Chinh phục trái tim trẻ con của thái hậu (2)

Ran mouri lấy ra mấy viên thuốc giao cho vị ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu. Hoàng thượng sau khi biết bệnh tình thái hậu đã không còn đáng lo ngại, vì trong triều có việc nên cũng rời đi.

Ran mouri sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, nghĩ không còn chuyện gì, vừa định rời khỏi đây thì Sonoko lại nhanh chân chạy đến giữ lấy ống tay áo nàng, lắc lư không ngừng, miệng nũng nịu nói :" Ran tỷ, đã nhiều ngày trôi qua Viên Mãn không có ý định mở cửa, vết thương trên đầu gối của tỷ cũng đã gần bình phục, Sonoko rất nhớ món bánh trung thu do chính tay tỷ làm nha!"

"Ồ?" Ran mouri nhìn khuôn mặt nịnh nọt của Sonoko cũng từ chối cho ý kiến.

" Hơn nữa, hôm qua tỷ còn làm cho hoàng tổ mẫu một món điểm tâm... " Sonoko không để ý đến hoàng tổ mẫu đáng quý của mình đang ho khụ một tiếng, thản nhiên vươn tay nắm lấy ống tay áo Ran mouri lắc lắc, tiếp tục nói :" Sonoko nhi cũng muốn ăn, chị dâu làm cho muội đi có được không? "

Ran mouri mỉm cười nhìn Sonoko, lại nhịn không được nhìn thái hậu liếc mắt một cái, thấy nàng cố ý xoay đi xoay lại chén trà trong tay, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mình với ánh mắt chờ mong. Ran mouri trên mặt ý cười càng thêm nồng hậu.

Cúi đầu thấy bộ dáng nũng nịu của Sonoko, Ran mouri cũng không hề cự tuyệt, thẳng thắn nói :" Nếu Sonoko muốn ăn như vậy,... Đương nhiên tỷ sẽ làm cho muội. " Sonoko hoan hô, thái hậu sắc mặt vui sướng, chợt nghe Ran mouri tiếp tục nói :" Có điều mọi nguyên liệu làm bánh đều ở trong Ninh vương phủ, Ran nhi phải trở về phủ trước sau đó mới đem đến đây được. "

Sonoko vẻ mặt vui sướng, nắm chặt lấy ống tay áo Ran mouri dùng sức phe phẩy :" Chị dâu à, muội biết tỷ là chị dâu tốt nhất trên thế gian này mà! "

Ran mouri cười lắc đầu, cùng thái hậu cáo từ sau đó rời cung .

Khi Ran mouri vừa rời đi, trên mặt thái hậu mới từ từ mở ra nụ cười mãn nguyện, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Sonoko khẽ nghiêng đầu đánh giá từng sự thay đổi trên nét mặt của hoàng tổ mẫu mình liền bật cười hì hì :" Hoàng tổ mẫu, đêm qua bà không ngủ ngon giấc có phải là nhớ đến món bánh ngọt chị dâu Ran tỷ làm đúng không? "

Thái hậu bị Sonoko đoán trúng tâm tư , sắc mặt không khỏi đỏ lên, nghiêm mặt nói :" Nói bậy bạ gì đó ? Sao có thể? !"

" Ôi, hoàng tổ mẫu, cháu từ nhỏ đã lớn lên bên bà, trong lòng bà nghĩ gì Sonoko còn không biết rõ sao?  Rõ ràng là rất muốn ăn món điểm tâm chị dâu làm, còn giả vờ không chịu thừa nhận. " Sonoko bày ra mặt bà cụ non giải một hồi.

Thái hậu nét mặt già nua không chịu đựng nổi, đơn giản là cũng không thể qua mắt được tiểu nha đầu nghịch ngợm này liền vươn tay véo nhẹ cái mũi của Sonoko ;" Nhỏ tiếng một chút, không được nói cho Ran nhi, biết không?!"

