Chap 2

“Quý khách muốn chọn loại giày nào?” – Một thanh âm trong trẻo vang lên như tiếng côn trùng kêu khiến tôi phải giật mình ngoái đầu lại nhìn, nhân viên bán hàng là một cô gái khá xinh xắn với mái tóc xoăn sợi mì cắt ngắn. Thôi tiêu rồi, tôi lỡ dại bước vô động yêu tinh nhền nhện rồi, bị quyến rũ thì có mà không lết nổi xác về nhà. Tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt của cổ mà cúi đầu toan chạy đi, nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm”.

“Tiểu thư Minami không bao giờ nhầm lẫn, ne~?”

Thanh âm cuối câu bỗng cao lên nhấn mạnh khiến tôi run người, trời ơi dễ thương chết mất. Nhưng mà sau đó liền lấy lại bình tĩnh, đúng vậy, đây rõ ràng đây là động yêu nhền nhện chuyên quyến rũ người. Nhưng biết được cô ấy cũng biết đến tôi nên tôi vui lắm, đã bảo ở khu phố này tôi nổi tiếng lắm mà.

Sau khi trò chuyện hết sức thân tình với cô ấy thì tôi đã biết được rất nhiều thứ quanh cổ, tên cô ấy là Maeda Atsuko và còn nhiều thông tin có giá trị khác… chủ yếu là giá của các loại giày.

Không thể nói là mình đến đây tìm người xả giận được nên đành giả vờ là một người khách sộp mà chỉ trỏ lung tung hốt về một đống giày dép hàng hiệu làm quà cho gia đình. Vừa nhìn thấy đống quà của tôi mà ba suýt ngất, miệng vừa lẩm bẩm vừa tự trách: “Mua chi đống dép lào với dép tổ ong thế này”. Mẹ tôi lại nói: “Dù sao nó cũng là hàng hiệu thật mà, lần này con bé đâu bị gạt, anh đâu cần đau khổ thế chứ”. Sau một phút đứng hình thì bà nội tôi cũng đồng tình với mẹ mà vui vẻ trở lại.

Ăn cơm tối xong, ba mẹ cùng bà nội mới nhiệt liệt chào mừng ngày đầu tiên gia sư đến nhà, đặc cách cho tôi khỏi phải xem bộ anime tôi yêu thích mà đưa thẳng tôi về phòng mình ngồi đợi, từ giờ chỉ còn ba tuần nữa là tôi bước vào học kì một năm ba cao trung, nhiệm vụ họ đặt ra lần này có tên là: “ Ba tuần cải tạo Minami”. Con người đúng là có lòng tham vô đáy, tôi tự nhận nhận thấy bản thân cũng đã hoàn hảo lắm rồi mà họ còn đòi hỏi chi cao xa nữa.

Ngồi nghịch mấy cây bút chì trên bàn một hồi đúng 7 giờ tối thì chuông cửa reo lên, biết là cái người kia cuối cùng đã xuất hiện. Lén lút mở cửa phòng ngó trộm xuống dưới lầu, chỉ thấy Atsuko với chiếc đầm liền màu kem sô cô la đang đứng nói chuyện với ba mẹ tôi, bà nội tôi thì hí ha hí hửng cầm lấy hộp quà của cô ấy, nhìn sơ là đủ biết trong đó chính là ba đôi giày hiệu cao cấp mà tôi đã đặt hàng cổ. Trời ơi, Atsuko này thật ngốc, tôi vì muốn tìm cớ để hôm sau gặp cô ấy mới đặt hàng, vậy mà cô ấy vì quá nhớ tôi mà đêm hôm thế này đã đến. Lỡ gặp phải gia sư của tôi, biết tôi phải học phụ đạo thì tôi còn mặt mũi nào nữa.

Đóng cửa phòng lại, nằm thu người trên giường quắp cần câu như con tôm luộc mà tủi thân. Cửa phòng được đẩy vào, dùng ánh mắt đau thương nhìn gia sư của mình suýt chút khiến tôi muốn lọt tròng.

“At..Atsuko chan, sao cậu vào đây?” – Chẳng hiểu lấy động lực từ đâu mà tôi lại gọi cổ thân mật như vậy, đến tôi còn thấy nổi da gà.

“Sau này phải gọi là Atsuko sensei, từ nay tôi chính là gia sư của tiểu thư”.

Thế là từ nay tôi có một cô gia sư cực kì xinh đẹp phụ đạo cho. Vì để cho sensei không bị mất việc làm cũng như kế hoạch “Ba tuần cải tạo Minami” của ba mẹ không bị đỗ vỡ, tôi đành giả vờ làm một đứa ngốc nghếch thật vậy. Trước tiên sẽ giả vờ ngốc, rồi từ từ thông minh lên để khích lệ sensei, cho sensei không thấy tiếc công dạy tôi. Càng ngày tôi càng thấy mình quá thông minh đi.

