CHAP XXV
Chap 15: May Mắn Có Nhiều Người Yêu Thương.
Tiếng vó ngựa cứ vậy dồn dập lại khiến người trong lòng vốn có cảm giác bất an càng khẩn trương. Khoé mắt Bảo Bình nổi lên một tầng sương, bàn tay đang nắm vạt áo Thiên Yết không tự chủ siết chặt lại.
Nếu như...
Anh không còn trên đời này nửa...
Anh nói xem...
Sẽ có ai cùng đi bên em?
Sẽ có ai để em dựa vào?
Sẽ có... sẽ không có ai...
Bảo Bình rốt cuộc không thể chịu đựng thêm một chút nào cảm giác cuồng cuộn trong lòng. Bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh, đủ khiến cho Bảo Bình nhận ra. Cô mở mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình được bao bọc trong một bàn tay to lớn khác. Cô hơi nhíu mày, lại đưa mắt nhìn gương mặt người đằng trước. Vẫn gương mặt lạnh lùng, đôi mày vẫn đang chau lại khẩn trương.
Cự Giải chạy trên cánh đồng phủ lớp dày tuyết. Tuyết cứ lún xuống, rơi vào trong ủng của cô. Lạnh đến tê cứng từng sợi dây thần kinh trong người. Cự Giải chật vật trong biển tuyết tiếp tục chạy về phía chân núi. Trên gương mặt đã nổi lên mảng hồng đỏ, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt xinh xắn. Một tiếng hét vang lên, như dội vào đầu Cự Giải một gậy. Đôi mắt cô trợn to đến cứng đờ, mất một lát cô mới cứng ngắt ngất đầu lên nhìn về phía đỉnh núi. Vừa là lúc trong lòng cô nhói lên một cơn đau chẳng lành, Cự Giải ngồi bệch xuống nền tuyết lạnh lẽo. Cự Giải hoảng đến độ khóc không ra tiếng. Cả người cứng đờ run rẩy. Cự Giải vụng về nhìn xung quanh. Trong đầu không ngưng tự hỏi bản thân phải làm gì. Đôi mắt Cự Giải nhìn lung tung trên nền tuyết, không phải màu trắng, cũng là những gốc cây khô khẳng khiu, Cự Giải bỗng nghe tiếng " phành phạch" trên đầu. Toàn bộ dây thần kinh trong đầu cô trở nên căng cứng. Cự Giải đảo mắt nhìn lên trên. Là con cú màu trắng lúc nãy. Cô nhanh chóng đưa bàn tay thẳng về hướng con cú đang bay lên. Trong đầu hiện lên một dãy kí tự loằng ngoằng. Vòng tròn ma thuật từ chính bàn tay cô phóng ra, rất to lớn và mạnh mẽ. Thổi tung mái tóc xinh đẹp của cô.
- Cứu lấy anh ấy... làm ơn!_ vòng tròn ma thuật nhanh chóng bay lên xuyên qua con chim cú trắng lúc nãy. Trong chốc lác liền hoá khổng lồ. Đôi mắt con chim cú đó còn in lại hình dáng vòng tròn ma thuật của Cự Giải.
Cự Giải dưới đất nhìn thấy Nhân Mã đã được đỡ lấy. Trong lòng mới thả lỏng được hai phần. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài lạnh đến tê người nhưng hai bên thái dương cô lại nhễ nhại mô hôi. Trước mắt Cự Giải trở thành một mảng hỗn độn mơ hồ. Cự Giải ngất đi.
Hội Xử Nữ từ trên đỉnh núi nhìn xuống, cuối cùng cũng thở phào. Đau chết tim anh rồi. Xử Nữ nhanh chóng mở ra một vòng tròn ma thuật dẫn xuống phía dưới chỗ Nhân Mã. Thiên Yết cùng Bảo Bình cũng nhanh chóng đến nơi.
Nhân Mã leo xuống người con cú trắng. Anh ôm lòng ngực thở hổn hển.
"Mẹ ơi, mạng lớn mạng lớn." Nhân Mã vỗ vỗ lòng ngực, thật muốn khóc lớn. Trong tầm mắt anh lại xuất hiện một dáng người nhỏ nổi bật trên nền tuyết trắng. Nhân Mã biểu cảm lộ rõ vẻ hoảng hốt, anh chạy gấp lại chỗ Cự Giải ôm lấy cô ngồi dậy. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ trên gương mặt tái xanh của Cự Giải.
