chương 7

Cung Thượng Giác có cảm thấy mấy ngày nay hình như mình hơi phạm thái tuế, cho nên mọi việc liên tiếp không thuận. Sau trận chiến hôm qua, hắn về biệt viện trong tâm trạng vô cùng bực bội. Hắn thật sự đã ra tay không hề nhẹ với đám shat thủ mặc đồ đen kia. Cung Viễn Chủy cứ một lúc lại liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy shat khí  của Cung Thượng Giác, định nói gì để phá tan bầu không khí rét lạnh giữa mùa hè này lại ngập ngừng không dám mở lời. Ai cũng biết, Cung Thượng Giác một khi đã tức giận, sẽ rất đáng sợ.

“Đệ đến tìm ta có việc gì?”

“Sao không gửi thư báo trước, ta cho người đến đón.”

Cung Viễn Chủy ậm ờ cười qua loa: “Ca, nay đệ đi đường mệt quá. Đệ đi ngủ trước nhé, mai có gì nói sau.”

Hắn mà nói rằng vì ở Chủy Cung quá nhàm chán, mà Ca ca nhà hắn mãi không trở về, nên mới xách mông mang theo ít của cải đi Tây Bắc tìm hắn thì với sắc mặt đen sì như đ/ít nồi kia của Cung Thượng Giác, chắc chắn Cung Viễn Chủy hắn sẽ toi đời. Cung Viễn Chủy nghĩ đi nghĩ lại vẫn là chuồn lẹ lập tức là tốt nhất.

“Được, vậy đệ nghỉ ngơi trước đi.”

“Người đâu, chuẩn bị căn phòng phía Tây cho Chủy công tử.” Cung Thượng Giác nhẹ giọng phân phó hạ nhân.

“Tuân lệnh, tiên sinh.”

“Ta đi nghỉ đây, Ca Ca huynh cũng nghỉ sớm đi nhé. Chúc Ca Ca ngủ ngon.” Cung Viễn Chủy nịnh nọt ngọt giọng nói xong liền chuồn lẹ theo mấy hạ nhân đến căn phòng phía Tây.

Canh Năm, Cung Thượng Giác ngồi lặng thinh mệt mỏi day day 2 bên thái dương.

“Phía nhà bên nàng sao rồi?”

“Dạ thưa tiên sinh, thuộc hạ theo lệnh ngài phân phó thêm người canh giữ xung quanh. Hiện người trong nhà vẫn đang an giấc nghỉ ngơi.”

“Được, người đi đi” Cung Thượng Giác lạnh lùng nói.

“Khoan đợi đã, ngày mai nếu nàng có lẻn sang đây, ngươi nhắc nhở bọn họ cứ mặc kệ nàng không được động thủ. Nhớ báo trước cho ta.”

“Nhớ để ý cả chỗ Viễn Chủy công tử. Nếu hai người họ gặp nhau ắt sẽ có chuyện, nhớ ngăn cả 2 lại, báo gấp cho ta.”

“Tuân lệnh Cung Nhị tiên sinh.”

“Ngươi lui được rồi.”

Cung Thượng Giác càng nghĩ lại càng thấy nhức cái đầu. Lần này hắn Kim Ốc Tàng Kiều không nổi nữa rồi. Trong đêm nay hắn phải nghĩ ra cách sớm để vẹn cả đôi đường.
(...)
Hôm sau khi bình minh đã lên tới đỉnh đầu, Thượng Quan Thiển thức dậy trong tình trạng uể oải vô cùng, xương cốt như vỡ vụn. Nàng nhìn sang bên thấy 2 hài nhi đang trườn nằm vắt vẻ trên chân nàng bèn khẽ cười. Nhưng vừa mới cử động khóe miệng, mờ môi nàng chợt đau nhức.

