Hope


Nhưng khi họ tháo mặt nạ ra "Nhìn xem ai này. Thật bất ngờ khi thấy cô ở đây đấy Lily. Còn nhớ tôi không?" Tôi nói.

"Có, tôi nhớ. Và tôi nhớ những gì các người đã làm với Steve," Lily khạc nhổ qua hàm răng nghiến chặt.

"Steve chết là do cô Lily à. Cô đã mang hy vọng đến cho anh ta hy và hãy xem điều đó mang lại cho anh ấy điều gì nào? Không có gì cả," tôi nói, một nụ cười tàn bạo hiện trên môi tôi.Mắt cô ta mở to vì tức giận, và cô ta lao vào tôi, nhưng những sợi xích đã giữ cô ta lại. "Đồ khốn," cô ta hét lên, giọng cô ta đau đớn.


"Đi với tôi" tôi nói, chỉ vào cánh cửa đang mở.


Cô bước vào một căn phòng bừa bộn, những tên lính canh nằm la liệt trên sàn, và không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Người chỉ huy đội cứu hộ, một người đàn ông cao lớn, cơ bắp với một vết sẹo chạy dọc má, bước vào phòng. Ánh mắt anh ta hướng về Lily.


"Sếp. Cô ta đây ạ" Tôi gọi người chỉ huy, giọng nói đầy vẻ tức giận.

"Cô là Lily hả?" Người chỉ huy hỏi, giọng nói kiên quyết nhưng không hề khó chịu. Ông nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn vào những vết bầm tím và sự căm ghét trong mắt cô.


"Đúng rồi," cô cố gắng nói, giọng cô đầy cảm xúc.


"Những người phụ nữ khác đâu?" người chỉ huy hỏi, ánh mắt quét khắp phòng.


"Trong phòng giam," cô nói, giọng cô trầm và căng thẳng vì tức giận. "Tất cả bọn họ đều ở đó."


TÓM TẮT^1: Lily được giải cứu khi một nhóm người có vũ trang xông vào khu nhà. Cô ngạc nhiên khi nhận ra một trong những người giải cứu mình, người này tiết lộ rằng họ biết nhau. Mặc dù tức giận với người giải cứu vì cái chết của Steve, cô vẫn cung cấp thông tin quan trọng về vị trí của những người phụ nữ bị bắt khác, dẫn đến việc giải cứu họ.


"Marcus đã làm gì với bọn cô?" giọng nói của người chỉ huy như một sợi dây cứu sinh trong sự hỗn loạn, cắt ngang tiếng ồn của trận chiến bên ngoài.


"Hắn đã lợi dụng chúng tôi," giọng nói của Lily pha lẫn sự cay đắng. "Để sinh sản. Hắn nói chúng tôi rất có giá trị với hắn."


"Hắn cưỡng hiếp chúng tôi", Lily nói một cách thẳng thừng, mắt cô nhìn thẳng vào anh với một quyết tâm sắt đá. "Mỗi đêm, từng người một. Hắn nói rằng đó là vì lợi ích lớn hơn, để đảm bảo sự sống còn. Nhưng đó chỉ là cách kiểm soát méo mó của hắn". Ký ức về những lần bị xâm phạm khiến cô rùng mình.


"Đi tìm những người phụ nữ đó đi" thủ lĩnh của tôi ra lệnh cho người của mình, và họ vội vã ra khỏi phòng, bỏ lại Lily, tôi và anh ta trong phòng.


"Chúng tôi đã chiếm nơi này rồi. Chúng tôi sẽ đối xử với cô và những cô gái khác một cách nhẹ nhàng và tôn trọng hơn. Nhưng chúng tôi vẫn cần một nơi để giải tỏa... Các người hiểu chứ?" người chỉ huy nói, giọng nói khàn khàn nhưng không hoàn toàn mất đi nhân tính.


TÓM TẮT^1: Lily giải thích với người chỉ huy đội cứu hộ rằng những người phụ nữ bị Marcus và lính canh của hắn bắt giữ để ép sinh con. Người chỉ huy ghê tởm và đảm bảo với cô rằng họ sẽ được đối xử tốt hơn. Anh ta ra lệnh cho đội của mình tìm và giải cứu những người phụ nữ khác, để Lily ở lại với anh ta.


Lily gật đầu, nỗi kinh hoàng về hoàn cảnh của cô cuối cùng cũng lắng xuống. Cô đã thoát khỏi Marcus, thoát khỏi nhà tù của ông ta chỉ để lại tiếp tục vào một nhà tù khác một lần nữa. Ánh mắt của người chỉ huy nán lại trên người cô thêm một lúc nữa trước khi anh ta quay đi, ra lệnh qua radio. Trận chiến bên ngoài trở nên yên tĩnh hơn, và cô có thể nghe thấy tiếng giày lê bước khi nhiều người của anh ta di chuyển qua khu nhà.


Tôi gật đầu hiểu ý với người chỉ huy của mình rồi quay sang Lily "Đi với tôi" Tôi nói với một nụ cười nhếch mép, kéo cô đi bằng dây xích. Cô trừng mắt nhìn tôi, nắm chặt tay, nhưng không còn sức để chống trả. Tôi dẫn cô đi qua đống đổ nát của khu phức hợp, mùi khói và nỗi sợ hãi nồng nặc trong không khí. Những người sống sót khác đang được dồn vào một khu vực an toàn, những hiện tại bây giờ cô là của tôi.


