19.
Pov: Khaotung Thanawat.
___________
Dạo này chẳng biết thế lực huyền bí nào đã nhập vào First mà khiến em lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi như một cái đuôi. Không có gì quá lạ lẫm nếu như ngồi ăn với nhau, tôi làm việc em ấy học hay ngồi cày những bộ phim dài tập cùng nhau nhưng từ khi trở về sau chuyến thăm bệnh Night em khác hẳn, tích cực gõ cửa phòng ôm đề cương còn đang giải dở dang xin vào ngồi cùng tôi rồi xin mượn bút, cục tẩy vì em quên đem qua và lười quay lại lấy, sau đấy em cũng xin, xin điều làm tôi có chút ngỡ ngàng
"Khaotung, cho em ngủ lại nhé một hôm thôi"
"Ừm, em ngủ đi."
Tôi cũng dần quen với cách xưng hô này rồi quen với việc em sẽ thường qua đây mà tự giác sắp xếp lại căn phòng tông sáng bừa bộn của mình rồi những hôm First ngủ quên ở phòng nó không qua làm phiền, tôi có chút hụt hẫng lúc ấy lại suy nghĩ vu vơ có nên qua đó mang em qua đây ngủ.
Giờ mới để ý kỹ, đường nét trên gương mặt thanh tú của First Kanaphan như loại màu đắt tiền họa nên, khen em như tranh vậy có lố quá rồi không? Nhưng biết sao được đó là sự thật, tôi nhận ra điều đó khi lỡ ngắm em ở trong phòng trên giường tôi, em nhắm chặt mắt đôi chân mày cũng không nhíu lại khó coi như dáng vẻ dạo đầu em và tôi sống chung nữa, lúc ấy em hình như đang chìm sâu vào giấc mộng nào đó mà chẳng biết tôi có vinh dự xuất hiện ở đấy không, rồi cả đêm đó trong chính phòng mình tôi làm bạn với sofa đối diện giường, nếu là bình thường thì tôi đã trèo lên giành chăn với em rồi nhưng từ lúc thấy em với cậu bạn gì đấy mà em từng nói tôi biết thật xin lỗi tôi chẳng buồn nhớ nửa chữ của cái tên ấy chỉ chăm chú đặt câu hỏi "cậu ta là ai? Sao lại chở em về?" còn dáng vẻ lúc tay trong tay cười cười nói nói, tôi đã mất đi sự gan dạ đó rồi.
Còn nhớ hôm đó là ngày mưa tầm tã cuối tháng xuân trong tay chiếc dù lớn màu sắc trùng xuống do nước mưa thấm vào nó giống như tâm trạng tôi ngày hôm đó, tôi đứng trước cổng trường chỉ chờ thấy em bước ra sẽ không để em ướt một giọt mà trực tiếp chạy đến nghiêng hết cả chiếc dù qua cho em chẳng bận tâm mình sẽ hứng trọn cơn mưa nhưng trước khi kịp làm gì thì hình như đã có người làm thay, cậu bạn mà em kể nắm tay em chạy một mạch ra phía nhà xe điều đó không làm tôi thấy buồn bằng việc em không nhìn về phía tôi về chỗ mà người em vừa hỏi dạo trước có thích em không, nhắc mới nhớ lúc ấy tôi chẳng biết sao mình có thể bình thản mà nói ra câu "không thích cũng không ghét" em, không ghét là rất đúng còn vế trước nếu em hỏi "anh yêu em không?" có lẽ tôi đã gật đầu.
Rồi cũng là ngày mưa râm râm tôi thấy em được tỏ tình, tôi hối hận về việc đồng ý đi lấy hợp đồng của khách hàng ở chỗ bạn ông ta chủ quán bar BG, thay trợ lý mình, thật mong sau khi lấy xong họ sẽ nghỉ chơi với nhau nhưng trước khi kịp cầm tệp giấy nào tôi lại bất động quên luôn cả mục đích đến đây, tụi trẻ bây giờ thích hò hẹn ở mấy chỗ như quán bar mà chưa đủ tuổi đứng nhìn cửa quán từ khi nào vậy? Rồi sao em vào được đấy? Tạm gác qua việc đó, lúc chứng kiến màn tỏ tình một cách bất đắc dĩ thật chỉ muốn chen vào rồi dùng tư cách người giám hộ kiêm việc em chưa đủ tuổi kéo em đi khỏi nhưng điều nhìn thấy trước mắt khiến tôi từ bỏ, em gật đầu dù tôi đã nghe không rõ sau câu "mình thích cậu" hay đại loại thế của cậu bạn kia do tiếng guitar như muốn đấm người trên sân khấu, đầy đèn nhòe màu mà phản ứng lúc sau tôi lại có thể nhìn rõ như ban ngày, em nói gì đó nhưng chỉ thấy cậu bạn tên Han mà tôi kịp nhớ lại, ôm em kéo sát như đứa trẻ sợ bị cướp mất đồ, em cũng chẳng từ chối mà đưa tay xoa lấy tấm lưng đó. Đồ quỷ nhỏ yêu đương thì cũng nói một tiếng chứ hay qua phòng anh mà lại chỉ xin mượn tẩy mượn bút mượn giường ngủ tới sáng rồi câm như hến thế thôi à. Mà hình như còn mượn cả khăn tay và trái tim ngày ấy của tôi đi không trả mất rồi.
