chương 20:
- Bà nói gì? Thái Hanh…
Mai nói lớn đến nỗi tất cả mọi người ở trong quán ăn đều quay lại nhìn nó và Thiên Nhi. Thiên Nhi đau xót gật đầu. Chỉ cần nhắc đến Thái Hanh là nước mắt nó lại như muốn trào ra.
- Hai người đúng là điên cả rồi! Một người thì dầm mưa, một kẻ thì tuyệt thực! Mà bà Minh Mĩ kia cũng đúng là gỗ đá, thấy vậy mà còn làm ngơ. Bà ta có phải mẹ đẻ của Thái Hanh không vậy?
- Bây giờ tôi thật sự rất muốn gặp Thái Hanh…
- Nhưng thái độ của bà ta như vậy thì sao bà vào nhà đó được?- Mai băn khoăn ngẫm nghĩ.
- Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Thiên Nhi lắc đầu đầy bất lực. Trong lòng nó ngổn ngang trăm mối, muốn đi tới đích mà không biết phải đi con đường nào. Mai ái ngại nhìn Thiên Nhi, bàn tay bối rối liên tục gõ xuống mặt bàn. Bỗng nhiên, như chợt nhớ ra điều gì đó, Mai ngập ngừng lên tiếng.
- Thật… thật ra… có lẽ vẫn còn một cách.
- Cách gì?- Ánh mắt Thiên Nhi sáng lên một tia hi vọng.
- Trí Mẫn.
- Trí Mẫn?- Giờ đến lượt Thiên Nhi tròn xoe mắt.- Nhưng bà và Mẫn…
Mai cười buồn.
- Tôi và Trí Mẫn thì sao chứ? Có lẽ đó cũng chỉ là tình yêu đơn phương của tôi mà thôi.
- Nhưng tôi không muốn bà phải khó xử…
- Ngốc. Bà đã vì tôi mà làm biết bao nhiêu chuyện. Chẳng lẽ một chuyện đơn giản thế này mà tôi lại không giúp bà?
Thiên Nhi nhìn Mai đầy cảm động.
- Thật lòng cảm ơn bà nhiều lắm.
- Có gì mà cảm ơn chứ.- Mai xua tay.- Tôi không chắc Trí Mẫn có chịu giúp chúng ta không vì dù sao Mẫn cũng là người thân tín của mẹ Thái hanh. Nhưng tôi sẽ cố.
Không gian giữa hai cô gái lại chìm vào im lặng. Mỗi người dường như đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình mà không hề biết rằng, trên khuôn mặt cả hai đều đang phảng phất một nét buồn chẳng thể gọi tên…
***
Mai ngồi một mình trong góc quán café, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời cao và rộng với những đám mây thả mình trôi lững lờ. Tối hôm qua, sau khi đã lấy hết can đảm, Mai bắt đầu cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Trí Mẫn. Và rồi kết quả của những tin nhắn dài dòng nhưng không đầu không cuối đó chính là một buổi hẹn. Buổi hẹn tại quán café.
Cánh cửa quán lại bật mở. Lần này là một chàng trai với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt bảnh bao ưa nhìn bước vào. Trái tim Mai đột nhiên đập rộn ràng, khuôn mặt nó bất giác trở nên ửng hồng trong nắng. Trí Mẫn tiến lại phía bàn của Mai và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Em tới lâu chưa?- Trí Mẫn mỉm cười.
Vẫn là nụ cười dễ thương và thân thiện ấy nhưng sao lần này Mai lại thấy lòng mình khẽ nhói. Bởi có lẽ… nụ cười ấy dành cho tất cả mọi người chứ không phải chỉ dành cho Mai.
- Em mới tới thôi. Anh uống gì?
- Lúc mới vào đây anh đã gọi đồ uống rồi. Dạo này…em vẫn khỏe chứ?- Trí Mẫn nhìn Mai, tận sâu trong ánh mắt có chút gì đó đặc biệt.
- Tạm gác chuyện đó lại đi anh.- Mai cười buồn.- Hôm nay em hẹn anh ra đây là có chuyện muốn nhờ anh.
- Em nói đi, nếu giúp được anh sẽ giúp.
- Về chuyện của Thiên Nhi… Em muốn nhờ anh giúp Thiên Nhi gặp Thái Hanh.