Khi chúng tôi đến gần phòng y tế, tôi có thể thấy nỗi sợ trong mắt cô. "Anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã làm với Steve," cô rít lên, giọng cô đầy sự căm ghét mạnh mẽ đến mức khiến tôi phải mỉm cười.


"Chúng tôi buộc phải giết anh ấy, Lily à. Anh ấy đã phản bội bọn tôi. Điều đó là không thể chấp nhận được," tôi nói, cố gắng biện minh cho hành động của mình. "Nhưng giờ cô được an toàn rồi."


"An toàn?" cô khạc nhổ. "Anh nghĩ như này là an toàn à?"


"Tại sao cô muốn chống lại bọn tôi? Tại sao cô lại bỏ đi? Bọn tôi đối xử với cô tệ đến thế sao?", tôi nói, khi đẩy cô vào phòng y tế.


"Các người đã giết anh ấy," cô nói, giọng run rẩy. "Anh. Anh đã giết người duy nhất từng đối xử tử tế với tôi trong cái địa ngục trần gian này."


TÓM TẮT^1: Lily được giải cứu khỏi khu nhà và người đứng đầu đội cứu hộ đảm bảo với cô rằng cô sẽ được đối xử tốt hơn. Mặc dù tức giận với người cứu hộ vì cái chết của Steve, cô được đưa đến phòng y tế, vẫn bị xích, cho thấy cô vẫn chưa được tự do hoàn toàn.


"Chúng tôi cũng đang cố gắng sống sót thôi Lily... Đàn ông bọn tôi. Chúng tôi chỉ cần một chút giải tỏa... Đúng là chúng tôi khá thô bạo... nhưng có người này, người kia đúng không? Có những người giống như Steve..." Tôi nói, cố gắng lý luận với cô ấy.


Mắt cô nheo lại hình mũi tên, và cô khạc nhổ, "Steve. Anh ấy không đáng phải chết."


"Vậy tại sao cô lại trốn? Tại sao cô không ra khỏi căn phòng chết tiệt đó và lãnh viên đạn đó cho anh ta?!" Tôi gầm gừ, tay tôi siết chặt sợi xích của cô ấy.


"Sao... Làm sao anh biết tôi trốn... ở trong ở gần đó ngày hôm đó?" Giọng Lily thì thầm, đôi mắt cô mở to kinh hoàng khi cô nhận ra những ẩn ý.


"Tôi biết cô ở đó... Nhưng tôi quyết định tha cho cô và Steve là người đã phải lãnh hậu quả nhưng anh ta muốn vậy...", tôi nói, giọng tôi trầm và đe dọa.


Mắt Lily mở to vì sốc và bị phản bội. "Anh biết... và anh không làm gì cả?" cô thì thầm, giọng cô run rẩy vì tức giận.


"Bọn tôi không thể Lily... Đó là lệnh", tôi nói, cảm thấy hơi hối hận. "Nhưng ít nhất, bọn tôi đã cho anh ta ra đi nhanh chóng".


Giọng của thủ lĩnh vang lên trên radio, "Chúng ta tìm được tất cả phụ nữ rồi. Khu trại đã an toàn rồi."

"Rõ rồi Sếp, khu y tế cũng an toàn rồi ", tôi báo cáo qua bộ đàm, lờ đi cái nhìn dữ dội của Lily dành cho tôi.

"Giữ yên nhé" tôi nói và chĩa súng vào xích của cô ấy, với một tiếng nổ, nó bật ra. Cô ấy loạng choạng về phía trước, và tôi đỡ cô ấy. "Cảm ơn", cô ấy nói, nhưng giọng điệu lạnh lùng."Hãy kiểm tra vết thương và vệ sinh cho cô nhé", tôi nói, cố gắng tỏ ra an ủi nhất có thể. Tôi biết mình phải giữ cô ấy hợp tác.

TÓM TẮT^1: Người cứu hộ thừa biết Lily đang trốn và Steve đã lãnh hậu quả thay, khiến Lily cảm thấy sốc và bị phản bội. Mặc dù vậy, cô ấy đã được tháo xích và được đưa đến phòng y tế để được vệ sinh, vẫn giữ vẻ ngoài hợp tác để sinh tồn.


Lily gật đầu, đôi mắt cô ấy vẫn tràn ngập sự tức giận và sợ hãi. Tôi có thể thấy những bánh răng quay trong đầu cô ấy, lên kế hoạch cho hành động tiếp theo của mình. Nhưng cô ấy biết mình không có lựa chọn nào khác. Bây giờ, cô ấy phải hợp tác.


 Tôi dẫn cô ấy đến một chiếc ghế và đưa cho cô ấy một cốc nước. Cô ấy uống một cách thèm thuồng, mắt cô ấy không rời khỏi mắt tôi. Trong lúc chúng tôi đợi những người khác đến, cô ấy nói, "Tên anh là gì?"

"Alex," tôi nói, ngạc nhiên vì câu hỏi. "Tại sao?"


"Tôi hỏi để biết phải cảm ơn ai vì chuyện này," cô ấy nói, giọng cô ấy đầy mỉa mai. Tôi thở dài, biết rằng cô ấy không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào của tôi.


