CHƯƠNG 3
Roberta Walls, quản lý trẻ tuổi nhất trong khu đồ chơi, dừng lại vài giây trong quãng thời gian bận rộn mỗi sáng của cô ta, đủ lâu để nói nhỏ với Minjeong, "Nếu chúng ta không bán được cái vali to đùng này ngày hôm nay thì nó sẽ bị giảm giá vào thứ Hai và trung tâm mua sắm sẽ phạt nhân viên hai đô đấy!" Roberta hất đầu về phía chiếc vali màu nâu bằng bìa cứng ở trên kệ, đẩy chồng hộp màu xám của cô ta vào tay Martucci, một nhân viên khác, rồi bỏ đi.
Minjeong nhìn các nhân viên tránh đường cho Roberta dọc hành lang dài. Cô ta lao từ quầy hàng này sang quầy hàng kia, từ tầng này sang tầng khác, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối. Đều đặn. Roberta đang cố gắng xin thăng chức. Cô ta đeo cặp kính màu mắt mèo màu đỏ rực, và lúc nào cũng xắn tay áo khoác đồng phục màu xanh lục lên tận khuỷu tay, khác hẳn những cô gái khác. Minjeong quan sát cô ta phóng vụt qua hành lang và chặn bà Hendrickson lại, vừa vung vẩy tay vừa trò chuyện rôm rả với bà một cách thân thiết. Minjeong cảm thấy có chút ghen tị dù em chẳng thèm quan tâm liệu bà Hendrickson có không thích mình đi chăng nữa.
"Cô có loại búp bê biết khóc làm bằng vải không?"
Minjeong không biết có loại búp bê nào như thế trong kho, nhưng người phụ nữ tin chắc rằng Frankenberg có nó bởi bà ta đã xem nó qua quảng cáo. Minjeong lôi một chiếc hộp ở cuối hàng ra, nơi duy nhất em có thể tìm thấy nó nhưng rốt cục vẫn không tìm thấy.
"Cô đang tìm gì thế?" Santini hỏi em. Chị đang bị ốm.
"Em tìm búp bê. Búp bê bằng vải biết khóc." Minjeong nói. Nhận ra gần đây Santini nhã nhặn với em một cách đặc biệt. Em nhớ lại miếng thịt bị mất cắp.
"Làm bằng vải à? Buộc tóc đuôi ngựa đúng không?" Martucci, một cô gái gốc Ý thân người mảnh dẻ, tóc xoăn, mũi dài như mũi sói nhìn Minjeong hỏi. "Mẫu búp bê đó dưới tầng ấy."
"À." Minjeong nhận được câu trả lời bèn quay sang cho người phụ nữ biết rằng vị trí của con búp bê.
"Cố gắng bán nó trong hôm nay nhé." chị Davis bảo em khi chị đi ngang qua, vỗ lên cái vali giả da cá sấu trầy xước bằng đôi tay sơn đỏ.
Minjeong gật đầu.
"Cô có loại búp bê chân cứng không? Loại đứng được ấy?"
Minjeong nhìn người phụ nữ trung niên chống nạng khiến hai vai bà nhô lên. Khuôn mặt của bà ta trông khác hẳn những khuôn mặt khác quanh quầy, dịu dàng và đôi mắt ánh lên vẻ quan tâm chứ không phải hờ hững như mọi người.
"Nó to hơn tôi muốn," bà ta nói khi Minjeong cho bà xem con búp bê. "Tôi xin lỗi. Cô có con nào nhỏ hơn không?"
"Tôi nghĩ là có đấy." Minjeong đi sâu vào trong dãy hàng và nhận thấy bà ta chống nạng đi theo sau em, thậm chí còn phải đi vòng qua đám đông ở quầy chỉ để em không phải quay người lại. Đột nhiên, Minjeong muốn bằng mọi giá phải tìm được đúng con búp bê bà ta muốn. Nhưng con tiếp theo cũng chưa ổn, nó không có tóc thật. Minjeong tìm ở một chỗ khác và thấy một con y hệt nhưng có tóc thật. Nó thậm chí còn kêu lên khi bị gập xuống. Đây chính xác là con búp bê người phụ nữ kia muốn. Minjeong biết thế, em cẩn thận đặt con búp bê vào tập giấy mới lót trong chiếc hộp mới.
