fbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbxcvndntnjgnvn

Chap 35

Ryeong's restaurant - 09:10 AM

Lại bắt đầu một ngày mới, đã hai ngày từ khi anh đến với cậu, cùng cậu làm việc trong quán ăn của Ryeo Wook, làm tim cậu lại tiếp tục đập mạnh sau một thời gian trốn tránh. Dong Hae đã nói sẽ làm Hyuk Jae yêu cậu thêm một lần nữa, và anh cũng đã hứa với lòng, rằng sẽ không buông tay cậu ra, mãi sẽ không rời xa cậu.

Hai ngày vừa qua trải qua hệt như một giấc mơ, một giấc mơ màu hồng hạnh phúc và ấm áp biết bao. Cứ mỗi trưa cậu lại tìm đến sân thượng của quán, cái không gian riêng tuyệt vời của cậu và cứ mỗi trưa như thế cậu lại bắt gặp anh, con người vẫn ngồi nhắm mắt nghe nhạc nơi phía trong. Đôi mắt hằn lên sự mệt mỏi và cơ thể anh dường như hao gầy rất nhiều. Cậu xót xa, cậu quặn thắt nhưng cậu vẫn chưa lấy đủ dũng khí để bước lại bên anh, ân cần hỏi thăm anh và chăm sóc anh như vai trò một người vợ.

Ừ thì Hyuk Jae vẫn là vợ Dong Hae, giấy tờ vẫn còn hợp lệ. Ừ thì Hyuk Jae chỉ muốn tạm xa Dong Hae một thời gian nhưng đó không có nghĩa là trái tim cậu không còn kêu tên anh. Cậu không thể phủ nhận mình còn yêu, càng không thể phủ nhận cậu cần anh, rất nhiều. Nhưng cứ nói đi nói mãi, cứ vòng vo trong trí óc thì cũng làm được gì. Ai đó cần cậu hành động, cần cậu thể hiện bằng những cử chỉ chứ không phải bằng những tiếng kêu nơi tâm trí. Hyuk Jae àh, cậu cần sự mạnh mẽ, cậu cần sự cố gắng và cậu cần lắng nghe bản thân mình chứ không phải mãi nói rồi lại phớt lờ đi chúng.

Ông trời.........Hãy lắng nghe tiếng nói của mình

Hôm nay cậu lại lên với thế giới riêng của cậu, một tiếng guitar thật tuyệt vời, một bản tình ca nhẹ nhàng và mộc mạc. Không ấm áp, không du dương như những bản nhạc phát ra từ chiếc piano nhưng tiếng nhạc ấy chân thành và giản dị làm sao. Cậu lại nhìn về phía đó, lại thấy một Dong Hae đầy sự mệt mỏi. Hôm nay cậu làm hai hộp cơm, cho anh và cho cậu. Cậu chầm châm đi lại phía anh, đặt hôm cơm xuống, toan đứng lên. Tay Dong Hae với tới định nắm lấy tay cậu một lần nữa như ngày đầu anh đến nhưng Hyuk Jae đã vội rụt tay ra.

Dong Hae mở mắt một cách uể oải, nhìn cậu một cách chân thành. Mặt cậu phút chốc đỏ bừng lên như lần đầu nhìn thấy anh, như lần đầu được yêu anh, ánh mắt ấy, nó thật ý nghĩa. Cậu vẫn đang hạ thấp mình, để lực cơ thể mình tựa trên đôi chân. Cậu nhìn anh, toan nước mắt lại dâng lên. Anh thật sự là rất khó khăn, nhìn con người anh đi, còn đâu là một Dong Hae khỏe mạnh và phong độ của khi xưa nữa. Anh nhìn cậu, bỗng đặt lên má cậu một nụ hôn.

"Cảm ơn em về bữa trưa" - Rồi anh cười, thật đẹp

"........"

"........"

