HỒI 117
Giờ Dậu
Chủy Cung vẫn im ắng như tờ, thật ra không gian yên bình đến tĩnh lặng này là dáng vẻ ban đầu vốn có của nó, chỉ từ khi Lưu Ninh đến đây mới trở bên ồn ào huyên náo.
Huyên náo lâu ngày đã thành quen, hạ nhân ở đây bây giờ nhận thấy không gian im ắng này không những không quen mà còn có chú sợ. Hơn nữa Lưu Ninh còn ngồi ở xích đu, tựa đầu chẳng nói chẳng rằng một lời nào.
Lưu Ninh mân mê hoa Trúc Đào trong tay, chìm vào trong suy nghĩ của chính mình chưa thể thoát ra được.
Đã đến giờ dùng bữa tối rồi, Cung Viễn Chủy tầm giờ này đã dùng xong bữa với Cung Thượng Giác rồi trở về Chủy Cung. Thức ăn đã dọn lên đầy bàn ở tẩm phòng, độ nóng đã nguội đi mười phần nhưng vẫn chưa thấy Cung Viễn Chủy về đến.
Cung Tử Thương có mang đến canh sườn, Lưu Ninh đã để giành lại dùng cho bữa tối này. Cô muốn ăn cùng Cung Viễn Chủy, cô vừa nhìn đến sườn đã nghĩ ngay đến y, vì y thích sườn hơn gà. Có giận, có ghen thì Lưu Ninh vẫn muốn đợi Cung Viễn Chủy cùng ngồi ăn bữa tối.
Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy đến Giác Cung, cũng lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra nữa không, càng lo lắng nghĩ đến cô lại càng muốn rời khỏi nơi này. Trả lại tất thảy sự yên bình cho Cung Môn.
Xích đu đung đưa, ánh sáng thoắt qua ẩn hiện chiếu rọi vào hoa Trúc Đào trong tay Lưu Ninh. Xích đu dừng lại, cánh hoa trắng lúc này không còn được ánh sáng rọi vào mà chìm hẳn vào bóng tối. Lưu Ninh thở dài một hơi, tựa đầu vào bên dây thừng lớn. Dây nơ cô thắt vào xích đu để trang trí dường như đã được ai đó thắt lại.
Lưu Ninh đem hoa trong tay đính vào nút thắt của chiếc nơ, nhìn nút thắt cô dường như đã biết ai thắt lại rồi, cô bĩu môi đánh giá.
- Viễn Chủy thắt nơ xấu quắt.
Đánh giá chê xấu đồ đó, nhưng sau đó cô lại mỉm cười nghiêng đầu nhìn ngắm chiếc nơ "xấu" kia.
___
Nhân An ở một góc nhìn Lưu Ninh tự nói rồi tự cười, nàng rùng mình lo lắng cho cô.
- Kim huynh, Chủy công tử có việc gì mà bảo huynh về trước thế ạ?
Kim Thiền nhích đến gần Nhân An một chút, y nhìn theo hướng mắt của nàng, y biết nàng lo lắng cho Lưu Ninh. Y cũng lo lắng cho Cung Viễn Chủy nữa.
- Chủy công tử đến Trưởng Lão Viện, sau đó phải bàn bạc vài chuyện với Giác công tử. Y bảo ta về Chủy Cung trước, giúp y xem Lưu Ninh tiểu thư.
Nhân An gật đầu, khoanh tay lo lắng nhìn Lưu Ninh. Khi chiều khi nàng mang canh sườn đến cho cô, theo lẽ bình thường cô phải cười khà khà rồi gửi lời đa tạ Cung Tử Thương. Lần này Lưu Ninh cũng cười, mà là gượng cười. Cho dù cười thế nào thì Nhân An cũng nhìn ra nỗi phiền lòng của cô.
- Từ chiều đến giờ Ninh tỷ chưa ăn gì cả. Như thế sẽ không tốt cho tiểu hài tử... Kim huynh, huynh thấy muội có nên khuyên tỷ ấy không?
Kim Thiền khoanh tay.
- Người không vui thì thức ăn cho vào miệng cũng có vị như sáp, ta nghĩ cứ để tiểu thư một lát. Đợi Chủy công tử về rồi khuyên tiểu thư sau vẫn không muộn.
