3
Taehyung, anh có nhớ lúc trước không, lúc mà em không còn người bạn nào..., anh luôn bên cạnh em, an ủi em, chỉ mình anh...
"Dù cho thế giới này bỏ rơi em, nhưng anh sẽ không bỏ rơi em, dù là em sai anh cũng không bỏ rơi em, dù bất cứ thứ gì đi nữa, anh vẫn luôn bên cạnh em, một-bước-cũng-không-rời" đó là những lời anh đã nói với em lúc đó, anh có nhớ không Taehyung? Đúng thật, anh không bỏ rơi em, chưa bao giờ dù chỉ 1 phút. Bây giờ em ước gì có thể đứng trước mặt anh và nói với anh rằng "Dù anh có ra sao, tàn nhẫn như thế nào, trở thành thứ gì đi nữa em cũng sẽ không bỏ rơi anh, một-bước-cũng-không-rời", nhưng em lại không thể, anh thay đổi nhiều lắm, đến em cũng không thể nhận ra được, một Taehyung hoàn toàn xa lạ đối với em. Em sẽ vẫn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, dọn dẹp những đống lộn xộn mà anh gây ra, cho dù anh đối xử em ra sao em cũng không một lời oán trách, vì chính anh là người vực em dậy sau bao nhiêu nỗi đau, và cũng là người cứu sống em, cũng là người bên cạnh em lúc mạng sống của em chỉ còn đếm bằng giây.
Flashback (hồi tưởng)
Jimin từng là một bệnh nhân có khối u ác tính trong người, khi được phát hiện và đưa đến bệnh viện thì đã quá trễ và tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật rất rất rất là thấp. Trước ngày phẫu thuật bác sỹ phụ trách có đến tìm Taehyung, người được xem là người thân duy nhất của Jimin, báo về việc họ dự đoán Jimin sẽ khó có thể qua khỏi cuộc phẩu thuật này, cơ hội sống sót 1/100. Rất mong manh. Taehyung đã khóc rất nhiều, anh ước gì đã biết về bệnh của Jimin sớm hơn, anh ước gì được gặp người anh yêu sớm hơn để người ấy không phải chạy đôn chạy đáo sớm hôm làm việc kiếm tiền phẩu thuật trong khi mang bệnh trong người. Gia thế nhà anh có thể lo được cho cậu, tất cả, nhưng ước gì anh có thể gặp cậu sớm hơn. Bằng một cách nào đó, trong cuộc phẫu thuật, tim của Jimin đã ngừng đập trong hơn 5 phút, các bác sỹ và y tá tưởng chừng như đã hết hy vọng, thì những âm thanh yếu ớt vang lên đã thắp lên một hy vọng khác cho đội ngũ bác sỹ. Và Jimin đã sống - 1/100 cũng là cơ hội, có lẽ do khát vọng sống của cậu quá mãnh liệt? Hay là do có một người chấp nhận hy sinh vì cậu dù có phải trả giá đắt như thế nào?
Sau hơn 3 tháng kể từ cuộc phẫu thuật thành công. Jimin dọn hẳn về sống cùng với Taehyung, vì Jimin mồ côi, nên cậu chỉ có thể tự đi làm thêm kiếm tiền để có thể chi tiêu hằng ngày, còn việc học phí, do hoàn cảnh gia đình nên hoàn toàn được miễn. Một chàng trai kiên cường.
"Taehyungie, anh có nhớ lúc trước khi em vào phòng phẫu thuật anh đã hứa những gì không?" Jimin chui tọt vào lòng Taehyung ngồi rồi ra vẻ đáng yêu hỏi
"Ừmmmm...anh đã hứa gì nhỉ?"
"Xấu xa. Anh hứa nếu em có thể bình an trở ra, anh sẽ đưa em đi ăn kem" Jimin lấy bàn tay múp múp xinh xắn của mình chọt lên má Taehyung rồi cười híp cả mắt.
"Àaa anh nhớ rồi. Anh sẽ dắt em đi ăn kem. Nhỉ?" Vòng tay ôm siết người yêu mình vào lòng, nhẹ nhàng đặt môi lên trán Jimin rồi hôn một cái. Trong mắt anh ánh lên một nỗi buồn không tên, rất khó để giải thích.
"Hứa rồi đấy nhé!"