Hyuk Jae bần thần, định hình lại sau vài giây rồi vội đứng lên, quắt ngoắt lại bước đi. Cậu lại ngồi lên chiếc xích đu, len lén nhìn anh. Dong Hae từ lúc nào lại quay về trạng thái nghỉ trưa của mình, tay ôm lấy hộp cơm, miệng mỉm cười thật nhẹ. Hyuk Jae thoáng thấy nụ cười ấy, bỗng trong lòng lại đánh lên một tiếng hạnh phúc. Cậu mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn. Âm thanh từ chiếc guitar phát ra từ căn hộ anh hàng xóm kế bên thật là hay, chúng thật đơn giản, giống như trái tim cậu thế này, nhẹ dịu.

| Noreul saranghago bamse jiugo. spe dugo dagasol su opgo

Nol mosijoso niga geuriwoso. Sumeul swineun-ge jugeumgata

Cham duryowojyo . . . | (*)

Trong lúc cậu mải mê ăn, cậu mải mê lắng nghe những tiếng gẩy guitar thật đặc biệt, cậu cũng chẳng biết anh đã bước đến trước mặt cậu. Cậu vẫn nhắm mắt lại, vu vơ hát theo bài nhạc đó. Anh vẫn đứng đó, ngắm nhìn cậu một cách hiền hòa. Đó chính là vợ anh, luôn đáng yêu, luôn có một niềm lạc quan thật hồn nhiên. Ừh thì Hyuk Jae cũng có thể đang mang trái tim buồn nhưng anh biết chỉ cần bằng một bản nhạc hay bằng một điều nhỏ nhặt nào đó, cậu lại có thể mỉm cười.

"...Ngay trước mắt anh, nhưng anh vẫn không thể tiến đến....." - Anh hát lại theo tiếng hát của anh hàng xóm, cậu bất ngờ mở mắt - "...Anh không thể quên được em, nỗi nhớ vẫn mãi ở bên....Anh dường như không thể thở, điều đó thật khó khăn...."

"........." - Cậu lắng nghe giọng anh, ngọt quá

"Hyuk Jae....." - Anh quỳ xuống trước mặt cậu, nắm chặt bàn tay đang cầm hộp cơm của cậu

".........." - Cậu vẫn ngồi trên xích đu, trống ngực lại kêu lên

"Đừng tiếp tục im lặng với anh, em biết nó khiến anh đau lắm đúng không...." - Dong Hae nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của cậu - "....anh đã mất tất cả, nhưng anh đã hứa với mình, rằng anh không thể đánh mất em...."

".........."

"Em biết điều đó đúng không, em biết anh không thể sống khi không được nhìn em, lại càng không thể sống khi không được lắng nghe giọng nói của em mỗi ngày và anh chắc chắn sẽ không thể sống khi thiếu đi sự hiện diện của em, ở trong đây...."

Anh vội kéo tay cậu đặt lên vùng ngực trái của mình. Hộp cơm trên tay cậu rớt xuống, bắn tung tóe cơm và đồ ăn. Cậu nín thở, cậu nghẹn ngào, cậu xúc động, cậu hạnh phúc.... Hyuk Jae cũng như anh, có lẽ cậu không thể sống thiếu anh còn nhiều hơn cả anh. Cậu lại mít ướt, lại vô tình đánh rơi một giọt nước mắt. Mặt đỏ cay lên, nhìn anh siết chặt lấy bàn tay trên lồng ngực của mình. Tay còn lại cậu nắm chặt, run lên dưới bàn tay nắm nhẹ của anh đang nắm lấy chúng.

".........." - Rồi cậu giật tay mình lại, cũng như hất bàn tay của anh ra

"Phải rồi, em lại muốn bỏ chạy...." - Anh cười - "Chạy đi, lại chạy khỏi anh đi...."

".........." - Hyuk Jae không khỏi bất ngờ khi anh nói câu đó

"...Em cứ chạy khỏi anh như anh và em là hai con người không quen biết nhau, là hai con người từ hai nơi xa lạ....." - Anh đứng lên, nhìn cậu đang cúi mặt xuống, vẫn đang khóc

"..........." - Cậu đẩy anh ra, tính bước đi khỏi đây, mặc nhiên cậu lại được anh ôm, một vòng ôm từ sau lưng

"...nam châm khác dấu lại càng dính lấy nhau, càng xa lạ càng căm thù thì lại càng yêu nhau, em hiểu không..." - Dong Hae tựa cầm lên vai cậu, không siết mạnh lấy vòng tay của mình

