Chap 2, Phần 1: Đêm trong cung điện
Chiếc xe ngựa chở 3 con người lao đi trong màn đêm . Hyuk ngồi phía trước đầu xe không ngừng căng mắt lên nhìn chung quanh,thúc ngựa với tốc độ nhanh nhất hy vọng có thể ra khỏi cố đô trước khi trời sáng, Jaejoong thì ngồi im lặng trong xe,chốc chốc lại chỉnh chiếc chăn lên đắp cho Junsu sau những đoạn đường xóc,còn Junsu có lẽ do cú đánh quá mạnh nên vẫn nằm ngù . Nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ không chút vướng bận của em trai, Jaejoong khẽ mỉm cười.
Cậu vén màn cánh cửa xe lên, ngoài trời vẫn tối,cái màu đen ảm đạm không chút sinh khí,nếu là trước đây,giờ này kinh thanh ắt hẳn vẫn còn nhiều trò vui , vẫn còn nhiều quán xá phục vụ khách qua đường ,vẫn còn ánh nến , đèn dầu thắp sáng 2 bên đưòng. Nhưng đó là khoảng 1 năm về trước,bây giờ đã khác xưa, Kim hoàng đế ngày đó tuy không phải là hôn quân nhưng nhu nhược,tin vào lời gian phi vốn là công chúa của Jung quốc , cộng thêm tài năng trị quốc vốn không có là bao,nên dễ dàng để quốc gia trở thành miếng mồi ngon cho ngoại bang xâm lược.
Nhìn dáng người cao gầy của Hyuk mải miết đánh xe trong đêm, Jaejoong không khỏi đau lòng.
_ Đứa trẻ này,vốn không liên quan đến Kim tộc,vậy mà bây giờ lại phải mang danh kẻ bỏ trốn cùng huynh đệ ta.
_Phụ thân không hề lên kế hoạch sớm cho chuyến đi này,chắc chắn đoạn đưòng phía trước chỉ có thể trông vào vận may và khả năng sinh tồn của ba chúng ta mà thôi ,nhưng còn phụ thân,nếu như Jung thái tử kia thực sự là kẻ như cha nói, hắn nhất định sẽ giết chết người.
_ Nếu có thể ta muốn quay về,thà chết cùng cha ta,nhưng còn hai đứa bé này ,một đứa 16 đứa kia cũng mới 17,nếu bỏ mặc chúng,chúng sẽ sống như thế nào,xưa nay chúng chưa hề đi xa vương phủ ,mà ta thì sao,bản thân cũng không khác gì ,nếu nói đến sự kém cỏi với sự đời chẳng phải chính ta mới là kẻ vô dụng nhất sao?
_ Kim Jaejoong,ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì thế ?? Cha ngươi đã giao hai em vào tay ngươi,chẳng lẽ bây giờ là lúc để ngươi tỏ ra yếu đuối ?? Không được,ta phải sống thật mạnh mẽ,có chết cũng phải bảo vệ hai đứa trẻ này.
Jaejoong,cúi xuống vén những lọn tóc loà xoà trên gương mặt Junsu,cậu lục trong túi hành lý lấy vội của mình 1 con dao nhỏ,nhỏ nhưng rất sắc,cài chắc vào ống chân.vừa xong xuôi thì bỗng có tiếng Hyuk gọi vọng vào.
_Thiếu gia,chúng ta gặp rắc rối rồi!
Mặt Jaejoong tái đi thấy rõ,giọng nói của Hyuk có phần hoảng hốt thực sự.Họ đã đi đến bìa rừng Hanyang ngoài Cố đô hơn hai dặm đưòng
_ Ý em là sao?
_ Em nghe tiếng vó ngựa,ban nãy còn chưa dám khẳng định nhưng giờ ra ngoài nên nghe rõ hơn rồi,có một đoàn người ngựa đang đi theo chúng ta...
