Chap 150: chinh phục trái tim trẻ con của thái hậu.(1)

Từ sau khi Tamura bị cấm túc trong chính phủ của mình, hoàng thượng hành động cũng vô cùng nhanh chóng. Ngày hôm sau, vừa lên triều phổ biến tình hình quốc sự, nhân tiện hoàng thượng còn bãi bỏ chức vị Thượng thư chi bộ của Lăng Vũ với tội danh người mà Lăng Vũ đã đề bạt lên trước mặt mọi người vốn là một hạng người tham mê tiền tài danh vọng, chỉ biết cướp của dân làm thú vui, trăng hoa vô độ. Sau đó hoàng thượng đã đề nghị thăng chức cho Vệ Song ngồi vào ghế Thượng thư chi bộ đó.

Ran mouri không hề muốn quan tâm đến tình hình chính sự. Nhưng thông qua việc hoàng thượng vừa ra tay lần này, nàng có thể nhận thức được rõ ràng hoàng thượng đang vô cùng thất vọng với Tamura. Tên Lăng Vũ kia vốn là trợ thủ đắc lực của Tamura. Nay lại bị hoàng thượng không hề nương tay đạp đổ, mà Vệ Song lại là cánh tay phải - đại tướng dưới trướng của Shinichi.

Ran mouri khóe môi khẽ cong lên ý cười hài lòng, chuyện này xử lí rất hoàn hảo, coi như vị hoàng thượng này cũng đáng được thưởng đó chứ.

" Sonoko nhi, cháu nói xem có phải hoàng tổ mẫu là người có lỗi không? " từ sau khi thái hậu trở về cung, Sonoko vốn là người sôi nổi hoạt bát cho nên năm lần bảy lượt đều đến tìm thái hậu nói chuyện tâm sự, hai bà cháu ngày ngày như vậy nói chuyện vô cùng vui vẻ.

" Hoàng tổ mẫu, người đang nói đến chị dâu Ran tỷ? " Sonoko chớp mắt hỏi. Thái hậu vẻ mặt kiêu ngạo, có chút không vui gật đầu.

Sonoko bĩu môi, ngồi bên cạnh thái hậu líu lo nói :" Ran tỷ là một người trong số chị dâu mà Sonoko yêu mến nhất nha, aida, hoàng tổ mẫu người không biết đó chứ, vừa mới gặp tỷ ấy lần đầu, Sonoko đã nhắm trúng người chị dâu này rồi. Chỉ tại đám người nhiều chuyện kia nói xấu tỷ ấy không ít, hại thanh danh tỷ ấy trở nên khó coi trong mắt mọi người. Thế nhưng chỉ cần tiếp xúc với tỷ ấy lần đầu Sonoko mới biết được Ran tỷ là chị dâu lợi hại nhất mà Sonoko từng gặp. Bản tính hiền lành lương thiện, đối xử với tỷ muội trong hoàng thất đều khiêm tốn, dễ gần. Có lần Sonoko có làm sai chút chuyện đến xin lỗi tỷ ấy, chị dâu liền không chút đắn đo tha thứ cho cháu a!"

Nói xong liền đưa mắt dò xét thái hậu, với câu hỏi khi nãy của bà ,vậy hẳn là hoàng tổ mẫu người là người có lỗi a. Ran nhi là chị dâu tốt như vậy mà người lại vô duyên vô cớ hiểu nhầm rồi trách nhầm nàng, lại còn phạt oan nàng. Cũng may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không cháu cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà đâu! Bà nếu như chịu bỏ qua cái tôi của mình xin lỗi Ran tỷ, cháu đảm bảo với bà là tỷ ấy sẽ tha thứ cho bà vô điều kiện a!

Thái hậu nghe xong cũng hiểu được ý tứ của Sonoko, tựa đầu uốn éo, nói :" Ai gia thán là thái hậu, chẳng lẽ lại đi nhận lỗi với một đứa cháu dâu? "

Sonoko thè lưỡi, bất đắc dĩ nói :" Bà thật là, dù sao Sonoko vấn mãi luôn đứng về phía Ran tỷ, ủng hộ chị dâu! "

Thái hậu không đáp lời, vẻ mặt quật cường.

