FanFix Đạo Tình: Tề Mặc - Ly Tâm

Chương 1: Nghi Ngờ.

Tác giả: Nam Cung Linh

Beta: Ngược Ái.

- Tề Thiên Vũ, con đứng lại, để mẹ bắt được con con chết chắc!

- Mẹ đứng lại, đừng đuổi nữa, để con thoát được nhất định con sẽ bỏ đi!

Tề Thiên Vũ cong đuôi chạy khắp cả căn phòng. Từ lúc cậu từ chỗ Jiaowen lão đại trở về, Ly Tâm bày ra bộ mặt “thần giữ cửa” đuổi theo cậu mãi không thôi. Nhất định phải trả thù vụ “nội hàm” của Thiên Vũ mới vừa lòng.

Tề Gia hôm nay lại được ngày rất ồn ào náo nhiệt. Ngay từ sáng sớm trên dưới Tề Gia đã được chứng kiến màn rượt đuổi của Tề Phu Nhân và Tề Thiếu Gia có một không hai… À mà không phải, đó là màn rượt đuổi xảy ra như cơm bữa mới đúng

- Lão đại, kế hoạch hôm nay…

Hắc Ưng đưa ly trà cho Tề Mặc rồi đưa hai tay lên day day thái dương. Tất nhiên từ hồi Ly Tâm lên làm chủ mẫu, Tề Gia đã không còn yên tĩnh như trước. Nhưng khi có thêm Tề Thiên Vũ thì chính thức biến thành cái chợ rồi.

- Kệ họ. Nói đi.

Người đàn ông ngồi trên sofa dường như chẳng mấy quan tâm tới những chuyện đang diễn ra, hai mắt vẫn đăm chiêu nhìn về tập tài liệu trước mặt. Thân mình to lớn ngả vào phía sau ghế, đôi chân dài vắt chéo. Mặc dù tư thế ngồi rất nhàn hạ, nhưng từ người Tề Mặc vẫn toát ra bá khí của bá chủ hắc đạo.

Rầm! Tề Thiên Vũ chạy thật nhanh vào phòng rồi khoá trái cửa phía trong.

- Tiểu Vũ sẽ bỏ đi. Tiểu Vũ hông muốn ở nhà nữa.Tại sao daddy ngày nào cũng được tắm với mami còn Tiểu Vũ thì không được? Quá bất công, bất công aaa.

Ly Tâm mệt mỏi dựa người vào cửa. Chẳng hiểu Jiaowen kia nói gì mà mới sáng ra Tiểu Vũ mặc dù vừa chạy vừa làm loạn trong phòng cô, sống chết muốn tắm cùng cô.

Cái tính khí này…ai dám nói không phải con trai Tề Mặc chứ?

Đúng là đại biến thái sinh ra tiểu biến thái mà. Quay đầu lại, cô nhìn chăm chăm vào Tề Mặc, hỏi:

- Tề Mặc! Anh đã nói gì khiến Tiểu Vũ đòi bỏ nhà đi?

- “Nhốt nó vào Hắc Lao.

Tề Mặc bình tĩnh nói ra câu trả lời, cứ như đó là điều hiển nhiên vậy. Hắc Lao? Ly Tâm mở to mắt trừng người đang ngồi trên ghế. Hết đe dọa cô giờ lại đến con trai sao?

- Tề! Con chỉ là muốn t.. – Cô nói chưa hết câu Tề Mặc đã quay sang trừng mắt khiến Ly Tâm nghẹn họng, không dám thốt ra nửa câu còn lại.

- Em còn dám nói?

Ly Tâm âm thầm bĩu môi. Hừ, dù sao con trai cô mới có ba tuổi nha, hung dữ gì chứ?

- Tề! Sao nói chuyện với em mà anh lại nhìn vào Đống tài liệu đó chứ? – Ly Tâm đẩy lui đống giấy ra xa, thật khó chịu mà. Gần đây Tề Mặc một ngày 24h thì luôn dành 10h để ngủ, 2h để ăn, 10h để làm việc và 2h để nói chuyện với cô.

- Đừng náo loạn.

Chỉ một câu đơn giản như vậy cũng đã tỏ rõ Tề Mặc đang không vui chút nào. Ly Tâm so vai đứng sang bên cạnh. Thật kì lạ, trước đây dù khi sinh xong Tiểu Vũ, Tề Mặc vẫn luôn quấn quýt lấy cô, gần như tối nào cũng…. Vậy mà chẳng hiểu sao hai tuần nay Tề Mặc bỗng dưng thay đổi đột ngột.

Khi ngủ chỉ ôm cô ngủ chứ không làm gì hết. Lần nào nói chuyện cũng nhanh nhanh chóng chóng đổi chủ đề rồi bắt cô đi ngủ sớm, không thì cũng kiếm lí do phải sử lí công việc.

Hay là… Tề Mặc có người con gái khác?

Điều này không có khả năng nha. Chẳng phải trước đây Tề Mặc không gần nữ giới – trừ cô ra sao? Nhưng biết đâu, khi cưới Tề Mặc thay đổi tính rồi? Có thể lắm chứ. Nhìn đám Lam Tư, Ngô Sâm sau khi lấy vợ cũng thay đổi hết đấy thôi. Ly Tâm chau mày suy nghĩ, bất giác đưa mắt lên quan sát Tề Mặc.

Cảm nhận được tầm mắt của Ly Tâm, Tề Mặc ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Mày kiếm nhíu lại, hạ giọng hỏi:

- Em muốn nói gì? – Tề Mặc trong ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô.

Ly Tâm vội vàng cụp mắt xuống. Tề Mặc là ai chứ? Nếu cô nói dối nhất định sẽ bị phát hiện ngay. Mà nếu cô nói thật thì không tránh khỏi Tề Mặc nhất định sẽ nổi giận lôi đình đi. Nhanh chóng ngẩng đầu lên, Ly Tâm cười hì hì nhìn Tề Mặc đáp:

- Không có gì. Em đi gọi bảo mẫu giúp Thiên Vũ tắm rửa. Anh cứ làm việc đi.

Nhanh chóng bước ra khỏi phòng, Ly Tâm vội vã đi tới phòng của Tề Thiên Vũ. Đằng sau, Tề Mặc trầm lặng không nói gì. Có cái gì mà cô ấy phải hốt hoảng như vậy? Đang muốn đứng dậy, Hắc Ưng bên cạnh bỗng lên tiếng:

- Lão đại, đối tác muốn trao đổi lại điều kiện.

- Nối máy đi. – Tề Mặc thâm trầm ra lệnh.

Ly Tâm vừa đi vừa suy nghĩ. Nếu bây giờ hỏi đám Hồng Ưng, nhất định họ sẽ nói “không” hoặc “không biết”. Luật lệ của Tề Mặc quá rõ ràng, không cho phép thuộc hạ xen vào việc riêng tư của hắn. Mà dù có biết, với tính cách “trung thành” của họ, nhất định cũng không chịu nói cho cô biết.

Suy nghĩ một lúc lâu, Ly Tâm liền đưa ra quyết định. Hỏi trực tiếp cũng không được, gián tiếp cũng không được, vậy chỉ còn một cách: theo dõi Tề Mặc.

Bước chân vừa tới trước cửa phòng Tiểu Vũ, cô liền quay người đi tới thư phòng của Tề Mặc. Do đang mải suy nghĩ, Ly Tâm không để ý phía sau cánh cửa đó, có một cái đầu nhỏ lấp ló nhìn theo cô ở phía sau.

Tới thư phòng, Ly Tâm đưa tay nhìn tập tài liệu lúc nãy Hắc Ưng đưa cho Tề Mặc. Nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt cô dừng lại ở đoạn “Trao đổi với đối tác vào lúc 14h p.m ở khách sạn XX…”. Nhíu chặt lông mày, trao đổi với đối tác vì sao phải tới khách sạn?

Cô nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị mọi thứ. Nơi đầu tiên Tề Mặc tới là trụ sở lưu trữ và chế tác vũ khí của Bạch Ưng. Đâu ai biết thật sự có anh tới đó để làm việc hay không? Xem ra, lần này cô sẽ phải đột nhập vào “hang ổ” của Bạch Ưng rồi

Chương 2: Đột nhập.

Người viết: Ngược Ái.

Ly Tâm đứng trước cửa sổ, khoanh tay trước ngực nhìn chiếc xe Cadillac chuyển bánh mang theo Tề Mặc cùng đám Hồng Ưng, Hắc Ưng rời đi.

Xoay người đi tới tủ quấn ào, cô chọn cho mình một bộ quần áo màu đen co giãn hơi bó sát với thân mình. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô bị Tề Mặc phát hiện là kẻ lấy cắp ngọc bội cũng bởi cách ăn mặc không hợp lý.

Từ đó Ly Tâm liền hiểu ra một điều, mỗi khi hành sự càng gọn gàng càng tốt. Chuẩn bị tốt mọi thứ, búi cao mái tóc lên, Ly Tâm cầm theo túi xách đựng máy tính cùng tài liệu nhanh chóng rời đi.

Bước xuống dưới đại sảnh, đi thẳng xuống tầng hầm.  Tùy ý khoác thêm chiếc áo khoác ngoài màu ghi, Ly Tâm nhanh chóng mở cửa chiếc xe Ferrari màu xám bạc mà Tề Mặc đã đặt mua trước đó để tặng cô.

