Oneshot
Wo Ai Ni
Tác giả: devilscry
" VƯƠNG NHẤT BÁC SINH NHẬT VUI VẺ!!!"
Ngọn nến vừa phụt tắt, mọi người cùng nhau hô vang chúc mừng sinh nhật Nhất Bác. Không khí thật sự rất náo nhiệt. Lúc này đây, từ tận đáy lòng cậu thật sự cảm thấy biết ơn, biết ơn vì đã có những người bạn đặc biệt luôn đồng hành cùng cậu. Mọi người tại trường quay SDC đều mong muốn sẽ mang đến cho cậu ngày sinh nhật tuổi 23 đầm ấm cùng những kỉ niệm khó quên.
Dành cả buổi tối bên những người thân thiết – cùng nhau cười đùa, pha trò, ở một nơi tràn ngập sự yêu mến dành cho cậu, đối với cậu vậy là quá đủ. Nhất Bác của chúng ta thật sự đã rất tận hưởng, rất vui vẻ.
Nhưng có một điều mọi người đều nhận thấy, trong khi đội trưởng vẫn đang vui vẻ ăn tất cả các món ngon trước mặt, tâm trí cậu lại đang bay nhảy đến một nơi khác.
Bay đi bay lại kiểu nào cũng đáp lên người Chiến ca của cậu.
Đúng rồi ha, có lẽ Chiến ca của cậu ấy vẫn đang đợi cậu ấy ở nhà, chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cậu, còn cái gì vui thì... có trời mới biết. Họ dù biết cũng sẽ giả vờ như không biết, vậy đi. Thế là bất giác cậu bạn nhỏ đã treo lên mặt mình một nụ cười rất dịu dàng, toát lên vẻ ngây ngô mong chờ. Không khí xung quanh có phần náo nhiệt, mọi người đang bận tán gẫu nên dường như không ai nhận ra những biến đổi rất nhẹ trên gương mặt cậu.
"Ngủ ngon~!" , bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, mọi người chào tạm biệt nhau rồi tản ra ai về nhà nấy. Vương Nhất Bác bước ra ngoài, bước chân có chút vội vàng, leo lên xe riêng của mình rồ ga phóng đi.
-------------------------------------------------------------------------------------
"Em về rồi đây ~ Bảo bối", vừa về đến nhà, Nhất Bác không kiềm được đã reo lên đầy hứng khởi. Không có người đáp lại, nhưng cậu nghe được âm thanh rầm rì phát ra từ phòng ngủ, có cái gì đó mãnh liệt tràn vào tim, thanh âm mềm mại như rót mật vào tai. Yêu nhau hơn 2 năm khiến Nhất Bác khẳng định một chuyện, cậu không cách nào kháng cự lại được giọng nói dịu dàng, nũng nịu, có phần con nít đó của Chiến ca. Nói dễ nghe thì là yêu thích, nói thẳng ra chính là bị nghiện mất rồi.
Tiêu Chiến hiện tại đang nằm sấp trên giường, cố ghi nhớ mọi thứ trong kế hoạch mà anh đã bày sẵn cho Bo Bo của mình. Anh sẽ làm mọi thứ, anh muốn ngày sinh nhật lần thứ 23 của cậu bạn nhỏ phải thật đặc biệt, tạo ra thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ.
Cho Nhất Bác, cho anh, cho cả hai ta.
Tiếng bước chân đột ngột vang lên kéo Tiêu Chiến về thực tại. Anh ngước mắt lên, trợn tròn mắt ngạc nhiên, dưới ánh đèn vàng vàng mang hơi hướng cổ tích trong phòng, vị minh tinh đẹp trai nhất trong lòng anh đang đứng ở đấy, rất hài hòa, rất tỏa sáng.
Tiêu Chiến bật dậy, bước về phía lão công của mình.
"Uhmm... Em đến rồi à? Anh... ờm..." Tiêu Chiến lắp bắp, không giấu được sự lúng túng. Anh thật sự không nghĩ tới Nhất Bác lại xuất hiện sớm như này nha.
Toang rồi. Anh thậm chí còn học thuộc lời thoại, anh làm mọi thứ rối tung lên mất.
"Hmmm. Chiến ca của em đang cảm thấy cô đơn hả ~" Nhất Bác thích thú ngắm nhìn nét mặt thú vị của Tiêu Chiến, theo thói quen bắt đầu buông lời chọc ghẹo, không quên nở một nụ cười quyến rũ hướng đến Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến "...", được rồi, chiêu này thật sự rất hiệu quả với anh. Mặt anh ửng đỏ, tự đánh bốp một phát vào cánh tay.
