Chương 1
Sau kỳ nghỉ hè, Sendoh từ Tokyo trở về Kanagawa.
Cây hoa giấy nở rộ dọc hai bên đường dẫn đến cao trung Ryonan, hoa xếp chồng lên nhau, vô số nữ sinh sau giờ học đứng bên đường ngắm nhìn.
Sendoh đang lo lắng về việc phải dọn dẹp căn hộ cho thuê, vừa bước ra khỏi cổng trường, anh đã thấy Rukawa Kaede, át chủ bài của đội bóng rổ Shohoku, đang đứng trên chiếc xe đạp trước mặt anh.
Biểu cảm của Rukawa trông có vẻ thờ ơ, và ánh sáng đỏ vàng của mặt trời lặn nhuốm màu trên mái tóc đen dài của cậu.
"Xin chào." Sendoh cười với Rukawa chào hỏi, "Tôi đã xem cậu thi đấu ở Hiroshima, vết thương ngay mắt không sao chứ ?"
"Không có việc gì." Rukawa chăm chú nhìn Sendoh.
"Ừm, vậy thì tốt." Sendoh tùy ý hỏi: "Cậu tới trường học của chúng tôi có việc gì?"
Rukawa mím môi đáp: " Tìm anh."
"Hả?" Vẻ mặt Sendoh kinh ngạc, " Muốn chơi với tôi sao? Thành thật xin lỗi hôm nay tôi không rảnh, hẹn cậu khi khác nhé! "
"Không phải chơi bóng." Rukawa đẩy xe đạp tới gần Sendoh, cậu dừng lại, thần sắc có chút do dự, "Là chuyện khác."
"Chuyện gì vậy?" Sendoh khó hiểu hỏi.
Rukawa trầm mặc hồi lâu, từ trong ba lô lấy ra một bó hoa hồng phấn, giống như làm phù chú nhét vào trong ngực Sendoh, hơi hơi nâng cằm, ngữ khí ngang ngược nói: "Tôi muốn theo đuổi anh."
Sendoh lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí còn tưởng rằng mình ảo giác, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Đây không phải là đội ngũ của cậu bày trò chơi khăm tôi sao? "
"Tôi nói nghiêm túc." Rukawa cau mày, "Nghĩ lại đi." Nói xong, cậu đạp xe, quay người phóng nhanh đi.
"Này, Rukawa Kaede, cậu đang làm gì vậy?" Sendoh sững sờ hét lên sau lưng cậu.
Lúc này, Koshino Hiroaki và Aida Hikoichi vừa nói vừa cười đi tới, bọn họ đồng thời sững sờ khi nhìn thấy Sendoh đang ôm một bó hoa hồng.
"Sendoh-senpai, anh chuẩn bị hẹn hò sao?" Hikoichi luôn luôn rất để ý nhất cử nhất động của Sendoh.
"Thật đau đầu, hình như tôi đã bị tên nhóc năm nhất của Shohoku lừa..." Sendoh nhướng mày, quay đầu nói với Hikoichi.
"Shohoku?" Koshino tiến lên, dùng cùi chỏ đụng Sendoh, "Cậu tính hại nữ sinh trường khác sao?"
Sendoh liếc hắn một cái: "Làm ơn đi, tôi bị người ta theo đuổi."
Hikoichi đứng bên cạnh sờ sờ cằm, hơi hơi ngẩng đầu, trầm ngâm lẩm bẩm: "Shohoku... học sinh năm nhất..." Y mơ hồ nhớ lại sau trận đấu tập tháng tư, Sendoh hình như có nói: "Tên đó - tên nhóc năm nhất ở Shohoku... không tệ" Đang nghĩ đến hướng này, Hikoichi chợt hiểu ra, y hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sendoh, "Sendoh-senpai, ý anh là Rukawa Kaede?"
Sendoh nhún vai và cho y một cái nhìn xác nhận.
"A?" Koshino không khỏi cao giọng nói, "Cái tên Rukawa Kaede đấu với cậu đến chết đi sống lại tặng hoa cho cậu sao?"
"Thật không thể hiểu được, tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, cậu ấy liền đạp xe chạy đi." Sendoh đau đầu xoa xoa lông mày.
Hikoichi cúi đầu và lấy ghi chú điều tra từ trong cặp sách ra, nhanh chóng lật đến một trang nào đó, cau mày nói: "Quả nhiên... Rukawa Kaede đã nói trong trận đấu nhóm với chúng ta rằng 'Sendoh Akira là của tôi'." Nói xong, y khép sổ lại, nhìn về phía Sendoh: "Hoàn toàn là sự thật, là Sakuragi nói với em."
Koshino quàng tay qua vai y: "Tên nhóc Hikoichi này, sao cậu lại có liên hệ với người khác?"
"Đương nhiên." Hikoichi trong mắt lóe lên một tia kiêu ngạo, "Muốn làm tình báo viên xuất sắc, nhất định phải kết giao nhiều bằng hữu."
"Cho nên, Rukawa Kaede thích Sendoh của chúng ta?" Koshino lộ ra vẻ trêu tức.
"Hai người có thể suy nghĩ một cách bình thường được không?" Sendoh thở dài, "Rukawa là nam nhân bộc trực, cậu nói cậu ấy muốn theo đuổi tôi, cậu không thấy kỳ quái sao?"
"Bạn của tôi ơi, tình yêu là miễn phí." Koshino nhướng mày, như thể không có gì với hắn.
"Sendoh-senpai thật sự hẹn hò với Rukawa Kaede!" Hikoichi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng như thể phát hiện ra một thế giới mới. Y lấy ra bút chì và mở lại ghi chú điều tra của mình, lật đến một trang trống và ghi lại.
"Tại sao tôi lại hẹn hò với cậu ta?" Sendoh cảm thấy bất lực trước kết luận của Hikoichi.
"Cậu phải ghi lại việc tặng hoa." Koshino bên cạnh hướng dẫn, "Ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng là ... Để tôi nghĩ một chút. Ah, đúng rồi ... Tán tỉnh, khao khát tình yêu. ..Mau, nào, viết ra hết đi."
"Vâng, Koshino-senpai!" Hikoichi ánh mắt rực lửa viết.
"Này, hai người các cậu có đang nghe tôi nói không?" Sendoh híp mắt, nhìn chằm chằm hai người đồng đội xấu xa của mình.
"Em thực sự không thể tin được." Hikoichi viết với sự xúc động, "Rukawa Kaede thật tuyệt, cậu ấy đã theo đuổi anh Sendoh sau hai ván đấu."
Sendoh thở dài, cảm thấy mình không thể cùng bọn họ nói chuyện được nữa, anh cụp mắt nhìn bó hoa hồng trong tay, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp: tên nhóc Rukawa Kaede này có phải là quá quậy rồi không?
Điều khiến Sendoh lo lắng hơn nữa đã xảy ra vào ngày hôm sau, chỉ sau một đêm, tin tức sai sự thật rằng anh và Rukawa đang hẹn hò đã lan truyền khắp trường Ryonan.
Trong giờ nghỉ trưa, một nữ sinh với đôi mắt đỏ hoe đến lớp của Sendoh và yêu cầu anh trả lại bức thư tình mà cô ấy đã viết cho anh vào ngày hôm kia, trước khi rời đi, cô ấy tức giận nói: " Tại sao cậu thích một người bạn trai cùng giới mà không nói thẳng cho tớ biết? Cậu thật quá đáng!"
"Cậu có thể nghe tôi giải thích được không?" Sendoh cảm giác mình như lâm vào một giấc mộng kỳ quái.
"Không!" Nữ sinh vẻ mặt quả quyết xé bỏ thư tình, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, rời đi và không quay đầu lại.
Đồng đội Fukuda Kiccho là bạn cùng bàn của Sendoh, hắn nhìn Sendoh một cách trống rỗng: "Cậu giữ bí mật tốt thật. Nếu Hikoichi không nói với tôi, tôi cũng không để ý đến mối quan hệ giữa cậu và Rukawa Kaede".
"Ngay từ đầu đã không có gì hết." Sendoh nằm ở trên bàn, chán nản "chậc" một tiếng, "Cậu không phát hiện tên nhóc Hikoichi đang nói bậy sao?"
"Thông tin của Aida Hikoichi chưa bao giờ sai." Fukuda bình tĩnh trả lời: "Hơn nữa, em ấy coi cậu như một thần tượng và tôn thờ cậu rất nhiều, làm sao em ấy có thể bịa đặt chuyện này?"
"Tối hôm qua, Rukawa Kaede đột nhiên gửi cho tôi một bó hoa, không ngờ lại lọt vào tầm mắt của Hikoichi, chuyện này. . . "
Fukuda lập tức ngắt lời Sendoh, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật không ngờ, Rukawa Kaede cũng khá lãng mạn."
Nữ sinh họ Goshiro ở bàn đầu say mê truyện tranh Yaoi đã lâu, cô ấy quay lại với hộp bento trên tay và hào hứng nói: "Sendoh-kun, trước đây tôi đã gặp bạn trai của cậu, cậu ấy rất đẹp trai và cậu cũng rất đẹp trai, hai người rất xứng đôi!".
Sendoh ngẩng đầu nhìn Goshiro, hừ mũi một cái: " Cậu cũng nghe Hikoichi nói ?".
"Đúng thế, Aida-kun đã thông báo nó trong nhóm lớp của chúng ta." Goshiro trả lời với một nụ cười.
"Hả? Làm thế nào mà em ấy vào được nhóm lớp chúng ta?" Sendoh bối rối hỏi.
Fukuda từ bên cạnh trả lời: "Aida Hikoichi có kỹ năng xã hội tốt, và em ấy đã hòa nhập với tất cả các nhóm lớp trong trường."
Sendoh đau khổ vò vò tóc, đem mặt vùi vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Xem ra tôi không giải thích được rồi..."
Fukuda vỗ vai anh với vẻ đồng tình sâu sắc: "Bí mật bị Hikoichi vạch trần của cậu nhất định mọi người đã biết hết rồi, tôi chỉ có thể nói rằng cậu và Rukawa Kaede đã quá bất cẩn."
Sendoh thở ra: "Tôi đã nói với cậu rằng tôi không có hẹn hò với Rukawa Kaede mà." Anh cảm thấy toàn thân bất lực, và tự hỏi liệu những người này có phải đã thông đồng với nhau để trêu chọc anh không.
Chín giờ rưỡi tối, sau khi dọn dẹp sân thể dục xong, Sendoh một mình xách túi thể thao trên vai đi ra khỏi trường.
Bầu trời đêm trong vắt vô cùng rộng lớn, dải ngân hà giống như một vành đai ánh sáng rực rỡ, kéo dài đến cuối trời.
Sendoh ngẩng đầu, nhìn thấy Rukawa đứng cách đó không xa, giống như ngày hôm qua, vẫn thản nhiên ôm chiếc xe đạp màu lam của mình.
Rukawa cũng nhìn thấy Sendoh, lạnh nhạt gật đầu với anh coi như chào hỏi.
"Cậu lại muốn làm cái gì?" Sendoh nhớ lại toàn bộ chuyện ban ngày ở trường học, cảm thấy mệt mỏi.
"Anh nghĩ thế nào?" Rukawa hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cậu cảm thấy rằng chỉ một bó hoa mà có thể gây ấn tượng với tôi sao ?" Sendoh thờ ơ trả lời.
"Ồ." Rukawa không có phản bác, "Tôi đưa anh về nhà."
Sendoh nhìn Rukawa: "Đừng có giỡn nữa."
"Giỡn?" Rukawa bĩu môi, "Không, tôi đã đưa ra quyết định sau khi nghĩ về nó trong kỳ nghỉ hè."
"Quyết định dùng tôi làm thú vui giải trí?" Sendoh thở dài, "Tôi đắc tội với cậu khi nào chứ?"