Quản gia của Tề Gia đứng đó, khom người cung kính nói:

- Chủ mẫu, người muốn ra ngoài ạ?

Ly Tâm mở cửa kính, tươi cười nói với quản gia:

- Tôi ra ngoài đi mua sắm chút đồ. Nếu Tề có hỏi ông cứ nói tôi đang đi shopping cùng với Tiểu Vũ. Được chứ?

Quản gia khẽ gật đầu, đáp:

- Vâng thưa chủ mẫu.

Ly Tâm hài lòng nâng cửa kính lên. Chân nhấn ga, chiếc xe màu bạc mau chóng biến mất khỏi cánh cổng Tề gia. Luật lệ của Tề gia rất rõ ràng, việc của chủ tử hạ nhân không được phép xen vào, nếu không sẽ phải tới Chấp Pháp Đường lĩnh hình phạt.

Đây chính là lí do vì sao quản gia không dám có nửa câu hỏi nào với Ly Tâm.

Vừa phóng xe, Ly Tâm nhanh chóng dở tài liệu mà cô “thuận tay” lấy được ở trong thư phòng Tề Mặc. Tập hồ sơ này là kiến trúc cũng như cách bố trí “hang ổ” của Bạch Ưng.

Lần trước khi Tề Mặc mang cô tới đây là đi từ  cổng chính vào, với tình cảnh hiện tại tất nhiên cô không thể xuất hiện ở đó được rồi. Như vậy chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.

Trụ sở này rộng khoảng 500m vuông, được chia làm 2 khu. Khu nghiên cứu và chế tác vũ khí nằm ở bên trái, khu thử nghiệm và sửa chữa vũ khí nằm ở phía bên phải.

Ở cửa chính được trang bị 2 lớp người bảo vệ. Muốn bước vào bên trong, phải nhập mật mã cùng xác nhận giọng nói mới có thể bước vào. Đối với một nhà sản xuất vũ khí, tài liệu về chế tác vũ khí mà lọt vào tay kẻ địch thì chẳng khác nào đưa mạng sống của mình kề trên lưỡi dao.

Nếu để người khác có thể dễ dàng đột nhập vào trụ sở như vậy, chẳng phải những người bảo vệ ở đó phải về quê cầy ruộng hết sao?

Lại nói, Bạch Ưng tính tình cẩn trọng, anh ta tự tay lập ra  một hệ thống phòng bị. Khi không có người ở trong, hệ thống này sẽ lập tức tạo ra một loạt bẫy ngầm nhằm ngăn cản kẻ xâm phạm: khí độc, bẫy hố, súng ống. Ly Tâm đọc lướt qua một lượt mấy trang đầu, những thứ này không phải là thứ cô tìm kiếm.

Nên nhớ, với một siêu trộm, nơi đột nhập có thể là bất cứ nơi nào chứ không nhất thiết phải vào bằng cửa chính . Mà có một nơi mà không ai nghĩ tới trộm sẽ vào bằng đường đó – cửa thoát hiểm. Một tay điều khiển vô lăng, một tay nhanh chóng dở tài liệu. Mất tầm 10 giây sau, Ly Tâm rốt cuộc đã tìm được thứ cô mong muốn.

Bạch Ưng quả thật chu toàn không thể chu toàn hơn. Ở cửa thoát hiểm, khi người ở bên trong đã thoát ra ngoài an toàn, bên trong sẽ có một hệ thống tự động nhả khí độc số 05 khiến đối thủ mất mạng trong vòng một phút để không thể đuổi theo họ.

Mặt khác, nếu có kẻ muốn xâm nhập bằng lối này hoàn toàn gặp bất lợi rất lớn. Bên trong thiết kế một loạt tia hồng ngoại cảm ứng, hai bên có gắn 4 chiếc camera theo dõi ở bốn góc, sàn nhà lại là sàn nhà cảm ứng với công nghệ tiên tiến nhất.

Chỉ cần đứng đó quá lâu tầm 10 giây, lập tức tiếng chuông báo động sẽ vang lên khắp tòa nhà. Muốn tắt tất cả hệ thồng này, duy nhất chỉ có công tác nằm ở cửa cầu thang. Có nghĩa chỉ có người bên trong mới có thể làm được điều đó.

Chết tiệt thật! Bạch Ưng này cẩn trọng quá mức mà. Nói cách khác, nếu Ly Tâm không xử lý tình huống nhanh, khẳng định là cô sẽ bị “tóm” và tình huống xấu hơn là có thể mất mạng ngay tại đó. Nếu Tề Mặc phát hiện cô ở đây, nhất định sẽ truy hỏi bằng được lí do vì sao cô xuất hiện?

Ly Tâm mà không đưa ra được lí do thỏa đáng thì việc cô nhận hình phạt là không thể bàn cãi. Suy tính một lúc lâu, Ly Tâm nhanh chóng nhấn ga lao vút tới địa điểm cần tới.

Ngoài trụ sở lưu trữ và chế tác vũ khí: 1h p.m.

Ly Tâm ôm máy tính đứng cách cổng sau khoảng 5m. Trong đầu không ngừng bắt “chất xám” hoạt động liên tục để lên kế hoạch hoàn mĩ nhất. Đôi bàn tay không ngừng nghỉ lướt trên mặt bàn phím, thâm nhập vào hệ thống nhằm gây nhiễu sóng cho camera. Quả thật Bạch Ưng đã bỏ rất nhiều công sức cho việc phòng bị nơi này.

Đôi bàn tay vẫn lướt trên bàn phím không ngừng nghỉ. Sau hơn 10 phút tranh đấu kịch liệt, cô chỉ có thể làm nhiễu sóng trong vòng 30 giây.

Vì cổng sau được trang bị hết sức cẩn trọng, lại được ngụy trang rất kĩ vậy nên Bạch Ưng không cho ai canh giữ ở đây hết. Một phần vì lo sợ kẻ địch phát hiện đây là cửa thoát hiểm – đường lui cuối cùng của bọn họ. Ly Tâm hít một hơi sâu, chuẩn bị bắt đầu hành động.

Chẳng hiểu sao toàn thân bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không phải cô đã bị Tề Mặc “huấn luyện” thành con sâu gạo chính gốc rồi chứ? Mấy hôm nay cô luôn thấy trong người mệt mỏi, đã thế lại rất hay ngủ ngày. Hay là cô bị bệnh gì rồi? Áp chế suy nghĩ hoảng loạn trong đầu, Ly Tâm mau chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có.

Tiến tới chiếc cổng được ngụy trang giống như một bức tường kia, trên bề mặt cửa được cài đặt một ổ khóa bằng mã số ẩn dưới lớp sơn. Tất nhiên với một siêu trộm như Ly Tâm, việc mở khóa bằng mã số chỉ là chuyện vặt vãnh. Mất 5 giây đễ xử lí ổ khóa, Ly Tâm thận trọng bước vào phía trong.

Bên trong, gian phòng được chiếu sáng bởi 3 chiếc đèn nằm chính giữa. Tia hồng ngoại chiếu xen kẽ như một tấm lưới, bề mặt cảm ứng đã được khởi động từ lúc cánh cửa được mở ra. Ly Tâm thận trọng uốn thân mình di chuyển tránh những tia hồng ngoại.

Mặc dù sau khi cưới, Tề Mặc không để Ly Tâm tham gia vào bất kì phi vụ nguy hiểm nào nữa. Nhưng do cảm thấy nhàm chán, Ly Tâm vẫn lén tập những bài tập trước đây cô đã học ở tổ chức ăn trộm. Ngoài ra, cô còn nói Hắc Ưng dạy cho mình một chút thủ thuật để có thể dễ dàng điều khiển thân mình hơn.

Chỉ còn 5m nữa là Ly Tâm sẽ đặt chân tới cổng hướng tới hành lang, đang chuẩn bị hoàn thành “vượt qua thử thách”, bỗng tia hồng ngoại ở trước mặt Ly Tâm đột nhiên đổi hướng. Quay một góc 45 độ so với đường cắt ban nãy.

Ly Tâm hốt hoảng không dám động đậy. Bạch Ưng chết tiệt! Tại sao trong tài liệu không thấy nhắc tới việc tia hồng ngoại sẽ tự động đổi góc chứ?

Trong lòng âm thầm nguyền rủa tám đời của Bạch Ưng, nhưng Ly Tâm cũng không quên nhẩm tính thời gian mình đặt chân trên mặt sàn là bao lâu. Cô chỉ còn 12 giây mà thôi.

Lách người một góc 50 độ, cô cẩn thận nhấc chân đặt ở phía bên ngoài “rừng” hồng ngoại kia. Uốn cong tấm lưng, hạ thấp người xuống hết cỡ, Ly Tâm uyển chuyển đưa toàn bộ phần trên hướng ra ngoài trước rồi sau đó nhanh chóng rút chân còn lại ra.

Vừa đúng 10 giây, nguy hiểm thật! Nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, Ly Tâm rảo bước tới nơi Tề Mặc đang ở.

