Chương 16. Chu Yếm đối đầu với Phỉ (H nhẹ)
- A Ly, ta thật sự yêu ngươi mà
Những lời nói xa cách của Ly Luân, ánh mắt lạnh lùng của người từng là tất cả với hắn, không hề giống với bản tính vốn có của A Ly.
Hắn lặng lẽ rời khỏi căn phòng, đi đến ngọn núi phía xa, nơi hắn cảm nhận được một luồng khí lạ. Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Phỉ đang đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nham hiểm.
-Là ngươi! - Chu Yếm gằn giọng.
- Ngươi đã làm gì A Ly?
Phỉ chậm rãi quay lại, ánh trăng phản chiếu lên gương mặt điển trai nhưng đầy tà khí của hắn.
-Ta chỉ nói ra sự thật mà ngươi đã cố giấu. Ly Luân xứng đáng biết ngươi là loại người như thế nào.
-Ngươi không hiểu gì cả!
Chu Yếm tức giận bước tới, đôi mắt đỏ rực, lệ khí xung quanh hắn bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ. “Ngươi chỉ đang ly gián chúng ta!”
Phỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng bận tâm.
-Ly gián? Không, Chu Yếm. Ta chỉ đang giúp Ly Luân nhìn rõ con người thật của ngươi mà thôi.
Ngươi tưởng ngươi xứng đáng với tình cảm của hắn sao? Kiếp trước ngươi đã phụ hắn, kiếp này lại muốn làm hắn đau khổ thêm lần nữa à?
Không còn kìm nén được nữa, Chu Yếm lao tới, tung một chưởng về phía Phỉ. Phỉ nhanh chóng né được, nụ cười trên môi càng thêm mỉa mai.
-Ngươi mất kiểm soát rồi, Chu Yếm. Chẳng phải ngươi luôn tự hào rằng mình yêu Ly Luân hơn bất cứ điều gì sao? Thế mà bây giờ lại để hắn xa lánh ngươi chỉ vì vài câu nói của ta.
“Ngươi câm miệng!” - Chu Yếm gầm lên, tung ra liên tiếp những đòn tấn công.
Hai luồng yêu khí và lệ khí giao nhau giữa không trung, tạo thành những cơn gió mạnh cuốn bay cả cây cối xung quanh.
Phỉ không hề yếu thế, hắn đáp trả bằng những đòn đánh sắc bén và tàn nhẫn, nếu là hắn của quá khứ Phỉ căn bản cũng không đỡ nổi mấy chiêu của Chu Yếm.
“Ngươi không hiểu gì về ta và A Ly!” - Chu Yếm hét lớn, đôi mắt đỏ rực, cơ thể tỏa ra lệ khí nồng đậm hơn bao giờ hết.
“Hiểu chứ, rất rõ nữa là đằng khác.” - Phỉ cười lạnh, một tia sáng bắn ra từ bàn tay hắn, nhắm thẳng vào ngực Chu Yếm.
Chu Yếm không kịp né, đòn tấn công ấy khiến hắn lùi lại vài bước, máu rỉ ra từ khóe miệng. Nhưng hắn không lùi bước.
Trận chiến kéo dài đến khi cả hai đều kiệt sức. Chu Yếm đứng thở dốc, máu chảy từ nhiều vết thương trên cơ thể hắn.
Phỉ cũng chẳng khá hơn, áo hắn rách nát, một bên tay rũ xuống như không còn sức.
“Ngươi... bây giờ không thể thắng được ta...”- Phỉ cười nhạt, dù hơi thở hắn cũng đã yếu đi rõ rệt.
“Thắng thua không quan trọng.” - Chu Yếm gằn giọng. –“Điều quan trọng là ta sẽ bảo vệ A Ly, dù có phải trả giá bằng mạng sống.”
Ánh mắt kiên định của Chu Yếm khiến Phỉ thoáng chững lại. Nhưng rồi hắn lại bật cười, tiếng cười khô khốc vang vọng trong màn đêm.
“Vậy thì hãy xem xem, liệu ngươi có bảo vệ được hắn hay không, khi mà chính ngươi mới là kẻ làm tổn thương hắn nhiều nhất.”
Phỉ nói xong liền biến mất trong làn khói đen, để lại Chu Yếm đứng đó, cô độc và đầy đau đớn.