"Không phải giải trí, tôi thích anh." Rukawa nói xong lời này sau, vẻ mặt trở nên có chút chật vật, gò má trắng nõn hiện lên một tia ửng hồng.
"Xin hỏi, cậu thích tôi điểm nào?" Sendoh lần đầu tiên được người cùng giới tỏ tình, không biết làm sao, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khẩn trương.
"Điểm nào tôi cũng thích." Cổ Rukawa đỏ bừng, nhưng ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, nghe qua rất bình tĩnh.
Tâm nhĩ Sendoh đột nhiên đập kịch liệt, phản ứng quái dị này làm cho anh có chút mê mang, anh tránh đi Rukawa tầm mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, điều chỉnh cảm xúc: " Cậu xem lại chính mình đi! Không phải cậu cũng đang đỏ mặt xấu hổ đó chứ?"
"Một chút." Rukawa cúi đầu, xấu hổ gãi gãi tóc sau gáy.
Sendoh suýt chút nữa bị sự ngượng ngùng của cậu làm cho buồn cười, mím môi nhịn, một lúc sau mới nói: "Đã khuya rồi, cậu mau về nhà đi."
Rukawa khẽ "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sendoh nghĩ, Rukawa thích anh không vì lí do gì nên chuyện này chỉ là một ý thích bất chợt của cậu ta, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hão huyền do Hikoichi tô điểm lan truyền, hầu hết mọi người ở Ryonan đều tin vào điều đó và anh không biết phải làm gì để giải quyết hậu quả. Nghĩ đến đây, Sendoh khẽ thở dài một hơi, hướng Rukawa vẫy tay chào tạm biệt, đi được một đoạn đường, anh quay đầu lại nhìn Rukawa đi theo mình, cau mày hỏi: "Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Con đường này không thuộc về nhà anh, tôi không đi được sao?" Rukawa tự tin trả lời.
"Không nên nghiêm túc giở trò lưu manh." Sendoh nói xong, liền đem túi thể thao đeo trên người buông xuống, quay đầu chạy đi.
Rukawa thong thả bước lên xe đạp và nhanh chóng đuổi kịp anh ta.
Sendoh ngừng lại, thở dốc và bất lực nhìn Rukawa.
Rukawa chống một chân xuống đất, nắm lấy tay lái và khó hiểu nhìn thẳng vào mắt anh: "Sao anh lại chạy?"
"Cậu đang đuổi theo ai vậy?" Sendoh điều hòa lại hơi thở, mặc dù trong lòng tràn đầy phiền muộn, nhưng anh cũng không thể mất bình tĩnh trước mặt Rukawa.
"Đuổi theo anh." Rukawa thẳng thắn trả lời.
Sendoh nhìn khuôn mặt thẳng thắn của cậu, không biết nên nói cái gì, một lúc sau mới nói: "Không đưa tôi về nhà, cậu sẽ không bỏ cuộc đúng không?"
"Ừm."
"Tôi sợ cậu rồi." Sendoh bất đắc dĩ thở dài, "Trước hết tôi đồng ý với cậu, đưa tôi tới cửa phòng trọ, sau đó cậu phải rời đi."
"Được." Rukawa nghiêng đầu, "Lên xe đi, tôi đưa anh về."
Sendoh thầm nghĩ xe đạp của Rukawa không có yên sau, đạp lên bàn đạp rất không an toàn, nếu chẳng may ngã xuống nhất định sẽ đau chết, vì vậy anh lập tức cự tuyệt đề nghị của cậu: "Tôi muốn đi bộ."
"Ồ." Rukawa ngoan ngoãn đẩy xe song song với anh.
Rukawa bình thường không nói nhiều lắm, cũng không giỏi tìm đề tài, Sendoh một đường cũng không mở miệng, chỉ có thể im lặng.
Sendoh lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Rukawa, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, anh có điểm gì đặc biệt mà có thể thu hút sự chú ý của tên nhóc này?
"Anh nhìn tôi làm gì?" Rukawa bất ngờ hỏi anh.
"Nói nhảm, tôi không có nhìn cậu." Sendoh bị cậu làm cho giật mình, lắp bắp nói.