"Vương Nhất Bác... em bây giờ trông thật sự rất hư hỏng biết không hả?"
"Chiến ca thấy thế hửm? Được thôi. Nếu anh không kiềm lòng nổi trước vẻ đẹp trai hoàn hảo của em thì em cũng đành chịu thiệt thôi."
Tiêu Chiến không kịp xoay xở vì Nhất Bác trở về sớm hơn dự kiến, nhưng dù sao về cũng đã về rồi. Cái này cũng không có gì là lạ với cậu ta. Anh loay hoay muốn giấu đi tờ giấy trong tay, nhưng quá muộn, Ưng Nhãn Hoành Điếm sớm đã để ý tới thứ anh che che giấu giấu nãy giờ.
"Cái đó là gì vậy?", Nhất Bác vác vẻ mặt bối rối hỏi anh.
"Oh cái này...uhm...cái này-" Tiêu Chiến lắp bắp.
Làm sao đây. Cậu nhóc đang dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.
Thôi kệ. Chơi tới luôn. Nói thì nói. Dù gì anh là đang làm việc tốt. Tuyệt đối không có gì phải xấu hổ cả.
"Anh... anh có chuẩn bị vài thứ cho em. Nhưng mà lại chưa có thời gian để học thuộc lời thoại nên uhm... chắc là sẽ hơi lộn xộn." Tiêu Chiến thú nhận. Má anh dần dần chuyển đỏ, anh là đang xấu hổ a.
Vương Nhất Bác mỉm cười, rất dịu dàng mà nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.
"Với em, Chiến ca chính là món quà tuyệt vời nhất mà em được nhận, hiện tại và mãi về sau cũng thế. Mãi mãi. Em đang có anh bên cạnh dù là lịch trình của cả hai đặc kín, như vậy là quá hạnh phúc với em rồi. Em vui lắm."
"Hey hey! Trông giống như em đang thổ lộ với anh vào ngày sinh nhật của anh vậy hả!" Tiêu Chiến trách một cách nghiêm túc, sau đó lại bắt đầu bật cười khúc khích. Cực kỳ khả ái!
Nhất Bác ngồi xuống mép giường, trong tay cầm con dao nhựa trong khi Tiêu Chiến xuống bếp mang chiếc bánh sinh nhật lên.
"Happy birthday to you~ happy birthday to you~ happy birthday to Bo Bo~ happy birthday to you~" Tiêu Chiến hát vang bài hát sinh nhật và lần thứ n Nhất Bác phải thể rằng giọng hát của anh là tuyệt nhất. Nhất Bác ước điều gì đó, sau đó cắt bánh, đưa miếng đầu tiên cho người cậu yêu nhất.
Hai người họ bắt đầu chọc ghẹo nhau, pha đủ trò tấu hài dưới ánh đèn vàng nhạt cổ tích trong phòng.
Đột nhiên, Nhất Bác cảm thấy tay mình được đan lấy bởi những ngón tay mềm mại. Cậu ngước mắt lên, nhận thấy rằng Tiêu Chiến hình như khang khác.
Anh rũ hàng mi dài quyến rũ nhìn về phía cậu, nụ cười dịu dàng nhưng lại pha chút nghịch ngợm. Đôi mắt Nhất Bác dõi theo Tiêu Chiến, anh đứng dậy rời khỏi giường và bước đến đứng trước mặt cậu. Đôi tay mềm mại của Tiêu Chiến từ từ đưa lên, chạm vào từng chiếc cúc áo, chậm chậm lướt trên chiếc áo của mình.
Khoan!
Đ-đợi ...
Nhất Bác như chết lặng. Cái gì kia??? What???
T-Tiêu Chiến đa-đang mặc áo, nhưng mà là áo của cậu!
Ngay cả khi Tiêu Chiến đang mặc áo sơ mi của cậu mà cậu thậm chí còn chẳng để ý? Này thì quá đáng rồi đi!
Nhưng mà... tại sao? Anh đang...
Chưa kịp hoàn hồn, Nhất Bác vẫn còn ngơ ngác thì Tiêu Chiến đang chầm chậm mở từng chiếc cúc áo.
Nhất Bác khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, không cách nào rời mắt khỏi cơ thể anh. Nhất Bác tự nhủ, phải kiềm chế phải kiềm chế phải kiềm chế! Không thể nhảy bổ vào Tiêu Chiến như thể thợ săn đang cắn nuốt con mồi của mình được! Như vậy sẽ dọa anh mất.
Nhưng, đời mà, chiều lòng ai chứ nhất quyết không chiều lòng cậu.