Theo lịch làm việc hôm này của Tề Mặc, anh sẽ tới nghiên cứu loại súng mới được chế tạo ra, xem xét tính năng cũng như khuyết điểm của nó. Đi dọc theo cầu thang hướng lên phía trên, nơi đó chính là trung tâm của khu nghiên cứu và chế tác vũ khí.

Do phía này là cổng sau, nên Bạch Ưng chỉ để lại 2 – 3 người đi tuần tra quanh khu đó. Ly Tâm đọc rất kĩ sơ đồ của tòa nhà này vậy nên cô dễ dàng nhớ ra những góc khuất, nhanh chóng ẩn náu thoát khỏi mấy người bảo vệ đó.

Căn phòng này được thiết kế 2 cửa ra vào, một cửa ở phía trước và một cửa ở phía sau – thông với cửa sau mà cô vừa rời khỏi. Đôi chân bước đến cửa, một âm thanh xé vải từ trong phòng truyền ra.

Xoẹt! Ly Tâm hoàn toàn cứng đờ người khi nghe thấy âm thanh đó. Không phải là….? Không, không thể nào! Mặc kệ hết tất cả những cố kị ban đầu dành cho Tề Mặc, Ly Tâm chợt nổi giận đùng đùng, dùng chân một cước đạp bay cánh cửa ra.

Rầm! Tiếng cửa va đập thật mạnh vào tường vang vọng khắp không gian. Mấy người trong phòng nhanh chóng rút súng ra chĩa về phía cửa, Ly Tâm cũng rút súng dắt ở bên hông ra chĩa thẳng về phía đó.

Nói thì lâu nhưng thực chất xảy ra rất nhanh, sự việc diễn ra không quá đến 2 giây. Thấy người tới là Ly Tâm, mấy người trong phòng lập tức ngẩn người ra, nhanh chóng hạ súng xuống.

Lập Hộ từ phía sau nhanh chóng bước tới, vừa kinh ngạc vừa chăm chú nhìn Ly Tâm, nói:

- Chủ mẫu? Sao cô lại có mặt ở đây?

- Tề đâu? – Ly Tâm không thèm trả lời câu hỏi của Lập Hộ, đảo mắt nhìn quanh khắp căn phòng, lạnh lùng chất vấn.

- Lão đại đi cũng Hắc Ưng và Hồng Ưng lên máy bay gặp đối tác rồi. Bạch Ưng và tôi ở lại thử nghiệm nghiên cứu mới. Chủ mẫu, hôm nay cô sao vậy? Sao lại đi vào từ cổng sau? Hơn nữa làm thế nào mà cô vào được đây?

Ly Tâm nhìn ra phía sau Lập Hộ, ở đó có một người đàn ông đang bị thương. Cánh tay áo của anh ta đã bị xé ra để có thể dễ dàng băng bó và cấm màu.

Dựa theo vết thương có thể đoán là do bị trúng đạn mà ra. Tâm trạng hơi bình ổn lại, Ly Tâm nhìn thẳng vào Lập Hộ, ra lệnh:

- Việc tôi tới đây chú không được để lộ cho Tề biết, hiểu không?

Lập Hộ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Ly Tâm, đáp:

- Chủ mẫu với lão đại xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không được nói cho lão đại biết?

- Lời của tôi là lệnh! Chú cứ làm theo đi.

Ly Tâm nhanh chóng xoay lưng rời đi nhanh như cơn gió giống lúc cô đến, bỏ lại Lập Hộ với vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ngừng lắc đầu ngao ngán.

Quang minh chính đại bước ra ngoài từ cổng chính, Ly Tâm nhanh chóng bước lên xe nhấc điện thoại lên. Nếu bây giờ dùng máy bay của Tề gia đuổi theo nhất định sẽ bị phát hiện, còn nếu dùng ô tô thì địa điểm quá xa, dù có tới nơi thì cũng quá muộn rồi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm trầm vang lên:

- Alo. Ly Tâm hả?

- Tuấn Kỷ, tôi cần mượn máy bay của anh.

[ Khi viết chương này, tôi muốn mọi người cảm nhận được sự gay cấn và hồi hộp. không biết là có đạt được mục đích không nữa *gãi đầu*.

Mọi người cứ việc nhận xét thoải mái nhé, có điểm nào không ổn thì xin chỉ bảo thêm cho *cúi đầu*]

Chương 3: Truy đuổi.

Người viết: Nam Cung Linh.

Beta: Ngược Ái

- Tuấn Kỷ, Tôi muốn mượn máy bay của anh.

- Tề Gia từ lúc nào lại thiếu máy bay tới mức chủ mẫu như cô phải tới chỗ tôi mượn máy bay vậy? – Phương Tuấn Kỷ nửa đùa nửa thật cười cười nói.

Lúc nãy đột nhập vào trong không thấy được Tề Mặc, Ly Tâm vốn đã vô cùng buồn bực rồi. Nghe Tuấn Kỷ nói vậy, cô càng bực bội hơn, gằn giọng quát:

- Anh bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào vậy, Tuấn Kỷ?

- Được rồi, được rồi. Tôi có nói là không giúp đâu? Cô qua trụ sở của Phương Gia ở Las Vegas đi, địa điểm là Số 50 phố Fremont. Tôi sẽ giúp cô chuẩn bị máy bay.

- Được! Tôi qua ngay. Còn nữa, tôi muốn có sẵn một chiếc xe loại Ferrari F50 – ngay sau khi máy bay hạ cánh xuống.

- Được!

Cúp máy, Ly Tâm nhanh chóng khởi động xe rồi lao vút đi, hòa mình trong dòng người vội vã…

Tại Phương Gia.

Ly Tâm nhanh chóng bước tới chiếc máy bay Tuấn Kỷ đã chuẩn bị sẵn cho cô. Tất cả mọi người ở Phương gia đều nhận lệnh của Tuấn Kỷ phải nghe mọi lời sai bảo của Ly Tâm nên không ai dám ngăn cản cô bước vào trong địa phận của Phương gia.

Mà cho dù Tuấn Kỷ không ra lệnh thì bọn họ cũng ở trong giới hắc đạo, động vào nữ chủ nhân của Tề gia ư? Cái giá phải trả không chỉ là tính mệnh thôi đâu.

Ly Tâm mở cánh cửa máy bay, ngồi lên ghế phía sau. Đầu óc cô không ngừng suy tính. Tề Mặc hẹn với đối tác nào mà lại ở khách sạn chứ? Nhất định có điều gì mờ ám trong này.

Chiếc máy bay Tuấn Kỷ chuẩn bị cho cô là loại phi cơ được đặt làm tại Tề gia, có thể di chuyển với vận tốc cao, là loại tối tân nhất hiện nay. Viên phi công quay đầu lại, cung kính hỏi cô:

- Tề phu nhân, cô muốn đi đâu?

Tiếng nói của phi công khiến Ly Tâm bừng tình, cô lạnh lùng ra lệnh:

- New York – số 9 Marble Hill,Quận Bronx. Tôi muốn trong vòng 30 phút sau phải có mặt ở đó.

- Vâng thưa phu nhân.

30 phút? Quả thực đúng là ra mệnh lệnh trên trời mà.

Nhưng dù có lên trời thì anh ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này, anh ta không phải loại người chê mạng sống của mình quá dài. Gạt một loạt các cần điều khiển trên thông số, chiếc chuyên cơ cất cánh bay vút vào bầu trời xanh.

New York – 1:48 P.m

Ly Tâm rảo bước tới chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đỗ cách đó 20m. Quả không hổ danh là Tuấn Kỷ, tới sở thích về màu xe của cô mà hắn cũng nhớ. Nhanh chóng mở thiết bị GPS trên xe, cô nhấn ga phóng đi chưa đầy 20 giây kể từ lúc xuống máy bay.

Ở phía sau, 2 bóng người một lớn một nhỏ nấp ở đằng sau chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay cạnh đó đi ra. Người bé ngước đầu lên hỏi người lớn:

- Anh xinh đẹp, tại sao Mami lại vội vã đi tới nơi này vậy?

Người lớn kia quay đầu trừng mắt nhìn người bé:

- Em hỏi anh, anh biết hỏi ai?

Hai bóng người một lớn một nhỏ đó, ngoài Tề Thiên Vũ và Phong Vân William thì còn ai vào đây nữa. Ngay lúc Ly Tâm đặt chân tới cửa phòng của bé, bé đã phát hiện Mami đang đi tới phòng mình rồi.

Bé liền từ trên giường bật dậy, liều chết cố thủ ở cửa không cho Mami bước vào. Bé không muốn bị ăn đòn a!

Tề Thiên Vũ vẫn giữ chặt lấy nắm cửa nhưng lại  không thấy chút động tĩnh gì, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Mami nữa. Bé tò mò mở cửa ra xem, lại thấy mami đang quay lưng lại bước đi về hướng thư phòng của Daddy.

Bé liền lén lén lút lút đi theo Mami, đừng ngoài cửa nhìn vào. Thấy Mami xem cái gì đó trên bàn của Daddy, mặt mày cau có, rõ ràng là Mami đang vui nha.

Sau đó Mami còn tiện tay lấy thêm mấy tờ giấy gì đó nữa chứ. Bé đoán chắc có chuyện gì xảy ra rồi, liền tức tốc chạy nhanh đi định gọi điện hỏi chú xinh đẹp của bé xem sao.