Thượng Quan Thiển day day thái dượng nhớ lại giấc mộng đêm qua. Một giấc mộng thật mất mặt. Trước kia không phải nàng chưa từng mơ thấy chàng, nhưng chưa từng có giấc mộng nào mất mặt như vậy. Thượng Quan Thiển xoay nhẹ người rời giường, chân nàng vừa chạm đất liền run run. Nàng nhìn sang bình rượu trống không trên bàn, xoa xoa thái dương, không ngờ rượu này lại mạnh tới vậy.
Lê từng bước tới chiếc gương bên kệ tủ để chải đầu. Thượng Quan Thiển nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương bỗng giật mình bừng tỉnh. Nàng cúi xuống nhìn y phục đang trên người mình, cây lược trên tay rơi xuống đất. Đây không phải y phục của nàng. Thượng Quan Thiển tiếp tục chăm chú nhìn vào vết đỏ trên cổ mình, nàng kéo nhẹ vạt áo xuống vai, lại hiện thêm vài vết đỏ mờ mờ nữa. Đôi môi nàng khóe miệng có hơi sưng nhức nhức. Thượng Quan Thiển bình tĩnh nhắm mắt hồi tưởng lại.

Tối qua nàng nhớ mình đã uống rượu, sau đó… Trên căn nhà gác mái xung quanh toàn hoa tím… Trong phòng tắm… trên giường… Lúc nàng ở trên người hắn, rồi tới lúc nàng bị hắn đè dưới thân…

Thượng Quan Thiển gục mặt trên bàn ngẫm nghĩ. Một lần mượn rượu làm loạn này của nàng, quá kinh khủng rồi, quá mật mặt, quá thua lỗ rồi. Nghĩ rồi nàng gõ nhẹ đầu xuống bàn cốc cốc vài cái khóc không ra nước mắt. Nàng xin thề, từ giờ nàng sẽ tránh xa rượu, không bao giờ động tới thứ chất lỏng hại người này nữa.

“Mẫu thân, người làm sao vậy?” Thượng Quan Thanh dụi dụi mắt nhổm dậy hỏi.

Thượng Quan Thiển nghe thấy tiếng nói non nớt của tiểu nữ, liền ngẩng đầu, đứng dậy lê lết tới hướng giường nhỏ.

“Ta đang nghĩ, tiểu Thanh nhi nhà chúng ta, sao mà đáng yêu tới như vậy chứ.”

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa má tiểu Thanh nhi, rồi chuyển xuống xoa bóp cánh tay phải để nó cảm thấy dễ chịu hơn. Lúc mới ngủ dậy, chắc tay của Thanh nhi sẽ nhức mỏi lắm.
Thượng Quan Thanh dúi vào lòng mẫu thân của nó, ngẩng đầu nịnh hót:

“Ta giống mẫu thân.”

Thượng Quan Thiển bật cười. Để giống ta, con còn phải cố gắng nhiều lắm. Ví như phải chăm chỉ nhặt đậu này, lúc châm cứu cũng phải thật ngoan ngoãn này. Nữ nhân nhà Thượng Quan ta có thể khóc, có thể náo nhưng cũng phải thật kiên cường, con có biết không?

“Con sẽ ngoan mà.” Tiểu cô nương mắt long lanh ngấn nước hứa hẹn.

“Được, vậy lát nữa ta sẽ đưa con và Ca Ca con tới nhà Vũ Dương bá mẫu, con phải ngoan có được không? Sau đó chờ mẫu thân xử lý xong một vài việc, sẽ tới đón con đến nhà Thẩm Dịch tiên sinh để châm cứu nhé.” Thượng Quan Thiển dịu dàng dỗ dành.

“Vâng, con sẽ thật ngoan. Nhưng mẫu thân đừng đi lâu quá nhé.” Thượng Quan Thanh nhổm người dậy ôm cổ hôn lên má nàng cái chụt, cười nham nhở.

Tiểu nữ nhà nàng như chiếc khăn tay, an ủi lau đi mọi muộn phiền của nàng.

“Được, vậy con mau gọi Ca Ca con dậy chuẩn bị. Ta đi nấu bữa sáng, rồi cùng đi tới nhà Vũ Dương bá mẫu nhé.”