- Dạo trước Ninh tỷ giận Chủy công tử, muội cũng chưa thấy tỷ ấy buồn đến mức này. Tỷ ấy sẽ tìm việc gì đó để quên đi phiền muộn trong lòng, nhưng mà lần này tỷ ấy chỉ ngồi như thế thôi...
Kim Thiền thừa nhận thường ngày nhìn Lưu Ninh mát mát như thời tiết trong Sơn Cốc Trụ Trần, nhưng nhìn cô buồn cả Chủy Cung dường như cũng nặng lòng theo cô.
- Muốn gỡ nút thắt, phải tìm người thắt. Dây là do cả Chủy công tử và tiểu thư cùng thắt, đợi công tử về rồi sẽ gỡ cùng. Nhân An đừng lo lắng quá.
Nhân An thở dài, rồi hít sâu một hơi.
- Ninh tỷ nói muội vẫn còn nhỏ, đừng vướng vào ái tình. Nhưng mà ái tình diệu kỳ thật, có thể làm người ta vui vẻ cười cả ngày, cũng có thể làm người ta cả ngày rầu não phiền lòng.
Kim Thiền xoay đầu, dời mắt đặt tâm lên Nhân An, y hiểu trong lời của nàng, nàng đã trải qua những điều đó rồi nên mới nhận ra ái tình diệu kỳ. Nhân An vẫn chưa quên được Lý Hoán Du, ái tình đơn phương là sự dằn vặt cảm xúc lớn nhất. Đó cũng là một phần khiến Kim Thiền luôn chùn bước.
- Phải, đúng là diệu kỳ. Ai cũng muốn chuyện tình của mình có kết thúc trọn vẹn tốt đẹp, nhưng mà không phải ai cũng có được.
Nhân An xoay mặt nhìn Kim Thiền, vừa lúc chạm phải mắt nhau. Y như gặp tia sét đánh cái đùng xuống người y, y cứng đờ người. Mãi đến một mới cử động được xấu hổ xoay mặt đi.
- Kim huynh đã có ái tình hay chưa?
Nhân cách khác trong người Kim Thiền bảo nàng biết rồi còn hỏi hỏi gì nữa, nhân cách đó cũng điều khiển y lập tức trả lời.
- Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.
Nhân An mỉm cười gật đầu, nàng bắt đầu phân tích câu của Kim Thiền. Nàng ngẩng mặt nhìn lên trời nhìn trăng, rồi cúi mặt xuống xem người trước mắt của y.
- Là Ninh tỷ.
Nhân An trợn tròn mắt hoảng loạn nhìn Kim Thiền, nàng vội nhón chân vươn tay vỗ vỗ lên má y.
- Không được, huynh tỉnh táo đi! Ninh tỷ không được!!!
Ê không có. Ý Kim Thiền là Nhân An mà.
Kim Thiền nhanh chóng phản hắc lắc đầu, Nhân An lần này dùng cả hai tay vỗ bép lên má y.
- Không được! Thiền ca, huynh tỉnh táo đi!
Nếu "tỷ tỷ" là hai từ chí mạng của Lưu Ninh, thì "Thiền ca" là chí mạng của Kim Thiền. Hai má y đỏ kè lên không phải vì bị vả đỏ mà là vì y ngại ngùng mắc cỡ. Nhân cách khác trong người y lần này mạnh mẽ vô cùng, nó xúi giục y nói lời mà vừa nói xong Kim Thiền phải ôm mặt bỏ chạy.
- Không được sao? Vậy ta thích Nhân An có được không?
Kim Thiền bỏ chạy để lại Nhân An với vẻ mặt ngơ ngác chưa kịp hiểu gì. Nàng không phải giả khờ không biết chuyện y thích nàng, mà là vì trước đây trong tâm trí nàng chỉ toàn hình bóng của hắn.
Nhân An ngạc nhiên hơn là ngại ngùng, mãi chạy theo hắn đến lúc nhìn lại vẫn còn người đợi nàng thích nàng. Chuyện này, Nhân An phải tâm sự với Lưu Ninh mới được... nhưng mà vừa xoay đầu đảo mắt nhìn về chỗ xích đu. Lưu Ninh đã đi đâu mất tiêu rồi.
____
Chẳng là Lưu Ninh vừa nhìn thấy sấm chớp trên trời, với những kinh nghiệm cô xem trên phim thì sấm chớp là thiên thời địa lời để xuyên không lịch kiếp. Nên Lưu Ninh nhanh chóng túm váy chạy nhanh đến bậc thang ở đại sảnh.