Sonoko thấy thái hậu vẫn ngoan cố quật cường như vậy liền biết chiêu vừa rồi của mình đều vô dụng, ánh mắt lập tức linh động, cười nói :" Hoàng tổ mẫu, bệnh của bà vẫn phải cần sự giúp đỡ rất nhiều từ phía Ran tỷ, những chuyện khi trước Ran tỷ chắc chắn sẽ không để tâm đâu, sức khỏe của bà mới là quan trọng nhất a." Thái hậu nhớ tới hai đầu gối đầy băng gạc của Ran kia, chần chừ nói :" Không biết hai chân của nó giờ thế nào rồi?"

Sonoko vừa nghe được thái hậu buộc miệng quan tâm hỏi tình trạng của Ran tỷ liền cười thầm, theo nói :" Cháu cũng không biết a, Sonoko lâu rồi cũng chưa gặp Ran tỷ, nhưng Sonoko nghĩ chỉ cần tỷ ấy tĩnh dưỡng bảy ngày sau hẳn sẽ hồi phục hoàn toàn. Hay là hoàng tổ mẫu gọi chị dâu vào cung đi, lý do là muốn xem bệnh của bà thế nào rồi, hơn nữa Sonoko cũng muốn gặp Ran tỷ a!"

Thái hậu mi mắt khẽ động, như thế cũng tốt, liền hướng về phía bên ngoài phân phó:" Tuyên Ninh vương phi vào cung! "

Ran mouri rất nhanh đã có mặt ở điện Phương Hoa , vừa bước vào điện thì đã thấy thái hậu ngồi ở phía trên bục, bên cạnh còn có Sonoko đang vui vẻ trò chuyện. Cho đến khi thái hậu đưa mắt nhìn nàng đứng yên lặng dưới này khóe miệng khẽ cong lên tươi cười, khuôn mặt trang trọng.

Ran mouri chậm rãi đi đến, hành lễ với thái hậu nói :" Ran nhi kính chào hoàng tổ. "

" Miễn lễ. " thái hậu thản nhiên nói, tinh tế đánh giá Ran mouri, một cô gái với ánh mắt trầm ổn tĩnh lặng, y phục màu xanh nhạt vừa mềm mại vừa thuần khiết thanh mát như con Suối trong, bộ dáng tao nhã uyển chuyển, cử chỉ khiêm tốn, càng nhìn càng thấy rất vừa mắt!

Lúc trước bị tên nhóc Tamura kia đã đầu độc vào đầu nàng những lời không hay, ý không đẹp về Ran mouri, giờ mới nhận ra vốn cô cháu dâu này là một người hoàn toàn khác, vừa điềm đạm vừa đáng yêu. Nhìn thấy hai bên đầu gối nàng đã không còn đáng lo ngại, cảm giác áy náy trong lòng mới buông bỏ xuống.

Sonoko vừa nhìn thấy Ran mouri đến liền không khỏi vui mừng nói :" Chỉ dâu Ran tỷ, mau đến xem xem bệnh của hoàng tổ mẫu rốt cuộc đã khỏi hay chưa?". Ran mouri nhợt nhạt cười gật đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh thái hậu có chút không tình nguyện vươn tay, Ran mouri khóe môi mỉm cười, vẻ mặt ấm áp, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mạch cổ tay bà , cẩn thận hỏi tình trạng ăn uống sinh hoạt gần đây, thái hậu cũng không chút tự nhiên trả lời.

Khi Ran mouri hỏi qua việc bà thường xuyên uống thuốc đúng giờ hay không, thái hậu có chút khó khăn âm ừ trả lời nóng nảy nói:" Đương nhiên là có rồi, ai gia cũng đâu phải đứa trẻ mới lên ba, ngay đến chuyện này cũng cần phải nhắc nhở sau? "

Ran mouri vừa thấy sắc mặt bối rối của thái hậu cũng sớm hiểu rõ, phân phó ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu đi sắc thuốc.

Sonoko đứng một bên che miệng cười, hoàng tổ mẫu nàng từ xưa đến nay chỉ thích đồ ngọt, đương nhiên, là loại người rất sợ đắng.