" Dạ biết rồi ạ!" Sonoko vui vẻ không thôi, nàng biết hoàng tổ mẫu nàng chắc chắn đã yêu thích cô cháu dâu này rồi a.

Trong khi ở điện Phương Hoa hai người một già một trẻ háo hức trông chờ món tráng miệng đầy ngon miệng của Ran thì ở phủ Ninh vương , Ran tập trung chăm chú hoàn thiện xong món bánh ngọt black forest, ngoài ra nàng còn làm thêm chút trà sữa caramen.

Ran đương nhiên rất tự tin với những món tráng miệng ngọt này, hương vị vừa mới lạ, vừa ngọt ngào nhưng tuyệt không khiến cho người ăn cảm thấy ngán ngấy. Mặc dù là ở thế giới hiện đại của nàng không có nhiều người thích ăn ngọt, chỉ bởi vì họ không muốn bị tăng cân oan ức.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Ran nhanh chóng mang vào cung. Khi Sonoko vừa nhìn thấy món bánh ngọt kia liền vui mừng thốt lên, nhanh nhảu chạy đến, cúi đầu ngửi, vừa cảm nhận được hương vị ngọt ngào, béo ngậy kia trong lòng nàng không khỏi hào hứng kích động, kỳ thật hôm qua nàng nghe thái hậu kể lại thì đã thèm chết đi được a.

Mặt trên bánh có vài mẫu vụn màu đen, lần trước nàng có hỏi qua Ran mouri mới biết cái này có tên gọi kì quái phát âm có chút khó khăn, là chocolate. Trước đó vài ngày Ran mouri có làm cho nàng một ít bánh có tên là bánh quy chocolate, ăn ngon đến lạ kỳ!  Trong khoảng thời gian gần đây, dường như khẩu vị của nàng chỉ có thích mỗi đồ ngọt thôi a.

Ran thấy bộ dạng không chỉnh tề, nghiêm túc của Sonoko, liền không khỏi bật cười đem miếng bánh ngọt black forest đặt lên bàn, lấy con dao nhựa tự tay chia đều miếng bánh đđưa cho Sonoko, Sonoko vui vẻ cầm lấy. Đặt hết số bánh đó vào miệng mình. Tiếng ừm ừm từ hơi mũi ồ ồ vang lên, lập tức vứt bỏ đi cái hình tượng gọi là công chúa điện hạ với phong thái tao nhã, như hổ đói nhảy bổ đến nhồi nhét hết vào trong miệng còn không quên nói :" Thật sự rất ngon a!"

Thái hậu nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Sonoko, trong lòng lại có chút ê ẩm chua chát, tiểu nha đầu chết tiệt này, chỉ nghĩ đến có ăn quên mất hoàng tổ mẫu của nó đang ngồi đây. Nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua chưa ăn được thỏa mãn thì ném đi, trong lòng lại bắt đầu khó nhịn.

Ran bất đắc dĩ cười bộ dáng Sonoko ăn hết mẫu bánh nàng vừa cắt xong. Sau đó Sonoko lập tức nhận lấy mẫu bánh từ Ran , vui vẻ thưởng thức căn bản quên đi đằng sau mình hoàng tổ mẫu vẫn còn đang chờ.

Thái hậu nhìn Sonoko một miệng nhồm nhoàm số bánh ngọt kia, trong lòng không khỏi bực bội, nha đầu chết tiệt kia, nha đầu chết tiệt kia!


Cuối cùng Ran mouri biết vị thái hậu kia với ánh mắt nóng rực nhẫn chịu không nổi. Lúc này nàng mới cố làm ra vẻ bình thường, cúi đầu nhìn số bánh ngọt kia, lấy một mẫu bánh đưa đến trước mặt thái hậu khó xử nói :" thái hậu nương nương, Ran nhi biết người không thích ăn những món do Ran nhi làm.... Nhưng nếu như người đói bụng thì có thể ăn chút coi như tạm lót dạ. "

" Không ăn... " thái hậu không chút nghĩ ngợi dứt khoát thốt lên hai chữ nhưng ngay lập tức bắt đầu hối hận, chỉ thấy Ran mouri có vẻ như không hề quan tâm đến mình nữa, ự mình cắt bánh sau đó cúi đầu chậm rãi thưởng thức.