Cô vừa chạy đến bậc thang thì sấm chớp không còn thấy đâu nữa. Lưu Ninh chống hông ngửa mặt nhìn lên bầu trời tập trung quang sát. Vừa hay lúc sau trên nền trời lại sáng một lần nữa, Lưu Ninh nhanh chóng nhảy chẹp xuống bậc thang dẫn cô xuất hiện ở đây. Miệng lẩm nhẩm liên hồi.
- Đi về đi về đi về.
Lưu Ninh nhắm mắt, rồi chầm chậm mở mắt ra. Trước mắt vẫn là Chủy Cung.
Lần nữa ngửa mặt lên bầu trời, tia chớp vẫn tiếp tục thêm vài cái. Có lẽ ý trời để Lưu Ninh ở lại đây hoặc do cô không nỡ rời xa Cung Viễn Chủy.
- Lưu Ninh tiểu thư làm gì thế?
Thị vệ nhỏ giọng đáp lời đối phương.
- Còn hỏi, làm phép đó.
Lưu Ninh hít vào thở ra một hơi, nghe tiếng xì xầm cô xoay người lại, các thị vệ lập tức thủ lễ với cô.
- Tiểu thư.
Thị vệ thay ca gác trực với nhau rồi vậy mà Cung Viễn Chủy vẫn chưa về nữa. Lưu Ninh thở dài một hơi, cô bước lên bậc thang khoanh tay nhìn lần lượt các thị vệ.
- Đi nhậu không anh em?
.
.
- Tiểu thư...ợ...người đừng buồn nữa. Chủy công tử vẫn còn trẻ tuổi, người từ từ dạy dỗ là được ấy mà.
- Phải đó tiểu thư, chậm một chút cũng không sao đâu.
Người họa kẻ múa, Lâm Nặc là người đã có gia đình đứng ra khuyên nhủ Lưu Ninh. Rượu vào lời ra không ngừng được, Lâm Nặc tự rót rượu vào đầy chum của mình rồi sang đến chum của Lưu Ninh.
- Ta không buồn. Chỉ là khó tả lắm, nói sao để anh em hiểu đây ta. Vầy đi, ai có thê tử rồi thì giơ tay lên.
Trong số 5 người, mỗi mình Lâm Nặc giơ tay.
Lưu Ninh uống cạn chum rượu, xắn tay áo rồi gác một chân lên ghế.
- Khó thế nhỉ. Ý ta là anh em cũng thấy đó. Ta yêu Viễn Chủy.
5 người đồng loạt gật đầu, chuyện này đương nhiên cả Cung Môn điều biết. Lưu Ninh suy nghĩ tiếp nên dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình cho đúng. Thị vệ ngồi bên cạnh bốc vỏ đậu, cho hạt vào đĩa của cô.
- Bọn ta hiểu mà tiểu thư. Chủy công tử với nữ nhân kia quen biết nhau nhiều năm. Dù công tử không nói số bánh người hay mang về là của ai, nhưng bọn ta vẫn biết chắc chắn là người kia mang cho y.
- Nhưng mà tiểu thư yên tâm, bánh không ngon đâu ạ. Nhạt nhẽo, mùi vị tệ lắm.
Nói một lúc lại lòi ra thêm nữa, là Hà Nguyệt thường xuyên mang bánh cho Cung Viễn Chủy, bánh nhạt nghĩa là ít ngọt. Khẩu vị của Cung Viễn Chủy không dùng ngọt, biết rõ như thế này luôn cơ à...
Ra là cảm giác ghen tuông với bạn thân khác giới của người yêu là thế này, Lưu Ninh tự châm rượu vào chum rồi uống cạn. Ly rượu đặt cạch xuống bàn vang lên thành tiếng.
- Tiểu thư đừng tức giận, có thể Chủy công tử chán ghét nữ nhân kia. Nhưng với tiểu thư là nghiêm túc bày tỏ.
Lưu Ninh bốc một hạt đậu cho vào miệng, thở dài một hơi.
- Ta không xinh bằng Hà Nguyệt, không giỏi giang biết làm bánh, nấu bữa cơm như nàng ấy. Ta không khuê các, không khéo ăn nói, cái gì cũng không bằng. Viễn Chủy cũng sẽ có ngày chán ghét ta thôi.