"Hoàn hảo," bà ta lặp lại. "Tôi định gửi món quà này cho một người bạn làm nghề y tá ở Úc. Cô ấy tốt nghiệp trường y cùng tôi nên tôi đã may một bộ đồng phục nhỏ giống như thế để mặc cho con búp bê này. Cảm ơn cô rất nhiều. Chúc cô Giáng sinh vui vẻ!"
"Chúc bà Giáng sinh vui vẻ!" Minjeong đáp, mỉm cười. Đây là câu chúc Giáng sinh đầu tiên em nhận được từ khách hàng.
"Cô đã được thay ca chưa, cô Kim?" Bà Hendrickson hỏi một cách gay gắt như thể bà ta chuẩn bị mắng mỏ em.
Minjeong chưa đến giờ thay ca. Em lấy cuốn sổ tay nhỏ và tiểu thuyết đang đọc dở từ dưới quầy bọc quà lên, đó là cuốn Chân dung người nghệ sĩ thời trẻ của Joyce, Hank muốn em đọc nó. Hank bảo anh ấy không thể hiểu nổi sao lại có người có thể đọc sách của Gertrude Stein mà không đọc sách của Joyce chứ. Em cảm thấy hơi thua kém khi Hank nói chuyện về sách với em. Em đã mượn sạch sách trên giá ở thư viện trường, nhưng sách trong đó lại sắp xếp theo dòng Sách Thánh. Bấy giờ Minjeong mới nhận ra rằng mình không hề giống người Công giáo mặc dù trong thư viện cũng có những tác giả không ai ngờ tới như Gertrude Stein.
Hành lang dẫn tới phòng vệ sinh của nhân viên bị chặn bởi những xe hàng chất đầy hộp. Minjeong đứng chờ để đi qua.
"Puppy!" một anh chàng khuôn vác hét lên gọi em.
Minjeong mỉm cười bởi vì chuyện đó thật ngớ ngẩn. Thậm chí ở phòng giữ đồ dưới tầng hầm họ cũng hét "Puppy!" mỗi lần thấy em vào buổi sáng hoặc tối.
"Pup, chờ tôi nhé?" Giọng nói khàn khàn lại vang lên qua các tiếng thùng hàng đập vào nhau.
Minjeong lách qua và tránh một cái xe chuyển hàng có người đứng bên trên đang lao về phía em.
"Ở đây không cho hút thuốc!" Giọng đàn ông khác vang lên, giọng nói chứa đầy vẻ cáu kỉnh của một nhân viên quản lý và các cô gái đang châm dở thuốc lá trước mặt Minjeong phả khói và đồng thanh nói vọng ra ngay trước khi trốn vào nhà vệ sinh, "Ông ta nghĩ mình là Frankenberg chắc?"
"Ê này! Puppy!"
"Tránh ra đi, tôi đang vội, Pup!"
Xe chở hàng sượt qua trước mặt Minjeong và chân em va vào góc kim loại của nó. Em đi tiếp mà không nhìn xuống chân dù cơn đau bắt đầu lan ra như một vụ nổ chậm. Em tiến vào khu vực hỗn loạn với đầy đủ giọng nói choe chóe và thân hình của những người phụ nữ xen lẫn vào nhau lại còn phảng phất mùi thuốc sát trùng. Máu đang chảy xuống giày của em và tất của em rách thành lỗ nham nhở. Minjeong ép da lại, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Em dựa lưng vào tường, đưa tay nắm lấy ống nước. Em ở lại đó vài giây, lắng nghe giọng nói lẫn lộn của những cô gái đang đứng trước gương rồi lại tiếp tục làm ướt giấy vệ sinh, lấy nó chấm chấm hết những giọt máu đỏ trên tất nhưng máu vẫn cứ trào ra.