Bốp! Tề Thiên Vũ ôm cái mũi nhỏ nhắn bị đập vào bức “tường thép” cứng như đá lúc nãy.

Ngẩng đầu lên liền thấy người va vào là Phong Vân William, bé ôm trầm lấy chân hắn, đôi môi nhỏ chu lên đầy vẻ thành khẩn:

- Anh xinh đẹp! Anh đưa em đi tìm chú xinh đẹp đi.

Phong Vân William cúi đầu nhìn “tiểu yêu tinh” của Tề gia đang ôm chân mình, thuận tay bế bé lên, cười yêu nghiệt hỏi:

- Sao? Lần này em lại muốn bỏ nhà đi nữa à? Không sợ bị Daddy bắt đi làm người rừng nữa rồi?

- Không phải. Tiểu Vũ đi tìm chú xinh đẹp để hỏi về Mami.

Chị?

Phong Vân William bỗng cảm ngạc nhiên, sau đó liền cảm thấy có chuyện gì không ổn, quay sang nhìn Tiểu Vũ, dỗ dành:

- Tiểu Vũ, rốt cuộc Mami có chuyện gì mà phải đi tìm chú xinh đẹp?

Tề Thiên Vũ vốn rất thích Phong Vân William do mấy lần giúp cậu “bỏ nhà” ra đi. Nay nghe Phong Vân William hỏi cũng thành thật kể lại những thứ bé vừa thấy.

Phong Vân William nghe xong bất giác cau mày. Lạ thật, từ lúc Ly Tâm lên làm Chủ mẫu cho tới nay, cô có bao giờ tham gia phi vụ nào của Tề gia đâu, tới thư phòng để làm gì? Lại còn lấy tài liệu ở trên bàn của Tề Mặc nữa?

Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng bánh xe di chuyển ở dưới tầng hầm. Phong Vân William bế Thiên Vũ đi xuống dưới đó, gặp quản gia liền hỏi:

- Ai vừa rời khỏi đây lúc nãy vậy?

- Dạ thưa đại nhân, là chủ mẫu. – quản gia cung kính trả lời.

Phong Vân William càng cau mày hơn. Chuyện gì khiến chị vội vã như vậy? Mới đó đã tức tốc rời khỏi Tề gia rồi. Đặt Tề Thiên Vũ xuống, không thèm để ý tới cậu, Phong Vân William nhanh chóng đi tới chiếc xe Aston Martin DBS của mình, gạt cần xe vội vã đuổi theo Ly Tâm.

Mải mê suy nghĩ nên Phong Vân William không ngờ tới “tiểu gia hỏa” kia cũng nhanh chóng trèo lên xe, bám vào phía sau chiếc ghế ngồi của hắn.

Chiếc xe vẫn để khoảng cách cố định với Ly Tâm. Xe của Tề gia luôn cài thiết bị định vị để có thể dễ dàng tìm thấy nhau. Nhìn hướng đi của Ly Tâm, Phong Vân William chợt giật mình. Hướng này là đi tới trụ sở của Bạch Ưng. Chị tới đó làm gì? Thấy chiếc xe của Ly Tâm đi vòng ra hướng đằng sau của trụ sở, Phong Vân William liền xuống xe đi theo phía sau.

Thấy Ly Tâm ngồi mở máy tính trước cổng thoát hiểm, Phong Vân William càng thấy kinh ngạc hơn nữa. Sao chị lại phải vào bằng cửa thoát hiểm mà không vào bằng cửa chính?

Chẳng lẽ… chị muốn ăn cắp cái gì ở đó?

Hay nói cách khác, chị phản bội lại Tề Mặc rồi? Không, không thể nào! Chắc chắn có lí do gì trong này. Mắt thấy Ly Tâm bước vào trong cánh cửa, Phong Vân William lập tức xoay người đi tới cổng chính của trụ sở.

Thực ra anh có thể ngăn Ly Tâm lại, nhưng Phong Vân William lại muốn biết rốt cuộc Ly Tâm đang làm gì?  Phải biết đây là khu nghiên cứu của Tề gia, Phong Vân William đối với nơi này thuộc như lòng bàn tay.

Có những cơ quan gì, bên trong đó thế nào, cậu đều rất rõ. Mặc dù chưa biết mục đích thật sự của Ly Tâm nhưng vẫn cần phải bảo đảm an toàn cho chị ấy.

Bốp! Thân hình bé nhỏ lại lần nữa bị ngã ngửa trên đất, ai oán nhìn Phong Vân William. Trời ạ! Mải suy nghĩ nên quên không để ý “tiểu gia hỏa” này rồi.

Tề Thiên Vũ giương đôi mắt to tròn hỏi Phong Vân William:

- Anh xinh đẹp, Mami đâu?

Không thèm trả lời câu hỏi của bé, Phong Vân William bế bé đi thẳng một mảnh tới cửa chính.

Thời gian không còn nhiều, nên biết nếu Ly Tâm vượt qua cánh cổng đó cũng chỉ mất có khoảng 1 phút mà thôi. Tới cổng trụ sở, Phong Vân William lại quên mất hướng cửa thoát hiểm Ly Tâm vào là khu bên trái, còn họ lại đi nhầm sang hướng bên phải. Đi vào trong trụ sở, Phong Vân William bế Tề Thiên Vũ đi dọc theo hành lang chợt dừng lại.

Chết rồi, không phải!

Chị ấy vào bằng cửa bên trái! Chết tiệt thật!

Nhanh chóng đổi hướng, Phong Vân William chạy như bay về phía nghiên cứu và chế tác vũ khí. Xông vào phòng, chỉ thấy đám Lập Hộ ở trong đó mà không thấy Ly Tâm đâu, thầm chửi thề rằng mình đã tới muộn mất rồi.

Đưa mắt nhìn Lập Hộ, lạnh lùng nói:

- Chị tôi đâu?

- Mấy người hôm nay sao vậy? Hết chủ mẫu chạy từ cửa sau vào hỏi lão đại, giờ lại cậu mang theo Tiểu Vũ tới hỏi chủ mẫu, vậy là sao?

Hỏi Tề Mặc?

Hỏi Tề Mặc vậy cần gì phải lén lút vào từ cổng sau?

Bao nhiêu nghi vấn trong đầu không có lời giải đáp, Phong Vân William thật sự chưa bao giờ gặp tình cảnh quái dị như ngày hôm nay. Bỗng tiếng điện thoại nội bộ vang lên, Lập Hộ nhanh chóng bước tới nghe máy:

- Alo? Phương gia? Có chuyện gì vậy?

- Sao cơ? Chủ mẫu mượn máy bay của các người? Cô ấy đi đâu? Được được, chúng tôi biết mình phải làm gì.

Cúp máy, Lập Hộ quay sang nhìn Phong Vân William nói luôn thông tin mình vừa nhận được:

- Phía Tuấn Kỷ cho biết, chủ mẫu đi New York rồi. Địa điểm tới là khách sạn lão đại trao đổi điều kiện giao dịch với đối tác.

Đi theo Tề Mặc? Chị đang muốn làm gì vậy chứ?

Rút điện thoại ra, Phong Vân William lập tức ra lệnh:

- Chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc phi cơ đi New York. Nhanh lên! Các anh chỉ có 5 phút thôi!

Cúp máy, anh bế Tề Thiên Vũ đặt xuống dưới, sai người mang cậu về Tề gia.

Tề Thiên Vũ vùng vằng, gương mặt trắng hồng mêu mếu:

- Anh xinh đẹp cho Tiểu Vũ đi tìm Mami cùng đi. Tiểu Vũ không muốn ở nhà, không muốn ở nhà aaa!

- Không được. Lần này em phải ở nhà! – Phong Vân William trừng mắt nhìn bé.

Nếu Ly Tâm biết anh mang Tiểu Vũ đi theo cô, không chừng sẽ bị “hổ cái” ân cần hỏi thăm hằng tháng mất.

Tề Thiên Vũ vùng tay áo ra, lao với tốc độ nhanh nhất hướng tới cái bàn tài liệu ở chính giữa căn phòng. Leo lên ngồi trên bàn, bé cầm từng tờ giấy phe phẩy trước mặt mọi người.

- Không cho Tiểu Vũ đi, Tiểu Vũ sẽ xé hết tất cả mọi thứ có ở đây! Đập hết mọi thứ như trong phòng của Tiểu Vũ.

Mọi người nghe vậy liền phát hoảng. Phải biết tiểu quỷ này về khoản phá hoại thì năng lực hoàn toàn có thừa. Họ lại không dám làm cậu đau, mà để cậu phá thì mọi tư liệu cơ mật, công sức bỏ ra đều tan thành mây khói mất.

Phong Vân William đen mặt, trừng to mắt nhìn tên tiểu quỷ lúc nãy còn đang mếu mếu máo máo xin mình đi cùng. Giờ thì tốt rồi, vẻ mặt cười tít mắt của nó khi thấy người khác gặp họa thật đáng ghét mà.

Thật đúng là cha nào con nấy! Hắn lớn giọng quát:

- Xuống đây ngay! Không xuống anh bỏ em ở lại đừng hòng đi tìm Mami!

- Yeahhhhh! Thật sao anh xinh đẹp? Vậy Tiểu Vũ xuống ngay, xuống ngay ạ!