Lưu Ninh dứt lời, cả 6 người trên bàn đột nhiên im bật đi. Cô cúi mặt xuống tự đong rượu vào đầy ly của mình, thị vệ xoay mặt nhìn nhau không dám tiếp lời. Vì nam nhân hiểu nam nhân, bọn họ biết bản tính cả thèm chóng chán của mình, Lưu Ninh tự ti trong mối quan hệ này không phải không có lý do.
- Tiểu thư, người tin Chủy công tử mà đúng không?
Lưu Ninh gật đầu, tuy đang cúi mặt nhưng cái gật đầu này vẫn nhìn thấy được.
- Ta tin Viễn Chủy, nhưng ta không tin ta có thể ở bên cạnh đệ ấy. Lúc chúng ta bắt đầu, ta đã hi vọng cả một tương lai màu hồng cùng đệ ấy. Nhưng bây giờ thì ta sợ lắm, ta sợ sẽ gây phiền phức cho đệ ấy.
Lưu Ninh nói rồi cầm hẳn chai rượu lên, hít một hơi rồi dốc thẳng vào miệng.
Lâm Nặc vội vàng đứng dậy đưa tay muốn ngăn cản Lưu Ninh, lấy lại bình rượu từ tay cô nhưng cô vung tay một cái vào ngay má y. Lâm Nặc sợ hãi ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế.
- Tiểu thư, người uống ít thôi. Một hai ly là được rồi.
- Đừng uống nữa tiểu thư. Bọn ta đưa người trở lại gian trước nhé.
Lưu Ninh vừa uống vừa xua tay lắc đầu, tửu lượng tốt nên cô phải uống thật nhiều mới có thể quên được những suy nghĩ tiêu cực của bản thân. Rượu trong miệng cô thật không có vị gì nữa, không cay đắng cũng không nồng, chỉ có ran rát đầu lưỡi và cuống họng mỗi khi nuốt xuống.
Các thị vệ chưa uống được đến ly thứ 3, Lưu Ninh đã uống xong một bình rượu. Cô đặt bình rượu trở lại lên bàn, che miệng ợ hơi một cái rồi quay sang khoác vai thị vệ bên cạnh.
- Cảm ơn anh em. Ta không có buồn đâu.
Bắt đầu ngà ngà say rồi, não bộ Lưu Ninh đã không kiểm soát được lời nói.
- Tất cả đều là anh em, hòa đồng. Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà ~~
Thị vệ vừa xịt keo, lại bị khẩu âm của Lưu Ninh chọc cười thành tiếng. Bọn họ mím môi, Lưu Ninh đương nhiên không ngừng lại ở đó.
- Tóc mẹ bạc màu mây. Phủ kín đôi vai gầy, thanh xuân mẹ đi qua tuổi đời ai thấu ~~~
Mang ngay dàn máy Karaoke đèn mờ đến Chủy Cung ngay! Lưu Ninh mắc hát lắm rồi.
- Ni bà hồng tâu tâng. Quo bù rú si quo di sầu ừa ừa ưa ~~
- Ninh tỷ!! Trời ơi!
Nhân An ban nãy chạy theo Lưu Ninh đến gian sau thỏa thuận với cô sẽ vừa uống vừa ăn cơm. Nàng vừa đi bới tô cơm mà Lưu Ninh đã say bí tỉ luôn rồi.
Lưu Ninh xoay đầu nhìn Nhân An, rời tay khỏi vai thị về ôm lấy cánh tay của nàng.
- Khà khà khà, em bé yêu.
Nhân An đặt bát cơm lớn đầy ắp thức ăn xuống, quay sang tiện tay đánh Lâm Nặc một cái.
- Sao huynh không cản tiểu thư lại?! Uống như này có hại cho hài tử lắm đó!
Lâm Nặc bị đánh một cái đành chấp nhận.
- Không phải là ta không cản, muội xem tiểu thư đánh ta còn dấu đỏ này.
Bên má Lâm Nặc vẫn còn lưu vết đó từ cái va chạm ban nãy. Tang chứng rõ ràng Nhân An không nói thêm được lời nào, vì Ninh tỷ của cô đánh người ta thật.