(…)
Sau khi đã gửi gắm 2 hài nhi của mình cho Văn Vũ Dương, Thượng Quan Thiển trở về hướng nhà, đi ngang qua khu biệt viện cách nhà nàng một khoảng. Nàng liếc mắt lên nhìn cây Tử Đằng tím hoa tím ngắt rợp trời trong sân, đưới tán hoa là căn nhà gỗ lơ lửng trên thân cây. Nàng đi qua đi lại quan sát đám hạ nhân canh giữ ở cửa cổng, nhìn qua thì có vẻ đám người này không biết võ công. Nhưng ký ức tối quá lặp lại, nếu thật sự Cung Thượng Giác ở nơi này, thì hẳn đám người này chỉ là vải thưa che mắt thánh. Nghĩ một hồi Thượng Quan Thiển liền đi vòng ra đằng sau cạnh nhà nàng, nhảy lên cao áo sát vào mái nhà, nhân lúc một vài thị nữ không để ý, lẻn vào bên trong biệt viện.

Thượng Quan Thiển đi ngang qua một dãy hành lang dài, gặp một đám người đang bê khay quần áo, nàng kiếc mắt, đó chẳng phải là quần áo của nàng sao. Nàng nắm chặt tay tức giận chửi thầm: “Cung Thượng Giác, chàng lại dám lợi dụng khi dễ ta.”

Nàng nhăn mày, mím chặt môi, tiếp tục đi ngang qua một cái suối giả và hòn non bộ, qua cây cầu nhỏ, nhảy nhanh tới ngôi nhà trên thân cây hoa Tử Đằng rất lớn kia.

Thượng Quan Thiển rón rén đi từng bước, ngó trước nhìn sau, đi vào sâu bên trong. Căn nhà thiết kế với mái vòm, các trụ được nối liền bám xuống đất nên rất chắc chắn. Một nhánh thân cây lớn xuyên qua ôm lấy mái nhà, che cho căn nhà khỏi nắng mưa gió bão. Nàng nhìn ngó xung quanh không một bóng người.

“Kỳ quái, sao không thấy hạ nhân nào canh giữ nơi này vậy?” Thượng Quan Thiển men theo hồi ức lờ mờ đêm qua. Đi tới căn phòng mành trắng. Nàng thấy một chiếc giường lớn, xung 2 hướng nhìn ra sân trước đều được che phủ bởi lớp mành lụa trắng mỏng manh chẳng thể cản được những cánh hoa theo làn gió thổi vào. Ký ức dần trở nên ngày càng chân thực, trong lòng nàng càng thêm rõ, đêm qua không hề chỉ là nàng nằm mơ.

Tiến thêm vài bước là một chiếc tủ lớn, một tấm bình phong ngăn cách với không gian thư phòng thu nhỏ. Vòng qua phía sau, là căn phòng tắm nhỏ trong ký ức của nàng tối qua. Đến đây thì nàng đã muốn ziết người lắm rồi. Nàng tiến tới thư phòng nghĩ muốn xem trộm vài bí mật của hắn. Tiện tay cầm chiếc hộp bằng sắt có khóa chặt, máu tò mò nổi lên, loay hoay tìm cách mở xem bên trong chứa thứ gì.

Bỗng dưng có tiếng bước chân cùng tiếng nói ngày càng rõ, nàng đặt chiếc hộp trên bàn, nhanh nhẹn mở cánh tủ, lén vào bên trong, ẩn thân chi thuật.

Cung Thượng Giác mở cửa bước vào, đằng sau có tiếng người con gái đi theo hắn mè nheo suốt cả dọc đường nhưng hắn không bận tâm, nhìn một lượt căn phòng tiến tới bàn ngồi xuống.

Dương Cẩm Nhi không ngừng nhõng nhẽo: “Biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta. Muội thà ch//ết cũng không gả cho tên mập đáng ghét đó. Cha mẹ muội chỉ vì tiền, mà lại gả muội cho hắn ta có khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu không. Ta bị gả qua đó, chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Muội không chịu.”

“Muội cũng đến tuổi cập kê rồi. Hắn ta tuy ngoại hình hơi kém muội một chút, nhưng ta thấy gia cảnh và tính cách không có vấn đề gì. Lương gia kia truyền thống cũng thiện lương chăm chỉ làm ăn. Ta thấy mối lương duyên này khá hợp với muội rồi.”

