Chap 9.
"Sakusa, mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày có bạn gái. Và chưa kể, cô ấy còn là tri kỷ của mày nữa!"
"Tao không muốn đề cập về nó bây giờ. Đợi sau này thích hợp thì tao nói cho."
"Khi nào tao sẽ gặp cổ? Nào Sakusa, kể cho tao nghe một chút về cô ấy đi!"
"Komori, tao đã bảo sau này tao kể cho."
Sakusa cau có chỉnh lại khẩu trang.
"Rồiiiiiii. Bao bố mày Onigiri thì bố mày im."
Sakusa vô vọng với thằng bạn thân nhất của mình. Làm thế nào mà tin tức có thể đến với nó nhanh như thế? Anh thậm chí còn chưa hỏi (Y / N) về việc làm bạn gái anh đâu.
Với cả, cô nàng đó đâu rồi?
"Tìm em hả?"
(Y / N) đột nhiên xuất hiện trước mặt Sakusa, khiến anh hơi bực bội.
"Em thấy ai đó đang rất buồn ngủ nha~~"
Ma nữ cười khúc khích với người bạn tri kỷ của mình, người thường hay gắt gỏng vào buổi sáng.
"Em sẽ để anh lang thang trong giấc mơ và đánh thức anh khi chúng ta đã đến nơi, ok không?"
Sakusa càu nhàu. Thức dậy vào sáng sớm có lẽ không phải là chuyện anh thích thú. Hay có lẽ đêm qua anh ấy không ngủ được? (Y / N) sẽ hỏi anh chàng sau.
"Không trả lời hửm? Như vậy là đồng ý nhé?"
Cô gái đưa tay vỗ nhẹ vào đầu của vị át chủ bài đang lơ mơ, làm cho Sakusa thoải mái một chút.
"Ngủ say." (Y / N) niệm.
Hai ngón tay của cô đặt trên trán của Sakusa, làm cho anh ace chìm vào giấc ngay lập tức. Hơi thể đều đều phả vào bên tai làm cô gái bật cười.
~ ~ ~
"Em có chắc là không muốn anh hỏi lễ tân?"
"Ừ, Omi-kun. Em tự tìm được!"
"Em có thực sự chắc chắn rằng em sẽ không bị lạc?"
"Omi-kun, em nhớ rồi mà. Tin em đi!"
"Nếu em nói vậy... Giờ anh sắp đi khám sức khỏe đây."
Sakusa vỗ đầu (Y / N) khiến cô ấy ngạc nhiên.
"Quay lại với anh sau anh xong, được không (Y / N)?"
Một vết ửng hồng xuất hiện trên má nàng ma nữ.
"Tất nhiên rồi, Omi-kun! Gặp anh sau."
Cô nở một nụ cười toe toét, khiến Sakusa hài lòng và bước vào một căn phòng khác. Cô nâng lên tinh thần, thầm nói với bản thân rằng cô có thể tự đi tìm cơ thể của mình. Mặc dù (Y / N) có một vấn đề, cô ấy không biết phải tìm ở đâu trước. Có thể xem qua các tập tin dữ liệu của bệnh viện sẽ giúp ích đôi chút.
Nhưng thành thật mà nói, nghe thì có vẻ khả thi nhưng thực ra là không thể tìm ra ngay được vì dữ liệu bệnh viện phức tạp hơn rất nhiều. Ý nghĩ này khiến (Y / N) đau đầu. Có lẽ cô thực sự cần Sakusa cho việc này.
"Hey hey hey, Akaashi! Lại đến thời gian em đi cùng anh đến đây!"
"Bokuto-san, đó là bởi vì bạn tình cờ khóc về bạn của anh một lần nữa trong khi chúng ta đang tập luyện bóng chuyền."
"Đừng ngớ ngẩn, Akaashi! Anh chỉ muốn nói cho cô ấy biết những phát đập của anh ngày một đẳng cấp hơn!"
(Y / N) giật mình khi cảm thấy có bàn tay ai đó lướt qua, thu hút thành công sự sự chú ý của cô. Giọng nói của anh bạn kia nghe có vẻ rất quen tai và mái tóc bạc trắng và xám xịt đó chắc chắn cũng rất quen mắt với (Y / N).
Có lẽ nào?
"Bokuto-san, làm ơn hạ giọng xuống. Chúng ta đang ở bệnh viện."
Người thanh niên được gọi là Akaashi nói với Bokuto.
"Hey hey hey! Hôm nay anh đến thăm (Y / N) -chan đây!"
Cô gái biết điều đó, một nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt cô. Sakusa thật sự tuyệt vời nhất, (Y / N) nghĩ.
"Anh vẫn vậy, Kōtarō."
Nàng ma cười dịu dàng và đi đến bên cạnh hai chàng trai để nghe thêm về nơi ở của cơ thể mình.
"Ah, Bokuto. Tôi thấy bạn vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi! Tiến sĩ (L / N) hiện đang họp, nhưng bạn có thể trực tiếp đến thăm (Y / N)."
