Chương 47. Hoan ái triền miên (10-H++)

Hòe Giang Cốc, ánh trăng như một tấm màn lụa bạc phủ xuống cảnh vật, tạo nên không gian mờ ảo đầy mê hoặc.

Tiếng nước suối róc rách hòa cùng hơi sương dịu nhẹ, tất cả như một bức tranh tĩnh lặng, chỉ có Chu Yếm đứng đó, trở thành điểm nhấn rực rỡ giữa màn đêm.

Y đứng giữa dòng suối, nước chảy nhẹ qua gót chân, những tia sáng từ mặt trăng phản chiếu trên làn nước long lanh như dát bạc.

Từng giọt nước trượt dài trên làn da trắng nhợt của y, để lại những vệt sáng như sương mờ. Mái tóc trắng dài buông xõa, ướt đẫm, bám hờ trên bờ vai gầy và tấm lưng thon gọn.

Y khẽ cúi đầu, đưa tay vốc nước rửa mặt. Làn nước mát lạnh nhưng lại chẳng thể xua tan cơn phiền muộn đang vương trên hàng mi dài của y.

Đôi mắt đỏ rực khép hờ, như đang thả hồn vào dòng nước, để tâm trí chìm trong yên tĩnh hiếm hoi.

Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên từ phía bờ suối. Nhẹ thôi, nhưng đủ khiến không gian như đông cứng lại. Chu Yếm mở mắt, quay đầu về phía âm thanh.

Ly Luân bước ra từ bóng tối, dáng người cao lớn nổi bật dưới ánh trăng. Hắn khoác trên người bộ áo đen đơn giản, nhưng không giấu nổi khí chất cao ngạo.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên cơ thể Chu Yếm, ánh nhìn ấy như một ngọn lửa âm ỉ nhưng lại đủ sức thiêu đốt mọi thứ.

“A Ly, ngươi làm gì ở đây?” Chu Yếm hỏi, giọng có chút bối rối nhưng lại không che giấu được một tia giận dỗi.

Ly Luân không trả lời ngay, chỉ chậm rãi bước về phía y, đôi mắt như khắc sâu từng đường nét của Chu Yếm. Hắn cởi áo choàng ngoài, để lộ thân hình rắn rỏi, từng đường nét rõ ràng dưới ánh trăng.

“Ta chỉ muốn chắc chắn ngươi không trốn tránh ta nữa thôi.” Hắn cười nhạt, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự trêu chọc.

“A Ly, ngươi…” Chu Yếm cắn môi, ánh mắt đỏ rực khẽ lóe lên, nhưng chưa kịp nói gì thì Ly Luân đã bước vào dòng nước, đến gần y hơn.

Hơi nước bao quanh cả hai, như tạo thành một bức màn mỏng manh che đi không gian đầy cám dỗ. Ly Luân dừng lại trước mặt Chu Yếm, khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở của hắn phả nhẹ lên gương mặt y.

“Ngươi biết không, A Yếm?” Ly Luân cúi đầu, giọng nói thì thầm bên tai y, đầy ý vị.

“Dù là ánh trăng, là nước suối, hay bất kỳ thứ gì trên đời này, cũng không thể đẹp bằng ngươi.”

Chu Yếm đỏ mặt, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Ngươi thật biết cách nói lời đường mật.”

Ly Luân khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc ướt dính trên má Chu Yếm ra sau tai, động tác dịu dàng nhưng lại chứa đầy sự chiếm hữu.

“Đó không phải đường mật, mà là sự thật.”

Chu Yếm định nói gì đó, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Ly Luân như cuốn lấy y, khiến y không thể dời mắt.

Ly Luân chậm rãi đưa tay chạm vào gò má Chu Yếm, rồi trượt xuống cổ, đầu ngón tay hắn như để lại một luồng nhiệt lan tỏa khắp cơ thể y.

“A Ly, ngươi…” Chu Yếm khẽ run, giọng nói nghẹn lại.

“Suỵt.” Ly Luân đặt một ngón tay lên môi y, ngăn không cho y nói thêm.