Vị ma ma kia rất nhanh đã sắc thuốc mang đến, thái hậu ngay khi nhìn thấy bát thuốc với chất lỏng đen sệt như mực thế kia, hai hãng lông lập tức nhăn lại, theo bản năng vòng vo hạ thân tử, thoáng trầm ngâm nói :" Ai gia vừa mới dùng cơm, lúc này uống thuốc thật không thích hợp chút nào, cứ để một bên đó cho Ai gia."

Ran mouri cười nói :" Thái hậu nương nương không biết rồi, thuốc này chỉ khi dùng xong cơm mới có thể hấp thụ phát huy hết tác dụng của nó trong cơ thể. Hơn nữa loại thuốc này có một lưu ý nhỏ đó là chỉ khi uống thuốc ngay khi còn nóng thì mới tốt, còn nếu như để nguội đi, sẽ khiến cho thuốc càng thêm...đắng." Chữ đắng cuối cùng Ran mouri cố ý nâng giọng lên. Thái hậu hai hàng lông mày nhăn càng thêm sâu, quả thực nàng không có ý chịu phối hợp uống thuốc, bị Ran cùng với Sonoko hai người ép buộc mới thành thật nói :" Ai gia chưa từng uống một loại thuốc nào đắng như vậy! "

Ran mouri cố nén cười, tiếp tục khuyên nhủ :" Người xưa có câu thuốc đắng dã tật."

Sonoko nhịn không được muốn bật cười, hoàng tổ mẫu tuổi càng cao bao nhiêu thì tính tình lại càng trẻ con bấy nhiêu a. Đột nhiên nảy ra ý định ngon ngọt dỗ dành, nói :" Hoàng tổ mẫu à, Ran tỷ cũng là muốn tốt cho bà thôi a, thuốc này nếu không uống thì bệnh làm sao có thể khỏi được? Bà uống nhanh đi, uống xong rồi Sonoko sẽ đi lấy cho bà chút đồ ngọt nha."

Thái hậu sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, Ran mouri liền nhân cơ hội đem thuốc đến trước mặt thái hậu, thái hậu cũng không muốn Ran mouri coi thường mình liền nhẫn nại, dứt khoát cầm lấy chén thuốc trong tay Ran mouri, ngửa đầu lên nhíu mày uống cạn chén thuốc.

Thuốc vừa uống xong,thái hậu nàng chỉ cảm nhận được cảm giác đắng chát đang lan tỏa trong miệng mình, đưa mắt nhìn về phía Sonoko, không phải cháu nói sẽ lấy đồ ngọt cho ai gia sao.

Sonoko có chút chột dạ, đưa mắt liếc trộm Ran mouri.

Ran mouri thấy thái hậu nương nương chịu cầm chén thuốc uống hết liền khẽ cười nhẹ, sau đó lên tiếng gọi Kazuha đang đứng chờ bên ngoài tiến vào, trong tay Kazuha còn có cầm theo một cái hộp tinh xảo, Kazuha nhẹ nhàng đặt hộp bánh trên bàn, mở hộp bánh ra lấy muỗng lẫn dao nhựa ra đặt lên hộp, sau đó Ran mouri cầm bánh lên dâng lên trước mắt thái hậu nói :" Đây là món điểm tâm mà chính Ran nhi tự tay làm, thái hậu nương nương nếm thử đi!"

Ran mouri lúc trước cũng đã nghe Sonoko nói qua thái hậu nương nương là người thích ăn đồ ngọt, vì thế mới ra tay làm một loại bánh ngọt có tên là black forest, một món dessert có nguồn gốc từ Đức, Black Forest đặc trưng bởi vị chocolate thơm đắng và hương anh đào thanh nhẹ, thoảng mùi rượu Kirsch ( một loại rượu anh đào) nồng ngọt, quyện vào đó là vị béo của kem tươi đánh bông. Khi vừa nghe tin tiến cung, nàng đã tranh thủ thời gian làm bánh này , bây giờ đúng lúc có thể lấy ra dùng.