Trời ơi, suốt 17 năm nay, lần đầu tiên tôi gật đầu lia lịa trước một người mà không dám thắc mắc nửa lời. Sensei bảo phương pháp học tập của tôi chỉ để áp dụng cho những người siêng năng, dư thời gian. Đối với tôi phải dùng cách khác. Sensei đã tổng hợp sẵn một sấp tài liệu với nội dung tóm lược các vấn đề chính của các môn để tôi học thuộc. Mịa đứa nào tung tin đồn là tôi mất căn bản, cũng may sensei hiểu chuyện bảo tôi rất thông minh, không phải mất căn bản mà đây chỉ là bước đầu tiên cần có.

Tôi say sưa ngồi học quên cả thời gian, hai tiếng nhanh chóng trôi qua và hết giờ phụ đạo. Sensei bảo tôi trước mắt phải học thuộc được đống tài liệu dày như cuốn tiểu thuyết Harry Potter này rồi sẽ đưa bài tập cho tôi làm. Thời gian nhập học đã gần kề, sensei bảo tôi phải thực tâm cố gắng học. Bà nội đã dạy, người làm ăn phải biết quý trọng chữ tín. Sensei đã tin tưởng vào sự thông minh của tôi như vậy, nhẫn tâm quăng một đống tài liệu dày cộm thế này thì tôi không thể phản bội lại lòng tin ấy được.

Cứ như thế mỗi ngày đều đúng 7 giờ tối, sensei đều có mặt ở nhà tôi, không kể mưa gió hay hanh khô. Còn tôi ban ngày trừ phi dừng lại ăn cơm lấy sức hay làm những việc bí mật trong WC thì ngoài ra không ly khai khỏi cửa phòng nửa bước, cũng không thèm ra sân nghịch tuyết dù đang là kì nghỉ đông, để có thể tranh thủ học hết sấp tài liệu này.

Tôi để ý sensei có một thói quen không được tốt lắm, khi mẹ mang đồ ăn tối lên phòng để hai chúng tôi vừa ăn dặm vừa học thì loáng cái sensei đã xử hết, xử luôn phần của tôi. Sợ cô ấy thấy có lỗi với tôi nên tôi luôn giả vờ không thèm ăn gì chỉ lo học mà thôi, nhưng lâu lâu cũng phải liếc nhìn sensei một cái vì cái cách ăn của cô ấy quá dễ thương đi.

Thế nhưng khi ngồi ăn cùng bàn với gia đình tôi thì sensei lại ăn ít đến lạ, vừa ăn vừa nhai rất từ tốn, tôi sợ cô ấy ăn uống thất thường thế này có ngày sẽ đau bao tử. Nhưng hình như cả nhà tôi không ai đủ thông minh để nhận ra điểm này, bà nội tôi là người có tư tưởng cổ xưa lệch lạc nhất, bảo cách Atsuko ăn thật tao nhã. Chỉ có ba là có suy nghĩ giống tôi nên bảo tôi phải luôn chăm sóc tốt cho sensei, cô ấy muốn ăn gì cũng đều nên đáp ứng, có lần cô ấy thèm mứt cà chua, khiến tôi phải đi tàu điện mười lăm phút mua về. Giờ tôi cũng thấy cà chua thật không tốt.

Đến nhà tôi chưa được một tuần mà trên dưới gia nhân, bao gồm cả ba mẹ và bà nội đều trở nên cực kì chiều chuộng sensei, phần vì họ thiếu hơi con gái lâu năm rồi, một mình tôi không đủ đáp ứng, phần vì thấy tôi có vẻ thông minh ra, hỏi vấn đề gì cũng đều trả lời mạch lạc không bị lạc đề nên họ rất ngưỡng mộ cách dạy của sensei. Đã nói kế hoạch từ từ thông minh lên này của tôi rất có hiệu quả mà.

Việc sensei ngày càng được yêu mến khiến địa vị cao quý trong nhà của tôi bị lung lay. May là tôi sớm phát hiện hóa ra cô ấy bằng tuổi mình, bằng tuổi mà lại đi dạy cho tôi thì thật là một điều sỉ nhục. Không còn tình nghĩa thầy trò gì nữa, không gọi sensei nữa mà gọi thẳng tên của cổ khi muốn hỏi một vấn đề nào đó: “Atsuko, chỗ này tớ không giải được”. Nhiều lần như thế cô ấy liền hiểu ra và nhận lỗi: “Nếu gọi là sensei thì tôi mới chỉ”.

“Thật không?”

“Thật”.

“Atsuko sensei”.