_Cái gì? Em chắc chứ?? Có thể cho ngựa đi nhanh hơn được không?
_ Thiếu gia à! Không thể đâu,em đã thúc ngựa hết sức rồi,nếu bắt nó đi nhanh hơn e rằng nó sẽ gãy chân mất,thiếu gia,giờ tính sao đây??_ Giọng Hyuk gần như đã lạc đi .
_ Bình tĩnh,chúng ta không chắc đó có phải quân của triều đình không!! Em cứ đánh xe nhanh hết mức có thể,khi vào đến sâu trong rừng ta sẽ bỏ xe lại và trốn theo lối khác,cố gắng duy trì khoảng cách với chúng.
_ Vâng!!_ giọng nói kiên quyết của Jaejoong phần nào làm Hyuk yên tâm hơn,cậu ghì chắc tay rồi thúc ngựa đi tiếp.
Cách đó không xa là đoàn người gồm hơn 30 kị mã của Park tướng quân Park Yoochun cùng phó tướng Lee DongHae đang bám sát theo dấu xe ngựa của họ.Yoochun dẫn đầu đoàn không có vẻ gì vội vã,thậm chí y còn vừa phóng ngựa vừa huýt sáo,cái điệu nhạc quen thuộc mà y vừa học được từ gần một năm trước, điệu dân ca của Kim quốc.
Lee phó tướng phi ngựa bên cạnh,thực tình rất muốn nói với tướng quân của ngài rằng '' đại tướng quân,giọng ngài vốn không hay gì cho cam,lại còn ngồi trên yên ngựa rung như vậy mà thổi sáo thì cái điệu nhạc ngài thổi nó bị bóp méo đi hết, nghe chả ra gì cả'' nhưng nếu nói thế dám Park tướng quân xoay người trên ngựa cắt cái đầu ngài đi lắm,nên đành im lặng.
Chợt Yoochun nhìn xuống ,may mắn cho hắn , đêm qua trời mưa nhỏ nên những dấu chân ngựa hiện rất rõ trên nền đất hơi ẩm.
_Donghae tăng tốc lên,những dấu chân ngựa cách nhau xa hơn,chúng tăng tốc rồi,có lẽ đã phát hiện chúng ta đang bám theo,có tin tức gì từ phía thái tử chưa?_ Yoochun quay sang hỏi .
_ Dạ chưa!! Nhưng thuộc hạ nghĩ ngài ấy sắp đến rồi!!
_ Nhanh hơn nữa,nếu chúng đã phát giác thì sẽ tìm cách trốn bằng được,nếu không chờ thái tử được thì cứ bắt sống trước,hoặc không giết luôn cũng được!!
Lee Donghae im lặng gật đầu quay xuống sau ra hiệu cho binh sĩ tăng tốc,hơn ai hết ,y hiểu chính vị tướng quân của mình cũng đang muốn chơi trò cút bắt ,cũng có cái sở thích vờn con mồi đến chết đi sống lại như bạn thân ngài,hoàng thái tử Jung Yunho,có lẽ cái bệnh thích ngược đãi người khác của tướng quân chính lây từ thái tử chứ chẳng phải ai khác Những người con của Kim gia kia,dù cho có là ai cũng thật đáng thương khi trót ngồi vào vị trị của ''con mồi''.
Cùng lúc đó,trên xe ngựa.
_ Junsu !! Tỉnh lại mau lên,tỉnh lại_ Jaejoong không ngừng lay hai tay Junsu.
"Uh...uhm"Cậu yếu ớt ngồi dậy, đầu vẫn chưa hết choáng váng.
_ Đại ca??? Đây là đâu?...Cha đâu ??_ Nhận thấy mình đang ở trong một chiếc xe ngựa,Junsu lập tức hỏi Jaejoong.