"Tôi vẫn ổn, cảm ơn." em nói với một cô gái da màu lại gần em và cô ta lạnh lùng bỏ đi.
Cuối cùng, em chẳng biết làm gì hơn ngoài việc mua băng y tế từ máy bán hàng tự động. Em dùng ít bông ở bên trong chiếc băng vệ sinh và gạc, buộc cố định nó lên chân. Sau đó em phải chạy quay lại quầy.
Mắt họ chạm nhau, Minjeong vừa ngẩng lên khi em đang mở một cái hộp ra, đúng lúc ấy một người phụ nữ vừa quay đầu lại và nhìn thẳng vào Minjeong. Nàng cao, trắng, cơ thể duyên dáng khoác chiếc áo lông rộng thùng thình, đang chống tay trái vào eo. Mắt chị màu nâu sáng, màu sắc tương phản mạnh mẽ đến nỗi tưởng chừng như đang có ánh sáng hoặc đốm lửa. Minjeong không thể rời mắt đi. Em nghe thấy vị khách hàng trước mặt lặp lại vài câu hỏi và Minjeong đứng đó, im bặt. Nàng cũng đang nhìn em với vẻ mặt đắn đo, có vẻ đầu óc nàng ta đang nghĩ đến thứ gì đó mà nàng muốn mua ở đây, và dù có vài nhân viên bán hàng chắn giữa họ, Minjeong vẫn cảm thấy chắc chắn rằng nàng sẽ bước tới chỗ em.
Sau đó, Minjeong nhìn thấy nàng lướt qua dãy đồ, chân bước chậm rãi về phía quầy hàng em đứng. Em thấy tim mình đập liên hồi, nó dồn dập không thôi như muốn bù đắp cho những khoảnh khắc ngừng đập vừa rồi và má em dần nóng rực lên khi nàng ngày càng tiến lại gần.
"Tôi có thể xem một trong những cái vali kia không?" Nàng hỏi, dựa người vào quầy, nhìn xuống qua tấm chắn bằng kính.
Cái vali trầy xước chỉ nằm cách đó gần một mét. Minjeong quay người và lấy một cái hộp ở giá cuối cùng, một cái hộp chưa bao giờ được mở ra. Khi em đứng dậy, nàng đang nhìn em với đôi mắt nâu điềm tĩnh mà Minjeong chẳng thể nhìn vào cũng chẳng thể rời mắt khỏi.
"Tôi thích cái kia hơn, nhưng có vẻ tôi không thể mua nó phải không?" nàng nói, hất đầu về phía chiếc vali màu nâu trong tủ trưng bày sau lưng Minjeong. Lông mày nàng đen óng, uốn cong theo vòng trán. Minjeong nghĩ miệng của nàng lịch thiệp cũng giống đôi mắt nàng, giọng nói nàng trầm ấm và mềm mại giống chiếc áo lông nàng đang mặc, và không hiểu sao lại có vẻ đầy bí ẩn.
Em thậm chí không nhận ra nàng đang trò chuyện bằng tiếng Hàn với mình.
"Vâng, có chứ." Minjeong đáp, tất nhiên em đáp bằng ngôn ngữ mẹ đẻ. Em thấy vui vì điều đó.
Minjeong đi vào nhà kho để lấy chìa khóa được treo trên một chiếc đinh ngay cạnh cửa. Không ai được động vào nó ngoại trừ bà Hendrickson.
Davis há hốc miệng vì kinh ngạc khi nhìn thấy Minjeong lấy chiếc vali ra, nhưng em nói, "Tôi cần nó." rồi đi ra ngoài.
Em tra chìa khóa, mở cửa trưng bày để lấy vali xuống, đặt nó nằm trên kệ.
"Em lấy chiếc để trưng bày cho tôi à?" Nàng mỉm cười thấu hiểu, đưa cả cẳng tay dựa lên kệ, quan sát đồ đạc trong vali rồi nói một cách thật ngẫu nhiên, "Họ sẽ tức điên lên đấy nhỉ?"
"Không sao đâu ạ," Minjeong không hề rụt rè, đáp.
"Ừ được rồi tôi thích cái này. Tôi muốn trả tiền khi nhận hàng. À mà chỗ quần áo búp bê này thì sao? Có bán cùng vali không?"
Trên nóc vali có một bộ quần áo bọc giấy bóng kính và có mác giá. Minjeong nói, "Không ạ, chúng đi riêng. Nếu chị muốn mua đồ búp bê thì đồ của chúng không tốt bằng quần áo ở khu đầu búp bê bên kia sảnh đâu."
"Chà, liệu nó có kịp gửi tới New Jersey trước Giáng sinh không?"
"Vâng nó sẽ tới đó vào thứ Hai." Minjeong dự nếu không thể thì em sẽ tự chuyển nó đi.
"Gửi tới bà Karina," giọng nói nhẹ nhàng, đặc trưng của nàng vang lên và Minjeong nhanh chóng viết nó lên tờ biên lai màu xanh lục.
Tên, địa chỉ, thị trấn xuất hiện dưới ngòi bút chì như một bí mật mà Minjeong sẽ chẳng bao giờ quên, như thể nó sẽ mãi mãi in dấu trong trí nhớ em.
"Em sẽ không ghi nhầm chứ, Winter?" Giọng nàng vang lên. Em thấy nàng liếc mắt nhìn bảng tên gắn ngực áo khi gọi tên em. Thật xa cách, em bỗng thấy như nàng nói thứ tiếng khác vậy.
Lần đầu tiên Minjeong chú ý tới mùi nước hoa của nàng, và thay vì trả lời, em chỉ có thể lắc đầu. Em nhìn xuống tờ biên lai mà em đang cần cù ghi thêm những con số cần thiết và cầu nguyện bằng tất cả vận may của mình rằng người phụ nữ kia sẽ nói là "Em thấy mừng khi gặp tôi đến thế sao? Vậy sao chúng ta không gặp lại nhau nhỉ? Ăn bữa trưa cùng nhau?"
Giọng nàng rất ngẫu hứng, nàng có thể nói ra điều đó lắm chứ. Nhưng nàng chẳng nói gì sau từ "chứ", không có gì giải tỏa nỗi xấu hổ của Minjeong khi bị nhận ra là một nhân viên bán hàng mới được thuê tạm thời nhân dịp Giáng sinh, thiết kinh nghiệm, dễ mắc sai lầm. Em đẩy biên lai về phía tay nàng để lấy chữ kí. Rồi nàng cứ thế cầm lấy đôi găng tay của mình, quay người rồi chậm rãi đi xa dần. Cổ chân của nàng dưới lớp áo choàng lông hiện lên trắng ngần và mảnh mai. Minjeong nhận ra nàng đi đôi giày cao gót bằng da lộn màu đen.
"Đó là yêu cầu khi giao hàng à?"
Minjeong thất vọng nhìn vào biểu cảm khuôn mặt xấu xí của bà Hendrickson.
"Vâng thưa bà."
"Cô không biết là mình phải đưa cho khách hàng tờ trên cùng à? Làm sao họ nhận được hàng khi nó đến nơi hả? Khách hàng đâu rồi, có bắt kịp họ không?"
"Có ạ, có-" Nàng chỉ cách chỗ em đứng chừng mười bước chân, ở quầy đồ quần áo bên kia sảnh. Và với tờ biên lai màu xanh trong tay, em do dự trong giây lát rồi mang nó sang bên kia. Em phải ép mình tiến tới gần nàng vì đột nhiên em thấy luống cuống bởi vẻ ngoài của mình. Váy xanh cũ kĩ, áo cotton - người phát đồng phục đã bỏ qua em - và đôi giày bệt với kiểu dáng kì lạ. Lại còn miếng băng gạc dưới chân thấm máu một cách kinh khủng.
"Em phải đưa chị cái này, chị," em nói, đặt mẩu giấy nhỏ tồi tàn bên cạnh bàn tay của nàng trên mặt kệ và quay người đi.