Chu Yếm nhìn xung quanh, mùi máu tanh và lệ khí vẫn chưa tan hết. Hắn cảm nhận nỗi đau từ những vết thương trên cơ thể mình, nhưng lòng hắn đau đớn hơn cả.
-A Ly... ta sẽ không để ngươi phải chịu tổn thương nữa. Dù là Phỉ, hay bất cứ ai khác, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
Ánh mắt hắn ánh lên sự kiên định. Dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, hắn cũng quyết tâm hàn gắn mối quan hệ với Ly Luân và bảo vệ người mà hắn yêu thương nhất.
Sau khi trở về tránh cho Ly Luân lo lắng, hắn dùng yêu lực chữa vết thương bên ngoài trước, nội thương bên trong không nhẹ. Ít nhất cũng nửa tháng mới ổn định...
Ly Luân ngồi một mình bên bờ hồ, ánh trăng phản chiếu lên mặt nước, tựa như những mảnh ký ức vỡ vụn đang trôi nổi trong lòng hắn.
Trong tay hắn là một chiếc lọ nhỏ, chứa đựng chất lỏng trong suốt như nước mắt – nước mắt giao nhân mà Phỉ đã đưa.
Phỉ đã nói "Chỉ cần ngươi nhỏ giọt nước này vào mắt, tất cả những gì ngươi từng quên sẽ hiện về rõ ràng. Ngươi sẽ biết được kẻ thật lòng với ngươi, và kẻ đã phản bội ngươi."
Lời nói ấy ám ảnh Ly Luân. Hắn do dự, nhưng cuối cùng, lòng khao khát tìm kiếm sự thật đã khiến hắn mở lọ nước mắt giao nhân ra.
Khi giọt nước chạm vào đôi mắt, thế giới xung quanh hắn như biến đổi. Một cơn gió lạnh lẽo lùa qua, mang theo những mảnh ký ức hỗn độn ùa về.
Hắn thấy mình của kiếp trước, đứng giữa nhân gian, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Chu Yếm bước đi, bên cạnh là những con người mà hắn gọi là bằng hữu. Những con người ấy cười đùa vui vẻ, trong khi hắn chỉ lặng lẽ đứng từ xa, lạc lõng.
Hắn thấy mình đối mặt với Chu Yếm trong một trận chiến. Chu Yếm, với ánh mắt lạnh lùng, đánh hắn trọng thương cùng Bạch Trạch thần nữ– Triệu Uyển Nhi phong ấn hắn.
Hắn thấy Chu Yếm đứng bên Văn Tiêu, một nữ nhân với dáng vẻ yếu đuối. Chu Yếm chăm sóc cô ta, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến trái tim hắn đau nhói.
Hắn thấy chính mình bị phong ấn, ánh mắt Chu Yếm đầy vẻ quyết đoán và xa cách.
Ký ức tràn về như một cơn sóng dữ, cuốn đi tất cả lý trí còn sót lại trong lòng Ly Luân. Hắn run rẩy đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu vì đau đớn.
Phỉ không nói sai. Tất cả đều rõ ràng trước mắt hắn. Kiếp trước, hắn đã yêu Chu Yếm đến dại khờ, nguyện theo hắnđể xuống nhân gian, chỉ mong được bên cạnh người đó. Nhưng đổi lại, hắn chỉ nhận về sự phản bội, sự ruồng bỏ.
Chu Yếm đã chọn con người. Chọn Triệu Uyển Nhi, chọn Văn Tiêu. Những con người ấy quan trọng đến mức hắn – Ly Luân, kẻ yêu hắn nhất – bị xem thường, bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
“Chu Yếm...” - Ly Luân thì thầm, giọng nói mang theo sự đau đớn và tức giận.
- Ngươi nói yêu ta, nhưng ngươi tổn thương ta
Trong lòng hắn, tình yêu dần biến thành hận thù.
Điều Ly Luân không biết, là nước mắt giao nhân mà hắn sử dụng đã bị Phỉ yểm lên tà thuật. Những ký ức hiện về không hoàn toàn đúng sự thật.
Phỉ đã cố tình bóp méo những hình ảnh trong quá khứ, biến những khoảnh khắc yêu thương của Chu Yếm thành những lần phản bội. Hắn thêm thắt những chi tiết khiến Ly Luân hiểu lầm, khiến nỗi đau của hắn ngày một sâu sắc hơn.
