Tập 35

Chiếc xe dần rẽ vào một con đường nhỏ, vắng vẻ, dẫn đến một khu vực mà Chishiya chưa từng thấy. Cảnh vật xung quanh trở nên hoang sơ, tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ xe và gió nhẹ thoảng qua. Chishiya bắt đầu có cảm giác có chút kỳ lạ khi nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng dần biến mất, nhường chỗ cho những khu vườn lớn và những ngôi nhà cổ kính, khác biệt hẳn với những gì cậu đã quen thuộc.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Chishiya không thể kiềm chế được sự tò mò. Lúc này, những cái bóng dài của cây cối bên đường bắt đầu phản chiếu trên mặt kính, tạo nên một khung cảnh có phần ma mị. Mặc dù vậy, Kuzuryu chỉ mỉm cười, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng nụ cười ấy lại mang đến một sự ấm áp khó tả, khiến Chishiya không thể không cảm thấy một chút an tâm.

"Chỉ một nơi tôi muốn cậu nhìn thấy." Kuzuryu trả lời ngắn gọn, không vội vã nhưng vẫn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều đã được sắp đặt một cách hoàn hảo.

Chishiya cảm thấy một sự kỳ vọng mơ hồ trong lòng, nhưng đồng thời cũng có chút không thoải mái. Cậu không phải là người dễ dàng tin tưởng, đặc biệt là khi đối diện với những người như Kuzuryu, những người luôn khiến cậu phải đoán mò mọi thứ. Tuy vậy, Chishiya biết, dù muốn hay không, cậu ta đã bị cuốn vào vòng xoáy này rồi.

Xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cổ kính, với cánh cổng sắt đen được thiết kế tinh xảo. Ánh sáng của mặt trời lúc chiều tà chiếu xuống, làm nổi bật vẻ huyền bí của căn biệt thự. Kuzuryu tắt động cơ, và ánh mắt hắn lướt qua Chishiya, một ánh nhìn đầy thách thức nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng.

"Chúng ta đến rồi," Kuzuryu nói, giọng điệu ấm áp lạ thường.

Chishiya không nói gì, chỉ đơn giản là mở cửa xe và bước ra ngoài. Cảm giác bất an vẫn chưa rời khỏi cậu, nhưng cậu không thể không cảm thấy sự lôi cuốn từ nơi này, từ chính Kuzuryu. Mỗi bước đi của cậu dường như khiến không gian xung quanh trở nên mờ mịt, mơ hồ hơn, như thể một cánh cửa mới vừa mở ra, sẵn sàng đón chào cậu vào thế giới mà Kuzuryu muốn dẫn dắt.

Kuzuryu đứng đằng sau cậu, một khoảng cách gần nhưng không đủ để làm cậu cảm thấy ngột ngạt. Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay Chishiya nhẹ nhàng, như một lời mời gọi không thể chối từ.

"Vào trong đi," Kuzuryu nói, và Chishiya không thể không cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của hắn.

Dù vẫn còn cảm giác nghi ngại, nhưng Chishiya không thể cưỡng lại được sự tò mò. Cậu bước theo Kuzuryu, bước chân dường như càng lúc càng nhẹ nhàng hơn, như thể cậu đang bước vào một không gian hoàn toàn mới mẻ, nơi mà cậu chưa từng biết đến.

Cánh cửa lớn mở ra, và một không gian khác biệt hoàn toàn hiện ra trước mắt Chishiya. Đó là một căn phòng lớn, trang trí tỉ mỉ và thanh lịch. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm rọi xuống, tạo nên một không gian vừa cổ kính lại vừa hiện đại. Những bức tranh lớn treo trên tường, những chiếc ghế bành êm ái và những vật dụng sang trọng khác tạo nên một không khí vô cùng ấm cúng.

Chishiya hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một không gian ấm áp như vậy, nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra rằng không gian này cũng là một phần của kế hoạch mà Kuzuryu đã chuẩn bị. Cậu không còn ngạc nhiên nữa, chỉ cảm thấy như có một cái gì đó đang thay đổi trong mối quan hệ giữa họ.

Kuzuryu mỉm cười, nhìn vào Chishiya với ánh mắt chăm chú. "Nhà tôi" hắn nói, nhưng có một sự khẳng định trong giọng nói ấy, như thể hắn đang khẳng định rằng đây chính là nơi mà họ sẽ cùng nhau trải qua một phần nào đó của cuộc sống.

Chishiya không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào những chi tiết trong căn phòng, cảm giác như không thể rút lui được nữa. Cậu đã dấn bước vào đây rồi, và dù có muốn hay không, những điều tiếp theo sẽ chỉ có thể là một phần trong cuộc hành trình mà Kuzuryu đã dẫn dắt.

Kuzuryu bước vào căn phòng theo sau Chishiya, ánh mắt hắn không rời khỏi cậu, như thể muốn tìm hiểu từng cảm xúc, từng suy nghĩ trong cậu. Hắn đóng cửa nhẹ nhàng phía sau và không vội vàng, để Chishiya có đủ thời gian quan sát không gian xung quanh. Căn phòng có vẻ thanh lịch, tĩnh lặng, như được thiết kế để làm nền cho những cuộc trò chuyện sâu sắc hoặc những buổi tối dài.