"Anh có thể nhìn trực tiếp, không cần phải lén lút." Giọng Rukawa rất bình tĩnh.
"Tôi chưa bao giờ thấy người tỏ tình nào như cậu cả."
"Vậy phải như thế nào ?"
"Chẳng lẽ tôi phải dạy cậu cách theo đuổi tôi sao?" Sendoh nhướng mày.
"Đúng." Rukawa quay mặt nhìn về phía Sendoh, trong mắt hiện lên một tia chờ mong.
"Cậu không hiểu đây là câu mỉa mai hả ?".
Rukawa sững người một lúc, ánh sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất.
Một số thành viên của đội Ryonan rời đi trước tình cờ đang ăn ramen ở một gian hàng di động gần đó.
"Đó không phải là Sendoh-senpai và Rukawa Kaede sao?" Hikoichi với đôi mắt sắc bén nhìn lên và thấy hai người đang đi bộ trên vỉa hè bên kia đường.
Fukuda khẽ hừ một tiếng: "Sendoh còn không chịu thừa nhận ở trước mặt chúng ta."
"Tôi có chút khó hiểu, bọn họ bắt đầu từ lúc nào?" Koshino uống một ngụm soda, quay đầu nhìn Sendoh cùng Rukawa đi xa.
"So với điều này, điều tôi tò mò hơn là, tại sao một người tốt tính như Sendoh lại đi yêu Rukawa Kaede?" Fukuda nghi ngờ.
Đội trưởng Uozumi rất ít khi để ý đến những tin tức tầm phào như vậy, cho nên anh ta ngơ ngác hỏi: "Các cậu đang kể chuyện cười à?"
"Nhìn tụi em có giống như đang nói đùa không?" Koshino giơ tay vỗ vỗ vai Uozumi.
Uozumi ngẩn người, khẽ "à" một tiếng, liền nói: "Có lẽ là bạn bè?"
"Rukawa Kaede còn tặng hoa cho Sendoh, bọn họ tan học cùng nhau về nhà, làm sao có thể là bạn bè?" Koshino kiên định nói.
"Đúng vậy, Sendoh-senpai tự mình thừa nhận, ' Tên nhóc năm nhất ở Shohoku ' anh ấy thường nói chính là Rukawa Kaede." Hikoichi bổ sung.
"Có chuyện như vậy sao..." Uozumi theo bản năng lẩm bẩm, sau đó như là nghĩ tới cái gì tiếp tục nói: "Hơn nữa, lúc đấu 2 trận với Shohoku, biểu hiện của Sendoh xác thực có chút không bình thường."
"Là đuổi theo Rukawa ?" Fukuda là người phối hợp tốt nhất với Sendoh, đột nhiên chỉ ra.
"Không thể sai được!" Koshino đột nhiên hiểu ra, "Cho nên, bọn họ lúc đấu tập đã có dấu hiệu rồi?"
"Đừng để thầy Taoka biết chuyện này. Thầy ấy đã rất cố gắng để lôi kéo Rukawa vào đội, nhưng bây giờ Sendoh đã bị bắt cóc, tôi sợ thầy ấy sẽ tức giận." Uozumi lo lắng nói với bọn họ, sau đó cảm khái: "Cái tên Sendoh này... tại sao cậu ta luôn hành động không theo lẽ thường chút nào hết vậy? "
Không hề nghi ngờ, Sendoh không biết gì về bí mật của Rukawa, vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết, cũng không dám nhiều lời.
Đi khoảng hai mươi phút, hai người đi tới trước căn hộ nhỏ mà Sendoh thuê.
Kangawa về đêm rất yên tĩnh, bên kia đường là biển Shonan trong đêm, sóng vỗ vào bờ đá phát ra tiếng "Ào, Ào".
"Cậu có biết đường về nhà không?" Sendoh liếc nhìn Rukawa.
"Không chắc." Rukawa dừng lại, ánh trăng chiếu vào trên người cậu, cả người cậu bao phủ ánh sáng màu trắng bạc.