"Đừng tử tế với tôi Lily... Tôi không phải là người tốt tốt như cô nghĩ đâu," tôi nói với một cái nhún vai, cố gắng phá vỡ sự căng thẳng. "Tất cả chúng ta đều phải làm những gì chúng ta phải làm để sống sót."Ánh mắt Lily tìm kiếm trong mắt tôi, tìm kiếm một chút nhân tính. "Đó có phải là điều anh tự nhủ với bản thân, để có thể ngủ vào ban đêm không?" cô ấy hỏi, giọng nói không chút cảm xúc.


Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi quay đi, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Tôi phải giữ cô ấy trong giới hạn, ngăn cô ấy gây rắc rối. Điều cuối cùng mà chúng tôi cần là một cuộc nổi loạn trong hàng ngũ của chúng tôi và điều đó không hay chút nào. 


Phòng y tế  trở nên náo nhiệt khi những người phụ nữ được giải cứu được đưa đến chăm sóc ở đây. Mùi thuốc sát trùng và máu hòa lẫn với tiếng kêu đau đớn và sợ hãi. Lily được dẫn đến một cái bàn, nơi một bác sĩ bắt đầu khám cho cô. Cô giật mình khi anh ta chạm vào cô, và tôi phải đấu tranh với sự thôi thúc muốn quay đi."Cô ổn chứ?" Tôi hỏi, giọng tôi nhẹ nhàng hơn dự định. Cô gật đầu, hàm nghiến chặt. "Tốt rồi," tôi nói, cố gắng tỏ ra an ủi. "Chúng tôi sẽ chữa trị cho cô, và sau đó chúng ta tính tiếp."


Bác sĩ đã khám xong và quay sang tôi. "Tình trạng của cô ấy tạm ổn," anh nói, giọng anh nghiêm nghị. "Nhưng cô ấy sẽ cần một thời gian để phục hồi hoàn toàn."


"Được rồi," tôi nói, siết chặt cánh tay cô ấy một chút. "Đi nghỉ chút nhé?" Tôi dẫn cô đến một căn phòng sạch sẽ nhưng trống trải với một chiếc giường đơn. "Giờ cô sẽ ở đây," tôi nói với cô ấy, giọng tôi vừa ra lệnh vừa có điều gì đó khác—tôi không chắc là gì.Khi tôi đóng cửa lại, tôi nghe thấy cô ấy thì thầm, "Cảm ơn, Alex." Tôi dừng lại, giọng nói của cô ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi như một mảnh dằm. Đó là thứ tôi không được nghe từ rất lâu rồi và sau tất cả những gì tôi đã làm với cô ấy. Lời cảm ơn uôn được coi là một điều hiển nhiên của sự biết ơn. Nhưng với Lily, thì khác. Lời cảm đó là một gánh nặng đè nặng lên vai tôi. 


Những ngày sau đó thật căng thẳng. Những người phụ nữ được xử lý, chăm sóc y tế và được giao những vai trò mới trong trại. Lily cũng không ngoại lệ, nhưng cô ấy có vẻ bất cần đời. Tôi nhìn cô ấy từ xa, cảm thấy một cảm giác bảo vệ kỳ lạ mà tôi chưa từng cảm thấy kể từ khi thế giới trở nên tồi tệ. Cô ấy là một chiến binh, và cô ấy nhắc tôi nhớ về những gì chúng tôi đã mất.


Một buổi tối, khi khu trại chìm vào sự im lặng căng thẳng, tôi thấy mình đang đứng bên ngoài phòng cô ấy. Tôi biết mình không nên làm vậy, nhưng tôi không thể không làm vậy. Tôi cần nghe giọng nói của cô ấy, để xem cô ấy có ổn không. Tôi dựa vào tường, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào từ bên trong. Và rồi, tôi nghe thấy nó - tiếng khóc nhẹ nhàng. Nó bị bóp nghẹt, nhưng nó ở đó, một lời nhắc nhở rõ ràng về nỗi đau mà cô ấy đang phải chịu đựng.


Không suy nghĩ nhiều, tôi đẩy cửa ra. Cô ấy đang ngồi trên giường, quay lưng về phía tôi, đôi vai run rẩy vì nức nở. "Lily?," tôi nói, giọng nhẹ nhàng. Cô ấy cứng người, lau mặt bằng mu bàn tay. "Đừng," cô ấy nói, giọng cô ấy khàn đặc vì nước mắt. "Để tôi yên."Tôi bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. "Cô ổn chứ? Tôi có thể giúp gì không?" Tôi hỏi, cảm thấy ngượng ngùng và lạc lõng.


Lily quay lại đối mặt với tôi, mắt cô ấy đỏ và sưng húp. "Anh muốn cái gì?" cô ấy quát, giọng cô ấy khàn khàn vì xúc động.


"Tôi chỉ... Tôi muốn chắc là cô ổn không thôi," tôi nói một cách yếu ớt, cảm thấy như một cậu học sinh bị bắt gặp đang làm điều gì đó không nên làm.


"Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi đấy," cô khạc nhổ. "Giờ thì quay lại giường của anh đi và để tôi yên."


Tôi thở dài, luồn tay qua tóc. "Nghe này, tôi biết những gì cô đang trải qua thật khó khăn. Nhưng tất cả chúng ta chỉ đang cố gắng để tồn tại ở đây thôi."