Giận dỗi như vậy một hồi, thái hậu thấy hai cô gái trẻ tuổi này không thèm để ý đến mình, lại để bất quá trước mắt bánh ngọt phát ra hương vị ngọt ngào hơi thở, nhưng vẫn còn cầm thìa xắn một miếng bỏ vào miệng, hương vị kia thật ngọt ngào, ừm , so với món bánh ngày hôm qua hương vị có chút khác lạ, hình như bên trong còn có bỏ thêm gì đó, có vẻ như là thêm hương trái cây, ăn vào rất ngon!

Thái hậu càng ăn càng hào hứng  , vui vẻ, rất nhanh đã xử lý gọn gàng miếng bánh trước mặt, sau đó liền đưa đôi mắt khó xử nhìn thoáng qua ổ bánh ngọt chính kia. Nàng còn muốn ăn thêm miếng thứ hai a, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, ánh mắt tràn đầy oán giận nhìn tiểu mãnh hổ đói khát Sonoko kia, đứa nhóc này thật đáng giận mà!

Ran thấy Sonoko ăn uống dữ dội, liền đưa đến cho nàng tách trà sữa. Vừa rót trà sữa ra thì lập tức hương thơm nhè nhẹ đặc trưng của sữa khiến cho cả gian phòng tràn ngập một hương vị ngọt ngào, thanh mát.

Sonoko bưng lên trà sữa, mạnh mẽ uống một ngụm, mùi vị thật tinh tế a, bên trong còn có cả thạch gì đó vàng vàng, ăn vào ngay lập tức tan chảy trong miệng vừa béo ngậy vừa thơm không cưỡng nổi, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm   môi:" loại nước uống này rất ngon nha!" thái hậu thấy Ran mouri không có ý muốn đưa cho mình một phần, trong lòng bỗng khó chịu, liền cố ý ho khụ một tiếng, nói :" Ai gia cũng khát.... "

" Ran nhi sẽ gọi ma ma đến giúp thái hậu nương nương rót chút trà. " Ran cố nén cười, nơm nớp lo sợ nói, trong lòng thái hậu khổ đến mức không nói nên lời, ai bảo khi nãy nàng cứng đầu cao ngạo cự tuyệt, bây giờ liền liếc mắt nhìn về phía tách trà trà sữa kia bằng ánh mắt cực kỳ ai oán, Sonoko vui vẻ ăn đến mức chỉ một loáng đã hơn một nửa cái bánh ,uống hết ba tách  trà sữa, ăn xong liền bị nghẹn họng, ho không ngừng, đến thở cũng không thông, nấc nghẹn liên tục lập tức đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Ran mouri.


Ran bất đắc dĩ cười, lập tức từ trong không gian tùy thân lấy bao ngân châm ra, vươn tầm cầm lấy tay Sonoko, tìm đúng huyệt vị động tác dứt khoát nhẹ nhàng châm cứu, một lát sau Sonoko cảm thấy trong người thoải mái không ít.

Sonoko sùng bái nhìn Ran, thấy bụng mình không bị đầy hơi nữa , khẽ vuốt bụng nói :" Ran nhi chị dâu, không ngờ tỷ có thể làm được những món điểm tâm ngon đến như vậy. Shinichi ca ca thật sự là có phúc nha, không cần phải lo lắng về việc ăn uống rồi! "

Ran nhợt nhạt cười rộ lên, nhìn bộ dáng tròn vo của Sonoko kia cười vui vẻ trêu chọc :" Muội a, tham ăn quá đi. "

Thái hậu nhìn hai đứa cháu của mình cười nói vui vẻ, mà chính nàng không cảm thấy có một chút thú vị gì, vô cùng tẻ nhạt, buồn chán. Khi nãy thừa dịp hai đứa nhỏ này không chú ý đã vụng trộm cắt một miếng bánh ngọt, đưa lên miệng thưởng thức đột nhiên bắt gặp Ran mouri bỗng quay đầu về phía mình, liền ho khan nuốt xuống họng, sau đó.. Cũng bị nghẹn a.