“Đừng nói gì cả. Hãy để ta chăm sóc ngươi.”

Dưới ánh trăng và hơi nước mờ ảo, Ly Luân từ từ kéo Chu Yếm lại gần, sự gần gũi giữa họ không còn khoảng cách.

Mỗi động tác của hắn đều dịu dàng nhưng lại tràn đầy sự chiếm hữu, như muốn khẳng định rằng y thuộc về hắn, mãi mãi.

Bàn tay của Ly Luân khẽ trượt xuống, từ cằm y di chuyển dọc theo bờ cổ, rồi dừng lại nơi vòng eo thon gọn.

Từng cử chỉ đều dịu dàng nhưng không che giấu được sự chiếm hữu mạnh mẽ, như muốn khẳng định rằng y chỉ thuộc về hắn.

-Vật nhỏ, ta chủ động lâu như thế lần này ngươi chủ động được không?

-Nhưng ta...

-Vật nhỏ, ta chỉ ngươi, xoay người lại nhé.

Chu Yếm giữ dùng yêu lực giữ vững lấy cơ thể, xoay người theo lời mà Ly Luân, vừa xoay lại chính giữa mông như chạm phải vật đó của Ly Luân đang cương cứng chỉ thẳng vào lỗ huyệt giữa hai mông y.

-A Ly...

-Mau cọ xát vào đi, ngươi sẽ thoải mái hơn
Bị Ly Luân trêu chọc, chơi đùa lỗ huyệt nóng lên cơ thể như có một dòng nhiệt nóng sôi sụt trong cơ thể, khao khát mong muốn được Ly Luân cho thứ kia vào bên trong.

-Khó chịu lắm đúng không, vật nhỏ, ngươi cầm lấy nó tự cho vào cơ thể ngươi đi.

-Đừng mà...A Ly

-Nếu ngươi không tự cho vào ta cũng sẽ không cho ngươi

Ly Luân mặt dù rất muốn chiếm lấy cơ thể y nhưng vẫn cố gắng têu đùa, mọi lần đều là y chủ động cũng muốn Chu Yếm cảm nhận nó.

Chu Yếm cuối cùng cũng bị Ly Luân têu đùa ngoài lỗ huyệt nhỏ mà sắp không chịu nổi.

Hắn đưa tay về phía sau nắm lấy côn thịt của Ly Luân đưa vào lỗ huyệt rồi từ lùi lại một bước côn thịt cắm sau vào trong nơi tư mật, Chu Yếm “ư....” “Vẫn là cơ thể vật nhỏ thành thật hơn lời nói”

Cơ thể cả hai người như hòa nhập vào một cùng một dòng nước, tiếng nước chảy cùng tiếng cơ thể hai người va chạm nhau

“ A Ly...sâu..quá a ~, chịu không nổi...A...”  tiếng rên rỉ của Chu Yếm rất kiều diễm, Ly Luân càng mãnh liệt hơn, mỗi lần đâm sâu vào cùng yêu lực truyền vào, cơ thể ngày càng tốt lên nhưng chỗ đó mỗi ngày bị Ly Luân hành hạ rất đau, Chu Yếm đau đến rơi nước mắt.

“Đừng quá mạnh như vậy...a~~~um...umh...đau ta”
“Xin ngươi, nhẹ một chút...a..umh, ư ...ư...”

tiếng rên rỉ sung sướng kèm theo tiếng nức nở của Chu Yếm. Không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng nước róc rách và hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.

Giữa dòng nước mát lành, họ tìm thấy sự kết nối không chỉ từ thể xác mà còn từ tâm hồn, như thể mọi nỗi đau, mọi khó khăn đều tan biến, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này.

3 ngày sau

Ánh trăng rọi xuống Hòe Giang Cốc, phủ lên cảnh vật một lớp ánh sáng bạc huyền ảo. Dòng suối nhỏ róc rách như một bản hòa ca dịu dàng, nhưng bầu không khí lại tràn ngập sự căng thẳng.