_ Junsu,chúng ta ra khỏi phủ rồi,bây giờ đại ca không có thời gian để giải thích với đệ,có lẽ quân của Jung thái tử đang đuổi theo chúng ta !! đệ mau lấy túi đi,chúng ta sẽ bỏ xe băng qua rừng để nấp,nhanh lên.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và những giọt mồ hôi trên vầng trán của anh trai,Junsu không biết làm gì hơn là vội chộp lấy chiếc túi Jaejoong đưa cho cậu,xốc lại quần áo rồi vội vàng nắm tay Jae.
Hyuk đánh xe vào vệ đường,cậu vôi,nhảy xuống kéo rèm xe để Junsu và Jaejoong xuống,cả 3 người không nói không rằng vội lao vào rừng ,bỏ lại chiếc xe trống trơn cùng chú ngựa còn đang ngơ ngác nhìn theo.
Chỉ một lúc sau,toán lính đã đuổi đến,thắp đuốc sáng rực một góc rừng,từ đằng xa,ba người còn có thể trông thấy ánh đuốc và những bóng người đang vây kín xe của họ,cả ba đều thầm cảm ơn trời vì đã chạy đúng lúc.
Yoochun nhảy xuống ngựa đầu tiên,sau khi xem xét chiếc xe bị vứt lại,y lập tức ra lệnh.
_ Chúng chưa thể chạy xa, đội 1 và đội 2 lập tức tản ra hai phía đông và tây tìm kiếm, đội 3 đi theo ta ,Donghae !!! cử hai người ở lại canh cái xe đề phòng chúng quay lại giương đông kích tây,tất cả tản ra !!!
_Rõ !!!!!!!!!!!!!
Sau mênh lệnh của Park Yoochun,binh lính lập tức chia làm ba hướng toả ra xung quanh tìm kiếm,Jaejoong,Junsu và Hyuk vội vàng men theo hướng con suối trong rừng mà đi tiếp,trong màn đêm cùng với nỗi lo sợ đến toát mồ hôi lạnh,dù bị gai đâm đến bật máu ,bị những cành lá khô cứng quét vào người đến đau rát nhưng họ tuyệt không dám kêu tiếng nào,cố gắng lao đi tránh những ánh lửa đỏ rực khắp nơi.
Jaejoong nắm chắc hai tay Hyuk và Junsu không buông,mặc cho những giọt mồ hôi trên trán thi nhau làm ướt đẫm vầng thái dương trắng trẻo khôi ngô ngày nào,trong giờ phút giữa sự sống và cái chết này,Kim công tử nho nhã ngày nào đã không còn,chỉ còn một Kim Jaejoong kiên cường muốn bảo vệ người thân mà thôi.
Nhưng dù họ có cố gắng chạy nhanh đến đâu,thì ngoaị trừ Hyuk khoẻ mạnh hay làm việc nhà,cả Jae và Junsu đều là công tử chẳng bao giờ làm gì nặng nhọc,lại thêm Jaejoong sức khoẻ yếu nên chẳng mấy chốc khoảng các giữa họ và đám lính đã bị thu ngắn lại,Jaejoong bắt đầu cảm thấy khó thở ở lồng ngực,mồ hôi cũng ra nhiều hơn.
Nhận thấy hơi thở của người con trai lớn nhất có phần rối loạn ,đôi bàn tay đang nắm lấy mình đang lạnh đi,cả Junsu lẫn Hyuk đều lập tức dừng lại.
_ Hyung !! hyung thấy không khoẻ sao ??? hay chúng ta nấp tạm vào đâu đi, đừng làm đệ sợ _Giọng Junsu như muốn bật khóc.
_ Thiếu gia, người làm sao rồi ??
Cố gắng nặn ra nụ cười tuơi nhất có thể,Jaejoong ngước lên nhìn cả 2 đứa trẻ ,trấn an chúng.
_ Hyung không sao !! mau đi tiếp đi, đừng để chúng nhìn thấy chuíng ta , đi mau lên.
_ CHÚNG Ở KIA RỒI,MAU BẮT CHÚNG LẠI !!!
