Ngoại truyện (H) 1
Ngoại truyện (H) 1
Trương Mẫn có chút không quen kéo kéo cổ áo, trên mặt anh lạnh lùng đến mức có thể đông chết người. Một hàng người cung kính cúi đầu chào anh, tiễn đi vị tổ tông mặt lạnh này. Nếu như hai năm trước, lúc Lục Vi Tầm giới thiệu Trương Mẫn với đám thuộc hạ còn bị bọn họ xem thường, thì đến hôm nay chẳng ai dám không cung kính với anh cả. Bọn họ không phải sợ Trương Mẫn, bọn họ là sợ sự xem trọng của Lục Vi Tầm với anh. Từng có một tên thuộc hạ ỷ mình đi theo Lục Vi Tầm đã lâu mà chế nhạo Trương Mẫn, sau đó bị Lục Vi Tầm thẳng tay tống cổ ra Đại Tây Dương. Có đối tác trêu ghẹo Trương Mẫn trước mặt Lục Vi Tầm, sau lưng lại bị Lục Vi Tầm chém hết đường làm ăn, phải bò đến trước mặt Trương Mẫn mà xin lỗi. Cho nên nói, chúng thuộc hạ ở Lục gia, bất mãn hay coi khinh Trương Mẫn đều không dám có một xíu xiu nào, bọn họ còn muốn sống lâu dài. Huống hồ, mấy năm nay Lục Vi Tầm đã giao toàn bộ tài chính của Lục gia cho Trương Mẫn quản lý, tiền tài nắm mạng người mà, ai lại dám đắc tội vợ lão đại đâu chứ.
Trương Mẫn thổi bay lọn tóc xoăn trước trán, buồn bực chống cằm nhìn ra ngoài đường phố vụt nhanh qua.
- Còn bao lâu mới tới?
Keith, trợ lý đặc biệt mà Trương Mẫn tuyển chọn để phụ tá anh mấy năm qua ngẩng đầu lên từ bảng số liệu trên tay.
- Ông chủ, còn ba mươi phút nữa.
Như dự liệu, Trương Mẫn nhíu mày thật sâu. Anh kéo kéo cà vạt trên cổ, tay xoa lên vùng cổ trống rỗng mà vô cùng khó chịu. Keith dường như đã quá quen với Trương Mẫn như thế này, anh cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
Trương Mẫn và Lục Vi Tầm vẫn ở lại ngôi biệt thự ở ngoại ô chưa từng dời đi, cho nên mỗi lần ra ngoài làm việc phải di chuyển khá lâu. Trương Mẫn thì không phải lúc nào cũng thích dùng trực thăng, cho nên hôm nay mới phải chạy một quãng đường xa trở lại nhà. Anh cảm thấy khó chịu là vì mỗi lần ra ngoài làm việc Lục Vi Tầm sẽ bắt anh tháo vòng cổ ra, chuyện này làm cho Trương Mẫn rất bất mãn. Trương Mẫn cũng không biết mình bị làm sao, bọn họ kết hôn đã năm năm, tình cảm chẳng những không phai nhạt mà càng ngày càng nồng nhiệt. Tuy nhiên Trương Mẫn không chịu bỏ đi thói quen đeo vòng cổ quản chế, Lục Vi Tầm đã rất nhiều lần ngăn cản anh đeo lên. Thậm chí vì để chiều lòng Trương Mẫn mà Lục Vi Tầm cho người làm ra rất nhiều chiếc vòng cổ cá tính hơn, đẹp hơn, và hơn cả là không hề nguy hiểm. Nhưng mà, càng không có những chức năng quản chế, Trương Mẫn lại càng bất an.
Mấy năm nay không phải luôn bình an, Lục Vi Tầm ở địa vị nào, kế thừa Lục gia phức tạp thế nào. Những chuyện nguy hiểm là không thể tránh khỏi, có lúc hắn phải đi tận mấy tháng, Trương Mẫn đều sống trong lo lắng. Nhưng chỉ cần sờ lên chiếc vòng cổ quản chế, anh lại yên tâm một cách lạ thường. Trương Mẫn nghĩ là nếu Lục Vi Tầm xảy ra chuyện gì, cái vòng này là bảo đảm duy nhất mà anh có thể đến bên hắn ngay lập tức. Suy nghĩ này có chút cực đoan, nhưng lại làm Trương Mẫn bình tĩnh suốt mấy năm lên lên xuống xuống này.
