Chương 9
Chỉ sau một thời gian ngắn. Bọn Thực Dân Mỹ đã hoàn toàn chiếm được Sài Gòn và chọn dinh Độc Lập làm căn cứ.
Quân ta sau cuộc đánh boom của Mỹ đã tổn hại không ít, người dân thiệt mạng rất nhiều, các cuộc họp của cấp trên cũng được diễn ra, đa số các ý kiến cho rằng chúng ta cần rút về sâu hơn nữa để bảo toàn lực lượng nhưng Hiếu lại cho rằng phải cho quân đánh vào Sài Gòn chỉ cần bắt được tên chỉ huy Chiến tranh sẽ kết thúc.
"Thưa thượng tướng, vũ khí của Mỹ rất hiện đại liệu với quân số ít ỏi như hiện giờ của chúng ta có thể dành lại Sài Gòn sao ạ?"
Trung sĩ Thanh đưa ra ý kiến
" chúng ta có thể đánh bại chúng trên tinh thần của một người lính muốn dành lại độc lập cho đất nước."
Hiếu chỉnh lại huy hiệu trên áo từ từ ngồi xuống ghế.
" là một người mang nợ của đất nước, nợ nước phải trả, mất nước , mất ta.
Còn quân, còn đánh"
"Thưa các cán bộ, các đồng chí cùng quan chức cấp cao.. Trần Minh Hiếu tôi thề sẽ đánh đổi mạng sống để dành lại độc lập cho đất Nước Việt Nam .Mong mọi người tin tưởng đánh thẳng vào Sài Gòn.Chúng ta chỉ còn cách này thôi!!"
Hiếu đập đầu vào bàn một cái rõ đau như để lập lời thề tạo sự tin tưởng cho những người lính.
"Tía má tôi ở nhà trông ngóng vào tôi, nếu không đem lại hòa bình thì tôi còn mặt mũi nào về gặp tía má chứ!!"
"Phải đánh thắng giặc thì tôi mới dám về lấy vợ"
"Vợ con còn ở nhà, tôi muốn hòa bình nhưng cũng không muốn chết"
"Thà chết chứ không mất nước, làm nô lệ cho bọn Tây."
Những lời nói của các đồng chí có thể thấy sự quyết tâm trong việc giữ nước của họ.
Các chiến sĩ thà mất tay, mất chân thẩm chí là mất mạng nhưng tuyệt đối không để mất nước.
Mọi người đều đồng ý với kế sách lần này nếu càng rút sâu thì bọn chúng càng lấn tới chỉ còn cách đánh trực tiếp vào Dinh Độc Lập cơ hội giải phóng Miền Nam mới mở ra.
Lợi dụng lúc bọn giặc đang trong thế bị động. Quân ta ra sức rèn luyện binh lính trao dồi các kỉ năng bắn súng, chuẩn bị thêm vũ khí, xe tăng .
Dương sau nhiều ngày cũng đã vượt qua nổi đau mất bà. Anh được Hiếu tận tình chăm sóc trong những ngày cận chiến, những lúc đó cả hai đã dần mở lòng với nhau hơn.. Hiếu cũng đã có nhiều cử chỉ thân mật hơn với Dương nhưng vẫn chưa thổ lộ điều muốn nói trong lòng .
"Hiếu ơi!! Mệt chưa cho các đồng chí nghĩ lác đi uống miếng nước rồi tập tiếp.".
Dương trên tay cầm nhiều cóc nước và một cái ấm lớn.
"Nghĩ lác đi" Hiếu ra lệnh
Các đồng chí buôn vội cây súng đang cầm xuống vươn vai thở dài
" trời ơi..tập với Thượng Tướng có ngày tôi chết trước trận luôn quá".
Đồng chí Lâm một trong những cán bộ xuất sắc vừa vương vai vừa nói.
"Than quài Lâm ơi,phải tập ở cường độ này thì mới đánh được lũ Tây chứ"
Thiếu tá Tuấn ngồi bệt xuống đất xoay cổ vài cái.
"Trời trời..chú 6 coi kìa nhờ anh Dương mình mới được nghĩ đấy chứ.Coi hai người họ kìa.."
Lâm khều tay Tuấn cả hai cười với nhau
"Nào được giải phóng rồi là phải ăn vội cái đám cưới của hai cha này mới được."
