Chương 10:
– Cái gì? Bà nói gì hả?- Mai ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả chiếc kẹo mút đang cầm trên tay.- Bà từ chối đi chơi với bọn tôi đã đành, lại còn dẫn cả cái tên đó đến trại trẻ mồ côi. Bà điên rồi hả?
– Suỵt! Bà nhỏ tiếng thôi! Không thấy cả lớp đang nhìn tôi với bà à?
– Nhưng...- Mai nhìn quanh lớp rồi thì thầm.- Cái tên không có trái tim ấy bản thân mình còn không nghĩ đến nữa là nghĩ đến người khác.
– Vậy nên tôi mới đang cố gắng giúp cậu ấy.
– Nhưng chắc gì việc này đã có hiệu quả với một người không có tình cảm như vậy?
– Thế thì bà nhầm rồi.- Thiên Nhi cười tươi.- Hôm qua Thái Hanh như trở thành một con người khác. Cậu ấy chơi đùa với các em nhỏ rất thoải mái, thậm chí còn tự tay bế mấy bé ở phòng sơ sinh nữa. Các em nhỏ ở đó đều thích Mạnh Hoàng!
Mai nhìn Thiên Nhi đầy dò xét:
– Này, sao tôi cảm thấy trong lời nói của bà có chút kì lạ. Đừng nói tôi là bà thích tên đó rồi nhé.
Thiên Nhi giật mình rồi vội vã xua tay:
– Vớ...vớ vẩn! Không có chuyện đó đâu.
– Tốt nhất là nên như vậy. Tôi không muốn bà phải chịu bất kì tổn thương nào.- Mai nghiêm nét mặt.
***
– Cô Thiên Nhi! Đợi tôi một lát.
Thiên Nhi vừa bước ra khỏi cổng thì bỗng nghe thấy tiếng cô Sang từ phía sau. Nó ngạc nhiên quay đầu lại:
– Có chuyện gì vậy cô?
– Hôm qua tivi đã nói sẽ có gió mùa đông bắc, cậu chủ biết cô Thiên Nhi hay quên áo khoác nên dặn tôi nhớ đưa áo cho cô.
Thiên Nhi hơi ngẩn người. Phải rồi, từ sau hôm cùng Thái Hanh đến trại trẻ mồ côi, thời tiết cũng bắt đầu chuyển sang mùa đông. Thiên Nhi cười- nụ cười đẹp và ấm áp như ánh nắng mặt trời giữa mùa đông lạnh giá.
– Cháu nhớ rồi, cảm ơn cô.
Thiên Nhi nhận lấy chiếc áo rồi bước lên xe. Từ trên ô cửa kính tầng hai, Thái Hanh chậm rãi đưa ly café lên miệng. Không biết vì mùi thơm của café hay vì nụ cười khi nãy mà Thái Hanh cũng bắt đầu mỉm cười.
***
Kết thúc buổi học thêm toán ở trung tâm, Thiên Nhi chào mọi người rồi vui vẻ ra về. Hôm nay nó cố tình không về bằng xe ô tô để có thể ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm, để đắm mình trong không gian se lạnh đầu đông. Nhìn những đôi tình nhân tíu tít trên đường, tay nắm chặt tay để san sẻ chút hơi ấm làm Thiên Nhi nhớ về người con trai ấy- người con trai đã cùng nó rong chơi trên khắp các nẻo đường Hà Nội. Mấy ngày nay Chính Quốc và câu lạc bộ bóng rổ đang tập trung tập luyện để chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. " Lần này mình nhất định sẽ ghi thật nhiều điểm vì cậu.", câu nói buổi sáng của Chính Quốc làm Thiên Nhi bật cười. Nhưng bất chợt, cảnh tượng trước mặt làm Thiên Nhi phải dừng chân.
***
" Sao hôm nay khó ngủ thế nhỉ?"- Thái Hanh thầm nghĩ và chậm rãi bước xuống cầu thang. Đã muộn rồi mà cô Sang vẫn đang chăm chỉ lau dọn phòng bếp và sắp xếp lại một số đồ đạc.
