Chương 31 - Chúc mừng sinh nhật!

"Thực ra, bọn tôi cũng đã biết cả rồi." Jinhwan nói.

"Biết...gì cơ?" Tôi hỏi lại.

"Chuyện cậu là con gái và tình cờ nghe được chuyện cậu đang bị đe doạ nữa." Yunhyeong nói.

Tôi luc này đang rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười. Thực ra tôi không nghĩ là thân phận sẽ bị bại lộ nhanh đến thế. Tôi còn nhiều lần tưởng tượng mình sẽ bị lật tẩy thế nào.

Nào thì tôi sẽ bị đưa lên báo này, nào thì tôi sẽ bị phát hiện bởi chủ tịch Yang này...nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày các thành viên sẽ nói với tôi câu "chúng tôi đã biết cậu là con gái rồi" cả.

"Vậy...từ khi nào...?"

"Thực ra, Hanbin là người biết chuyện này đầu tiên, nhưng hyung ấy vì muốn bảo vệ cậu nên đã không nói gì." Chanwoo nói.

Tôi quay ra nhìn Hanbin, nhưng cậu ấy không nói gì mà lại nhìn ra chỗ khác.

"Tôi, Yunhyeong và Chanwoo cũng chỉ mới biết chuyện này cách đây không lâu...là khi cậu liên tục từ chối...tắm chung với bọn tôi."

Jinhwan nói làm tôi khóc thầm trong lòng. Chỉ vì thế mà thân phận tôi đã bị bại lộ ư?

"Hai người biết cuối cùng là Donghyuk và Bobby." Junhoe thêm vào.

"Ít ra thì em cũng đã biết chuyện này trước Bobby hyung. Há há." Donghyuk lè lưỡi ra với Bobby.

Bobby chỉ "xì" một cái với Donghyuk.

"Hoá ra Jung Hae Rin và Jung Ha Joon là một người." Donghyuk quay ra nhìn tôi.

"Không phải đâu, tôi làm thế này là vì có lí do cả. Ha Joon là anh họ của tôi." Tôi mau chóng giải thích.

"Thôi, cậu không cần giải thích gì đâu. Tụi này nhất định sẽ bảo vệ cậu hết sức mình." Bobby đột nhiên nói.

"Phải đó." Donghyuk cũng gật gù.

"Các cậu...không ghét tôi sao?"

"Tại sao?" Các thành viên đều mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.

"Vì tôi nói dối." Tôi nói.

"Thì sao? Cậu chăm sóc cho chúng tôi, nấu ăn, dọn dẹp và bảo vệ chúng tôi...tại sao phải ghét cậu chứ?" Jinhwan nói.

"Tôi nói rồi, cậu chính là Mặt trời nhỏ của iKON mà." Junhoe cười nhìn tôi.

Tôi rơm rớm nước mắt. Gì thế này? Tôi cảm tưởng như mình đang nằm mơ vậy.

"Cảm ơn mọi người. Hic." Tôi vừa nói vừa cảm động lau nước mắt.

"Này, đừng có khóc chứ." Yunhyeong nhìn tôi với vẻ mặt sốc nặng.

Jinhwan lấy giấy lau nước mắt cho tôi, Chanwoo thì xoa đầu tôi. Bobby thì nhanh chóng rap freestyle. Donghyuk theo đó nhảy vài điệu nhảy buồn cười. Hanbin bắt đầu làm beat box.

Tôi đột nhiên thấy mình giống nhóc Chan hồi 3 tuổi khóc nhè không chịu ăn cơm ấy, thế là cả nhà bao gồm cả tôi đều phải múa tuồng chèo cho nó thì nó mới chịu ăn.

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười một cái. Thấy tôi cười thì ai nấy đều thở phào một cái.

Hanbin sau đó quyết định sẽ sáng tác thành một bài hát dành riêng cho tôi.

Từ ngày biết tôi là con gái, họ đều chăm sóc đối xử với tôi như một em gái nhỏ vậy.

Ví dụ như khi thấy tôi xách đồ thì sẽ tranh nhau ra xách giùm tôi, mặc dù tôi đã nói là không cần.

Ăn xong sẽ tranh nhau rửa bát. Sau khi nghe tôi khuyên bảo, rằng rửa bát nhiều sẽ có hại cho tay của một nghệ sĩ thì họ không tranh việc đó với tôi nữa. Đôi khi thì trong lúc tôi rửa bát, họ sẽ quét nhà hoặc có lúc họ sẽ...ngồi nhìn tôi rửa bát.

Vào một buổi sáng, như thường ngày tôi dậy vào lúc 5 rưỡi sáng. Chuẩn bị đồ ăn, quần áo và xem lại lịch trình cho các thành viên. Xong xuôi tôi mới vào phòng gọi họ dậy. Nhưng khi vào đến phòng của các thành viên thì không thấy có ai ở đó cả. Ngay cả phòng của tôi và Hanbin thì cũng không thấy cậu ấy đâu cả.

"Rõ ràng cậu ấy lúc nãy còn nằm ở đó mà." Tôi lẩm bẩm một mình.

Tôi chạy ra phòng khách cũng không có ai. Đang trong trạng thái không hiểu gì cả thì giọng hát của Junhoe vang lên.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday Hae Rin à! Happy birthday to you!"

Càng thành viên lần lượt bước ra từ trong nhà tắm ở phòng khách. Im lặng một lúc, Jinhwan ra hiệu bắt đầu.

"E hèm...Jung Hae Rin, chúc mừng sinh nhật!" Lần này họ đồng thanh nói bằng tiếng Việt Nam.

Hanbin cẩn thận bê một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ở giữa có hình một cô gái đứng đó. Trên bánh có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Jung Hae Rin".

Tôi thổi nến rồi chắp tay cầu nguyện.

"Cảm ơn mọi người." Ngày sinh nhật ngay đến cả tôi còn không nhớ nhưng họ lại biết.

Bây giờ tôi mới để ý, ai cũng ăn mặc xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt thì ngái ngủ. Tôi buồn cười nhưng cố nuốt vào trong.

"Tiếng Việt đúng là khó thật. Anh Bobby phải học nói chúc mừng sinh nhật suốt cả buổi tối luôn." Donghyuk nói.

"Đúng rồi đó, ai cũng tập méo hết cả miệng. Còn khó hơn cả rap nữa." Chanwoo gật gù đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top