Ngày đụng phải em rồi lau đi vết cafe đó đều là tôi cố tình em còn nhớ lúc tôi vội chạy đi đã dúi khăn vào tay em rồi từ ấy chẳng còn trông thấy cái khăn xuất hiện nữa có khi em đã vứt nó đi rồi thôi. Tôi biết trước em là ai, First, biết bản thân thích mày từ khi nào luôn rồi thằng quỷ con ơi! Chỉ là không muốn không bao giờ muốn em biết nếu có thể chôn giấu thứ tình cảm đó thì mãi mãi không bao giờ.
_________
Sun bảo tôi qua phụ dọn dẹp. Còn First tôi đem em bán cho trường rồi, em ôn thi cho kì thi lên mười hai sắp tới lúc nào cũng là đến tối muộn mới về, ừ thì về cùng người yêu. Thật ra Sun dọn dẹp để đóng cửa tiệm luôn chỉ vì một câu "em thích cafe" của Night tôi thật không biết điểm chung của hai việc này là gì và tình yêu có thể khiến con người trở nên vĩ đại cỡ nào. Trước khi kịp gỡ bảng hiệu xuống đã thấy chiếc ô tô trắng dừng trước cửa rồi nghe tiếng người phát ra khi hình bóng còn chưa xuống khỏi xe
"Đợi đã"
Người quen thì phải tôi đã gặp qua cậu bạn này dạo trước khi đến rước em khỏi nhà cậu ta tên gì nhỉ? Mix thì phải
"Ui P'Khao"
"Mix, em đi đâu đây vậy?"
"Em đến mua đồ, cửa hàng này được First giới thiệu"
Cũng không quá bất ngờ vì tôi đã thấy Sun và First ngồi to nhỏ với nhau lúc thăm bệnh Night, chắc hẳn đã kể về cửa hàng thời trang gọi cho sang mồm này
"Còn mở cửa không nhỉ"
Một người đàn ông nhìn quen mắt bước ra từ trong xe
"Cậu Thanawat?"
Là khách hàng tôi đã từng gặp khi nói về các vụ chứng khoán cũng là người tôi đặc biệt ấn tượng và có thiện cảm vì anh ta rất nghiêm túc cũng không lạc đề giống đám người nói về con số như đi mần cá bán rau kia.
"Chào anh Pirapat"
Anh ta cười cười đi vào rồi vỗ vỗ vai tôi bảo có thể kêu bằng biệt danh không cần phải gò bó quá đâu.
"Em muốn mua gì nào? Khách hàng cuối cùng của ngày ơi"
Sun vui vẻ xếp đồ nhưng vẫn hỏi han Mix đang nhìn quanh. Sau khi lựa size với quần áo xong người đàn ông tên Earth đã trả phí cho toàn bộ Sun lại giảm một nửa nên thành ra việc này cũng nhanh kết thúc nhưng đó là tôi nghĩ thôi chứ sau khi chứng kiến Mix và Sun bắt kịp tần số nói chuyện với nhau rồi bắt tôi cũng vào nói cùng thì tôi biết mình không thoát rồi.
"Chị định đóng cửa cửa hàng thời trang này hả?"