"Chú 6 nói đúng nhìn hợp nhau quá trời kkk"
Dương rót đầy cóc nước đưa hai tay cho Hiếu
"Uống đi rồi có sức mà tập, có bị thương chỗ nào thì nói anh"
Hiếu không cầm lấy cóc nước, cậu nắm chặt tay anh đưa sát mặt mình vào.
"Tôi đau toàn thân luôn, lác vào trong rồi thì anh phải xoa bóp cả người cho tôi đấy."
"Ừ ừ, né ra tí đi ở đây toàn các đồng chí họ cười nảy giờ kìa"
Dương đỏ mặt cố né Hiếu nhưng tay anh bị cậu giữ quá chặt
"Chú 6 coi kìa còn sến hơn cả em và vợ em nữa hahahah" Lâm cười lớn
" bây nói đúng, nhưng nhìn dễ thương quá"
"Hai người im đi hồi Thượng Tướng phạt cả đám giờ"
Trung Sĩ Thanh lên tiếng làm hai người kia phải tắc nụ cười
"Dương ơi, tay tôi mỏi quá anh đút nước cho tôi đi"
" em đang lợi dụng anh làm người hầu cho em à?"
"Không, tôi muốn anh làm vợ tôi"
"Hả?? Em nói gì, nói lại xem"
"Không có gì đút nước cho tôi đi"..
Dương có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Hiếu, anh hất cóc nước vào mặt cậu trước sự ngạc nhiên của các đồng chí
"Vợ giận, vợ giận"
"Ra dẻ chi hong giờ người ta bỏ vô rồi kìa"
Hai người Tuấn Lâm được một trận cười sản khoái , đây là một khoảng khắc rất hiếm gặp ở Thượng Tướng vì chẳng ai dám cãi lại lời của cậu huống gì là hất cóc nước.
"Thánh thần ơi!!2 người đừng cười nữa Thượng Tướng tới kìa."
Thanh vội ngăn cản cả hai lại nhưng có vẻ đã quá muộn vì Hiếu đã đứng trước mặt.
"Hai người.. Cầm súng lên chạy 10 vòng doanh trại cho tôi"
"Dạ?????"
"Không nói nhiều nhanh lên"
"Rõ.."
Tuấn và Lâm đành ngậm ngùi làm theo lệnh .
Tối hôm đó cả quân đội ta cùng họp lại một chỗ, người hát, người đàn, người nhảy múa cười cười, nói nói không khí vui vẻ chẳng một chút căng thẳng nào khi sắp đánh trận lớn
"Dương này hay anh hát một bài cho tụ em nghe đii"
"Thôi ngại lắm"
"Có gì đâu mà ngại đều là cháu Bác Hồ cả mà"
Hiếu lên tiếng cả đám đông phía dưới cũng rầm rộ lên
"Cháu Bác Hồ cả mà Hát đi anh"
Dương cảm nhận được sự ấm áp nơi chiến trường lạnh lẽo này..tất cả chúng ta , những người không cùng huyết thống, những hoàn cảnh khác nhau nhưng trái tim lại cùng chung chí hướng giành lại độc lập cho dân tộc xây dựng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
Tim của Dương trở nên ấm áp một cách lạ thường , anh đứng dậy nháy mắt ra hiệu cho Hiếu đánh đàn
" các bộ đội Cụ Hồ ơi"
"Ơiii"
"Cùng nhau chiến thắng nhé?"
"Rõ"
Anh cất giọng lên, tiếng hát anh vang cả núi rừng..
🎵Rừng núi dang tay nối lại biển xa
🎵ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
🎵mặt đất bao la, anh em ta về
🎵gặp nhau mừng như bảo cát quay cuồng trời trộng
🎵bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam
_trích.nối vòng tay lớn
Trịnh Công Sơn.
Tiếng hát của Dương và tiếng đàn của Hiếu hòa vào nhau các chiến sĩ phía dưới đều nhắm mắt lắng nghe, trái tim của họ như được sưởi ấm sau những ngày lạnh lẽo ngoài chiến trường
Hiếu và Dương nhìn nhau miểm cười hai người họ được kết nối trái tim lại với nhau, giây phút này Hiếu đã nhận ra
Cậu đã thật sự yêu anh.
Một chút ngọt ngào trước khi giông bão nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top