Chap 22: Nỗi khổ tâm của Nhân Mã và câu chuyện trong bệnh thất

​Sau tiếng nói, một toán người cùng xông vào vây xung quanh họ. Các sao mừng rỡ ra mặt, được cứu rồi!

Tên Mặt Xẹo khá bất ngờ trước sự việc này. Rõ ràng trong bức thư đe dọa hắn đã nói là không được đem theo cảnh sát cũng những người khác kia mà bây giờ, đứng trước mặt hắn lại là hơn năm mươi tên cảnh sát đang lăm lăm khẩu súng trên tay và cạnh họ còn có cả một tên nhóc nữa. Vâng, đó chính là Nhân Mã của chúng ta. Anh chàng vừa bước từ xe cảnh sát ra thì lồi mang trợn má lên khi thấy cảnh máu me của các bạn mình.

-Ôi, các cậu...

Tiếng anh nghẹn lại không nói nên lời.

Tên Mặt Xẹo nhất thời hoảng loạn, hắn không biết phải làm thế nào cả. Bây giờ chẳng lẽ hắn phải đầu hàng để rồi bị bọn cảnh sát này tống vô tù sao? Không, chuyện đó không thể xảy ra!

Hắn tự nhủ với chính bản thân rồi chồm tới bắt Song Ngư và kề dao vào cổ để uy hiếp.

-Bỏ vũ khí xuống! Nếu dám tới gần một bước tao sẽ giết nó ngay!

Hắn phun ra những lời lẽ tàn khốc rồi nhìn như đe dọa vào bọn cảnh sát, chờ phản ứng của bọn chúng.

-Mau thả cá ngố ra!

Sư Tử hét lên, lo lắng nhìn Ngư đang ứa nước mắt. Lúc này đây, ruột gan trong người anh đang lộn tùng phèo hết cả lên, còn hơn cả khi đối đầu với bọn lâu la cầm súng nữa. Riêng Song Ngư, cô nàng nghe Sư nói thế chẳng những không hề cảm động mà còn liếc anh một cái đến cháy mặt. Đến giờ nào rồi mà anh lại còn đùa được. Cô là người có tên có họ sao không gọi mà cứ gọi là cá ngố chứ! Bộ cô ngố lắm sao?

-Mau bỏ vũ khí xuống!-Hắn nhắc lại một lần nữa, con dao càng siết mạnh vào cổ cô.

Những viên cảnh sát ở đây đều căm tức nhìn hắn. Đúng là một tên bỉ ổi vô liêm sỉ. Mỗi khi hết đường thối lui thì hắn lại dùng đến cái chiêu uy hiếp này. Mọi người không còn cách nào khác đành phải bỏ súng xuống. Bỗng dưng...

-Chết nè!

Một đòn Karate cực mạnh giáng xuống cổ hắn, tên Mặt Xẹo đau quá bất ngờ mà làm rơi con dao xuống đất, Song Ngư lập tức đá hắn ra rồi chạy về phía các sao. Hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì lại nhận thêm một cú nữa ở giữa gáy, Bạch Dương đứng ở phía sau cười hả hê. Cô thật là muốn dần cho tên này một trận lâu rồi chỉ tại cô bị thuộc hạ của hắn chơi trò tiểu nhân thôi. Nếu cô mà thoát khỏi sự khống chế sớm hơn thì cái tên ôn dịch này đã xuống âm phủ từ lâu rồi chứ không còn đây mà tác oai gì đâu!

-Cô...

-Tôi sao hả? Dám bắt nạt các bạn của tôi, ông chết đi!

Bạch Dương giơ nắm đấm đầy uy lực khủng khiếp lên khiến tên Mặt Xẹo một phen mất hồn. Hắn lấy hai tay ôm đầu che chắn rồi toan chạy nhưng đã bị cừu đạp ống chân quần nên té dập mặt. Cừu ta lại giơ tay ra chuẩn bị chưởng hắn thêm một cái nữa thì các viên cảnh sát chạy lại chặn tay cô, nói rằng phải bắt tên này vô tù rồi người có thẩm quyền sẽ xét xử hắn sau. Bạch Dương nghe vậy thì cũng an tâm mà tha cho hắn. Sau đó, ba, bốn người xúm lại kéo tên Mặt Xẹo cùng với bọn lâu la vào xe rồi còng tay chúng lại. Trước khi đi, các sao còn được ông cảnh sát trưởng thưởng cho một số tiền lớn vì đã bắt được một băng cướp nổi tiếng mà họ đã truy bắt từ rất lâu - băng cướp Mặt Xẹo.

Riêng Bạch Dương thì được mấy ông cảnh sát "ngỏ ý" về việc tham gia vào tổ chức hình sự quốc tế. Phải công nhận là món ngề võ vẻ của cô nàng cũng không phải hạng thường, cho nên, tổ chức hình sự nào mà được cô nàng đồng ý gia nhập thì chắc là phải may mắn lắm! Nhưng Bạch Dương lại khéo từ chối với lí do cô còn phải bận chuyện học hành. Cô nói với ông cảnh sát là cô sẽ cân nhắc sau khi tốt nghiệp đại học.

-Nếu cháu không muốn thì chúng ta cũng không ép. Sau này nếu có chuyện gì nhờ chúng ta giúp thì cứ gọi cho tôi.-Ông cười với Bạch Dương rồi đưa cho cô một tấm bưu thiếp.

-Vâng, cháu nhớ rồi. Cháu có một chuyện muốn nhờ các chú...các chú có thể cho các bạn của cháu quá giang đến bệnh viện được không ạ? Tại vì bọn cháu không có xe...

-Tất nhiên rồi. Nào, cháu mau dìu các bạn vào xe đi, xem vết thương của họ có lẽ khá là nặng đấy.-Ông lo lắng nói, mắt đăm đăm nhìn vào vết chém trên người Ma Kết, vết dao ở bụng Thiên Yết và còn Kim Ngưu, Thiên Bình nữa.

-Cám ơn chú...nhưng còn một chuyện nữa...xin chú hãy giữ bí mật với cha mẹ bọn cháu được không ạ...để tránh làm họ lo lắng...-Bạch Dương nói một cách khó nhằn.

-Được được, tôi hứa là sẽ không hé lộ một lời nào đâu. Cháu hãy yên tâm! Còn bây giờ, hãy mau đưa các bạn cháu vào xe đi, tôi thấy họ e là không còn chịu được nữa đâu.

Ông e ngại nói. Bạch Dương nhớ ra liền quay lại đến bên các bạn mình, dìu Xử Nữ lên xe. Nhân Mã cũng lại phụ Ma Kết một tay, Song Ngư vẫn dìu Cự Giải, Bảo Bình dìu Thiên Bình trong khi Sư Tử thì lôi Thiên Yết đi. Cuối cùng, mọi người đã yên vị trên xe, các sao một xe riêng và các viên cảnh sát dồn về những xe còn lại. Một thoáng im lặng trôi qua, Sư Tử mở miệng bắt chuyện:

-Nhân Mã, cậu làm sao mà thoát khỏi mấy tên đầu heo vậy? À còn nữa, cảnh sát là do cậu kêu tới giúp hả?

Sư Tử với một mớ thắc mắc dồn dập làm Mã Mã cũng không biết là nên bắt đầu từ đâu nữa. Anh chàng đã bực bội nay lại càng bực bội hơn nên dồn hết sự bực tức trong người lên đầu cả bọn:

-Cậu còn nói nữa hả? Nếu không phải các cậu ép tớ giả gái thì tớ có phải khổ sở như vậy không?

Sư Tử như biết hối lỗi một chút, anh đáp lí nhí:

-Tớ...đâu có biết. Mà chủ ý chọn một người giả gái là của ai? Của cậu chứ của ai! Với lại ban đầu, bọn tớ đâu có biết là bọn chúng mê cậu tới nỗi đi theo đến mười thằng đâu, có phải không Song Tử?

Anh huých cù chỏ của Song một cái.

-Ờ, đúng đó đúng đó. Mà cuối cùng sự việc là như thế nào vậy? Cậu kể lại cho bọn tớ nghe xem!

Song Tử nói tói đó thì thấy sắc mặt Nhân Mã bị biến dạng. Anh dự tính là cái chuyện đó chẳng hay ho chút nào. Nhân Mã dần hồi tưởng lại trong bộ nhớ của mình, lâu lâu lại phát rùng mình nhưng mà cuối cùng thì anh chàng cũng quyết định là kể cho các bạn mình nghe...

Flash back

Nhân Mã dắt bọn lâu la đi mãi, đi mãi mà anh cũng không biết mình đang đi đâu nữa, chỉ đơn giản là dụ cho mấy tên này đi theo thôi. Rồi, không biết là do vô ý hay là gì mà Nhân Mã đã đi tới bìa rừng từ lúc nào. Mấy tên đó vẫn sốt ruột đi theo anh, mắt nhìn anh hau háu như thể người đi trước mặt bọn chúng không phải là một con người mà là một món ăn gì đó vậy (ngựa nướng chẳng hạn). Bỗng dưng, một tên lùn tịt lên tiếng hỏi, trong giọng nói chứa đầy sự gấp gáp:

-Gần tới nhà cô em chưa?

-Ơ...cũng gần...-Nhân Mã nói đại.

-Cũng là sao...nãy giờ chúng ta đi gần một tiếng rồi...

-Ơ...

-Phải đó, đã đến lúc cô em cần trả ơn bọn này rồi!

Tên đầu hói nói rồi cười ma mị, hắn bước lại chụp vai Nhân Mã, mấy tên kia cũng sáp lại gần. Nhân Mã vội gỡ tay hắn ra, nếu lỡ để hắn biết được bí mật thì coi như anh tiêu rồi. Sao không tiêu được khi mà bọn chúng tới mười tên như thế này!

-Có phải cô lừa bọn này không?-Hắn hỏi.

Nhân Mã liền nói dối không chớp mắt:

-Không!

-Không hay có gì cũng được, quan trọng là đã tới lúc cô em phải "trả ơn" bọn này rồi!

Tên cầm đầu nói, nhấn mạnh hai chữ "trả ơn". Nhân Mã lắc đầu ngoầy ngoậy, co giò lên lập tức bỏ chạy để lại mấy tên rùa bò ở đằng sau phải hít khói. Bọn chúng thấy con mồi bỏ chạy thì liền đuổi theo ngay và tự đắc chí trong lòng là cô gái ấy không thể nào thoát được vì cô ta dù gì cũng là nữ nhi kia mà. Con gái thường sức mọn hèn yếu (một sai lầm không hề nhỏ). Chạy đến một đoạn đường khá xa, Nhân Mã dừng lại để thở lấy hơi, anh đã cắt đuôi được bọn chúng rồi, thật may quá...

-Ê...con nhỏ kia, đứng lại coi!

Và anh đã hối hận vì điều đấy. Mấy tên lâu la thừa dịp anh dừng lại nghĩ chân liền tóm lấy anh. Nhân Mã dùng chân đá văng hai tên đến gần mình, mấy tên còn lại ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh. Chà, đây quả là một cô gái thú vị! Với suy nghĩ đó, những tên háo sắc này càng không thể kìm thêm nữa mà nhào tới bắt lấy Mã Mã. Một tên dùng tay xé toạt quần củ anh ra, nhưng cũng may là hắn hơi bị yếu nên chỉ xé rách được một chút vải thôi. Anh chàng bị quá nhiều người khống chế không thể làm gì được, anh hét to:

-Bớ người ta, có kẻ muốn sàm sỡ tôi, bớ người...

Một tên liền lấy tay bịt miệng anh lại làm anh không thể nói thêm câu nào nữa chỉ còn biết ú ớ ở trong họng. Chợt, một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua, Nhân Mã chớp lấy thời cơ liền há miệng cắn mạnh vào ngón tay của tên xấu số ấy rồi hét lên:

-CỨU TÔI VỚI!!!

Đương nhiên với giọng hét bành trướng của Nhân Mã, các viên cảnh sát trong xe không thể không nghe thấy. Chiếc xe dừng đột ngột bên lề đường. Ba ông cảnh sát bước ra.

-Cảnh sát! Cứu tôi với ông cảnh sát ơi!

Nhân Mã kêu thêm. Mấy tên lâu la thấy cảnh sát đanh tới liền bịt miệng Nhân Mã lại rồi toan chạy nhưng không may đã bị một ông túm áo giữ lại.

-Có chuyện gì ở đây?

-Cô này cướp đồ của chúng tôi đó!-Bọn chúng nhanh chóng đảo ngược tình thế, cướp lời của Mã.

-Không có, là bọn này muốn sám sỡ tôi. Này, trong tay hắn còn cầm mảnh vải quần của tôi kìa!

Nhân Mã nói, làm bộ dụi dụi mắt rồi chỉ vào tay của tên cầm vải. Trong lòng cười thầm với ý nghĩ của mình. Nhân Mã cũng phải công nhận rằng hình như càng rơi vào tình huống nguy cấp thì chỉ số IQ của anh lại càng cao thì phải.

Mấy tên lâu la bị Nhân Mã nói móc, liền ú ớ không biết phải làm sao. Nhất là tên cầm miếng vải, chứng cớ rõ rành rành như thế kia thì làm sao mà chối được chứ.

-Ơ...

-Vô tù đi rồi ở đó mà "ơ"!

Nói rồi, ông quay lại gọi thêm khoảng mười mấy viên cảnh sát nữa tới bắt hết thảy bọn chúng vô xe. Đoạn, quay qua Nhân Mã, hỏi:

-Nhà cô ở đâu?

-Ơ...nhà tôi ở...

Nhân Mã lúng túng cô gắng kéo dài câu trả lời của mình ra để có thời gian suy nghĩ. Anh đưa tay lên gãi gãi đầu. Bỗng...

"Bịch...bịch"

Hai cái bánh bao nhét trong ngực áo anh rớt ra ngoài dưới con mắt trợn muốn lòi tròng của mấy ông cảnh sát. Nhân Mã mặt tái bệch như thể giờ chết của anh sắp tới nơi rồi. Chưa dừng lại ở đó, một cơn gió to thổi ập tới cuốn theo miếng vải quần quấn trên đầu Mã ra để lộ bộ tóc ngắn của anh. Các viên cảnh sát nhìn anh chằm chằm, không thể tin được mình lại bị một thằng nhóc đánh lừa táo tợn như thế này, còn Nhân Mã thì chỉ còn nước cười trừ.

End flash back

Ngay tới khi Nhân Mã kể tới đó thì các sao còn tỉnh ai nấy cười phá cả lên khiến anh ngượng không còn chỗ trốn, nhất là Bạch Dương, cô nàng cười như điên dại:

-Há...há...há...sặc...chết rồi, tớ cắn lưỡi tớ rồi...hố...hó...hố...

-Grr...các cậu không thể ngừng cười được hay sao?

-Mà sau đó thì sao?-Bảo Bình nén cười, hỏi.

-Ờ...sao đó thì ông cảnh sát hỏi tớ tại sao phải làm như vậy. Tớ mới kể lại cho ổng nghe toàn bộ câu chuyện rồi thì nhờ ổng đem cảnh sát tới cứu các cậu.

-Ồ...Nhân Mã, cậu thật là thông minh!

Nghe được lời khen của Sư Tử, Nhân Mã có cảm giác như mũi của anh đang nở ra thì phải, nhưng, sự sung sướng đó chưa duy trì được bao lâu thì Song Tử đã cắt ngang, khiến bộ mặt của anh từ sung sứng phấn khởi trở nên xìu xịu.

-Và rất đẹp khi giả gái!

-Grr...cậu...cậu...cậu chết với tớ!

Nhân Mã nhào ra khỏi chỗ ngồi và vồ tới tóm lấy Song Tử trong khi anh chàng thì cười nắc nẻ. Các sao phải nín cười để ngăn chặn hai cái tên điên này càu cấu nhau.

Sau một hồi lâu thì xe cũng tới nơi, các sao dìu nhau xuống xe rồi vào bệnh viện. Giờ thì không ai cười nổi nữa rồi vì xem lại tình trạng của các sao có vẻ rất nghiêm trọng. Thiên Yết, Ma Kết, Kim Ngưu, Thiên Bình và Xử Nữ bị mất khá nhiều máu trong khi Cự Giải thì vẫn hôn mê bất tỉnh.

Trừ Giải ra thì những người bị thương khác đều được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt. Các sao bị tách lại bên ngoài, lo lắng ngồi chờ trên băng ghế.

-Để tớ vào thăm Cự Giải!

Song Ngư nói rồi tự đứng dậy, bước vào phòng bệnh của Cự Giải. Tại đây, cô nàng đang nằm im lìm trên giường, sắc mặc trông nhợt nhạt như người sắp chết. Ngồi cạnh cô là một cô y tá đang vất vả đút từng muỗng canh bổ cho cô. Song Ngư bước tới gần và xin được đút canh cho Cự Giải, cô y tá cũng đồng ý, trao lại chén canh bổ cho Ngư rồi đi ra ngoài. Song Ngư cẩn thận múc một muỗng canh, thổi nguội, cô cẩn thận đưa tới miệng Giải. Bỗng nhiên, Cự Giải mấp máy môi nói một điều gì đó mà Song Ngư thấp thoáng nghe được là...tiểu Hổ Cáp...rồi Cự Tuyền...cô lấy làm lạ, không ngừng thắc mắc Cự Giải đang nói tới ai. Cô nghĩ, cái tên Cự uyền cũng có thể là biệt danh của cô nàng...có thể lắm...

**************

Chín giờ tối...

Bệnh viện im như tờ, không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng đồng hồ kêu tích tắc trên tường. Mọi người ở đây đa số đều ngủ hết rồi...Các sao đang ngồi gục đầu lên nhau mà ngủ, trông hết sức mệt mỏi. Bỗng, một âm vang nhẹ nhàng vang lên đánh thức giấc ngủ của họ. Cô y tá cầm một bảng tên, nhìn chăm cú vào nó rồi lại nhìn qua các sao.

-Các em có phải là người thân của bệnh nhân Kim Ngưu không?

-Dạ phải phải phải, bạn ấy tỉnh rồi ạ?-Các sao tức hỏi dồn dập.

-Ừm, các em có thể thăm bạn ấy rồi! Mời đi lối này!

Cô y tá đưa tay chỉ về hướng bên phải. Các sao thì bám theo cô suốt đường đi...cho tới một căn phòng khá yên tĩnh. Mọi người liền nạnh ai nấy ùa vào và đương nhiên là chịu một bài giáo huấn của cô y tá. Quấy rầy bệnh nhân nghĩ ngơi là điều không nên. Sau khi chờ cô y tá đi ra ngoài, các sao mới từ từ tiến lại gần Kim Ngưu, mỗi người kéo một cái ghế ra ngồi và hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Kim Ngưu mặc dù bị một vết chém cũng khá nặng như anh chàng lại không có vẻ như đau hay là yếu đuối gì cho lắm. Ngược lại còn rất khỏe mạnh và hăng hái măm các món đồ ăn của Sư đem tới. Điều đó chứng tỏ Kim Ngưu là một người có thể chất đặc biệt tốt. Các sao nhìn nhau cười thích thú, Kim Ngưu như vậy là họ đã yên tâm lắm rồi. Xong, nửa tiếng sau, họ rời phòng bệnh của Ngưu rồi lại một lần nữa đi theo hướng chỉ dẫn của y tá tới các phòng khác.

******************

Cự Giải la lên một tiếng rồi ngồi bật dậy. Giấc mơ thật khủng khiếp! Cô với tay lấy chiếc khăn đặt trên bàn rồi chấm nhẹ vào những giọt mồ hôi đang tủa ra trên trán. Cố gắng không để đầu óc suy nghĩ về những điều đó nữa, cô cố nhớ lại mọi chuyện...

"À, phải rồi, mình và các bạn bị bắt cóc. Rồi mình bị nhốt vô nhà lao rồi cái tên Mặt Xẹo đó tới. Sau đó thì mình bị hắn tán, hắn bỏ ra ngoài và...mình ngất! Ơ...mà ở đây hình như đâu phải nhà lao?"

Nghĩ tới đó, Cự Giải lại một phen đổ mồ hôi hột vì nghĩ là không chừng mình đã chết do đói rồi và đang ở một nơi nào đó cách xa Trái Đất thân yêu (tưởng tượng thật phong phú!). Nhưng rồi, một vật thể lạ đập vào mắt cô...Song Ngư, cô nàng đang ngồi ngủ bên giường bệnh của cô, đầu gục xuống bàn vì mệt mỏi. Cô thở phào khi biết là mình chưa có chết. Cầm tấm chăn đắp qua vai cho Cá, rồi rón rén bước ra khỏi phòng.

******************

-Ma Kết! Tỉnh dậy đi Ma Kết!

Ma Kết bị những tiếng hét inh ỏi làm cho thức giấc. Anh bực mình mở mắt ra và trông thấy những gương mặt thân quen + đáng ghét đang kề sát lỗ tai anh mà hét.

-CÓ CHUYỆN GÌ? CÓ BIẾT TỚ ĐANG NGỦ KHÔNG HẢ?-Ma Kết không vừa hét lại gấp ba lần các sao (OMG).

"Cạch"

-Các anh chị đây nhỏ tiếng giùm tôi một chút, bệnh nhân khác còn đang ngủ đấy!-Cô y tá lộ đầy vẻ khó chịu nói vào.

"Cạch"

Cửa đóng lại, các sao xoay đầu ra lè lưỡi với cánh cửa một cái rồi quay về với Ma Kết.

-Ma Kết à, có chuyện không hay rồi...Xử Nữ...Xử Nữ...

Nhân Mã ấp ấp úng úng làm Ma Kết hồi hộp không thôi:

-Xử Nữ sao?-Ma Kết lo lắng hỏi.

-Xử Nữ...cậu ấy đã...chết rồi!

Ngay sau câu nói đó, Ma Kết cảm thấy hình như đất dưới chân mình đang sụp xuống. Lỗ tai anh lùng bùng không còn nghe thấy các sao đang nói gì nữa. Anh lắc đầu liên hồi, miệng lắp bắp gọi tên cô...

-X...Xử...Nữ..

Ma Kết như mất hồn bỏ lại tất cả các sao mà chạy như bay ra ngoài rồi đập cửa, phóng thẳng vào phòng Xử Nữ. Anh không thể tin vào mắt mình khi thấy khăn trắng che phủ qua lớp đầu của cô. Ma Kết từ từ bước lại, run run giở khăn che mặt ra. Gương mặt ấy hiện ra trước mặt anh, xanh xao...trắng bệch như...người đã chết.

-Xử Nữ...cậu không thể chết!

Ma Kết thống khổ nói. Anh ôm đầu cô vào lòng...khóc...cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Bỗng nhiên, anh nhận ra được điều gì đấy...đó là, tim của Xử Nữ vẫn còn đập thình thịch trong vòng ngực anh. Anh đưa cô ra, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng chuẩn bị mở miệng nói thì đã nghe giọng nói của cô trước.

-Tớ có chết đâu, cậu trù ẻo tớ à!

Xử Nữ nói, giọng nói trách móc mà ấm áp không thôi khiến trái tim Kết ta như được hồi tỉnh. Anh - với âm trạng tràn ngập niềm hạnh phúc vòng tay siết mạnh cô vào lòng...để cho cô không thể nào thoát khỏi cuộc đời anh được nữa...

Bỗng, tiếng ai đó ho lên khụ khụ cắt ngang giây phút lãng mạng của hai người. Kết và Xử đồng loạt nhìn ra cửa với cặp mắt đầy sát khí.

-Các cậu dám lừa tớ hả?

-Các cậu lâu quá không được giáo huấn rồi phải không?

-Ơ...hi...hi...hi...bọn tớ thấy Ma Kết lâu tỉnh quá nên mới dùng cách này để đánh thức cậu ấy thôi mà!-Song Tử biện minh.

-Đánh thức cũng có nhiều cách mà, có nhất thiết phải dọa tớ như thế không?-Ma Kết phẫn nộ nói.

-Không thể nào tha thứ được!-Xử Nữ tiếp nối anh.

Các sao thấy sống lưng mình hình như đang dần dần bị đóng băng thì phải. Sao mà lạnh ngắc vậy nè!

-Thôi mà, hai cậu tha cho bọn tớ đi! Một lần thôi mà!-Nhân Mã phủi phủi tay, nói. Bỗng, một giọng nói yếu ớt quen thuộc vang lên ngoài cửa:

-Thôi, tha cho các cậu ấy một lần đi!

-Cự Giải!-Các sao đồng thanh reo lên.

Từ sau cánh cửa, Cự Giải mỉm cười bước vào, trên người còn mặc nguyên bộ đồ của bệnh nhân. Cô loạng choạng bước tới và xém ngã, cũng may là có Bạch Dương đỡ lại.

-Cự Giải à, cậu còn chưa khỏe sao lại...-Cừu lo lắng nói.

-Khụ...tớ khỏe mà...

-Cậu đã đi thăm Thiên Yết chư? Cậu ấy vì cậu mà bị đâm một nhát đó!

Sư Tử nói một câu như sét đánh ngang tai Cự Giải. Ngay lập tức, Xử Nữ, Bảo Bình và Bạch Dương ra ám hiệu cho cậu đứng nói tiếp nữa. Ba cô quá hiểu tính cách của Cự Giải mà, nếu cô nàng mà biết được sự việc này thì e là...

-Đúng vậy, từ đó tới giờ cậu ấy chưa từng cứu ai cả, ngay cả trẻ nhỏ và người già, phụ nữ cũng vậy, nhưng mà cậu...lại là trường hợp duy nhất đó!

Ma Kết điềm đạm đáp khiến cho Xử, Cừu và Bảo tức điên lên được, nhưng Ma Kết thì không quan tâm đến điều đó cho lắm. Anh nhớ lại lúc xưa, anh quen với Thiên Yết cũng do một lần đụng chạm tới cậu ấy. Cậu ấy rất tức giận và đã đánh cho anh một trận tơi tả nhưng cuối cùng thì hai người lại trở thành bạn thân. Mặc dù là bạn của Yết nhưng cũng có nhiều chuyện mà anh không thể nào hiểu được nơi cậu ấy. Cậu ấy đối với mọi người, trừ anh và các bạn ra thì luôn lạnh khốc. Cậu ấy chưa từng ra tay cứu giúp ai ngay cả những đứa trẻ ngây thơ, những người già cần qua đường hay những người phụ nữ yếu đuối. Ma Kết còn tưởng rằng suốt đời này cậu ta sẽ luôn như thế nhưng thật không ngờ là cậu ấy đã chịu bị đâm một nhát để cứu Cự Giải. Anh dùng một ánh mắt thán phục nhìn Cự Giải, có lẽ, cô ấy đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng Thiên Yết rồi! Trở về với Cự Giải, cô nàng nhìn như vô hồn vào khoảng không trước mắt. Đầu óc trống rỗng...

"Cái gì, cậu ấy vì mình mà..."

-Tớ phải đi đây!

Cự Giải vụt chạy ra ngoài. Trong lòng rối ren vô vàn thứ cảm xúc phức tạp: Cảm động có, áy náy có, thương hại có, và cũng một chút là...mến yêu!

-THIÊN YẾT!

Cự Giải gọi tên Thiên Yết, cô ôm mặt mình không dám nhìn khi thấy Thiên Yết bị băng bó nhiều đến như vậy. Cô bước đến gần bên anh. Ngồi xuống giường, lấy tay vuốt má anh.

-Cậu thật là ngốc nghếch!

Cự Giải cười nói. Cô cười...nhưng cô lại khóc. Nước mắt cô rơi không ngừng mặc dù cô không hề muốn như vậy. Cô rất vui nhưng sao cô lại khóc chứ? Cự Giải sờ tay lên chỗ bị thương của anh "chắc hẳn là đau lắm đây" nghĩ tới đó, cô lại càng khóc nhiều hơn. Như Ma Kết nói, Thiên Yết từ trước tới giờ chưa từng cứu ai lần nào, kể cả trẻ nhỏ, người già và phụ nữ, vậy mà...cậu ấy lại vì cô mà bị đâm nặng như thế này...

Cự Giải quá xúc động, cô không biết nên nói gì hơn là ngồi nhìn anh mãi. Và, cô nghĩ...cô nghĩ có lẽ cô đã phải lòng anh mất rồi!

"Thiên Yết, chờ tới khi cậu tỉnh dậy, tớ sẽ cho cậu biết tình cảm của tớ dành cho cậu!"

Cự Giải tự mỉm cười với ý nghĩ của mình. Chính cô cũng không ngờ rằng lại có ngày cô biết thích một người, dù cho đó chỉ là lời nói ở trong tim.

Bỗng, Cự Giải cảm nhận được bàn tay mình ấm dần, là Thiên Yết, anh chàng đang nắm tay của cô. Giải Nhi vui mừng định mở miệng ra nói chuyện nhưng...Thiên Yết đã nói điều gì đấy, dù chỉ là nói mớ và nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe rõ rành rạnh, anh nói: Cự Tuyền, cậu đừng bỏ tớ mà! Tớ hứa sẽ không bao giờ từ chối cậu nữa! Cậu sẽ làm bạn gái của tớ mãi mãi, Cự Tuyền...

-Thì ra là như vậy!

Những lời nói vô tình của Yết đã đánh động vào trái tim Cự Giải. Cô đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài. Cô cắm đầu chạy, chạy mãi dù không biết là mình đang chạy đi đầu nữa. Trời tối, Cự Giải không nhìn thấy gì cả, cô vấp phải bật thềm, nước mắt không ngừng rơi thấm đẫm cả quần áo. Thì ra là như vậy, thì ra Thiên Yết đã sớm có bạn gái rồi, vậy mà...vậy mà cô còn chờ mong khi anh tỉnh dậy thì sẽ thổ lộ với anh, cô còn tưởng anh cứu cô là vì anh mến cô, cô còn mơ mộng rằng cô là người đặc biệt quan trọng trong lòng anh...Tất cả những điều đó đều không đúng...KHÔNG ĐÚNG CHÚT NÀO!

******************

Trong phòng bệnh của Xử Nữ, mọi người vẫn đang trò huyện rất vui vẻ...

-Vậy Kết và Xử quen nhau hồi nào vậy?-Bảo Bình hỏi.

-Ơ...hôm bữa tiệc...-Cả hai người đáp, rồi lại nhìn nhau, đỏ mặt.

-Tớ còn tưởng ban đầu Xử Nữ ghét Ma Kết lắm mà, hồi đầu năm là Ma Kết được làm lớp trưởng, Xử Nữ đã tức giận lắm cơ!-Bạch Dương hồn nhiên.

-Thật vậy hả?

Ma Kết nhìn qua Xử Nữ. Cô nàng đang bối rối vô cùng. Hai ngón tay không ngừng chỉ chỉ vào nhau. Xử Nữ gật đầu một cái coi như đã đồng ý, trong lòng thì lo lắng không biết Ma Kết sẽ phản ứng thế nào đây nhưng, đáp lại câu trả lời của cô, anh chỉ cười rồi ôm cô. Các sao lập tức quay đi, mặt đỏ bừng. Cái tên Kết này, muốn bộc lộ tình cảm lúc nào không bộc mà lại bộc ngay lúc có nhiều người như thế này chứ.

-Không biết còn ai thích ai mà không dám nói không ta?

Nhân Mã lại giở trò hàm ý, mắt liếc liếc qua Sư Tử còn Sư thì né tránh ánh mắt của anh, trong bụng không ngừng rủa Nhân Mã là đồ nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng. Bỗng dưng, đang im đang lặng thì Song Tử reo lên, tay còn lại quàng qua vai Bảo Bình.

-Còn bọn tớ nữa nè!

-Cậu nói gì vậy!-Bảo Bình như bị điện giật nhảy ra khỏi Song Tử ngay. Bỗng, Thiên Bình như một bóng ma lặng lẽ bước vào phòng, mắt lạnh lùng nhìn cặp đôi Song và Bảo.

-Tớ đến không đúng lúc rồi, xin lỗi!

Cô lạnh lùng phán một câu rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Các sao trong phòng khó hiểu nhìn theo tấm lưng của Thiên Bình mà không biết cái chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Bảo Bình ngay lập tức chạy đuổi theo cô.

End chap 22

--------------------------------

- các độc giả đòi riết là mình sợ quá phải năng nỉ nàng Princess Cat ra chap rồi lượm nhanh về cho các anh chị nè, không là em bị tự kỉ cao quá...​

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top