Chap.32


Chap.32 

Anh trai tôi đưa Riley đến chỗ tôi xong phải về luôn vì không thể bỏ việc ở nhà được.  Tôi thì bận làm ở studio nên thành ra phải thuê giúp việc những đêm không thể về nhà. Điều này làm tôi cảm thấy rất có lỗi với con. Tôi cho Riley đi học tại một trường mẫu giáo dành cho trẻ em quốc tế. Tôi luôn muốn cho con những điều tốt nhất mà. 

Công việc ở studio lúc nào cũng rất nhiều, đa phần là làm việc cùng nghệ sĩ, ca sĩ và diễn viên. Và cũng vì thế mà tôi quen được kha khá stylist và make up của người nổi tiếng. Và nhờ vậy tôi cũng nghe lỏm được kha khá điều từ bọn họ. Từ ai đang hẹn hò với ai, nam ca sĩ này thích nữ ca sĩ nào, tất tần tật mọi thứ đến độ tôi chẳng buồn để tâm nữa. Nhưng tôi vẫn thường hay hỏi thăm tin tức của Jimin đến độ nhân viên trong tòa soạn toàn ghẹo tôi rằng ráng bứt bông cướp chậu. Mỗi lần nghe như vậy tôi chỉ dám cười gượng, họ làm sao biết được trong tôi vẫn còn khao khát muốn đi tìm anh ấy, tìm người cha cho con trai tôi. 

Ngoài ra việc tôi có con ai trong studio cũng biết cả. Có người hỏi chồng tôi đâu, tôi chỉ nói rằng anh ấy đã mất rồi nên cũng không có ai để ý lắm. Họ cũng rất quý Riley, thường cho nó kẹo mỗi lần tôi đón nó đến Studio. Riley thật sự rất ngoan. Thằng bé học rất tốt và tiếp thu nhanh. Khoảng 5-6 tháng qua đây thằng bé đã có thể nói kha khá tiếng Hàn rồi. 

Hôm nay không có việc gì nhiều, tan làm cái tôi liền gọi điện cho chị giúp việc báo rằng tôi sẽ đón Riley. Tôi đến trường thì thằng bé vừa tan học. Nhìn thấy tôi, nó vẫy tay loạn xạ lên. Tôi mỉm cười bước đến chỗ con. Cô giáo thấy tôi đến đón thì lấy áo và mũ cho Riley. Mấy đứa trẻ cùng lớp thằng bé tò mò chạy đến chỗ tôi. Một cô bé cất tiếng nói:

"Mẹ của cậu trẻ thật đó, Sejunie" 

"Đúng vậy, nhưng mẹ mình giỏi lắm nha. Mẹ có thể làm bánh nướng rất ngon.." Nói rồi thằng bé ôm lấy chân tôi cười ra vẻ rất hãnh diện.

"Hâm mộ thật đó.." mấy đứa trẻ cảm thán. 

"Nếu có thể hãy đến chơi cùng với Sejun nhà cô nhé, cô sẽ đãi tất cả ăn bánh nha." Tôi xoa đầu từng đứa rồi nói.

"Bọn cháu có thể đến ạ?" 

"Tất nhiên rồi, bạn của Sejunie ai cũng có thể đến hết" 

"Tuyệt thật!!!" 

...

Sau khi lấy đồ xong, tôi dắt tay thằng bé tản bộ trên đường. Thời tiết đã vào cuối thu, trời bắt đầu trở lạnh, thấm thoắt đã gần 1 năm tôi quay lại nơi này. Hàn Quốc để lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm buồn, để cho tôi gặp anh và tặng tôi một món quà vô giá là Riley. Tôi cúi xuống nhìn con, thằng bé vẫn đang tung tăng cầm cây kẹo mút vừa được mua. Chân nhỏ bước thoăn thoắt, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn tôi cười thật tươi. 

"Riley này! Con có nhớ baba không?"

