End - Có
Chương 46
Mã Gia Kỳ mệt mỏi nhắm mắt, xoa xoa hai bên thùy dương. Chậm chậm đi ra ngoài lấy xe về nhà. Càng nhìn càng mệt, ở lại thì có ích lợi gì.
Tâm trí không đặt ở trên người, lúc đi ra ngoài Mã Gia Kỳ cũng không nhìn xung quanh.
Đột nhiên, có một sức lực từ đằng sau đẩy anh. Anh không phản ứng kịp cứ vậy lao thẳng ra phía trước, ngã ngồi trên đất. Sau lưng vang lên một tiếng xe đụng, cộng với tiếng la hét của mọi người.
Mã Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy mơ hồ, lại cảm thấy có chút gấp gáp, ngay lập tức quay người nhìn lại. Chỗ anh đứng vừa rồi đã có một chiếc xe hơi màu đen.
Lưu Diệu Văn từ trong đám đông vọt ra
"Mọi người mau gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương"
Lưu Diệu Văn nhìn rõ ràng, cái xe hơi kia là lao vào người Mã Gia Kỳ. Cậu còn chưa kịp la lên thì Đinh Trình Hâm đã xông tới.
Đinh Trình Hâm đẩy Mã Gia Kỳ ra!
Lưu Diệu Văn hoảng loạn gọi to "Đinh Trình Hâm"
Đầu Mã Gia Kỳ tê dại, đôi bàn tay kia là của Đinh Trình Hâm sao? Đinh Trình Hâm?
Mã Gia Kỳ không còn nhớ được anh đã đứng dậy từ trên mặt đất bằng cách nào khi chân mình mềm nhũn, sau đó vòng qua một chiếc xe hơi đang bốc khói, nhìn thấy Đinh Trình Hâm nằm trên mặt đất.
Lưu Diệu Văn quỳ rạp trên nền đất, luôn miệng gọi Đinh Trình Hâm tỉnh lại đi, Đinh Trình Hâm tỉnh lại đi.
Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm máu đỏ đầy người, một màu đỏ chói mắt. Chói đến độ chân Mã Gia Kỳ giống như đeo chì, không tiến thêm được bước nào.
Nghiêm Hạo Tường run run lấy di động ra gọi cấp cứu, cậu cũng nhìn khổng nổi tràng cảnh khốc liệt này.
Lưu Diệu Văn ôm Đinh Trình Hâm, không ngừng gọi. Áo vest trắng nhiễm màu đỏ, bàn tay cậu cũng là một màu đỏ máu của Đinh Trình Hâm.
Thế nhưng Lưu Diệu Văn gọi rất nhiều rất nhiều, Đinh Trình Hâm cũng không tỉnh lại.
Cậu hiện tại đã rất bối rối. Đột nhiên nghĩ đến Mã Gia Kỳ còn đang đứng ở bên kia.
"Mã Gia Kỳ, anh mau đến đây gọi cậu ấy"
"Người cậu ấy yêu thương nhất là anh, anh gọi cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại"
"Chỉ cần anh gọi chắc chắn cậu ấy sẽ trả lời"
"Mã Gia Kỳ, anh mau qua đây!"
Lưu Diệu Văn hiện tại rất gấp, gấp đến muốn điên rồi. Nhìn thấy người của Đinh Trình Hâm toàn là máu, cậu cũng không thể nào suy nghĩ được thêm điều gì.
Mã Gia Kỳ quỳ xuống ngang tầm với Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm. Gương mặt của Đinh Trình Hâm hiện tại đã đầy máu, cậu văng xa khỏi chỗ xe tông đến khoảng gần hai mét, đầu đập xuống đất.
"Đinh Trình Hâm"
Mã Gia Kỳ cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào, trong họng cũng khô khốc. Khe khẽ gọi lên tên Đinh Trình Hâm.
Một lần, một lần lại một lần. Càng gọi lại càng to, âm thanh cũng càng ngày càng run.
Không biết bởi vì âm thanh của Mã Gia Kỳ quá lớn, hay bởi vì Đinh Trình Hâm muốn tỉnh lại.
Đinh Trình Hâm nằm trong lồng ngực của Lưu Diệu Văn vậy mà thật sự mở mắt ra. Ngước mắt nhìn hai người, khóe miệng hơi chút cong cong.