Dương Cẩm Nhi tiến tới lay ống tay áo hắn vừa khóc vừa nháo: “Nhưng huynh biết mà, từ nhỏ ta đã rất thích biểu ca. Chi bằng, huynh lấy ta có được không? Ngoài biểu ca ra, ta không tin tưởng ai hết. Ngoài biểu ca ra, ai ta cùng không gả!”

“Hàm hồ.”

“Những lời như vậy, mà muội cũng dám nói ra?”

“Sao ta không được nói ra, rõ ràng từ nhỏ, huynh đã luôn đối tốt với ta, quan tâm ta, bảo vệ cho ta. Ta biết biểu ca nhất định cũng có tình cảm với ta. Ta biết phu nhân trước của biểu ca là huynh bị ép cưới. Ta không so đo. Huynh cưới ta thì vết nhơ đó của huynh ta sẽ bỏ qua hết, không nhắc lại nữa.”

Cung Thượng Giác đập bàn “Muội có thôi ngay đi không?”

Dương Cẩm Nhi bị giật mình tủi thân khóc vì tiếng nói như tiếng quát rõ to của Cung Thượng Giác. Đến người đang ẩn thân chi thuật trong tủ cũng vô thức giật mình theo. Thượng Quan Thiển nghĩ, “tiêu đời rồi, tự dưng được xem miễn phí một màn hắn nợ đào hoa của Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác thế mà cũng ưa thả thính câu dẫn người khác lung tung, hôm qua còn hành xử với nàng thế kia, hóa ra hắn cũng chẳng đứng đắn cho lắm, vậy mà suốt ngày làm cái vẻ mặt đạo mạo quân tử với nàng. Đúng là đồ cặn bã” Nàng chửi thầm.

“Khoan, cô ta dám bảo ta là vết nhơ của chàng, còn nói hắn bị ép cưới.’’ Thượng Quan Thiển mắt lộ tia căm ghét hơi mùi shat khí, nghĩ rồi hé một chút cửa tủ ra nhìn mặt người phụ nữ chanh chua phía trước. Đó chính là người nàng nhìn thấy trước cửa khách quán ngày đó. Thượng Quan Thiển liếc mắt nhìn từ đầu tới chân của nàng ta, đánh giá một lượt rồi chép miệng thầm nghĩ “Khẩu vị Cung Thượng Giác chắc không kém đến vậy.”

(…)

“Ta và muội từ nhỏ đã là huynh muội, thì mãi mãi sau này cũng sẽ là huynh muội. Muội là muội muội của Cung Thượng Giác ta, Lương gia ai dám bắt nạt muội?...”

Liếc thấy cánh tủ phía bên góc trái hơi hé hé, bên dưới 1 mảnh vải xanh nhạt lộ ra khỏi khe cửa. Cung Thượng Giác lời nói hơi khựng lại trong phút chốc, rồi hắn tiếp tục nhấn mạnh:

“Ta và muội không có gì ngoài 2 chữ huynh – muội. Thế nên muội đừng đi quá giới hạn. Muội cũng tới tuổi thành gia lập thất rồi, đừng để lỡ dở thanh xuân của bản thân.” Cung Thượng Giác lạnh lùng đáp.

“Biểu Ca!!” Dương Cẩm Nhi vừa hét vừa khóc kêu lên.

“Để ta cho người đưa muội về, hôm nay ta thật sự rất mệt, cần an tĩnh nghỉ ngơi. Lát nữa, ta còn cùng Viễn Chủy đi thẩm vấn vài têm thích khách. Muội không nên ở lại đây lâu, tránh hoảng sợ.”

“Người đâu, mau đưa Dương cô nương an toàn hồi phủ Dương gia.”

Dương Cẩm Nhi đứng trôn chân tại chỗ.
“Dương cô nương, mau đi thôi, người đừng làm khó thuộc hạ.”

“Muội định để hắn đánh ngất muội hay muội tự đi, muội chọn đi.”

Dương Cẩm Nhi hai mắt rưng rưng quay người rời đi trong tức tối.

(…)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top