Taehyung cúi xuống một chút để nhìn rõ Jimin hơn, người anh yêu nhất cuối cùng cũng có thể bình an mà trở về bên anh, toàn vẹn, khoẻ mạnh. Nụ cười này, ánh mắt này, gương mặt này, những ký ức này sao anh có thể quên được kia chứ.
"Anh yêu em, Jimin"
Jimin nghe xong câu nói của Taehyung liền lấy hai tay ôm mặt cười khúc khích, đôi mắt khép sát lại tạo thành một đường thẳng nhỏ như sợi chỉ
"Anh đang âm mưu gì đấy, sao hôm nay lại sến súa đến như vậy Taehyung aaaaa"
"Anh...chỉ là...lâu rồi anh chưa được hạnh phúc như thế này...kể từ khi em vào viện" Trong mắt Taehyung lại ánh lên một tia đau khổ, kèm theo một chút ít cảm xúc gì đó, rất khó giải thích.
"Em đã về với anh đây, khó khăn cho anh quá rồi Taetae. Xin lỗi anh" xoay người ôm lấy mặt Taehyung rồi đặt vào môi anh một nụ hôn, không sâu nhưng mang đầy cảm xúc nhớ nhung. Taehyung lại ôm Jimin chặt hơn, như là đang ôm cả thế giới của bản thân, không muốn phải để thế giới của mình lạc mất một lần nào nữa.
"Jimin, rõ ràng anh mới là người phải xin lỗi"
Ừm, Jimin không hề biết được lúc cậu trong phòng mổ thì bên ngoài, Taehyung đã phải chịu đựng những gì.
Có thể nói một cách ngắn gọn rằng. Đánh đổi cuộc sống của một con người bình thường để người mình yêu có thể được sống. Có lẽ là như vậy, Taehyung đã thoả hiệp với một con quỷ tên là Cabus, không phải là anh đã gọi nó lên, anh không hề tin có chuyện có thế giới thứ 2 nhưng thật sự anh đã thoả hiệp, và, đành hy sinh cuộc sống bình lặng, hạnh phúc của mình để làm hài lòng con quỷ đó.
"Ta có thể cho người yêu của ngươi được tiếp tục sống, nhưng, ngươi phải đánh đổi bằng cuộc sống của mình và làm nô lệ của ta" Cabus có một bộ dạng khá kỳ quặc, mang hơi hướng cổ xưa của người Âu cổ, giọng nói trầm đục khó có thể nghe rõ ràng được, hắn ta xuất hiện bằng cách đi xuyên qua bức tường, trên bức tường có một lỗ hỏng màu đen, như là một cánh cổng không gian chúng ta vẫn thường thấy trong phim, khi hắn bước ra, ánh sáng xung quanh chỗ Taehyung đứng cũng không còn, chỉ bao quanh một màu tối đen, chiếc cổng cũng không khép lại, qua đó anh có thể nhìn thấy được những con quái vật lăm le mình từ trong đó. Quá hốt hoảng nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, vì lời nói của Cabus có phần ảnh hưởng hơn những thứ khác.
"Đánh đổi bằng cuộc sống? Ý ông là lấy mạng tôi đem qua thế giới bên kia để làm nô lệ cho ông à?"
"Không không cậu bé, ngươi vẫn sống, để còn hạnh phúc với người yêu của ngươi chứ, nhưng chỉ cần 6 tháng 1 lần ngươi hành hạ người thân yêu nhất của ngươi một cách thật-tàn-bạo thôi, vì đó là thức ăn tinh thần của ta, hahahaha."
"Hành hạ người thân yêu nhất? Người thân yêu nhất của tôi chỉ có mình Jimin, tôi cứu em ấy, rồi lại hành hạ em ấy? Ông có thấy là quá ác độc không lão già? Tôi không thể"
"Cậu ta chỉ có hơn 6 phút nữa, quyết định là ở ngươi"
"Tại sao lại là tôi?" Taehyung khó khăn hỏi
"Ta là một con quỷ, và quỷ thì thường không hay làm việc thiện đâu cậu nhóc. Ta tìm đến ngươi, vì ngươi là người mà ta có thể trao đổi được, trên thế giới này, một con quỷ có thể liên lạc, kết nối với vài người. Và ngươi là người mà ta cần, số nô lệ càng nhiều, chúng ta càng mạnh ở thế giới bên kia! Và nô lệ nào của ta cũng phải làm điều đó để thỏa mãn ta" Nói xong Cabus liền cười một tràng cười man rợ, vang dội khắp một không gian, hắn đội mũ trùm đến nửa gương mặt, chỉ thấy được cái mũi dài và miệng thì có 2 răng nanh.
