Chap 5.
"Omi-kun, tôi sắp thối chết ở nhà anh nè! Tôi có thể đi học cùng anh được không?"
(Y / N) rên rỉ, một dấu hiệu khó chịu xuất hiện trên đầu Sakusa.
"Cô có thể gây rắc rối ở trường hoặc gây rắc rối với tôi. Vì vậy, tôi không thể cho cô đến trường."
Anh thở dài, chuẩn bị những thứ cần thiết để đi học.
"Thôi nào, Omi-kun. Đừng có ngớ ngấn như vậy. Chỉ hôm nay thôi, làm ơn?"
"Không."
"Làm ơn?"
"(Y / N), tôi đã nói rồi, không."
"Omi-kun làm ơn làm ơn, với quả anh đào ở trên nữa được khum :3?"
"Hãy giải quyết chuyện này trên một vụ cá độ."
"Anh đã cho tôi một lựa chọn để giành chiến thắng, Omi-kun ~"
"À thế à? Thử xem."
Đã 2 tuần kể từ khi (Y / N) ở lại nhà Sakusa. Anh ấy sẽ không nói dối khi thừa nhận rằng công việc của cô rất thú vị. Đôi khi (Y / N) sẽ giúp anh trong dọn dẹp ở nhà, vì cô ấy không có việc gì phải làm. Có những lúc họ chỉ ngồi xuống ghế dài và xem các trận bóng chuyền, vì lợi ích của Sakusa hoặc nghiên cứu đối thủ của anh ấy, hoặc chỉ xem phim khi cả hai đều không có việc gì làm. Có những lúc (Y / N) chơi khăm Sakusa, tất nhiên là không có vi trùng gì liên quan. Và hình phạt của cô ấy là dọn dẹp mọi thứ và giặt giũ. Đó là nhà của anh ta, vì vậy quy tắc của anh ta. Sakusa và (Y / N) đang dần trở nên thân thiết hơn với nhau như những người bạn. Họ cũng học cả cách thích nghi với thái độ của nhau.
Họ là tri kỷ, những ngày như thế này bây giờ đối với họ là bình thường.
~ ~ ~
"Chơi Poker nữa đi Omi-kun!"
Nàng ma cổ vũ, để lại Sakusa với một tiếng thở dài bất lực. Chà, anh ta đã thua cá độ, vậy có nghĩa là anh ta phải cùng cô ấy đến trường.
"Không, chúng ta hãy chơi Slapjacks lần tới. Sẽ rất vui đấy."
Sakusa nói, khiến cơ thể ma quái của cô gái rùng mình. Về mặt kỹ thuật, anh ấy là một át chủ bài nên tát tay là sở trường của ảnh rồi. Đó là những gì cô ấy nghĩ.
"Bất cứ thứ gì trừ cái đấy."
Cô đổ mồ hôi, im lặng một lúc cho đến khi cả hai cùng cười khúc khích.
"Không biết bữa trưa hôm nay có gì nha~~"
Sakusa bật cười.
"Cô nói chuyện giống như một đứa bạn của tôi, Komori. Anh ấy hay như vậy."
(Y / N) đỏ mặt và quay đi.
"Chà, tôi thích bánh mì yakisoba của trường. Đôi khi tôi cũng lẻn vào canteen." Cô ấy bay lơ lửng và đáp xuống, quàng tay lên vai Sakusa.
"N-này, cô nặng." Sakusa cáu kỉnh nói, khiến (Y / N) nhếch mép.
"Tôi đối với anh chẳng qua là gió lạnh, cảm giác nặng thật hả?"
Cô cười và nghịch tóc anh.
"Cô sẽ phải hối hận vì điều này."
Lần này anh nhếch mép cười khiến ma nữ bối rối. Sau đó Sakusa bắt đầu chạy, (Y / N) gần như mất thăng bằng.
"Từ từ Omi-kun, chậm lại!"
Cô gái cười vang, Sakusa chạy nhanh hơn. Anh là một ace và một vận động viên bóng chuyền nên việc chạy nhanh là bình thường. Sakusa cũng không lo lắng về mồ hôi vì có người ở trên đầu anh ấy đang thổi gió mát cho anh một cách nhanh chóng.