Hyuk Jae lại run lên, cái cảm giác này lại đến rồi. Cái hơi ấm này lại xuất hiện rồi. Cậu nắm chặt tay lại. Nước mắt cứ dâng lên rồi lại trào ra, cứ tiếp tục vui đùa khiến mắt cậu hoa đi, sóng mũi cay xè, bật ra vài tiếng nấc nhỏ. Dong Hae quay cậu trở lại, anh nhìn cậu, đặt tay mình lên bờ má nóng của cậu, vuốt nhẹ những hàng nước mắt. Hôn nhẹ lên mí mắt, như một thói quen nào đó. Rồi lại hôn nhẹ lên trán. Và sau đó lại là một nụ hôn nóng ấm ngay bờ môi. Cậu nhắm mắt, vô tình đáp trả lại nụ hôn. Một nụ hôn ướt át, lưỡi đùa lười, môi vờn môi. Nút chặt lấy đôi môi cậu, cậu bỗng thở hắt ra. Cậu siết chặt lấy hai bên eo anh, còn anh lại ôm chặt lấy cổ cậu, dường như đã không còn khoảng cách nào khiến hai người xa rời nhau. Không gian dường như im lặng lại, thời gian dường như đứng dừng lại.

Ông trời.........Nếu yêu nhau dù có ra sao họ vẫn thuộc về nhau

"Hyuk Jae hyung, sao giờ này hyung lại chưa xuống nữa ?" - Ryeo Wook bật tung cánh cửa, giọng cậu ta phá vỡ không gian tuyệt hảo của hai người - "Don-g H-ae...h-yung..."

Cậu giật mình, mở mắt và đẩy anh ra. Cậu nhìn Ryeo Wook, ánh mắt đầy ngượng nghịu. Dong Hae cũng nhìn cậu ta, ánh mắt đầy sự hụt hẫng. Ryeo Wook mở to mắt nhìn hai người, ngạc nhiên, hốt hỏang, bất ngờ, bàng hoàng.... Anh với tay lên, chạm vào ngón út của cậu, định nắm lấy đôi tay đó thì cậu phản xạ, rút tay về. Cậu cúi gắm mặt, bỗng xấu hổ đến đáng yêu. Anh nhìn cậu, cười trong cái tình yêu với con người dễ thương này.

"Hai ng-ườ-i....." - Ryeo Wok lên tiếng, nhưng thật khó để nói tròn chữ

"Oppa" - Hara hớt hải chạy lên - "Để em gọi được rồi..."

"Chuyện này là sao, chả lẽ hai người...."

"...là vợ chồng" - Dong Hae lên tiếng, Hyuk Jae quay ngoắt sang nhìn anh ngạc nhiên rồi lại nhìn Ryeo Wook hối cải sau đó là cúi mặt xuống xấu hổ

"Cái gì !?" - Ryeo Wook căng tròn mắt - "Vợ chồng hả !?"

"Thì cũng như những gì anh đã thấy rồi đó" - Hara nói, thở dài thườn thượt, tỏ vẻ có lỗi với Dong Hae

"Trời ơi, sao hyung không nói em về chuyện này hả Hyuk Jae ?" - Cậu ta lại gần cậu

"Hyu-ng...."

"Hyung có biết là em.. em...." - Cậu ta gằng giọng, dường như tức giận lắm

"Hy-ung xin lỗi e-m...." - Cậu ngước lên nhìn Ryeo Wook, như muốn xoa giận cậu ta - "..nhưng hyung và hyung ấy giờ không còn bên nhau nữa....vì vậy nên hyung mới kh....."

"Hyung làm xém nữa em làm mai hyung cho anh trai em rồi đó, biết chưa"

Ryeo Wook cắt ngang lời, mặt tỏ vẻ tức giận rồi lại xõa ra cười. Nhìn khuôn mặt hớt hải của cậu, Ryeo Wook cảm thấy thật buồn cười. Cả Hara và Dong Hae cũng thế. Cậu thật dễ thương mà. Còn Hyuk Jae, cậu cảm thấy mình đang bị giễu cợt vậy. Tuy có hơi dỗi nhưng cậu lại nén xuống và nhìn Ryeo Wook

"Em đùa mà" - Cậu ta bẹo má Hyuk Jae - "Em thấy hai người xứng đôi thật đấy

"........."

"Mà tại sao vợ chồng lại không còn bên nhau, là sao vậy hả ?" - Ryeo Wook chống nạnh

"..........."

"Có chuyện gì giữa hai người sao ?"

