[Chap 19] KẾT THÚC VIÊN MÃN (End)
Cả bốn người nhà họ Dịch đều sững sờ trước câu nói của Lưu Chí Hoành. Thiên Tỉ mở to mắt nhìn cậu. Lưu Chí Hoành, em vừa nói cái gì vậy?
-Hoành Hoành ... Em ...
-Thiên Tỉ! Anh theo ba mẹ về nhà đi!
-Hoành Hoành ...
Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ. Ánh mắt trầm tĩnh, không một dao động nhưng nó đầy kiên định. Ánh mắt ấy chạm thẳng vào màu hổ phách đầy bàng hoàng, đầy bẽ bàng kia.
Thiên Tỉ khẽ nuốt nước bọt một cái. Không phải là "Thiên Thiên" nữa mà là "Thiên Tỉ" rồi. Lần này, chắc chắn là ... Hoành Hoành ...
-Tiểu Hoành à ... Con không cần phải ... -Ông Lâm lên tiếng.
-Cô Song, chú Lâm, hai người đừng lo lắng. Thiên Tỉ chắc chắn về nhà với cô chú và Nam Nam.
-Nhưng mà ...
-Không sao đâu ạ. Chú Lâm cứ yên tâm.
Chí Hoành mỉm cười trấn an. Song, lại quay sang đối mặt với Thiên Tỉ.
-Thiên Tỉ.
-Anh đây ...
-Anh có về nhà không?
-Anh ...
-Có hay không?
-Anh ... Nhưng lý do gì anh phải về với hai người họ chứ? Họ cần anh sao?
-Anh chắc chứ? -Chí Hoành nhíu mày.
-Chắc chắn. Nếu không thì sáu năm trước anh chẳng cần phải rời khỏi nơi đó rồi. Cả Nam Nam biết điều đó. Phải không Nam Nam?
Nghe thấy anh trai nhắc tới mình, lại nghe được lời nói kia, Nam Nam cũng chỉ cúi đầu. Đúng rồi, anh hai nói đúng. Nếu là như thế thì chuyện sáu năm trước ... chuyện của sáu năm trước ... Anh hai à ... Nhưng mà ... Ba Lâm và mẹ Song ...
Thiên Tỉ nhếch môi cười. Mắt liếc sang nhìn hai vị họ Dịch cao quý kia, đầy vẻ chán ghét. Dịch Dương Thiên Lâm và Lục Song Song nhìn thấy ánh mắt của con trai nhìn mình, họ khẽ thở dài trong lòng một tiếng.
-Được thôi.
Thiên Tỉ chỉ nhún vai cho qua chuyện. Chí Hoành liếc hắn một cái đầy cảnh cáo rồi quay sang Dịch Dương Thiên Lâm và Lục Song Song.
-Chú Thiên Lâm, cô Song Song, hai người nói đi ạ.
Vợ chồng ông bà Dịch nhìn nhau một lúc rồi quay sang gật đầu với Chí Hoành. Ông Lâm bắt đầu lên tiếng:
-Thiên Thiên ...
-Đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Kinh tởm. -Thiên Tỉ gằn giọng.
Hắn chán ghét hai chữ "Thiên Thiên" phát ra từ miệng hai vị cao quý kia. Nếu là lúc còn bé, hắn yêu hai chữ "Thiên Thiên" này biết bao. Còn giờ ... Ha. Thật kinh tởm mà.
-Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh im lặng đi. -Chí Hoành tức giận, lườm hắn.
Thiên Tỉ hừ một tiếng lạnh nhạt. Ông bà Dịch lẳng lặng cúi đầu như thể chính bản thân họ đang làm một điều có lỗi vô cùng. Mà cũng phải, họ là người có lỗi ...
-Ta xin lỗi ... Thiên ... Thiên Tỉ. Chuyện trước đây là ta và Tiểu Song không phải. Là ta và bà ấy không nên làm như thế. Khoảng thời gian đó, YiYang rất phát triển, thu nhập cứ thế mà tăng cao. Ta vốn tưởng lúc ấy sẽ chăm lo cho gia đình mình đầy đủ hơn, sung túc hơn. Nào ngờ ... Tiền tài lu mờ cả hai mắt. Ta hợp tác với nhiều đối tác hơn, bắt đầu tiếp xúc với những mối quan hệ mới. Lúc ấy ta chỉ nghĩ, làm thế nào để hợp tác thuận hoà đôi bên, đâu ngờ rằng ngày ngày bản thân càng lún sâu vào nó. Từ vì công việc sang thành một thú vui. Là ta không đúng.
Ông Lâm trầm giọng nói. Hai bàn tay nắm chặt lại với nhau che giấu sự run rẩy và chua xót của chính mình.
Thiên Tỉ mặc dù đã quay sang nhìn hướng khác nhưng vẫn không tránh khỏi liếc nhìn ông Lâm một cái. Hừ. Giả tạo. Rồi hắn chán nản đảo mắt đi.
Cảnh ngoài trời có vẻ thú vị hơn câu chuyện mà ngài Dịch vừa kể. Thật trùng hợp bàn mà Thiên Tỉ cùng bốn người còn lại đang ngồi lại cạnh sát cửa sổ, vừa vặn cho hắn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Lại mưa. Dạo này, ông trời thích mưa nhỉ? Nhưng mưa sao lại không lạnh?
Thấy thái độ của con trai mình, Dịch Dương Thiên Lâm lại thở dài trong lòng một tiếng rồi tiếp tục nói.
-Còn Tiểu Song, bà ấy cũng giống như ta ... Thiên Tỉ, là ta và mẹ con sai rồi. Ta và Tiểu Song đã thức tỉnh từ lúc con bỏ đi. Lúc ấy, Nam Nam đã bất tỉnh và đưa vào cấp cứu ...
-CÁI GÌ? NAM NAM BẤT TỈNH? VÀO CẤP CỨU? -Thiên Tỉ tức giận đứng bật dậy.
-Thiên Thiên, bình tĩnh. Nghe cô chú nói đã. -Chí Hoành bên cạnh kéo nhẹ áo hắn, nhắc nhở hắn bình tĩnh.
-Phải ... Là Nam Nam bất tỉnh. Con cũng biết rồi, Nam Nam bị suyễn bẩm sinh ... Mà lúc đó, Nam Nam chạy từ trên lầu xuống, lại thêm xúc động mạnh ... Nên ... -Ông Lâm ngập ngừng.
-Cho nên bất tỉnh? Rồi được đưa thẳng vào cấp cứu? -Thiên Tỉ lạnh lùng nói.
Dịch Dương Thiên Lâm trầm mặc, ông chỉ gật đầu khẳng định đúng. Bà Dịch bên cạnh nước mắt đã sớm lăn dài trên gò má. Chuyện sáu năm trước, đã là một nỗi kinh hoàng cho bọn họ. Có lẽ ... Nếu lần này không được tháo gỡ khúc mắc, nó sẽ trở thành bóng ma ám ảnh cả cuộc đời còn lại của hai người.
-Thiên Tỉ! Sáu năm qua với hai người chúng ta là một sự hoảng sợ. Ba năm đầu là nỗi ám ảnh với nhà họ Dịch ta. Ta ngày đêm chỉ biết đi tìm con. Lại thêm bệnh suyễn của Nam Nam tái phát liên tục. Tiểu Song, bà ấy ngất lên ngất xuống. Ba năm sau này, mọi chuyện có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng chúng ta vẫn luôn đi tìm con. Mọi thông tin kiếm được đều là một tia hy vọng nhỏ nhoi của ta, mẹ con và Nam Nam. Nhưng sáu năm qua, con đã đi đâu, ta thực không tìm được. Chỉ hôm nay, nhờ có Tiểu Hoành ... Nếu không, ba người chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm. Hôm nay, được gặp con, ta và mẹ con đã hạnh phúc lắm rồi. Ta biết con hận ta nhiều lắm, ta biết con ghét ta nhiều lắm. Ta và Tiểu Song không đáng phận làm cha mẹ. Ta có lỗi với con và với cả Nam Nam. Thực sự, ta không mong con sẽ tha lỗi cho ta và mẹ con. Chỉ mong con có thể hiểu được lòng của ta và Tiểu Song. Thiên Thiên à ... Ba mẹ xin lỗi con.
Dịch Dương Thiên Lâm nén đau khổ trong lòng. Ấy thế mà khoé mắt vẫn rơi xuống một hàng nước dài. Nếp nhăn nơi đuôi mắt hằn xuống bao tâm thương. Lục Song Song bên cạnh cũng gục vào vai chồng mình mà khóc nấc lên. Những điều bà muốn nói, Thiên Lâm đã nói hết rồi, bà không đủ dũng khí để nói, không đúng, là không đủ bình tĩnh để nói nữa. Bà và ông ấy sai rồi. Chỉ mong Thiên Tỉ có thể hiểu nó.
Dịch Dương Thiên Nam từ đầu đến giờ chỉ cúi đầu im lặng. Đôi tay nắm chặt vào nhau giữ bình tĩnh cho bản thân. Những ngón tay run rẩy từng hồi.
Lưu Chí Hoành trầm mặc quan sát ba người nhà họ Dịch. Chuyện nhà họ Dịch sáu năm về trước, Nam Nam đã kể cậu nghe rồi nên Chí Hoành cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng cậu cũng thấy nơi ngực trái mình âm ít đau. Chuyện của nhà họ Dịch, chỉ mong được suông sẻ.
Chí Hoành hít một hơi nhẹ rồi đưa mắt sang nhìn người họ Dịch còn lại bên cạnh mình. Người ấy không còn nhìn mưa nữa. Người ấy đã nghe hết mọi điều mà cô chú Dịch nói. Nhưng liệu người ấy có hiểu không? Lưu Chí Hoành, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ông Lâm. Màu hổ phách khẽ dao động. Tâm tư của hắn lúc này nếu so với tơ chỉ có lẽ còn rối hơn gấp vạn lần. Trái tim của hắn, hai chữ "gia đình" đã chết từ sáu năm trước giờ đang dần sống lại. Hắn bắt đầu thấy hơi ấm lan tỏa từ nơi ngực trái. Hình như hắn đang dần hiểu được ...
Thiên Tỉ nhìn sang người mà hắn từng gọi là ba, nhìn sang người mà hắn từng gọi là mẹ, rồi lại nhìn Nam Nam, và ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của Lưu Chí Hoành. Chí Hoành cũng nhìn hắn. Cả hai nhìn nhau, trầm tĩnh không một lời nào.
Thiên Tỉ cúi đầu, hai tay khẽ vuốt mặt che đi cảm xúc của mình. Rồi hắn lại quay ra nhìn mưa vẫn đang rơi ngoài cửa sổ. Mưa rơi hạt lớn, hạt nhỏ. Lòng hắn giờ lúc dịu, lúc đau.
Bàn ăn năm người, mỗi người một suy nghĩ riêng của mình. Không ai nói với ai một lời nào. Họ tự nói với chính lòng mình. Bàn ăn năm người lại như chỉ có một kẻ đơn côi tự trách vấn bản thân.
Cả không gian bao trùm im lặng, một bầu không khí tĩnh lặng.
-Tại sao ... Lúc đó, tại sao lại không cản con lại?
Nghe tiếng nói, ông bà Dịch, Thiên Nam và Chí Hoành sững sờ, lập tức ngước nhìn người còn lại.
-Thiên Thiên ...
-Tại sao, ba mẹ lúc đó lại không cản con?
-Ta ...
Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này, hắn đang khóc. Không phải khóc như một đứa trẻ mà là khóc như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Bảo hận thì là hận, bảo ghét thì là ghét nhưng thực ra lòng Thiên Tỉ lại không như thế. Hắn giờ là đang trách, là đang trách ba và mẹ của hắn.
-Chỉ cần lúc đó ... Ba và mẹ cảm con ... Con nhất định sẽ không bỏ đi ... Chỉ cần một lời cản con thôi mà ... Tại sao?
-Thiên Thiên ...
-Hai người ... Lúc đó còn không quan tâm đến con ...
-Thiên Thiên ... Là chúng ta sai ...
-Hai người ... Làm con đau lắm ...
-Thiên Thiên ... Xin lỗi con ...
-Ba mẹ ... Đừng như thế nữa được không?
Thiên Tỉ ngước nhìn ba mẹ mình, ánh mắt đầy ấm áp. Là lần đầu tiên, sau sáu năm ấy.
-Được được. Sẽ không như thế nữa. -Bà Dịch xúc động nắm lấy tay con trai mình.
-Ba mẹ ... Có thể lại hạnh phúc như lúc trước không?
-Được. Gia đình ta lại như trước nhé. Có được không? -Bà Dịch đưa tay lau nước mắt cho con trai mặc cho chính mình cũng đang ướt nhoà nước mắt.
Thiên Tỉ mỉm cười. Hắn gật đầu. Lại như một đứa trẻ. Một đứa trẻ được chiều. Hạnh phúc.
Dịch Dương Thiên Lâm và Thiên Nam ngồi bên cạnh không khỏi vui sướng. Nước mắt cũng từng giọt rơi. Gia đình như một sợi dây lớn, rách rồi lại được nối liền nhưng lần này sẽ chắc chắn hơn và không bao giờ đứt nữa.
-Ba Lâm, có thể cùng con xem đá bóng không? -Thiên Tỉ nhìn ông Dịch.
-Được. Mỗi cuối tuần ba sẽ cùng con đi xem đá bóng. -Ông Lâm cười.
-Mẹ Song, có thể nấu mì bò cho con ăn được không? -Rồi Thiên Tỉ nắm lấy tay mẹ hắn.
-Được. Con trai ngoan, về nhà rồi mẹ nấu mì bò cho Thiên Thiên nhé. -Bà Dịch vuốt tóc con trai mình, mỉm cười hiền từ.
-Nam Nam.
-Vâng, anh hai? -Thiên Nam nhìn Thiên Tỉ.
-Anh em mình cùng đi chơi bóng rổ nhé! Những lần trước đều đã thất hứa với em rồi.
Thiên Nam nhìn hắn. Thì ra anh hai còn nhớ. Cậu vui mừng ôm chần lấy anh hai. Nước mắt của hai chàng trai trẻ cứ rơi.
Gia đình họ Dịch, mẫu thuẫn đã được giải quyết, khúc mắc đã gỡ bỏ. Gia đình tan rồi lại đoàn tụ, gương vỡ rồi lại lành. Cả bốn người nhà họ Dịch, giờ đây không còn là đau thương, hối tiếc hay chán ghét, hận thù nữa. Trong họ chỉ còn lại niềm hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi.
Trời bên ngoài mưa cũng nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Đã hơn bảy giờ tối nhưng dường như ánh mặt trời lại xuất hiện một lần nữa trong ngày. Đêm tối thật ấm. Lòng người cũng không còn lạnh nữa.
Lưu Chí Hoành ngồi bên cạnh nhìn cảnh gia đình đoàn tụ mà không khỏi mỉm cười. Trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhỏm, lại có chút vui vẻ. Cậu đưa mắt nhìn Thiên Tỉ, vừa hay ánh mắt hắn cũng chạm đến. Hai người nhìn nhau rồi khẽ nở nụ cười.
-Hoành Hoành, cảm ơn em. Gia đình anh thực sự cảm ơn em.
Dùng xong bữa tối trong không khí gia đình hạnh phúc, Thiên Tỉ xin phép ba mẹ đưa Chí Hoành về nhà. Hai người đi bộ cùng nhau trên đường về nhà. Tay trong tay, an tĩnh đi cạnh nhau.
-Hoành Hoành. Em nhìn trên trời xem, hôm nay nhiều sao ha? Đẹp ha? -Thiên Tỉ mỉm cười nói.
Lưu Chí Hoành theo Thiên Tỉ nhìn lên bầu trời. Hai mắt lập tức tối sầm lại. Được rồi. Trời đen một màu, không chút đóm sáng nào ... Lại còn gió thổi se se lạnh. Cái khung cảnh phim ma số 1 thế giới này là cảnh đêm đầy sao của Dịch Dương Thiên Tỉ hắn đó hả? Lưu Chí Hoành trong lòng thầm cảm thán.
-A! Làm sao mà em quen được ba mẹ anh với Nam Nam vậy? -Thiên Tỉ dường như nhớ ra, liền hỏi.
-Thì chú Dịch trước đây đã từng giúp đỡ gia đình em. Rồi mối quan hệ hai nhà cũng từ đó mà tốt lên. Nam Nam rất đáng yêu, từ lúc gặp lần đầu tiên đã thân với em rồi. -Chí Hoành trả lời.
Thiên Tỉ khẽ mỉm cười một cái. Trái Đất này thật nhỏ lão thiên nhỉ. Người hắn yêu và gia đình người hắn yêu lại có mối quan hệ tốt đẹp với hắn và cả gia đình hắn. Lão thiên, mặc dù bình thường ông rất bất bình thường nhưng phải công nhận, ông sắp đặt mọi chuyện rất tốt đẹp. Vạn lần cảm ơn ông, cảm ơn ông đã cho Dịch Dương Thiên Tỉ hắn gặp gỡ Lưu Chí Hoành.
-Hoành Hoành. Cảm ơn em.
Thiên Tỉ dừng bước. Hắn xoay người đối mặt với Chí Hoành. Hàn bàn tay lồng vào nhau.
-Cảm ơn em đã đến bên đời anh. Cảm ơn em đã yêu anh và cho anh được yêu em. Cảm ơn em đã hàn gắn lại gia đình anh. Cảm ơn em vì tất cả. Cảm ơn em, Hoành Hoành.
Lưu Chí Hoành nhìn nam nhân mình yêu trước mặt mà không khỏi mỉm cười. Đồ ngốc. Dịch Dương Thiên Tỉ nhà anh là đồ ngốc. Mà sao tự nhiên mọi thứ lại nhoè thế này?
-Hoành Hoành ... Em ... A ... Sao lại khóc. Đừng khóc mà ... Ngoan ... Hoành Hoành ...
Thấy Chí Hoành khóc, Thiên Tỉ luống xuống tay chân cả lên. Sao đang bình thường tự nhiên lại khóc thế này?
-Hoành Hoành ... Đừng khóc nữa ... Xem nào, mặt mũi tèm lem hết rồi. Xấu quá đi. Xấu rồi anh không thương nữa đâu đó nha. -Thiên Tỉ lau nước mắt cho tiểu bảo bối, lại dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.
-Hức ... Anh có giỏi ... Thì không thương thử xem ... Em thề em ... Ưm ...
Chặn lời nói của Chí Hoành bằng một nụ hôn, Thiên Tỉ rất nhanh kéo cậu vào lòng. Hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau rồi dần dần sâu vào nhau hơn. Thiên Tỉ lưu manh mút mạnh môi dưới của Chí Hoành một cái khiến cậu rên lên một tiếng, môi hé mở ra. Hắn lập tức bắt lấy cơ hội len lưỡi vào trong. Chiếc lưỡi tìm thấy khoảng không gian ấm áp liền làm càn một trận. Chí Hoành ban đầu còn ngại ngùng, lưỡi tránh né lưỡi của Thiên Tỉ nhưng sau đó rất ngoan ngoãn mà đáp trả. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như sợi tơ hồng giữa họ quấn giữ thật chặt. Thiên Tỉ siết chặt vòng tay ôm lấy eo Chí Hoành. Còn Chí Hoành hai tay ôm lấy cổ hắn. Khoảng cách giữa hai người dường như hoà vào làm một.
Sau vài phút đồng hồ lưu manh của người nào đó, màn hôn lưỡi giữa thanh thiên bạch nhật khiến người người qua đường đỏ mặt, người già ngại ngùng, trẻ nhỏ tò mò, Lưu Bảo Bảo nhà ta mới được giải thoát để tìm lại nhịp thở. Dịch Dương Thiên Tỉ, anh là đồ lưu manh biến thái chết tiệt!
Ây da, người ta nói "Chỉ cần một khắc làm lưu manh thì đời đời làm lưu manh", Dịch Lưu Manh nhà ta trước khi rời khỏi môi thơm mềm của Lưu Bảo Bảo còn lưu manh cắn nhẹ một cái rồi mới lưu luyến buông ra. Hừm. Lưu luyến gì cũng phải mất hơn mười giây nha. Thật là lưu manh! Thật là lưu manh!
-Bảo bối! Em thề em yêu anh mãi mãi chứ gì? Anh biết mà. Chồng cũng yêu vợ mãi mãi mà. Đúng không vợ yêu?
Dịch Dương Thiên Tỉ! Hắn là đồ vừa lưu manh vừa mặt dày. Đã hôn người ta xong lại còn nói những câu đáng xấu hổ như thế. Còn cái tay không yên phận đang vỗ vỗ mông nhỏ của ai kia. Xem kìa, xem kìa, Lưu Xấu Hổ đã bị Dịch Mặt Dày chọc cho đỏ hết cả mặt rồi. Thật khả ái a!
-Lưu manh!
-Ha ha! Anh chỉ lưu manh với mình em nha! Cả đời cũng chỉ lưu manh với mình em!
-Hừ! Em đây không thèm!
-Em chắc chắn chứ?
-Chắc chắn! Không thèm! Không thèm! Không thèm!
-Ồ. Vậy anh đi yêu người khác nha. Để anh xem nào! Chà! Cô này được nè ... Cô này cũng ổn ... Còn cô này ... Biết chọn ai đây ta ... -Thiên Tỉ cười cười, tiện thể lôi chiếc điện thoại ra lướt lướt tìm tìm chọc ai đó.
Ta nói ... Diễn sâu quá anh Dịch ơi.
Lưu Chí Hoành bên cạnh thấy thế thì lửa giận trong người bùng phát. Nếu mà bây giờ Lưu Chí Hoành phát điên đấm ra một cú thì đảm bảo tuyệt chiêu Kamehameha của Songoku đại nhân phải thua quỳ, là thua quỳ đó nha. Dịch Dương Thiên Tỉ, kỳ này hắn chọc phải đại đại đại nhân rồi a. Lưu Đại Nhân kìm chế để bảo vệ thế hệ mai sau của con em chúng ta nha.
-Thế thì mặc anh. -Lưu Chí Hoành kìm lửa giận, quay mong bỏ đi, mặc kệ tên Dịch Diễn Sâu kia.
Thế mà tên nào đấy, "điếc không sợ súng", vẫn cứ nhây nhây theo chọc. Ây da ... Thảm rồi ...
-Ây da! Hoành Bảo Bảo của anh giận rồi. Hay là thế này đi. Anh với em yêu nhau thôi, rồi hai ta cùng hờn cả thế giới này ha! Ha ha!
-Anh đi chết đi! Đồ điên! Biến thái! Lưu manh! Chết tiệt!
Và màn cười vui vẻ của bạn trẻ nhà họ Dịch kết thúc với một cú đấm thẳng tới bụng ai kia của bạn nhỏ Lưu Chí Hoành. Dịch Lưu Manh mặt hôn đất mẹ, Lưu Khả Ái tiêu sái rời đi. Ha ha ha!
Ta nói mở đầu cho câu chuyện là một cú đấm thì kết thúc cũng là một cú đấm vậy mới là ... là ... là gì nhỉ ... À, là đầu cuối tương ứng. Ha ha.
Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành a, tại sao lại là Love Challenge a? Đơn giản thôi, trải qua bao gian nan, bao thử thách, bao chông gai, bao sóng gió, hai người họ mới có thể đến với nhau cơ mà (nghe hơi hư cấu ha). Thật ra là cuộc sống của mỗi con người của đều đầy ắp những khó khăn, thử thách. Tình yêu chính mà một con đường đầy thử thách mà chúng ta bước qua. Love Challenge, là những thử thách của quá khứ, của hiện tại và tương lai của hai nhân vật Thiên Tỉ và Chí Hoành nhưng cũng chính là của bản thân mỗi người chúng ta. Tình yêu là thế, dù bất kỳ thử thách nào, lớn hay nhỏ, khó hay dễ, chúng ta mà gặp đều phải vượt qua nó, nếu không, thì sẽ chẳng có cái gọi là tình yêu. Cuộc đời phía trước của họ còn dài lắm, thử thách sẽ cũng còn nhiều lắm, họ có cùng vượt qua hay không, đó chuyện của tương lai. Còn hiện tại, họ là của nhau rồi.
Cơ mà, Thiên Tỉ a. Trước mắt cậu còn phải vượt qua một thử thách voi cùng đáng sợ nha. Cậu phải làm sao rước Lưu Bảo Bảo về làm vợ để chúng tôi cùng uống rượu mừng chứ a. Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, hảo mong đợi ở cậu đó nha.
Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành, chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc, đời đời bên nhau.
----The End----
Yay! Cuối cùng cũng kết thúc rồi a! Cảm ơn mọi người đã ăn hai cái Tết mà theo dõi bộ fic điên loạn này của Ka :'< Thật sự rất cảm động.
Quãng thời gian gần hai năm không phải là ngắn, thật sự là hơi dài cho một shortfic, lại còn cái tính lười chay cả ra của Ka nữa chứ nhưng mà các bạn vẫn luôn ủng hộ Ka. Thật sự Ka rất vui.
Ka quyết định ngày hôm nay kết thúc luôn cũng là có ý đồ. Hôm nay là Valentine, một kết thúc HE sẽ làm cho mọi người ấm càng thêm ấm phải không nào ^^
Hì hì! Mà khoan nha, end ở đây chỉ mới là end phần chính thôi, sẽ còn phần phiên ngoại bựa bựa hường hường nữa, còn phải tác hợp cho đôi trẻ Lin ca ca và Khánh Như tỷ tỷ nữa chớ ha :v
Hẹn gặp lại các bạn ở phần phiên ngoại ha :v
Cảm ơn các bạn đã đọc fic <3
Happy Valentine <3
#Ka
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top