Chap 5: Kinh Dị ( Part 4 )

Au's pov
Nhỏ Vi bị đánh đập không thương tiếc. Mấy thằng cẳng trâu cứ liên tục đập vào chân phải của nhỏ và"Aaaaaaa" một tiếng hét đau đớn cất lên nhưng chẳng có ai quan tâm cả. Bọn họ rất tự nhiên đánh đập nhỏ như nhỏ là một con quái vật không đáng sống trên thế giới này vậy đó! Nhỏ hiện giờ đang nằm dưới đất trong bộ quần áo rách rưới, xử trên xẻ dưới nói chung là xẻ tùm lum à! Trông không khác gì đứa ăn mày! Bộ dạng mắt xanh một đỏ nói toẹt ra là bộ dạng cave của nhỏ lúc đầu đâu rồi? Giờ đây chỉ còn là một bộ dạng ăn mày rách rưới. Đâu còn là một cô tiểu thư quyền quý, một cô tiểu thư được nuông chiều và luôn được sống trong vàng bạc, nhung lụa mà chưa nếm thử sự đau khổ của những đứa trẻ nghèo nàn bao giờ! Còn bây giờ? Bây giờ thì sao? Cô ta chỉ còn là một con nhỏ làm nghề như ăn mày đang ra sức van xin người khác tha cho mình. Nhưng tiếc làm sao! Chả ai nghe nhỏ cả! Đây có thể nói là hậu quả của việc động vào nó- Lãnh Băng Thiên Bình và hắn- Thái Hoàng Hoàng Thiên Yết. Có vẻ như lọ thuốc thí nghiệm kia đã có tác dụng, nhỏ kêu lên một cách đau đớn.
Vi's pov
"Đau, đau quá!" Tôi thầm nghĩ. Tôi cảm giác như ruột gan, dạ dày và cả nội tạng như đang bị một con dao cứa vào. Chúng cứ nhảy lên nhảy xuống làm tôi phải ôm bụng là hét:" MẤY NGƯỜI LÀM ƠN CỨU TÔI ĐI! TÔI HỨA TÔI SẼ KHÔNG LÀM GÌ MẤY NGƯỜI NỮA ĐÂU MÀ! CỨU, CỨU TÔI ĐI! AAAAAAA...!!!"
THIÊN BÌNH's pov
Aizzzzz! Nhỏ này nói mà bắn hết cả nước suýt vào mặt tôi rồi! Tôi tức lắm chứ, tiến lại gần nó với mục đích là lấy tay nó lau đi cái đống nước mưa đáng yêu nhưng yêu không đáng của nó ra. Nhưng.... Thế quái nào mà toi càng tiến thì nó lại càng lùi là SAO!? Tôi gào thét trong lòng. Chắc mọi người đang tưởng tôi tự kỉ nhỉ! Hahaha! Không phải đâu! Tôi hoàn toàn bình thường à nha! Thôi quay lại chuyện chính ha! Tôi càng tiến nó càng lùi, đã thế thì bà mày lùi đến ngõ cụt luôn ha con! " Phù " tôi khẽ thở hắt ra. Nhỏ tới đường cùng rồi. Đi trên cáo thảm máu nhầy nhụa của nhỏ mà tôi cảm thấy thật kinh tởm. Tôi bèn lại gần nhỏ và quỳ xuống, lấy bàn tay trắng trẻo còn đinh chút máu lên lau mặt tiện tay lôi con dao găm ra khắc lên tay nhỏ một từ"K.O". Tôi đứng lên, nhấc chân, dồn hết lực vào đôi chân mang bốt cao 8 phân dẫm thật mạnh vào lòng bàn tay nó." Phụt" một dóng máu tươi bắn ra. Mùi tanh kinh khủng!!! Nhỏ nhìn tôi, khó khăn nói:
-Mày....mày
-Tao,tao làm sao? Mày đừng tưởng tao đồng ý quen mày là mày có thể nói tạp là của này nhé! Tao là của bố mẹ tao hiểu chưa?
Ớ, tôi ngớ người. Đó đâu phải giọng tôi. Là giọng hắn-Thái Hoàng Thiên Yết. Tôi quay lại tặng hắn một cái lườm suýt rách mắt vậy mà hắn chỉ nhìn rồi cười đểu tôi một cái. Á à, thằng này dám cười  đểu bà à!? Ngày mai bà cho mày biết tay! Tôi lấy tay ngoắc hắn lại gần và ra ám hiệu bảo hắn cho cái thứ chất lỏng màu xám mang tên a a gì đó. Issss, toi quên rồi. Có vẻ là hắn hiểu ý liền lôi cái thứ màu xám đấy ra khẽ lắc, chất lỏng bên trong chuyển thành màu đen trong như chocolate ý! Cẩn thận nâng cằm nhỏ lên và đổ hết cái lỏi rồi mạnh tay đập đầu ả xuống nền gạch hẵng còn nhấp nhô. Đầu ả gỉ ra máu.
Vi"s pov
.......................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top