Thái hậu bị hình dáng cách bài trí bên ngoài của món điểm tâm này hấp dẫn lực chú ý, tò mò quan sát, chỉ thấy một khối bánh màu đen ẩn ẩn hiện hiện chút lớp gì đó trắng trắng nổi lên, xung quanh lớp trắng đó được đặt vài trái hoa quả có màu đo đỏ, trông rất bắt mắt. Trong lòng không khỏi có chút háo hức muốn nếm thử hương vị của nó, đột nhiên lại ở trước mặt Ran mouri thản nhiên hừ một tiếng :" Món điểm tâm đen thui thế này cũng có thể ăn được sao? "

Ran mouri cũng không có ý tức giận, nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt đáng tiếc đặt món bánh sang một bên, rồi dường như nhớ tới chuyện gì nói :" Món bánh này có hương vị rất đặc biệt, nếu thái hậu nương nương đói bụng thì hãy nếm thử một chút xem, Ran nhi còn có việc cần giải quyết trong phủ nên xin cáo lui trước. "

Thái hậu tầm mắt vẫn không có ý định rời khỏi món bánh kỳ lạ trên bàn, nghe Ran mouri nói như vậy, cũng không thèm để ý nhẹ nhàng gật gật đầu. Ran mouri cung kính hành lễ sau đó lui ra ngoài. Sonoko thấy Ran mouri rời khỏi cũng không muốn nán lại thêm lâu, hành lễ với hoàng tổ mẫu rồi quay trở về cung điện của mình.

Điện Phương Hoa ngay lập tức chìm trong một màng yên tĩnh, ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu thấy người có vẻ không vui khi nhìn món bánh ngọt trên bàn kia, liền lên tiếng nói :" Thái hậu nương nương, nếu như không thích, nô tỳ sẽ đem vứt đi. "

Thái hậu khẽ rũ mi, cũng không có ý phản đối. Vị ma ma kia liền cầm món bánh ngọt đó đi lên, đi lướt qua trước mặt thái hậu. Đột nhiên thái hậu cảm nhận được mùi vị béo ngậy thoang thoảng trong không khí xông vào mũi, liền hừ hừ nói ;" Khoan đã, mang đến đây cho ai gia nhìn qua mặt chút. "

Vị ma ma kia cung kính mang món bánh đến trước mặt thái hậu.

Lúc này trong miệng thái hậu chỉ là vị đắng của thuốc ban nãy, liền không khỏi khó chịu rót cho mình một chén trà uống một ngụm tạm thời xua tan đi cảm giác đắng chát trong miệng, sau đó không khỏi tò mò cầm lấy cái muỗng bên cạnh xắn một miếng bánh, từ từ bỏ vào miệng liền cảm nhận được đủ vị lạ lan tỏa. Vị béo nhẹ của lớp trăng trắng, vị đắng của những mẩu đen vụn cùng với lớp đen bọc bên ngoài, vị hơi the của loại quả màu hồng, tất cả đều hòa quyện vào nhau, mềm mại mà ngọt ngào. Hai mắt thái hậu khẽ híp lại hưởng thụ, lập tức lại xắn thêm một miếng bánh to hơn miếng lúc nãy, sau đó còn vươn tay cầm lấy bánh từ tay vị ma ma kia, không nở bỏ xuống.

Hương vị ngòn ngọt béo ngậy của chocolate lưu lại trong miệng, thái hậu chỉ cảm thấy thần kỳ khi lần đầu tiên nếm thử một món điểm tâm có hương vị đặc biệt đến thế, vừa mềm vừa xốp, vừa ngậy.

Đang vui vẻ hưởng thụ bánh ngọt đột nhiên Ran mouri từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một chiếc tách kỳ quái.

Thái hậu ngay lập tức ngẩn người, một tay còn cầm đế bánh ngọt, tay còn lại đang cầm thìa, trong miệng bánh ngọt còn chưa kịp tiêu hóa, vừa thấy Ran mouri cúi đầu tiến vào, không khỏi cả kinh, luống cuống tay chân, không chút nghĩ ngợi ném một nửa chiếc bánh trong tay mình xuống sàn, làm như vậy Ran nhi sẽ không phát hiện ra việc mình vụng trộm ăn bánh.