Quay trở lại quầy, Minjeong đối diện với chồng hộp, trầm ngân lôi chúng ra rồi cất chúng lại như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vô định. Em đang chờ tới khi nàng mua xong đồ và ra về.
Minjeong cũng ý thức rất rõ về những khoảnh khắc đang trôi qua như những giây phút không thể thu hồi được, như hạnh phúc không thể giành lại, vì những giây phút cuối cùng này em mới có thể quay lại mà ngắm nhìn gương mặt mà em sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa. Em cũng lờ mờ ý thức được sự thật tàn nhẫn khác, các khách hàng tại quầy đang liên tục gọi giúp đỡ, gọi em, và tiếng động cơ tàu hỏa vang lên xình xịch, một phần của sự hỗn loạn đó đang khép dần lại khoảng cách giữa em và nàng.
Nhưng đến lúc em dám quay lại, em đã nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấy. Nàng đang đi về phía em, thời gian quay ngược, nàng lại tựa vào quầy, ra dấu về phía một con búp bê và muốn xem nó.
Minjeong cầm lấy con búp bê, thả nó xuống mặt kính. Nàng liếc nhìn em.
"Nghe có vẻ bền đấy," nàng ta nói.
Minjeong mỉm cười.
"Tôi sẽ lấy cả món này nữa," nàng nói bằng tông giọng từ tốn nhẹ nhàng như mang đến cả khoảng không gian yên lặng bao phủ quanh họ. Nàng đọc lại tên và địa chỉ của mình, và Minjeong nghe nó chậm rãi phát ra từ môi của nàng lần nữa.
"Nó sẽ được chuyển đến muộn nhất vào thứ Hai. Hai ngày trước Giáng sinh."
"Tốt. Tôi không định làm em lo lắng đâu."
Minjeong siết chặt nút dây buộc quanh hộp búp bê thế mà chẳng hiểu tại sao nó lại bung ra. "Không đâu," em nói. Trong cơn xấu hổ quá sâu sắc đến mức chẳng còn gì biện hộ, em bẽn lẽn thắt lại dây dưới ánh nhìn của nàng.
"Công việc này chán ốm nhỉ?"
"Vâng." Minjeong luồn biên lai giao hàng quanh sợi dây và ghim nó lại.
"Vậy nên hãy thứ lỗi nếu em có than phiền nhé."
Minjeong liếc nhìn nàng, em lại có cảm giác như thể đã quen nàng từ trước. Như thể nàng sắp tiết lộ danh tính thật với em giống như cách em sẵn sàng làm điều tương tự. Cả hai cùng cười xòa. "Bây giờ thì chưa đâu nhưng tôi biết em sẽ than phiền thôi." Minjeong nhìn sang sảnh bên kia nơi nàng vừa đứng, em thấy mẩu giấy xanh vẫn còn nằm trên mặt quầy.
"Chị nên giữ tờ biên lai đó."
Khi mỉm cười đôi mắt của nàng thay đổi, sáng rực rỡ với một ngọn lửa màu ánh vàng mà dường như Minjeong đã biết nó từ lâu. "Trước đây tôi vẫn lấy được đồ mà không cần chúng. Tôi toàn đánh mất chúng thôi." Nàng cúi thấp người xuống để kí vào tờ biên lai thứ hai.
Minjeong quan sát nàng ra về với những bước đi khoan thai như lúc nàng tiến vào. Em bỗng thấy nàng quay người lại, cong ngón tay chỉ vào chiếc mũ nồi trên đầu nàng như cố ám chỉ điều gì.
"Tôi thích chiếc mũ của em đấy," nàng thì thầm hóm hỉnh, cong môi cười rồi cứ thế biến mất sau cửa thang máy.
Minjeong ngây người. Và em lại tiếp những vị khách tiếp theo như thường lệ, tránh né sự thật rằng lòng em đang nở rộ như đóa tulips người hàng xóm em trồng trước cửa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top