Chu Yếm nằm trên tấm thảm mềm dưới gốc cây hòe cổ thụ, mái tóc trắng xõa tung, gương mặt có chút nhợt nhạt. Bàn tay y khẽ nắm chặt lấy tay Ly Luân, ánh mắt đỏ rực nhìn hắn đầy phức tạp.

“Ngươi chắc chắn muốn làm điều này sao, A Ly?”
Giọng Chu Yếm khẽ run, vừa lo lắng vừa mâu thuẫn.

Ly Luân ngồi quỳ gối bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự kiên định. Hắn nắm chặt tay Chu Yếm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của y, như để trấn an.

“Ta đã quyết định từ lâu rồi.” Ly Luân trầm giọng nói, giọng nói ấm áp nhưng không cho phép từ chối.

“Nó là đứa bé của chúng ta. Chỉ khi trở về trong cơ thể ngươi, nó mới có thể phát triển một cách hoàn chỉnh.”

“Nhưng ngươi sẽ tổn thương…” Chu Yếm ngập ngừng, ánh mắt lóe lên sự đau lòng.

Ly Luân cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng.

“Ta đã cân nhắc rất kỹ. Chỉ cần ngươi an toàn, đứa bé an toàn, thì dù có tổn thương thế nào cũng không quan trọng với lại với ta một chút tổn thương này chẳng khác nào bị dao cắt trúng tay”

Chu Yếm im lặng, cắn chặt môi. Y không muốn nhìn thấy Ly Luân phải hy sinh vì mình nữa, nhưng cũng biết rõ rằng đây là cách duy nhất để đứa bé có thể sống sót.

Ly Luân đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Chu Yếm, ánh mắt hắn sáng rực trong đêm tối.

“Tin ta, A Yếm. Ta sẽ không để ngươi hoặc đứa bé gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”

Dưới ánh trăng, Ly Luân ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển linh lực. Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ bỗng chốc bao quanh hắn, chiếu sáng cả không gian.

Hắn đặt tay lên ngực mình, nơi nội đan tỏa ra ánh sáng ấm áp. Từ bên trong, một luồng khí lấp lánh mang theo hơi thở sinh mệnh của đứa bé dần dần hiện ra, nhẹ nhàng như cánh hoa đang nở rộ.

Chu Yếm nhìn chằm chằm vào luồng sáng ấy, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Y có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé kia đang dao động, như một đốm lửa nhỏ trong đêm tối, vừa yếu ớt nhưng lại kiên cường vô cùng.

“Đừng sợ, nó sẽ an toàn.” Ly Luân trầm giọng nói, ánh mắt không rời khỏi Chu Yếm.

Hắn cẩn thận đưa luồng sáng ấy về phía bụng Chu Yếm. Một luồng khí ấm áp bao quanh cả hai, tựa như thiên địa cũng đang chứng kiến giây phút thiêng liêng này.

Chu Yếm khẽ nhắm mắt, cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ với đứa bé. Y có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng của sinh mệnh ấy, như thể nó đang chào hỏi y.

Khi luồng sáng hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể Chu Yếm, một luồng yêu lực mạnh mẽ bỗng bùng lên. Y khẽ rên lên, cả cơ thể run rẩy trong chốc lát. Ly Luân lập tức truyền linh lực để ổn định cơ thể y, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng Chu Yếm, giọng nói trầm ấm:

“Nó ở đây rồi, rất ổn định. Ngươi cảm nhận được không?”

Chu Yếm mở mắt, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng ánh mắt đã tràn ngập sự xúc động. Y đặt tay lên bụng mình, cảm nhận yêu khí nhỏ bé nhưng mạnh mẽ ấy đang quấn lấy yêu lực của y, như thể đang tìm kiếm sự che chở.

“Ta cảm nhận được… Nó rất mạnh mẽ.” Y thì thầm, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.

Ly Luân khẽ cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y. “Nó là con của chúng ta, làm sao có thể yếu được?”

Chu Yếm nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng và bất an đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Cả hai ngồi bên nhau, dưới ánh trăng sáng, như thể thời gian đã dừng lại để chứng kiến giây phút hạnh phúc ấy. Đứa bé đã trở về, và họ sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top