Lúc Trương Mẫn về đến nhà Lục Vi Tầm vẫn còn chưa thức dậy. Tuần trước hắn bay đi châu Á xử lý vài chuyện, vừa về tối hôm qua, xem ra vẫn còn lệch múi giờ rất nghiêm trọng. Chỉ có Trương Mẫn biết Lục Vi Tầm lúc thiếu ngủ cực kỳ đáng sợ, nhìn hắn trông rất bình thường, nhưng thật ra rất dễ nổi cáu. Trương Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong phòng vẫn còn bị rèm che kín mít, không có chút ánh sáng nào lọt vào. Trương Mẫn quen thuộc đi vào phòng thay quần áo, chuyện đầu tiên làm lại không phải là thay đồ, mà là mở một ngăn tủ chuyên dụng của anh ra. Bên trong nằm chỉnh tề mấy hàng vòng cổ, đều là thiết bị quản chế cực kỳ tinh vi, cho dù được thiết kế xinh đẹp đến mấy cũng không thể phủ nhận được tác dụng nguy hiểm của nó. Trương Mẫn thở ra một hơi, bàn tay lướt qua một hàng, cuối cùng chọn một cái vòng đen thuần được nối lại bằng một vòng tròn kim loại. Lúc khóa điện tử cách một tiếng khóa lại, nội tâm bồn chồn của Trương Mẫn cũng an tĩnh xuống. Anh thong thả thay quần áo xong rồi đi ra, bước đến bên chiếc giường phủ một lớp màn mỏng. Trương Mẫn vén màn chui vào, giở chăn lên nằm xuống, cả cơ thể đã dán chặt vào người ở trên giường, ấm áp đến nỗi anh thỏa mãn thở ra một hơi.
Lục Vi Tầm cảm nhận có người ngọ nguậy trong lòng hắn, không nghĩ nhiều đã đưa tay kéo người vào lòng, mắt hắn vẫn nhắm chặt, hạ xuống một nụ hôn trên trán Trương Mẫn.
- Cùng anh ngủ thêm chút nữa.
Lỗ tai Trương Mẫn bị giọng nói khàn khàn của hắn làm cho đỏ lên, “ừm” một tiếng rồi vùi đầu vào ngực Lục Vi Tầm nhắm mắt lại. Một chút này của bọn họ kéo tới tận bảy giờ tối. Lục Vi Tầm bị đói tỉnh, mở mắt đã thấy Trương Mẫn ngủ ngon lành trong ngực hắn. Hắn nở nụ cười, hôn hôn tóc anh.
- Mẫn. Dậy thôi.
- ...
- Mẫn. Phải ăn tối rồi.
Trương Mẫn trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng rầm rì của Lục Vi Tầm, anh lười biếng ngáp một cái, không có ý định động đậy. Lục Vi Tầm xoa vuốt tấm lưng Trương Mẫn, tay lại từ từ trượt xuống, theo mép quần mà tiến vào bên trong vuốt ve bờ mông căng tròn, bóp nhẹ.
- Hưm...
- Mẫn, còn không dậy sao? Anh đói lắm rồi đấy.
Trương Mẫn bị cảm giác lành lạnh ngứa ngáy trên mông làm tỉnh, anh ngáp một cái, ngẩng đầu lên nhìn Lục Vi Tầm.
- Lục tiên sinh, anh mọc râu kìa.
Trương Mẫn đưa tay sờ lên chiếc cằm lún phún râu của Lục Vi Tầm, bị mấy sợi râu vừa nhú đâm đến ngứa tay. Anh cười một tiếng, gãi nhẹ cằm hắn. Lục Vi Tầm để mặc anh nghịch, trên tay dùng sức nhéo một cái khiến Trương Mẫn kêu lên.
- Ah!... Lục Vi Tầm, đau đó!
Lục Vi Tầm cúi xuống hôn hôn môi của Trương Mẫn, rút tay ra vỗ lên mông anh.
- Ngồi dậy, em phải ăn tối rồi.