“Ừm, giải thế này”.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tôi mới là chủ ở nơi này, ba mẹ chiều chuộng cô ấy, cô ấy lại nghe lời tôi, tôi vừa gọi sensei cô ấy liền ngoan ngoãn hướng dẫn tôi học. Người nào sáng mắt đều thấy là tôi trên cơ tất cả mọi người trong nhà.

Sau một tuần học tập thần tốc thì toàn bộ đề thi các năm tôi đều giải đúng, không chỉ đúng mà còn chỉ dùng có 2/3 thời gian đề thi thôi. Ba mẹ, bà nội đều tán dương Atsuko không ngớt, khi về phòng cô ấy lại không ngớt tán dương tôi. Cái cảm giác khi được Atsuko xúm xít xung quay vẫn đuôi như một chú cún con khen tôi giỏi thế này thế kia thật khiến lòng người bi phẫn, hận không thể ôm thật chặt cô ấy đến chết mới thôi.

Hết một tuần dùng cho học chính khóa, tôi thắc mắc hai tuần còn lại sẽ được học ngoại khóa chăng?

Quả đúng như thế, đầu tuần thứ hai Atsuko đến nhà xin phép mẹ tôi cho phép cổ dẫn tôi ra ngoài học tập, thường thì sẽ kèm theo ba bốn tên vệ sĩ không có óc trông chừng tôi nhưng lần này lại tuyệt đối tin tưởng vào người dẫn đường là Atsuko nên cho tôi ra ngoài một mình.

Tôi lo lắng có khi nào Atsuko bắt tôi tống tiền thì sao? Mẹ không lo à? Mẹ tôi đáp không suy nghĩ: “Gã con cho nó cũng còn được, nhà chúng ta không ngại có thêm một cô con gái”. Thế này mới thấy mẹ tôi thật là ngốc: “Gã con cho cô ấy rồi con theo cổ đi mất thì sao, phải là cô ấy gã cho con, con lấy cô ấy về mới đúng. Nhưng đáng tiếc con không phải con trai. Haha”.

“Cũng đúng.”. Mẹ tôi nói đúng, không biết là hiểu ý nào tôi nói là đúng, đây là lần đầu tiên tôi công nhận mình ngốc, vì câu này mà suýt chút tôi bị hư thân rồi.

Atsuko ra đường, giữa con mắt của bàn dân thiên hạ, ngang nhiên nắm lấy cánh tay tôi kéo tôi đi. Hỏi cô ấy bây giờ sẽ học cái gì, cổ không chịu nói. Chỉ biết theo chân cô ấy đi hết mấy tiệm vải, cuối cùng ưng mắt một tấm vải đen bắt tôi chi tiền.

Vào đến một tiệm may khá lớn ở mặt tiền đường, dù đang đông khách nhưng chủ tiệm cũng đích thân ra tiếp Atsuko. Cô ấy rõ ràng chỉ mới chuyển đến phố Đèn lồng sống sao lại quen được một người khác ngoại trừ tôi, chắc chắn là chủ tiệm đã dùng đôi môi thú mỏ vịt kia dụ dỗ sensei của tôi rồi. Nếu không nhờ Atsuko nhanh chóng nói xong yêu cầu đặt may của mình thì tôi còn đứng đây chửi thầm mười tám đời hàng xóm của cô gái thú mỏ vịt.

“Vậy nhờ cậu nhé Tomochin. Chúng ta đi thôi”. Nói rồi kéo tay tôi đi ra ngoài.

Tưởng sẽ được học cái gì tiếp theo, hóa ra là đi theo cô ấy học tên mấy món ăn, nói thẳng ra là dắt cổ dạo một vòng phố hàng ăn mà chè chén. Bản thân không phải là đứa siêng học gì, chỉ là muốn được thấy bộ mặt cún con của Atsuko khi tôi làm tốt mà thôi, nãy giờ cô ấy chỉ toàn làm những bộ mặt kì lạ, như ăn phải ớt hay uống phải giấm. Rất buồn cười. Bụng tôi sớm bị căng tràn rồi, không nhét thêm được thứ gì nữa. Trước lúc rời đi, Atsuko còn mua thêm mấy cái bánh mochi đem về, tôi thật sự ngưỡng mộ cổ: “Sensei còn ăn được nữa à”.

“Cái này cho Takamina”.

“Nhưng tớ không ăn nổi nữa”.

“An tâm, tối về rồi sẽ đói”.

“Nhưng lỡ không đói thì sao?”

“Takamina muốn sao cũng được”.

“Hôn má một cái”.

“Được. Nếu đói thật thì khi ấy tôi nói gì cũng phải nghe”.

Tôi muốn cười ha hả lên cho cô ấy quê chơi nhưng vì bụng căng quá cười không nổi, bây giờ chẳng phải trời đã tối rồi hay sao? Bụng tôi thế này cho dù nằm căng ra tới sáng cũng chưa đói, kì này tôi thắng chắc rồi. Đồ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #akb48#bccc