"Có ạ, lúc nào Riley cũng nhớ baba. Muốn hỏi baba xem baba đi lâu vậy không về thăm mẹ và con. Baba hư thật đó." Từ lúc sang đây thằng bé không còn gọi tôi là mama nữa mà thay vào đó là gọi mẹ bằng tiếng Hàn, nói chuyện cũng đổi sang tiếng Hàn luôn. Thằng bé nói đổi như vậy để dễ học, với cả nó thích kiểu gọi mẹ của người Hàn. Nhưng cách gọi baba vẫn không hề sửa.

"Nếu mẹ nói baba đang ở đây con có tin không?"

"Baba ở đây ạ? Ở đâu cơ ạ?" 

Tôi đưa con đến một trạm chờ xe buýt vắng người. Ở đó có dán poster của BTS và tất nhiên có chàng trai của tôi. Tôi thì thầm với con:

"Đây là bí mật giữa hai mẹ con mình nhé, con không được nói cho ai đâu biết không?"

"Vâng, mẹ nói đi baba đâu ạ" 

Tôi chỉ tay vào Jimin trên tấm poster ở bảng hiệu, nhẹ giọng nói

" Baba đây này, baba đi làm rất bận đó"

"Baba đây ạ? Oa đẹp ghê...Ơ mà hình như giống một người nào đó con gặp rồi đó mẹ.."

"Con đã gặp? Ai cơ?" Tôi ngạc nhiên

"Một người rất giống baba, nhưng chú đó tóc màu xám xám cơ. Baba con tóc đen nên không phải đâu mẹ nhỉ?"

"Con gặp ở đâu??!!!" Tôi chợt ôm lấy vai thằng bé

"Con gặp ở sân bay hồi bác Andy đưa con đến với mẹ ấy. Chú đó chính là người cho con kẹo ở trên máy bay" Thằng bé ngây thơ đáp.

Tôi hơi hoang mang, lẽ nào anh đã gặp thằng bé rồi ư? Lẽ nào anh ấy đã phát hiện ra thằng bé rồi hay sao? Không, không thể nào... Chắc chắn là trùng hợp...Vậy fan ở sân bay hôm ấy là của BTS ư? Tôi đã suýt nữa chạm mặt anh...chỉ một chút nữa thôi...

"Mẹ, mẹ sao thế?" Thấy tôi thừ người, Riley khẽ lay

"A, mẹ không sao, về nhà thôi...nhớ lời mẹ dặn đó nha"

"Vâng ạ..."

"Được rồi, ngoan tối mẹ sẽ nấu canh giá đỗ cho con"

"Mẹ tuyệt nhất!!!!!!!" 

Sau lần đó tôi đã mất ngủ vài ngày...

-------

Sang đây được một thời gian, tôi có gặp một người tên KyungHo, là trưởng phòng kế hoạch ở tòa soạn của tôi. Anh ấy , nói thẳng ra là anh ta là gay và mỗi mình tôi biết điều ấy. Nhưng anh ta rất nhiệt tình, lại hợp cạ với tôi nên tôi cũng không từ chối. Anh còn rất quý Riley nữa, lúc nào cũng mua cho thằng bé nào là đồ ăn rồi đồ chơi. Chúng tôi hay đi chung với nhau đến độ nhiều người còn lầm tưởng cả hai đang hẹn hò nữa.

Ngày hôm ấy, KyungHo rủ tôi đi ăn tiệc sinh nhật một người bạn của anh, còn bật mí rằng người bạn đó có quen vài người nổi tiếng, có thể kéo về làm mẫu ảnh cho bìa tạp chí tháng tới..

"Nhưng em ghét dây dưa vào mấy người nổi tiếng lắm..."

"Thôi mà, đi đi, đi cùng anh, giúp anh nữa.." 

"Phải trả công đó!" Tôi cười cười 

"Biết rồi biết rồi nữ hoàng của tôi"

"Không được về quá muộn vì còn Riley ở nhà!"

"Vâng vâng...Nhưng cũng gọi trước cho chị giúp việc đi cô gái, có thể sẽ say mèm đó!" 

"Ừ, anh không nhắc em lại quên mất."

Vậy là tối hôm đấy tôi bị xách đến một nhà hàng , tại đây tôi và KyungHo vẫn không thoát kiếp bị ghẹo là tình nhân. Đến độ tôi nhéo tay KyungHo một cái lườm cháy xém, ai biểu tên này đã gay rồi còn giấu chứ! 

