Chương 15:

  Thiên Nhi đóng sập cửa phòng rồi từ từ ngồi phịch xuống đất. Nó nghẹn ngào nấc lên từng tiếng, nước mắt nhạt nhòa trên má, chảy xuống cả khóe miệng. Đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của Thiên Nhi run lên bần bật. Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Tại sao Thái Hanh không cho Thiên Nhi lấy một cơ hội để giải thích? Tại sao lại nói ra những lời làm Thiên Nhi đau lòng đến vậy? Có lẽ bây giờ thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi, chấm hết thật rồi. Vậy Thiên Nhi còn ở trong ngôi nhà này làm gì nữa? Nó đau đớn rút chiếc điện thoại từ trong túi áo ra.

– Mẹ à, con có chuyện muốn nói với mẹ.

***

Sân bay ngày cuối tuần đông nghịt người. Có người hớt hải, vội vã chạy đến cho kịp chuyến bay. Có người vui vẻ xách vali lên đường đi du lịch, cũng có những người nghẹn ngào chia tay gia đình. Mỗi người đến đây đều có một vẻ mặt, một trạng thái, một lí do khác nhau. Riêng với Thiên Nhi, nó đến đây để chạy trốn- trốn khỏi những nỗi đau, trốn khỏi những kỉ niệm và hơn hết, nó muốn trốn khỏi một người.

– Thiên Nhi, đến giờ con vẫn giữ nguyên quyết định đi du học của mình sao?

Mẹ Thiên Nhi buồn bã nắm chặt lấy bàn tay của nó. Hai ngày trước, khi đang làm việc thì bà nhận được điện thoại của Thiên Nhi. Nghe Thiên Nhi nói muốn đi du học mà bà sửng sốt đến mức không tin vào tai mình. Trước đây, khi bà nói muốn Thiên Nhi đi du học thì Thiên Nhi đã nằng nặc không đồng ý, giờ đây lại nằng nặc đòi đi bằng được, khuyên bảo thế nào cũng không nghe.

– Mẹ, chẳng phải đây là điều mà mẹ từng mong muốn sao?- Thiên Nhi mỉm cười.

– Nhưng...

– Mẹ đừng "nhưng" gì nữa, giờ con muốn đi du học, muốn sang nước ngoài.

Bố Thiên Nhi cũng bước lên phía trước và trao lại vali cho cô con gái:

– Thiên Nhi, bố không biết đây có phải là điều con thực sự mong muốn không. Nhưng bố tôn trọng quyết định của con. Con hãy nhớ rằng, dù ở đâu đi chăng nữa thì bố mẹ cũng luôn ở bên cạnh con.

Thiên Nhi cố gắng tỏ ra vui vẻ, nó khẽ gật đầu.

***

Thái Hanh nằm dài trên giường, bàn tay không ngừng vuốt nhẹ lên những tấm ảnh chụp Thiên Nhi. Những tấm ảnh này đều do Thái Hanh chụp lúc Thiên Nhi không để ý. Thiên Nhi vui, Thiên Nhi buồn, Thiên Nhi giận, Thiên Nhi chăm chú học bài,...tất cả đều được Thái Hanh cố gắng ghi lại trong từng bức ảnh mà Thiên Nhi không hề hay biết. Hai hôm nay, Thiên Nhi đã không còn ở nhà Thái Hanh nữa. Cũng phải thôi, Hanh đã khiến Thiên Nhi tổn thương như vậy cơ mà. Vả lại, bây giờ người mà Thiên Nhi muốn ở bên cạnh không phải là Thái Hanh. Thái Hanh tự nhủ rằng phải quên người con gái ấy đi, vậy mà sao lại khó khăn đến thế? Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Hoàng ra khỏi những dòng suy nghĩ. Thái Hanh mệt mỏi cầm lấy chiếc điện thoại.

– Mai à, có chuyện gì vậy?

Tiếng Mai vọng đến từ đầu dây bên kia khiến Thái Hanh sửng sốt ngồi bật dậy. Không đủ kiên nhẫn để nghe hết những lời Hoa nói, Thái Hanh cúp máy và vội vã chạy ra khỏi nhà.