Ran trong lòng âm thầm nhẫn nhịn cười, thái hậu nương nương thật đúng là người kiêu ngạo quật cường a.

Nhìn sắc mặt khó chịu méo mó của thái hậu ngay lập tức Ran liền bày ra vẻ như không có chứng kiến cảnh tượng nuốt bánh vừa rồi của bà, làm vẻ mặt sợ hãi, vội la lên :" Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương, người bị làm sao vậy? "

" Không cần cô quan tâm!  Cô có thể trở về, bây giờ ngay lập tức quay trở về! " Thái hậu trong lòng ê ẩm, hạ quyết tâm không được phép để cho Ran mouri xem bệnh chữa trị cho mình, nàng không có ngốc để cho một đứa nhóc như cô ta chê cười đâu.

Ran, nhìn thái hậu nấc cụt như thế liền nghĩ hẳn bệnh này cũng không nghiêm trọng, liền yên tâm quay về Ninh vương phủ trước, Sonoko cũng ngay lập tức bị thái hậu đuổi ra khỏi điện trở về cung.

Hai người vừa rời khỏi thì thái hậu lập tức phân phó với ma ma; Mau ,mau, truyền thái y! Hức truyền thái y!"


Vương thái y cơ mặt cũng rất nhanh, hắn là thái y mà thái hậu cực kỳ tín nhiệm. Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng thái hậu lập tức liền thả lỏng, nhẹ giọng cùng hắn nói mấy câu.

Vương thái y vừa nghe nguyên nhân của thái hậu là bị nghẹn, liền lập tức khuyên bảo người uống nhiều nước, như vậy sẽ hết nghẹn.



Thái hậu nhớ tới tách trà sữa thơm ngon kia nàng còn chưa nếm một ngụm nào, trong lòng canh cánh không thôi, nàng không thèm uống nước gì gì đó đâu!


Lại nhớ đến chuyện Ran vừa rồi cũng giúp Sonoko trị nghẹn bằng cách châm cứu, liền không khỏi ngẫm nghĩ, quan trọng là cô ta đã châm cứu ở chỗ nào?  Hình như là trên tay. Nghĩ như vậy liền vươn tay ra đưa tới trước mặt Vương thái y, nói :" Đây, chính là nơi này, ngươi dùng kim châm châm ngay nơi này là ổn rồi! " " Nơi này? " Vương thái y có chút khó xử nhìn thoáng qua thái hậu.

" Không đúng, chắc là nơi này. " Thái hậu ngẫm nghĩ lại một chút cảm thấy không đúng, liền chỉ vào nơi khác. Vương thái y bối rối nhìn không cách nào có thể hạ tay xuống được, thái hậu không ngừng lên cơn nấc, cực kỳ khó chịu, thúc giục nói :" Mau a, Ai gia nhìn rõ rồi,  lúc nãy cô ta châm kim qua chỗ này, hức, nhanh chút, hức, mau a!"


Vương thái y bị thúc giục cũng chỉ biết cung kính không bằng tuân mệnh, châm kim chuẩn xác chỗ thái hậu vừa chỉ dẫn.

Sau đó chỉ nghe được một tiếng a, sau đó, miệng thái hậu...bị méo sang một bên.

Vương thái y cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn miệng thái hậu bị biến dạng liền không biết xử lý thế nào mới ổn. Doãn ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu vội vàng bẩm báo việc này với hoàng thượng.