Phỉ đứng từ xa, ẩn mình trong bóng tối, nhìn Ly Luân với ánh mắt thỏa mãn.
-Ngươi phải biết, hận thù mới là thứ mạnh mẽ nhất, Ly Luân à. Chỉ khi ngươi hoàn toàn căm ghét hắn, ta mới có cơ hội lấy đi những gì thuộc về hắn
Ly Luân trở về, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Yếm.
“A Ly... ngươi”- Chu Yếm bước tới, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút bất an.
- Ngươi sao thế? Gần đây ngươi luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách với ta như vậy
-Xa cách? - Ly Luân bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy chua xót
- Chu Yếm, ngươi còn nhớ kiếp trước không?
Câu hỏi bất ngờ khiến Chu Yếm ngỡ ngàng. Hắn gật đầu, đôi mắt hiện lên chút đau lòng.
-A Ly, ta...ta nhớ. Nhưng những chuyện đó... ta không muốn ngươi đau khổ vì chúng nữa, ta sống lại mang theo kí ức lúc trước, ta thật sự muốn bù đắp cho ngươi.
“Không muốn ta đau khổ?” - Ly Luân tiến lên một bước, giọng nói sắc lạnh.
- Vậy còn nỗi đau mà ngươi đã gây ra cho ta thì sao? Ngươi đã quên hết rồi sao?
Chu Yếm khựng lại, không hiểu vì sao Ly Luân lại trở nên như vậy.
-A Ly, ta không biết ngươi đang nói gì. Nhưng ta thề với ngươi, kiếp này hay kiếp trước ta chỉ yêu mình ngươi.
-Thề? - Ly Luân cười nhạt. - Thề như ngươi đã cùng Triệu Uyển Nhi phong ấn ta ? Như cách ngươi bảo vệ Văn Tiêu?
Nghe đến những cái tên ấy, Chu Yếm giật mình.
-Là Phỉ đã nói với ngươi những chuyện này?
-Không ai nói cả! - Ly Luân cắt ngang, lệ khí tỏa ra mạnh mẽ.
- Tất cả đều là sự thật. Chu Yếm, ngươi đã phản bội ta. Kiếp trước ngươi đã khiến ta đau đớn đến chết đi sống lại. Kiếp này, ta sẽ không để ngươi làm tổn thương ta thêm một lần nào nữa.
Chu Yếm đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng ánh mắt của Ly Luân khiến hắn đau đớn hơn bất cứ vết thương nào.
-A Ly, ta xin ngươi... đừng để hận thù che mờ lý trí. Ngươi phải tin ta, ta thật sự chỉ yêu mình ngươi.
Ly Luân nắm lấy cằm Chu Yếm cười lạnh, vậy thì ngươi chứng minh đi. Hắn kéo Chu Yếm lên giường mạnh bạo đẩy y xuống giường.
-A Ly không được mà, ta hôm nay có chút không khoẻ
Ly Luân không muốn nghe thấy, hắn xé rách y phục trên người Chu Yếm. Phía dưới nhanh chóng xâm nhập vào bên trong Chu Yếm ra sức ra vào....
- A...A Ly...đừng... dừng lại đi
Chu Yếm dùng chút sức lực kháng cự Ly Luân.
- A Ly xin ngươi...á...um...đau a....hic
- Chu Yếm ngươi giây trước nói yêu ta, giây sau không cho ta đụng vào. Ngươi đây là yêu ta sao?
Ly Luân đè Chu Yếm dưới thân mặt sức, giữ chặt hai tay Chu Yếm. Môi bị Ly Luân khoá chặt, Chu Yếm không còn sức nữa liền nằm yên, mắt nhắm nghiền , nước mắt rơi trên gò má mặc cho Ly Luân thát loạn trên cơ thể mình.
- Ngươi khóc cái gì hả...
Nhưng Chu Yếm không đáp. Ly Luân đứng dậy quay lưng bỏ đi, để lại nằm trên giường với cơ thể đầy dấu hết hoan ái, trái tim tan nát. Trong lòng hắn, nỗi đau bị người mình yêu hiểu lầm đang gặm nhấm từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top