- Làm sao lại nhiều mồ hôi đến vậy?!_ Nhân Mã lo lắng nhìn mi tâm Cự Giải nhíu chặt. Anh cởi lớp áo choàng ngoài của mình phủ lên thân thể lạnh ngắt của Cự Giải bế cô tách khỏi nền tuyết lạnh.
Tiếng vó ngựa từ bìa rừng truyền đến ngày càng rõ ràng rồi dừng hẳn. Tiếng chân dậm trên nền tuyết tiến lại về phía Nhân Mã ngày một to nhưng rồi đột ngột biến mất. Bảo Bình đứng cách Nhân Mã một khoảng xa. Cả người thở hồng hộc nhìn Nhân Mã trên người không một vết trầy xước và cũng nhìn thấy vật thể trên tay Nhân Mã. Bảo Bình đương nhiên cũng nhìn thấy con cú khổng lồ đằng sau, đôi mắt vẫn lưu lại vòng tròn ma thuật có ấn kí của Cự Giải.
Nhìn thấy Nhân Mã an ổn thế này, cô đương nhiên vui mừng không đủ nhưng tại sao trong lòng lại có chút thương tâm. Bảo Bình nhìn Nhân Mã mất một lúc, cả người Nhân Mã cứng đờ, nhìn Bảo Bình mang bộ dạng khiến người ta cảm thấy rất đau xót. Thiên Yết nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đến gần Bảo Bình. Nhân Mã đưa ánh mắt có dao phóng đến chỗ Thiên Yết. Thiên Yết lại vờ như không thấy ánh mắt có dao của Nhân Mã đưa tay vỗ nhẹ lên vai Bảo Bình. Bảo Bình cúi mặt ngẩng mặt đã như một người khác, bộ dáng không có một chút biểu tình. Vẫn là bước chân chắc nịt tiến về phía Nhân Mã. Bảo Bình tháo găng tay ra, móng tay trên ngón cái rạch lên ngón trỏ một đường máu nhỏ. Dừng lại trước Nhân Mã, hai người cách nhau đúng một khoảng cách Cự Giải. Cô đưa mắt nhìn Cự Giải thoi thóp trong tay Nhân Mã. Tại sao Cự Giải lại phải liều mạng để bảo vệ Nhân Mã? Bảo Bình biết rất rõ. Nhưng trước giờ cô không quá để tâm vào chuyện tình cảm này. Bây giờ cô cũng phải như vậy. Cô đã bỏ quá nhiều thứ cho người trước mắt. Bảo Bình nhỏ một giọt máu lên mi mắt bao bọc ấn kí của Cự Giải. Sau đó ngước mắt nhìn Nhân Mã.
- Đi đi. _ Dứt lời là một vòng tròn ma thuật to lớn hiện ra theo cánh tay vừa vung lên của Bảo Bình.
- Anh...
- Mau đi đi. _ Bảo Bình ngắt lời Nhân Mã, sau đó lại thêm một câu.
- Cự Giải cần điều trị sớm, anh mau đưa cậu ấy đi đi. _ Sau khi Nhân Mã bế Cự Giải bước qua vòng tròn ma thuật. Đôi chân run rẩy của Bảo Bình không còn chống đỡ nổi nữa. Cả người cô ngã xuống nền tuyết trắng, mái tóc trắng xoã xuống che đi biểu tình trên gương mặt Bảo Bình. Thiên Yết nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi khẩn trương chạy về phía Bảo Bình, anh trượt trên nền tuyết ngồi xổm trước Bảo Bình. Gương mặt khẩn trương hơn bao giờ.
- Làm sao vậy?_ Bàn tay vừa ôm đến hai vai run rẩy của Bảo Bình. Trên người truyền đến cảm giác lạnh buốt, cảm giác như từng tế bào trên người sắp đóng băng đến nơi. Thiên Yết trợn mắt nhìn Bảo Bình. Chân tay luống cuống cởi lớp áo choàng cùng áo khoác ngoài đắp lên vai Bảo Bình.
- Đã ấm hơn chưa?_ Bảo Bình lắc lắc đầu.
- Phải làm sao đây. _ Thiên Yết một hồi hoảng loạn cầm lấy tay Bảo Bình không ngừng xoa. Bảo Bình đột nhiên đổ người về phía Thiên Yết. Đầu cô gác trên vai Thiên Yết, phả nhè nhẹ hơi thở vào gáy Thiên Yết.
- Tớ phải làm thế nào đây?!_ Thiên Yết nghe được giọng nói của Bảo Bình trong cơn mưa tuyết. Giọng cô rất lạnh, lại run run ngắt quảng, giọng nói cô rất nhỏ, rất yếu như chỉ có tiếng thở thì thầm, rất mềm cũng rất thê lương. Có cảm giác, trong lòng cô cũng đang rất lạnh, rất cô tịch, cô lại vô sức vô lực kêu gào đến không còn hơi sức, có cảm giác cô khóc rất nhiều, có cảm giác trong tim như bị từng hơi thở cô châm chích, đau âm ỉ mà tê tái. Thiên Yết choàng tay ôm lấy Bảo Bình.
Chính bản thân anh, cũng không biết phải thế nào.
- Nhân Mã, Nhân Mã, cầu xin cậu ngàn lần vạn lần đừng có chết. Cậu mà chết, tôi có nhảy xuống vực cũng không đền nổi mạng cậu, cầu xin cậu,... _ Song Ngư đứng bên cạnh giường Nhân Mã lầm bầm đã được hơn nửa ngày, ai khuyên răng, đe doạ kiểu gì cô cũng bất di bất dịch. Nhân Mã nghe Song Ngư lải nhải được vài tiếng hồn đã lìa khỏi xác. Vừa thấy Kim Ngưu mở cửa bước vào Nhân Mã đã nhanh chóng bật dậy kéo lấy anh ta.
- Kim Ngưu, cậu mau mau nói bạn gái cậu là tôi không sao cả rồi mau mau vác cô ta về đi. Tôi không chết vì té xuống vực mà sắp chết vì bị cô ta xin lỗi rồi.
- Nếu có cách, thì tôi chẳng để cô ấy đứng hơn nửa ngày trời cùng cậu rồi. Tôi rất lo cô ấy bị lây bệnh thần kinh của cậu. _ Kim Ngưu khoác tay Nhân Mã tiến về phía Song Ngư, kéo lấy cái ghế cao rồi nhấn cô ngồi xuống.
- Cậu ta múa như con rối như thế không chết nổi đâu. Cự Giải cứu kịp cậu ta rồi còn gì, em nhìn xem. Trên người cậu ta còn không có lấy một vết xước. Còn Cự Giải thì bất tỉnh đến nửa ngày rồi. Dù sao, câu ta cũng đã nhận lời xin lỗi của em, phải hay không nên qua thăm Cự Giải một lát. Cậu ấy là bạn thân của em, còn là ân nhân của Nhân Mã. _ Song Ngư nghe Kim Ngưu nói một hồi mới gật đầu thông suốt, buông tha cho Nhân Mã, nhưng mà chân đứng mấy tiếng đồng hồ liền nên bây giờ bị tê đau mất cả cảm giác.
- Em ngồi nghỉ một tí rồi anh đưa em đi. _ Song Ngư nhìn Kim Ngưu mỉm cười gật đầu. Kim Ngưu nhìn Song Ngư sắc mặt chỉ vài tiếng mà sao lại có thể xuống sắc đến vậy.
- Không phải sợ nữa. _ Kim Ngưu xoa đầu Song Ngư nở nụ cười ôn nhu nhìn cô trấn an. Rót lấy ly nước ấm đứa cho cô uống.
- Phòng là phòng bệnh của ông, ghế là ghế thăm bệnh của ông, nước là nước dưỡng bệnh của ông. Lấy cớ gì cặp đôi các người vào đây diễn màn tình thâm cho cẩu độc thân ông đây xem, hả?!_ Nhân Mã đồng chí đen mặt, phẫn nộ phỉ nhổ. Nhân Mã không thèm nhìn tên Kim Ngưu cố tình ân ái trước mặt trêu ngươi mình. Lật người sang phía khác. Lại nhớ đến gương mặt lúc Bảo Bình tìm thấy mình, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, có cảm giác như bản thân anh đã làm cho Bảo Bình thành bộ dáng thương tâm đó, cảm thấy cô rất đau lòng, cảm giác mơ hồ đó không biết có thật hay không, chỉ biết Bảo Bình có lẽ đang giận anh. Lời nói cô rất lạnh lùng, cô giận vì anh khiến Cự Giải ngất xỉu chăng. Có lẽ vậy, Bảo Bình rất lo cho các thành viên nữ mà. Một chốc nữa anh tìm Bảo Bình xin lỗi sau vậy.
- Chú mày mạng có vẻ lớn_ Bạch Dương tông cửa bước vào.
- Cút!_ Nhân Mã ngồi dậy ném gối vào mặt Bạch Dương. Bạch Dương chụp lấy ngênh mặt cười ném trả vào mặt Nhân Mã.
- Chúng mày còn có thể đối xử với bệnh nhân tàn bạo hơn không?_ Nhân Mã xoa mặt trừng trừng mắt nhìn Bạch Dương cùng Ma Kết, Song Tử, Xử Nữ bước vào phòng.
- Quà thăm bệnh đây, đừng nóng đừng nóng. _ Song Tử từ đằng sau len lỏi chạy lên trước, cười cười lấy lòng.
- Chỉ có Song Song đáng yêu của chúng... Má, có nhầm không vậy? Tụi mày thăm tao cầm hoa làm gì?
- Câm mồm, chị mày tặng cho hoa là đã khách khí với chú em lắm rồi. _ Song Tử cóc một cú vào thẳng nơi não bộ trung tâm của Nhân Mã.
- Tụi mày còn bạo hành gì thì làm luôn một thể đi. _ Nhân Mã nằm co ro gào lên. Xử Nữ nhếch miệng cười cho.
- Tính ra mạng mày lớn, Cự Giải không áp dụng thuật biến đổi kịp. Chắc giờ chú mày còn có một hũ nhiêu đây thôi ha. _ Xử Nữ nhiệt tình đưa tay ước lượng hũ cốt cho Nhân Mã.
- Bố mày!_ Nhân Mã cầm giỏ hoa phang thẳng vào đầu Xử Nữ. Xử Nữ trở tay nhanh chụp kịp. Đặt về chỗ cũ.
- Ai lại đối xử với quà như thế thằng này.
- Chứ trên đời có ai đối xử với bệnh nhân như tụi mày không? _ Nhân Mã hậm hực nhìn cả bọn. Sau đó lại ngó nghiêng một hồi.
- Tìm gì? Bảo Bình hả? Đang bên chỗ Cự Giải.
- Cự Giải chưa tỉnh sao?_ Song Ngư đưa cốc nước vừa uống xong cho Kim Ngưu, hỏi.
- Tỉnh rồi, kiệt sức thôi. Bảo Bình đang nói chuyện với thầy bên đấy. Chắc bị rầy rồi. _ Ma Kết đẩy kính, trầm mặc nói.
- Theo tao nghĩ, nó rầy lại thầy thì ổn hơn. _ Bạch Dương xoa cằm, gác tay lên vai Ma Kết. Ma Kết hất vai hại Bạch Dương xém cắm đầu chà mặt xuống sàn.
- May mà có Cự Giải, không thì mày nhừ xương rồi con ạ, lo mà đối xử tốt với nó. _ Song tử vò vò đầu Nhân Mã, cứ thử tưởng tượng đầu của nó mà đập xuống đất bét nhè thì đã thấy thương rồi.
- Mày mà con phũ với con nhỏ, tao dần nát xương mày. _ Bạch Dương săn tay áo, dí dí nắm tay về phía Nhân Mã. Nhân Mã xì một tiếng, biểu môi.
- Tụi mày làm như tao với Cự Giải thích nhau không bằng. _ Cả bầy đưa mặt ngơ ra nhìn Nhân Mã.
- Đừng nói mày không nghĩ Cự Giải...
- Cự Giải thích tao? Cho tao xin. Không có vụ đó đâu. _ Nhân Mã ngắt lời Xử Nữ, cho đó là điều đương nhiên. Cả bọn chỉ biết thở dài. Tội cho Cự Giải, thích ai lại thích ngay một thằng ngu.
- Với cả, tụi mày cũng biết, tao chỉ thích mỗi mình người đó. _ Nhân Mã thở dài, ngửa mặt lên, nhắm nghiền mắt lại, lại nhớ đến cảnh tượng cô đứng dưới cơn mưa tuyết, cả người gấp đến thở không ra hơi, đôi mắt đó còn phủ một tầng sương lấp lánh, cảnh tượng cô tịch, lại thê thương. Lúc đó, anh thật sự muốn bỏ hết tất cả ôm lấy cô, nhưng cũng lúc đó anh lại không thể buông được Cự Giải xuống. Có phải nếu như lúc đó anh không ôm lấy Cự Giải, Bảo Bình có hay không sẽ lao đến ôm chặt lấy anh?
- Cậu muốn ăn chút gì không?_ Bảo Bình đưa cho Cự Giải miếng táo vừa gọt xong. Cự Giải nhận lấy ngoặm một miếng, lắc lắc đầu.
- Chờ một lát, về nhà ăn cũng mọi người.
- Cậu phải ở lại, dưỡng sức một hai ngày mới được. _ Sư Tử đứng ở chân giường chống hông giận dữ nhìn Cự Giải.
- Cậu xem, yếu ớt như vậy còn muốn đi, đi đâu? Đi thăm tên mặt ngựa kia chắc?
- Tớ..._ trên má Cự Giải nổi lên một tầng hồng hồng ngại ngùng đáng yêu. Thiên Yết đảo mắt nhìn biểu tình Bảo Bình. Chỉ thấy cô vẫn duy trì nụ cười trên môi gọt táo. Không có gì là không tự nhiên cả.
- Ây da, thầy cũng nói rồi. Vì cậu ấy tiêu tốn quá nhiều sức lực cho một loại thần chú mới nên bị sốc thôi. Một lát là về được mà. _ Bảo Bình đứng dậy nhét một miếng táo vào mồm Sư Tử.
- Nói thì nói thế, tớ vẫn muốn Cự Giải ở lại dưỡng sức thêm mới được. _ Sư Tử nhồm nhoàm nhai miếng táo được đưa tận miệng. Thiên Bình gấp lại cuốn sách để trên tủ đầu giường kéo Sư Tử lại.
- Thật sự thân thể chúng ta có sự tái sinh, khả năng hồi phục rất nhanh. Em xem Bảo Bình đó, bị tông phải không phải vẫn đứng trân trân đó sao. _ Bảo Bình vẻ mặt rất bất mãn nhìn Thiên Bình.
- Chị đây không chấp cẩu tình nhân các người._ Bảo Bình xoay lưng chìa dĩa táo cho Thiên Yết chọn lấy. Thiên Yết đưa miếng táo lên miệng cắn một miếng.
- Ngon không?_ Bảo Bình nheo mắt cười nhìn Thiên Yết. Thiên Yết mỉm cười gật đầu theo.
- Ăn thêm đi. _ Bảo Bình hài lòng đặt đĩa táo xuống cạnh Thiên Yết.
- Này này, hai người đừng có ăn đĩa của Cự Giải. Muốn ăn thì tự đi mà gọt.
- Chị đây lại muốn ăn táo của Bảo Bình đại nhân gọt cơ đấy. _ Sư Tử phồng má lắc lắc đầu trêu Bảo Bình. Thế là hai đứa lại rượt đuổi đùa giỡn lăng xăng hết cả trong phòng bệnh của người ta.
Thiên Bình rốt cuộc cảm thấy Cự Giải quá đáng thương liền kéo lấy Sư Tử sang bên Nhân Mã làm loạn. Bảo Bình sau một hồi ngồi chơi với Cự Giải thì Leight đến tìm nên cũng phải rời đi. Chỉ còn lại Thiên Yết cùng Cự Giải.
- Cậu hẳn thích Nhân Mã lắm. _ Thiên Yết đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhè nhẹ lên tiếng.
- À, ừm. _ Cự Giải ngượng ngùng ấp úng trả lời. Mặt đã sớm phiếm hồng.
- Cậu ấy thật may mắn, được yêu thích như vậy. _ cả Cự Giải lẫn cô ấy đều thích cậu, cậu thật may mắn. Cự Giải còn chưa hiểu mô tê gì Thiên Yết đã rời đi mất. Là cậu ấy bảo Nhân Mã may mắn khi được cô thích sao? Cự Giải nghĩ lại, thật may mắn, lúc đó kịp thời phát ra câu thần chú đó. Cô cũng không mong Nhân Mã sẽ vì được cô cứu mà yêu thích lại cô. Cô chỉ mong Nhân Mã bình an là tốt, còn về chuyện tình cảm không thể ép buột nhau được. Cho dù Nhân Mã thế nào, cô cũng sẽ ủng hộ cậu ấy. Cự Giải nghĩ đến Nhân Mã bản thân đột nhiên vui sướng lạ lùng, cô kéo chăn lên cao che đi khuôn má phiếm hồng đáng yêu của mình. Nhân Mã soái chết đi được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mọi người chắc đợi lâu rồi nhỉ. Bản thân ta cảm thấy khoảng thời gian qua văn phong có xuất hiện vấn đề, nên cũng rất do dự đăng hay không đăng. Nhưng trước mắt cứ đăng thêm một phần coi như bù lại sự chờ đợi mọi người. Ta đang suy nghĩ chap sau nên hành tiếp cặp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top