Hoàng thượng nghe xong ma ma bẩm báo liền lập tức gọi Sonoko đến hỏi mới biết rõ ngọn ngành mọi chuyện dở khóc dở cười như thế nào. Mẫu hậu của hắn lớn ngần này tuổi mà cách hành xử vẫn như một đứa con nít không hơn không kém. Nhớ đến việc ma ma kia bẩm báo vừa rồi, miệng của mẫu hậu....haizz tốt hơn vẫn là nên gọi Ran nhi đến.

Nghĩ như vậy, hoàng thượng ngay lập tức truyền Ran mouri vào cung, Ran vừa nghe xong toàn bộ sự việc không khỏi bật cười vội vàng tiến cung. Đây là lần tiến cung thứ hai xảy ra trong một ngày của nàng, Ran trong lòng chỉ cảm thấy thật sự có chút phiền phức.

Ran vừa đến thì đã thấy hoàng thượng đang chờ mình ở ngoài điện Phương Hoa. Vừa thấy Ran, hoàng thượng cũng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, chỉ đơn giản ho nhẹ một tiếng nói :" Ran nhi, con xem bệnh tình của thái hậu xem, chậc, dù sao bà ấy tuổi cũng đã cao, suy nghĩ cũng không còn minh mẫn chín chắn như hồi còn trẻ, cho nên con cũng đừng nên chấp nhặt bà ấy làm gì, quan tâm đến bà ấy nhiều hơn một chút. "



" Vâng, Ran nhi biết. " Ran nhu thuận gật gật đầu.


Vừa bước  chân vào điện Phương Hoa đã thấy nét mặt khổ sở của thái hậu, Quào, miệng của bà ấy, quả nhiên thật biến thái a.

Ran chậm rãi bước lên phía trước. Vương thái y đứng nghiêm túc một bên cẩn thận kể rõ diễn biến tính hình khi nãy cho nàng. Ran sau khi nghe xong cũng đã hiểu rõ, lấy từ trong không gian tùy thân bộ ngân châm kéo cánh tay của thái hậu vươn về phía mình, nhẹ nhàng tỉ mỉ châm kim, miệng thái hậu ngay lập tức trở về hình dạng vị trí ban đầu.


Sau khi hoàn tất, Ran thu hết châm về, trên mặt tràn đầy ý cười, thái hậu vươn tay xoa nhẹ cằm mình, nhìn Ran cảm thấy vô cùng mất mặt, liền tựa đầu sang một bên, không hề để ý đến nàng.

Ran thấy sắc mặt của thái hậu có chút không được tự nhiên, cũng không có ý định nán lại đây lâu, khẽ cúi đầu hành lễ xin cáo từ.


Vốn định rời khỏi phòng thì đột nhiên thái hậu bỗng quay đầu lại, nói :" Lấy đi. "

Sau đó làm như không tình nguyện, tháo chiếc vòng chuỗi trên tay ra, không thèm để ý nói :" Vòng ngọc đeo tay này ai gia không cần nữa !"


" Vậy sao? " Ran thản nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm thái hậu, sau đó thoáng nhìn sang chiếc vòng tay bích tỳ.

" Cô muốn thì cầm lấy, không muốn thì vứt đi. " Thái hậu có chút nhíu mày bình thản nói.

Ran trong lòng cười trừ, nàng biết món đồ này vô cùng quý, vòng ngọc tay bích tỳ là một trong những món bảo vật hiếm được lưu truyền trong hoàng thất. Biết thái hậu đã dần dần tiếp nhận mình, liền vui vẻ cười nói :" Tạ hoàng tổ mẫu đã ban tặng. "

" ý của ai gia nào có phải ban tặng cho cô, ai gia chỉ là... "

Ran nhịn không được cười nói :" Ran nhi biết, hoàng tổ mẫu vốn là rất yêu thương Ran nhi. "



Đợi cho đến khi Ran thật sự rời khỏi điện, thái hậu trên mặt vẫn còn băng bó kia nhịn không được bật cười lớn, quả thật giống Sonoko nói, cô cháu dâu Ran nhi này là một người chị dâu rất  tốt !

P/s lâu rồi không vào mong mn thông cảm 😷

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top