***

– Đến giờ con phải lên máy bay rồi, bố mẹ cũng chuẩn bị về nhà đi.

– Sang đến nơi con nhớ điện thoại về báo cho bố mẹ. Nhớ ăn uống cẩn thận, đừng lười ăn giống như ở nhà. Còn nữa, ở bên đó thời tiết khắc nghiệt hơn ở Việt Nam, con cũng phải chăm lo tốt cho sức khỏe của mình. Chưa hết...

– Được rồi mà mẹ.

Thiên Nhi phì cười rồi ôm bố mẹ lần cuối trước khi chia tay. Nó hướng ánh mắt về phía đằng xa như để tìm kiếm một bóng hình nào đó. Thiên Nhi thở dài và khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch của mình. Làm sao người ấy có thể xuất hiện ở đây được chứ? Nó xách chiếc vali lên rồi đi về phía cửa soát vé. Đột nhiên, từ phía sau có tiếng gọi lớn:

– Thiên Nhi!

Giọng nói này...? Thiên Nhi thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, nó run run quay đầu lại. Đúng lúc đó một bóng người cũng đã kịp chạy tới bên cạnh và ôm chầm lấy nó.

– Đồ ngốc! Tại sao lại ra đi chứ? Em định làm cho anh phải ân hận suốt đời sao?- Thái Hanh ôm chặt lấy Thiên Nhi như thể nếu bỏ tay ra thì Thiên Nhi sẽ lập tức biến mất.

– Thái Hanh...- Thiên Nhi nói mà thấy sống mũi mình cay cay.

– Anh xin lỗi, là lỗi tại anh. Anh nghĩ rằng em đã chọn Chính Quốc nên mới ngu ngốc nói ra những lời như vậy. Nếu không có cuộc điện thoại của Mai thì chắc anh đã đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Thiên Nhi, anh biết ở đây rất ồn nhưng em hãy cố gắng nghe những lời mà anh sắp nói: Anh yêu em!

Chiếc vali trên tay Thiên Nhi rơi phịch xuống đất, những giọt nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt Thiên Nhi rơi xuống vai áo Thái Hanh.

– Anh...nói thật chứ? Không phải vì nợ em một cái mạng chứ?

Thái Hanh bật cười và nhẹ nhàng buông Thiên Nhi ra.

– Nếu không tin thì để anh chứng minh cho em xem nhé?

Không đợi Thiên Nhi trả lời, Thái Hanh liền vòng tay qua cổ Thiên Nhi và đặt lên môi nó một nụ hôn nồng ấm. Trong giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng lại, ánh nắng mặt trời xuyên qua những ô cửa kính của sân bay mà chiếu rọi lên đôi trai gái. Tất cả mọi người đang có mặt cũng đều mỉm cười quay sang nhìn Thiên Nhi và Thái Hanh như thay cho lời chúc phúc.

– Anh đúng là người xấu.- Khi nụ hôn kết thúc thì cũng là lúc khuôn mặt Thiên Nhi đỏ bừng, nóng ran.

– Thế nên chỉ cần em yêu anh là đủ.- Thái Hanh mỉm cười hạnh phúc.

– Ai nói là em yêu anh nhỉ?

– Hả?- Thái Hanh kêu lớn- Vậy phải làm sao để em yêu anh?

– Xem nào...- Thiên Nhi tỏ vẻ nghĩ ngợi.- Anh phải nghe lời em, không được lạnh lùng với em.

– Dễ thôi!

– Còn nữa, chỉ được yêu em, không được có tình ý gì với những cô gái khác.

– Tất nhiên rồi.

– Luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho em.

– Ngốc, đấy là việc mà chắc chắn anh sẽ làm.

– Vậy thì...Em yêu anh!

Thiên Nhi cười tươi và hạnh phúc ôm chầm lấy Thái Hanh. Thái Hanh cũng sung sướng siết chặt lấy người con gái mình yêu, người con gái mà Hanh luôn hi vọng sẽ cùng đi đến suốt cuộc đời. Ở đằng xa, bố mẹ Thiên Nhi cũng mỉm cười nhìn cô con gái: " Thế này có lẽ là tốt nhất, anh nhỉ?".

– Thiên Nhi, mau xuống ăn sáng đi.- Thái Hanh hướng mắt về phía cầu thang và gọi lớn.

– Em xuống đây.

Thiên Nhi mắt nhắm mắt mở bước xuống tầng một rồi đi vào trong bếp. Nó mỉm cười nhìn chàng trai cao lớn- chàng hoàng tử của nó đang lúi húi nấu ăn. Nếu là trước đây thì chắc Thiên Nhi đã ngã ngửa ra vì ngạc nhiên nhưng bây giờ thì khác. Từ sau hôm ở sân bay, Thiên Nhi và Thái Hanh đã chính thức trở thành một cặp. Cũng từ đó trở đi, Thái Hanh luôn khiến Thiên Di ngỡ ngàng vì sự thay đổi của mình. Thái Hanh trở nên ân cần và dịu dàng hơn, luôn chăm sóc cho Thiên Nhi từng chút một. Đặc biệt còn nhờ cô Sang dạy nấu ăn với lí do : " Muốn tự tay chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon cho Thiên Nhi". Tất cả những việc làm tuy nhỏ bé nhưng đầy yêu thương ấy đã khiến Thiên Nhi vô cùng cảm động và hạnh phúc. Mỗi ngày qua đi là một ngày Thiên Nhi cảm thấy yêu Thái Hanh hơn, cảm thấy nó chính là người con gái hạnh phúc nhất thế gian khi được ở bên cạnh người con trai dễ thương ấy.

Thiên Nhi nhẹ nhàng tiến lại gần và vòng tay ôm lấy Thái Hanh từ phía sau. Bờ vai rộng lớn cùng mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ người Thái Hanh khiến Thiên Nhi đột nhiên muốn nũng nịu:

– Anh, em đói rồi.

Thái Hanh mỉm cười xoay người lại rồi nắm tay Thiên Nhi dẫn ra bàn ăn, tay kia cầm một đĩa trứng ốp la nóng hổi.

– Vậy thì mau ăn sáng đi.

Thiên Nhi gật đầu rồi vui vẻ ngồi xuống ghế. Thái Hanh nhìn người con gái mình yêu đang ăn những đồ ăn mình nấu một cách ngon lành thì trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp kì lạ. Đây là lần đầu tiên Thái Hanh có những cảm giác ấy, cũng là lần đầu tiên Thái Hanh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cho ai đó được hạnh phúc. Liệu tất cả những điều này có phải là một giấc mơ? Không, cho dù đó là giấc mơ đi chăng nữa, Thái Hanh cũng nhất định không để nó tan biến. Thái Hanh muốn những ngày tháng như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.

***

Vẫn là quán café Calla ấy, vẫn là khoảng lặng hiếm hoi của Hà Nội ấy, Thiên Nhi nhìn Hoa rồi lên tiếng, trên môi không giấu nổi nụ cười.

– Mọi chuyện xảy ra mà đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được. Không ngờ tôi lại yêu và chọn Thái Hanh.

– Và bà rất hạnh phúc với lựa chọn ấy đúng không?

– Ừ, đúng vậy.- Thiên Nhi cười mà niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt rạng rỡ.- Thái Hanh đã thay đổi rất nhiều.

Mai ngạc nhiên hỏi lại:

– Thay đổi? Sao tôi không thấy có gì thay đổi nhỉ, vẫn như tảng băng di động.

Thiên Nhi mỉm cười. Thái Hanh là vậy, lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lại ấm áp với duy nhất chỉ một người. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó ngập ngừng lên tiếng:

– Còn...Chính Quốc thì sao?

Cũng lâu rồi Thiên Nhi chưa gặp Chính Quốc, thỉnh thoảng có chạm mặt nhau trên sân trường nhưng Quốc chỉ mỉm cười rồi lại vội bước đi như thể không muốn làm cho bản thân mình lưu luyến.

– Dạo này Long trầm tư và ít nói hơn. Nhưng cũng không tới mức "khủng hoảng" lắm đâu vì nếu vậy thì đâu còn là Chính Quốc nữa.

– Nói thật là nhiều lúc tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với Chính Quốc. – Thiên Nhi buồn rầu.- Tôi giống như một kẻ phản bội đầy xấu xa vậy! Nếu như trước đây tôi chọn Chín Quốc...

– Thì cả bà, Thái Hanh và Chính Quốc đều sẽ đau khổ. – Mai nói bằng giọng nghiêm túc nhất có thể.- Bà nghĩ Chính Quốc sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh bà mà không có được trái tim của bà sao? Muốn người khác được hạnh phúc thì trước hết phải biết mang lại hạnh phúc cho chính bản thân mình.

Đúng vậy, Mai nói không sai. Một điều đơn giản như thế mà đến giờ Thiên Nhi mới hiểu được. Nó khuấy nhẹ ly sinh tố và hút một hơi thật dài. Tiếng nhạc phát ra từ bên trong quán khiến Thiên Nhi cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình đến kì lạ.

***

Sáng sớm, giữa khu vườn nhỏ xinh đẹp như trong truyện cổ tích, có một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt đang cẩn thận tưới nước cho từng khóm hoa. Màu trắng tinh khôi từ chiếc váy cùng khuôn mặt rạng rỡ của cô gái làm cho khu vườn như lung linh và tươi sáng hơn.

– Đừng xinh đẹp và dễ thương thế chứ.

– Thái Hanh, anh ra đây từ khi nào vậy?

Thiên Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thái Hanh- người mà nãy giờ đã lặng lẽ quan sát Thiên Nhi và ngắm nhìn nó trong nắng sớm.

– Anh ra từ lúc mà em còn đang mải mê với mấy bông hoa này.- Thái Hanh chỉ tay vào luống hoa hướng dương bên dưới.

– Mà lúc nãy anh nói gì cơ?- Thiên Nhi nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại đầy khó hiểu.

– Anh nói em đừng xinh đẹp và dễ thương nữa, ngoài kia nhiều chàng trai đang định trèo cửa biệt thự vào đây tán tỉnh em lắm. Đấy đấy, như lúc này này!

Thiên Nhi bật cười:

– Anh đúng là rảnh rỗi quá mà.

– Anh đâu có rảnh rỗi, anh đến là muốn đưa cho em thứ này.

Thái Hanh nói rồi đưa chiếc phong bì đang cầm trên tay ra trước mặt Thiên Nhi. Thiên nhi vừa nhận lấy chiếc phong bì vừa tò mò lên tiếng:

– Đây là...

– Em cứ mở ra đi rồi sẽ biết.

Thiên nhi ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi mở chiếc phong bì. Bên trong là một cặp vé máy bay đi Nha Trang.

– Sao anh lại đưa cho em thứ này?

– Tất nhiên là vì muốn rủ em đi du lịch rồi.- Thái Hanh mỉm cười.- Dù gì kì thi đại học đã kết thúc rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

– Nhưng... chỉ có anh và em?- Thiên Nhi ngập ngừng, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi du lịch riêng với Thái Hanh.

– Anh biết em sẽ có phản ứng thế này nên chiếc vé còn lại em hãy mang đến cho Mai và rủ Mai cùng đi.

– Thật chứ? Cả Mai cũng sẽ đi cùng chứ?- Thiên Nhi vui sướng ôm lấy cổ Thái Hanh.

– Với anh thì không vấn đề, nhưng Mai có đi cùng hay không còn chờ tài thuyết phục của em nữa.

– Oa, cảm ơn anh nhiều lắm, nhiều lắm lắm!

Thiên Nhi cười lớn rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má Thái Hanh. Trong ánh nắng buổi sớm, có thể thấy rõ khuôn mặt Thái Hanh đang đỏ dần vì ngượng ngùng và vì hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top