Cô lễ tân mỉm cười khiến chàng trai đầu cú vui mừng.
"Xin lỗi vì tiếng ồn mà anh ấy tạo ra."
Akaashi xin lỗi người phụ nữ.
"Đừng bận tâm! Mọi người quanh đây đều biết đến anh ấy."
Cô tiếp tân mỉm cười khi họ cáo lỗi.
Nó đây rồi. Đây là nơi cơ thể của (Y / N) nằm. Cô ấy không biết điều gì đã xảy ra với cơ thể của mình trong suốt một năm qua.
Bokuto mở cửa phòng bệnh. (Y / N) nhìn vào, cô vẫn nằm yên bình. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất toàn bộ không có gì thay đổi. Nét mặt của Bokuto trở nên mềm mại, trong khi Akaashi vẫn ở bên cạnh anh.
"Hey hey hey, (Y / N) -chan! Đã ba năm kể từ khi em gặp chuyện rồi đấy. Nhưng anh không mất hy vọng đâu! Hôm qua, anh đã gặp khó khăn với môn toán và Akaashi đã ở đó để giúp anh đó. Akashi thực sự là một người tốt và anh muốn em sớm tỉnh dậy và gặp cậu ấy. Rồi dành thời gian chơi với anh như chúng ta đã từng nữa..."
Giọng Bokuto bắt đầu run rẩy. Akaashi cũng cúi đầu chào cô gái đang bất động trên giường.
"Hôm nay anh không đi tập buổi sáng vì anh nhớ em, (Y / N) -chan. Thức dậy đi mà được không? Đã gần đến trận thi đấu bóng chuyền cuối cùng của anh ở trường trung học và anh rất muốn em ở đó cổ vũ cho anh. Anh nhớ giọng nói của em, tiếng cười của em, tất cả mọi thứ của em, (Y / N) -chan. Anh muốn nói chuyện lại với em. Làm ơn, tỉnh dậy đi, (Y / N) -chan..."
Bokuto kết thúc, Akaashi vỗ nhẹ vào lưng chàng trai cao lớn đang bật khóc. (Y / N) lắng nghe những gì người bạn cũ vừa nói với mình, cô ấy mỉm cười và cảm thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô cũng nhớ anh.
Đối với (Y / N), Bokuto giống như một người anh trai lớn. Anh ấy luôn bảo vệ và chăm sóc cô cho dù Bokuto không phải là một trong những người được chọn để có một người bạn tri kỷ. Lướt qua trong đáy mắt, (Y / N) thề rằng cô đã nhìn thấy bạn của Bokuto có một dòng chữ trên cánh tay. Cô không thể thấy rõ nó ghi gì, nhưng nó khiến cô gái tò mò tự hỏi có thể là tri kỷ của anh ấy.
Sau một lúc, Bokuto và Akaashi cuối cùng cũng nói lời tạm biệt với (Y / N) vì họ vẫn còn lớp học cho ngày hôm nay và rời đi. (Y / N) lại ở một mình, tất nhiên là lần này là ở với cơ thể của cô.
Cô cố gắng nhập vào bên trong cơ thể mình một lần nữa, cô gần như đã thành công. Nhưng cơ thể cô vẫn không chấp nhận và đẩy hồn (Y /N) ra. Cô gái thở dài bất lực.
"Khốn khiếp, suýt nữa đã vào được rồi..."
Ma nữ lầm bầm một mình. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Không ai khác chính là Sakusa. Anh nhìn thân ảnh ôn hòa trước mặt.
Vậy đây là cơ thể của cô ấy? Sakusa nghĩ.
Anh nhận ra có một vết sẹo gần mắt trái của (Y / N). Sẽ không thấy rõ ràng nếu anh ấy nhìn chính diện khuôn mặt. Nhưng ở sát bên ngoài, nó thực sự giống như một vết sẹo không thể mờ đi. Tuy nhiên, Sakusa vẫn thấy (Y / N) xinh đẹp. Người đã khiến trái tim anh rung động, nhiều lúc bối rối vì sự tốt bụng và quan tâm của cô ấy, và là người thích trêu chọc anh và chơi bài với anh.
Một nụ cười nở trên môi. Có lẽ cuối cùng Sakusa cũng chắc chắn rằng anh cũng muốn gắn bó cả đời với người bạn tri kỷ.
Nói về việc hôm nay anh thiếu ngủ, Sakusa cảm thấy không cần phải lo lắng về điều gì nữa. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi miệng anh.
"Con bé thực sự xinh đẹp ngay cả khi nó đang ngủ..."
Một giọng nói vang lên trong phòng, khiến cả nàng ma và Sakusa giật mình. Sakusa nhanh chóng xin lỗi vì đã xâm nhập vào phòng của (Y / N), nhưng người đàn ông lắc đầu.
"Đừng bận tâm. Cậu chắc là một trong những người bạn của Bokuto. Cậu trai đó rất thích nói về con gái tôi. Đôi khi cậu ấy sẽ đi với bạn bè hoặc đồng đội trong đội bóng chuyền của mình đến thăm (Y / N)..."