Sợi dây lý trí đứt phựt một tiếng khi Tiêu Chiến cởi hết toàn bộ dãy nút, lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ. Tiểu Bo Bo cũng bán đứng cậu nốt.
Định mệnh.
Bờ vai mịn màng, trắng nõn nà gợi cảm đang phơi bày ra trước mắt cậu, Nhất Bác cảm thấy nơi nào đó đang mãnh liệt biểu tình, điên cuồng co giật vì bị giam cầm. Làm sao lại có một người vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm như vậy được chứ. Yêu tinh! So với gợi cảm, cậu vẫn thích dùng từ "xinh đẹp" để hình dung về Tiêu Chiến hơn. Mà thôi, dùng sao thì điều đó bây giờ cũng không quan trọng, bởi vì Chiến ca hiện tại đang tự hiến mình cho con sói đuôi to là cậu.
Nhất Bác thậm chí còn không nhận ra Tiêu Chiến đang chầm chậm cởi luôn cả quần, chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi quá cỡ của cậu, dài đến tận đùi.
"ực" Nhất Bác không nhịn được lại nuốt nước bọt. Cặp đùi mềm mại đang phô bày trước mắt cậu, mời gọi cậu đến đánh dấu lãnh thổ ngay trên ấy.
"Vương lão sư", vẫn bằng giọng điệu nghịch ngợm, " em không định chiếm lấy anh sao? Không định cho anh biết việc đi bộ khó khăn ra làm sao vào sáng mai hả?"
Nhất Bác bừng tỉnh, gần như điên mất, muốn chảy cả nước dãi. Cậu ngồi thẳng người dậy, hắng giọng hướng đến Tiêu Chiến, đôi mắt tối sầm đầy nguy hiểm "Tiêu Chiến, anh có biết anh đang tự dâng mình không vậy?"
Tiêu Chiến im lặng trong chốc lát, sau đó bước đến trước mặt Nhất Bác, lắc lư mông một cách gợi cảm. Anh sải những bước chân nhẹ nhàng, ngồi lên đùi Nhất Bác, vòng tay qua bờ vai rộng của người yêu.
"Nhất Bác à, cho anh thấy con sư tử trong em đi ~"
Rồi luôn. Chỉ nhiêu đó thôi là quá đủ để khiến cho Nhất Bác mất kiểm soát. Cậu ta ngay lập tức kéo anh vào trong một nụ hôn đầy ướt át và say đắm.Tiêu Chiến không chịu được kích thích mãnh liệt mà hé miệng ra, chào đón sự xâm lấn dữ dội của cậu.
Nhất Bác đưa lưỡi vào quấy động, thích thú khám phá hang động ẩm ướt, tay lại siết chặt lấy bờ eo thanh mảnh của Tiêu Chiến. Cậu thật sự thích cảm giác ôm lấy eo của Tiêu Chiến thật chặt trong vòng tay, sau đó cảm nhận thật rõ từng phản ứng rất khẽ của người này.
Tiêu Chiến bật ra tiếng rên rỉ trong khi tay đang nắm chặt lấy mái tóc của Nhất Bác, thân dưới kích thích cọ xát lấy vật đã cương cướng của người nọ, chọc ghẹo hòng khiến người nọ phải bật ra âm thanh kích tình. Hai cánh môi quyến luyến tách rời nhau, Nhất Bác lại cúi xuống cắn một ngụm lên cần cổ trắng ngần trước mặt, để lại một dấu vết thể hiện sự chiếm hữu.
Đôi môi ấm nóng tiếp tục trượt xuống, trải dài những dấu vết ái muội từ cần cổ xuống hai điểm anh đào sớm đã căng cứng lên như hai hạt đậu nhỏ.
"Ah~" Kích thích bất ngờ ập đến khiến Tiêu Chiến giật nảy mình, bật ra tiếng kêu đầy, Nhất Bác lúc này đang chọc ghẹo quầng vú sưng đỏ của anh, sau đó bất ngờ điểm nhô cao nào đó bị đầu lưỡi ấm nóng quấn lấy, phát ra âm thanh đầy ái muội.
"nnghh...ahhh Nh-Nhất Bác Ahhh~" Nhất Bác đột nhiên cắn lấy hạt đậu bên trái trong khi tay vẫn còn vân vê hạt bên phải, đợt kích thích ập đến khiến Tiêu Chiến cong lưng lên hứng lấy, vô tình lại dâng trọn mình cho con sói đói đang gặm cắn trên cơ thể mình.
