chap 28. Vương Nguyên ! Chúng ta đi thôi
Thiên Tỷ nằm trong lòng ai đó cảm giác rất thoải mái . Nỗi đau cuối cùng cũng xoa dịu được vài phần. Chí Hoành ngủ gật trên dãy ghế chờ một cách đáng thương , tư thế không thoải mái này không biết rốt cuộc đã duy trì trong bao lâu.
Anh nâng niu mái đầu nhỏ dựa vào vai mình tránh làm Chí Hoành thức giấc . Có lẽ nó đã rất lo lắng nên đã vội tìm đến đây để chăm sóc anh, gương mặt thanh thoát được an vị trên bờ vai rộng ấm áp mà trở nên dãn ra dễ chịu.
Thiên Tỷ nhìn vào tấm cửa kính sóng mũi lại sọc lên một luồn khí khó chịu . Thiên Tỷ miên man trong suy nghĩ của mình. Nếu mẹ thấy anh đau lòng như vậy chắc chắn sẽ không yên lòng nhắm mắt, sẽ không yên lòng giải thoát khỏi đớn đau. Cho nên anh tuyệt đối không được yếu đuối nữa .
Rồi anh lại chợt nhớ đến Vương Nguyên, Tâm can bảo bối trong lòng . Chắc giờ này cậu cũng không vui vẻ gì , hẳn là rất lo lắng cho anh trong thời gian dài đi xa này . Mẹ anh thực sự đã quá hi sinh vì một tình thân cao cả, là ước nguyện cuối đời bà, là đứa con có hiếu Thiên Tỷ sẽ giúp mẹ hoàn thành tốt tâm nguyện này.
Thiên Tỷ nhìn một lượt gương mặt hiền hoà bên cạnh, trong lòng có chút an ủi ghé qua cổ vũ anh vượt qua khó khăn trong lúc yếu lòng nhất. Gương mặt thân thương trong căn phòng phía xa không còn lạnh lẽo nữa, trở nên thanh thản kì lạ. Dù đôi mắt vĩnh viễn không bao giờ mở nữa.
"- Mẹ kiếp sau, con vẫn sẽ là con của mẹ, sẽ nguyên vẹn báu hiếu cho mẹ hết cả kiếp này! " .
************************************
Vương Tuấn Khải đang may cho con Đô Đô béo ụ một tấm áo mong . Con chó nhỏ nằm trong lòng Vương Nguyên vui thích đến híp mắt mà không biết người nào đó cầm kim tức tối đến nỗi đâm vào tay mình mà hét lên một lượt đau đớn.
"-Tiểu Khải!! Anh có làm sao không ? Đưa tay em xem nào! "
Vương Nguyên vội vàng chạy đến bên cạnh xem xét . Máu của bác sĩ Vương một lượt chảy ra trên đầu ngón tay. Vương Nguyên không chần chừ đưa ngay vào khuôn miệng nhanh chóng mút lấy dưới con mắt mở to của người bên cạnh.
"- Nguyên Nguyên không cần......! "
Vương Nguyên lo lắng tiếp tục công việc trong ánh nhìn không rời một khắc của bác sĩ Vương. Lúc này khuôn mặt nghiên thanh tú của cậu đã khiến thế giới trong lòng anh sớm đã khuynh thành khuynh nước rồi.
Và rồi Vương Nguyên bất ngờ quay đầu đối diện , bốn mắt xinh đẹp nhẹ nhàng tiếp xúc. Vương Tuấn Khải không muốn dừng lại ở khoảnh khắc này.
Ngay lúc hai đôi môi sắp tìm đến nhau Vương Nguyên đột nhiên có phản ứng ngượng ngùng nhanh chóng chạy đi tìm bông băng sát trùng giúp anh. Khỏi phải nói tâm bác sĩ Vương bị tạt nước lạnh , hụt hẫng như thế nào.
" - Tiểu Khải ! Anh đã hết đau rồi chứ? Sát trùng đã để tránh nhiễm trùng! "
Vương Nguyên đem dụng cụ đến , trên môi là nụ cười ấm áp cho người có gương mặt tối sầm vì bị phũ lúc này. Vương Tuấn Khải biết điều nên dẹp cái bản mặt đó đi. Ngồi im hưởng thụ chăm sóc của bảo bối trong lòng.
"- lần sau không được từ chối nữa có biết không ? Anh buồn lắm đó!!! " Vương Nguyên chăm chú sử lí xong cuộn băng bé xinh xinh trên tay anh bỗng nhiên đỏ mặt gật đầu. Đô Đô nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai người một người đỏ mặt , một người cười lộ hổ nha vui vẻ yêu thương.
Vương Nguyên dựa hẳn vào vai anh, cậu thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao anh lại yêu thương cậu vô điều kiện như vậy nhưng thề với trời đất cậu không nghi ngờ anh, cũng không phải cậu yêu anh vì sự biết ơn. Tất cả đều là chân thật.
Vương Nguyên trên vai Vương Tuấn Khải khẽ cau mày, trên đầu truyền đến cơn đau không báo trước khiến cậu khó chịu mà thở nặng nề. Vương Tuấn Khải cảm nhận nhịp thở phả vào cổ mình có chút vội vàng nên nhìn cậu liền phát hiện vấn đề. Vội vã chạy tìm thuốc cho cậu .