Trương Mẫn bĩu môi, Lục Vi Tầm rất quy tắc trong việc giờ giấc ăn uống của anh, anh có muốn quấn người đùa thêm một chút cũng không được. Đừng bàn về chuyện nguyên tắc với Lục Vi Tầm, nhiều lúc còn khiến Trương Mẫn tức đến muốn cắn chết hắn.
Lúc hai người sửa soạn xong xuống lầu thì thức ăn cũng đã bày sẵn một bàn phong phú, toàn món Trương Mẫn thích. Còn về Lục Vi Tầm, Trương Mẫn chưa từng thấy hắn tỏ ra thích thú với món nào. À, từng có rượu vang, nhưng bây giờ ngay cả nó cũng không khiến Lục Vi Tầm hứng thú nữa. Trương Mẫn vừa ăn vừa nhìn Lục Vi Tầm tùy ý gắp mấy món cho vào miệng, trong lòng anh rất khó chịu, nhưng không tỏ ra điều gì. Trương Mẫn thấy Lục Vi Tầm lại muốn buông đũa rồi, anh nhanh chóng gắp một đũa cá vào bát hắn.
- Dinh dưỡng nhiều, anh ăn thêm đi.
Lục Vi Tầm nhìn Trương Mẫn một lúc, nhận mệnh ăn hết cá trong bát, nhưng hắn biết chuyện này mới vừa bắt đầu thôi. Quả nhiên Trương Mẫn lại như mọi lần, theo sau lại gắp thêm mấy món nữa cho hắn.
- Cái này chứa nhiều vitamin D. Cái này nữa. Nào, Lục tiên sinh, mau ăn đi, đừng có nhìn em.
Lục Vi Tầm nhìn Trương Mẫn chớp chớp mắt nhìn anh, nhận mệnh cúi đầu ăn hết thức ăn trong bát. Dù hắn không nếm ra bất kỳ mùi vị nào, lại thấy ngọt tận trong tim. Ăn xong hai người lại nắm tay tản bộ trong hoa viên, Trương Mẫn rất thích hoạt động này, mỗi khi Lục Vi Tầm ở nhà thì nhất định sẽ theo anh đi loanh quanh, trò chuyện vài thứ, thậm chí có lúc không nói gì nhưng Trương Mẫn vẫn vô cùng vui vẻ.
- Anh nói xem bọn họ làm cái gì thế, lỗ hổng tài chính lớn như vậy cũng không phát hiện ra. Là cố ý bao che cho nhau à?
- Không phải để em phát hiện rồi sao?
- Nếu em không phát hiện thì sao?
- À.
Trương Mẫn bị thái độ của Lục Vi Tầm làm cho phát bực, muốn quay đầu lườm hắn, lại phát hiện hắn cười cười nhìn anh. Lục Vi Tầm đưa tay gạt mấy lọn tóc xoăn trước trán Trương Mẫn, cuộn vào ngón tay xoay một vòng.
- Không khó chịu à?
- Kiểu mới đấy, anh biết em nuôi bao lâu không hả?
- Rất xinh đẹp.
- Lục tiên sinh. Không phải xinh đẹp, là đẹp trai!
Lục Vi Tầm nhéo má Trương Mẫn, đỡ lấy gáy anh bất ngờ kéo sát lại. Môi hắn chỉ cách môi anh có mấy cm.
- Không phải, Mẫn. Em xinh đẹp nhất.
- Anh!... ưm…
Lục Vi Tầm hôn anh, triền miên lưu luyến, dưới cơn gió se lạnh đầu thu và hương hoa say lòng người. Môi hôn nóng bỏng chẳng cần nhiều lời đã đốt lên nhiệt tình của hai người. Tiếng mút chậc chậc, tiếng ngâm khẽ thích thú của Trương Mẫn làm cho Lục Vi Tầm nghe đến nghiện. Trương Mẫn bất ngờ bị Lục Vi Tầm nâng mông lên, khiến hai chân anh lơ lửng trong không trung, không còn cách nào khác phải kẹp chặt lấy vòng eo của hắn.
- Hah... Lục tiên sinh, em không nặng hả?
- Em nói xem?
- Anh dám chê em sao?