Y/N ước mỗi ngày đều trải qua như này.
~ ~ ~
"Sakusa, tao nhận ra một điều."
Đứa bạn thân nhất gọi, thu hút sự chú ý của Sakusa.
"Mày nhìn thấy cái gì?" Anh hỏi.
"Chà, dạo này mày cười rất nhiều. Trông mày có vẻ rất hào hứng về nhà sau khi tan tập nữa. Đó là một sự thay đổi tốt và kỳ lạ, Sakusa."
Komori mỉm cười, khiến chàng thanh niên tóc đen nhìn sang chỗ khác. Má anh nóng bừng. Thằng bạn thân bật ra một tràng cười, khiến Sakusa càng thêm xấu hổ.
"Anh đã vì tôi mà cười nhiều hơn hả?" (Y / N) xuất hiện bên cạnh người bạn tri kỷ, má anh đỏ hơn. Cô ấy bật ra một tiếng cười.
"Im đi, cả hai người."
Anh càu nhàu và bắt đầu tăng tốc.
"Omi-kun, tôi chỉ đang trêu anh thôi! Không cần đâu-"
"Bạn trông đẹp trai hơn khi bạn cười."
Cả ba nghe thấy một giọng nói nữ tính.
"Ah, Yuna-chan. Điều gì đưa bạn đến đây?"
Komori cười tươi. Cô gái tên Yuna chỉ nhận được cái gật đầu từ Sakusa. Sakusa nhận thấy một cơn gió lạnh rời khỏi mình.
Y/N kinh hãi nhìn người trước mặt, toàn bộ khuôn mặt lộ rõ vẻ khủng hoảng. Trước khi để tri kỷ của mình gây ra một số gián đoạn trong căng tin, Sakusa đã cáo lỗi và đi đến (Y / N).
~~~
(Y / N) gặp lại cô ta...
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đứng lặng người ra đấy...
Không thể tỉnh táo nữa...
Sợ hãi và giận dữ chiếm lấy toàn bộ cơ thể.
Cô gái đó...
Cô gái đó...
Cô gái đó...
Cô gái đó đã hủy hoại cuộc đời cô. Cô ta sẽ bắt nạt cô đến chết một lần nữa. Cô ta sẽ nói chuyện như rác rưởi về cha mẹ cô một lần nữa. Cô ta sẽ phá hủy cuộc đời cô. Cô gái đó là lý do khiến cô rơi trạng thái sống dở chết dở này trong suốt ba năm. Cô gái đó, cô gái đó, cô gái đó...
"(Y / N), cô ổn chứ? Cô đột nhiên đứng lại và cơ thể lạnh đi rất nhiều. Cô đói à?"
Sakusa cẩn thận nắm lấy tay cô gái, khiến cô trở lại thực tại. Nước mắt bắt đầu chực trào trên khuôn mặt Y/N. Bàn tay còn lại của cô đặt lên bàn tay anh. Run rẩy vì... sợ hãi?
Cô lắc đầu và siết nhẹ tay anh.
"Tôi xin lỗi, Omi-kun. Tôi-Tôi không thể cùng anh ăn trưa hôm nay. Tôi sẽ gặp anh sau buổi tập bóng chuyền..."
Y/N xin lỗi và đột nhiên biến mất, khiến Sakusa càng bối rối. Điều gì đã khiến cô ấy trở thành như vậy? Anh đứng đó một lúc rồi quay lại chỗ người bạn thân nhất của mình. Vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
"Mọi chuyện ổn chứ, Sakusa?"
Komori hỏi. Sakusa thấy rằng Komori đã lấy hai chiếc bánh mì yakisoba vào bữa trưa. Sakusa giữ lại một chiếc cho (Y / N) đề phòng cô đói.
"Tôi không biết..." Sakusa chỉ nói và im lặng ăn phần của mình, trong lòng ngổn ngang.
Yuna bắt đầu trò chuyện với Sakusa, nhưng anh ấy chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Rõ ràng không thèm để ý đến. Tất cả những mối quan tâm của Sakusa đều đổ dồn cho người tri kỷ hồn ma của anh ấy, người vừa mới khóc với sự hoảng loạn và sợ hãi trên mặt.