Sắc mặt Trí Mẫn bỗng nhiên thay đổi.
- Chuyện này…
- Em biết rất khó cho anh nhưng anh có thể giúp họ được không?
- Mai này…- Trí Mẫn khẽ thở dài.- Em hãy nhớ rằng anh đang làm việc cho bà Minh Mĩ. Trước đây bà ấy đã giúp bố anh rất nhiều, bố anh nợ ân tình của họ. Trước khi mất, ông cũng đã dặn dò anh rằng sau này nhất định phải tiếp nối công việc của bố, một lòng vì nhà họ Trần, vì bà Minh Mĩ. Thế nên việc này… anh không thể giúp em được.
- Vậy Thái Hanh là cậu chủ của nhà đó, giúp Thái Hanh cũng là giúp nhà họ Trần. Vả lại, không phải anh cũng thấy tình cảm của Thái Hanh và Thiên Nhi rồi sao? Tình yêu của họ với đối phương không hề ít.
- Anh hiểu. Nhưng dù sao đi chăng nữa anh cũng không thể phản bội bà Minh Mĩ. Thật sự xin lỗi em.
Trí Mẫn nói rồi đứng dậy nhưng Mai đã nhanh chóng nắm lấy tay của Mẫn.
- Anh có hiểu thế nào là tình yêu không?- Mai cúi thấp đầu.
- Em…em nói gì?
- Em hỏi anh có hiểu thế nào là tình yêu không?
Mai ngẩng đầu lên quát lớn, đôi mắt buồn bã ngấn lệ.
- Có những lúc em đã ảo tưởng, đã nghĩ rằng mình đang yêu và được yêu. Nhưng mọi thứ không như những gì em nghĩ. Tình yêu không phải thứ tình cảm được xây dựng bằng niềm vui nhưng cuối cùng nhận lại nước mắt mà tình yêu thật sự phải trải qua gian khổ và khó khăn, sau đó mới tới được hạnh phúc cùng những nụ cười. Thiên Nhi và Thái Hanh đúng là một cặp đôi như vậy. Họ không dễ gì đến được với nhau, chẳng lẽ bây giờ anh nỡ để cho tình cảm thanh khiết, đẹp đẽ như vậy bị phá vỡ?
Trí Mẫn im lặng không nói. Nhìn những giọt nước mắt của Mai mà lòng Mẫn đau xót. Liệu Mai có biết rằng, tình cảm mà Trí Mẫn dành cho Mai cũng là tình yêu? Trí mẫn hít một hơi thật dài, bàn tay siết nhẹ lấy tay của Mai
- Được rồi, việc này cứ giao cho anh.
Chín giờ tối ở nhà họ Trần, hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng Thái Hanh vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Tuy đã muộn nhưng dường như sự tập trung của họ không hề thuyên giảm, thậm chí có phần cảnh giác hơn. Trí Mẫn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hai người đó và khẽ hắng giọng.
- Cậu Trí Mẫn…- Hai người vệ sĩ kia vội vã cúi đầu.
- Các anh vẫn chưa nghỉ sao?- Trí Mẫn lên tiếng.
- Dạ, còn nửa tiếng nữa mới hết ca của chúng tôi.
- Vậy thì các anh cứ về trước đi, trong nửa tiếng này tôi sẽ đứng canh chừng giúp các anh. Không còn sớm nữa đâu.
- Nhưng…- Một trong hai người có vẻ do dự.
- Sao?- Trí Mẫn nhếch môi.- Không tin tưởng tôi à?
- Dạ không, chúng tôi không có ý đó. Vậy phiền cậu Trí Mẫn rồi.
Hai người vệ sĩ một lần nữa cúi chào Trí mẫn và nhanh chóng bước xuống cầu thang. Chờ cho họ đi khuất, Mẫn mới quay lại vẫy tay với Thiên Nhi và Mai.
- Chà, ải này có vẻ đơn giản hơn mấy ải trước nhỉ?- Mai thở phào nhẹ nhõm.
- Suỵt, em nói nhỏ thôi.- Mẫn đặt tay lên miệng ra dấu rồi nói với Thiên Nhi.- Không có nhiều thời gian đâu. Hai người chỉ có nửa tiếng để nói chuyện trước khi đám vệ sĩ canh chừng ca sau đến. Tôi và Mai sẽ đợi ở ngoài này. Mau lên!