Thân mình tròn tròn nhanh chóng leo xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, đưa tay với với ý bảo Phong Vân William bế cậu. Khẽ hừ một tiếng, Phong Vân William bế Tề Thiên Vũ lên, nhanh chóng bước ra ngoài máy bay đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Hôn vào má Phong Vân William một cái, cười lanh lảnh nói:

- Anh xinh đẹp thật tốt bụng! Tiểu Vũ thơm thơm trả công anh xinh đẹp. Anh xinh đẹp, chúng ta đuổi theo Mami có kịp không?

- Kịp. Em không phải lo, cục bột!

Phong Vân William đặt Tề Thiên Vũ xuống ghế ngồi, nhét vào tay cậu một hộp sữa muốn cậu im miệng không hỏi nữa. Nhưng câu tiếp theo mà Tiểu Vũ thốt ra lại làm Phong Vân William cảm thấy tức tới hộc máu nhưng không làm gì được:

- Anh còn dám gọi em là cục bột em sẽ đá mông anh sang Châu Phi làm người rừng!

Đường đường là người của gia tộc William, người đứng sau Tứ Ưng của Tề Gia mà lại bị một tên nhóc dọa nạt. Thật rất mất mặt nha.

- Vậy em tự sang New York một mình đi. Hừ.

- Ấy ấy, anh xinh đẹp đừng giận. Sau này Tiểu Vũ lớn lên, Tiểu Vũ sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà. Tiểu Vũ sẽ cưới anh xinh đẹp, không lấy chú xinh đẹp nữa!

Tề Thiên Vũ làm bộ mặt cún nhìn chằm chằm Phong Vân William. Anh thấy vậy liền bật cười, xoa xoa đầu bé:

- Tiểu Quỷ.

Khi cả 2 bước xuống máy bay thì lúc đó mới là 1:43 P.m. Còn 5 phút nữa máy bay của Ly Tâm mới hạ cánh. Phong Vân William ra lệnh thu dọn hết tất cả mọi thứ, bản thân mình cùng Tề Thiên Vũ núp sau chiếc xe màu đen được đỗ cách đó không xa.

Ly Tâm phóng xe lên tới 200km/h. Chỉ còn 10 phút nữa là tới thời điểm giao dịch rồi, cô phải nhanh lên mới được. Trong bụng bỗng truyền đến một cảm giác buồn nôn, cô đưa tay cố gắng kiềm chế cảm giác này lại.

Thật lạ, từ sáng tới giờ cô mới ăn mỗi một bữa sáng, không ăn gì linh tinh, sao lại buồn nôn được chứ?

Triệu chứng này rất quen thuộc, hình như cô đã từng bị thì phải? Ly Tâm nhanh chóng cố gắng định thần lại, nhìn vào GPS, chỉ còn 500m nữa cô sẽ tới nơi.

Tiếng phanh xe gấp vang lên chấn động tất cả những chiếc xe đang đỗ ngoài khách sạn. Bước xuống xe, Ly Tâm tung chiều khóa cho người phục vụ, đi thẳng tới quầy lễ tân.

- Chào cô. Tôi là thư kí của Tề lão đại.

Chương 4 : Bại lộ.

Người viết : Nam Cung Linh + Ngược Ái.

Beta: Ngược Ái.

 Khách sạn The Ritz-Carlton – thành phố New York : 1.58 PM

- Chào cô. Tôi là thư kí của Tề lão đại.

Nhân viên ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô. Lúc nãy khi đám Tề lão đại tiến vào không hề thấy họ nhắc tới sẽ có thư kí tới tìm.

Đưa ánh mắt nghi hoặc quan sát kĩ Ly Tâm, cô ta không lên tiếng trả lời. Chẳng có bằng chứng nào chứng minh cô ta là thư kí của Tề lão đại hết. Trong đầu bất chợt nhớ lại cảnh đám Tề Mặc, Hồng Ưng và Hắc Ưng tiến vào trong đại sảnh, cô ta bất chợt rùng mình.

Từ người đàn ông đó tỏa ra bá khí làm mọi người ở trong đại sảnh đều cảm thấy sợ hãi, đến thở mạnh cũng không dám. Đôi mắt lạnh buốt thấu xương nhìn quanh khắp căn phòng, bỗng chốc mọi thứ trở nên im lặng.

Thậm chí còn có kẻ run rẩy liên tục, có người thì chỉ dám đứng yên không dám nhúc nhích. Bao trùm cả căn phòng chỉ có sự sợ hãi tột cùng và lòng kính trọng với vị bá chủ hắc đạo của Tề gia. Cho tới khi bọn họ đi vào trong thang máy lên tầng, đại sảnh mới khôi phục lại không khí lúc ban đầu.

- Xin lỗi cô. Tôi không nhận được lời nhắn nào sẽ có thư kí của Tề lão đại đến. Hơn nữa, chúng tôi phải giữ kín bí mật về thông tin của khách hàng.

- Vậy sao? Chắc cô nghĩ tôi là kẻ giả mạo đúng không? Được thôi! Giờ tôi sẽ quay trở về trụ sở. Còn cô, chuẩn bị viết đơn xin thôi việc đi! À mà không, cô làm hỏng việc của tôi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Ly Tâm vẻ mặt bình thản như không, nhưng trên khóe môi lại vẽ lên một nụ cười nguy hiểm khiến người đối diện cảm thấy lạnh tóc gáy.

Thấy phong thái của Ly Tâm thật sự rất giống với Tề Mặc, cô gái kia bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ. Lại thấy trong tay Ly Tâm đưa ra một vật gì đó. Nhìn kĩ lại, vật đó chính là chiếc nhẫn hình con chim ưng đang bay – biểu tượng của Tề gia. Cô ta liền hốt hoảng “bẩm báo” với Ly Tâm:

- Dạ…dạ, Tề lão đại hiện đang ở phòng 203 tầng 2.

- Tốt lắm!

Ném lại một nụ cười giễu cợt, Ly Tâm liền quay lưng rời đi. Dám nghi ngờ cô sao? Cô ta đúng là chán sống rồi mà. Đi chưa được hai bước, bỗng cô quay đầu lại hỏi cô nhân viên ban nãy:

- Phòng của Tề lão đại có gắn camera không?

- Dạ không. Phòng đấy đã được tháo lắp đặt camerra. Cái này là do Tề lão đại và vị đại nhân kia yêu cầu. – cô ta vừa cười híp mặt, vừa trưng ra bộ mặt nịnh nọt với Ly Tâm.

- Phòng điều khiển camerra của khách sạn ở đâu?

Cô nhân viên ngây người trong chốc lát, không biết tại sao Ly Tâm lại hỏi phòng bảo vệ? Mất một lúc sau mời hồi tỉnh lại, nhanh chóng chạy tới chỉ đường:

- Dạ mời cô đi lối này.

Rất nhanh Ly Tâm được mang tới phòng điều khiển, cô đưa mắt nhìn các hình ảnh đang được hiển thị. Phía trên và phía dưới phòng của Tề Mặc đều có thuộc hạ vây sẵn ở đó. Hai căn phòng ở bên cạnh cũng vậy.

Dãy hành lang đã được gỡ bỏ toàn bộ camerra nên không thể biết ở đó có tất cả bao nhiêu người đang canh phòng ở đó.

Đúng là tức chết mà! Chẳng lẽ cô thật sự phải đột nhập vào trong đấy sao? Việc này không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là việc bất khả thi. Tề Mặc là ai chứ?

Nếu để người khác dễ dàng theo dõi hắn như vậy, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Trong đầu không ngừng suy đi tính lại, Ly Tâm liền quay sang cô gái ở quầy lễ tân, nói:

- Tôi muốn gặp quản lý khách sạn.

Chưa tới 2 phút sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô. Ông ta mặc bộ complet màu đen, trông gương mặt chắc hẳn đã ngoài 60.

Gương mặt hiền hòa khả ái, trên môi nở một nụ cười nồng hậu nhìn cô.

- Không biết tiểu thư đây có điều gì cần căn dặn?

- Tề lão đại không thích để người khác phục vụ. Tôi cần xuống nhà bếp của các ông.

Người quản lí nghe vậy bất chợt nhíu mày lại. Ông đã ở trong nghề này tới nay là 40 năm, đã từng không ít lần gặp qua những vị đứng đầu hai giới hắc – bạch.

Nơi đây đã trở thành địa điểm nổi tiếng để giao dịch cũng như nghỉ ngơi của cả hai phía. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người không yên tâm về chất lượng phục vụ của khách sạn. Mà người yêu cầu lại là cô gái đứng trước mặt ông – kẻ tự nhận là thư kí của Tề Mặc.

Lúc đầu nghe nhân viên báo cáo, ông vẫn bán tin bán nghi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Ly Tâm, ông ta không dám hỏi thêm điều gì nữa. Mặc dù cảm thấy vô cùng kì quái, ông ta vẫn tươi cười đon đả:

- Được. Tôi sẽ dẫn tiểu thư tới nhà bếp.

Ly Tâm cùng quản lí vừa bước vào cửa phòng, mọi đầu bếp đều dừng tay lại nhìn chằm chằm vào họ.

Người quản lí bước lên phía trước, vỗ tay hai tiếng ý bảo họ cứ tiếp tục công việc không cần để ý đến cô. Ly Tâm quay sang nói với người quản lý rằng ông ta có thể rời đi được. Cô sẽ ở lại giám sát bọn họ chế biến thức ăn để tránh làm lão đại cảm thấy không vui.

Ngay lúc người quản lí bước ra khỏi cánh cổng, Ly Tâm liền đưa tay lên miệng áp chế cơn buồn nôn lúc nãy khi bước vào nhà bếp. Bình thường khi nhìn thấy thức ăn, đôi mắt Ly Tâm sẽ sáng lên như tìm thấy kho báu. Ấy vậy mà hôm nay cô nôn khan không ngừng, chẳng lẽ…

Không đúng, cô đã “phòng bị” rất kĩ rồi cơ mà. Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang, lo sợ.

Chẳng lẽ đây là lí do Tề Mặc suốt 2 tuần qua không chạm vào cô? Nhưng mà vì sao hắn lại phải tới khách sạn để gặp “đối tác”? Mọi khi giao dịch đều là ở sòng bạc cơ mà? Vứt bỏ suy nghĩ lúc ban đầu ra sau, tự an ủi chính bản thân mình. Chắc cô chỉ bị cảm hay gì đó thôi.

Đảo mắt nhìn khắp phòng bếp, cô nhanh chóng tìm thấy khu vực để quần áo dành cho nhân viên. Rảo bước nhanh chóng tới đó, vừa đi cô vừa đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên tường. Đã 2. 05 PM. Cuộc trao đổi đã chính thức được bắt đầu, cần hành động nhanh hơn mới được.

Mặc vào lớp quần áo của đầu bếp, lấy mái tóc che đi hơn một nửa khuôn mặt. Ly Tâm cầm thêm cái mũ của đầu bếp chụp xuống. Công việc “cải trang” đã gần như hoàn thành. Ngắm nhìn mình trong gương, cô cảm thấy khá tự tin là không ai nhận ra mình.

Tuy vậy cô vẫn không ngừng lo lắng. Hay là dừng lại? Phải biết cô và Tề Mặc kết hôn đã 4 năm, hắn đã quá quen thuộc với hình dáng của cô. Chỉ sợ cô cải trang như thế này chẳng khác nào “vải thưa che mắt thánh” với hắn.

Nay cô không những nghi ngờ hắn “ngoại tình”, lại còn đuổi theo tới tận nơi trao đổi làm ăn với đối tác . Nếu Tề Mặc mà biết, lần này cô muốn sống còn khó hơn muốn chết a.

Nhưng nếu bây giờ không đi, cô sẽ không bao giờ có được đáp án dành cho những câu hỏi mình. Mộc Ly Tâm, mày đã dám đến rồi thì còn gì phải sợ chứ? Chẳng lẽ mày nhát gan tới vậy sao? Hạ quyết tâm, Ly Tâm kéo mũ xuống, đi thẳng ra phòng ngoài.

Sau khi chỉ thị một số thức ăn dành cho Tề Mặc, Ly Tâm liền theo mấy người đầu bếp đem thức ăn lên trên phòng. Mấy người đầu bếp không ngừng liếc mắt nhìn cô.

Thật kì quái, thư kí của Tề lão đại sao lại mặc áo đầu bếp? Hơn nữa lại còn che kín hơn nửa khuôn mặt a? Mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, tất cả cùng cho rằng người của Tề gia đều là những kẻ có sở thích quái dị.

Đi tới trên tầng, tim Ly Tâm đập liên hồi, chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không được sợ.

Ly Tâm không ngừng lẩm bẩm những câu này. Cô cảm thấy những bước chân của mình khi đi tới phòng 206 bỗng trở nên nặng nề vô cùng. Cúi gằm mặt xuống, cô len lén đi ra phía sau những đầu bếp để lúc tẩu thoát có thể dễ dàng hơn.

Chẳng mấy chốc họ đã đi tới trước cổng phòng, người đầu bếp tiến tới gõ cửa.

Cửa phòng được mở ra, hai gã thị vệ liền đi tới kiểm tra thức ăn. Mùi thức ăn đầy dầu mỡ xông thẳng vào mũi, Ly Tâm liền đưa tay lên che miệng và mũi, cố gắng kiềm chế cơn nôn khan của mình.

Chết tiệt thật! Sao lại đúng vào lúc này chứ?

Không dám để lộ ra tiếng nôn ọe, cô cần phải nhanh chóng kết thúc việc này càng sớm càng tốt. Cúi gằm mặt xuống, cô lùi dần về phía sau bên tay phải, nhanh chóng nhìn vào phía trong căn phòng.

Chỉ có thể thấy chiếc áo Tề Mặc mặc lúc sáng đang được để trên thành ghế sofa. Bên cạnh ghế là Hồng Ưng đang đứng dở tập tài liệu nào đó, miệng không ngừng mấp máy hình như là đang báo cáo lại.

Bỗng từ dạ dày truyền đến một luồng khí nóng, đi thẳng tới cổ họng:

- Ọe…

Nhanh chóng bịt miệng lại, Ly Tâm âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chết rồi, phải rời khỏi đây ngay lập tức. Vừa xoay người đi được một bước, một giọng nói rất bá đạo xen lẫn với tức giận tột cùng vang lên:

- Đứng lại!

Chương 5: Món quà bất ngờ.

Người viết: Nam Cung Linh + Ngược Ái

Beta: Ngược Ái

- Để đồ ăn ở đó. Tất cả đi ra ngoài, trừ nữ đầu bếp kia.

Hồng Ưng đứng bên cạnh Tề Mặc lúc này mới lên tiếng.

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Ly Tâm, không hề giấu diếm vẻ đắc ý khi thấy người khác gặp họa. Ly Tâm đứng yên ở phía sau những người đầu bếp, cúi gầm mặt xuống không dám nhúc nhích. Mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt đẫm lưng áo cô.

Sao lại như thế, cô còn chưa làm gì hết cơ mà?

Tề Mặc đã trông thấy cô đâu? Chẳng lẽ Tề Mặc phát hiện ra cô rồi.

Đám đầu bếp đứng ở đó ngơ ngác nhìn nhau. Hết nhìn về phía Hồng Ưng rồi lại sang Ly Tâm.

Nữ đầu bếp?

Cô gái này vừa lúc nãy chẳng phải nhận mình là “thư kí” của Tề lão đại sao? Sao bây giờ lại thành “nữ đầu bếp”?

Ngơ ngác một lúc lâu, đầu bếp trưởng lặng lẽ đẩy bàn thức ăn vào trong rồi nhanh chóng ra hiệu cho các đầu bếp rời khỏi đó. Đây là chuyện nội bộ của một gia tộc lớn, họ không nên quá tò mò. Nếu không xem ra họ đang chê mình sống quá dài rồi.

Ly Tâm vẫn đứng yên đó không dám bước vào trong. Cô biết chắc chắn Tề Mặc đã phát hiện ra mình rồi, chỉ có điều… Cái đầu nhỏ của Ly Tâm không ngừng suy nghĩ nên nói thế nào với Tề Mặc. Cô không muốn bị đưa đi Hắc Lao đâu a!

Ly Tâm vẫn đứng im ở trước cửa không động đậy. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân của “ai đó” đang từ từ tiến lại gần mình. Ly tâm hýt một hơi thật sâu, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh a.

Xuất hiện trước tầm mắt Ly Tâm là một đôi dày da đen bóng, cặp mắt chim ưng của “ai đó” kia đang nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng Ly Tâm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên.

Cô hoảng loạn đưa tay ôm lấy vật nào đó ở gần mình nhất để lấy lại được thăng bằng, nào ngờ thứ đó chính là cổ Tề Mặc.

Tề Mặc vươn 2 tay ra, bế phốc Ly Tâm lên. Gương mặt hắn đằng đằng sát khí như thể đang muốn giết người, tiến thẳng vào trong phòng.

Đám Hồng Ưng, Hắc Ưng thấy lão đại như vậy thì chỉ dám cười khẽ, lắc đầu không ngừng. Xem ra chủ mẫu lần này khó thoát đi Châu Phi làm người rừng rồi. Hai người lặng lẽ đi ra canh gác ngoài hành lang, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tề Mặc bế Ly Tâm đi thẳng một mạch đến chiếc ghế sofa màu nâu ở giữa căn phòng, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn đưa tay gỡ chiếc mũ đầu bếp của cô xuống, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô sang một bên. Tay còn lại đưa ra sau lưng, tùy ý vuốt mái tóc cô.

Ly Tâm vẫn khép nép ngồi im trong lòng Tề Mặc, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Đôi bản tay to lớn của hắn lướt nhẹ trên gò má cô, im lặng không nói gì. Tề Mặc như vậy càng khiến Ly Tâm cảm thấy lo lắng, bất an hơn.

Cô biết, đằng sau vẻ bình tĩnh của hắn ẩn chứa một sự tức giận điên cuồng. Khẽ nhích người vùi đầu vào trong lòng Tề Mặc, cô nhỏ giọng:

- Tề!

Hắn im lặng.

- Em…em tới đây vì… vì.. – khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Tâm không ngừng nhăn nhó, cô phải nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói với Tề Mặc là cô đang… ghen?