~ ~ ~
Sau bữa trưa, buổi chiều như dài ra vô tận. Tất cả những gì Sakusa nghĩ về là (Y / N).
Điều gì đã khiến cô ấy sợ hãi như vậy? Thực sự không thể hiểu nổi.
Sakusa sẽ phải hỏi ma nữ của mình sau. Một điều như thế là bất thường đối với cô ấy. Rất hợp lý khi quan tâm đặc biệt đến tri kỷ của mình mà phải không? Bởi vì anh sẽ ở bên cô ấy đến hết cuộc đời và tất nhiên anh cũng quan tâm đến cô như một người bạn.
Buổi tập trôi qua và toàn đội ở lại hơi muộn vì Vòng sơ loại bóng chuyền nam của Spring Tournament sắp diễn ra trong 2 tuần nữa. Như thường lệ, sau khi luyện tập, Sakusa cùng đồng đội dọn dẹp và đi thẳng vào phòng tắm để tắm, cũng là để tránh vi trùng của người khác trên người. Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, anh tiếp tục rời khỏi phòng tập thể dục và bắt đầu tìm kiếm tri kỷ.
Sakusa nhanh chóng tìm thấy cô gái đang ngồi trên cổng chính của Học viện Itachiyama. Anh đã nhìn kỹ cô ấy và nhận ra cô trông xinh đẹp như thế nào. Y/N luôn gọi mình là xấu xí và khi anh ta gọi cô là xinh xắn hay dễ thương, cô sẽ bùng nổ đến mức má cô đỏ như trái cà chua. Và thực sự, Sakusa thấy thật dễ thương khi cô ấy đỏ mặt.
(Y / N) hẳn đã nhận ra sự hiện diện của anh và nhìn xuống. Những giọt nước mắt chảy xuống lấp lánh trên khuôn mặt. Cô nhanh chóng lau chúng đi và cố gắng nở một nụ cười với Sakusa. Nhưng đã quá muộn để anh nhận ra chỉ rằng có chuyện gì đó rất không ổn.
"Sẵn sàng về nhà?" Cô hỏi.
Sakusa lấy chiếc bánh mì yakisoba từ bữa trưa trước đó và đưa nó cho (Y / N). Cô chỉ thầm cảm ơn anh và bắt đầu ăn bánh mì. Thật khó xử và anh không biết phải làm gì, cho đến khi Sakusa nhớ trong cuốn sách rằng bạn có thể an ủi tri kỷ của mình khi bạn nắm tay cô ấy.
Ma không có mầm bệnh.
Sakusa tự nghĩ. Anh thở dài. Với tất cả sự tự tin khi chơi bóng chuyền, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Về nhà thôi, (Y / N)." Và cả hai cùng về nhà, nắm tay nhau đi trong hoàng hôn.
~ ~ ~
Khi họ về đến nhà, anh buông tay cô. Họ không hề biết rằng, cả hai hình như đang muốn nhiều hơn thế. Thành thật mà nói, nó thực sự đã làm cho (Y / N) cảm thấy tốt hơn.
Nhưng tất nhiên nỗi buồn của cô ấy vẫn còn đó. Sakusa thở dài, lo lắng về nàng ma và cuối cùng vẫn phải hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu. Tôi không sao."
"Sao cô im lặng thế?"
"Có những ngày tôi muốn nói ít mà."
"Thật kỳ lạ khi cô im lặng, nói cho tôi biết có chuyện gì đi?"
"Tôi nói rồi!" (Y / N) bắt đầu cáu kỉnh, tuy rằng cô ấy biết mình đang đưa ra những câu trả lời không hài lòng cho anh.
"Tôi ở đây với cô, (Y / N). Tôi sẽ nghe, chỉ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Sakusa lo lắng.
"Không có chuyện gì hết. Tôi không sao cả."
"(Y / N) ... Cô có sao. Trong tất cả những câu hỏi tôi đã hỏi, cô chưa gọi tên tôi như bình thường. Chắc chắn có điều gì đó đang làm phiền cô..."
Đây là sự bình tĩnh cuối cùng của nàng ma.
"Anh thôi đi có được không? Anh không hiểu em nói gì hết à?!? Em chẳng làm sao cả?!"
~ ~ ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top