Chương 19:

  Bà Minh Mĩ bước lên tầng hai và tiến lại phía căn phòng của con trai mình. Mấy người vệ sĩ đứng ngoài thấy bà thì vội vã mở cửa rồi lùi sang một bên. Bước vào phòng, bà thấy Thái Hanh đang nằm trên giường, khuôn mặt hơi xanh xao không biểu lộ chút cảm xúc.Thỉnh thoảng, chỉ có đôi mắt của Thái Hanh là rực sáng khi nhìn vào mấy bức ảnh trên tay. Lại là ảnh của con bé đó.

– Con đã nghĩ thông suốt chưa?- Bà Minh Mĩ lên tiếng.

– Ý mẹ là sao? Mẹ muốn con nghĩ thông suốt về chuyện gì?- Thái Hanh lạnh lùng hỏi lại mà mắt vẫn không rời khuôn mặt tươi cười của Thiên Nhi trên ảnh.

– Thông suốt về chuyện của con bé kia.

– Con đã nghĩ thông suốt từ lâu lắm rồi, đó là con sẽ không bao giờ chia tay Thiên Nhi.

– Có chí khí nhỉ?

Bà Minh Mĩ nói rồi tiến lại gần cửa sổ. Cũng từ ô cửa này, con trai bà đã bao lần ngắm nhìn đứa con gái ấy?

– Con bé ấy cũng nói như vậy. Nhưng ngày nào mẹ còn ở đây thì chuyện đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

– Mẹ đã gặp Thiên Nhi?- Thái Hanh đứng bật dậy.- Mẹ đã làm gì cô ấy?

– Mẹ không làm gì nó, vả lại là nó tự tìm đường đến đây mà thôi.

– Mẹ đừng gây khó dễ cho Thiên Nhi nữa, đừng làm cho Thiên Nhi phải đau khổ.

– Con lo nó đau khổ vậy tại sao không nghĩ rằng mẹ cũng sẽ đau khổ khi con cứ mãi thế này?- Bà Minh Mĩ lớn tiếng chất vấn.

– Ở bên cạnh Thiên Nhi,con sẽ hạnh phúc.- Khuôn mặt Thái Hanh bỗng tươi tỉnh hơn khi nhắc tới người con gái mà mình luôn yêu thương.- Và khi con hạnh phúc thì cũng chẳng có lí do nào để mẹ đau khổ.

– Con nên nhớ nó đến đây là để trả nợ, không hơn không kém. Và bố của con bé ấy cũng đã mang con gái mình ra để làm vật thay thế, để trao đổi như một món hàng.

– Là bất đắc dĩ, là gia đình ta đã ép gia đình họ! – Giọng nói của Thái Hanh bắt đầu trở nên gay gắt.- Mẹ đừng nghĩ ai cũng chỉ biết đến tiền như mẹ!

– Câm ngay!

"Bốp!".Bàn tay bà Minh Mĩ run run giữa không trung. Vậy là lần đầu tiên trong đời, bà đã giơ tay tát đứa con trai của mình. Nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua, khuôn mặt bà ngay lập tức lại trở về với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị cố hữu.

– Con hãy nhớ điều này cho mẹ, đừng mơ rằng đứa con gái tầm thường đấy sẽ được tiếp tục qua lại với con. Mẹ sẽ không để cho những ý đồ của con tiểu hồ li tinh ấy thành công đâu!

– Mẹ đừng nói về Thiên Nhi bằng những lời lẽ đó!- Thái Hanh không hề đếm xỉa đến cái tát vừa rồi, thứ Hanh quan tâm bây giờ chỉ là Thiên Nhi.

– Nó đã nói nó không từ bỏ, cả con cũng vậy. Được thôi, để mẹ xem con và nó còn cứng đầu đến bao giờ!