Tay Nhất Bác thoát động, đem áo sơ mi dư thừa vướng trên người Tiêu Chiến vứt xuống sàn, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi. Lúc này đây thật sự chỉ dùng hai chữ để hình dung Tiêu Chiến: "câu nhân". Đôi môi đỏ mọng vì bị người cắn mút mà loang loáng ẩm ướt, đôi mắt xinh đẹp lại ngân ngấn nước mắt chực trào ra, bộ dạng nhìn qua như vừa bị người ta hung hăng khi dễ.
"Bảo bối của em thật sự rất đẹp nha. Rất quyến rũ ~" Nhất Bác cảm thán. Tiếng rên đầy ái muội lại bật ra. Nhất Bác đang chú tâm nhào nặn nơi đầy đặn nào đó bằng đôi bàn tay to lớn của mình, môi lại đang bị Chiến ca chiếm lấy bằng một nụ hôn nồng nhiệt không giấu đi sự thèm khát. Chiến ca hôm nay có chút nhiệt tình a~.
"mmmmm......aahhnnghh"
Cảm giác địa phương giấu kín bị một ngón tay chen vào khiến Tiêu Chiến không kiềm được mà rên rỉ, ngón tay thon dài lại mang theo hơi lạnh khiến người Tiêu Chiến không nhịn được mà rung khẽ. Nhất Bác thích thú bắt đầu di chuyển ngón tay của mình càn quấy, thêm một lúc thì chen cả ngón thứ hai vào. Tiêu Chiến thở hổn hển, bàn tay bấu chặt lấy áo Nhất Bác, từng xúc cảm khi ngón tay Nhất Bác mạnh bạo đâm chọc địa phương nhạy cảm nào đó như muốn đánh gục anh.
"AH ĐỆT! mmnnghhh" Tiêu Chiến bất chợt cao giọng, Nhất Bác cũng đã biết cậu ta đã chạm trúng tuyến tiền liệt của anh rồi. Cậu ta thêm ngón tay thứ ba, cố gắng ma sát với điểm nhỏ mê người ấy.
"Đệt, Nhất Bác..ah .. đ-đẩy cái của em vào trong đi l-aahh làm ơn- anh ... anh sẵn sàng rồi"
Nhất Bác thực sự nghĩ rằng, nếu anh của cậy cứ câu nhân như thế này thì cậu ta có thể sẽ chết trên giường ngày hôm nay mất. Cậu ta nhẹ nhàng cởi áo sơ mi ra để lộ các múi bụng săn chắc mà Tiêu Chiến yêu nhất. Bằng một cú đẩy chân nhanh chóng, cậu ta đã tuột được quần và quần đùi xuống để lộ ra tính khí vốn đã cứng rắn và rỉ nước nhờn.
Tiêu Chiến rùng mình một cái khi Nhất Bác đang cố gắng đẩy tính khí của cậu vào trong. Chậm chạp đến mất kiên nhẫn, anh đánh liều rên rỉ một tiếng. "Nhất Bác ơi ~"
"Kiên nhẫn một chút, bảo bối. Con sư tử này sẽ cho anh ăn thật no đấy" Cậu ta vừa nói xong câu đó liền đẩy hông cho hết tính khí của mình vào lỗ nhỏ ẩm ướt kia. Cậu ta đỡ anh ngồi lên trên, giúp anh điều chỉnh tư thế để quen dần với cái kích thước ghê người kia của cậu
"Đ-động chút đi..."
Cũng chính câu nói này dường như đã thúc đẩy thú tính bên trong Nhất Bác. Cậu giữ eo của Tiêu Chiến rồi đẩy tốc độ nảy vật của mình lên
"N-nữa đi, làm ơn aahh Nhất Báccc" Tiêu Chiến rên rỉ "T-to quá aahh ~"
Nhất Bác cứ ngỡ như mình đang ở trên thiên đường vậy. Lỗ nhỏ chật khít của Tiêu Chiến bắt đầu bấu chặt vào tính khí của cậu mỗi lần cậu đâm vào - rút ra gần mép rồi lại đẩy vào trong nơi thiên đường ấy.
Tiêu Chiến bắt đầu rên rỉ không còn theo một quy luật nào, nước dãi chảy ra bên môi hồng của anh, và Nhất Bác thì bắt đầu lảm nhảm không theo ý thức. "B-bảo bối. Bảo bối hoàn hảo của em. Thật mềm mại. Thật diễm lệ"
Nhất Bác tiếp tục khen ngợi trong khi Tiêu Chiến rên rỉ và thút thít. Cậu ta điều chỉnh góc độ một chút và rồi dập mạnh liên tục vào thẳng tuyến tiền liệt của người yêu mình.