Lục Vi Tầm cắn môi Trương Mẫn một cái, nói hắn không dám, cũng không muốn chê, mang theo Trương Mẫn cả đời còn được, chút sức nặng này hắn đảm đương nổi. Lục Vi Tầm hôn hôn vành tai Trương Mẫn, một đường cứ thế vừa ngừng vừa hôn đi vào nhà. Người hầu trong nhà buổi tối đều hiểu ý tránh đi cả, còn vệ sĩ thì sớm tập thành quen, cái gì không nên nhìn thì một cái liếc mắt cũng không dám.
Trương Mẫn bị Lục Vi Tầm đặt lên giường, hắn từ trên cao nhìn xuống anh. Bàn tay với những khớp xương tinh tế xinh đẹp ấy sờ qua trái cổ lên xuống, rồi hắn nở một nụ cười đầy mê hoặc vươn tay cởi bỏ chiếc áo đang mặc, cả thân trên tinh tráng đều lộ ra. Từng khối cơ bụng chỉnh tề, bờ vai dày rộng mạnh mẽ, và cả xương quai xanh sắc bén mê người. Trương Mẫn say mê nhìn Lục Vi Tầm quyến rũ trước mặt, không tự chủ được liếm khóe môi. Anh nâng một chân, dùng đầu gối cọ nhẹ giữa hai chân Lục Vi Tầm.
- Lục tiên sinh, đến ăn món chính.
Lục Vi Tầm cười khẽ một tiếng, chẳng cần ngần ngại mà cúi người hôn sâu Trương Mẫn. Gấp gáp càn quét, nhiệt tình liếm mút. Trương Mẫn phối hợp ôm lấy cổ Lục Vi Tầm đáp lại, hé miệng đón nhận hết thảy cướp đoạt của hắn, mở cửa nghênh địch, còn ngoan ngoãn phục tùng. Trương Mẫn rất thích hôn môi với Lục Vi Tầm, anh bị nghiện hôn, môi lưỡi giao hòa, tiếng nước chậc chậc, tê dại lan tỏa nơi đầu lưỡi, đều khiến Trương Mẫn mê say. Cũng không biết từ lúc nào Trương Mẫn đã bị Lục Vi Tầm xoay người lại để anh nằm trên người hắn, từng nút áo cũng bị Lục Vi Tầm gỡ ra, kéo xuống lộ ra bả vai mượt mà của anh.
- Ưm... A Tầm… em muốn hôn nữa.
Lục Vi Tầm cắn nhẹ lên đầu lưỡi Trương Mẫn, vuốt ve bờ vai của anh.
- Mẫn, chỉ muốn hôn?
Trương Mẫn cảm thấy tay của Lục Vi Tầm đã trượt xuống trước bụng anh, cầm lên nơi nào đó đã sớm cứng rắn mà vuốt ve cách một lớp vải. Anh hừ nhẹ một tiếng, hôn một cái lên môi hắn.
- Muốn hôn, cũng muốn bên dưới thoải mái.
- Hah.
Lục Vi Tầm cố ý nhéo nhẹ đỉnh đầu ướt đẫm của Trương Mẫn, một tay lại trượt vào mép quần ra sau khe mông anh như có như không mà vuốt ve.
- Bên dưới nào cơ? Chỗ này? Hay là chỗ này?
Một ngón tay Lục Vi Tầm đột ngột đâm vào cửa huyệt, khiến Trương Mẫn rên lên một tiếng khó chịu, hắn lại cách lớp vải mà âu yếm xoa nắn dương vật của anh. Khoái cảm nửa vời làm Trương Mẫn bất mãn.
- Hah… còn lựa chọn sao? Đều muốn!
Trương Mẫn cắn lên mũi của Lục Vi Tầm một cái, chủ động ngồi dậy bò đến ngăn tủ nơi đầu giường, lấy gel bôi trơn và áo mưa ra. Lục Vi Tầm nghiêng người nhìn Trương Mẫn thật sự nghiêm túc mà lựa chọn một lúc, hắn nhếch khóe môi, vươn tay nắm cổ áo tuột đến cánh tay của anh lại, khiến Trương Mẫn ngả người ra sau.
- Lục Vi Tầm!
- Hửm?