"Vì hyung không còn yêu anh ấy" - Hyuk Jae trả lời một cách dứt khoát, nghẹn lại nơi cổ

Dong Hae mỉm cười, mặt trở nên buồn thấy rõ. Hara nhìn anh trai mình mà xót, rồi nhìn sang cậu, lòng lại xót xa hơn. Hyuk Jae bỏ đi, để lại ba người đứng đó, mỗi người một vẻ nhìn theo bước chân của cậu. Dong Hae đuổi theo, Ryeo Wook và Hara bỗng mỉm cười. Hyuk Jae bước nhanh xuống cầu thang, lòng chợt đau. Cái quỷ gì khiến cậu vướng vào nụ hôn đó thế, cái quỷ gì khiến cậu lại vụt ra câu nói đó thế, cậu đang làm cái quỷ quái gì thế này.

"Hyuk Jae...." - Dong Hae nhanh chân đuổi kịp lấy cậu, nắm tay cậu giật lại khi đang trong nhà bếp.

"Buông tôi ra..." - Cậu giật mạnh tay về - "Đừng có đi theo tôi nữa"

"Vậy thì em hãy đừng rời xa anh nữa..." - Anh nói, câu nói làm cậu sững người - "Chỉ cần em lại về bên anh, anh sẽ không đuổi theo em nữa"

".........."

"Em vẫn còn yêu anh, đúng khô...."

"KHÔNG" - Cậu hét lên, vài ba nhân viên của quán lại nhìn anh và cậu - "Tôi không còn yêu anh, không phải lúc này cũng không phải sau này"

"Chẳng phải khi nãy em cũng đã....."

"Chỉ vì tôi điên, anh cứ xem là lúc đó tôi đang điên đi" - Cậu nhìn anh, đôi mắt trầm xuống, lại khóc - "....còn bây giờ tránh ra cho tôi làm việc"

Dong Hae bị cậu đẩy ra, anh nhìn theo cậu bước đi. Vài người nhân viên kia cũng tản ra và lại bắt đầu mở cửa quán ăn. Anh thẩn thờ rồi lại thở dài mệt mỏi. Đúng vậy. con đường mang Hyuk Jae trở về thật không phải là dễ như anh đang nghĩ. Anh không được bỏ cuộc, tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ được phép từ bỏ. Thay vì lại phải đau khổ anh sẽ cố gắng kéo cậu về bên anh, làm trái tim cậu phải thốt lên tiếng yêu. Lee Dong Hae, anh không được phép buông thả tất cả

Ông trời........Hãy cho anh ấy một sức mạnh đi

"Họ đã trở nên khó khăn đến thế rồi sao ?" - Ryeo Wook khoanh tay nhìn Dong Hae

"Mọi chuyện đã như thế rồi, thật khó để họ quay lại"

"Em biết không...." - Ryeo Wook nhìn Hara - "Chúng ta cần có một kế họach giúp họ"

~ oOo ~

Đêm lại xuống, Dong Hae trở về bên căn hộ của mình. Bây giờ cũng đã giữa khuya rồi còn gì. Thân thể anh rã rời, mệt mỏi quá. Anh ngã lên cái giường trong cái phòng bé gấp 10 lần cái phòng khi xưa của anh. Dong Hae lục trong túi một điếu thuốc, ngồi dậy toan châm lửa và hút nó, anh lại nghĩ đến Hyuk Jae. Phải rồi, cậu đã từng nói rất ghét mùi thuốc lá, cậu đã từng ép buộc anh bỏ cách bằng không ngủ với anh nếu anh còn hút thuốc. Nhớ đến cậu là anh lại cười, anh nhét điếu thuốc vào lại trong bao và ném nó vào sọt rác bên cạnh.

Dong Hae đứng lên, đi tắm cho mát mẻ. Anh mở vòi, dòng nước lạnh thật sảng khoái làm sao. Lại, anh lại nhớ đến cậu. Cứ mỗi lần khuya, cậu lại bắt anh phải tắm nước nóng. Anh nói với cậu anh phải tắm nước lạnh mới xua tan được cái sự khó chịu trong người, nước nóng lại chỉ làm anh thêm bực bội. Nhưng cậu lại nhất quyết bảo anh tắm nước nóng, nào là nếu không tắm nước nóng mà bệnh thì cậu sẽ không chăm sóc, nào là nếu không nghe cậu thì cậu sẽ cho anh ngủ ngoài phòng khách. Rồi lại ngồi đó canh chừng anh tắm xong mới chịu đi ra. Dong Hae mỉm cười với cái hình ảnh đáng yêu đó, tay lại mở nút vặn sang chế độ nóng.