"ohh đúng ahhh ... mmm..a-aahh ở đ-đó Nhất Bác aahh ... mau lấp đầy anh... ra bên t-trong anh ahhh"
Nhất Bác với tay chạm đến vật nhỏ đang rỉ nước phía trước của anh rồi bắt đầu lên xuống. Tiêu Chiến sướng đến mức mắt anh đã không còn rõ tiêu cự, vòng tay ôm lấy rồi cắn lấy vành tai Nhất Bác.
Chỉ vài cái xoa nhẹ kế tiếp, Tiêu Chiến đã thở mạnh ra hết vào lòng bàn tay của Nhất Bác. Cậu ta bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Cũng chỉ thêm chục cái đưa đẩy nữa, tính khí căng cứng kia cuối cùng cũng ra hết vào bên trong anh.
Sau cao trào, Tiêu Chiến mệt mỏi ngã người vào lồng ngực Nhất Bác thở hổn hển. Nhất Bác cũng vòng tay ra sau lưng xoa bóp cho anh, như một cách thể hiện sự cưng chiều đối với người mình yêu.
Sau 3 hoặc 4 phút để cả hai có thể điều chỉnh lại tinh thần, Nhất Bác nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến đầy yêu chiều khiến anh đỏ mặt quay đi. Nhất Bác mỉm cười. "Nhìn em này, bảo bối"
Tiêu Chiến cũng theo đó nhìn vào đôi mắt cún con kia của cậu, tay đưa lên mải miết vân vê mái tóc mềm của cậu.
"G-gì nữa".
"Chà, Chiến ca hôm nay khá ồn ào đó nha". Nhất Bác nhếch mép cười, thành công chọc giận Tiêu Chiến khiến anh phải đưa tay đạp lấy cậu ta một cái .
Nhất Bác lại hà hà khoái chí hôn lên nốt ruồi xinh đẹp dưới môi và Tiêu Chiến, khiến anh mặt đã đỏ lại còn đỏ hơn . "Nhất Báccc ~"
Nhất Bác ậm ừ. Cậu ta ôm lấy eo Tiêu Chiến rồi rúc vào cổ anh. Tiêu Chiến cười khúc khích, "Bác a .. người anh nhớp nháp hết rồi. Anh cần tắm rửa sạch sẽ.".
Anh cố gắng ngọ nguậy đòi thoát trong vòng tay mạnh mẽ của Nhất Bác và cảm thấy đau nhói ở lưng dưới. Anh rít lên khi nhớ lại những gì mình đã nói – "Nhất Bác à, cho anh thấy con sư tử trong em đi ~"
Nhất Bác thực sự giữ lời. Cậu bé này...
Thấy Tiêu Chiến đang vùng vẫy, Nhất Bác từ từ rút tính khí đã mềm của mình ra khỏi lỗ nhỏ ẩm ướt kia. Tiêu Chiến cảm thấy hình như có một vệt chất lỏng nóng hổi chảy xuống đùi, liền xấu hổ giấu mặt vào cổ bạn trai. "Em... mau dọn dẹp cái thứ của em đi kìaaaa". Nhất Bác thực sự rất thích cái cách mà anh nhõng nhẽo với cậu sau mỗi lần cùng nhau lăm giường như thế này.
Sau 1 giờ tẩy rửa, họ nằm dài trên giường, ôm lấy nhau trong vòng tay. "Nhất Bác, anh muốn ăn sôcôla vào ngày mai. Mua cho anh kitkat". Tiêu Chiến mở lời trong khi Nhất Bác vẫn đang xoa bopps lưng dưới của anh cho anh
"mhm. Được thôi, bất cứ thứ gì anh muốn"
u yếm nhau được một lúc, Tiêu Chiến lại nói, "Nhất Bác ơi ... em không nghĩ rằng hôm nay anh đã làm rối tung lên sao? Em thậm chí còn không thể đọc được bức thư của mình ...".
Nhất Bác hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đang bĩu môi kia và ôm chặt anh hơn. "Không, không sao hết. Hãy đọc em nghe lá thư vào ngày mai khi em đang tự tay đút anh ăn. Và, đây là sinh nhật tuyệt vời nhất của em từ trước đến nay, ít nhất là đối với em. Em đã có được anh trong tay và em đã cảm thấy thật may mắn. " Nhất Bác tiếp tục nói, và cậu nhận ra Chiến ca của cậu ấy không có lên tiếng lại.
Cậu ta khúc khích cười như một đứa trẻ khi thấy Tiêu Chiến ngáy khe khẽ, ôm ấp anh như một chú mèo con. Sau quá nhiều việc phải làm, anh mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhất Bác ôm anh lại gần và hôn lên trán anh.
"Em yêu anh"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top