[To the end]: Tấm ảnh thứ tám
"cuối cùng cũng đến lượt em rồi đó, giờ chọn sự thật hay thử thách đây?"
"thử thách đi, mong các chị đối xử với em nhẹ nhàng chút ạ"
"vậy hãy đưa bức ảnh thứ tám trong album ảnh của em ra đây cho mọi người chiêm ngưỡng nào!"
em lục lọi thư viện của bản thân, lẩm bả trong miệng xem trong hàng tá tấm ảnh này thì tấm thứ tám nó nằm ở đâu. bỗng em cười khúc khích, những ký ức về tuổi thiếu thời thong dong dưới tán cây lớn với chiếc máy ảnh cỏn con trong tay chợt ùa về. vào lúc đó, em đã tìm thấy được điều em hằng mong ước.
nhiếp ảnh là một thú vui nho nhỏ của em trong khoảng thời gian em còn ở cao trung, nhưng nó chỉ được bắt đầu khi chiếc máy ảnh cũ của ông ngoại được dúi vào tay em như cách để thúc đẩy em đi ra ngoài nhiều hơn vào những ngày nghỉ thay vì ngồi dán chặt mắt vào màn hình điện thoại bé tí. "đi ra ngoài và chụp lại những điều khiến cháu cảm thấy hạnh phúc và yên bình khi nhìn vào", đó là những lời ông ngoại đã dặn em sau khi chiếc quai đeo của chiếc máy ảnh được choàng lên cổ em. điều gì khiến em cảm thấy hạnh phúc và yên bình khi nhìn vào, ngoài chiếc điện thoại luôn được khư khư trên tay của em ra?
thế là sự nghiệp vác thân ra ngoài đường để chụp ảnh của em được bắt đầu từ đó. mới đầu chỉ đi chụp những điều xung quanh em thôi, như chú mèo hoang nằm ễnh bụng phơi nắng trên bờ tường của một ngôi nhà hoang, đám hoa dại mọc um tùm dưới cột điện, chú chim với bộ lông trắng muốt đậu trên một cành cây cao chót vót, bầu trời trong vắt không lấy một đám mây. có lẽ vì những điều giản dị vốn đã quen thuộc trong cuộc sống của ta, nên khi nhìn lại chúng ta sẽ cảm thấy thanh bình đến lạ. nhưng em vẫn chưa thỏa mãn lắm, thế nên chụp những điều mới lạ sẽ là một giải pháp tốt hơn. những lá cờ phấp phới trong làn gió hè, từng đợt cơn sóng trắng xóa xô vào làn cát vàng mịn lung linh, những danh thắng cảnh được ghi danh vào sổ sách thế giới, nó vẫn chưa làm em cảm thấy hạnh phúc như lời ông ngoại đã nói. vẫn chưa đủ, em muốn điều gì đó lớn lao hơn nữa, hoặc đơn giản hơn chỉ là vẫn chưa đến lúc em tìm thấy được điều khiến mình cảm thấy hạnh phúc và thư thái tâm hồn khi nhìn lại.
để rồi, anh ta đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời em, và trở thành nhân vật luôn nổi bất mỗi khi ống kính của em được hướng lên. nếu chịu ngồi phân loại ra đống ảnh mình đã từng chụp, thì ảnh anh ta nhiều hơn tất cả mọi thứ dù cho anh hiếm khi nhoẻn miệng cười. chụp một người chẳng bao giờ cười thật chán biết bao, còn chẳng đẹp nữa, con bạn em đã nói với em như vậy khi thấy em cầm tấm ảnh của anh. nhưng em có quan tâm đâu, em chỉ nghe con tim mình mách bảo thôi à. được chụp ảnh anh, em cảm thấy hạnh phúc, và khi được cầm tấm ảnh trên tay, em cảm thấy yên bình lắm, chẳng phải đó là lời ông ngoại muốn em làm sao. thế thì em phải chụp ảnh của anh nhiều hơn nữa chứ.
"sao em cứ thích chụp tôi vậy, tôi có gì hay ho à?"
anh gượng gạo nhìn về phía ống kính máy ảnh của em, rồi lại ngoảnh mặt đi khi thấy ngón tay em cẩn thận chạm nhẹ vào nút bấm máy, nhưng anh vẫn đưa đôi mắt len lén dõi theo từng hành động nhỏ nhặt của em. dù cho câu nói đó đã lọt thẳng vào tai em, nhưng em có chịu hạ máy ảnh xuống đâu, miệng nở nụ cười dịu dàng, tay bấm nút kêu tách một tiếng rõ to, đủ để anh đột nhiên giật bắn mình như chiếc lò xo. anh ta rõ khó chịu luôn kìa, còn làu bàu trách em nữa cơ chứ.
"không vui đâu..."
em ngồi xuống kế bên anh, để chiếc máy ảnh cũ vào trong lòng rồi vu vơ cất lời.
"hừm, có lẽ vậy? em sẽ không phí thời gian vào những điều em không cảm thấy hứng thú đâu".
anh ta buông chiếc điện thoại trên tay xuống, lặng lẽ chuyển điện thoại vào chế độ rung rồi quang sang nhìn cô bé đang lúi húi chỉnh thứ gì đó trên chiếc máy ảnh. anh nhíu mày một chút như đang sắp xếp từng câu chữ đang trôi nổi vô định trong bộ não mình thành một câu hoàn chỉnh có nghĩa, hoặc anh chỉ đang cố gắng tiếp thu cái câu nói lông bông nhưng đầy dấu hỏi của em thôi.
"vậy anh mày đặc biệt lắm à?"
anh chỏ tay vào mình, mặt thể hiện rõ sự khó hiểu. anh không biết mọi người nhìn anh như thế nào, kể cả con bé trước mắt cũng thế. đối với chính bản thân mình, anh chỉ là một con người bình thường không hơn không kém, mọi thứ về anh chẳng có gì đáng nổi bật hay được đi kèm với hai chữ "đặc biệt" cả. chẳng biết trong mắt em, anh phải tuyệt vời đến nhường nào để bóng dáng của anh tràn khắp thư mục ảnh của em nữa. em có thể chọn người khác mà nhỉ, một cô gái hoặc một chàng trai với ngoại hình xuất sắc hơn anh nhiều chăng?
em đưa mắt về phía anh, vừa ngắm nhìn khuôn mặt anh vừa vuốt cằm ngẫm nghĩ tựa một ông cụ già với bộ râu trắng vậy. em cười rộ lên, rồi gật đầu như một cách đồng ý cho câu hỏi vừa rồi. cô em này khó hiểu thật đấy, có lẽ giờ đây anh vẫn chưa hiểu tại sao anh lại thân được với em mất. nâng chiếc điện thoại của mình lên, sáu giờ hơn và họ vẫn ở trong trường dù cho tan học đã diễn ra từ vài ba tiếng trước. lẽ ra họ phải rời trường từ lâu rồi, nhưng vì một lý do ngớ ngẩn nào đó đã giữ chân họ ở lớp học vắng người này. có lẽ tý nữa về cũng bị ăn mắng cho mà coi, ai bảo cái tội cứ thích cà dầm cà rề không chịu về nhà cơ chứ.
đột nhiên lòng bàn tay anh được lấp đầy bởi một thứ gì đó, một tấm ảnh em vừa dúi vào tay anh. đó là bức ảnh lúc nãy mà anh trông không tự nhiên chút nào được in ra, và ở đằng sau được ghi ngày tháng rõ ràng bằng một chiếc bút đen cùng lời ghi chú nho nhỏ "anh tuyệt vời lắm, hãy nhớ đấy!". anh cốc đầu vào cô em, trách mắng những việc thừa thãi em nó vừa làm mặc cho anh ta vừa nhoẻn miệng cười trong chốc lát và nhét tấm ảnh này vào trong bìa đựng ảnh thẻ của mình.
em không nói gì cả, chỉ cười lớn như một đứa ngốc. em biết anh ta thích lắm, còn cười nữa mà, chỉ là anh ta quá ngại để nói ra nên mới hành xử thế này thôi. em phấn khích quàng tay qua cổ anh kéo anh lại gần em, giơ chiếc máy ảnh lên và chụp tách một cái. bức ảnh đầu tiên cả hai có với nhau, dù không được đẹp như em tưởng tượng nhưng nó vẫn là thứ đáng trân quý nhất trong cuộc đời em.
"chụp lại những điều khiến cháu cảm thấy hạnh phúc và yên bình khi nhìn vào", em đã thực hiện được điều ông em nói rồi.
chiếc thẻ nhớ bé tẹo của em dần đầy lên, thư viện ảnh của em cũng càng ngày càng nhiều ảnh hơn. tấm bảng trước bàn học chi chít những tấm ảnh cùng ghi chú đầy màu sắc, những ký ức tươi đẹp của tuổi thanh xuân được đính cẩn thận bằng chiếc ghim nhọn, để rồi rung động trong làn gió mát bên cửa sổ khép hờ. mặc dù những tấm ảnh cũng đã dần ố vàng theo năm tháng, nhưng em chưa bao giờ vứt bỏ chúng đi cả, bởi lẽ chúng chính là thứ đã hình thành nên cuộc sống của em hiện giờ.
chụp ảnh của anh, và khi nhìn vào chúng, em không thể ngừng cười trong sự vui sướng. ừ nói em dở hơi cũng được, nhưng sao em có thể ngừng cảm thấy hạnh phúc đây? em thầm cảm ơn ông ngoại vì đã trao cho em niềm vui, cũng như là cơ hội để gặp được anh. giờ cả thế giới nhìn xem, chính những tấm ảnh đó đã kết nối hai con người chẳng hề liên quan đến với nhau, đưa họ lên lễ đường danh giá là ước mơ của biết bao cặp đôi rồi đây.
tấm ảnh thứ tám trong thư viện của em được mang ra trong một thử thách ở công ty em. anh và em, khoác trên mình bộ lễ phục của ngày cưới, đứng dưới chiếc chuông lớn ở nhà thờ, em cười đến nheo cả mắt lại, còn anh thì nhẹ nhàng nở nụ cười. tay kề tay khoe chiếc nhẫn đôi của họ. khi nhìn vào, cả công ty được một phen rầm rộ, người thì khen nấy khen nể, người thì ghen tị ước ao mong sẽ có hoàng tử điển trai nào đó đến hốt mình đi lẹ. còn em thì sao nhỉ, à đang nở mày nở mặt khoe anh chồng của mình cho hội chị em nghe. trời ạ, dù đã suýt soát ba mươi tuổi rồi, nhưng cái thói quen khoe người mình yêu cho mọi người nghe vẫn giữ nguyên, chẳng khác gì đứa trẻ con cả. giờ em đây chắc kèo anh chồng của em đang hắt xì không ngừng vì bị con vợ thân yêu ở công sở réo tên liên tục đây mà.
tấm ảnh thứ tám là tấm ảnh ngày cưới, quen nhau vào tháng tám và công bố yêu nhau vào ngày tám, và đã có một trăm năm mươi tám tấm ảnh bên cạnh nhau.
•••Loading•••
[10:05p.m/19022023]
Choco-Pie
•••End•••
◇Tâm sự cuối truyện:
_ Dù có hứa rằng mình sẽ kết thúc truyện vào ngày 18/2 thật, nhưng mà cuộc đời của mình thì không cho phép điều đó. Với tình trạng gần như không có thời gian để viết truyện như thế này, e rằng mình sẽ lùi lịch kết thúc truyện lại vậy.
_ Có lẽ giữa tháng ba chăng, hoặc chơi lớn hơn là cho quả kết thúc truyện vào đúng sinh nhật của bản thân nhỉ? Nếu mình sắp xếp lịch của bản thân được thì sẽ end truyện sớm, không thì đợi đến sinh nhật mình end cũng được. Dù sao còn tận 12 chapters nữa thì truyện chính thức end, nên chắc vẫn còn lâu lắm.
_ Nói tóm lại vì lịch học cũng như lịch thi sắp tới, thời gian end truyện cũng như ra chap mới sẽ tương đối chậm, nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục nó. Vẫn rất mong các bạn có thể cùng mình đi đến khi nào truyện kết thúc!
_ Cảm ơn sự ủng hộ tất cả các bạn trong hai năm vừa rồi, thật sự sự ủng hộ của các bạn đã tiếp cho mình rất nhiều động lực để tiếp tục ra truyện đến tận bây giờ. Xin cảm ơn các bạn độc giả một lần nữa, chúc các bạn có ngày tốt lành ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top