Lưu Ninh cười khà khà áp mặt lên cánh tay Nhân An một lúc, Nhân An cũng bất lực ngồi xuống bên cạnh cô. Chuyến này Cung Viễn Chủy về đến thì số người ở đây chắc chắn không còn đồng lương nào.
- Em bé yêu đi đâu dọ?
Lưu Ninh ngẩng mặt lễn rướn người hôn vào má Nhân An một cái chóc.
.
.
.
|| Giác Cung ||
- Ca ca, vậy....
- Ngày mai đến đối chất ở Trưởng Lão Viện, cứ như kế hoạch.
Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn gật đầu, đặt bát gác đũa xuống.
Ban nãy đến Trưởng Lão Viện cũng mất cả canh giờ, Ôn lão bá đó lại than khóc rồi nằm vật ra ngất xĩu. Nét diễn thô yếu nghề đó cả Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy vừa nhìn đã đánh giá.
Cung Viễn Chủy vốn định về Chủy Cung luôn, vì y biết Lưu Ninh vẫn sẽ đợi y dùng cơm. Nhưng Cung Thượng Giác vì lo lắng đệ đệ tiêu hao năng lượng khi đối chất bây giờ sẽ hóa mệt, nên đã cho người dọn bữa tối ra ngay sau đó. Thượng Quan Thiển thì vẫn dùng bữa với cháo ở tẩm phòng, Cung Viễn Chủy cũng không thể để ca ca dùng bữa một mình. Nên y nán lại một chút dùng bữa cùng ca ca.
- Còn Lưu Ninh, ta đã nói qua với nàng ấy rồi. Sẽ không có gì lo ngại.
Cung Viễn Chủy gật đầu, y uống cạn chén nước ấm rồi thở hắt ra một hơi. Y vẫn chưa nghĩ được nên làm lành với Lưu Ninh theo cách thức nào, tình thế bây giờ chắc chắn cửa tẩm phòng cô y cũng không thể bước vào nửa bước.
Cung Thượng Giác gác đũa, Cung Viễn Chủy nghĩ gì bao nhiêu chữ đều hiện trên mặt y.
- Sao thế? Chưa nghĩ ra cách dỗ dành nữ nhân à?
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt, bị nói trúng tim đen cả mang tai đều ửng đỏ lên. Quả nhiên không gì giấu được Cung Thượng Giác, y khe khẽ gật đầu.
Cung Thượng Giác phì cười, cũng phải thôi trước giờ Cung Viễn Chủy đã phải dỗ dành ai đâu.
- Nữ nhân thì đơn giản thôi, dịu dàng một chút, mật ngọt một chút.
- Nhưng mà Lưu Ninh không giống nữ nhân bình thường.
Cung Viễn Chủy dừng lại một lúc, y lại lấy bánh hoa hồng đưa đến cho Cung Thượng Giác.
- Nàng ấy rất mạnh mẽ, cũng không thích dựa dẫm. Nàng ấy có lập trường riêng, có suy nghĩ riêng. Từng thứ đều mạnh mẽ đến khó lay động. Nàng ấy có thể yêu đệ sống chết hôm nay, nhưng có thể rời đi bất kì lúc nào. Ca ca, đệ...đệ không đủ tự tin đối mặt với nàng ấy nữa.
Cung Thượng Giác nhìn thấy Cung Viễn Chủy đã trưởng thành nhiều rồi. Thật ra trước đây Cung Viễn Chủy đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng để có suy nghĩ nhìn nhận một vấn đề với nhiều hướng khác nhau thì y hiếm khi thấy đệ đệ như thế. Có chần chừ, có lưỡng lự và cũng có sợ hãi, khác hẳn với Cung Viễn Chủy nóng vội hành động của trước đây.
Cung Thượng Giác cũng thấy vui trong lòng, nhận lấy bánh hoa hồng từ Cung Viễn Chủy, đoạn này thì y hết vui rồi. Phải nói là ngán, rất ngán.
- Lưu Ninh không phải nữ nhân mỏng manh cầu người khác che chở. Nhưng ta chắc chắn nàng ấy sẽ mềm lòng với đệ, càng mạnh mẽ càng dễ mềm lòng.
Cung Thượng Giác không ăn nổi bánh hoa hồng kia nữa, y đặt trở lại lên đĩa.
- Lời nói không đủ thì nên có thêm vật chất. Lưu Ninh thích thứ gì, đệ hiểu rõ nhất có đúng không?
Đúng nhận, không cãi. Cung Viễn Chủy biết Lưu Ninh thích sủi cảo bự chà bá nhân tôm, thích thịt sốt chua ngọt, thích kẹo dẻo, thích màu hồng, thích thắt nơ tết bím, thích xem nhào lộn đánh võ, còn thích ngủ trưa nữa... Nhưng mà những thứ đó thường ngày Lưu Ninh đều có rồi, Cung Viễn Chủy nghĩ ngợi suy tính một lúc rồi gật đầu với Cung Thượng Giác.
- Đa tạ ca ca, đệ hiểu rồi.
Cung Viễn Chủy quen tay, giơ ngón tay làm dấu like đưa đến phụ họa tặng thêm Cung Thượng Giác, ca ca khó hiểu nhíu mày nhìn y, y vội vàng thu tay về.
- Lưu Ninh dạy đệ à?
Cung Thượng Giác từng thấy qua lúc Lưu Ninh đến gặp Vụ Cơ phu nhan đã làm động tác tay này, thoạt đầu y còn nghĩ là động tác mật của Vô Phong. Nhưng không phải, cả Cung Tử Thương và Cung Viễn Chủy đều làm như thế.
Này không phải gọi là dạy hư, nên Cung Viễn Chủy tự hào vênh mặt một đoạn.
- Lưu Ninh bảo là thể hiện sự yêu thích.
Cung Viễn Chủy tự tin thực hiện lại một lần nữa với Cung Thượng Giác.
Nhìn trông kì lạ thật, Cung Thượng Giác không thấy vui chỗ nào mà trông đệ đệ y phấn khởi vô cùng. Thở dài trong lòng một hơi, y gật đầu.
- Đa tạ sự yêu thích của đệ.
Nhắc đến như là sự tự hào, thành tựu của Cung Viễn Chủy, y vui vẻ hẳn lên.
- Ca ca, cũng không còn sớm nữa. Đệ trở về Chủy Cung, nếu có việc huynh gọi đệ sẽ đến ngay.
Cung Thượng Giác mỉm cười gật đầu.
- Đêm nay không có việc gì đâu. Việc chính của đệ là dỗ dành nữ nhân kia kìa.
Cung Viễn Chủy tự tắt đèn câu nói của Cung Thượng Giác. Y ngại ngùng cúi mặt cầm vội đao tra lên thắt lưng, động tác tay luống cuống một chút nhưng vẫn giả vờ như đang bình tĩnh.
- Ca ca, an...an mộng.
Cung Thượng Giác gật đầu dõi theo Cung Viễn Chủy, cũng phải tấm tắc đồng ý đệ đệ của y đã trưởng thành rất nhiều rồi.
_____
Tưởng rằng sẽ rời nhanh khỏi Giác Cung, nhưng đoạn đường lại chạm mặt Thượng Quan Thiển.
- Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Viễn Chủy vừa nghe giọng đã khó chịu vô cùng, y khoanh tay nhíu mày dừng bước. Thượng Quan Thiển khoác choàng bào lớn chầm chậm tiến về phía y.
- Không phải cô chưa khỏe à?
Thượng Quan Thiển mỉm cười.
- Viễn Chủy đệ đệ có lòng dành thuốc tốt cho ta, ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi.
Cung Viễn Chủy nhún vai.
- Các loại thuốc đó bên ngoài vẫn có bán, Thượng Quan tiểu thư nghĩ nhiều rồi.
Thượng Quan Thiển biết Cung Viễn Chủy cũng không phải muốn dành thứ tốt cho nàng. Mỉm cười một lần nữa, nàng cố ý đánh lãng sang chuyện khác.
- Ban chiều ta thấy Viễn Chủy đệ đệ đến đây sắc mặt không mấy vui vẻ. Là tranh cãi với Lưu Ninh tiểu thư rồi sao?
- Cô lại nghe lén chuyện của ta?!
Cho dù Cung Viễn Chủy đã muốn cố gắng chấp nhận Thượng Quan Thiển là tẩu tẩu của y, chấp nhận để Cung Thượng Giác thực hiện kế hoạch riêng của y. Nhưng y vẫn không ưa được từng cử chỉ, hành động hay cách cư xử của nàng.
- Viễn Chủy đệ đệ hiểu lầm rồi. Sắc mặt của đệ không tốt, ai nhìn cũng sẽ nhận ra thôi.
Cung Viễn Chủy chán ghét lườm Thượng Quan Thiển, mất thời gian quá rồi. Y phải nhanh chóng về Chủy Cung.
- Nữ nhân tức giận có hàng ngàn lý do. Có phải Viễn Chủy đệ đệ chưa nghĩ ra được cách dỗ dành không?
Đúng, nhưng Cung Viễn Chủy không nhận. Y nhướn mày khinh khỉnh nhếch môi một cái.
- Dỗ dành nàng đối với ta còn dễ hơn việc Thượng Quan tiểu thư che giấu thân phận Vô Phong của mình đó.
.
.
.
|| Chủy Cung ||
Nhân An phải gọi thêm Hương Kiều giúp nàng dìu Lưu Ninh trở về tẩm phòng. Lưu Ninh say mèm hai chân đi cứ dính quíu lại vào nhau, cô luôn miệng bảo cô không say, cô tỉnh táo. Sau đó Nhân An và Hương Kiều buông tay thì Lưu Ninh va vào hẳn cột gỗ.
- Kiều tỷ... chúng ta phải thưa thế nào với Chủy công tử đây?
Hương Kiều nhìn Lưu Ninh gục mặt trên vai nàng, trong lòng không khỏi sợ hãi một phen.
- Chủy công tử vẫn chưa về đến, cứ mang tiểu thư về phòng, muội thay y phục cho tiểu thư. Chủy công tử về thì bảo tiểu thư đi ngủ rồi.
Nhân An gật đầu, vậy phải nhanh chóng liền tay để Cung Viễn Chủy về là gặt đầu hai nàng trước mất.
- Lưu Ninh.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến rồi.
Cung Viễn Chủy tay ôm một chậu hoa Nguyệt Quế lớn, y đứng chắn trước cửa tẩm phòng của Lưu Ninh.
Nhân An và Hương Kiều vừa nghe tiếng chủ tử, ngẩng mặt xác nhận là chủ tử thật. Hai nàng vội vàng xách tay Lưu Ninh xoay người tránh đi.
- Làm gì đó?
Cung Viễn Chủy không nghe thấy Lưu Ninh đáp lời, tay còn phải để người dìu, y lập tức phát hiện ra điều bất thường. Đặt chậu hoa Nguyệt Quế xuống sàn, Cung Viễn Chủy khoanh tay tiến đến gần hơn ba người mờ ám kia.
Nhân An và Hương Kiều nhìn nhau không dám di chuyển, tiến bước chân của Cung Viễn Chủy mỗi lúc một gần hơn. Hai nàng căng thẳng quên đi cả việc thở, đến lúc tiếng bước chân của Cung Viễn Chủy dừng lại, Nhân An và Hương Kiều mới xoay người lại.
- Chủy công tử...
Cung Viễn Chủy khoanh tay nhíu mày, lần nữa nhìn đến Lưu Ninh.
- Tỷ tỷ.
Lưu Ninh nghe "tỷ tỷ" lập tức lờ mờ mở mắt, rời mặt khỏi vai Hương Kiều tìm theo tiếng gọi. Ánh đèn rọi đến mặt Lưu Ninh, hai má cô ửng đỏ hồng vì cồn rượu và đôi mi đã ướt nhòe vì nước mắt.
- Ai dọ?
Lưu Ninh nghiêng đầu nhìn Cung Viễn Chủy, sau đó đột nhiên cười phá lên.
- Khặc khặc hahahahahahaha!! Hahahah!!
Cung Viễn Chủy giật mình lùi hẳn một bước, tiếng cười của Lưu Ninh ma mị vang vọng cả Chủy Cung. Y rùng mình một hồi, không lẽ cái tin cô bị ông hổ về nhập xác là thật? Cung Viễn Chủy lạnh sống lưng, Lưu Ninh từng bước loạng choạng tiến về phía y. Dù có sợ hãi vì nghĩ cô bị nhập, nhưng cô tiến đến y vẫn dang tay đỡ lấy.
- Hhahhhhaha.
- Lưu Ninh...tỷ tỷ...
Lưu Ninh vươn tay vỗ vào lên má Cung Viễn Chủy, rồi vòng tay ôm lấy y.
- Ôi! Đẹp trai vữ đi!
HẾT HỒI 117
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top