"Tồn tại?" cô ấy lặp lại. "Đây có phải là thứ anh gọi là tồn tại không? Trở thành đồ chơi cho anh và những người đàn ông khác hả?"


Những lời cô ấy nói như một cú đấm vào bụng tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó trước đây. Tôi luôn biện minh cho hành động của chúng tôi là cần thiết vì lợi ích chung, nhưng bây giờ, nhìn cô ấy, tôi không thể không thấy sự thật trong lời buộc tội của cô ấy. "Không phải như vậy," tôi phản đối yếu ớt.


"Vậy thì nó như thế nào?" cô ấy yêu cầu, giọng cô ấy cao lên. "Nói cho tôi biết đi, Alex. Trở thành một trong số ít 'người được chọn' là như thế nào?"


Tôi nhìn đi chỗ khác, không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Điều đấy... phức tạp lắm," tôi lẩm bẩm.


"Phức tạp ư?!" cô ấy chế giễu. "Anh nghĩ cưỡng hiếp và nô dịch là phức tạp sao? Anh nghĩ việc đối xử với chúng tôi như súc vật là phức tạp sao?"


Cơn giận của cô ấy rất rõ ràng, và tôi phải cố hết sức để không sụp đổ dưới sức nặng của nó. "Tôi... Tôi xin lỗi," cuối cùng tôi nói, những lời nói có vị đắng trên đầu lưỡi. "Tôi không nghĩ là  mọi chuyện nó lại như thế này."


"Nhưng sự thật nó đúng là như vậy đấy," cô ấy nói, giọng đều đều. "Và anh... là một phần của nó."


Tôi đứng đó một lúc lâu, sự căng thẳng trong phòng dày đặc. Rồi cô ấy thở dài, vai cô ấy chùng xuống bất lực. "Đi đi... Để tôi yên," cô ấy thì thầm.


"Nhưng... Tôi... Đêm nay tôi muốn ở cùng cô," tôi nói, những lời nói tuôn ra trước khi tôi kịp ngăn lại. Lily nheo mắt, "Để làm gì?" cô ấy hỏi, giọng lạnh lùng.


"Tôi muốn được giải tỏa một chút... nhưng... nếu cô không muốn điều đó... Tôi sẽ chỉ nằm cạnh cô... ôm cô thôi ," tôi nói, cố gắng tỏ ra không đe dọa nhất có thể. Lily nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt không thể đọc được. Sau đó, tôi ngạc nhiên khi thấy cô gật đầu.


Tôi thận trọng tiến đến gần chiếc giường, ngồi xuống cạnh cô. Cô không di chuyển, vì vậy tôi cẩn thận vòng tay ôm lấy cô. Cô quá nhỏ bé, quá mong manh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mâu thuẫn về những gì mình đang làm như vậy. Cô dựa vào tôi, và tôi cảm thấy tiếng nấc của em chậm dần và cuối cùng dừng lại.


Tôi bắt đầu xoa nhẹ làn da của cô, cố gắng an ủi cô. Lúc đầu, cơ thể cô căng cứng, nhưng sau đó cô bắt đầu thư giãn dần, cho phép tôi ôm cô chặt hơn. Sau đó, tôi từ từ trượt tay lên ngực của cô bên ngoài chiếc áo, "Không sao đâu," tôi thì thầm, giọng khàn khàn. Lily nhìn lên tôi, đôi mắt tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự ác ý. Nhưng không tìm thấy, dưới sự đụng chạm của tôi, cô nhắm mắt lại.


Tôi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp ngực cô, cảm nhận hơi ấm từ làn da cô ấy, sự nhấp nhô của lồng ngực cô theo từng hơi thở. Mắt cô ấy nhắm nghiền, nhưng cơ thể vẫn hơi căng thẳng. Tôi biết cô ấy vẫn cảnh giác, vẫn chờ đợi điều tồi tệ nhất sẽ đến.


Trong khi tay tôi xoa bóp bầu ngực cô ấy bên ngoài chiếc áo, tôi nghiêng người, hơi thở nóng hổi của tôi phả cổ cô rồi tôi bắt đầu hôn, hửi nhẹ da cô. Cô ấy không phản kháng, nhưng cô ấy cũng không đáp lại. Tôi biết cô ấy sợ, nhưng cô ấy cũng mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải chiến đấu, mệt mỏi vì sợ hãi. Tôi từ từ hôn cổ cô rồi đến tai, má của cô và rồi xuống dần tới môi cô. Môi cô mặn chát vì nước mắt, nhưng cũng ấm áp và hấp dẫn. Cô ấy không đẩy tôi ra, nên tôi coi đó là dấu hiệu để tiếp tục.


Khi nụ hôn của chúng tôi trở nên nồng nàn hơn, cô ấy bắt đầu thư giãn nhiều hơn. Tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng rời khỏi cơ thể cô ấy khi cô ấy tan chảy vào tôi. Đó là một cảm giác kỳ lạ - sự pha trộn giữa ham muốn và tội lỗi, giữa sức mạnh và sự yếu đuối. Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cảm thấy điều gì đó khác ngoài sự trống rỗng đã nhấn chìm tôi kể từ khi thế giới trở nên tồi tệ.