Bà Minh Mĩ nói rồi bước ra khỏi phòng, lập tức bên ngoài lại vang lên tiếng khóa cửa lách cách. Căn phòng trở về với vẻ im lặng đến đáng sợ. Thái Hanh bỗng nhiên nắm chặt tay và đấm mạnh vào tấm gương phía trước. Một...hai...ba..., rồi rất nhiều những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền đất. Nỗi đau thể xác không sao lớn bằng vết thương trong lòng và sự bất lực của Thái Hanh. Đột nhiên một cơn đau từ tim dội đến khiến Thái Hanh phải ôm chặt lấy lồng ngực.

***

– Thiên Nhi, con lại làm mấy việc này nữa hả?

Mẹ Thiên Nhi buồn bã lên tiếng. Từ sau hôm ở nhà Kim Bùi về, sáng nào Thiên nhi cũng vào bếp chuẩn bị những món ăn mà Thái Hanh thích rồi đem đến trước cửa nhà đó. Nó kiên trì đứng chờ cả buổi chỉ để được vào bên trong nhưng lần nào cũng đành thất vọng ra về sau khi trời đã tắt nắng.

– Con không muốn bỏ cuộc.- Thiên Nhi mỉm cười.

– Mẹ cũng rất muốn con ở bên Thái Hanh vì chỉ khi bên cậu ấy, mẹ mới thấy con cười tươi như vậy. Nhưng Minh Mĩ là một người rất cố chấp, bà ấy sẽ không dễ dàng để cho hai đứa bên nhau đâu.

– Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ cố gắng.

Thiên Nhi nói rồi xếp nốt chỗ bánh mới nướng vào hộp và bước ra khỏi nhà. Ánh nắng mặt trời nóng bỏng bên ngoài không làm cho Thiên Nhi chùn bước, ngược lại làm cho kí ức về những ngày đầu tiên gặp Thái Hanh ùa về trong tâm trí Thiên Nhi càng rõ ràng hơn. Nó cứ mải mê suy nghĩ cho tới khi đến nhà Thái Hanh từ lúc nào mà nó cũng không hay. Thiên Nhi thất thần nhìn lên cánh cửa sổ tầng hai, bên trong cánh cửa ấy có lẽ Thái Hanh cũng đang đau buồn như nó, thậm chí là đau buồn hơn nó. Thiên Nhi ôm chặt hộp bánh trong tay và lặng lẽ đứng trước cửa nhà Thái Hanh. Bỗng nhiên mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, những hạt mưa bắt đầu rơi lách tách xuống mặt đất. Chỉ một lát sau mưa đã giăng trắng bầu trời, nhanh đến không ngờ. Thiên NHI vẫn đứng dưới mưa mặc cho cả mình và hộp bánh đều đã ướt nhẹp. Một chiếc taxi đi tới trong màn mưa và dừng lại ngay trước mặt Thiên Nhi. Từ trong xe, Mai vội vã bước xuống, không quên mang theo chiếc ô màu xanh.

– Mẹ bà nói không sai, bà đúng là đồ ngốc mà.- Mai vừa che ô cho Thiên Nhi vừa giận dữ lên tiếng.

– Tôi chỉ muốn đợi để đưa cái này cho Thái Hanh. Đây là loại bánh mà Hanh thích ăn nhất. Vả lại, biết đâu mẹ Thái Hanh sẽ mềm lòng...

– Sẽ chẳng có chuyện người đàn bà sắt đá ấy mềm lòng đâu! Nghe tôi, đây không phải là ý hay. Giờ về nhà đã rồi tôi với bà tính tiếp.

Mai nói rồi nhanh chóng kéo Thiên Nhi vào trong xe. Nhìn cô bạn của mình run rẩy và tội nghiệp trong nỗi đau, lòng Mai cũng như quặn thắt. Càng thương Thiên Nhi bao nhiêu thì Hoa càng thấy cảm động trước tình cảm của hai kẻ ngốc này bấy nhiêu. Tình yêu của họ đẹp và mãnh liệt, chứ không giống như thứ tình cảm dối trá của người đó...

Thái Hanh lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ánh mắt vẫn nhìn xuống phía dưới dù cho chiếc taxi kia đã đi khuất từ bao giờ. Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, thân hình bé nhỏ trong mưa ấy,... tất cả như làm cho trái tim Thái Hanh tan nát. Thái Hanh hận mình không thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh và ôm chặt người con gái ấy vào lòng. Hanh vốn định sẽ đợi thêm một thời gian nữa xem phản ứng của mẹ mình thế nào nhưng có lẽ, người phụ nữ bao năm lăn lộn trên thương trường, ngày ngày chỉ biết đến những cuộc làm ăn buôn bán và những khoản lợi nhuận khổng lồ giờ đây đã trở nên chai sạn và cứng nhắc. Những việc làm của Thiên Nhi dường như vẫn chưa đủ để bà Minh Mĩ mở lòng cho hai người một cơ hội. Vậy thì đã đến lúc Thái Hanh phải tham gia cuộc chiến- một cuộc chiến nhằm phá bỏ những suy nghĩ bảo thủ, cố chấp và cũng là cuộc chiến để bảo vệ người con gái mình yêu. Thái Hanh tiến lại gần phía cánh cửa.

– Tôi có chuyện cần nói với mẹ tôi.

Một lát sau, có tiếng mở cửa và bà Minh Mĩ bước vào phòng. Hôm nay bà khoác trên mình bộ váy màu rượu vang sang trọng, đầy quý phái. Những trang sức đá quý trên người càng làm tăng thêm vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ đã đến tuổi trung niên.

– Con đã quyết định từ bỏ rồi chứ? Mẹ biết mà, một con bé ngốc nghếch đứng chờ dưới mưa dù biết không có hi vọng thì sao xứng với con.- Bà Minh Mĩ mỉm cười ngồi xuống ghế.

– Mẹ nhầm rồi.- Thái Hanh lạnh lùng cất lời.- Chẳng lẽ đến bây giờ mẹ vẫn chưa hiểu được tình yêu của chúng con?

– Đừng có nhắc đến hai từ ấy với mẹ!

– Nhưng mẹ nhất định phải nghe! Tình yêu không phải là thứ mà mẹ có thể ngăn cấm hay ép buộc. Con cũng sẽ không để mẹ tiếp tục làm tổn thương đến Thiên Nhi nữa.

– Vì con bé đấy mà con dám quay lưng lại chiến tranh với mẹ?- Bà Minh Mĩ đứng phắt dậy, ánh mắt không giấu nổi sự tức giận.- Con bé đó có gì đáng để con làm vậy?

– Thiên Nhi là tất cả những gì con có, thậm chí cô ấy còn cứu mạng con, cứu mạng đứa con trai của mẹ đấy, mẹ hiểu không?

– Mua được chứ? – Bà Minh Mĩ cười khẩy.- Mẹ đang hỏi con liệu tiền sẽ mua được cái gọi là "cứu mạng" đấy chứ? Mai mẹ sẽ sang nhà con bé đó và đưa tiền cho gia đình bên ấy, số tiền họ nợ nhà ta cũng sẽ được xóa hết. Vậy là được đúng không? Cái giá đó không hề rẻ đâu.

– Mẹ thôi đi! Đừng lúc nào cũng nhắc đến tiền! Ngày nào mẹ chưa chấp nhận Thiên Nhi thì ngày ấy con tuyệt đối không ăn và mẹ cũng đừng vô ích bảo bác sĩ đến đây khám bệnh cho con.

Thái Hanh nói rồi quay mặt ra phía cửa sổ mặc cho bà Minh Mĩ đang đứng nhìn con trai mình một cách trân trối. Hai mắt bà mở to hết cỡ, đôi lông mày dướn cao một cách bất thường.

– Con...- Bà Minh Mĩ như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Phải đến vài phút sau bà mới lấy lại được bình tĩnh.- Giỏi lắm! Con tưởng dùng hạ sách này thì mẹ sẽ đầu hàng sao? Muốn tuyệt thực? Vậy thì cứ tuyệt thực đi!

Và một lần nữa bà Minh Mĩ bước ra khỏi phòng trong sự tức giận gần như không thể kiềm chế. Rốt cuộc thì con bé đó đã cho con trai bà uống bùa mê thuốc lú gì? Nếu chuyện đã đi quá xa thế này, thì bà lại càng không thể nhắm mắt cho qua.

***

Thiên Nhi ngồi lặng lẽ trong phòng. Tiếng nhạc vui vẻ của bài Dope không làm tâm trạng Thiên Di nhẹ nhõm hơn chút nào. Nó chăm chú ngắm nhìn chiếc vòng tay đang lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời- chiếc vòng mà Thái Hanh đã tặng nó khi còn ở Nha Trang. Bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói của mẹ Thiên Nhi vang lên.

– Thiên Nhi, có người tìm con này.

Mẹ Thiên Nhi vừa dứt lời thì cánh cửa bật mở.

– Cô Sang? Sao cô lại đến đây?- Thiên Nhi ngạc nhiên nói lớn.

Cô Sang mỉm cười bước vào phòng và ôm chặt lấy Thiên nhi. Nỗi xúc động khiến đôi tay cô trở nên run rẩy.

– Cô Thiên nhi, gặp cô tôi mừng lắm.

– Cháu cũng vậy... Nhưng sao hôm nay cô lại tìm cháu?

Cô Sang từ từ buông tay ra và buồn bã nhìn Thiên Nhi.

– Thật ra tôi lén đến đây vì bà chủ đã cấm tôi không được gặp cô.

– Vậy...- Thiên Nhi lo lắng.

– Cô đừng lo, tạm thời bà chủ đang ra ngoài có chút việc. Tôi đến tìm cô Thiên Nhi cũng vì cậu chủ. Cậu ấy...

Thiên Nhi hoảng hốt nắm lấy tay cô Sang.

– Đã có chuyện gì xảy ra với Thái Hanh? Cô mau nói đi!

– Chắc cô Thiên Nhi chưa biết, mấy hôm trước cậu chủ đã tuyên bố, nếu bà chủ vẫn tiếp tục ngăn cản cô và cậu chủ thì cậu chủ sẽ tuyệt thực.

– Có chuyện đó sao?

– Đúng vậy. Đã gần hai ngày nay cậu ấy không ăn uống gì, thuốc cũng không uống. Bác sĩ vào khám bệnh đều bị cậu ấy đuổi ra ngoài, không cho phép ai vào phòng.

– Sao Thái Hanh có thể ngốc như thế chứ?- Thiên Nhi nói lớn, đôi môi cắn chặt xót xa.

– Không những thế, cậu chủ còn đang bị thương ở tay...

– Bị thương? Tại sao lại bị thương?

– Chuyện này tôi cũng không rõ. Nhưng nghe nói vết thương khá nặng, máu chảy rất nhiều nên...

Nghe cô Sang nói về Thái Hanh mà mắt Thiên Nhi ngân ngấn nước. Những ngày qua chắc hẳn rất khó khăn cho Thái Hanh. Và rồi nỗi đau trong tim đã đưa những giọt nước mắt ấy rời khỏi khóe mi của Thiên Nhi, rơi xuống nền đất. Cô Sang siết chặt tay Thiên Nhi.

– Cô Thiên Nhi, tôi biết rất khó khăn cho cô nhưng nếu có thể, tôi mong cô sẽ đến thăm cậu chủ. Bây giờ chỉ có cô mới cứu được cậu chủ mà thôi! Với sức khỏe của cậu chủ, tôi lo cậu ấy sẽ...

Tai Thiên nhi như ù đi. Trong đầu nó bây giờ không có gì ngoài hình ảnh của Thái Hanh. Khát khao được gặp và bên cạnh chăm sóc cho Thái Hanh bùng lên trong nó mãnh liệt và cháy bỏng hơn bao giờ hết!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top