"Tôi đồng ý. Nhưng ông có chắc Jimin sẽ sống lại, nguyên vẹn và khoẻ mạnh đến hết đời không?"
"Ngươi không tin ta sao? Được thôi, ta sẽ cho cậu ta sống lại trước. Sau đó ngươi từ từ trả nợ cho ta cũng không muộn...à...đừng lo, ngươi không quỵt nợ ta được đâu cậu nhóc" nói xong Cabus liền thở mạnh một cái, không khí trở nên lạnh toát, hắn nở một nụ cười nửa miệng rồi bỏ đi qua cánh cổng không gian, những con quái vật khi nhìn thấy hắn liền trở nên sợ hãi, nép sang hai bên nhường đường cho hắn đi. Sau đó cánh cổng nhanh chóng khép lại.
Cả không gian trở nên bình thường, bức tường phía trước trở lại thành một màu trắng toát như chưa từng có sự hiện diện của cánh cổng không gian nào vậy, vẫn là trước phòng mổ, vẫn đang ngồi ở vị trí đó. Taehyung trong khi đang hoàn hồn thì đột nhiên có một cô y tá chạy từ phòng mổ ra, cậu không màng suy nghĩ mà nhanh chóng hỏi thăm tình hình của Jimin.
"Tình hình bệnh nhân đang có chuyển biến tốt. Cơ hội sống sót cao hơn 70%"
---
Một tuần sau khi Jimin tỉnh lại. Cabus có đến tìm Taehyung, để thực hiện cho xong giao dịch giữa cả hai người. Vẫn là khung cảnh quen thuộc, cánh cổng không gian mở ra, bóng tối ập đến bao trùm toàn bộ hành lang bệnh viện nơi Taehyung đang ngồi. Hắn chậm rãi bước ra ngoài, dáng vóc và thần thái vẫn y như lần đầu gặp mặt.
"Cậu ta đã sống lại, khoẻ mạnh, toàn vẹn như ngươi mong muốn?" Cabus hỏi
"Muốn làm gì thì nhanh lên"
"Được thôi cậu trai trẻ, ngươi bắt đầu chán ghét người đã giúp ngươi rồi à?" Sau khi nói xong, Cabus liền nhận lại cái nhìn sắt đá của Taehyung. Hắn ta cũng không màng nói tiếp, nhẹ nhàng đưa tay lên hất một cái. Cả người Taehyung trong một giây trở nên nhẹ tênh, sau đó lại bình thường. Vậy là chỉ cần một cái hất tay thì đã mất đi một cuộc sống bình yên, cả một cuộc đời làm nô lệ. Một cái giá quá đắt. Cabus nở một nụ cười ma quái, sau đó hắn quay lưng bỏ đi, trước khi bước hẳn qua cánh cổng để quay về thế giới của mình, Cabus để lại cho Taehyung một câu nói
"Nếu muốn triệu hồi ta, chỉ cần vẽ một vòng tròn bằng ngón tay trỏ của ngươi, sau đó gọi tên ta 5 lần, ta cũng sẽ thường xuyên ghé thăm ngươi đấy, người tình bé nhỏ của ta, hahahahaha, để xem ngươi hành hạ người yêu của ngươi như thế nào"
---
Đã rất lâu rồi mình mới ra chap mới nhỉ, xin lỗi vì sự chậm trễ vì mình bận thi Đại Học và còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, đến hôm nay mới viết được chap này. Và mình thấy bản thân khá là ác khi tối ngày cứ đưa any của mình vào bệnh viện như thế này T.T Nhưng vì hoàn cảnh thôi, mọi người thông cảm nhé, đây là fic đầu tiên mình ngược any mình đấy huhu. Mong mọi người có thể ủng hộ fic của mình và nhớ để lại nhận xét để mình có thể hoàn thiện hơn nhé <3 Cảm ơn ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top