"Phải đó vì người yêu chị bảo thích cafe"
"Hãy chỉ ra chỗ liên quan đi"
Tôi xếp quần áo để vào túi cho Mix, không kiềm được thắc mắc mà bật miệng hỏi
"Mình sẽ chuyển nó thành quán cafe"
Mix tròn mắt, tôi thì chẳng còn lạ lẫm với tính tình trái gió trở trời đó của Sun. Thời còn học cùng trường đại học tôi đã nhiều lần chứng kiến một cô sinh viên khoa mỹ thuật thích thể thao đá bóng lăn lộn trên sân cỏ ăn mừng mỏi khi chiến thắng, lại hết lòng theo đuổi một hot girl gì đấy ở khoa Y rõ khó tán, rồi đến lúc cô sinh viên khoa Y đó tỏ tình thì lại nói một câu mà tôi nghĩ cả đời cô gái kia cũng không muốn gặp lại người trước mặt
"Xin lỗi, lúc đó mình nghĩ khi bị thương nếu có bác sĩ của riêng mình thì sẽ đỡ biết mấy nhưng bây giờ thì mình tự băng bó được rồi"
Lời từ chối khớp hay không tùy vào người nghe tôi lại nghĩ cô gái khoa Y kia đã không muốn nghe thêm chữ nào sau từ "xin lỗi" rồi chỉ thấy cô gái ấy gật đầu đi mất. Đó là chuyện rất lâu về trước và cô gái khoa mỹ thuật kia không ai khác ngoài Sun, rất lâu về sau tôi mới biết câu từ chối đó của Sun có nghĩa gì
"Mình muốn người ta ghét mình mà đi như vậy mới dễ quên, dù sao cũng đỡ hơn việc nói mình không thích cậu nữa"
"Loại logic gì đây?"
"Logic của những người có tâm hồn nghệ thuật đó, đám khoa kinh tế các cậu không bao giờ hiểu đâu"
"Nhìn mình giống muốn hiểu không?"
"Ừm nên đi mua sữa dâu nào nong Khaotung."
Quay trở lại với cửa hàng quần áo sẽ thành quán cafe kia, Sun mỉm cười đầy rạng rỡ khi Night đến à hóa ra trợ lý tôi cũng biết chuyện người yêu cô ấy điên tình cỡ này, anh Earth thì ở lại vì Mix chưa muốn về tôi thật sự thấy tò mò về cái nắm tay cử chỉ thân mật và ánh mắt của cả hai.
"Bọn tôi là người yêu"
Tôi xém phun ngụm nước tưới cho cái cây đang héo queo phía sau cửa hàng tôi trốn ra đây để hít thở không khí khi vừa phụ mang một số thứ lên xe vận chuyển xong, nhưng mà bộ việc tôi nhìn hai người họ chằm chằm rõ ràng đến vậy sao?
"Sao anh nói với tôi chuyện này"
"Sao tôi không được nói? Coi như tâm sự"
Tôi gật gật đầu lắc lắc ly nước lọc trắng trong tay
"Cậu Khaotung, từng yêu ai chưa?"
"Có lẽ"
Tôi không trốn tránh nói sau khi nhận câu hỏi, hóa ra nãy giờ chỉ mỗi tôi là không có mùi, mùi yêu đương
"Mix, cậu ấy là bạn của First nhà tôi"
Tôi định nói First của tôi.
"Tôi biết, hôm trước First có đến nhà Mix để hỏi về việc gì đó nhưng chưa kịp hỏi nó đã chạy đi như bay"
Tôi cười, đứa trẻ này lúc nào cũng làm những chuyện không ai hiểu hỏi những điều không ai nghĩ tới
"Cậu ấy hỏi về việc xin lỗi P'Khao đó"
Mix đi đến vừa nắm tay P'Earth đung đưa vừa cười tươi rói mà nói. À First có bảo về việc xin lỗi tôi nhưng cũng chưa nghĩ tới em lại nghiêm túc đi hỏi người khác như vậy làm tôi không tự chủ được mà kéo khóe miệng lên cao cảm thấy vui trong lòng ít nhất thì đứa trẻ đó cũng sợ tôi giận nó.
"Vậy chuyện của hai người.."
"Bố Mix nói nếu em đậu đại học đến lúc công việc ổn định chúng tôi muốn làm gì thì làm"
Tôi ồ lên một tiếng cười chúc mừng cho cả hai rồi im hẳn, chuyện gì trên đời này cũng dễ riêng em với tôi thì như mò kim giữa lòng đại dương mà đây là chuyện của tôi chứ, em đã có người em nắm tay rồi.
___________________
09.02
Happy New Year. Chúc mừng năm mới!
Up nốt rồi au lặn ăn Tết "vài ngày" ná, dạo nì được thở nên chăm hẳn. Camon mn đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top