Nói xong, Trí mẫn lập tức đẩy Thiên Nhi vào trong phòng và đóng cửa lại. Trong lúc Thiên Nhi còn đang hồi hộp và lúng túng thì một giọng nói đã cất lên.
- Thiên Nhi?
Thiên Nhi quay về phía phát ra tiếng nói. Và rồi mắt nó bắt đầu ươn ướt khi thấy Thái Hanh ngồi trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao như sắp bị rút cạn sức sống. Nhìn thấy Thiên Nhi, Thái Hanh như không tin đó là sự thật. Bao nhiêu cảm xúc cứ lẫn lộn khiến đôi lông mày của Thái Hanh khẽ nheo lại nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một niềm vui khó mà diễn tả. Thái Hanh mỉm cười bước xuống giường nhưng đôi chân như thể không còn sức lực khiến Thái Hanh ngã khuỵu. Thấy vậy, Thiên Nhi vội vã chạy tới đỡ lấy Thái Hanh, nó bắt đầu nức nở:
- Đồ ngốc, anh định làm em lo lắng đến chết thì anh mới vui sao?
- Đấy là câu đầu tiên em muốn nói với anh hả? Còn câu đầu tiên anh muốn nói với em lại là: anh nhớ em, nhiều lắm.- Thái Hanh siết chặt lấy Thiên Nhi và nói.
- Em cũng nhớ anh, nhớ đến mức chính em cũng không ngờ mình có thể nhớ một người nhiều đến vậy.- Nước mắt Thiên Nhi trào ra mỗi lúc một nhiều.- Thế nhưng… em không thể đứng nhìn anh mãi như thế này, em thật sự không thể! Em thà rời xa anh còn hơn trông thấy anh gồng mình lên chịu đau khổ vì em.
Thái Hanh sững sờ mở to mắt bởi chưa bao giờ Thái Hanh nghĩ đến việc sẽ rời xa Thiên Nhi, tất cả những việc Hanh làm đều là vì muốn được ở bên cạnh người con gái ấy. Thiên Di không đủ dũng cảm để đối diện với Thái Hanh, nó cúi thấp đầu như để trốn tránh ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút đau khổ kia. Nhưng rồi bàn tay Thái Hanh đã nâng cằm Thiên Nhi lên, dịu dàng lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của nó.
- Đồ ngốc, đừng khóc nữa. Em có biết mỗi lần em khóc là mỗi lần anh cảm thấy đau lòng không? Anh làm vậy không phải vì em, cũng không phải vì anh mà vì cả hai chúng ta. Chúng ta rất khó khăn mới có được ngày hôm nay, nên cũng không thể dễ dàng buông xuôi được. Bây giờ em khóc vì anh nhưng một ngày nào đó anh sẽ biến những giọt nước mắt ấy thành nụ cười hạnh phúc!
Thiên Nhi gục đầu vào vai Thái Hanh để tìm lại cái cảm giác quen thuộc mà chỉ cách đây ít lâu nó luôn có được- cảm giác yên bình vì được bảo vệ và chở che. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở.
- Tôi nghĩ nhà họ Trần đã không chào đón cô từ lâu rồi mà, cô Thiên Nhi.
Thiên Nhi hoảng hốt quay lại phía sau. Bà Minh Mĩ đang đứng sững trước cửa phòng, ánh mắt không giấu nổi sự giận dữ nhìn Thiên Nhi như thiêu như đốt. Đúng lúc ấy, không biết sức mạnh nào đã giúp Thái Hanh đứng bật dậy một cách đầy dứt khoát.
- Mẹ, mẹ định làm gì?
- Làm gì? Câu này mẹ phải hỏi con mới đúng!- Bà Minh Mĩ trợn mắt nhìn Thái Hanh, cái nhìn đầy uy lực và đáng sợ khiến Thiên Nhi bất giác nép người vào phía sau Thái Hanh. Rồi ánh mắt ấy nhanh chóng chiếu thẳng vào người Thiên Nhi.- Còn cô, cô đang làm trò gì ở nhà tôi? Nói mau!
- Cháu…
- Mà khoan, trước khi cô nói thì tôi muốn cho cô gặp hai kẻ nữa cũng trơ trẽn và to gan như cô. Vào đi.
Bà Minh Mĩ vừa dứt lời thì hai vệ sĩ cao lớn ngoài cửa đã dẫn Trí Mẫn và Mai vào trong phòng.
- Hai người…?
Thiên Nhi hoảng hốt định bước lên phía trước nhưng Thái Hanh liền ra hiệu cho nó dừng lại. Bà Minh Mĩ nhếch môi cười rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Trí Mẫn.
- Khá lắm! Cánh tay phải của tôi, người mà tôi luôn tin tưởng lại phản bội tôi một cách trắng trợn! Chắc cậu chưa tính đến tình huống là tôi sẽ về nhà đột xuất, đúng chứ? Trí Mẫn, cậu còn gì để nói không?
Trí Mẫn hít một hơi dài và bình tĩnh lên tiếng:
- Cháu biết cháu không nên nói những điều này, lại càng không có tư cách để nói, nhưng xin cô hãy tác thành cho Thiên Nhi và Thái Hanh. Họ yêu nhau như vậy mà chia cắt họ thì thật sự quá tàn nhẫn…
- Im miệng! Cậu làm tôi quá thất vọng. Tôi tuyên bố kể từ giờ phút này, cậu chính thức bị đuổi việc!- Bà Minh Mĩ quát lớn.
Mai vừa sững sờ vừa đau xót nhìn sang Trí Mẫn. Thấy vậy, Thiên Nhi không thể kiềm chế được nữa, nó chạy vụt đến trước mặt bà Minh Mĩ.
- Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của cháu, không liên quan gì đến bọn họ! Vậy nên xin cô…
“Bốp!”, Thiên Nhi chưa kịp nói hết câu thì một bên má của nó đã lãnh trọn cái tát bỏng rát từ bà Minh Mĩ. Thiên Nhi cảm nhận rõ mặt mình đang đỏ bừng và bắt đầu sưng lên.
- Mẹ thôi ngay đi! Mẹ có thể làm gì con cũng được nhưng con không cho phép mẹ đối xử như vậy với Thiên Nhi.- Thái Hanh vội vã kéo Thiên Nhi về phía sau rồi giận dữ lên tiếng.
- Giờ con còn vì đứa con gái này mà chống lại mẹ sao?
- Mấy việc làm tàn nhẫn của mẹ có thể dừng lại được rồi. Mẹ đừng để mọi thứ đi quá xa.
Nghe Thái Hanh nói, nét mặt bà Minh Mĩ càng đáng sợ và khó coi hơn, những nếp nhăn giữa đôi lông mày càng có dịp xô lại với nhau nhiều hơn.
- Con đang đe dọa mẹ? Nếu mẹ không dừng lại thì con định làm gì?
- Tính cách của con rất giống mẹ, vậy mẹ nghĩ con có thể làm gì?- Thái Hanh lạnh lùng cất tiếng.
- Con… con dám?
- Nếu là mẹ, mẹ có dám không?
Tiếng nói của Thái Hanh không lớn nhưng lại đầy uy lực, khiến cho cả căn phòng như đóng băng bởi sự im lặng. Cảm giác như giữa hai mẹ con họ đang xảy ra một cuộc chiến ngầm vô cùng khốc liệt. Cuối cùng, người đành phải lùi bước nhượng bộ chính là bà Minh Mĩ. Bà quay sang phía Thiên Nhi:
- Lần này tôi bỏ qua ấy người, nhưng đừng nghĩ rằng lúc nào Thái Hanh cũng có thể bảo vệ cho cô. Còn bây giờ thì mau ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!
Bà Minh Mĩ giận dữ chỉ tay ra phía cửa, không thèm đưa mắt nhìn Thiên Nhi thêm một lần nào nữa. Thiên Nhi đau khổ nhìn Thái Hanh rồi quay người đi nhưng Thái Hanh đã kịp kéo nó lại và ôm chặt vào lòng: “Hãy tin anh. Nhất định… đừng bỏ cuộc”. Thiên Nhi mỉm cười gật đầu. Nó nhẹ nhàng buông tay Thái Hanh và chậm rãi bước ra cửa. Cánh cửa vừa đóng lại thì cũng là lúc giọt nước mắt của Thiên Nhi lăn khỏi khóe mi và rơi xuống nền đất.........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top