– Cậu chủ chưa ngủ sao?- Thấy Thái Hanh, cô Sang ngạc nhiên dừng tay.
– Chưa, cháu đang tìm đồ uống.
– Để tôi giúp cậu. À mà cậu chủ có biết cô Thiên Nhi đâu không?
Thái Hanh sửng sốt:
– Thiên Nhi chưa về?
– Dạ chưa. Tối nay cô Thiên Nhi có buổi học thêm nhưng nói không cần lái xe đến đón. Bây giờ vẫn chưa thấy về.
Thái Hanh im lặng một lát rồi rút điện thoại ra gọi nhưng không thấy có tín hiệu. Trong lòng thoáng xuất hiện một chút cảm giác bồn chồn, Thái Hanh quay sang nói cô Sang đi ngủ trước còn mình quyết định ngồi đợi ở ghế salon. Mười phút, hai mươi phút, rồi gần một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Thái Hanh bắt đầu lo lắng, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Đột nhiên hình ảnh về vụ tai nạn lần trước ùa về làm Thái Hanh đứng bật dậy. Có phải lần này Thiên Nhi cũng xảy ra chuyện rồi không? Thái Hanh bắt đầu sợ hãi thực sự, một nỗi sợ lạ lẫm không thể gọi tên nhưng lại bóp nghẹt trái tim Thái Hanh.
– Không, phải đi tìm Thiên Nhi!
Thái Hanh nói rồi toan bước ra khỏi nhà nhưng cô Sang từ trên tầng đi xuống thấy vậy liền hỏi:
– Cậu chủ khuya rồi còn đi đâu vậy?
– Tôi đi tìm Thiên Nhi, tôi lo có chuyện gì đó không hay xảy ra.
– Vậy cậu chủ để tôi đi cho, sức khỏe cậu chủ không tốt nên cậu cứ ở nhà đi.
– Không được!- Thái Hanh nói lớn- Tôi nhất định phải đi.
– Đi đâu vậy?
Tiếng nói từ đằng sau khiến Thái Hanh vội vã quay đầu lại. Trước mặt Hoàng là Thiên Nhi với đôi mắt ngơ ngác.
– Muộn rồi anh muốn đi đâu? Lại định bày trò gì hả?
– Cô Thiên Nhi, may quá cô về rồi. Cậu chủ lo cho cô nên đang định đi tìm cô đấy. Cậu chủ, vậy là giờ cô Thiên Nhi đã trở về rồi nhé.
Cô Sang nói và mỉm cười bước lên cầu thang. Thái Hanh vẫn chưa hết lo lắng liền chạy đến bên cạnh Thiên Nhi, hai tay nắm chặt vai nó:
– Cô đã đi đâu vậy hả?- Thái Hanh nói bằng giọng giận dữ.
Thiên Nhi tròn mắt ngạc nhiên rồi cười tươi:
– À, hôm nay lúc tôi đang trên đường về nhà thì thấy có một em bé bị lạc đường. Em bé đứng khóc nhưng chưa có ai ra giúp đỡ nên tôi đến hỏi chuyện. Vì em bé không nhớ đường về nhà nên tôi đành đưa em đến đồn công an để tìm sự giúp đỡ. Đấy là lí do mà tôi về muộn.
– Còn điện thoại? Tại sao điện thoại của cô không thể liên lạc được?
– Vậy sao? Chắc là hết pin mất rồi.
Đáp lại sự vui vẻ vì đã làm được một việc tốt của Thiên Nhi là thái độ khó chịu của Thái Hanh. Thái Hanh bắt đầu lớn tiếng:
– Cô có đầu óc không vậy? Về muộn thì cũng phải báo với mọi người một tiếng chứ!
– Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn nhanh chóng giúp em bé kia nên...
– Nên mới không để ý đến cảm xúc của người khác! Cô đúng là không biết suy nghĩ.
– Này, dù gì tôi cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa? Tránh ra cho tôi về phòng.
Thiên Nhi giận dữ hất tay Thái Hanh ra và bước đi nhưng Thái Hanh đã kịp kéo tay nó lại.
– Cô đứng yên đó, tôi còn chưa nói xong với cô.
– Hôm nay anh lại gặp chuyện gì nữa, đừng có trút giận lên đầu tôi!
– Cô có biết cảm giác của tôi khi chờ đợi cô khó chịu đến mức nào không?
– Anh kì lạ thật!- Lúc này Thiên Nhi đã nổi nóng thực sự. Một ngày đầy mệt mỏi với nó còn chưa đủ hay sao, giờ về nhà cũng bị người khác vô cớ kiếm chuyện.- Khó chịu thì đừng để ý đến tôi, cứ coi như tôi không tồn tại! Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa! Tôi không hề bắt ép anh chờ tôi vậy đừng có chờ để rồi ở đây nổi nóng!
Thiên Nhi cố gắng giật mạnh tay ra khỏi tay Thái Hanh nhưng ngay lập tức bàn tay ấy đã kéo nó lại và ôm chặt vào lòng:
– Tôi không thể không để ý, càng không thể không quan tâm! Nếu tôi bớt yêu em một chút thì tôi đã không phải sợ hãi và tức giận thế này! (o_0)
Thiên Nhi sững sờ đến mức không thể nói nổi một lời. Thái Hanh đang ôm nó? Câu nói vừa rồi là một lời tỏ tình? Thiên Nhi cảm thấy mặt đất dưới chân mình như đang rung chuyển khiến nó chao đảo. Mãi một lúc sau Thiên Nhi mới có thể bình tĩnh trở lại, nó thoát khỏi cánh tay Thái Hanh và lùi về đằng sau vài bước:
– Đừng...đừng có đùa nữa. Tôi sẽ không bị anh lừa đâu.
– Tôi không đùa! Tôi cũng muốn đây là một trò đùa nhưng không được, tôi đã lún quá sâu rồi.
Thiên Nhi lắc đầu rồi vụt chạy lên tầng hai
Thiên Nhi ngồi ngẩn người trên giường, hai tay ôm chặt chiếc gối hình trái tim. Những lời của Thái Hanh không ngừng nhảy nhót trong đầu nó. Thật ra mọi chuyện là như thế nào? Chắc tên đó lại bày trò trêu chọc Thiên Nhi rồi. Nhưng...không phải! Ánh mắt Thái Hanh lúc đó rất nghiêm túc, không có vẻ gì như đang nói dối cả. Chẳng lẽ...chẳng lẽ...đó là sự thật?
***
– Ê, hôm nay lại trái gió trở trời gì mà bà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế, có phải bị cái gì rơi vào đầu rồi không?
Mai ngồi bên cạnh Thiên Nhi, hai tay không ngừng huơ huơ trước mặt nó. Thiên Nhi quay sang phía Mai, miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thở dài im lặng.
– Có chuyện gì thì bà nói đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi chứ.
Biết không còn cách nào giấu cô bạn thân, Thiên Nhi đành kể cho Hoa nghe chuyện tối qua.
– Không được, bà và tên đó không yêu nhau được đâu.- Nghe xong Mai liền lắc đầu quầy quậy.
– Tôi cũng nghĩ Thái Hanh nói đùa thôi.
Cuộc nói chuyện bỗng nhiên bị cắt đứt bởi tiếng trống báo vào tiết. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp và vui vẻ thông báo:
– Các em, hôm nay lớp mình có một học sinh mới chuyển vào lớp. Cô hi vọng các em sẽ thân thiện và giúp đỡ bạn trong học tập, được không nhỉ? Giờ thì cả lớp cùng vỗ tay chào đón bạn Thái Hanh!
Thiên Nhi và Mai sững sờ, "mắt chữ A, mồm chữ O" nhìn người vừa bước vào lớp. Thái Hanh chỉn chu và đẹp trai đến không ngờ trong bộ quần áo đồng phục với chiếc kính gọng đen trên mắt. Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng cuốn hút khiến tất cả nữ sinh trong lớp đều "ồ" lên một tiếng. Các đường nét cao quý có chút gì đó ngạo mạn càng khiến Mạnh Hoàng giống như biểu tượng của sự hoàn hảo. Đó thật sự là Thái Hanh!
– Nên sắp xếp cho Thái Hanh ngồi ở đâu nhỉ?
Cô giáo nhìn quanh lớp với vẻ dò xét. Thấy vậy, Thiên Nhi vội vã cúi đầu xuống mặt bàn nhưng không kịp nữa, Thái Hanh nói:
– Em tìm ra chỗ ngồi rồi.
Không chờ cô giáo gật đầu, Thái Hanh đã thản nhiên đi xuống bàn của Thiên Nhi và ngồi xuống bên cạnh nó. Mai khẽ kéo áo Thiên Nhi: " Tôi thì nghĩ không phải là đùa nữa rồi."
***
– Anh đang làm gì ở đây?
Dường như tiết học vừa qua là quá dài đối với Thiên Nhi nên vừa ra chơi, nó lập tức quay sang hỏi Thái Hanh.
– Vậy cô nghĩ tôi đến trường học để làm gì? Tất nhiên là để học.
– Chẳng phải từ năm ngoái anh đã không đến trường mà thuê gia sư về dạy còn gì?
– Giờ thì tôi không thích như thế nữa, được chưa?
Thái Hanh nói rồi thản nhiên bước ra ngoài. Đến cửa lớp, Thái Hanh bỗng khựng lại khi thấy Chính Quốc. Chính Quốc cũng ngạc nhiên không kém, khuôn mặt có chút gì đó bất an và cảnh giác. Không nói không rằng, Chính Quốc đưa mắt nhìn vào trong lớp và mỉm cười khi nhìn thấy Thiên Nhi.
– Thiên Nhi!
Nghe tiếng gọi, Thiên Nhi quay lại. Phát hiện ra giọng nói ấm áp ấy là của Chính Quốc, nó vui vẻ chạy nhanh ra cửa.
– Chính Quốc, cậu đứng đây từ lúc nào vậy?
– Mình mới đến thôi, có cái này cho cậu.
Chính Quốc nói rồi cười tươi đưa cho Thiên Nhi túi đồ mà mình mang theo. Thiên Nhi mở chiếc túi ra và ngạc nhiên khi thấy bên trong là cốc trà sữa và loại bánh ngọt mà nó thích ăn. Để mua được những thứ này chắc hẳn Chính Quốc đã phải dậy sớm vì Thiên Nhi biết loại bánh này chỉ có ở cửa hàng cách nhà Chính Long gần hai cây số. Nó cảm kích nói:
– Cảm ơn cậu.
– Ngốc, không có gì.- Chính Long cười rồi khẽ xoa đầu Thiên Nhi mà không nhận ra khuôn mặt đang đỏ dần vì tức giận của Thái Hanh.- Còn mười phút nữa mới vào lớp, ra sân trường với mình nhé. Mình mới phát hiện ra một thứ mà chắc cậu sẽ thích.
Thiên Nhi hào hứng gật đầu rồi đi theo Chính Quốc, không hề để ý đến sự có mặt của Thái Hanh. Thiên Nhi và Chính Quốc đi khuất, một vài tiếng xì xào của mấy đứa con gái trong lớp vô tình lọt vào tai Thái Hanh.
– Thiên Nhi may mắn thật, có bạn trai quan tâm như thế.
– Ừ, nghe nói hai người đó yêu nhau từ lần đầu gặp mặt đấy.
"Bạn trai", "Yêu từ lần đầu gặp mặt", mấy từ đó cứ liên tục vang vọng trong đầu Thái Hanh. Thì ra là vậy nên hôm đó ở trong bệnh viện, hai người đó mới... Thái Hanh nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt khiến các đốt xương kêu lên răng rắc: " Khốn kiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top