Vì lý do nào đó, Sendoh không thể rời mắt, và nhìn Rukawa một cách mất kiểm soát, cho đến khi một con bướm đêm đang bay đập vào tay anh, anh mới hoàn hồn.
Sendoh cúi đầu lúng túng sờ sờ sống mũi, vì che giấu cảm xúc kì lạ, tùy ý hỏi: "Nơi này cách nhà cậu có xa không?"
Rukawa cau mày và nghiêm túc suy nghĩ: "Đạp xe mất khoảng bốn mươi phút."
Sendoh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, nghĩ đến khi Rukawa về đến nhà cũng đã gần mười một giờ, không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng, chần chừ một chút, lấy ra giấy bút từ trong túi thể thao, viết lên trên đó một dãy số rồi đưa cho Rukawa: "Đây là số điện thoại của tôi, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi." Anh dừng một chút rồi nói: "Sau này đừng tùy tiện đi theo tôi nữa, đi xe đạp vào ban đêm không an toàn."
Rukawa nhận lấy tờ giấy, ánh mắt lộ ra vẻ vui vẻ, khinh thường "tss" một tiếng, có chút đắc ý nói: "Nhắm mắt cũng có thể đi xe đạp."
"Loại chuyện này có gì mà khoe khoang?" Sendoh có chút không khống chế được cao giọng, "Nghe vô cùng nguy hiểm."
"Anh đang lo lắng cho tôi." Rukawa nói với giọng vô cùng chắc chắn.
Sendoh nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới đáp: "Chỉ là bạn bè quan tâm bình thường thôi, không cần phải nghĩ ngợi."
"Tôi đi đây." Sắc mặt Rukawa rõ ràng tối sầm lại, cậu nhét mảnh giấy ghi số điện thoại vào túi.
"Ừ. Đi đường cẩn thận, đừng nhắm mắt." Sendoh lo lắng nói.
"Ồ." Rukawa không nói lời tạm biệt, lên xe đạp và biến mất vào màn đêm bao la như một cơn gió.
Khi Sendoh vào nhà, anh đã mệt mỏi cả ngày, đi tắm rồi nằm trên giường.
Tiếng côn trùng mùa thu ríu rít vọng ra từ ngọn cỏ dưới gốc tường ngoài cửa sổ.
Sendoh đang trong cơn mê, sao anh và Rukawa Kaede lại có quan hệ với nhau được? Nếu một ngày nào đó, cậu ấy thật sự trở thành bạn trai tin đồn của anh thì sao? Nghĩ đến đây, trong đầu Sendoh đột nhiên hiện lên câu nói "Hai người rất xứng đôi" mà Goshiro nói, anh bị ý nghĩ này làm cho chấn động, vội vỗ trán tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, không lâu sau, Sendoh không tự chủ được nhớ lại cảnh Rukawa chạy trên sân, hình ảnh mờ ban đầu trong nháy mắt trở nên cực kỳ rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi lấp lánh trên đầu tóc của cậu.
Tệ thật. Sendoh nằm ngửa ở trên giường, loại suy nghĩ đến chính mình cũng không khống chế được này có chút làm anh khó chịu.
Khi gần mười một giờ, điện thoại reo trong bóng tối.
Sendoh đưa tay sờ sờ, ánh mắt bị ánh sáng màn hình làm cho nhức mắt, nheo mắt một hồi mới quen, là tin nhắn từ một dãy số xa lạ, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ :Tới rồi.
Không cần đoán cũng biết là ai. Sendoh đang định trả lời thì một tin nhắn khác đến từ số này: Tôi là Rukawa.
Thật là... Sendoh lại không tìm được từ thích hợp để miêu tả Rukawa, quay đầu lại đáp: Được rồi. Tôi đi ngủ. Sau khi gửi đi, anh thuận tiện lưu số của Rukawa là "con quỷ nhỏ phiền phức", nhưng cảm thấy điều này có vẻ bất lịch sự, và cuối cùng đổi lại thành tên của cậu một cách đàng hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top