"Điều này ổn hơn chứ?", tôi thì thầm vào làn da cô ấy, hy vọng phá vỡ sự im lặng đã bao trùm chúng tôi. Cô ấy không trả lời nhưng lại nghiêng người hơn vào sự đụng chạm của tôi, và đó là tất cả những gì tôi cần. Tôi luồn tay vào trong áo cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da, bầu vú cô ấy. Cô ấy thở ngắt quãng, nhưng không đẩy tôi ra.


"Lily," tôi nói, giọng tôi gần như thì thầm. "Cô có muốn thế này không?" Cô ấy mở mắt, nhìn tôi với vẻ vừa tức giận vừa tuyệt vọng. "Tôi còn lựa chọn nào khác à?" cô ấy lẩm bẩm, ngọn lửa trong mắt cô ấy tắt dần.


Tôi lui lại đằng sau một chút, hít một hơi thật sâu. "Cô có quyền lựa chọn," tôi nói một cách chắc chắn. "Tôi sẽ không ép buộc cô nữa..." Trong một khoảnh khắc, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cô ấy không thể tin những gì tôi đang nói. Sau đó, cô ấy gật đầu, một nụ cười nhỏ nhất hiện lên trên môi.


Tôi kéo áo cô qua đầu, cởi chiếc áo của cô ra để lộ chiếc áo ngực cùng bầu vú săn chắc trắng hồng của của cô, tôi cũng kéo áo qua đầu và cởi nó ra. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt cảnh giác, nhưng nỗi sợ trong đôi mắt đó dần nhường chỗ cho thứ gì đó khác—thứ gì đó trông giống như hy vọng một cách đáng ngờ. "Cô không cần phải làm điều này...," tôi nói với cô ấy lần nữa, nhưng cô ấy gật đầu. "Tôi biết mà," cô ấy nói. "Nhưng bây giờ. Tôi cũng muốn điều này...". 


Tôi đẩy nhẹ cô nằm xuống giường, cơ thể chúng tôi quấn lấy nhau trong đèn nhấp nháy chầm chậm. Tôi cúi xuống hôn cô ấy lần nữa, lần này với nhiều đam mê hơn, nhiều nhu cầu hơn. Đôi tay cô ấy lướt trên ngực tôi, móng tay cô ấy hơi ấn vào, và tôi có thể cảm thấy động lực, quyền lực đang thay đổi. Chúng tôi không còn chỉ là kẻ giam cầm và bị giam cầm nữa; giờ đây chúng tôi là hai con người, đang cố gắng tìm thấy một chút nhân tính trong thế giới đã lạc lối.


"Ồ... Vậy đây chính là cảm giác của sự đồng thuận à?" tôi thì thầm. Cô gật đầu, một nụ cười buồn hiện trên môi. "Đã rất lâu... không có ai hỏi tôi... có muốn điều này hay không," cô nói, giọng cô gần như thì thầm.


Những lời cô nói là lời nhắc nhở nghiêm túc về thế giới chúng tôi đang sống. Tôi biết mình phải nhẹ nhàng, phải cho cô thấy rằng đàn ông bọn tôi... chỉ đang lạc lối... chúng tôi không phải những con quái vật. Tôi lại hôn cô, từ từ khám phá đường viền miệng cô một cách cẩn thận. Cô đáp lại một cách ngập ngừng, và nụ hôn ngày càng sâu hơn.


Tôi kéo quần xuống, để lộ quần chiếc quần lót boxer, cơ thể tôi phản ứng với sự đụng chạm của cô. Cô nhìn tôi với vẻ vừa sợ hãi vừa ham muốn, tôi giúp cô cởi nốt áo ngực và quần lót, giờ cô đã hoàn toàn khỏa thân trước mắt tôi, nhỏ bé và dễ tổn thương. Chúng tôi nằm đó, cơ thể chúng tôi quyện vào nhau, không khí giữa chúng tôi tràn ngập sự mong đợi. Tôi cảm thấy trái tim cô đập thình thịch áp sát lồng ngực tôi, và tôi biết mình phải nhẹ nhàng với cô.


Tôi cởi nốt chiếc quần lót, để lộ sự cương cứng của mình, và cô ấy nhìn chằm chằm vào nó một lúc, nuốt nước bọt khó khăn. Sau đó, cô ấy đưa tay ra và chạm vào tôi, lúc đầu cô ấy còn do dự, nhưng dần trở nên táo bạo hơn khi cô ấy cảm thấy hơi ấm từ làn da của tôi. Tôi rên rỉ, cảm giác đó truyền những đợt sóng khoái cảm khắp cơ thể tôi. Cảm giác khác biệt hoàn toàn mà đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy thế chỗ cho những đau đớn và tức giận thường ngày.


"Em... em có thể... bú nó không? Chỉ... chỉ một chút thôi", tôi hỏi, cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. Lily gật đầu, mắt cô ấy không rời khỏi mắt tôi khi cô ấy cúi xuống và ngậm con cặc cương cứng của tôi vào miệng. Đó là một sự pha trộn kỳ lạ của những cảm giác—hơi ấm từ miệng cô ấy, sự ướt át của lưỡi cô ấy, cách cô ấy nhìn lên tôi với một chút thách thức. Giống như cô ấy đang nói, "Tôi làm điều này vì chính tôi, không phải vì anh." Và điều đó khiến mọi thứ trở nên mãnh liệt hơn.