Lục Vi Tầm nhìn thấy Trương Mẫn hai mắt bất mãn nhìn hắn, nhịn không được cười cúi đầu hôn anh, tay cũng lấy đi gel bôi trơn trong tay anh. Hắn hôn anh một đường từ môi xuống tới cổ, lúc chạm tới vòng cổ quản chế thì vô thức đưa tay ra phía sau, Trương Mẫn như nhận ra mà nắm lấy bàn tay của hắn mà lườm một cái. Được rồi, đây là vùng cấm của Trương Mẫn. Lục Vi Tầm bỏ qua trượt môi xuống hôn lên ngực anh, ngậm vào một bên đầu vú sớm dựng thẳng mà mút vào, hài lòng nghe Trương Mẫn ngâm khẽ một tiếng. Trên tay hắn cũng không nhàn rỗi, gel bôi trơn mát lạnh mang theo mùi táo thấm đẫm ngón tay hắn, Lục Vi Tầm còn đổ ra một lượng lớn nơi cửa tiểu huyệt. Nơi khép chặt đó vì chất lỏng lạnh lẽo mà theo bản năng co rút lại.
- Ah… anh hôn bên kia nữa. Ưm…
Lục Vi Tầm đương nhiên chiều theo ý vợ nhà mình, buông tha đầu vú đã bị anh cắn đến vừa đỏ vừa sưng, tiếp tục hầu hạ bên còn lại. Một ngón tay theo gel bôi trơn cũng đẩy vào trong tiểu huyệt, có chút thít chặt. Từ một rồi đến ba ngón, cho đến khi Lục Vi Tầm thuận lợi mở rộng tiểu huyệt của Trương Mẫn, Trương Mẫn cũng đã bị anh hôn đến cả người đều mềm, dương vật phía trước đã ướt đẫm chảy đầy dịch thể.
- Hah… được rồi... Ưm, có thể rồi.
- Không được, làm em bị thương thì sao?
Trương Mẫn bị khoái cảm câu đến toàn thân đều ửng hồng, ngón chân anh co lại, hé miệng thở dốc. Tiểu huyệt bị ngón tay của Lục Vi Tầm đâm vào rút ra đến sung sướng, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, đã hưởng thụ qua thứ tốt hơn, sao có thể hài lòng tạm bợ được. Mồ hôi thấm ướt tóc mai của Trương Mẫn, mấy sợi tóc xoăn dán vào má anh, anh mở ra đôi mắt ẩm ướt vì dục vọng, liếc mắt qua cái vật thô to nào đó giương cao nơi đũng quần của hắn. Trương Mẫn hừ nhẹ một tiếng, một chân co lại, đầu ngón chân đạp lên nơi nào đó bị đội lên kia.
- Lục tiên sinh. Anh còn giả vờ, có tin em cắn chết anh hay không?
- Dùng cái miệng nhỏ nào của em cắn chết anh vậy?
Lục Vi Tầm bắt lấy bàn chân hư hỏng kia nâng lên, hắn hôn lên mu bàn chân của Trương Mẫn, liếm qua lòng bàn chân nhạy cảm của anh, bị anh thẹn quá hóa giận mà đạp nhẹ lên má.
- Lục Vi Tầm. Có muốn làm hay không?
- Muốn. Muốn em đến điên rồi.
Dưới tiếng rên cao vút bất ngờ của Trương Mẫn, Lục Vi Tầm gác hai chân anh lên vai mình, kéo ra dương vật đã sớm dựng thẳng, xé mở một cái áo mưa đeo vào, một đường đâm thẳng vào bên trong tiểu huyệt đã sớm ướt đẫm. Hắn cũng không chờ cho anh thích ứng, rút ra, lại đâm sâu vào. Trương Mẫn không kịp oán giận đã bị Lục Vi Tầm kéo vào một trận làm tình nóng bỏng. Từng cú thúc sâu như muốn đòi mạng, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Trương Mẫn đến cả thở dốc trước hay rên rỉ trước cũng không khống chế được.
- Hah… ah… chậm… chậm một chút… ưm… ah...
- A Tầm… A Tầm… ah… ah… nhanh quá… ưm...
- Hah. Không thích sao? Mẫn, nhưng em hút anh chặt lắm đấy. Cái miệng nhỏ này không cho anh rời đi.