Chishiya đứng lặng lẽ một lúc, cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ. Cậu đưa mắt nhìn quanh, rồi lại quay về phía Kuzuryu, đôi mắt sắc bén ấy vẫn không rời khỏi cậu. Dù đã từng trải qua những cuộc đối đầu căng thẳng, nhưng khoảnh khắc này, khi chỉ có hai người trong không gian này, mọi thứ lại có vẻ như đang được đẩy lên một mức độ khác.

Kuzuryu không nói gì ngay lập tức, hắn chỉ chậm rãi tiến lại gần Chishiya, nụ cười nở trên môi. "Cảm ơn vì món quà sinh nhật," hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Nhưng tôi không nghĩ chỉ một món quà là đủ đâu."

Chishiya cảm thấy như có một áp lực vô hình đang dần bao quanh mình, khiến mọi động tác của cậu đều có chút khựng lại. Cậu thừa biết rằng với Kuzuryu, mọi thứ đều có giá, và món quà ấy, dù có vẻ như là một cử chỉ bình thường, lại có thể ẩn chứa một lời thách thức.

"Anh muốn gì từ tôi?" Chishiya hỏi, giọng điệu có phần cộc lốc, nhưng không giấu nổi sự tò mò lẫn lo lắng.

Kuzuryu chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến gần cậu hơn. "Cậu sẽ biết khi đến lúc," hắn đáp, lời nói ẩn chứa điều gì đó không thể đoán trước. Chishiya cảm thấy đôi mắt mình hơi nheo lại, không phải vì cậu không tin tưởng Kuzuryu, mà là vì cậu không thể đoán được chính xác những gì hắn đang nghĩ.

Hắn không tiếp tục nói gì thêm mà tiến lại gần hơn, để khoảng cách giữa họ gần thêm chút nữa. Chishiya có thể cảm nhận được hơi thở của Kuzuryu, ấm áp và đầy kiên định. Cảm giác này làm cậu có chút bối rối, và một phần trong cậu muốn lùi lại, nhưng phần còn lại lại muốn đối diện với thử thách này.

"Chishiya, cậu là người duy nhất tôi muốn ở lại," Kuzuryu đột ngột nói, giọng điệu nghiêm túc và đầy chân thành, nhưng ánh mắt hắn lại không rời khỏi cậu, như thể hắn đang thách thức cậu nhìn thẳng vào hắn.

Chishiya lặng im, ánh mắt xoáy vào mắt Kuzuryu, cố gắng tìm ra sự thật ẩn giấu trong những lời nói ấy. Mối quan hệ giữa họ chưa bao giờ đơn giản, và giờ đây, nó chỉ càng trở nên phức tạp hơn. Nhưng có một điều không thể phủ nhận: Chishiya cũng đã bị cuốn vào một trò chơi mà hắn không thể rút lui.

"Hửm," Chishiya cười nhẹ, nhưng đó là nụ cười mang vẻ buồn bã, như thể cậu đang cố che giấu cảm xúc thật sự của mình. "Vậy... tôi phải làm gì để anh hài lòng đây?"

Kuzuryu không trả lời ngay mà chỉ tiến lại gần hơn, đôi mắt sáng ngời như thể có thể nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng cậu. Hắn kéo Chishiya vào một cái ôm, nhẹ nhàng nhưng vững vàng, như thể muốn khẳng định rằng cậu đã bước vào một thế giới mà giờ đây, không dễ dàng rút lui.

"Chỉ cần cậu ở đây," Kuzuryu thì thầm bên tai cậu, "và không bao giờ rời đi."

Chishiya cảm thấy lạ lùng. Cảm giác này, vừa ấm áp lại vừa ngột ngạt, khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng có một phần trong mình, một phần rất nhỏ, mong muốn được ở lại trong thế giới này.

"Khoan"

Chishiya khựng lại khi cậu ta dơ hai tay ra trước ngăn Kuzuryu tiến gần hơn 

"Từ bao giờ mà vị luật sư lạnh lùng như anh lại nói mấy câu sến vậy?"

Kuzuryu hơi dừng lại, vẻ mặt hắn vẫn giữ nét kiên định nhưng trong đôi mắt lại lộ chút ngạc nhiên pha lẫn sự thích thú. Hắn nhìn vào đôi tay của Chishiya đang ngăn cách giữa họ, một thoáng cười nhẹ, không hề bị ảnh hưởng bởi sự kháng cự của cậu.

"Thế nào?" Kuzuryu nhếch môi, nụ cười vẫn giữ nguyên. "Cậu có vẻ không quen với cách tôi đối xử với mình như vậy à?"

Chishiya không trả lời ngay, nhưng đôi mắt cậu vẫn khóa chặt vào Kuzuryu, không phải vì sợ hãi, mà vì cậu không chắc mình có thể xử lý được cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Thật sự, dù có muốn tỏ ra lạnh lùng hay vô cảm, những lời nói của Kuzuryu lại có một sức hút lạ kỳ khiến cậu không thể không để tâm.

"Anh nói mấy câu này làm tôi muốn chạy trốn đấy," Chishiya cười khẩy, dù vậy, cậu không rút tay lại mà vẫn giữ khoảng cách. "Không ngờ một vị luật sư lạnh lùng, khôn ngoan như anh lại có thể trở nên... sến như vậy."

Kuzuryu nhìn cậu, sự cợt nhả trong đôi mắt hắn không hề giảm đi, trái lại còn trở nên mạnh mẽ hơn. "Cậu nghĩ tôi không biết sao?" Hắn hạ giọng, cúi xuống gần hơn. "Nhưng Chishiya... chẳng phải cậu cũng đang tận hưởng những điều này sao?"

Chishiya đột ngột thở dài, đẩy nhẹ Kuzuryu ra một chút, nhưng không hẳn là đẩy đi. Cậu thừa nhận trong lòng rằng sự thách thức của Kuzuryu khiến cậu có cảm giác muốn bật ra một tiếng cười, một cảm giác bất an nhưng cũng có phần thú vị. Cậu ta không thể phủ nhận rằng, ngay cả khi không muốn thừa nhận, sự tồn tại của Kuzuryu đã bắt đầu lấp đầy không gian quanh mình.

"Anh quả là một tên đáng ghét," Chishiya thì thầm, mặc dù những lời này không thể che giấu đi cái sự thật trong mắt cậu rằng Kuzuryu đang làm cậu bối rối hơn bao giờ hết.

Kuzuryu chỉ cười nhẹ, không vội vã hay thúc ép cậu thêm. "Đó mới là điều tôi muốn nghe từ cậu."

Chishiya nhìn hắn, cuối cùng cũng buông lỏng tay mình, nhưng trong đầu cậu lại có một câu hỏi vang lên không ngừng: Liệu mình có thể thực sự buông bỏ và chấp nhận những gì đang diễn ra giữa họ?

"Nhưng mà đây là nhà của anh mà, tôi ngủ ở đâu?" Chishiya cố gắng phản pháo lại khi mặc dù ở đây tiện thật nhưng cậu ta muốn ở nhà hơn 

Kuzuryu nhướn mày, nụ cười vẫn không tắt trên môi, nhưng ánh mắt hắn lại lộ chút lạ lẫm khi nghe câu hỏi của Chishiya. Hắn liếc nhìn cậu một lúc, như thể đang đánh giá một cách tỉ mỉ.

"Thế sao, không thích ở đây sao?" Kuzuryu nhẹ nhàng bước lại gần, từng bước chân hắn đều đầy tự tin. "Cứ cho là tôi có một chiếc giường lớn, nhưng cậu sẽ không cảm thấy thoải mái như khi ở nhà mình đâu, đúng không?"

Chishiya nhún vai, cố tỏ ra thờ ơ. "Chắc vậy," cậu trả lời, nhưng trong lòng lại có chút lạ lẫm. Thực ra, dù có nói thế nào, không gian ở đây chẳng khác gì một cái tổ ấm được chăm chút kỹ càng, và cái cách Kuzuryu chăm sóc cậu khiến cậu không thể không cảm thấy một chút thoải mái. Dù không thể thừa nhận ra mặt, nhưng trong sâu thẳm, cậu không thể phủ nhận rằng ở đây có một sự ấm áp mà cậu không tìm thấy ở đâu khác.

Kuzuryu cười nhẹ, vẻ mặt vẫn bình thản. "Nếu cậu không thích ngủ trên giường của tôi, tôi có thể đưa cậu về nhà," hắn nói, nhưng có một điều gì đó trong giọng nói của hắn không hề dễ dàng bỏ qua. "Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một cách khác thoải mái hơn. Dù sao, tôi không muốn cậu cảm thấy không được chào đón."

Chishiya cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Kuzuryu, điều này khiến cậu bối rối hơn. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra. "Tôi chỉ đùa thôi," Chishiya nói, giọng có phần mềm mỏng hơn. "Chắc tôi sẽ ở lại đây một đêm."

Kuzuryu mỉm cười một cách hài lòng, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay vui mừng thái quá, nhưng ánh mắt hắn có chút gì đó sâu xa, như thể hắn biết rõ hơn là Chishiya dám thừa nhận. "Tốt rồi," hắn nói nhẹ, rồi quay đi. "Nếu cậu cần gì, chỉ cần nói."

Chishiya đứng lại trong phòng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác một chút lạ lẫm và không quen thuộc. Dù cậu có giả vờ lạnh lùng đến đâu, thì trong lòng vẫn có một chút sự thay đổi. Cái cảm giác khi có ai đó quan tâm đến mình, không phải là thứ mà cậu dễ dàng chối bỏ, dù cậu có muốn hay không.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu tự hỏi liệu mình có thể thực sự dừng lại và không để cảm xúc chi phối nữa không. Nhưng rồi cậu chỉ lắc đầu, quay lại với thực tế. Cảm giác ấy có thể chỉ là một cơn gió thoảng qua, và sau một đêm ngủ, có thể mọi thứ sẽ quay lại như cũ.

Nhưng ai biết được, phải không?

End tập 35 :P

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top