Chap4

    - "Ngô Thế Huâng! Em làm sao vậy?!"     
- "..."    
- "Thế Huân à..."     
- "..."    
- "Này! Ngô-..."    
- "Em...hôn chị...nhé!?!"    
- "Sao cơ!?"     
Thế Huân nâng người mình dậy chống hai tay xuống giường, mặt đối mặt với Sa Hạ... Anh cứ nhìn chằm chằm vào bờ môi nhỏ xinh của nàng... Đã bao lần anh khao khát được chạm vào nó biết nhường nào... Từ từ, môi anh liền chủ động tiến gần đến...mạnh dạn...phớt nhẹ qua bờ môi mềm mại của nàng...!? Môi vừa dán lên môi, ngay tức khắc Thế Huân liền cảm thấy mình yêu chết mất cái hương vị này của nàng... Đây phải chăng là vị ngọt trong tình yêu mà người người luôn mê đắm...     
Nụ hôn đầu của anh và nàng không hoàn hảo như hai người vẫn nghĩ... Nhưng nó lại rất nhẹ nhàng, đem đến những cảm xúc rạo rực đầy xao xuyến... Cũng giống như một làn gió hồ thu vậy, lướt nhẹ qua nhau như vậy, thật êm đềm, khiến cho ta vừa mới kịp nhận ra thì nụ hôn đầu ngọt ngào đã kết thúc rồi... . . .     
Liền ngay đó Sa Hạ mặt đỏ như con cua luộc. Đôi mắt chớp chớp, đảo đảo liên hồi. Toàn thân không tự chủ được liền run nhẹ lên một cái. Thật là xấu hổ quá đi! Thân thể nàng cứng đờ đi, như bị hóa đá, tim nàng thì đập loạn xạ cả lên!      "N-Ngô T-Thế Huân... L-Là... Là Ngô Thế Huân thật sao!! Nụ hôn đầu của mình...!!?! Ôi! Aahh!! Chuyện gì thế này!!?"     
Sa Hạ đã rơi vào trạng thái mông lung rồi, tự gào thét điên cuồng trong đầu mình, nàng không thể tỉnh táo được nữa. Những dòng suy nghĩ cứ chạy ngang chạy dọc, đi ngược đi xuôi rối hết cả lên rồi!!       
Từ nãy đến giờ, Thế Huân vẫn lẳng lặng nhìn ngắm nàng... Tất cả phản ứng của nàng đều được anh thu hết vào trong mắt... Nàng cũng thật quá đáng yêu đi!      Nhưng,...nàng như vậy...anh  lại càng thấy đau lòng hơn... Vì sao? Vì anh đã biết! Tiểu Hạ nàng,...nàng...cũng có cảm giác giống như anh vậy!! Thật tệ...     
Anh lại tiếp tục ngắm nhìn nàng...ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt nàng... Anh muốn khảm thật sâu gương mặt này vào trong toàn bộ thần trí cũng như trái tim của mình, để không bao giờ có thể quên được... Sẽ không bao giờ quên được Thấu Kì Sa Hạ...!      - "Tiểu Hạ! Nghe em nói này!"      Sa Hạ bừng tỉnh! Nàng giờ mới để ý tư thế của cả hai vẫn là "người trên người dưới", mặt của Thế Huân lại gần ngay trong gang tấc... Khuôn mặt vừa được hạ nhiệt nay lại trở nên nóng phừng rồi...      - "Tiểu Hạ! Nhìn em!!"      Mắt Sa Hạ láo liên, không thể nào tập trung được! Chợt, hơi lạnh từ đâu lan tỏa trên mặt đang nóng bừng...! Hơi lạnh này giúp nàng bình tĩnh lại nhiều... Sa Hạ tự động nhìn về phía Thế Huân ... Đúng là tay của của anh rồi! Bàn tay này...sao lại...lạnh như vậy?      Sa Hạ nhìn trân trân vào khuôn mặt đó. Đáy mắt sâu thẳm, vẫn luôn lạnh lùng không chút cảm xúc, vẫn là như vậy mà... Nhưng là, có điểm không giống!! Tuy thường ngày vẫn luôn mang đến cảm giác lành lạnh này, nhưng là vẫn sẽ thấy được trong đó sự tinh nghịch và sự vui vẻ mà Thế Huân cố che dấu đến đâu cũng sẽ luôn bại lộ trước mắt Sa Hạ nàng! Khắc này, nàng lại không thấy được đôi mắt láu lỉnh ấy nữa... Thay vào đó, nó lại ánh lên sự vô định bất thường nào đó và còn...ẩn hiện một tia...buồn bã...?      -"Thấu Kì Sa Hạ ! Lắng nghe em này... Chỉ cần nghe em thôi... Có được không vậy!?"      Sa Hạ gật nhẹ đầu, nàng cũng muốn biết chuyện gì khiến cho nhóc con của nàng hành động khó hiểu như thế này. Trong bụng nàng bắt đầu cồn cào, nàng cảm thấy lo lắng rồi... Áp tay lên bàn tay đang yên vị trên mặt mình kia... Nàng muốn xua đuổi đi cái cảm giác bồn chồn trong lòng này. Nàng muốn tìm lại cảm giác an toàn vốn có... Nhưng khi tay vừa chạm được vào tay người, thì anh lại dứt khoát rút tay lại!      Bây giờ thì không những không giảm xuống được tí gì mà cảm giác nôn nao trong lòng còn ngày càng có dấu hiệu dâng cao mãnh liệt hơn rồi! Thật khó chịu...      Thấy ánh mắt không hài lòng của Sa Hạ, Thế Huân vội tiếp lời:      - "Thấu Kì Sa Hạ! Em yêu chị! Rất rất yêu chị!"      -"..."      "Ngô Thế Huân..., em lại muốn làm gì đây hả??!" . . .      - "Từ lâu, em đã không còn muốn xem chị như chủ nhân mà hầu hạ nữa... Dù có muốn thì cũng không thể được nữa rồi... Tim em cứ đập rộn lên mỗi khi ở gần chị. Khi chỉ nhìn chị từ xa thôi, ngực của em cũng muốn nổ tung lên rồi... Em muốn được nói những lời yêu thương với chị... Rất rất nhiều lời yêu thương...mà em luôn ấp ủ... Muốn được chân chính ở bên chăm sóc chị như một cặp tình nhân thật sự! Em còn muốn tạo lập một gia đình thật hạnh phúc cùng với chị, Thấu Kì Sa Hạ!!"     
Sa Hạ phương tâm run rẩy, mắt không dám chớp lấy một lần. Nàng thực động tâm với những lời nói này của anh... Nhưng là nàng vẫn không thể thả lỏng nổi... Một chút vui mừng đáng lẽ phải có cũng không xuất hiện... Tại sao...tại sao...nàng lại cứ cảm thấy lo lắng...nó cứ ngày càng lớn dần hơn, căng cứng lại trong lồng ngực...        - "Hầu như đêm nào, em cũng mơ về chị, Tiểu Hạ... Mơ về viễn cảnh tương lai tốt đẹp của riêng chúng ta! Của riêng Ngô Thế Huân và Thấu Kì Sa Hạ! Chỉ có hai người...! Không một ai có thể xâm phạm...!"     
Những từ ngữ này đã bị Thế Huân dồn nén lại thật lâu, thật thật lâu trong lòng... Cuối cùng giờ cũng đã giải toả ra rồi... Nhưng là trong hoàn cảnh này sao!?... Ha ha... Cũng thật hay... Bất giác,... Thế Huân nâng lên một nụ cười tự diễu...     
Thế Huân ngồi dậy, Sa Hạ cũng liền theo. Mỗi người ngồi ở một bên giường... Hai tấm lưng đối diện với nhau...      Thế Huân
sắp phát điên rồi! Anh sẽ không thể chịu đựng nổi nữa...nếu cứ phải nhìn vào đôi mắt nhu mì kia!! Anh thực sẽ lung lay...      Sa Hạ vẫn có cảm giác bất an khi nghe xong những lời này của Thế Huân. Nàng thực không muốn đối mặt với anh bây giờ. Nàng...chính là...đang sợ! Sợ phải đối mặt với nó!... Đối mặt với những điều không hay...sẽ tới.           - "Đó là những điều em muốn nói?" Sa Hạ lên tiếng trước. Nàng cũng sắp muốn nghẹt thở chết rồi! Nàng muốn thoát khỏi bầu không khí kì lạ này, càng nhanh càng tốt!     
- "Đúng! Nhưng chuyện không chỉ có như vậy..."      - "Em hình như...đã lầm rồi..."      Oxi trong phổi Sa Hạ đã muốn đình chỉ! Nàng nín thing nghe từng lời anh nói...     
- "Đã lầm thật rồi... Thứ tình cảm này...! Tiểu Hạ à!!" . . .      - "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top