Đô đô bé nhỏ đáng thương không biết làm gì chỉ đến bên cạnh trông chừng cậu chủ nhỏ đang khó chịu . Cái đuôi nhỏ cuốn quít lo lắng mà đi khắp nơi. Vương Tuấn Khải nhanh chóng trở về đưa thuốc cùng nước một khắc uy cho Vương Nguyên khó khăn uống xuống .
Có trời mới biết anh hoảng sợ đến mức nào . Anh đang cố chăm sóc cho sức khoẻ cậu thật ổn định để có thể tiến hành phẫu thuật ghép tủy. Lúc này có lẽ nên cho cậu biết chuyện phẫu thuật được rồi.
"- Nguyên Nguyên ! Nghe anh nói được chứ ?" Vương Nguyên gương mặt sau khi uống thuốc đã điều chỉnh được cơn đau nhẹ gật đầu trong lòng anh.
"- Em sắp được phẫu thuật rồi! Nhớ chú ý sức khỏe được không? " Vương Nguyên sau khi tiếp nhận được thông tin này trong lòng là một sự bất ngờ không tưởng. Cậu không nghĩ mình sẽ được phẫu thuật , sẽ tiếp tục được sống. Trong lòng là sự vui mừng khó nói. Cậu sẽ được bên cạnh anh , được chăm sóc người thân . Được tiếp tục hoàn thành ước mơ.
"- Tiểu Khải , thực sự em được ... Hiến tủy sao? " Vương Nguyên không thể tin rằng nhóm máu cực hiếm của mình lại có thể thuận lợi tìm thấy trong lúc này. Vương Tuấn Khải cố giấu vẻ âm trầm trong mắt gật đầu.
"- Đúng vậy ....em sẽ được phẫu thuật trong những ngày sắp tới! "
"- Vậy em có thể biết người đó là ai không ? "
Vương Tuấn Khải một phen chấn động trước câu hỏi của cậu không tình nguyện nói.
"- Người đó ở một bệnh viện ở thành phố khác , không may mất bệnh ung thư thời kì cuối cho nên em rất may mắn. Sau khi phẫu thuật xong nơi đó sẽ tiết lộ danh tính. "
Vương Nguyên trong mắt khẽ động, là người khác phải ra đi cho nên cậu mới được sống. Dẹp mớ suy nghĩ rắc rối trong lòng cậu dựa dẫm vào lòng anh " người đó thực tốt! " .
"- Em nghĩ ngơi thật tốt có biết không? Vì có thể ngày mai chúng ta sẽ phải di chuyển đến bệnh viện đó để làm phẫu thuật! " Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu .
"- Thiên Tỷ ca sẽ không về sao? " Vương Nguyên có cảm giác không an tâm nếu không có anh trai là người thân cuối cùng bên cạnh . Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cậu , ôn nhu nói.
"- đừng lo vì Thiên Tỷ chính là người tìm tủy thích hợp cho em. Cũng sẽ là người phẫu thuật cùng anh để ghép tủy cho em. Đừng lo lắng nữa!!!! "
Vương Nguyên mọi giải đáp đều thuận lợi an tâm mà đi sâu vào giấc ngủ . Vương Tuấn Khải lo lắng cho cuộc hành trình đánh đổi sắp tới. Anh sẽ không để cậu gặp bất cứ trở ngại gì.
************************************ Dịch Dương Thiên Tỷ chờ đợi hồi chuông gấp gáp trong điện thoại. Người bên kia nhanh chóng bắt máy .
"- Thiên Tỷ ? " Vương Tuấn Khải hồi đáp cuộc gọi của Thiên Tỷ với tất cả hồi hộp trong lòng.
"- Tiểu Khải ! Tối nay cậu đưa Vương Nguyên đến đây đi! Chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật vào sáng may để tránh trường hợp xấu nhất! " Dịch Dương Thiên Tỷ vẫn đang gấp gáp chuẩn bị hồ sơ phẫu thuật cho Vương Nguyên cùng với dàn y tá cùng bệnh viện hiện tại.
"- Được rồi ! Tớ sẽ sắp xếp nhanh chóng ! " Vương Tuấn Khải nhanh chóng thỏa thuận .
"- Được !!! Tớ tiếp tục chuẩn bị !!! " Thiên Tỷ thoả thuận xong nhanh chóng gác máy lao vào công việc . Phía bên kia Chí Hoành nhìn thái độ làm việc như sắp chết của anh liền nảy sinh lo lắng.
************************************
Vương Tuấn Khải một lượt chuẩn bị xong xuôi tất cả việc cuối cùng là kiểm tra khăn quàng trên cổ Vương Nguyên có đủ ấm. Tuyết ngoài trời vẫn không ngừng rơi .
"- Sẵn sàng? " Anh vươn đôi mắt quan sát tâm trạng của Vương Nguyên cho đến khi cậu ấm áp nhìn anh mỉm cười gật đầu . Bác sĩ Vương hít sâu mỉm cười .
"- Vương Nguyên ! Chúng ta đi thỏi! "
Vương Tuấn Khải nắm chặt tay Vương Nguyên cùng đi hết dãy hành lan sau đó biến mất trong thang máy . Khắp nơi đây vẫn vươn vấn hơi ấm vừa rồi , ngay cả hạnh phúc lúc nãy.
End chap 27
Au nè :))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top