Tiếng thét như xé màn đêm của Lee Donghae gần như làm tim của ba người muốn vỡ tung,họ vội chạy đi bằng tất cả sức lực còn lại của bản thân,tay vẫn nắm chắc không rời nhau.
Nhưng sau tiếng hô đó,quân lính đổ tới từ nhiều hướng,chẳng mấy chốc phía sau họ đã là cả một tiểu đội đang lăm lăm vũ khí lao đến.Khoảng cách ngày càng bị rút ngắn,dù bìa rừng đã ở trước mặt nhưng hy vọng thoát được thật mong manh.
_ĐỨNG LẠI ,TA BẢO CÁC NGƯƠI ĐỨNG LẠI!!!
Tiếng hò của binh sĩ cũng tiếng hét của Donghae như những âm thanh chát chúa không ngừng vang lên ,cả ba người chỉ biết chạy và chạy không ngừng,không dám quay đầu lại.
_ Hộc... Hộc... đại ca ...đệ......đau chân quá !!!
Vốn dĩ ban nãy trong lúc băng qua rừng đã dẫm phải không ít gai nhọn,giờ lại phải chạy như thế này, đối với một đứa trẻ 16 tuổi như Junsu,có lẽ đã sắp đến giới hạn của sự chịu đựng.Nước mắt cậu không biết từ đâu tuôn rơi, ướt nhoè hai bên gò má bầu bĩnh.
_ Hộc !!...cố lên Junsu,không sao !!! chúng ta.. sẽ thoát_Jaejoong cố gắng trấn an Junsu,dù chính bản thân cũng không biết còn gắng gượng được bao lâu nữa.Bất chợt,1 bàn tay của anh không còn cảm thấy hơi ấm từ người còn lại nữa.
Cả câụ lẫn Junsu đều kinh ngạc quay lại,Hyuk đã dằng tay ra từ lúc nào ,cậu bé ấy, đang ....mỉm cười.
Jaejoong nhanh chóng hiểu ra tất cả,vội nắm tay Junsu định lao đến cản Hyuk lại nhưng đã quá trễ.
Hyuk rút thanh kiếm mang bên mình,quay lưng về phía họ,lao vào đám lính đang xông đến, không quên ra hiệu cho Jaejoong và Junsu chạy đi.Trong tiếng gió lạnh mùa đông vẫn nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của cậu
_ Tạm biệt.
Tận mắt chứng kiến người bạn từ thời thơ ấu liều chết vì mình, cả 2 người đều đau khổ tột cùng,Junsu hét lên gọi tên Hyuk, định chạy đến bên cậu,Jaejoong vội dùng cả hai tay ra sức giữ chặt em trai mình lại.Dù bản thân cũng muốn đến bên Hyuk.Cậu nhìn rõ,rất rõ,dáng người nhỏ bé ấy đang bị bao vậy giữa những tên lính cao to và hàng chục bó đuốc cháy hừng hực.
_ Hyuk !!! không !!!!
_ Junsu dừng lại,dừng lại đi !!!
Mặc cho Junsu không ngừng ngoái đầu lại gào khóc,Jaejoong ra sức lôi cậu đi,hơn ai hết,cậu không muốn sự hy sinh của Hyuk là vô nghĩa.
Bất chợt,một âm thanh xé gió vụt tới.
< PHẬP >
Tất cả những gì Jaejoong còn cảm nhận được đó chính là mùi tanh của máu,thoang thoảng trong không khí, đôi tay Junsu trượt dần xuống và tiếng khóc bỗng chốc ngưng bặt lại.Jaejoong kinh hoàng khi nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm đang trào ra trên lưng,từ mũi tên đang đâm sâu vào bả vai em trai mình.
_JUNSU !!!!!!!!!
Xa xa là bóng dáng YooChun với chiếc cung vẫn còn chưa hạ xuống ,và một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn xoáy vào cậu.
End chap 2 phần 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top