"Đinh Trình Hâm, anh tỉnh rồi, anh đừng sợ, đã gọi cứu thương rồi, rất mau sẽ tới. Anh đừng sợ"
Lưu Diệu Văn biết rằng Đinh Trình Hâm mỗi lần được cậu gọi là anh đều rất vui vẻ, vậy nên cả một câu toàn là anh, anh, anh.
Trước mắt Đinh Trình Hâm hoa lên, nhìn không rõ xung quanh lắm. Cậu chỉ nghe được âm thanh của Lưu Diệu Văn. Cậu chớp mắt thêm vài cái, khó khăn nhìn xung quanh.
Lưu Diệu Văn trân trối nhìn cậu, còn Mã Gia Kỳ lại dùng tay áo của anh lau lau máu trên mặt cho cậu. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ rằng sẽ làm cậu đau hơn.
Cả người đều chẳng có sức lực, nhưng Đinh Trình Hâm lại nhìn về phía Mã Gia Kỳ, ke khẽ hỏi được một câu không đầu không đuôi.
"Anh có bị dọa sợ hay không"
Đinh Trình Hâm giống như đã dùng hết sức để nói ra câu này.
Mã Gia Kỳ không muốn Đinh Trình Hâm nghĩ nhiều, anh lắc lắc đầu
"Không, anh không"
Đinh Trình Hâm nâng tay lên, gạt đi dòng nước mắt trên mặt Mã Gia Kỳ.
"Anh đừng sợ..."
Mã Gia Kỳ không bị dọa đến, vậy là tốt rồi.
Đinh Trình Hâm nhắm hai mắt lại, gục xuống trong lòng ngực Lưu Diệu Văn. Đôi bàn tay cũng dần buông thõng xuống.
Lưu Diệu Văn điên cuồng gọi tên Đinh Trình Hâm, gọi đến rát cả cổ họng. Từng làm diễn viên, cùng đã đóng qua bao nhiêu vai diễn, khóc vì người thân trong phim mất đi, cũng khóc vì nhiều nguyên nhân khác. Thế nhưng hiện tại Lưu Diệu Văn mới chân chính cảm giác được khi một người nằm trong lòng mình ngất đi.
Mã Gia Kỳ lặng người, cúi thấp đầu bên cạnh Đinh Trình Hâm. Nghiêm Hạo Tường tiến lại gần, đặt tay lên vai anh trấn an.
Tiếng còi xe cứu thương đến, nâng Đinh Trình Hâm lên xe. Mã Gia Kỳ lúc đứng lên đã gần như khụy xuống,, chật vật đến đau lòng. Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh phải nhanh chóng đưa tay giữ lấy thì anh mới có thể ổn định lại.
---
Sự việc Đinh Trình Hâm cứu Mã Gia Kỳ được quay lại. Là do một fan tư sinh hôm nay biết được Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm cùng đến dự một buổi tiệc rất xa hoa. Đứng ở nơi khuất khuất chờ đợi.
Cảnh quay của cô ấy ghi lại được rõ cảnh chiếc xe đâm thẳng vào người Đinh Trình Hâm, khiến cậu ấy như một con búp bê giấy bay ra ngoài. Sau đó là cảnh tượng Lưu Diệu Văn gào khóc, ôm Đinh Trình Hâm trong ngực không ngừng gọi. Đứng ở rất xa, các tiếng nói đều không nghe thấy, chỉ thấy rằng Lưu Diệu Văn gào khóc, sau lại nói gì đó, một người khác bước ra.
Cô ấy quay được đến đây, cảnh quay liền rung lắc điên cuồng, sau đó vụt tắt.
Đoạn này được đăng lên mạng ngay trong đêm. Tạo thành một cuộc bạo loạn trên mạng. Mới đầu cô ấy nghĩ chỉ là đóng phim, tung lên mạng liền để tiêu đề như thế.
Lưu Diệu Văn không quản được, Mã Gia Kỳ không quản được, Nghiêm Hạo Tường cũng không quản được. Hiện giờ ba người họ đều đang ở trong bệnh viện.
Từ khi Đinh Trình Hâm được đưa vào phòng cấp cứu đến giờ đã hơi nửa tiếng. Tất cả đều đang nỗ lực cứu sống cậu.
