Chương 14:
Thiên Nhi dựa người bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía khu vườn quanh năm xanh tốt với những loài hoa mà nó yêu thích. Những hình ảnh về Chính Quốc và Thái Hanh như một cuốn phim quay chậm cứ lần lượt ùa về trong tâm trí của Thiên Nhi. Từ khi nào mà cả hai người con trai ấy đều xuất hiện trong cuộc sống của Thiên Nhi và trao cho nó những tình cảm chân thành. Một mặt trời ấm nóng luôn mang đến cho nó nụ cười và sự vui vẻ, một mặt trăng lạnh lùng nhưng ẩn chứa bên trong là cả trái tim biết yêu thương và là người luôn âm thầm bảo vệ nó. Thiên Nhi nhớ những lần đi chơi cùng Chính Quốc, nhớ lần Chính Quốc đã cứu Thiên Nhi trên sân thượng. Rồi đầu óc nó lại miên man nghĩ về Thái Hanh, nghĩ về những cử chỉ quan tâm vụng về nhưng lại đầy yêu thương. Trái tim Thiên Nhi như bị bao vây và giằng xé, dù nó chọn ai đi chăng nữa thì cũng có ít nhất một người phải đau khổ. Rồi Thiên Nhi nằm phịch xuống giường, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì giờ nó biết mình phải chọn ai.
***
– Cô Sang, Thiên Nhi đâu rồi?- Thái Hanh cất tiếng hỏi khi tìm mãi mà không thấy Thiên Nhi ở nhà.
– Cậu chủ, cô Thiên Nhi ra ngoài rồi.
– Ra ngoài? Thiên Nhi đi đâu?
– Tôi cũng không rõ lắm. Cả ngày hôm nay cô Thiên Nhi nhốt mình trong phòng, nói rằng có chuyện cần phải suy nghĩ. Lúc nãy thì đã ra ngoài rồi, hình như trước đó cô Thiên Nhi có gọi cho một người tên là Chính Quốc.
Chiếc cốc trên tay Thái Hanh rơi xuống đất, những mảnh vỡ bắn ra tung tóe. Thái Hanh ngồi phịch xuống ghế salon, khuôn mặt thất thần đau đớn. Thiên Nhi đã suy nghĩ xong và đi gặp Chính Quốc? Chẳng lẽ người mà Thiên Nhi đã chọn...
***
– Thiên Nhi, cậu làm ơn đừng uống nữa có được không?
Chính Quốc vừa năn nỉ vừa giằng lấy chai bia từ trong tay Thiên Nhi. Buổi chiều, Chính Quốc đang ngồi ở nhà một mình thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thiên Nhi hẹn ra công viên gần nhà Chính Quốc. Nghe Thiên Nhi nói đã quyết định sẽ chọn ai thì Chính Quốc vội vã ra chỗ hẹn, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đến nơi thì đã thấy Thiên Nhi ngồi đó từ bao giờ, bên cạnh là mấy chai bia đã mở nắp sẵn. Vậy là từ đó đến giờ, Thiên Nhi liên tục uống, miệng lúc nào cũng tươi cười mà trông đau buồn hơn cả khi khóc.
– Trả mình chai bia đi.- Giọng nói của Thiên Nhi đã bắt đầu lè nhè.- Mình đang uống để chúc mừng cậu mà. Đáng lẽ cậu phải vui vì mình đã chọn cậu chứ!
– Cậu thế này thì mình vui làm sao nổi?- Chính Quốc buồn bã nhìn Thiên Nhi.
– Cậu biết không? Mình đã chọn cậu, mình không chọn Thái Hanh. Ha, cậu ta có gì hay ho chứ? Làm sao mình chọn cậu ta được.
Rồi Thiên Nhi cầm lấy một chai bia khác và lảo đảo đứng lên:
– Giờ mình vui, rất vui!
– Cậu dừng lại đi, đừng uống nữa!
Chính Quốc giận dữ nắm chặt lấy vai Thiên Nhi. Thiên Nhi ngỡ ngàng một chút rồi nó bắt đầu mỉm cười, mỉm cười mà những giọt nước mắt lại rơi:
– Mình ngốc lắm phải không? Mình ngốc nên mới rung động trước Thái Hanh, ngốc nên mới đau lòng vì cậu ta. Mình phải làm sao, phải làm sao bây giờ? Mình thực sự đau lắm!
Nói xong Thiên Nhi đổ gục vào ngực Chính Quốc. Chính Quốc ôm người con gái mình yêu trong tay mà thấy như trái tim Thiên Nhi đang ở xa rất xa Chính Quốc. Dù biết Thiên Nhi đang say mềm không biết gì nữa nhưng Chính Quốc vẫn ghé sát vào tai Thiên Nhi thì thầm: " Thiên Di, cậu biết không, giờ mình cũng đau lắm!"
Thiên Nhi nằm ngủ thiêm thiếp trong phòng của Chính Quốc. Ở công viên, gọi mãi mà không thấy Thiên Nhi tỉnh nên Chính Quốc quyết định đưa Thiên Nhi về nhà của mình. Cả nhà đều đi vắng nên Chính Quốc lại cặm cụi chăm sóc cho Thiên Nhi. Ngắm nhìn Thiên Nhi đang ngủ, bất giác Chính Quốc không nén nổi tiếng thở dài. Đây là lần đầu tiên Chính Quốc thấy Thiên Nhi uống say thế này. Chính Quốc lại gần Thiên Nhi và nhẹ nhàng đắp lại chăn cho nó. Đột nhiên, từ khóe mắt Thiên Nhi chảy ra một giọt nước- giọt nước mắt khẽ lăn và rơi xuống gối.
– Tôi không thể bỏ mặc Chính Quốc. Chính Quốc đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng...Thái Hanh, tôi yêu anh.
Chính Quốc đau đớn trượt dài xuống nền nhà, một giọt nước mắt mặn chát khác cũng đã rơi. Những lời Thiên Nhi nói trong giấc mơ đã kéo trôi nốt hi vọng mỏng manh cuối cùng của Chính Quốc. Chính Quốc bước ra ngoài và lặng lẽ khép cửa căn phòng.
***
– Thiên Nhi, bà mau dậy đi!
Thiên Nhi khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt. Trước mặt Thiên Nhi không ai khác mà chính là cô bạn thân nhất.
– Mai, có chuyện gì mà bà đến nhà tôi sớm vậy?
– Nhà bà ở đâu ra chứ? Đây là nhà Chính Quốc.
– Hả?Cái gì?- Thiên Nhi bật dậy.- Sao tôi lại ở đây?
– Hôm qua bà uống say, Chính Quốc không yên tâm nên đã đưa bà về đây. Sáng nay Quốc gọi tôi đến đón bà. Mà bà cũng thật là...sao lại uống say thế chứ?
Thiên Nhi chỉ mơ màng nhớ rằng hôm qua nó gọi Chính Quốc ra công viên, ở đó nó đã uống rất nhiều. Rồi sau đó mọi chuyện thế nào Thiên Nhi không nhớ nổi nữa
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bà mau nói đi.
Thiên Nhi mệt mỏi kể cho Mai nghe chuyện đã xảy ra. Mai từ ngỡ ngàng bắt đầu chuyển sang lo lắng.
– Sao tôi mới nghỉ học một hôm mà lắm chuyện xảy ra thế? Thiên Nhi, bà đã suy nghĩ kĩ khi quyết định như vậy chưa?
– Tôi chỉ làm theo những gì mình cho là đúng thôi.
– Bà hâm quá!- Mai gõ mạnh lên trán Thiên Nhi.- Chuyện tình cảm đừng làm theo những gì mình cho là "đúng" mà hãy làm theo những gì mình "muốn". À, chút nữa thì tôi quên, Chính Quốc có gửi cái này cho bà.
Mai nói rồi đưa cho Thiên Nhi một tờ giấy được gấp làm bốn. Thiên Nhi hồi hộp mở mảnh giấy ra và những dòng chữ bắt đầu hiện lên trước mắt nó.
"Thiên Nhi, cậu còn mệt lắm không? Chắc là vẫn mệt lắm vì hôm qua cậu uống nhiều thế cơ mà. Hôm qua khi nghe cậu nói rằng cậu chọn mình, mình thực sự rất vui. Mình tự nhủ với lòng mình rằng nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Nhưng khi trông thấy những giọt nước mắt của cậu, khi thấy cậu đau khổ vì người con trai khác, mình biết mình sẽ không thể làm được việc ấy rồi. Mình biết cậu cảm thấy có lỗi với mình, cảm thấy đã nợ mình rất nhiều nên mới chọn cách ở bên mình. Nhưng mình thì chỉ muốn cậu hạnh phúc, chỉ muốn trông thấy nụ cười của cậu. Cậu yêu Thái Hanh, tại sao lại không ở bên cậu ấy? Mình đã suy nghĩ rất nhiều và đã quyết định sẽ từ bỏ, để cậu có thể được ở bên cạnh người con trai mà cậu yêu. Thời gian ở bên cậu có lẽ sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của mình. Trong trái tim mình sẽ luôn luôn có cậu, luôn luôn yêu cậu. Còn bây giờ, hãy mau đi tìm tình yêu của cậu đi, Thiên Nhi ngốc!"
Thiên Nhi đọc thư của Chính Quốc mà không biết nước mắt đã rơi từ bao giờ. Chính Quốc yêu và chấp nhận hi sinh để cho người mình yêu được hạnh phúc, Quốc đã chọn cách buông tay. Mai thấy Thiên Nhi như vậy thì cũng vội vã đọc lá thư rồi mỉm cười:
– Bà thấy không, Chính Quốc còn hiểu chuyện thế này mà sao bà ngốc thế hả? Còn chờ gì nữa mà không đi tìm Thái Hanh.
– Mình...có thể chứ?- Thiên Nhi ngập ngừng.
– Tất nhiên là có thể rồi, đi mau lên!
Thiên Nhi cười tươi rồi chạy vụt đi, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khó có thể nói thành lời.
Về đến nhà, Thiên Nhi không kịp chào cô Sang lấy một cậu, nó vội vã chạy một mạch lên phòng Thái Hanh và mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Thiên Nhi đã thấy Thái Hanh đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Nó thấy tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn, Thiên Nhi run run đặt tay lên vai Mạnh Hoàng.
– Thái Hanh...
– Cô còn về đây làm gì?
Thái Hanh quay lại nhìn Thiên Nhi, ánh mắt và giọng nói lạnh như băng. Thiên Nhi sững sờ lùi lại đến khi vấp phải chiếc bàn thì nó mới như sực tỉnh. Đã lâu lắm rồi Thái Hanh mới lạnh lùng với nó như vậy.
– Anh nói vậy là sao?
– Tôi tưởng cô đã chọn Chính Quốc thì không còn muốn gặp tôi nữa chứ?- Thái hanh nhếch môi cười, lại là nụ cười ấy.
– Thật ra không như anh nghĩ đâu. Tôi...
– Thế tôi phải nghĩ thế nào?
Thái Hanh đứng bật dậy và quát lớn đến nỗi khiến Thiên Nhi giật mình sợ hãi. Thẳm sâu trong đôi mắt lạnh lùng là sự tuyệt vọng và đau thương. Thái Hanh bây giờ giống như một đứa trẻ bị cướp đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời, trở nên cảnh giác và căm ghét tất cả mọi thứ.
– Bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, nói với tôi mấy lời đẹp đẽ, tất cả chỉ là dối trá!
– Anh làm ơn nghe tôi giải thích đi. – Thiên Nhi bắt đầu nức nở.
– Cô đã không chọn tôi thì còn giải thích gì nữa?- Ánh mắt Thái Hanh cũng bi thương không kém, đôi môi mím chặt đầy đau khổ.- Tôi đã yêu cô, đã nghĩ rằng có lẽ cô đối với tôi cũng phải có chút tình cảm. Chỉ cần một chút thôi, tôi cũng sẽ mãi mãi kiên nhẫn ở bên cạnh cô. Cả đêm hôm qua tôi đã chờ cô như một thằng ngốc! Tôi đã thầm cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, cầu mong cô trở về và nói cô chọn tôi!
Thiên Nhi đau đớn ôm lấy cánh tay Thái Hanh, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp và mỏng manh.
– Đừng thế mà, hãy nghe tôi nói.
– Cô thôi đi, tôi không muốn nghe gì hết! Thật ra tôi cũng chẳng yêu thương gì cô cả.- Thái Hanh bắt đầu không làm chủ được bản thân, nỗi đau đớn đã dần biến thành những lời nói dối từ lúc nào không hay.- Chẳng qua cô đã từng cứu tôi, là tôi đã nợ cô một cái mạng. Đơn giản chỉ có vậy.
– Anh nói dối! – Thiên Nhi gào lên trong nước mắt.
– Những lời tôi nói đều là thật.- Thái Hanh lạnh lùng quay đi. Nếu Thiên Nhi đã không chọn Thái Hanh thì có lẽ Thái Hanh cũng nên để Thiên Nhi đến với Chính Quốc một cách thoải mái, không nên để Thiên Nhi phải áy náy vì mình.
– Anh mau quay lại đây nhìn tôi!- Thiên Nhi kéo vai Thái Hanh.- Anh nói dối phải không? Anh mau nói rằng anh đang nói dối đi!
– Tại sao tôi lại phải nói vậy? Tôi không nói dối.
Thiên Nhi đau xót lắc đầu:
– Nhất định anh đang lừa tôi, tôi sẽ không tin anh đâu. Nếu vậy thì anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói anh không yêu tôi đi!
Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt Thiên Nhi. Khuôn mặt này, đôi mắt này, người con gái này chính là người mà Hanh yêu thương nhất. Thái Hanh muốn hét lên rằng Thái Hanh yêu Thiên Nhi nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt kia, Thái Hanh không muốn nó lại tiếp tục rơi nữa. Thái Hanh hít một hơi thật dài rồi nói:
– Tôi không yêu cô.
Thiên Nhi buông rơi cánh tay khỏi tay Thái Hanh, ánh mắt vô hồn nhìn kẻ lạnh lùng đang đứng trước mặt. Thiên Nhi cảm thấy trái tim mình như đang quặt thắt khiến nó không thể thở được. Thiên Nhi ngước mắt nhìn Thái Hanh:
– Tôi hiểu rồi. Sắt đá mãi mãi chỉ là sắt đá, tạm biệt!
Thiên Nhi chạy vụt ra khỏi phòng để lại Thái Hanh cũng đang đau đớn ôm lấy lồng ngực.
( mấy người này cứ hành hạ nhau mãi hà!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top