Sau đó, tôi rút ra con cặc của mình ra khỏi miệng cô, đẩy nhẹ cô nằm trở lại giường, tôi cúi xuống và bắt đầu liếm âm hộ của cô. Cô rên rỉ, cơ thể cô ấy cong lên khỏi giường. Tôi chưa bao giờ nếm được thứ gì ngọt ngào và sống động đến vậy. Thật say đắm. Tôi có thể cảm thấy những múi cơ của cô ấy siết chặt quanh lưỡi tôi khi cô ấy tiến gần đến cực khoái. Tôi không dừng lại, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái. Và khi cô ấy xuất tinh, như nước tràn bờ đê, như thủy điện xả lũ, như đập chắn sóng trong sống chết mặc bay, lanh tanh bành, bấy nhầy, bét tè lè nhè. Cô ấy hét lên, cô bắn tung tóe, bắn tùm lum, dâm thủy của cô phun ra tè le hột me phủ đầy lên mặt và lưỡi tôi, cơ thể cô run rẩy vì sung sướng, và tôi biết rằng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy đã quên mất mình đang ở đâu. Tôi tham lam bú lấy bú để, liếm sạch, mút sạch những dòng tinh túy của cô.


Tôi ngồi dậy, hơi ngả người ra sau, giữ dương vật gần âm hộ ướt át của cô, cọ xát đầu dương vật vào mép cái lồn ướt át của cô. Cô nhìn tôi với đôi mắt mở to, ngực cô ấy phập phồng theo hơi thở nặng nhọc. "Anh vào đây...", tôi thì thầm, và cô ấy gật đầu, mắt cô không rời khỏi mắt tôi.


Khi tôi đẩy vào bên trong cô, cô thở hổn hển, móng tay cô ấy bấu chặt vào vai tôi. Cô ấy khít, khít vãi cả lồn, nhưng tôi tiếp tục thọc vào, từng inch một, cho đến khi con cặc cương cứng của tôi được bao bọc hoàn toàn bên trong cô ấy. Trong một khoảnh khắc, bọn tôi chỉ giữ nguyên ở vị trí đó, cơ thể chúng tôi hòa vào nhau, nhịp tim hòa làm một. Cơ thể cô hơi giật lên vì sướng. Sau đó, cô ấy bắt đầu di chuyển, hông cô ấy nâng lên để gặp chiều dài con cặc của tôi theo một nhịp điệu chậm rãi, gợi cảm, nứng vl!!!!


Cảm giác này không giống bất cứ điều gì tôi từng cảm thấy trước đây. Những lần khác, với những người phụ nữ khác, đó chỉ là sức mạnh, sự kiểm soát, thống trị, sức mạnh tuyệt đối, chỉ để tìm kiếm sự giải thoát. Nhưng lần này thì khác. Lần này là về sự kết nối, về việc tìm kiếm điều gì đó thực sự trong một thế giới đã trở nên tồi tệ. Chúng tôi cùng nhau di chuyển, hơi thở hòa quyện, cơ thể chúng tôi nói một ngôn ngữ không cần lời nói. (bởi vì mày yêu Lily rồi đó thằng Alex ngu lồn, dâm dê, đê tiện, dâm tặc, mấy dập, hiếp dâm.....!!!!)


Đôi chân cảu cô  quấn quanh tôi hông tôi, kéo tôi sâu hơn vào bên trong cô ấy, và tôi có thể cảm thấy những "bức tường" của cô siết chặt quanh tôi. Cô ấy rất ướt, ướt vãi lồn, và tất cả là vì tôi, vì lứng vl, bị địt thì chả lứng... Tôi lại hôn cô ấy, lưỡi chúng tôi nhảy múa cùng nhau khi hông chúng tôi hòa cùng một nhịp điệu vừa tuyệt vọng vừa ngọt ngào. Cô ấy rên rỉ trong miệng tôi, tay cô ấy ôm chặt lấy lưng tôi, và tôi biết cô ấy sướng vãi lồn nên sắp xuất tinh rồi.


"Marcus và người của hắn... chúng đã làm gì em? Bọn nó đã hiếp em đúng không? Bọn... Bọn nó có xuất tinh vào bên trong em và những người phụ nữ khác không?" Tôi thì thầm, giọng khàn khàn vì ham muốn.


"Em... em không biết," cô ấy thở hổn hển, mắt nhắm nghiền. "Nhưng hắn không dùng bao Và những người khác..." Giọng cô ấy nhỏ dần, và tôi có thể cảm thấy cơ thể cô ấy cứng đờ vì sợ hãi và tức giận.


"Bây giờ, Anh... Anh muốn giữ em cho riêng mình anh... Anh muốn bảo vệ em... Anh muốn có con với em, Lily," tôi nói, những lời nói tuôn ra khỏi miệng tôi như một lời thú nhận. Lily mở to mắt, đồng tử giãn ra vì sốc.


"Cái... Cái gì cơ?" cô thở hổn hển, giọng cô gần như thì thầm.


"Em nghe anh nói rồi đấy... Anh... muốn có con với em... Anh... không muốn anh bị bất kỳ ai khác được quan hệ với em nữa... Chỉ... chỉ mình anh được thôi!," tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Lily nhìn thẳng vào mắt tôi, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đây chỉ là một trò lừa bịp. Nhưng tất cả những gì cô tìm thấy chỉ là sự chân thành thô sơ, tuyệt vọng.