Người đàn ông bật ra một tràng cười sảng khoái, khiến Sakusa vẫn còn đang bối rối và đành giả vờ làm bạn của Bokuto như ông ấy nói.
"Ôi trời. Cách cư xử của tôi đâu rồi? Tôi là Tiến sĩ (L / N). Đây là con gái tôi, (Y / N)."
Sakusa thực sự đã gặp bố của (Y / N). Anh nhìn vào các góc của phòng bệnh và thấy (Y / N) đang nhìn họ như thế nào, cô khẽ vẫy tay với Sakusa như một sự trấn an, khiến anh an tâm một chút.
~ ~ ~
Cha cô gái kể về con gái mình. Về cách cô thích làm onigiris như thế nào cho cha mẹ mình trước khi họ đi làm, hoặc đôi khi họ làm onigiris như một gia đình. Hiểu được lý do tại sao (Y / N) cực kỳ thích ăn và làm onigiris ở nhà của anh. Bố (Y / N) tiếp tục kể cho Sakusa nghe nhiều hơn về những ngày thơ ấu vui vẻ và tốt đẹp của cô ấy, Sakusa có thể nghe thấy (Y / N) bảo bố cô ấy dừng lại trong khi che mặt vì xấu hổ. Sakusa cố tình trêu chọc cô ấy nhiều hơn bằng cách yêu cầu bố (Y / N) kể cho anh nghe nhiều hơn.
"Đây đúng là tra tấn, Omi-kun ~ Em nghĩ em thà chọn chơi Slapjacks với anh còn hơn là bố em kể cho anh nghe những câu chuyện đáng xấu hổ của em! Anh thật xấu tính, Omi-kun!"
Cô gái rên rỉ với Sakusa, và tất nhiên cha cô ấy không thể nghe thấy con gái mình đang nói. Cuối cùng thì tiếng cười cũng tắt lịm, khiến (Y / N) hài lòng.
"Nhưng cậu biết đấy... Tôi tự hỏi con bé sẽ muốn làm gì sau khi con bé thức dậy."
Tiến sĩ (L / N) cười buồn, thu hút sự chú ý của cả hai.
"Giá như... chúng tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của con bé 3 năm trước, có lẽ giờ này nó đã không phải nằm trong bệnh viện."
Sakusa nhìn thấy cách bố cô nắm chặt tay, anh có thể cảm nhận được sự hối hận của vị bác sĩ.
"Tôi không mất hy vọng dù đã 3 năm qua, tôi vẫn sẽ tiếp tục đợi con gái mình tỉnh lại. Vợ tôi ở nhà vì hôm nay cô ấy có chút chuyện. Nhưng nếu cô ấy không có việc thì cô ấy sẽ đến đây ngay trong thời gian nghỉ ngơi... Tất cả chúng tôi đều không mất hy vọng... Chúng tôi biết rằng con gái của chúng tôi sẽ tỉnh dậy một lần nữa."
Tiến sĩ (L / N) mỉm cười và nhìn đồng hồ.
“Omi-kun, anh có thể không..."
(Y / N) thì thầm với Sakusa. Nếu cô nói to hơn một chút, cô cảm thấy mình sẽ khóc mất.
"Chà, tôi có một cuộc hẹn khác rồi. Xin lỗi nếu tôi không thể tiếp chuyện với cậu-"
"Onigiri."
Sakusa nói, với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
"C-Cái gì?"
Tiến sĩ (L / N) chắc chắn rất ngạc nhiên. Sakusa cũng đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"(Y / N) muốn làm nhiều onigiris với bác và vợ bác khi cô ấy thức dậy. Cháu chắc chắn về điều đó."
Sakusa đi về phía cửa, nàng ma chậm rãi theo sau anh.
"Cảm ơn bác đã cho cháu biết nhiều điều về (Y / N), Tiến sĩ (L / N). Cháu cũng hy vọng rằng cô ấy sẽ sớm tỉnh lại. Giờ cháu xin phép."
Và cùng với đó, họ rời đi, bỏ lại vị bác sĩ. Nước mắt bắt đầu rơi trên mặt, nụ cười nở trên môi ông.
"(Y / N), làm ơn sớm tỉnh dậy đi. Bokuto và các bạn của cậu ấy, mẹ của con, và bố đang đợi con."
Sau đó, Tiến sĩ (L / N) gạt nước mắt và để con gái lại phòng bệnh. Bằng một cách nào đó, ông cảm thấy có động lực làm việc trở lại.
"Cảm ơn tên nhóc kia, lời nói của cậu ta làm bố yên tâm. Tệ thật. Bố còn chưa kịp hỏi tên của cậu ta nữa."
Tiến sĩ (L / N) nhìn con gái mình lần cuối trước khi ông rời khỏi phòng tiếp tục công tác của mình. Nắng trải đầy trên khung cửa.~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top