Phần 3
"Seung Gi ah, đừng bỏ em lại!"
"Anh xin lỗi."
"Đừng...đừng làm thế!"
"..."
"Lee Seung Gi!"
...
.
.
.
"Yoona! Yoona!"
Tiếng Tiffany gấp gáp có phần hối hả vọng vào, phút chốc đã có tiếng mở cửa rồi đóng sầm lại làm phiền hà giấc ngủ của người nào đó. Mi mắt cô khẽ chuyển động, vài giây sau chợt hé mở, thứ ánh nắng gay gắt rọi vào qua ô cửa sổ khiến Yoona trở nên khó chịu, khuôn mặt nhăn nhó quay sang cằn nhằn người chị bên cạnh.
"Có chuyện gì vậy?! Hôm nay không có lịch trình mà unnie, sao lại gọi em sớm–"
"Chuyện lớn rồi, em mau dậy đi!"
"Là chuyện gì? Trời sập sao unnie?"
Cô vừa nói vừa bật người ngồi dậy, vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nữa mê, không phân biệt được rõ.
"Seung Gi oppa có chuyện rồi! Lần này là chuyện lớn thật đấy!"
Tiffany vừa dứt lời, con người bên cạnh cô dường như là bị cô dọa cho đến tỉnh ngủ, vẻ mặt hiện rõ sự bàng hoàng, vô cùng lo lắng.
"Mau nói em nghe đi, là chuyện gì vậy?!"
Khuôn mặt Tiffany trở nên buồn não, khẽ giơ chiếc điện thoại của mình ra trước mặt Yoona, lâu lâu lại chợt thở dài ngao ngán.
'CON RỂ QUỐC DÂN' LEE SEUNG GI UỔNG RƯỢI SAY XỈN GÂY TẠI NẠN GIAO THÔNG NGHIÊM TRỌNG
Chăm chú vào màn hình di động trên tay Tiffany hồi lâu, cô không nói không rằng trườn người ra khỏi giường, vội vàng thay đồ như để đi đâu đó.
"Em...lẽ nào định đi đến nhà anh ấy sao?"
"Em không thể ngồi yên được, Seung Gi oppa đâu có bao giờ uống rượi như vậy!"
Tiffany tay thì cản cô lại, miệng vừa nói liên hồi nào là giải thích lí luận gì gì đó, khiến tâm trí cô vốn đã rối bời nay lại còn hỗn loạn hơn nữa. Tiffany càng cản cô càng chống đối, cứng đầu không yên. Lòng cô sớm đã phát điên lên vì lo lắng cho anh, càng thấp thỏm hơn khi không biết anh có bị thương ở đâu không? Nếu có, cô sẽ đau lòng chết mất...
Hơn nửa giờ đồng hồ cô vẫn chưa thể thoát khỏi kí túc xá, Tiffany thì đã dần đuối sức, vô tình lúc lơ là đã để Yoona có cơ hội trốn đi. Tay vừa chạm đến cửa, giọng Taeyeon đã nhẹ nhàng vang lên, vô cùng điềm tĩnh khác hẳn cô và Tiffany lúc này.
"Em đừng đi đâu cả. Anh ấy...sẽ không có ở nhà đâu, đừng bỏ công vô ích."
"Đúng đó! Em tuyệt đối đừng đến đó!"
Tiffany cũng tỏ ra đồng tình, nét mặt khi nhìn thấy Tae cứ như gặp được vị cứu tinh của đời mình. Bước đến đối diện Yoona, cô vờ mỉm cười vui vẻ.
"Không phải em rất muốn biết chuyện hôm qua bọn chị nói?"
"Để sau đi nhé unnie!"
Cô chạy đến bên cạnh Tae, gấp gáp hỏi dồn, sự lo lắng càng hiện rõ trên mặt hơn.
"Anh ấy không ở nhà, vậy thì ở đâu? Anh ấy có ổn không? Có bị thương ở đâu không?"
Tae nhìn vẻ mặt sốt sắng của cô rồi thở dài, ôm chầm lấy đứa em đang đối diện mình. Tay xoa xoa, vỗ về dịu dàng tựa như một người mẹ, giọng ấm áp khẽ nói và buộc mình phải bình tĩnh.
"Con người khi rơi vào tình cảnh đó, em nghĩ có thể bình thường được sao? Nhưng em yên tâm, Seung Gi oppa sẽ ổn thôi, anh ấy cũng không bị thương đâu!"
Tay cô bấu víu lấy thân người của Taeyeon cứ như một đứa trẻ cầu xin tình thương của mẹ, khóc không khóc, cười không cười, cứ như một mình gánh cả thế giới to lớn trên vai.
"Yoona à, hãy khóc đi, khóc rồi em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn lúc này rất nhiều..."
Chỉ cần câu nói đó vừa dứt, đứa con gái yếu đuối đang rúc đầu vào lòng cô đã bật khóc nức nở, tiếng nấc mỗi một lúc lớn dần khiến người nghe thấy cũng phải đau xót.
Lát sau, như một đứa bé nhỏ vừa khóc trong lòng mẹ, cô ngẩng mặt lên thổn thức.
"Unnie, những lời chị vừa nói...đều là thật chứ?"
Taeyeon mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu.
"Uhm, là thật, nhóc ạ..."
~oOoOoOo~
Anh thả người xuống giường một cách mệt mỏi, khẽ lấy tay xoa dịu hai bên thái dương đang nhức nhói. Seung Gi vẫn chưa khỏi bàng hoàng về tội lỗi bản thân gây ra, chỉ vì một chút chủ quan mà xảy ra sơ hở, những thành phần lâu nay luôn theo dõi từng khuyết điểm của anh, chắn chắc sẽ không bỏ qua cơ hội này mà lấn tới. Sự hoàn hảo gần mười năm gầy dựng trong một phút không cẩn thận đều đã tự tay đem đi đổ sông đổ biển, chẳng những thế mà lòng tin yêu của mọi người dành cho anh đều đã đánh mất, nay chỉ khiến họ thất vọng. Chắc hẳn, cô cũng sẽ ghét bỏ anh như tất cả mọi người mà thôi...
Những lúc thế này, anh càng thấy nhớ cô, nhớ hơn bao giờ hết. Trong tâm trí hiện giờ chỉ gào thét mỗi tên người con gái đó, nhưng lại chẳng đủ can đảm để đối diện với cô lúc này đây. Vì sao? Vì anh quá tệ hại, quá yếu đuối, anh không muốn cô chứng kiến bản thân đứng trên bờ vực của sự thất bại, thật sự không muốn.
Mệt mỏi tìm chiếc điện thoại của mình, khi nhìn vào màn hình anh đã không khỏi giật mình. Yoona của anh...đã gọi bao nhiêu lần, tốn bao nhiêu tâm trí rồi nhỉ? Màn hình đầy ấp những tin nhắn, cuộc gọi của cô, chỉ nhìn thôi Seung Gi cũng cảm thấy tội lỗi, tim nhói lên không ngừng.
Anh đọc từng dòng, từng chữ đều thấy tê dại nơi lòng ngực, sóng mũi chợt cay xè, hai hàng nước mắt cứ thế mà lặng lẽ lăn dài...
Hà!
Đã bao lâu bản thân không rơi lệ? Một thằng đàn ông đã quên mất lần cuối cùng mình khóc là khi nào, nay lại rơi lệ rồi.
Cứ như thế, nỗi đau mãi nhấn chìm lấy anh, từ bao giờ đã vô thức thiếp đi vì kiệt sức...
...
*Ding Dong*
*Ding Dong*
Hồi chuông thứ hai lên, vẫn thấy không chút động tĩnh gì. Yoona gấp gáp bước đến nhập mật khẩu, xông vào nhà rất vội vàng.
Khi mắt chạm đến hình ảnh anh lã người đi trên giường, tim cô như ngừng đập. Trán anh, thật sự là đang nóng như lửa đốt.
Vốn dĩ cô đã không định mò đến đây vào thời điểm nhạy cảm này, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Manager của anh, bản thân lại không thể kìm lòng mà chạy đến đây. Lúc này cô lại thấy lựa chọn của mình rất đúng đắn, nếu lỡ cô không đến kịp, anh sẽ ra sao đây?
Chỉ mới sau một đêm thôi, gương mặt này đã gầy gò đến vậy, đã nhợt nhạt đến nhường này, vậy thì những ngày sau sẽ sao đây? Tim cô lúc này như vỡ thành trăm ngàn nỗi đau, chỉ hận cô không thể ngăn chặn được những bình luận ác ý đang tràn lan trên mạng được. Anh chắc chắn đã đọc rồi nên mới trở nên như vậy, Yoona thật sự quá đau lòng.
Nước mắt suýt chút nữa lại tuôn trào, nhưng cô không thể cứ yếu đuối như vậy được. Từ giờ, cô phải bảo vệ anh, phải trở nên mạnh mẽ kiên cường để anh có thể yên tâm mà dựa vào vai cô, cũng không cần suốt ngày phải lo lắng chăm sóc cho cô như một đứa trẻ nữa.
...
Sau một hồi đắn đo, nghĩ đi nghĩ lại, rồi không biết làm cách nào đó mà Yoona đã thay được bộ đồ cho anh, đây có thể xem là một sự nỗ lực của cô suốt gần một tiếng đồng hồ. (Đảm bảo là Yoona không nhìn thấy gì nha, tuyệt đối đừng liên tưởng lung tung )
Sau đó lại chườm khăn, hạ sốt, chạy đi mua thuốc về, rồi lo lục lọi khắp bếp, đi nấu cháo hành cho anh, vừa nấu vừa cười tủm tỉm. Yêu thương của cô, thật sự đều dành hết cho anh rồi.
Biết làm sao đây, con người này khiến cô quá yêu mà đảo ngược 180 độ rồi, từ một đứa con gái vụng về, vô tâm, chỉ biết mè nheo với anh thôi đã làm những chuyện mà chắc chắn sẽ khiến ông cụ non như anh cảm động đến phát khóc cho mà xem.
Phải, nếu cô có thể làm anh vui vẻ lúc này thì tốt rồi, Yoona nguyện sẽ làm tất cả.
~oOoOoOo~
"Alo? Seung Gi oppa, em–"
["Uhm..Suzy ah, anh Seung Gi không được khỏe lắm, anh ấy không muốn nói chuyện với ai cả..."]
"Là Yoona unnie sao?"
Khi nói đến đây, lòng cô bỗng có chút hụt hẫng. Cũng đúng thôi, anh ấy xảy ra chuyện, người anh ấy cần nhất lúc này còn không phải là Yoona sao, hiển nhiên sẽ túc trực bên cạnh rồi. Cô thì có tư cách gì để trễ thế này còn gọi điện cho anh chứ?
["Phải, mong em thông cảm, chị sẽ nói anh ấy gọi lại sau."]
"Vâng, không sao đâu unnie. Chỉ là em nghe tin tức nên định hỏi thăm anh ấy thôi mà.Vậy chào chị nhé!"
["Uhm, hôm nào chúng ta gặp nhau nhé?"]
"Nae!"
Người đó vừa tắt máy, tay cô đã buông lỏng không chút sức lực, mặc kệ nó rơi xuống đất. Vốn dĩ Suzy đã bắt đầu chấp nhận được sự thật, cớ sao ông trời lại quá tàn nhẫn? Mọi thứ chỉ mới dần ổn định, thế mà giông bão lại ồ ập kéo đến.
Nỗi buồn ở trong lòng lúc này không dữ dội như những ngày trước, chỉ là cô không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả nó lúc này.
Khoảng trống trước mặt khiến cô cảm thấy bản thân cô độc hơn bao giờ hết, nhưng Suzy lại mừng thầm rằng anh sẽ không phải trải qua cảm giác giống cô hiện giờ, vì đã có người con gái ấy – người con gái mà anh yêu.
Anh hẳn sẽ đau đớn, sẽ tuyệt vọng nhưng chí ít đã có Yoona bên cạnh rồi. Cô cũng hiểu ít nhiều tình cách của người con gái đó, là kiểu người có thể khiến người bên cạnh mỉm cười bất kể trong hoàn cảnh nào. Phải, anh nên yêu một người như vậy đấy!
Việc cô cần làm hiện giờ, chính là học cách quên đi anh...
~oOoOoOo~
"Oppa, hãy ăn thêm đi!"
Cô chìa muỗng cháo ngon lành trước mặt anh, giọng nói có phần nũng nịu dỗ dành.
Anh khẽ lắc đầu, chợt cười nhẹ khi thấy cô ra vẻ đáng yêu để dụ dỗ anh.
"Rốt cuộc em đang định làm gì vậy? Sao lại tự tiện xông vào nhà anh?"
"Mật khẩu là sinh nhật em, nhỉ?"
Anh đỏ mặt, lần này là một tràng cười lớn. Khẽ véo iu đôi má ửng hồng của cô, sao chỉ việc nhỏ thế này thôi cũng khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Cô chợt ngẩng người ra nhìn anh, chốc chốc lại nở nụ cười nhỏ. Đến khi bị anh bắt quả tang, cô mới nhìn anh đầy yêu thương, giọng vang lên muôn phần ấm áp.
"Anh có biết...nụ cười của anh vô cùng đẹp không?"
"Yoo...Yoona à, sao đột nhiên em lại nói thế?"
"Mỗi lần anh cười như vậy, em cảm thấy như ánh mặt trời sáng chói, có thể làm mọi mệt nhọc, khó khăn, đau thương... đều tan biến đấy. Vậy nên, từ giờ, bất luận là có chuyện gì...hãy hứa với em, anh sẽ luôn mỉm cười giống như vậy, nhé?"
Nghe được những lời chứa đầy chân tình của cô, anh đáp lại bằng cái gật đầu chắc nịt. Tay lại đan lấy tay, hơi thở cả hai ngày càng gần nhau hơn...cho đến khi quyện lại thành một bằng nụ hôm nhẹ nhàng, sâu lắng.
Lát sau, có kẻ rỉ những lời ngọt ngào không kém vào tai người nọ...
"Vậy thì em, nhất định phải luôn mỉm cười cùng anh...cho đến tận cuối con đường!"
...
Chặng đường dài đầy khó khăn này, họ đã đi đến đâu rồi?
Đêm dài, sợi tình ngắn ngủi.
Có kẻ bật cười, có người lặng lẽ khóc...
...
Bầu trời Seoul đã đầy ấp những vì sao rực rỡ, màn đêm dường như vô cùng yên tĩnh. Yoona cũng chẳng biết mình đã về nhà lúc mấy giờ, cô mệt mỏi mở cửa bước vào thật khẽ, cố không làm các thành viên khác thức giấc.
Bước chân chợt sững lại, và rồi đóng băng.
Tất cả đều hiện diện trước mặt.
Là sự lo lắng.
Là ánh nhìn giận dữ.
Là đôi mắt sầu não.
Cô đột nhiên chẳng thể cất thành tiếng.
Bản thân, rốt cuộc là nên nói điều gì đây?
...
"Em vừa đi đâu về?!"
Jessica nghiêm giọng, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đứng trước người chị này, cô quả thật có chút kiên nể.
"Em...em–"
Cô vốn đã định sẽ kể một câu chuyện được chuẩn bị trước thật hoàn hảo, song, có thứ gì đó bỗng dưng nghẹn lại...
"Đi gặp Seung Gi-ssi sao?!"
Vào giây phút đó, cái gật đầu mang đầy cảm giâc tội lỗi đã thay cho câu trả lời. Cô cảm thấy tai mình như ù đi, bản thân thật sự như một kẻ tội đồ.
"EM!"
"Thôi bỏ đi..."
Jess tưởng chừng đã định quát cho cô một trận ra trò nhưng lại nhận được cái lắc đầu từ phía Taeyeon, Sica ban đầu có chút bất nhẫn, sau đó lại đành bất lực thở dài, chỉ để lại cho họ một câu rồi chạy về phòng, cũng không rõ con người đó đang giận dữ hay lo lắng nữa...
Hai bên thái dương có thể giãn ra đôi chút, cô nhìn theo hướng Sica buồn rầu đến khi nghe được tiếng dập cửa mạnh bạo. Nếu nói cô không hiểu tình cảnh vừa rồi là vì cái gì thì quả thật Im Yoona quá ngốc nghếch rồi. Jessica không phải lo cho hình ảnh bản thân, mà chính lo cho cô. Tần ngần mãi, đứa con gái đó mới chậm rãi xoay người đối diện với những thành viên còn lại, ánh mắt đang trào cảm giác tội lỗi..
"Em biết mình đã sai...Em xin lỗi, vì–"
"Em không nói cũng được, mệt rồi thì hãy đi nghỉ ngơi đi. Bọn chị hiểu mà!"
Taeyeon nhìn cô ân cần hệt như một người mẹ hiền từ, khẽ đặt tay lên vai đứa em nhỏ, nụ cười tựa như thiên sứ giáng trần. Chỉ một cái chạm, Taeyeon đã hướng thẳng đến trái tim đang mệt nhoài của cô, khiến trở nên êm dịu.
Đây...liệu có phải là cảm giác hưởng thụ tình thân?
~oOoOoOo~
"Hãy nhớ, anh còn có em..."
Thoáng nhớ lại những lời tâm tình vừa rồi, anh đột nhiên nhận ra bản thân biết ơn cô. Cô đã có thể chọn con đường rời bỏ anh, cũng có thể thẳng thừng nguyền rủa anh – nhưng, đứa con gái ngốc nghếch đó lại không hề làm vậy.
Làm sao với một kẻ không còn tin vào bản thân như anh, cô lại dám đặt hết niềm hy vọng vào?
*Flash Back*
"Hãy nhớ, anh còn có em!"
Yoona nhìn anh bừng sáng yêu thương, như thể bản thân tin rằng hạnh phúc nằm hết ở người con trai này. Đôi tay dịu dàng chạm vào gương mặt thân thương, hơi ấm tì vào da thịt vô cùng ấm áp, cớ sao tâm can lại nóng như lửa đốt, chơi vơi đến lạ kì?
"Yoona ah...anh–"
"Anh...đừng bao giờ tự khóc một mình, nếu khóc, hãy để em khóc cùng anh, được không?"
Cô đưa tay lên miệng ra dấu như muốn anh im lặng, chậm rãi bắt đầu. Cô nói, nói hết những điều bám riết lấy tâm trí cả ngày hôm nay, đối với cô, chỉ cần anh không cảm thấy cô đơn, không đau lòng, có thể mỉm cười mà tiến lên thì đã mọi thứ còn lại đều không quan trọng nữa. Cô chỉ cần như thế...
Sóng mũi anh đã cay nồng, hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn dài trong thinh lặng, đôi mắt nhìn dán chặt vào người con gái đối diện mình. Gương mặt này, cử chỉ này, tình yêu này...phải chăng anh đã có quá nhiều?
Trong bầu không khí có phần gượng gạo, giọng trầm ấp vang lên trong đêm tối, chỉ có thể đáp lại tấm chân tình của cô vỏn vẹn hai chữ.
"Anh hứa."
Cô nhoẻ miệng cười. Vui vẻ tiếp tục, lần này lại mang một phong thái khác, nét tinh nghịch sẵn có lại trở về với chủ nhân của nó, gương mặt chẳng khác thiên sứ giáng trần là bao.
Anh chịu hứa?
"Nếu cảm thấy mệt mỏi, đừng tự mình chịu đựng nó, hãy gọi em, có được không?"
"Anh hứa."
"Hãy luôn ghi nhớ, anh không bao giờ cô độc cả, bởi vì dù anh có ở đâu đi chăng nữa, khi nhìn lại em vẫn sẽ luôn ở cạnh anh. Mãi mãi!"
"Em hứa chứ?!"
Cô gật đầu chắc nịt, vốn nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì có thể khiến cô rời xa anh. Nhưng, đời người ai ai cũng không tránh khỏi chữ "ngờ", cô liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua nó không?
Yoona chợt ôm chầm lấy anh, người đó cũng cứ thế mà rúc đầu vào bờ vai nhỏ bé của đứa con gái đó mà dựa dẫm...Nhìn anh lúc này cứ như trẻ con cần một bàn tay ấp áp để xoa dịu, cần một bờ vai để có thể tựa vào, hai tay anh trở nên bấu víu lấy cô mãi không buông, càng lúc càng bám riết không ngừng.
"Appa cũng từng bị người ta đụng trúng như vậy! Anh đã hận con người đó đến chết mất, thế mà, bây giờ...chính đôi tay này lại phạm phải sai lầm mà bấy lâu bản thân căm ghét! Lặp lại việc mà người đó đã từng làm với cha của chính mình, hơn nữa còn trong tình trạng say rượi!"
Cái cô cần xoa dịu lúc này, có chăng chính là vết thương lòng này.
Anh vừa nói vừa bật khóc, vừa gào thét trong đau thương, những quá khứ cay đắng năm nào của một cậu nhóc chợt ùa về. Yoona tự hỏi con người này đã chịu bao nhiêu vết thương rồi?
"Anh quả thật không biết bản thân đã tông phải người đó!"
"Người anh đụng trúng đó, sau đó đã gào thét không ngừng! Thứ chất lỏng đỏ thẫm đó lan ra rất nhiều, anh...anh quả thật không biết!"
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe anh, tay cũng không ngừng vuốt ve vỗ về người đang hoảng loạn đó. Anh cứ như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng, hơn nữa quá khứ bản thân đã muốn quên đi lại ùa về...
Cũng may, cô đã kéo anh về, từ cái vực sâu thẳm đó.
"Nghe em nói này, mọi chuyện rồi sẽ qua hết thôi. Vậy nên, anh cần phải trở lại là một Lee Seung Gi đường đường chính chính như trước!"
"Anh tin em, phải tin em!"
Cô tin anh sẽ mạnh mẽ trỏ lại thôi, sẽ lại là một con người đầy nghị lực, mang bao ước mơ. Còn lúc này đây, cô sẽ để anh dựa vào mình...sẽ khóc cho hết thương đau.
*End Flash Back*
Có phải, đến lúc anh nên làm đúng như nó vốn vậy?
~oOoOoOo~
Đêm vô cùng dài...
Cô tự hỏi, anh hiện giờ có cô độc không? Có đang đau lòng không? Có dằn vặt bản thân không?
Có.
Nhưng Taeyeon unnie đã cho rằng, con người ta từ đó mà trưởng thành. Nhưng sao, dẫu biết thế, Yoona vẫn rất sợ. Vốn dĩ con người khi đã yêu đến mức điên cuồng, tự động sẽ sinh ra vô số những nỗi sợ hãi chẳng thể nói hết.
Còn cô, cô sợ anh đau!
...
"Yoona ah, có người thường bảo: mọi chuyện rồi sẽ qua hết thôi!"
Yoona ngẩng đầu nhìn người đang vang giọng, thờ thẫn.
"Em biết...nhưng lại chẳng cách nào ngăn được nỗi buồn."
Nghe lời bộc bạch của đứa em gái nhỏ, Yuri khẽ mỉm cười. Đến khi đã ôm chặt Yoona vào lòng mà ấp ủ, vỗ về, cô mới nhẹ nhàng đề cập đến chuyện đang phiền hà tâm trí mọi người lúc này.
"Tai nạn đó cũng không phải cũng nghiêm trọng, nhưng không hề đến mức cánh báo chí đã viết."
"..."
Đáp lại cô, chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Người đó bị một vài xơ xát, nhưng chỉ có vậy! Còn lại, có chăng là nồng độ cồn lúc ấy của Seung Gi oppa...em biết chứ?"
Có chút động tĩnh, có vẻ như là sự đồng tình.
"Nếu em muốn khóc, hãy khóc đi!"
Yoona vỡ oà.
Từng tiếng nấc lớn dần xé toạc cả màn đêm yên tĩnh, Yoona oà khóc tựa một đứa trẻ ngây ngô, và cứ như thế, cả hai chìm trong giấc ngủ lúc nào không hay...
~oOoOoOo~
Những ngày sau đó của họ, không khí nặng nề bao trùm cả một nơi vốn tràn ngập tiếng cười nói. Lúc này, thật sự là hệt như những tuần sau Black Ocean.
Yuri vẫn còn nhớ rõ từng giây phút đắm chìm trong sự tuyệt vọng đó, họ đã khổ sở đến mức nào. Đến giờ, cô vẫn thật sự đau đớn khi nhớ về viễn cảnh khi xưa, khi mà họ phải như đối diện với cả hàng nghìn người chán ghét SNSD.
Yoona thời điểm lúc đó là một đứa trẻ nhỏ dại nhưng kiên cường. Là người vực dậy niềm tin của họ khi cô đã muốn từ bỏ giấc mơ cả đời mong ước. Nhưng còn hiện tại, mỗi một lần ánh mắt chạm đến hình ảnh cô bé đó, Yuri chợt cảm thấy đau nhói.
Còn là một Yoona mạnh mẽ sao? Con bé đó tuy giờ nào phút nào cũng gửi sự tin tưởng của mình đến người bản thân yêu thương nhưng xem ra lại quên mất phần của mình.
"Chú lệnh như vậy, cốt cũng vì muốn tốt cho em thôi..."
"Em hiểu, unnie đừng để em làm phiền hà tâm trí nữa, em ổn rồi..."
"Em định lừa ai? Với sắc mặt này, không chừng Seung Gi oppa chưa kịp phấn chấn lên thì em đã đổ bệnh rồi, ngốc ạ!"
"Hà!"
"Unnie–"
*Tít tít tít*
Chuông điện thoại vang lên như xen vào cuộc trò chuyện của họ, Yoona hơi ngần ngại khi mắt chạm đến cái tên trên màn hình, thế nhưng, đây lại là cuộc gọi vốn không thể từ chối. Vừa áp chiếc điện thoại vào tai mình, giọng nói trầm khàn quen thuộc đã vang lên, vô cùng...vô cùng đáng sợ.
Thế rồi, chỉ vài giây sau cô đã phóng đi như vũ bão, để lại một Yuri ngơ ngẩn...
~oOoOoOo~
"Chú cần gặp cháu ạ?"
Cô kính cẩn bước đến trước bàn làm việc của ông, cố tỏ ra thật tươi tỉnh. Rất tiếc, có nguy tạo tới đâu đi chăng nữa, bằng bất kì loại phấn son đắt tiền nào...rốt cuộc cũng sẽ không qua nỗi con mắt tinh tường sự đời của Lee Soo Man. Cô bỗng cảm thấy bản thân run rẩy, trở nên nhỏ bé trước người này...
"Chuyện Lee Seung Gi..."
Ông chậm rãi mở đầu, đôi chân cô như sắp mềm nhũn ra vì căng thẳng, tim đập liền hồi.
Những lời kế tiếp chợt khiến tim cô như ngừng đập...có một chút vỡ lẽ...bàng hoàng, đột nhiên dấy lên cảm giác ghê tởm một người nào đó.
Cô vốn dĩ đã đoán trước mọi việc tệ hại nhất bản thân có thể nghĩ ra, nhưng quả nhiên, đứng trước một con người trăm ngàn suy tính này, cô thật sự không bằng.
Tàn nhẫn.
"Ý chú rằng...con phải từ bỏ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top