việc xong sớm khiến Taehyung cảm thấy khá nhàm chán và không may thay, hắn lại chợt nhớ đến Jimin, trong đầu nảy sinh ý định muốn trêu chọc cậu. Trước đây thì không, nhưng bây giờ Taehyung lại cảm thấy khá phấn khích khi nhìn thấy đôi mắt đỏ lên và đẫm nước của Jimin, mỗi lần như vậy đều muốn đem cậu ra hành hạ. Và với ý định đó, Taehyung nhoẻn một nụ cười lạnh, nhấc điện thoại gọi tài xế lái xe đến trước cổng công ty.

---------------

Tâm trạng Jimin bữa nay nói thật là cũng không tốt lắm vì cái lũ vô lại kia lại chọc ghẹo cậu bằng cách viết phấn đầy trên mặt bàn cậu và nhét đủ thứ rác vào hộc bàn, báo hại cậu bị giáo viên lôi đầu ra mắng và dọn dẹp hộc bàn lẫn nhà vệ sinh nam của cả ba tầng trường học. Cậu đâu có làm gì vi phạm nội qui nhà trường đâu mà lại bắt phạt cậu như vậy, chẳng qua là ông thầy đó sợ mất việc nên mới làm vui lòng đám học trò nhà giàu kia. Hình như đối với bọn nó cậu là cái gai cực lớn trong mắt thì phải, dọn dẹp nhà vệ sinh mất mấy tiết học sáng chưa đủ, lúc Jimin đang thả bộ về nhà, trong lòng mừng thầm vì cuối cùng cũng được thoải mái thì đám con trai chạy mô tô phóng vù qua, tạt hết xô nước dơ vào người cậu, báo hại suốt trên quãng đường còn lại cậu bị chỉ trỏ, dòm ngó biết bao nhiêu. Việc này nếu còn tiếp tục, chắc Jimin sẽ phải nghỉ học Đại học mất.

Hiện giờ Jimin đang tưới nước cho mấy chậu hoa kiểng treo gần cánh cửa trong suốt của cửa tiệm, tâm trạng đỡ nặng nề hơn khi được nghe chính những bản nhạc do mình sáng tác. Hoseok trước đây có học về âm nhạc để trở thành một idol, nhưng do sự chèn ép quá nặng nề từ gia đình nên y không thể thực hiện ước mơ của mình. Trước khi chuyển sang tiếp quản tiếp chuỗi shop hoa lớn của gia đình, y đã có một studio nhỏ có tên là Hope World, thỉnh thoảng y lại về đó để tạo ra sản phẩm âm nhạc. Phát hiện ra Jimin cũng có cùng ước mơ với mình, Hoseok giao luôn studio cho cậu em và chính vì thế Jimin có thêm điều kiện để sáng tác, cho tới bây giờ Jimin cũng đã có 6 bài hát do mình tự tay chắp bút. Tuy thích âm nhạc nhưng Jimin lại học ở trường Đại học Kiến trúc, vì trở thành một nhà thiết kế nội thất, trang trí nhà cửa mới là mơ ước của cậu, còn sáng tác nhạc chỉ là một sở thích. Bài hát mới nhất mà Jimin sáng tác đó là "Promise" và cậu có vẻ thích bài này nhất so với năm bài kia, cứ thấy cậu nghe nó mãi thôi.

Keng!
Tiếng chuông ở cửa báo hiệu có khách vào và theo phản xạ có điều kiện, Jimin ngẩng đầu lên, nở nụ cười thật tươi tính chào vị khách mới vào nhưng lời chào hỏi lại bị nuốt ngược vào trong họng vì cậu nhận ra người vừa bước vào là ai.

Là Kim Taehyung.

Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người đều phải xì xầm bàn tán, nhất là mấy nữ sinh trung học và mấy chị trẻ trẻ. Cả đất nước Đại Hàn Dân Quốc này ai mà không biết đây là cậu con trai thất lạc lâu năm của Kim gia, đồng thời cũng là tân Chủ tịch của Kim thị chứ. Vẻ ngoài đẹp trai cùng hoàn cảnh đặc biệt khiến người ta chú ý hắn hơn hẳn. Khác với những người nãy giờ cứ nhìn Taehyung chằm chằm, Jimin từ lúc phát hiện ra hắn đều không muốn lại gần. Đây không phải là một Kim Taehyung ấm áp, vui vẻ, biết lo cho người khác trước đây của cậu mà là một Kim Taehyung giàu có, có quyền có thế và băng lãnh. Ở trên người hắn lúc này chỉ toả ra một loại khí khiến người ta sợ hãi không dám tới gần, đặc biệt là Jimin vì sự thay đổi này quá đột ngột. Tuy từ đầu năm đầu Đại học của cậu, hắn đã bắt đầu ít nói cười hơn lúc trước nhưng giữa hai người không hề có một dấu hiệu nào cho thấy là sắp chia tay, thế mà khi Jimin vừa bước vào năm ba Đại học và Taehyung vừa mới ra trường, hắn lại lạnh lùng nói chia tay với một lý do không đâu vào đâu là "Tôi chán em rồi". Không biết người khác cảm thấy thế nào nhưng riêng đối với cậu, mọi chuyện thực sự quá vội vàng.

Do Jimin cứ mãi tránh vị khách kia nên Hoseok đành phải rời quầy thu ngân mà tươi cười đến bên cậu thanh niên, miệng hỏi:

- Tôi có thể giúp gì?

- Tôi muốn gặp cậu kia. - Taehyung chỉ ngay đích danh Jimin.

- Cậu ấy là nhân viên của tôi, chẳng qua anh muốn gặp có chuyện gì không?

- Tôi muốn thuê cậu ta.

- Xin lỗi cậu, chỗ tôi không....

- Bao nhiêu tiền? - Taehyung hất đầu ra hiệu cho thư ký đem tờ séc trống và cây bút đến cho mình.

- Hoseok hyung, nghe theo lời anh ấy đi, em không sao đâu mà.

Jimin nãy giờ nép vào một góc theo dõi cuộc hội thoại giữa Hoseok và Taehyung. Cậu không muốn vị hyung đáng kính của mình bị làm khó nên đã chấp nhận lời của Taehyung. Nếu cả hai cứ giằng co mãi thế này, người bị thiệt chắc chắn là Hoseok vì Taehyung sẽ dùng tiền và quyền lực của mình để chèn ép y. Nhưng hành động này của Jimin, có phải là đang tự mình bán thân?

Nhếch mép cười hài lòng với thái độ nghe lời của Jimin và ánh mắt mở to của Hoseok, Taehyung hắn cúi xuống viết lên tờ séc một dãy số dài và ký tên vào đó. Xong việc, hắn ném tờ séc cho Hoseok và y đã thật sự choáng vì số tiền hắn bỏ ra để thuê Jimin, mấy tên nhà giàu toàn làm những việc không giống ai. Cái vẻ sợ sệt trên mặt Jimin từ lúc người này bước vào khiến y cảm thấy lo lắng. Jimin vẫn còn nhỏ lắm, nếu có xảy ra chuyện gì thì thằng bé làm sao mà chịu đựng được.

- C....cậu bé này.... - anh thư ký đi cùng với Taehyung lên tiếng. - em ra xe về nhà Chủ tịch nhé.

- Em tự bắt xe đi ạ, không làm phiền anh.

Môi thì nở nụ cười, nhưng đâu ai biết trong lòng Jimin rối loạn đến mức nào. Ngồi chung một chiếc xe với Taehyung bây giờ đối với cậu là điều khó có thể làm. Cậu vừa yêu vừa sợ hắn.

Sau khi chiếc xe hạng sang của Kim gia nổ máy phóng đi, Jimin nắm chặt mảnh giấy ghi địa chỉ nơi hắn đang sống, im lặng đi thu dọn những thứ mình cần. Cậu cứ im lặng như thế, đến lúc chào Hoseok để đi cũng chỉ cúi đầu thật thấp. Cậu đang sợ, hắn thuê cậu về không đơn giản chỉ là chăm sóc cho hoa kiểng.

---------------------

- Xin lỗi, cậu là ai?

- Tôi được thuê đến đây để chăm hoa.

- Cậu là Park Jimin đúng chứ?

- Vâng ạ.

- Mời cậu theo tôi.

Jimin lững thững đi theo người đàn ông đứng tuổi mà cậu cho là quản gia. Căn biệt thự này quá xa xỉ, xa xỉ đến mức Jimin cảm thấy sợ hãi, cậu vốn không quen tiếp xúc với những thứ đắt tiền. Cậu theo chân người đàn ông đi qua một đại sảnh và dừng lại ở vườn hoa rất lớn trong khuôn viên biệt thự. Nơi này trồng đủ các loại hoa: hoa hồng, hoa giấy, hoa ly,.... Jimin nhanh mắt nhận thấy loài hoa mình yêu thích nhất, hoa lưu ly. Từ nhỏ cậu đã đặc biệt yêu thích hoa lưu ly nhưng chẳng rõ lý do vì sao mình thích đến như vậy, chắc là do cái vẻ đẹp mà Jimin cho là có một không hai của nó cũng nên.

- Jimin, trong hôm nay cậu phải nhặt hết cỏ trong vườn, bắt sâu trong mấy khóm hồng đỏ và tưới nước cho cả vườn hoa. Đó là lệnh của cậu chủ Kim.

Jimin như hít thở không thông khi nghe công việc được giao, nội chuyện nhặt cỏ cho cái vườn mấy trăm mét vuông này đã đủ mệt, cái gì mà bắt sâu nữa chứ, muốn giết người à? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Jimin biết mình không có quyền phản kháng, cậu im lặng bắt đầu công việc của mình.

--------------

Đồng hồ chỉ 8h tối, lúc bấy giờ hầu như ai cũng đã ăn xong bữa tối thì Jimin vừa mới hoàn thành công việc của mình. Cậu gập người xuống vì cái bụng đói meo, tay chậm chạp cuốn cái ống nước dài ngoằng lại. Cậu tựa lưng vào gốc cây, đưa đôi mắt chẳng còn chút sức sống nhìn quanh khu vườn, trong lòng bớt mệt mỏi phần nào khi thấy công việc được hoàn thành xuất sắc. Hôm nay làm nhiều việc nặng quá, mà cơ thể Jimin từ lúc mới sinh đã yếu ớt, mỗi ngày đều như thế này thì cậu chết quách cho rồi.

Jimin ngủ rồi.

Chắc hẳn ai cũng bảo cậu là tên điên khi ra vườn hoa mà ngủ như thế này, nhưng cậu thực sự rất mệt, đi tới đâu cũng không yên thân. Đi học bị bạn bè chọc ghẹo, về nhà thì vô duyên vô cớ bị chủ nhà trọ mắng té tát, nơi yên bình nhất là shop hoa của Hoseok cũng bị Taehyung đến làm phiền, tìm ba thì bị bọn chủ nợ vây đánh. Có nơi nào để Park Jimin đây yên tâm mà dựa vào không?

-------------

- Jimin...dậy đi...này!

- A, tôi xin lỗi.

Jimin giật mình tỉnh giấc vì tiếng gọi của một người con trai trạc tuổi.

- Cậu chủ bảo tôi đưa cậu đi tắm.

- Không....không cần, tôi về nhà rồi tắm sau cũng được.

- Cậu chủ còn nói, nếu cậu dám không làm theo lời cậu chủ nói thì sẽ....đem Hoseok chẻ đôi trước mặt cậu.

Lời nói của cậu người làm khiến Jimin đang định đi về nhà cũng phải khựng người lại. Chỉ là tắm thôi mà có phải bắt ép người khác vậy không? Cậu đơn giản là không muốn bất kỳ người nào phải dính líu vào việc của mình. Chấp nhận yêu cầu của Taehyung là cậu và bây giờ chính cậu cũng phải chịu mọi trách nhiệm cho quyết định của mình.

Cậu bé người làm hồi nãy đưa cậu vào một căn phòng lớn và cậu nhanh chóng có thể đoán được đây là phòng của Taehyung. Căn phòng được bài trí đơn giản với màu kem và màu nâu cà phê sữa, chiếc giường kingsize trắng tinh đặt giữa phòng, chiếc bàn làm việc màu nâu gỗ dài, tài liệu bên trên được xếp gọn gàng, đúng với cách sống ngăn nắp của hắn. Jimin ái ngại cười với thằng nhóc và nói:

- Có thể cho tôi qua phòng khác không?

- Cậu chủ bảo....nếu cậu xin qua phòng khác thì.....sẽ....

- Thôi được rồi, tôi tắm ở đây, cảm ơn cậu.

Jimin miễn cưỡng nhận lời vì không muốn nghe những lời chết chóc đó nữa. Thôi thì tắm cho lẹ rồi về vậy.

---------

- Thưa cậu chủ, em đã làm đúng y như những gì cậu chủ dặn.

- Tốt, lui ra đi.

- Vâng ạ.

----------

Jimin vừa tắm xong và đang đứng trong phòng tắm rủa cái thói bất cẩn của mình. Đi tắm mà lại quên quần áo ở ngoài, thật đúng là đại bất cẩn! Có đứng trong đây tự rủa mình cũng không được ích gì, phi ra thay quần áo lẹ rồi về nhà.

Cạch.
Tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở, chắn trước cửa không ai khác là Taehyung. Hắn thấy cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn độc một cái khăn thì nhếch miệng cười bí ẩn, bộ dạng chậm rãi mà nguy hiểm đi đến gần Jimin, một cái kéo mạnh tay đã khiến Jimin đau đớn ngã lên giường. Cậu lồm cồm chống tay ngồi lên, trong lòng đã sớm nổi lên một cỗ sợ hãi, cậu đã biết trước có chuyện chẳng lành rồi, nhưng đừng có nói là....

- Jimin này, cậu có yêu tôi không?

- Taehyungie, em....

- Trả lời tôi.

- C....có.... - Jimin muốn nói không nhưng cậu không thể dối lòng mình được.

- Vậy tôi làm thế này cũng không có vấn đề gì nhỉ?

- A...đừng....

Taehyung mạnh bạo giật cái khăn duy nhất trên người Jimin, tay hắn nắm lấy tính khí đang ỉu xìu bên dưới cậu. Hắn là người con trai duy nhất cậu yêu nhưng hành động của anh bây giờ khiến cậu thấy sợ, không giống với lần đầu của hai người.

- Sao nào? Thích chứ?

- Không....ahh....hmm....bỏ ra....

- Đừng tự dối lòng mình chứ.

- Ưmmm....đừng....dừng lại....

- Tôi đâu có dừng.

- Làm ơn....

Đã lâu không nhận được kích thích như thế này, Jimin nhanh chóng cương cứng và phóng thích đầy tay Taehyung. Khuôn ngực trắng nõn phập phồng lên xuống, khuôn mặt cùng hai tai đỏ bừng lên, đôi môi đỏ mọng ướt át phả ra từng đợt khí nóng. Taehyung nở nụ cười nguy hiểm, tay hắn lần mò xuống lỗ huyệt đang rỉ nước chợt dừng lại khi tiếng chuông điện thoại reo lên. Jimin mừng rỡ đẩy mạnh hắn ra, ôm vội quần áo rồi chạy biến. Taehyung nghe xong điện thoại thì nhìn về phía cửa, miệng thốt lên một câu đầy thách thức:

- Cậu làm sao chạy trốn khỏi tôi được.

-------------

Hộc....hộc....
Cạch, cạch.
Rầm!

Jimin chạy không ngừng trong màn đêm, tông cửa phòng trọ và ngay lập tức đóng lại, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nắm tay cửa, cả cơ thể trượt xuống. Cậu bó gối, gục đầu vào hai cánh tay khóc nức nở. Phải chi lúc đó....cậu không nói yêu anh.

______________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top