Chương I - Bí mật thầm kín

1

"Mẹ ơi cứu con!"

"Câm miệng! Mày còn hét nữa thì đừng có trách tao!"

"Bố! Đừng! Buông con ra!"

Non nớt và trong trẻo - tiếng hét ấy cứ vang lên rồi lại tan dần trong không gian, tưởng chừng như vô vọng. Những giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn trào nơi khoé mắt, thấm ướt bàn tay đang bịt kín khuôn miệng,,,, cô, chỉ còn lại những tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Bàn tay còn lại của hắn dọc theo lớp váy ngủ, phủ trên ngực cô đến không thể thở nổi. Hắn đưa khuôn mặt máu lạnh đến gần mặt cô. Cô tránh đi, tránh cái ánh nhìn đầy dục vọng, chỉ muốn nhắm chặt mắt lại để không phải nhìn khuôn mặt ác ma đấy. Nhưng cô sợ, sợ hắn sẽ làm đau cô. Như một sự trừng phạt, hắn tát vào gò má đỏ ửng của cô càng thêm đỏ, bóp chặt lấy khuôn hàm cô như muốn gãy ra và hôn một cách cuồng bạo. Cắn vào cánh môi mềm mại của cô, cạy hàm răng trắng đều ra, hắn thô bạo lấy đi hết không khí của cô. Rồi, từ từ, chuyển dần xuống cổ, mang theo sự nhớp nháp của mồ hôi và nước bọt, cắn lên cổ cô tạo thành những vết đỏ ửng. Kinh tởm, quá kinh tởm. Hắn ta là cha cô, đấy là việc một người cha làm sao? Cắn, xé, hắn như một con thú đang cào cấu con mồi của mình.

"Xoạt"

   Hơi lạnh đột ngột ập đến người cô. Hai mảnh vải vẫn còn nằm trong tay hắn. Cơ thể cô bị phơi bày toàn bộ không chừa một cen. Lưng cô dính chặt vào sàn nhà lạnh buốt, cơ thể hắn nóng bừng như lửa đốt. Những giọt mồ hôi rơi xuống người cô như thắp lửa.

   Quần áo của hắn cũng bị vứt lung tung trên sàn. Rồi, đau đớn đến tột cùng kéo đến. Cô không còn sức kháng cự hay gào thét nữa. Kết thúc rồi. Buông xuôi. Máu đỏ loang lổ trên sàn nhà lạnh ngắt. Nhiệt độ như tăng vọt. Mùi tanh nồng lan toả khắp căn phòng càng kích thích thần kinh của hắn ta. Nhưng, giờ chơi đã kết thúc.

   Cô ngất lịm đi vì đau đớn và kiệt sức. Mệt đến nỗi không đủ sức để cử động. Cổ họng khô rát, nước mắt cũng đã kiệt. Trong tâm trí giờ chỉ là một khoảng mơ hồ. Những âm thanh mập mờ cứ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cô có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ nhưng lại không thể nghe thấy tiếng thở của mình. Cô...chết rồi sao? Thời gian cứ thế trôi qua trong vô vọng.

"Sột soạt"

"Lạch cạch"

"Ào ào"

   Mùi máu hoà với nước lã xộc vào mũi khiến cô buồn nôn. Bỗng, bàn tay đó chạm vào người cô, nhấc bổng cô lên. Lạnh quá! Xung quanh cô ngập nước, bàn tay đó cứ di dời khắp người cô. Hắn ta khoác lên người cô một chiếc váy ngủ rồi đặt cô lên giường. Dễ chịu hơn rồi! Bây giờ, cô hoàn toàn trống rỗng, không thể chống lại cơn buồn ngủ, cứ thiếp đi thôi.

"Con gái, con gái à, dậy đi con, mẹ về rồi nè."

   Mẹ, là mẹ sao? Cô cố gắng mở mắt ra. A, đúng là mẹ rồi.

"Chào buổi sáng, hai bố con ở nhà vui chứ? Nhớ mẹ không?"

   Từng từ, từng từ một như đâm vào tim cô. Mẹ, sao mẹ không đến cứu con?

"Bà xã, về rồi sao? Có mệt không?"

"Em cũng bình thường. Hai bố con thế nào?"

"Vui lắm. Anh đã dẫn con bé đi công viên."

"Vậy sao, thích ghê. Thôi, mẹ đi nghỉ chút đây."

"Mẹ, mẹ ơi, đừng..."

"Sao thế con?"

   Vào cái giây phút ấy, một ánh mắt sắc lẹm, đầy sát khí dán chặt vào mắt cô.

"Không, không có gì ạ."

   Khi mẹ vừa bước ra khỏi cửa, hắn ta lao đến chỗ cô, bóp chặt khuôn hàm cô, đay nghiến.

"Mày mà dám hé răng nửa lời thì đừng có trách tao."

〰     ➰     〰

Nhiều ngày sau đó, cô không dám đối mặt với hắn ta. Cô cũng tự tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài. Cũng may là đang trong kì nghỉ hè nên cô không phải đi học, cả ngày chỉ ở lì trong phòng. Những vết thương trên cơ thể cô cũng đã lành lặn, nhưng tâm hồn vẫn đau đớn không nguôi. Cô như bị ám vậy, lúc nào cũng cảm thấy bàn tay đó đang đặt trên người mình, rồi từng hồi đau đớn thể xác trong ảo ảnh lại hành hạ cô.

"Ahhhhh..."

"Con gái, có chuyện gì vậy?"

"..."

"Đừng sợ, nói cho mẹ nghe đi con!"

Mẹ ôm cô thật chặt, cô tiếp dũng khí để cô nói ra bí mật thầm kín đó.

"Con gái, nói cho mẹ, có phải hôm mẹ đi công tác, ở nhà đã xảy ra chuyện gì không?"

"Bố...bố..."

"Bố? Bố đã làm gì con sao? Nói đi con, bố không có ở đây đâu!"

Những việc làm bỉ ổi của hắn ta thốt lên từ miệng cô qua làn nước mắt. Mẹ cô như sụp đổ hoàn toàn, ôm lấy cô như muốn biết rằng cô vẫn còn ở đây với mình.

〰     ➰     〰

"Mời bị cáo Min Tae Woo"

"Tối hôm đó, vì còn nhiều công việc nên tôi phải đến công ty giải quyết đến hơn 3 giờ sáng mới về nhà. Khi về, tôi nghĩ con bé đã ngủ rồi nên về thẳng phòng mình luôn."

"Vậy ý ông rằng tối hôm đó ông không hề gặp bé Min Daehyun?"

"Đúng vậy."

"Ai có thể làm chứng cho ông?"

"Tôi có thư kí riêng và nhân viên an ninh làm chứng."

Sao, sao có thể được? ÔNG TA NÓI DỐI! Tại sao hai người đó lại nói như vậy? Bọn họ đều DỐI TRÁ!

"Cộp...cộp...cộp..."

"TRẬT TỰ!!! Sau khi nghe lời khai của các đương sự và xem xét các bằng chứng, toà đã ra phán xét: bị cáo Min Tae Woo TRẮNG ÁN!"

Vào giây phút ấy, cô đã nhận ra một điều: Đừng tin vào thứ công lí viển vông.

Ngày 17-9-2008

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top