Tắm xong anh lại trở về giường, lôi chiếc laptop ra. Màn hình là hình ảnh cậu hôn lên má anh hồi cậu và anh cùng theo con bé Hara ra sân vườn của một ngôi nhà hoang ở Busan. Anh nhìn nó và nhớ đến cậu, nhớ đến điên dại. Rồi anh lại nhớ về nụ hôn ban sáng, thật hạnh phúc. Anh bắt đầu mở mail, nhận tài liệu từ công ty mà Hee Chul gửi đến. Chỉ là những tập hồ sơ vặt vãnh. Hee Chul đã từng không cho anh động vào chuyện công ty nhưng khi anh nài nỉ và xin lắm thì cũng được đồng ý. Rồi anh lại làm việc, cho tới sáng

.

.

Khẽ vươn vai, ánh nắng đã lên rọi vào căn phòng của anh. Ánh đèn vang đêm qua vẫn chưa được tắt, laptop thì đã ở tình trạng sleep. Đúng rồi, đêm qua anh làm việc cho đến sáng, mệt đến gục đi lúc nào không hay. Uể oải, anh xoay mình, tắt đèn. Anh mở toang cửa sổ, đứng lên tập vài động tác thể dục. Rồi lại làm vệ sinh cá nhân, thay đồ để chuẩn bị đến quán ăn của Ryeo Wook. Chỉ đơn giản là quần jeans và áo sơmi khoác ngoài với áo ba lỗ bên trong nhưng nhìn anh cũng đủ thấy anh đẹp đến mức nào. Đeo chiếc túi giống với chiếc túi của Hyuk Jae hay đeo, anh hít một hơi thật sâu rồi bước đi

Dong Hae đến tiệm bánh gần quán ăn, bước vào và đứng lựa một vài cái bánh. Một bữa sáng với bánh mì sandwich và một ly cafe đen như dự tính. Nhìn ly cafe trên bảng hiệu anh lại nhớ đến cậu. Phải rồi cậu rất ghét cafe, cậu lại ghét hơn cafe đắng nghét mà anh vẫn thường uống. Cậu đã từng ép anh uống sữa dâu giống mình nhưng anh kiến quyết không chịu uống. Rồi cậu cũng bỏ cuộc mà chỉ nói anh uống nước trái cây thay cho cafe, và anh đã đồng ý. Thế là anh gọi một ly nước cam thay cho cafe trong dự tính.

Bỗng cửa tiệm mở, là Hyuk Jae. Dong Hae quay lại nhìn cậu rồi cũng nở một nụ cười. Cậu nhìn anh bỗng đỏ bừng rồi cúi đầu bước đi. Sau khi thanh toán xong, anh bước qua cậu và trở ra. Cậu quay ngoắt lại dõi theo anh và lại tiếp tục chọn bánh cho buổi sáng. Hyuk Jae bước lại quầy thanh toán, đặt khây bánh lên bàn rồi lại lẩm nhẩm suy nghĩ. Ắt hẳn lại chỉ có một ly cafe thôi, anh lại sẽ bỏ đi bữa sáng của mình. Cậu tò mò, liệu anh có còn nhớ những điều cậu đã từng ép buộc anh thay đổi chúng không

"Xin lỗi...." - Cô nhân viên lên tiếng - "...tất cả của quý khách là 2200 won ạh"

"À vâng.... cảm ơn cô" - Hyuk Jae lấy tiền thanh toán rồi nhận lấy túi đồ ăn của mình trong khi chờ được thối tiền - "À, xin lỗi cô...."

"Dạ vâng ?"

"Cho tôi hỏi anh chàng khi nãy đã mua gì thế ạh ?"

"À, anh ta mua hai miếng sandwich kẹp jambon và phô mai kèm theo một ly nước cam thưa quý khách"

"À vâng. Cảm ơn cô"

Cậu chợt nhoẻn nụ cười nơi khóe môi, thì ra anh vẫn còn nhớ những điều đấy, những điều mà cậu đã từng nhõng nhẽo như một đứa con nít, phụng phịu và cả giận hờn để anh phải thay đổi. Dong Hae của cậu vẫn như ngày trước khi cậu còn bên cạnh, vẫn luôn ghi nhớ những điều mà cậu đã dặn anh nên thay đổi. Bỗng cậu cảm thấy trái tim như đang nhảy múa, vui thật, hạnh phúc thật. Cậu cầm túi đồ của mình ra khỏi tiệm bánh mà tinh thần trở nên phấn chấn hơn.

Ông trời..........Một khi trái tim đã ghi nhớ, mãi không phai mờ

Bước vào quán ăn, cậu thấy 7 người nhân viên phục vụ của quán, và cả anh là 8 đều đang dàn hàng đứng, lắng nghe Ryeo Wook nói gì đó. Khi cậu bước vào, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cậu. Hơi ngượng nghịu cậu cúi chào rồi sải bước vào trong. Ryeo Wook nhìn Hara mỉm cười, chợt gật đầu nhẹ rồi cậu ta lại nghiêm nghị quay ra. Hyuk Jae bước vào đứng cạnh Hara, tính hỏi chuyện gì đang xảy ra thì cậu bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cậu, sâu lắng và yên bình. Thôi rồi, tim cậu lại lên tiếng rồi.

"Mọi người nghe đây, tuần sau tôi sẽ cho mọi người đi du lịch Pattaya Thái Lan để nghỉ phép, toàn bộ chí phí được tôi bao trọn gói....." - Ryeo Wook dõng dạc, điều ấy khiến mọi người bỗng sững sốt, tận Thái Lan cơ đấy - "....trong vòng 10 ngày"

"Wow...." - Toàn bộ nhân viên vỗ tay

"Mọi người hãy xem như đây là một chuyến du lịch mà tôi thưởng cho mọi người đã làm việc vất vả trong suốt năm qua để giúp tôi mở rộng thương hiệu...." - Cậu ta lại tuyên bố và sau đó là một tràng vỗ tay - "....riêng Dong Hae, vì hyung mới vào làm nên hyung sẽ phải ở lại quán làm việc trong lúc mọi người đi nghỉ mát"

"Hả ? Một mình hyung ?" - Dong Hae bất ngờ

"Đúng vậy" - Ryeo Wook gật đầu - "Có ai muốn ở lại không, Hyuk Jae hyung ?"

"Hyung ?" - Hyung Jae ngớ người

"Ừhm"

"À thì....." - Cậu cũng tiếc chuyến du lịch nhưng cậu cũng vừa sợ anh phải vất vả làm một mình trong 10 ngày đó

"Thôi khỏi, hyung ở lại đi" - Ryeo Wook phẩy tay, quyết định không chờ câu trả lời của cậu

"Ơ...." - Cậu lại ngớ người ra

"Vậy đi, mọi người bắt đầu làm việc, bây giờ cũng là cuối tuần, đầu tuần tới mọi người bắt đầu lên đường. Ok ?"

"Yes sir"

Rồi mọi người lại tản ra làm việc trừ Hyuk Jae và Dong Hae. Cậu bẻn lẻn nhìn anh rồi lại trốn cái ánh mắt sâu hút của anh dành cho mình. Dong Hae không phản kháng vì chỉ cần có cậu bên cạnh, dù có phải làm mệt nhọc đến đâu anh cũng chấp nhận. Ryeo Wook cố nén nụ cười của mình lại, nuốt ực một cái rồi lấy lại khuôn mặt nghiêm nghị. Cậu lại gần, nhìn hai con người đang xấu hổ nhìn nhau, không khí ngượng ngùng làm sao

"Này, hyung đi làm việc đi" - Ryeo Wook vỗ vai anh - "Chỉ có ngày hôm nay là có người gíup anh chứ tuần sau không có ai đâu đó"

"Hyung biết rồi" - Dong Hae đáp

"Cả hyung nữa" - Ryeo Wook nhìn cậu - "Vì em tin tưởng hyung mới kêu hyung ở lại phụ em trông cửa tiệm đó"

"Em không đi sao ?" - Hyuk Jae hỏi, có vẻ hơi hụt hẫng

"Hyung muốn em đi lắm hả" - Cậu ta chống nạnh, vờ gằn giọng mạnh hơn

"Khô-ng.."

"Ừhm, vậy thì được" - Ryeo Wook cười - "Em sẽ ở lại chỉ đạo hai người"

"Cho em ở lại nữa" - Hara lên tiếng

"Nếu em thích thì ok thôi" - Ryeo Wook trả lời - "Rồi thôi, làm việc đi...."

"Ok !" - Hara nói, Dong Hae và Hyuk Jae cũng nói theo

"Tuần sau sẽ rất là mệt nhọc đấy" - Cái con người nhỏ bé ấy lại nhếch mép cười - "Go ! Job job job !"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: