Tập 7

Chishiya không bao giờ bỏ lỡ cơ hội, và lần này cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù sự thay đổi trong thái độ của Kuzuryu khiến anh cảm thấy thú vị, nhưng mục đích thực sự của Chishiya vẫn luôn rõ ràng: anh muốn tìm hiểu về thế giới chính trị, hệ thống công lý và có thể, lợi dụng Kuzuryu để thâm nhập vào những thông tin mà bình thường không dễ dàng có được.

Trong mỗi lần khám bệnh, Chishiya cố gắng để khéo léo dẫn dắt câu chuyện về các vấn đề mà Kuzuryu quan tâm. Những câu hỏi tinh tế về công lý, chính trị, và thế giới ngầm dần dần được lồng vào các cuộc trò chuyện giữa họ, khiến Kuzuryu bất giác phải mở lòng hơn một chút.

Một hôm, khi anh đang kiểm tra vết thương của Kuzuryu và chuẩn bị kết thúc, Chishiya không thể kiềm chế được sự tò mò của mình nữa.

"Anh có bao giờ nghĩ đến việc, với sự hiểu biết của mình về luật pháp và chính trị, có thể làm nhiều điều lớn lao hơn không?" Chishiya hỏi, ánh mắt tinh quái và giọng nói lạnh lùng nhưng lại đầy ẩn ý.

Kuzuryu, vốn dĩ luôn cẩn trọng trong từng lời nói, nhìn Chishiya một lúc lâu trước khi trả lời.

"Đúng, tôi từng nghĩ về điều đó," Kuzuryu đáp, nhưng ánh mắt anh vẫn không thay đổi. "Nhưng đôi khi, biết quá nhiều lại không phải là điều tốt. Hệ thống này rất phức tạp, Chishiya. Những người như tôi, chúng tôi biết được những thứ mà không ai nên biết."

Chishiya không vội vàng phản bác hay làm lớn chuyện, chỉ khẽ mỉm cười.

"Thế thì, anh có thể chia sẻ một chút với tôi không?" anh tiếp tục, ngữ điệu nhẹ nhàng, như thể đang làm một câu hỏi bình thường.

Kuzuryu không vội trả lời ngay. Anh nhắm mắt một chút, như thể cân nhắc lời nói của mình. Dù vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng có vẻ như Chishiya đã chạm vào một điểm yếu của vị luật sư này.

"Chishiya, cậu là người biết rõ về sự nguy hiểm của những quyết định như thế này," Kuzuryu nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Chishiya. "Câu hỏi này, tôi không nghĩ cậu sẽ thích câu trả lời."

Chishiya chỉ nhún vai, không lộ vẻ gì bất ngờ. Anh biết rằng đối với Kuzuryu, không phải ai cũng có thể thâm nhập vào thế giới của anh. Nhưng anh cũng không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc.

"Anh nói đúng," Chishiya nói, một nụ cười khẽ nở trên môi. "Nhưng biết đâu, một chút hiểu biết sẽ giúp tôi sống sót trong cái thế giới này. Còn hơn là mãi mãi không biết gì."

Kuzuryu nhìn Chishiya một lúc lâu nữa, rồi cuối cùng chỉ lắc đầu, như thể không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Chishiya không thất vọng, dù rằng anh chưa nhận được thông tin gì thực sự có giá trị trong lần này. Nhưng anh hiểu rằng, để tiếp cận được Kuzuryu một cách hoàn hảo, anh sẽ phải kiên nhẫn hơn nữa. Những cuộc trò chuyện tiếp theo sẽ dần dần mở ra những cánh cửa khác, và với trí thông minh và sự kiên trì của mình, Chishiya biết rằng sẽ có lúc mình sẽ đạt được mục tiêu của mình.

Anh không cần phải vội vàng. Với mỗi lần khám bệnh, mỗi cuộc trò chuyện, mỗi ly trà anh pha cho Kuzuryu, Chishiya dần dần xây dựng một mạng lưới mối quan hệ, và đó là lúc anh bắt đầu chạm vào những bí mật mà Kuzuryu che giấu...

Ngày hôm sau, Chishiya không thể tránh khỏi việc tạm ngừng công việc tại bệnh viện. Cái chết của cha anh, dù không có ý nghĩa gì đối với Chishiya, lại là một sự kiện mà cậu không thể bỏ qua vì nghĩa vụ gia đình. Cha của Chishiya là một người mà anh chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ ông. Mối quan hệ giữa họ gần như không tồn tại, chỉ là một sự tồn tại của các cuộc gặp gỡ không bao giờ có sự kết nối thực sự.

Khi Chishiya thông báo với đồng nghiệp và rời khỏi bệnh viện, Kuzuryu đang nằm trên giường bệnh, im lặng nhìn theo. Dù chẳng có mối liên kết sâu sắc nào với vị bác sĩ này, nhưng sự vắng mặt của Chishiya làm Kuzuryu cảm thấy một chút thắc mắc. Anh đã quen với việc có Chishiya xung quanh, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, những lần pha trà cho anh ta, và cả những lần bác sĩ khéo léo giúp đỡ hắn trong những lúc hắn cảm thấy đau đớn. Việc Chishiya vắng mặt khiến mọi thứ bỗng trở nên khác lạ.

"Chishiya đi đâu thế nhỉ?" Kuzuryu tự hỏi, tay vân vê mảnh vải trên tay giường, cảm giác trống vắng trong lòng không thể lý giải.

Kuzuryu không thích việc mình cảm thấy thiếu thốn gì đó, đặc biệt là khi đó là một người như Chishiya – lạnh lùng, kín đáo và dường như chẳng quan tâm đến bất kỳ ai. Thế nhưng chính sự khác biệt ấy, chính sự lạnh lùng và đôi khi khó hiểu của Chishiya lại khiến Kuzuryu phải tự hỏi liệu có phải mình đã biết quá ít về người bác sĩ này không.

Mặc dù cuộc sống của hắn đầy ắp những bí ẩn và không dễ dàng gần gũi, nhưng việc Chishiya vắng mặt khiến Kuzuryu cảm thấy như thiếu đi một phần của thói quen, một phần không thể thiếu trong những ngày tháng phục hồi ở bệnh viện. Một phần nào đó trong hắn cảm thấy như bị bỏ lại, như thể có một thứ gì đó còn thiếu, điều mà Kuzuryu không thể nhận diện ngay lập tức.

Hắn liếc nhìn đồng nghiệp của Chishiya, người thay thế vị bác sĩ chăm sóc mình hôm đó. Mặc dù người này cũng là một bác sĩ giỏi, nhưng có lẽ vì Kuzuryu đã quen với sự hiện diện của Chishiya, nên việc có người khác chăm sóc khiến hắn cảm thấy lạ lẫm và có phần khó chịu.

"Chishiya..." Kuzuryu khẽ thì thầm tên của vị bác sĩ đó, mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Và ngay ngày hôm sai, Chishiya quay lại bệnh viện sau một ngày dài không có mặt. Khi anh bước vào phòng bệnh, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một không gian tĩnh lặng và đôi chút lạnh lẽo. Đôi mắt anh nhanh chóng quét qua phòng, dừng lại khi nhìn thấy Kuzuryu, người vẫn nằm trên giường bệnh, tay phải được băng bó chắc chắn và hắn vẫn còn đang mệt mỏi, đôi mắt hơi khép lại như thể chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Chishiya không hề vội vàng, anh chỉ tiến đến gần, ánh mắt lạnh lùng và không một chút cảm xúc. Cậu ta chưa kịp nói gì thì Kuzuryu đã mở mắt, nhìn anh với ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng không thiếu sự tò mò.

"Chishiya," Kuzuryu lên tiếng, giọng khàn khàn vì thuốc men, "Cậu đi đâu hôm qua vậy? Không phải là lúc đó bác sĩ cần có mặt ở đây sao?"

Chishiya hơi ngừng lại, không biết phải trả lời thế nào. Anh không biết tại sao lại cảm thấy một chút gì đó lạ lùng khi Kuzuryu hỏi về sự vắng mặt của mình. Đó không phải là điều anh quen làm – giải thích cho sự có mặt hay vắng mặt của mình. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của Kuzuryu khiến anh không thể không trả lời.

"Đi lo công việc của mình," Chishiya đáp, giọng lạnh nhạt như thường lệ, "Không có gì quan trọng."

Kuzuryu vẫn nhìn anh, có chút nghi ngờ nhưng không nói gì thêm. Chishiya nhanh chóng kiểm tra vết thương của hắn, lặng lẽ thay băng và kiểm tra lại các dấu hiệu phục hồi. Trong lúc làm vậy, Chishiya thầm nghĩ về sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của mình khi gặp lại Kuzuryu – một cảm giác kỳ lạ mà anh không thể xác định được. Có thể là do sự vắng mặt hôm qua khiến cả hai bỗng dưng cảm thấy như có một sợi dây kết nối nào đó lạ lùng, dù chỉ mới bắt đầu.

Kuzuryu im lặng, không còn đùa giỡn hay tỏ ra lạnh lùng như những lần trước. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Chishiya, tay trái vân vê chiếc cốc trà mà Chishiya đã pha cho hắn trước đó. Dù vẫn đang nằm nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt của Kuzuryu có một sự quan tâm mà trước đó Chishiya chưa bao giờ thấy.

"Vậy cậu sẽ chăm sóc tôi sao?" Kuzuryu đột ngột hỏi, lời nói mang một chút ngạc nhiên, như thể chưa quen với sự hiện diện của Chishiya, nhưng cũng như đang thử thách một chút sự kiên nhẫn của người bác sĩ này.

Chishiya ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng trong đó lại lộ ra một chút gì đó không dễ nhận ra. Anh không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhìn hắn một lúc lâu, rồi cuối cùng nhẹ nhàng thở dài.

"Chắc chắn," Chishiya đáp lại, "Chỉ cần anh đừng làm phiền tôi quá nhiều."

Kuzuryu khẽ mỉm cười, một nụ cười ít thấy từ hắn, nhưng lại đầy sự thách thức.

"Vậy tôi sẽ không làm phiền đâu, bác sĩ"

....

Vào ngày Kuzuryu xuất viện, Chishiya nhìn thấy hắn đang đứng ở cửa bệnh viện, mặc một bộ đồ mới, có vẻ khá ổn định hơn sau thời gian dài điều trị. Dù là một tên luật sư lạnh lùng và chuyên nghiệp, nhưng hôm nay, Kuzuryu trông có vẻ mệt mỏi hơn mọi khi, gương mặt hơi nặng nề, ánh mắt lạnh lùng vẫn không thay đổi.

Chishiya tiến lại gần, tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh tế. Anh ngừng lại trước mặt Kuzuryu, đôi mắt vẫn sắc bén, nhưng có gì đó nhẹ nhàng hơn so với bình thường. Anh đưa món quà nhỏ cho Kuzuryu cùng một tấm danh thiếp với chữ viết thanh thoát, chỉ ghi vỏn vẹn "Chúc sức khỏe - Chishiya."

"Đây," Chishiya nói, giọng điềm tĩnh, "Coi như lời cảm ơn vì những cuộc trò chuyện thú vị trong thời gian qua. Hy vọng món quà này không làm phiền anh."

Kuzuryu nhìn vào chiếc hộp trong tay Chishiya, rồi lại nhìn vào đôi mắt của vị bác sĩ. Có vẻ như hắn không ngờ rằng Chishiya lại tặng một món quà, vì lúc đầu hắn chỉ nghĩ mối quan hệ này sẽ không đi xa như vậy. Nhưng đôi mắt sắc bén của Chishiya và sự tinh tế trong cử chỉ khiến hắn không thể không cảm nhận được sự khác biệt.

"Không làm phiền đâu," Kuzuryu đáp, nở một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn, bác sĩ. Tôi sẽ giữ lại món quà này."

Anh ta cầm món quà, đặt nó vào túi áo, rồi nhìn Chishiya một lúc lâu. Không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu như thể đã hiểu rằng dù giữa hai người không có nhiều từ ngữ nhưng mối quan hệ này đã đi một bước khá xa, và có thể sẽ còn phát triển thêm.

"Hy vọng sẽ gặp lại," Kuzuryu nói với giọng điềm tĩnh, một lần nữa nhìn vào mắt Chishiya, đôi mắt của một người đã dần hiểu được những điều chưa được nói ra.

Chishiya chỉ cười nhẹ, không trả lời. Anh quay lưng bước đi, nhưng ánh mắt của Kuzuryu vẫn không rời khỏi bóng lưng anh. Trong một giây ngắn ngủi, có vẻ như cả hai người đều nhận ra rằng mối quan hệ này, dù là lợi dụng hay chỉ đơn thuần là sự tò mò, sẽ không thể dừng lại tại đây.

End tập 7

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top