- Ưm… ah… đừng đi… cho em… hah… ah…
Lục Vi Tầm nheo mắt lại nhìn dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng của Trương Mẫn, xinh đẹp đến mức hắn chỉ muốn ăn anh vào bụng, đâu cũng không cho anh đi. Dưới thân hắn dùng sức, đâm sâu lút cán, rút ra kéo theo dịch trắng ướt đẫm, bành bạch thao lộng cánh mông của Trương Mẫn đến ướt đẫm. Lúc nào hắn cũng có thể đâm vào sâu nhất, cọ qua điểm nhạy cảm nhất của Trương Mẫn, khiến cho lời xin tha cũng biến thành nỉ non muốn càng nhiều hơn. Ở trên giường Trương Mẫn chưa từng ngại ngùng yêu cầu, mà Lục Vi Tầm cũng chưa từng làm Trương Mẫn mẫn thất vọng, lần nào cũng có thể đưa anh lên đỉnh điểm khoái cảm, lại nhấn chìm anh xuống cơn mưa bão sung sướng.
- Ah! ~... A Tầm… A Tầm…
Lục Vi Tầm gầm nhẹ một tiếng, thúc vào càng lúc càng nhanh, ngay lúc Trương Mẫn nức nở cong người lên đạt tới cao trào, hắn cũng đâm rút thêm mấy chục cái nữa rồi bắn ra. Hai chân của Trương Mẫn kéo căng rồi mềm xuống, dương vật giật giật mấy cái phun ra tinh dịch dính đầy bụng của hắn. Anh đê mê trong cơn cực khoái vừa qua, hé đôi môi đỏ mọng thở dốc. Nhưng chỉ sau vài phút, hai chân anh rũ bên hông của Lục Vi Tầm lại câu lên.
- A Tầm, một lần nữa đi.
Bên môi Lục Vi Tầm đã sớm ngậm một cái vỏ áo mưa xé ra, hắn cười một tiếng lật người Trương Mẫn lên phía trên, hai ngón tay kẹp lấy chiếc áo mưa mỏng manh.
- Mẫn, em giúp anh mang, rồi tự động đi.
Trương Mẫn liếc hắn một cái, nhưng nhìn dáng vẻ quyến rũ của hắn lại không nhịn được toàn thân đều nóng lên, cơn sóng tình chưa nguôi lại bừng cháy. Trương Mẫn chồm lên hôn sâu Lục Vi Tầm một lúc rồi mới buông ra. Anh ngậm lấy áo mưa vào miệng, đầu lưỡi uyển chuyển đảo một vòng, cố ý trượt người xuống để mặt anh đối diện với dương vật đã có dấu hiệu cứng lên của Lục Vi Tầm.
- Lục tiên sinh, anh phải kiên trì đó. Nha.
Trương Mẫn cười một tiếng, hé miệng ngậm vào đỉnh đầu dương vật, Lục Vi Tầm thở dốc một hơi, mắt nhìn chăm chú cái miệng nhỏ nhắn chọc người kia đang giúp hắn đeo bao. Đúng là phải kiên trì, nếu không hắn thật sự sẽ phải thất thủ trong cái miệng nhỏ kia mất.
- Ưm… ưm… ưm…
Một cái áo mưa phải mất gần mười phút để mang vào, Trương Mẫn dường như hài lòng, lại dường như bất mãn với cái thứ thô to trước mặt này, anh ngồi dậy, đưa tay lau khóe môi ướt đẫm, cười khiêu khích nhìn Lục Vi Tầm.
- Tới lượt em.
Trương Mẫn không phải lần đầu dùng tư thế này cưỡi trên người Lục Vi Tầm, hơn nữa anh còn rất thích tư thế này là khác, nhưng chỉ làm đến một nửa thì thường thường thể lực sẽ không đáp ứng được tốc độ mà cả hai mong muốn, cho nên cuối cùng đều là Lục Vi Tầm dùng sức đâm đến mức Trương Mẫn sung sướng kêu rên.
Đêm thật sự rất dài, áo mưa cũng dùng hết năm cái.
Không cần gọi xe cứu thương, máu vẫn đủ dùng có đúng không?
Sweet surround.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top