"Alex..." cô rên rỉ, cô đã rất gần đến cực khoái, "Em không biết điều đó có thể không... Nhưng nếu có thể, em muốn... được ở bên anh." Những lời nói của cô như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn tôi. Tôi biết đó là một trò chơi nguy hiểm mà tôi đang chơi, nhưng vào lúc đó, tất cả những gì tôi quan tâm là cô ấy.


"Anh... Anh sẽ tìm cách... Anh không phải là kẻ cầm đầu... Nhưng em có thể gọi tôi là chỉ huy nhỏ của cái băng này... Vì vậy, anh... anh nghĩ... anh... anh có thể đàm phán với sếp anh để được giữ em là của riêng mình anh," tôi nói, hy vọng trong mắt cô ấy khiến tim tôi đập nhanh.


"Cảm ơn anh... Alex," cô ấy thì thầm, giọng cô ấy đầy cảm xúc. "Cảm ơn anh vì... mọi thứ."


"Nhưng... Em nghĩ là... Em... Em ra đây...  Alex... Em không chịu được lâu hơn nữa...," Lily thở hổn hển, chân cô siết chặt quanh eo tôi. Tôi có thể cảm thấy cực khoái của cô ấy đang dâng trào, cách cơ bắp cô ấy siết chặt quanh tôi, cách hơi thở của cô ấy trở nên đứt quãng.


"Đến với anh đi, Lily," tôi thì thầm, cực khoái của riêng tôi cũng đang dâng trào. "Ra đi em...." Và rồi, cô ấy đã làm vậy. Cơ thể cô ấy co giật, "Alex....!!! Aaaahhh..." cô ấy hét tên tôi, móng tay cô ấy bấu chặt vào lưng tôi khi cô ấy lên đỉnh. Tôi theo cô ấy qua bờ vực, đụ thêm vào cái mạnh bạo nữa rồi, tôi đạt đỉnh, con cặc tôi bắn ra những dòng tinh dịch nóng hổi lấp đầy bên trong cô ấy, đánh dấu cô ấy là của tôi theo cách nguyên thủy nhất.


Khi chúng tôi nằm đó, thở hổn hển và đẫm mồ hôi, sức nặng của những gì vừa xảy ra đè lên chúng tôi. Khu trại bên ngoài là lời nhắc nhở rõ ràng về thế giới chúng tôi đang sống, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng tôi đã tìm thấy một sự bình thường trong sự hỗn loạn.


Khi tôi sắp rút ra, Lily nắm lấy eo tôi. "Đừng," giọng cô cầu xin. "Làm ơn... cứ để nó bên trong em... một lúc nữa..."


"Ồ... Được thôi... Ahh..." Tôi thì thầm, để cơ thể mình đổ sụp xuống người cô, vẫn chôn sâu con cặc cương cứng, nhầy nhụa, nhớp nháp, vẫn đang giật lên dữ dội sau cơn cực khoái của mình, trong hơi ấm của cô . Chúng tôi nằm đó, trái tim như hòa làm một, căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi hòa quyện và mùi tình dục thoang thoảng. Tôi cảm thấy một hơi ấm lan tỏa khắp cả hai chúng tôi.


"Lily... Hãy... Hãy chắc chắn rằng khi em mang thai... Đó... Đó là con của anh... Hoặc chúng ta sẽ phải giải quyết nó...", tôi thì thầm, vẫn còn lạc lõng sau cơn đam mê của chúng tôi. Cô gật đầu, đôi mắt tràn ngập sự pha trộn giữa sợ hãi và hy vọng. "Em... Em sẽ làm thế," cô thì thầm, giọng cô run rẩy. "Em hứa."


Khi dương vật của tôi vẫn chôn sâu bên trong cô, nó có dấu hiệu cương cứng trở lại, Lily cảm thấy điều đó và mắt cô mở to vì sốc. "Alex... ?" cô thì thầm.


"Em... Nó... Nó lại cương lên rồi," tôi thì thầm, cảm thấy hơi xấu hổ. "Anh... anh xin lỗi, con cặc của anh... muốn đụ em nữa..."


Lily nhìn tôi, và cô nuốt nước bọt. "Không sao đâu," cô nhẹ nhàng nói. "Làm những gì anh cần làm đi."


"Em có chắc là muốn thêm một hiệp nữa không?" Tôi hỏi, giọng tôi vẫn khàn khàn vì những lần gắng sức trước. Cô gật đầu, một nụ cười thoáng qua trên môi. "Được," cô thở dài. "Em chịu được. Em cũng muốn đụ thêm..."


Chúng tôi lại chuyển động cùng nhau, cơ thể chúng tôi hòa hợp như thể chúng tôi đã làm điều này trong nhiều năm. Đôi chân cô quấn quanh tôi, kéo tôi sâu hơn, và tôi rên rỉ vì cảm giác âm hộ khít vãi lồn của cô đang siết chặt lấy con cặc của tôi. Tôi bắt đầu thúc vào cô với tốc độ gấp gáp hơn, cảm thấy khởi đầu của một cực khoái khác đang hình thành bên trong tôi.