Tề Mặc nâng cằm cô lên, đôi môi hắn hơi mím lại. Đôi mắt mảu xanh lam của hắn nhìn thật sâu vào trong mắt cô.

Trong đôi mắt đó có những đốm lửa không ngừng bùng cháy, bao quanh lấy linh hồn Ly Tâm. Lời nói của Tề Mặc không theo một chút ấm ấp nào, trầm mặc vang lên:

- Vì cái gì?

- Vì em thấy anh trao đổi ở khách sạn ở cách xa trụ sở, nên.. nên.. lo lắng đi theo anh thôi.

Đôi mắt Tề Mặc càng trờ nên thâm trầm hơn. Ly Tâm khẽ tha thầm, Tề Mặc đã phát hiện ra cô nói dối hắn rồi. Tề Mặc để chiếc mũi cao cọ cọ mũi Ly Tâm, đôi tay vẫn tùy ý vuốt tóc cô. Trong đôi mắt hắn tỏa ra lãnh ý, khóe môi vẽ lên một nụ cười đầy nguy hiểm:

- Em đang nghi ngờ tôi?

Ly Tâm thấy vậy gương mặt liền trở nên trắng bệch, tới thở mạnh cũng không dám. Thật là oan ức mà! Cô mếu mếu máo máo nhìn Tề Mặc, đôi mắt trong suốt có chút hơi nước, hờn giận nói:

- Còn không phải sao? Suốt 2 tuần nay anh không chạm vào em, toàn ôm em ngủ a.

Đây là lí do của cô sao? Xác định Ly Tâm không nói dối, Tề Mặc lúc này mới hòa hoãn lại, hơi nhíu mày.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Ly Tâm trở nên trắng bệch vì sợ hãi, nhưng Tề Mặc nhìn thế nào thì vẫn thấy bộ dạng này của cô giống như một đứa bé đang bị ủy khuất thì đúng hơn. Nâng tay sửa lại tư thế ngồi thoải mái cho Ly Tâm, hắn lúc này mới nhẹ giọng đáp:

- Em có rồi.

Ly Tâm ngồi trong lòng Tề Mặc lập tức cứng đờ người. Có rồi? Cô ngơ ngác nhìn lại Tề Mặc. Không phải chứ, cô đoán đúng rồi sao?

Chẳng lẽ thật sự có… baby rồi? Những triệu chứng buồn nôn, hay buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi đều là do cô có thai?

Tề Mặc thấy Ly Tâm như vậy, trên mặt lộ ra mấy đường hắc tuyền, thể hiện rõ ràng hắn đang hài lòng vì biểu hiện này của cô:

- Em chậm 2 tuần rồi, đồ ngốc.

Ly Tâm nghe Tề Mặc nói vậy mới định thần trở lại. Gương mặt lúc này còn khó coi hơn lúc bị Tề Mặc bắt được, thều thào đáp:

- Nhưng đau lắm a. Em không sinh đâu, anh tự đi mà sinh lấy!

- Mộc Ly Tâm! – Tề Mặc gầm lên giận dữ.

Ly Tâm nhắm mắt làm ngơ. Cô vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, chuẩn bị đi ngủ.

Gì chứ? Cứ nói có là có sao? Một câu cũng không thèm nói với cô, hại cô mất công đột nhập trụ sở của Bạch Ưng, tức tốc đi mượn máy bay của Tuấn Kỷ, chưa kể lại còn phải giả trang thành đầu bếp nữa chứ, hừ.

Tề Mặc nhìn chằm chằm người con gái trong lòng mình, mặt mày cau có không thôi. Không sinh? Cô dám sao? Đưa tay lên ôm lấy bả vai cô,  một tay đưa xuống dưới bụng, nhẹ nhàng vuốt ve ở đó.

- Em không được phép từ chối. Mộc Ly Tâm, em là vợ tôi.

Ly Tâm khẽ cười thầm. Người này đúng là quá bá đạo mà. Sinh con cũng bị hắn quản nữa sao?

Đang định mở miệng phản bác, bỗng phía ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Tề Mặc đặt Ly Tâm xuống ngồi cạnh mình, quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh:

- Mở cửa đi.

- Mamiiiiiiiiii…

Một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên, thân ảnh nho nhỏ tức tốc chạy đến cạnh Ly Tâm. Ngoài Tề Thiên Vũ ra thì còn ai vào đây nữa. Đi sau cậu là Phong Vân william đang cười vô cùng mờ ám nhìn Ly Tâm. Ly Tâm thấy vậy liền trừng mắt với cậu. Không phải hai thằng nhóc này lén lút đi theo cô đấy chứ?

Tề Mặc thấy Tiểu Vũ lao về phía Ly Tâm, cánh tay nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu ném sang bên cạnh. Hắn còn chưa kịp hỏi gì, phía ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ “cộc cộc”.

Bốn người trong phòng đều ngừng lại, đồng loạt quay lại phía cửa nhìn. Ở phía cửa ra vào, một cô gái với mái tóc màu đen gợn sóng, trên người mặc một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể trông thật gợi cảm.

Gương mặt thanh tú, đôi môi đang nở một nụ cười hết sức tao nhã hướng về bọn họ mang theo ý chào hỏi. Đi phía sau cô ta là một người thanh niên trẻ tuổi hết sức điển trai, trên người mặc bộ quần áo complet màu đen.

Ly Tâm nhìn thấy người mới tới liền sững sờ trong giây lát, như thể cô không tin vào đôi mắt của chính mình, lắp bắp nói:

- Chị… chị Tùy Tâm?

Chương 6: Tình địch

Người viết: Nam Cung Linh + Ngược Ái.

Beta: Ngược Ái.

- Xin lỗi, Cô nhầm người rồi. Tôi tên Jennifer Patnaik.

Một giọng nói pha trộn giữa tiếng Anh và tiếng Pháp từ người con gái mới tới vang lên khắp căn phòng.

Ly Tâm nghe giọng nói này lại càng thêm khẳng định đó chính là Mộc Tùy Tâm – người chị em tốt của cô. Trái tim nhỏ của Ly Tâm đập liên hồi, vô cùng mừng rỡ khi gặp lại người chị em coi như máu mủ này. Nhưng có điều, vì sao Tùy Tâm không nhận ra cô chứ?

Ánh mắt đó nhìn cô hoàn toàn như một kẻ xa lạ, thậm chí Tùy Tâm còn nói mình là Jennifer gì đó nữa.

Hay chị ấy gặp phải chuyện gì nên bị mất trí nhớ rồi? Cũng có thể xảy ra lắm. Có thể trong lúc bị tổ chức truy sát, khi chạy trốn chị ấy đã gặp phải vấn đề hoặc tai nạn gì đấy, được người khác cứu và quên mất lai lịch của bản thân mình, quên luôn cả cô.

Đang tính bước tới phía trước hỏi thêm, bỗng bên hông của cô bị Tề Mặc đưa tay giữ lại. Quay đầu lại nhìn, thấy Tề Mặc khẽ nhíu mày nhìn cô, tỏ vẻ không hài lòng.

Đúng rồi, còn việc trao đổi điều kiện nữa, việc công quan trong hơn. Đưa ánh mắt vui mừng đan xen lẫn phấn khích nhìn về phía cô gái, Ly Tâm nuốt xuống những câu hỏi sắp buột ra khỏi miệng, tươi cười với “vị khách lạ” kia, nói:

- Thất lễ quá. Vì cô rất giống người chị em của tôi nên tôi mới vậy, thật xin lỗi. Mời cô ngồi!

“Vị khách lạ” kia không nói gì, chỉ tươi cười đáp lễ coi như không có điều gì xảy ra.

Cô ta bước đến trước mặt Tề Mặc, cúi đầu chào Tề Mặc và Ly Tâm:

- Tề lão đại, Tề phu nhân, lần này ông chủ của tôi đặt mua lô vũ khí 500 triệu USD, tăng gấp 2 lần so với lần trước, điều kiện thỏa thuận với các vị sẽ chỉ thay đổi một chút mà thôi. Cho hỏi Tề lão đại thấy thế nào ạ?

Tề Mặc ngả người ra phía sau ghế, đôi chân dài vắt chéo trông thật tao nhã. Từ người hắn toát ra bá khí của vị bá chủ giới hắc đạo.

Cặp mắt ưng nhìn thẳng vào cô gái mới tới kia. Ly Tâm gọi cô ta là Tùy Tâm. Mộc Tùy Tâm? Đôi mắt màu lam của Tề Mặc toát ra sát khí lạnh lẽo, tạo áp lực kinh người nhìn về phía Jennifer. Có cảm giác nhiệt độ trong phòng bị cái nhìn của hắn làm giảm xuống còn 0 độ vậy.

Cô ta vẫn mỉm cười lễ phép như trước, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Tề Mặc. Như thể cái nhìn của Tề Mặc, sát khí từ người hắn đối với cô ta chẳng là gì hết. Một người con gái kì lạ.

Cô ta cũng có chút bản lĩnh đấy, không thể xem thường – Hồng Ưng đứng bên cạnh quan sát thầm nghĩ.

- Điều kiện lần này thay đổi là gì?

- Chúng tôi phải được kiểm nghiệm trước chất lượng hàng.

- Được. – Tề Mặc đáp ngay không cần suy nghĩ.