Vốn mang một tách trà sữa đến giúp thái hậu giải đắng, Ran mouri bị âm thanh của vật rơi xuống kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt thái hậu có chút xấu hổ, phần nhiều là ảo não, trừng mắt trách cứ nói :" Sao  lại có thể đi vào đây mà không thông báo trước một tiếng, còn có ai coi phép tắc quy củ ra gì nữa hay không? "

Vị ma ma đứng mặt bên có chút thất thố, vừa rồi kỳ thật nàng định muốn thông báo với thái hậu việc Ninh vương phi đến, nhưng vì nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ vui vẻ của thái hậu, liền tùy tiện lung tung gật đầu mời Ninh vương phi vào.

Ran mouri rất nhanh cúi đầu nhìn món bánh ngọt của mình bị vứt trên mặt đất kia,lại ngẩng đầu thoáng nhìn qua bên môi lớp chocolate còn chưa kịp lau đi, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, nhịn không được, trên mặt lại vẫn là làm bộ thành thực cung kính, nói :" Ran nhi quấy rầy tâm tình của thái hậu nương nương, xin thái hậu nương nương bớt giận.

Nhìn thấy món bánh ngọt dưới đất, trên mặt Ran mouri cố bày ra vẻ mặt buồn bã ảo não, nói :" Vì thái hậu nương nương dường như không hài lòng với món điểm tâm mà Ran nhi làm...cho nên Ran nhi mới nán lại đây làm chút trà si có tác dụng giải đắng rất hiệu quả, chi bằng thái hậu nương nương có thể thử xem? " " không cần... " thái hậu bị Ran mouri bắt gặp ăn vụn bánh ngọt, trong lòng xấu hổ đến cực điểm, mặc dù bản thân mình cũng rất muốn tách trà sữa kia, nhưng trong miệng vẫn kiên quyết cự tuyệt.

"Vậy... " Ran mouri bày ra vẻ mặt đáng tiếc nhìn tách trà sữa trong tay, nghỉ ngợi một hồi mới nói :" Đúng lúc Shinichi cũng xong việc quốc sự trong cung ,Ran nhi sẽ mang cho Shinichi dùng, tuyệt đối không thể lãng phí được, Ran nhi xin cáo lui trước. "

Ran mouri không hề quan tâm đến ánh mắt chờ mong của thái hậu, xoay người rời đi , bên môi nhếch lên một tia cười đầy giảo hoạt.

Thái hậu ảo não nhìn bóng dáng Ran nhi rời đi, sau đó lại đưa mắt luyến tiếc nhìn miếng bánh còn lại vương vãi trên mặt đất, ngực đột nhiên đau nhói, món điểm tâm ngon như vậy!

Mình.... Tại sao lại nỡ ném đi cơ chứ!

Vừa rồi nếu như bình tĩnh đặt trên bàn là tốt rồi, tại sao lại có thể mất khống chế vứt bánh ngon đi thế kia!

Hơn nữa vừa rồi trong tay Ran nhi còn có tách trà sữa gì đó mùi hương tỏa ra cũng rất thơm ngon, rất ngọt ngào a, nàng thật sự rất muốn biết đó là thứ gì. Ran nhi nó đáng lý ra phải ở lại đây chứ?  Sao lại có thể cầm tách trà sữa đó đi?  Nàng nói không cần chỉ là nói dối a, trong lòng nàng kỳ thật... Rất muốn nếm thử!

Thái hậu vì vẫn mãi nhớ đến món bánh của Ran mà đến bữa tối chỉ ăn qua loa vài món sau đó phân phó cho bọn hạ nhân dọn hết xuống. Và hậu quả của việc kén ăn đó chính là đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được vì lý do đói bụng.

Ma ma thấy thái hậu vẫn mãi không ngủ được ,trong lòng cũng biết người là đang đói bụng liền ngay lập tức phân phó hạ nhân ở phòng ăn làm chút đồ ăn nhẹ mang đến. Nhưng kể từ khi thưởng thức qua món bánh ngọt của Ran mouri thì so với món bánh đó những món điểm tâm ở đây mùi vị đều nhạt nhẽo, khó ăn. Lúc này mới thấm thía được câu nói của An Dương Vương, quả nhiên những món ăn của ngự thiện phòng đều không đáng để thưởng thức, chỉ có nhạt nhẽo và chán ngấy!

Ăn được một chút thái hậu bắt đầu đi vào giấc ngủ. Đêm hôm nay lại khác với những đêm hôm trước, thái hậu nàng cư nhiên lại nằm mơ thấy Ran mouri làm cho nàng rất nhiều món điểm tâm thơm ngon như bánh ngọt với đủ loại sắc như đen, trắng ,hồng,... Hình dạng đều giống như món bánh mà ban sáng Ran mouri đã làm, còn có hương thơm của tách trà sữa kia nữa. Nhưng mỗi khi muốn chạm vào chúng thưởng thức chúng thì lại tan biến theo mây khói, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi trời sáng.

Vừa tỉnh lại, thái hậu vì mãi vẫn còn nhớ giấc mộng vừa đẹp vừa có chút ảo não đó làm cho kiệt sức. Tinh thần cũng có chút hoảng hốt, mới sáng sớm nàng đã mong chờ đến khi nào Ran mouri mới vào cung bắt mạch cho nàng, sau đó Ran mouri sẽ đem món ăn gì mới mẻ đến cho nàng.

Nhưng đợi mãi cho đến trưa, Ran mouri vẫn chưa có tới.

Sau đó trong lòng tự hỏi có phải do ngày hôm qua đã có thái độ không tốt với Ran nhi, dọa nàng khiến nàng không còn muốn đến đây nữa, có khi nào nàng sẽ không bao giờ đến đây nữa hay không!  Như vậy nghĩ thái hậu liền cũng không muốn trông mong nữa,buồn bực đến mức hoàng thượng đến thỉnh an trên mặt đều không bộc ra một chút cảm xúc nào vui vẻ. Hoàng thượng sau khi thỉnh an thái hậu xong, đưa mắt thăm dò thấy bộ dáng không hài lòng có chút khó chịu của nàng liền không khỏi lo lắng quan tâm hỏi :" Mẫu hậu, người có chỗ nào không thoải mái sao, tại sao sắc mặt lại không ổn thế kia? "

Thái hậu khoác tay áo, nói :" Không sao, chỉ là tối hôm  qua ta ngủ không được ngon giấc thôi. "

Hoàng thượng không đồng ý với dáng vẻ hờ hững của mẫu hậu hắn liền lo lắng nói :" Nếu không thì mời Ran nhi đến bắt mạch cho mẫu hậu đi?"

Vừa nghe đến tên Ran mouri, ánh mắt thái hậu không khỏi sáng ngời, nhưng lại nhanh chóng lạnh lùng hừ một tiếng, nói :" Ta không cần cô ta chữa trị! " vừa dứt lời, cửa liền truyền đến tiếng cười trong trẻo của một cô gái.

" Hoàng tổ mẫu, bà phải giữ gìn sức khỏe của mình a!" Sonoko nhanh nhảu chạy đến, trên mặt tràn ngập ý cười ;" Tính tình của bà sao lại có thể trẻ con đến mức này. "

" Đúng vậy. " hoàng thượng đồng ý với nhận xét của Sonoko, liền không chịu nghe theo ý của mẫu hậu mình, cố ý phái người mời Ran mouri vào cung.

Sau khi Ran mouri quay trở lại cung  chứng kiến  thấy vẻ tiều tụy mệt mỏi của thái hậu, cảm thấy sắc mặt của thái hậu hôm nay so với hôm qua không được ổn cho lắm, mày liền nhăn lại đi về phía thái hậu tinh tế xem mạch, chuẩn đoán xong mới nhẹ nhàng thở phào yên tâm nói :" Thái hậu nương nương tối hôm qua không ngủ được sao?  Ran nhi sẽ đưa cho thái hậu nương nương một ít viên thuốc an thần, uống vào là có thể an giấc ngủ ngon. "

Thái hậu nhìn Ran mouri, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, so với mấy viên thuốc an thần kia, thứ mà nàng thật sự muốn đó chính là món bánh ngọt hôm trước Ran mouri làm, như vậy nghĩ, trong lòng có chút không vui, nét mặt bình tĩnh ngồi yên lặng trên ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top