Hơi thở của cô trở nên ngắn hơn, và cô bắt đầu rên rỉ lần nữa, móng tay cô bấu chặt vào lưng tôi. "Địt em mạnh hơn nữa đi... Alex," cô thì thầm, giọng cô đầy ham muốn. "Làm em trở thành của anh đi..." Tôi không thể không chiều theo, hông tôi chuyển động nhanh hơn, con cặc cương cứng nhầy nhụa, nhớp nháp của tôi thúc liên tục vào cái lồn ướt át, khít khịt của cô . Âm thanh cơ thể chúng tôi đập vào nhau tràn ngập căn phòng, là tiếng động duy nhất trong đêm tĩnh lặng.


Chúng tôi chuyển động điên cuồng, lạc vào khoảnh khắc, lạc vào nhau. Thế giới bên ngoài không còn quan trọng nữa. Tất cả những gì tồn tại là hai chúng tôi, kết nối theo cách nguyên thủy nhất. Những chuyển động của chúng tôi trở nên ngày càng mạnh bạo hơn, và tôi có thể cảm thấy cơ thể cô ấy siết chặt quanh tôi, các cơ co thắt khi cô ấy đạt đỉnh.


Với một cú thúc cuối cùng, tuyệt vọng, tôi xuất vào trong cô ấy một lần nữa, tinh dịch của tôi tràn vào bên trong tử cung cô, hòa lẫn với dâm thủy của cô . Chúng tôi nằm đó, cơ thể quấn lấy nhau, âm thanh duy nhất là tiếng thở nặng nề của chúng tôi. Chiếc đèn trên tủ đầu giường nhấp nháy, tạo ra các bóng trên tường.


Trong một lúc, chúng tôi chỉ nằm như vậy, không ai nói gì, sức nặng của những gì chúng tôi vừa làm đè nặng lên chúng tôi. Nhưng cuối cùng, thực tế bắt đầu thấm trở lại. Tôi nhẹ nhàng rút ra khỏi cô ấy, cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự hài lòng và hối tiếc. Tôi biết mình vừa giao kèo với quỷ dữ, nhưng vào khoảnh khắc đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cái âm đạo khít khịt của cô và cô ấy nữa.


"Lily," tôi nói, giọng khàn khàn. "Anh sẽ đảm bảo em được chăm sóc. Anh sẽ nói chuyện với sếp, đảm bảo rằng không ai khác... được chạm vào em... ngoài anh"


Cô ấy nhìn lên tôi, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt chưa rơi. "Cảm ơn anh, Alex," cô ấy thì thầm. "Em... Em tin anh."


Những ngày trôi qua trở thành tuần, Lily và tôi trở nên thân thiết hơn. Tôi bắt đầu coi cô ấy không chỉ là cái bồn chứa tinh nữa, mà còn là một con người. Một người đã trải qua địa ngục và trở về, và vẫn còn sức mạnh để mỉm cười. Cô ấy đã trở thành ánh sáng của tôi trong bóng tối, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô ấy.


Một ngày nọ, khi chúng tôi đang đi bộ qua trại, cô ấy nắm tay tôi. Đó là một cử chỉ nhỏ, nhưng nó giống như một lời tuyên bố về lòng tin. Những người đàn ông khác nhìn chúng tôi, đôi mắt họ tràn ngập sự ghen tị và tức giận. Nhưng tôi không quan tâm. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy điều gì đó gần giống với hạnh phúc.


Khi những tháng trôi qua, bụng Lily bắt đầu to lên, và những lời thì thầm ngày càng lớn hơn. Họ biết cô ấy đang mang thai, và họ biết đó là con của tôi. Nhưng tôi đã đảm bảo rằng cô ấy được đối xử tôn trọng, rằng cô ấy được cung cấp thức ăn và sự chăm sóc tốt nhất. Và khi ngày đó đến, cô ấy đã sinh ra một bé gái xinh đẹp, khỏe mạnh.


Khoảnh khắc tôi bế con gái trên tay, tôi biết rằng mọi thứ tôi đã làm—mọi quyết định đen tối, mọi hành động bạo lực—đều xứng đáng. Con bé là hạnh phúc của tôi, là sự cứu rỗi của tôi. Tôi nhìn vào mắt con bé, và tất cả những gì tôi thấy là hy vọng, một lời hứa về một tương lai tốt đẹp hơn.


Lily và tôi dõi theo con bé khi con bé lớn lên, tình yêu của chúng tôi dành cho nhau ngày một lớn mạnh hơn theo từng ngày trôi qua. Khu trại cũng đã thay đổi. Những người đàn ông khác đã thấy mối liên kết mà chúng tôi chia sẻ, và điều đó đã một phần lay động họ. Họ bắt đầu đối xử với những người phụ nữ khác với sự tôn trọng hơn, và trại đã trở thành nơi chữa lành thay vì nhà tù.


Chúng tôi đặt tên cho con gái mình là Hope, một biểu tượng của tương lai mà chúng tôi đang chiến đấu. Và khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con bé, chúng tôi đã thề với nhau—sẽ xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống không sợ hãi hay đau khổ. Cùng nhau, chúng tôi sẽ tạo nên một thế giới mới từ đống tro tàn của thế giới cũ. Và trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đã có một kết thúc có hậu. Ngày tận thế đã đưa chúng tôi đến với nhau, nhưng chính tình yêu của chúng tôi đã mang đến cho chúng tôi cơ hội thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top