Không ngoài mong đợi của tôi, có vài người là người mẫu ảnh khá nổi, rất hợp với bộ sưu tập sắp tới. Tôi lân la làm quen, từ đó cũng uống không ít rượu, lại còn phải đỡ cho cái tên ngố kia nữa. Lúc bị lôi đi karaoke cùng cái đoàn đó tôi đã bắt đầu biêng biêng còn Kyungho thì khỏi đi, chẳng khá hơn là bao. 

Đến nơi tôi lại bị bắt uống bao la rượu, sâm panh, nhưng lại xin được số liên lạc của vài người mẫu nên tôi cũng được an ủi phần nào. Và tôi không ngờ cái buổi đi hát đấy lại đẩy câu chuyện này đến đỉnh điểm cao trào. 

Một người khác đến vào lúc chúng tôi đang hát, có lẽ là một người bạn đến muộn. Tôi cũng không để tâm lắm. Chỉ nghe loáng thoáng là đến muộn rồi bận rộn gì đó rồi cả phạt 5 ly ( =)))) ). Lúc này tôi uống nhiều lắm rồi, đủ tỉnh táo để ngồi vững thôi, chứ chạm nhẹ cái đổ liền à. KyungHo thì nằm vật ở ghế lâu lắm rồi, tên này đúng là ăn hại, rủ tôi đi xong để mình tôi chống. Phải đòi công cao cao mới được. 

Tôi dựa lưng vào ghế, cúi gằm mặt. Hơi men đang làm đầu óc tôi quay như một cái máy giặt. Khung cảnh cứ đảo qua đảo lại, chóng mặt ghê... Trong cơn quay cuồng, tôi thấy có vẻ như có người ngồi xuống cạnh mình. Cố mở mắt thật to ngẩng lên cười xã giao với người bên cạnh một cái. Người đó quay qua nhìn tôi. Giây phút mờ ảo ấy tôi chỉ có nghe thấy người đó gọi tôi một tiếng

"Ashley.."

Sau đó thì tôi..Tôi bất tỉnh rồi..! 

Tôi chỉ nhớ có người lay tôi, rồi ôm tôi...mùi nước hoa quen thuộc vương vấn trong đầu tôi...Quen lắm, nhưng tôi không thể biết là ai... 

------------------

Tôi mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, giơ tay lên bóp đầu thì thấy mát mát... Ráng mở mắt ra nhìn xung quanh, thấy cái áo tôi mặc hôm qua bị vứt trên sàn, rồi đồ lót, váy, giày lăn lóc khắp nơi, cả đồ nam nữa... Lúc này tôi mới thực sự tỉnh táo lại.... WHAT THE.... Tôi đã làm cái quái gì đêm hôm qua vậy... Không phải là lúc say đã kiếm gã trai nào rồi ABCXYZ đấy chứ!!! Nhìn lại trên người toàn dấu hôn đỏ hồng... Thôi xong rồi...

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Tôi nằm trên giường, cả người đau đớn, nhớp nháp, thật lạ là trong tình cảnh này tôi còn có thể tự hỏi hôm qua gã kia có dùng đồ bảo hộ không . Sau đó tôi tụt xuống đất, sục sạo mọi nơi để tìm kiếm "cái thứ kia" kia nhưng kết quả là không có.

Tôi không thể không thất vọng mà thừa nhận, hôm qua tôi quá buông thả rồi, rượu thật là hại mà..

Tôi vơ vội đống quần áo mặc lên người sau đó xách giày rón rén ra khỏi cửa trước khi cái người trong nhà tắm kia ra bắt tôi chịu trách nghiệm...Dù sao chị đây cũng là bà cô một con rồi, làm cái chuyện này thật quá xấu hổ đi... 

Vừa bước đến cửa phòng thì người trong phòng tắm kia cũng vừa bước ra. Thấy tiếng động sau lưng tôi biết là không trốn được rồi nên cười cầu toàn chậm rãi quay lại. Nhưng vừa chạm mặt người đó xong, không khí dường như đóng băng lại, giày trên tay tôi rơi bộp xuống đất.

.... là Jimin.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top