Lưu Diệu Văn nhìn thấy Mã Gia Kỳ ngồi ở hàng ghế bên kia đau khổ, không khỏi chê cười
"Đến đây mèo khóc chuột, nên về được rồi"
Mã Gia Kỳ bỏ qua châm chọc của Lưu Diệu Văn, chăm chú ngồi ở một chỗ. Lưu Diệu Văn không muốn đánh Mã Gia Kỳ, cậu biết Đinh Trình Hâm yêu anh ấy bao nhiều, yêu đến bỏ cả mạng sống.
Cậu sẽ không đụng đến những gì cậu ấy yêu thương!
---
Cửa phòng cấp cứu sau sáu tiếng cuối cùng cũng bật mở. Bắc sĩ chỉ mệt mỏi bảo vớu mọi ngươid bên ngoài
"đã được cứu sống, ai là người nhà bệnh nhân mời đi làm thủ tục nhập viện"
Mã Gia Kỳ còn đang ngây ngốc, Lưu Diệu Văn đã hớt tay trên
"được"
---
Lúc đoạn video được đăng tải lên, hầu hết mọi người đều vui vẻ vì cuối cùng Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đã có một bộ phim quay chung với nhau. Nhìn có vẻ là một bộ phim do Lưu Diệu Văn làm nam chính.
Thế nhưng sau khi nhìn kĩ lại, không có camera!
Vậy nên?
---
Việc của Đinh Trình Hâm cuối cùng là Lưu Diệu Văn lên tiếng với mọi người trên weibo. Một câu trần thuật KHÔNG PHẢI QUAY PHIM, rồi cứ thế kết thúc.
Phòng làm việc sau đó phát thông cáo, nói răng Đinh Trình Hâm giải nghệ. Cũng không ai biết lý do vì sao.
---
Đinh Trình Hâm tỉnh dậy từ trong cơn đau. Cả người mềm nhũn vô lực. Mùi thuốc sát trùng khiến cậu khó chịu hít hít cái mũi.
20 năm cuộc đời, số lần cậu bước vào bệnh viện cũng không quá nhiều, cậu ghét cái mùi thuôc sát trùng nồng nặc trong đây.
Đinh Trình Hâm vẫn còn đang suy nghĩ xem vì sao mình lại ở trong này, cả người còn mệt mỏi như thế nữa. Thì cửa phòng bật mở.
Một người mặc blouse trắng bước vào. Tuổi cũng khá lớn, hẳn là đã ngoài bốn mươi
"chúc mừng đã tỉnh lại, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi"
Người bác sĩ mỉm cười nhìn cậu.
"vì cậu chấn thương ảnh hưởng đến não. Cậu có thể cung cấp một vài thông tin để chúng tôi chắc chắn rằng không có biến chứng được không?"
Đinh Trình Hâm không hỏi tại sao mình lại đến đây, cũng rất hợp tác gật đầu với bác sĩ.
"được"
"vậy, cậu tên là gì?"
"Đinh Trình Hâm"
"cậu đang làm gì?"
"hẳn là diễn viên"
"..."
"..."
"vậy cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"hai mươi mốt"
Bác sĩ nhìn bệnh án, lại nhìn cậu.
Trong bệnh án, cậu năm nay đã hai mươi hai.
---
"Mã Gia Kỳ, quay về nhà. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh"
Mã Gia Kỳ bỏ hết mọi chuyện ở công ty, gì chứ em người yêu của cậu vẫn được ưu tiên hơn.
Mất chút tiền không chết được, nhưng mất em người yêu thì sẽ buồn chết đấy. Một lần là đủ, anh không muốn có thêm lần hai.
Mã Gia Kỳ chạy xe về nhà, trời chiều ráng nắng đỏ, tạo nên một khung cảnh ấp ám, tinh thần anh cũng trở nên thoải mái hơn.
"Đinh Trình Hâm, anh về rồi"
Mã Gia Kỳ đẩy cửa bước vào nhà. Nhưng không khí trong nhà lạ lắm. Nó lạnh lẽo, sởn gáy, chẳng còn có chút liên quan nào đến bầu trời hoàng hôn đo đỏ ngoài trời.
Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế sô pha phòng khách, trước mặt là hai ly nước. Một là ly trà đào ngọt nị, còn lại là ly cà phê sữa đăng đắng.
"anh ngồi đi"
Đinh Trình Hâm vươn tay, muốn với đến hai ly nước trên bàn, tim Mã Gia Kỳ như muốn nhấc lên khỏi cổ họng.
Cuối cùng, tay của Đinh Trình Hâm dừng trên thành ly trà đào, nhẹ nhàng niết một chút. Nhưng, cậu lại cầm tách cà phê sữa.
"cà phê sữa, bánh matcha. Anh, có điều gì muốn nói không?"
Mã Gia Kỳ trầm lặng, không khí trở nên cô đọng, còn đầu anh thì dính nhão như hồ.
"em nhớ được gì rồi sao"
Đinh Trình Hâm cũng lười phải diễn, trực tiếp ngả bài.
"Tất cả"
"Lâm Thừa Hân là người yêu cũ của anh, nhưng mà anh và cậu ta từ lâu đã không liên lạc nữa, hiện tại anh chỉ có mỗi mình em thôi"
Mã Gia Kỳ còn lâu mới ngu như lúc trước, im lặng để Đinh Trình Hâm rời xa vòng tay của mình.
Phải biết rằng anh đã tiêu hết may mắn cả đời mình mới có thể theo đuổi được Đinh Trình Hâm khi cậu ấy mất trí nhớ.
Lần này nếu để vụt mất, khẳng định sẽ không còn cơ hội gặp lại.
"cả năm nay em cũng thấy, anh ngoại trừ đi làm thì đều ở cạnh em. Đến cả bạn bè anh cũng không cần, chỉ cần mỗi em mà thôi. Vậy nên em không cần phải nghĩ lung tung"
"số liên lạc của Lâm Thừa Hân anh cũng không còn giữ. Những thói quen mà em quên mất anh cũng không gượng ép. Hiện tại anh đã biết em thích trà đào, thích ăn xiên nướng, thích hương hoa hồng, biết em sẽ dị ứng húng quế và xô thơm"
"anh không chắc chắn anh hiểu rõ em, nhưng mà anh chắc chắn anh đang cố gắng tìm hiểu"
"anh biết anh có lỗi với em rất nhiều, em cho anh xin cơ hội chuộc lỗi, có được hay không"
Hoàng hôn rút mất, vài tia nắng vương lại cũng theo mặt trời biến mất tăm.
Mà Mã Gia Kỳ, lại chẳng muốn Đinh Trình Hâm biến mất như nó.
"Thật ra thì ly cà phê sữa cũng rất ngon"
Đinh Trình Hâm chẳng phản ứng gì với mấy câu nói của Mã Gia Kỳ, chỉ chăm chăm vào ly cà phê trên tay.
"ừm, rất ngon. Em nói như thế nào thì chính là như thế đó"
Trời bây giờ kì lạ thế, muốn mưa là mưa ngay được.
Đinh Trình Hâm từ chối cãi nhau, đứng dậy muốn đi. Mã Gia Kỳ nhảy thẳng ra chắn trước mặt cậu.
"em đừng đi mà"
"anh biết anh có lỗi"
"em có thể cho anh cơ hội hay không"
"ừm, có"
Đinh Trình Hâm giang hai tay ra, Mã Gia Kỳ thuận thế ôm lấy cả người cậu.
"từ giờ trở đi anh phải nghe em, trong nhà này em to nhất. Anh mà không nghe em..."
Mã Gia Kỳ làm gì mà cần nghe những lời phía sau, chỉ riêng việc Đinh Trình Hâm cho anh ôm thì anh cũng đủ hiểu được Đinh Trình Hâm chấp nhận anh rồi.
"anh đàng hoàng vào, em còn chưa nói xong"
"vậy em tiếp tục nói"
Đinh Trình Hâm cười khổ. Bình thường em suy nghĩ nát óc cũng không biết phải phạt anh như thế nào. Bây giờ anh còn bế em lên cao cao, quay em vòng vòng,cả đầu em đều choáng váng, em còn nghĩ được gì nữa.
"em không nghĩ được"
Đinh Trình Hâm chịu thua, gục đầu trên hõm vai Mã Gia Kỳ mà cười.
"vậy nếu anh không nghe theo lời em, anh tự thuê đám du côn tới đập cho anh một trận, tẩn anh thành đầu con heo luôn"
Đinh Trình Hâm cười khúc khích, nhưng lại ngắt lời.
"không được, em sẽ xót"
Ai bảo...
Anh là người em yêu nhiều như vậy.
Ai bảo...
Anh là người khiến em mất trí nhớ rồi vẫn yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Ai bảo...
Anh là người khiến em yêu hơn cả sinh mệnh.
----
Hoàn chính văn 8/9/2021
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top