Ly Tâm ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn. Tề Mặc không bao giờ đồng ý để cho đối tác kiểm nghiệm vũ khí của Tề gia hết. Vì với hắn, như vậy là phạm vào quyền uy của Tề gia, phạm vào tối kị của Tề Mặc.

Chẳng nhẽ là vì cô lúc nãy gọi cô gái kia là Tùy Tâm nên hắn mới dễ dàng đồng ý như vậy? Không đúng! Tề Mặc là ai chứ? Hắn làm việc công tư phân minh, không thể nào có chuyện đó được. Chắc chắn có nội tình bên trong.

Cau mày nhìn chằm chằm vào Tề Mặc, Ly Tâm đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng nói trẻ con trong trẻo vang lên phá vỡ suy nghĩ của cô:

- Cô xinh đẹp, cô trông rất giống vợ chú xinh đẹp nha! Tiểu Vũ rất thích cô! Sau này Tiểu Vũ sẽ lấy cô.

- Nhóc con, cháu không sợ bị chú xinh đẹp đưa đi đào than ở sao hỏa sao? – Jennifer bật cười nhéo mũi Tề Thiên Vũ.

Tiểu Vũ bĩu cái môi nhõ nhắn màu hồng lên, đôi tay mập mạp đưa ngón cái lên trước mắt cô gái kia, điệu bộ như thể không sợ trời không sợ đất.

- Chú xinh đẹp dám sao? Tiểu Vũ sẽ ném chú ý đi làm người rừng!

Cô gái kia bật cười, xoa xoa đầu Thiên Vũ. Đám người Tề Gia đứng ở trong phòng nghe Tề Thiên Vũ nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên,

Ly Tâm thì rất sửng sốt. Khoan đã, vợ chú xinh đẹp? Vợ Lam Tư? Trời ạ! Truyện này rốt cuộc là như thế nào đây?

Tùy Tâm bỗng dưng xuất hiện làm đối tác của Tề gia, rồi nói không biết cô, Tề Mặc thì đồng ý cho Tùy Tâm về trụ sở Tề gia – việc từ trước tới nay chưa bao giờ có tiền lệ.

Còn tiểu Vũ lại nói Tùy Tâm là vợ của Lam Tư? Lam Tư mua vũ khí của Tề gia để làm gì? Không phải họ cũng sản xuất vũ khí đó sao? Loạn, loạn thật rồi!

Đầu óc một mảng mơ mơ hồ hồ, Ly Tâm hết nhìn Tùy Tâm rồi lại sang Tề Thiên Vũ, cuối cùng lại quay sang nhìn Tề Mặc. Thế này là thế nào?

Tề Mặc quay đầu sang bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Ly Tâm đang nhìn chằm chằm vào mình. Khóe môi  hắn vẽ lên một nụ cười bí, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Một tay vòng qua eo Ly Tâm, một tay đưa ra tóm lấy Tề Thiên Vũ đang quấn quýt lấy cô gái kia, đi thẳng ra ngoài hạ lệnh:

- Quay về trụ sở.

- Dạ! – đám người Hồng Ưng, Hắc Ưng đồng loạt lên tiếng.

Toàn bộ đám người của Tề gia nhanh chóng ra khỏi khách sạn, đi lên chiếc phi cơ đã được Bạch Ưng chuẩn bị sẵn ở phía sân sau. Jennifer Patnaik cùng người hộ vệ đi tới chiếc phi cơ của họ đang hạ cánh cách đó không xa.

Ngồi trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm không ngừng suy nghĩ tới những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Mặc dù cô rất vui khi Tề Mặc và cô sẽ có thêm một đứa con nữa, cũng rất vui khi có thể thấy được Mộc Tùy Tâm.

Tuy nhiên lại có quá nhiều vấn đề còn chưa được làm rõ khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như chuyện của Tùy Tâm và vụ giao dịch lần này chẳng hạn. Đang định ngẩng đầu lên hỏi Tề Mặc, đầu cô đã bị anh ghìm chặt trong lồng ngực, giọng nói đầy bá đạo vang lên:

- Ngủ đi! Em đang có thai, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Ly Tâm áp tai vào trong lồng ngực của Tề Mặc, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn. Dần dần cô cũng thả lỏng thân mình ra. Nếu Tề Mặc đã nói vậy, cô cần gì phải suy nghĩ chứ?

Chồng cô là Tề Mặc – lão đại của Tề gia cơ mà. Ly Tâm dịch người tìm một tư thế thoải mái để chuẩn bị đi gặp chu công. Cả ngày hôm nay cô cũng quá mệt mỏi rồi.

Hai chiếc may bay nhanh chóng cất cánh,  hòa mình vào màn đêm yên tĩnh.

Hai chiếc máy bay hạ cánh ngay tại sân sau của Tề Gia, tất cả người hầu  đều sếp hàng dài ở bên ngoài cung kính chào đón chủ nhân cùng chủ mẫu trở về.

Tề Mặc bế Ly Tâm xuống máy bay, quay lại dặn dò đám Hồng Ưng rồi đi thẳng hướng về phía phòng ngủ của họ. Hồng Ưng đi tới bên cạnh quản gia, hạ giọng:

- Tiểu thư Jennifer kia là khách của chúng ta. Hãy chuẩn bị phòng cho cô ấy.

- Vâng, thưa đại nhân. – quản gia cúi người cung kính đáp.

Hồng Ưng gật đầu một cái rồi sải bước đi tới bọn Bạch Ưng, Lập Hộ đang đứng ở phía. Bọn họ còn nhiều việc cần phải làm.

Jennifer điềm tĩnh bước xuống chiếc phi cơ, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Đúng là đại bản doanh của Tề gia, so với trụ sở của  Lam bang quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân. Quản gia đi tới chiếc phi cơ của cô, khom người chào hỏi:

- Tiểu thư Jennifer, để tôi đưa cô tới phòng dành cho khách.”

- Cảm ơn ông, quản gia.

Quản gia khẽ cười rồi gật đầu, đi trước dẫn đường. Jennifer quay lại nói cái gì đó với hộ vệ của mình, rồi sau đó hai người nhanh chóng nối bước theo sau vị quản gia. Tất cả mọi người không ai có thể ngờ tới,  ở phía sau Jennifer có một đôi mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc, phẫn nộ cùng căm ghét nhìn chằm chằm vào cô.

Jennifer theo sự hướng dẫn của người quản gia đi tới căn phòng nằm ở phía tây dành cho khách.  Cô để chiếc vali ở cạnh giường, sau đó hạ lệnh cho hộ vệ canh gác ở bên ngoài cửa phòng.

Lấy ra một bộ quần ào, cô tiến vào phòng tắm mở nước. Vừa mới tiến vào, cô mới thả mình ngâm vào trong bồn tắm. nước mới chỉ dâng lên có một nửa thì cô nghe thấy có tiếng mở cửa phòng.

Bóng người hầu gái phản chiếu trên tấm rèm của buồng tắm, đang từ từ đi tới phía cô. Jennifer nhẹ giọng nói:

- “Không cần đâu, tôi tự mình làm…

Còn chưa nói hết câu, một mũi dao sắc nhọn xé toang lớp rèm mỏng manh, hướng thẳng tới yết hầu cô đâm xuống. Xoẹt! Mũi dao sắc nhọt nhanh chóng cắt tầm rèm làm hải mảnh, đầu mũi dao vẫn lao thẳng hướng cô đâm tới. Jennifer thấy vậy lập tức vươn người né tránh, tay phải vươn tới chiếc khăn bông vắt ở cạnh thành bồn tắm quấn quanh cơ thể nhảy ra khỏi mặt nước.

Một người đàn bà trong trang phục hầu gái khoảng bốn mươi năm mươi tuổi với mái tóc màu hạt dẻ đang xoay tròn mũi dao, xé gió lao về phía cô. Mặc dù ở độ tuổi đó, nhưng nếu so sánh thân thủ của bà ta với một sát thủ trẻ tuổi thì thật quả không ngoa. Thân hình hai người không di chuyển, không ngừng ra chiêu tấn công về phía đối phương.

Người phụ nữ kia mỗi lần ra chiêu đều vô cùng hiểm ác, mũi dao toàn đâm thẳng vào chỗ hiểm của Jennifer như yết hầu, tim không chút lưu tình nào cả. Chỉ cần cô gái kia không đề phòng kĩ, chắc chắn sẽ mất mạng trong tíc tắc.

Jennifer mặc dù bị tấn công bất ngờ nhưng không hề rơi vào thế bị động. Cô xoay người né tránh rất tài tình. Khi bà ta ra chiêu thì tay trái cô tạo hư chiêu đánh vào tay cầm dao của bà ta, chân phải tung một cước hướng thẳng về phần bụng – đoạn xương sườn số 12 .

Người hầu gái bị trúng một cước vào bụng, đau đớn khiến bà ta sa sẩm mặt mày đành phải lui lại mấy bước.

Jennifer nhảy ngược về phía sau, quay đầu lại cau mày nhìn chằm chằm vào bà ta. Không phải nói Tề lão đại không gần nữ sắc sao? Bà ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại tấn công cô chứ?

Chẳng nhẽ…. bà ta là người ái mộ của Tề mặc, coi cô là tình địch nên mới tấn công chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: