[Chap 16] THIÊN TỈ, XIN LỖI CON ...

Thiên Tỉ từ hôm qua nhà Chí Hoành đến giờ cũng đã được một tuần, nhưng không ngày nào là hắn chẳng thất thần cả. Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cùng Lưu Khánh Như mấy ngày này thấy biểu hiện lạ của hắn liền chau mày khó hiểu. Tên Dịch Dương Thiên Nháo này sao ấy nhỉ? Cứ năm phút là nhìn ra cửa sổ một lần. Cứ năm phút là vò đầu chính mình một cái. Cứ năm phút là thở dài một cái. Cứ năm phút là nhìn vào lòng bàn tay của mình một lần. Bộ dạng của hắn chỉ khiến người ta thấy trước mặt là một chàng trai đang cảm thấy bất lực và thật mệt mỏi. Thật là chuyện khó hiểu. Thật là chuyện khó hiểu. Quả là từ hôm ở nhà Chí Hoành về, mọi người đều thấy sự khác lạ này. Cả bốn người không hẹn mà cùng suy nghĩ: "Chắc chắn là có gì đó không ổn. Phải tìm hiểu gấp!". Riêng chỉ có Lưu Chí Hoành trước tình cảnh người yêu "gặp nạn" như thế vẫn bình thản vô cùng. Hình như cậu biết được điều gì đó

Và thế là tại "Hội Nghị Bàn Tròn" với đầy ắp bánh và những tách café thơm lừng với sự tham gia của vị Chủ Tịch là Lưu Khánh Như, phó Chủ Tịch là Vương Tuấn Khải cùng với Thư Ký Vương Nguyên và đương nhiên không thể thiếu sự có mặt của một người đáng thương bị lôi kéo vào cái Hội Nghị vớ vẩn này không một chút hứng thú, Lưu Chí Hoành. Đương nhiên là Dịch Dương Thiên Tỉ đã được chị vợ đại nhân Lưu Khánh Như bắt đi lấy hàng ở tận thành phố bên để tiện cho Hội Nghị diễn ra.
-Giờ mọi người hãy báo cáo lại những gì đã quan sát được trong những ngày qua đi! -Lưu Khánh Như lên tiếng bắt đầu cho cuộc họp.
-Thái độ khác thường, thân xác ở đây như hồn thì bay mất! Chắc chắn đang có chuyện khiến cậu ấy phải suy nghĩ rất nhiều! -Vương Tuấn Khải nói, Vương Nguyên bên cạnh gật gù đồng tình.
-Vậy chắc phải là một chuyện vô cùng rắc rối. Mặc dù chưa thân quen bao lâu nhưng đây là lần đầu tớ thấy Thiên Tỉ như thế! -Khánh Như thở dài.
-Thiên Tỉ là một con người bình thường tuy có hơi (rất) nháo, tính tình vui vẻ, hoạt bát nhưng thực chất lại suy nghĩ mọi chuyện rất thấu đáo, lại còn rất mạnh mẽ. Chuyện cậu ấy đang mắc phải chắn chắc là vô cùng khó xử. Ừm ... Giống như là đang giằng xé nội tâm ... -Vương Tuấn Khải tiêu sái vuốt vuốt cằm, chốc chốc lại chau mày, ra dáng một thám tử chuyện nghiệp.
-Theo quan sát của em thì một trăm phần trăm là hắn ta lại rơi vào thời kỳ của bệnh tự kỷ nặng! Haizz! Kỳ này chắc chắn là không còn đường cứu chữa rồi! Thật đáng thương! Thật đáng thương! -Vương Nguyên thở dài tỏ vẻ thương xót cho nam chính của câu chuyện. (Cho mị cười phát :(=)))))
Lưu Khánh Như và Vương Tuấn Khải nghe được lập tức mặt đầy hắc tuyến. Quả thật không nên để tên ngốc Vương Nguyên tham gia vào cuộc họp "quan trọng" này. Lưu Chí Hoành ngáp một cái rồi đưa tay lấy một cốc Cappuccino Viennese. Ưm, rất ngon! Và thế là toàn bộ sự chú ý của Lưu Chí Hoành đều bị cốc café lấy mất. Café thơm ngon a! Em còn hấp dẫn hơn cả câu chuyện nhàm chán mà mấy người kia đang nói a!
Vương Tuấn Khải nhăn mặt đẩy một cái bánh qua cho Vương Nguyên rồi nhàn nhã lên tiếng:
-Thiên Tỉ bị như vậy là từ ngày qua nhà cậu và Chí Hoành đến giờ đấy!
-Vậy ý cậu là, nguyên nhân xuất phát từ ngày hôm đó? -Khánh Như hỏi.
-Đúng! Ngay hôm đó là đã có những biểu hiện lạ rồi! -Anh nhíu mày.
-Nhưng lúc đầu vẫn còn rất bình thường, cho tới khi ... -Khánh Như ngập ngừng như đang muốn nhớ ra điều gì đấy.
-Cho tới khi ba nhắc về chú Lâm! -Lưu Chí Hoành nãy giờ mải mê thưởng thức café lên tiếng làm cho Khánh Như và Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn cậu, cả Vương Nguyên đang mải mê ăn bánh cũng ngẩng đầu.
Mọi người xung quanh bàn tròn lại rơi vào dòng suy nghĩ. Lưu Khánh Như, Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng nhận ra được điều bất thường. Dịch Dương Thiên Tỉ? Dịch Dương Thiên Lâm? Nếu hai người này không phải là mối quan hệ cha con thì cũng chính là họ hàng thân thích đi. Đúng rồi, nhắc đến họ mới để ý, vẻ mặt của Thiên Tỉ từ lúc ba Trịnh hỏi hắn có biết người nào tên Dịch Dương Thiên Lâm không đã trở nên có chút khó coi, vẻ mặt lúc ấy rất thất thần. Cả lúc mẹ Diệp dọn mì bò ra cho mọi người ăn nữa. Cũng không phải là lần đầu Thiên Tỉ ăn món mì bò này đi, từ lúc Lưu Khánh Như trở về và nhập hội với cả đám thì họ cũng đi ăn mì bò cùng nhau trên dưới hai mươi lần chứ chẳng ít, vậy mà lúc ăn mì bò mẹ Diệp nấu, biết là người nấu mì bò là ngon nhất nhưng cũng không đến mức khiến Dịch Dương Thiên Tỉ phải khóc chứ. Chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn rồi.
-Tiểu Hoành! Em có nghĩ là chú Lâm với Thiên Tỉ ... -Vương Tuấn Khải ngập ngừng hỏi.
-Là cha con phải không ạ? -Lưu Chí Hoành bình tĩnh hỏi ngược lại. Câu hỏi của cậu lại tựa như một lời khẳng định, khẳng định là chuyện này không khiến cậu bất ngờ, cậu đã lường trước giả thuyết này từ rất lâu rồi.
-Em ... Em cũng nghi ngờ sao? Từ lúc nào? -Lưu Khánh Như mở to mắt nhìn em trai của mình đang nhàn nhã nhấp một ngụm café một cách bình tĩnh đến đáng sợ.
-Haizz! Thật ra từ lúc Thiên Thiên giới thiệu với em anh ấy tên Dịch Dương Thiên Tỉ là em đã thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Sau thân thiết hơn một chút liền lâng la hỏi dò thử anh ấy nhưng mà Thiên Thiên lại bảo anh ấy mồ côi cha mẹ. Em vẫn chưa tin lắm nên có hỏi thăm thử cô chú Dịch thì chỉ nhận được câu trả lời là "Dịch Gia chỉ có mỗi một người con trai là Thiên Nam thôi." nên em đành không tìm hiểu thêm nữa. Hừm! Em biết là mọi người đang cảm thấy thế nào nhưng thực sự giữa họ rất khó hiểu, chắc chắn có khúc mắt gì ở đây!
Sau câu nói của Chí Hoành, Lưu Khánh Như và Vương Tuấn Khải lại một lần nữa ngỡ ngàng. Quả thật họ đã bỏ qua rất nhiều điều đáng nghi như thế. Cả hai đồng loạt thở dài một tiếng.
-Trước đây Dịch Gia còn có một người con trai nữa. Em không rõ tên anh ta nhưng cách đây mấy năm liền mất tích, sau đấy Dịch Gia chẳng hiểu tại sao lại tuyên bố "Dịch Gia chỉ có mỗi một người con là Dịch Dương Thiên Nam". Và đến giờ thì ... như mọi người thấy đấy. -Giọng Vương Nguyên vang lên đều đều. À à! Từ nãy bạn trẻ Vương Nguyên mải mê ăn bánh nên bị lãng quên giờ đây lên tiếng, giọng vô cùng nghiêm túc.
-Bảo bối! Làm sao em biết chuyện này?
Cả Vương Tuấn Khải cùng Lưu Khánh Như một lần nữa lại rơi vào sự bất ngờ. Hôm nay là ngày gì mà ông trời cứ đưa họ hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, hết ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng. Lưu Chí Hoành vẫn thản nhiên uống càé cùng thưởng thức bánh ngọt, ưm, vị bánh này không tệ, thêm một chút Caramel vào nhất định rất ngon.
-YiYang và Karroy từ trước đến nay vẫn luôn hợp tác cùng nhau. -Vương Nguyên trả lời.
À! Tập đoàn của Dịch Gia và tập đoàn của Vương Gia từ đó đến giờ vẫn luôn là bạn đối tác của nhau mà. Mối quan hệ của họ trên thương trường là đối tác thân hữu nhất còn trong đời thường lại là bằng hữu thân thiết. Vương Tuấn Khải cùng Lưu Khánh Như thở phào nhẹ nhõm. Họ hiểu rồi, đã hiểu được mọi chuyện. Những ẩn khúc còn lại đành để người trong cuộc giải quyết vậy. Lưu Chí Hoành không nói gì, cậu chỉ nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Nắng cũng bắt đầu lên cao rồi, môi Chí Hoành cũng theo thế mà kéo lên thật cao.

... Thiên Lâm đang gọi đến ...
-Alo! -Ông Lưu bắt máy.
-Ông Lưu! Tôi, Thiên Lâm đây! -Bên kia lên tiếng.
-Tôi nghe đây ông Dịch!
-Chuyện là ... Ừm ... -Ông Dịch ngập ngừng.
-Có chuyện gì sao ông Dịch?
-Ừ, thì thằng Nam Nam nhà tôi ấy, đang yên lành bên Nhật học tự dưng lại đòi về đây. Nó bảo ở với Tiểu Hoành nhà ông. Ừm, không biết là có thể được không?
-À! Nam Nam ấy à? Được chứ! Hoành Nhi nó ở một mình rồi, có Nam Nam ở chung vui với thằng Hoành nhà tôi, tôi thấy vui! -Ông Lưu cười nói.
Gì chứ chuyện này thì chắc chắn đồng ý rồi! Nam Nam là một đứa nhỏ tốt, lại còn rất giỏi nữa. Từ lần gặp thì Nam Nam đã quấn lấy Hoành Nhi nhà ông rồi. Giờ thằng bé qua ở chung với Hoành Nhi ông cũng thấy an tâm. Có anh có em cùng nhay cho vui nhà vui cửa.
-Được. Vậy có gì tôi nói lại với Nam Nam. Tuần sau nó về đấy. Mà này, có gì ông khoan báo lại với Tiểu Hoành nhé! Nam Nam nó bảo muốn tạo bất ngờ cho thằng bé! Thiệt tình mấy đứa nhỏ! Ha ha! -Ông Dịch cười.
-Được được! Quyết định vậy nhé! -Ông Lưu nói!
-Được! Làm phiền ông rồi!
-Ha ha! Không có gì!
-Vậy, chào ông!
-Chào ông, ông Dịch!
Cúp máy, ba Lưu nở một nụ cười. Tự dưng trong thâm tâm cảm thấy chính mình đang giải quyết được một vấn đề gì đấy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
-Ngọc Diệp, tôi có chuyện này muốn nói với bà ...

Dịch Dương Thiên Lâm bên kia cũng thở phào một tiếng. Chuyện Nam Nam về nước lần này là do ông cùng Dịch phu nhân mong muốn. Cái cốt yếu là để tìm lại và đưa đứa con trai mất tích bấy lâu của Dịch Gia trở về. Người của Dịch Gia thì phải trở về Dịch Gia. Thực chất mà nói, ông bà Dịch cũng không mong con trai sẽ trở về sống với gia đình, chỉ mong muốn thằng bé có thể nghe lời xin lỗi. Chính yếu là muốn nhìn thấy con trai và xin lỗi nó, còn quyết định có thằng bé tha thứ hay không thì ông bà cũng không dám đòi hỏi. Đây là cái giá mà ông bà đáng phải trả. Dịch Dương Thiên Tỉ, ba mẹ thật xin lỗi con ...
Ông Dịch đứng bên tấm kính lớn nhìn ra cảnh đêm bên ngoài. Mưa. Mưa rồi. Cảnh mưa đêm của quá khứ và hiện tại. Ông nhớ, cách đây sáu năm, cũng là một ngày mưa ...
----FlashBack----
Dịch Dương Thiên Lâm cùng tình nhân đang ôm ấp nhau ngoài phòng khách, còn bà Lục Song Song đang cùng nhân tình âu yếm trong bếp. Lúc đó chỉ thấy Thiên Tỉ mặt không cảm xúc bước từ trên lầu xuống, vai một cái balo tay kéo theo hai chiếc vali lớn. Thiên Tỉ lướt qua bốn con người họ, không một cái liếc nhìn, cũng chẳng một câu nói. Ông bà Dịch lúc ấy cũng không quan tâm lắm, cứ nghĩ chắc là thằng con lại đi du lịch đâu đấy với đám bạn vài ba ngày rồi lại về ấy mà, tiền trong tài khoản của nó còn thì không cần phải lo, tháng nào ông Dịch cũng chuyển vào đấy một khoản tiền rất lớn. Họ vẫn cứ thản nhiên như thế cho tới lúc tiếng hét của Nam Nam vang lên từ trên lầu. Bóng nhỏ của đứa trẻ chín tuổi lao nhanh xuống cùng với tiếng hét trong nức nở:
-BA LÂM! MẸ SONG! HỨC ... HAI NGƯỜI MAU GIỮ ANH HAI LẠI! BA! MẸ! HỨC ... ANH HAI BỎ ĐI RỒI ...
Dịch Dương Thiên Lâm và Lục Song Song lúc ấy vẫn chỉ nghĩ là Thiên Tỉ bỏ nhà đi chơi ... Cho đến khi hai người họ chết sững nhìn bức thư ghi vỏn vẻn một câu: "Chào Nam Nam, Dịch Tổng và Dịch Phu Nhân!". Và Nam Nam ngất ...

Chiếc đèn phòng cấp cứu tắt đen, vị bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi bước ra.
-VŨ VĂN! VŨ VĂN! CON TRAI TAO THẾ NÀO RỒI? -Thiên Lâm gấp gáp hỏi.
-VĂN VĂN! HỨC ... NAM NAM THẾ NÀO? ... HỨC ... -Lục Song Song bên cạnh cũng khóc không ngần.
-Nam Nam ổn rồi, thằng bé đang ở phòng hồi sức đấy, một chút nữa sẽ được vào thăm. Mà vợ chồng mày đấy. Đã biết thằng bé bị suyễn còn để nó vận động mạnh như thế làm gì? Cũng may hôm nay có ca trực đêm ở đây, không thì tao cũng chẳng biết thế nào nữa. -Vị bác sĩ tên Vũ Văn trả lời.
Thiên Vũ Văn, ông là bạn học của Dịch Dương Thiên Lâm từ thời tiểu học lên đến sơ trung, cao trung và đại học vẫn chung một trường, chỉ là khác khoa. Có thể nói, tính tình và cuộc sống của Thiên Lâm ông đều nắm rõ. Đến sau này, Vũ Văn theo khoa Y còn Thiên Lâm lại theo kinh doanh. Rồi cả chuyện anh chàng Thiên Lâm gặp gỡ và yêu cô nàng hotgirl Lục Song Song thế nào Vũ Văn cũng biết rõ. Đám cưới cũng một tay Thiên Vũ Văn giúp đỡ. Thiên Tỉ và Thiên Nam cũng được nhận là con nuôi của Vũ Văn. Thiên Vũ Văn là thế, tình bạn của ông với Dịch Dương Thiên Lâm đã trở thành tình thân, tình anh em. Chỉ tiếc là một người có gia đình và con cái, một người vẫn cô đơn ôm ấp mối tình đơn phương với cô bạn từ Cao Trung đến giờ, thật bất người lại là Hồ Ngọc Diệp, chính là Lưu Phu nhân của hiện tại.
Thiên Vũ Văn mệt mỏi thở hắt ra một tiếng. Tình hình hiện tại của Dịch Gia ông nắm rõ chứ. Thằng bạn chí cốt của ông và vợ của nó lần này là sai thực sự rồi. Thiên Tỉ vốn là đứa trẻ ngoan, lại hiểu rõ sự tình, chuyện bỏ nhà ra đi hẳn thằng bé đã suy nghĩ rất nhiều. Thiên Tỉ cũng hai mươi tuổi đời rồi, không còn nhỏ nữa, thằng bé nó có suy nghĩ riêng của mình, nó có cả cảm xúc riêng của mình. Bậc làm cha làm mẹ như Thiên Lâm và Song Song thật là ... Còn Nam Nam nữa, thằng bé thân với Thiên Tỉ nhất, lần này, cú shock về ba mẹ chưa nguôi lại thêm cú shock về anh hai nữa, còn cả bệnh suyễn của thằng bé ... Dịch Gia này, thật khiến Thiên Vũ Văn ông đau đầu ...
-Dịch Dương Thiên Lâm! Lục Song Song! Chúng bây muốn làm gì cũng được nhưng hãy nghĩ đến suy nghĩ của Thiên Tỉ với Nam Nam! Cái mà chúng nó cần không phải là thực tại trước mắt đâu! -Nói rồi Thiên Vũ Văn tay đút túi quần xoay lưng bước đi, bỏ lại hai con người đứng chết trân sau lưng.
-Thiên Tỉ! Nam Nam! Ba mẹ xin lỗi hai con ...
----EndFlashBack----

====
Halo! Mị comeback rồi nè! Mị đáng bị quánh lắm đúng không :<
Huhu! Tuần sau trường mị thi học kỳ rồi, căng lắm :<
Mọi người yên tâm, thi xong mị sẽ cố ra chap mới sớm :<
Mọi người thi tốt nhé! Thương <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top