CHƯƠNG 11


Đông Hách không mong đợi gì quá xa vời, cậu không dám có mong đợi thì đúng hơn, thế nhưng cậu vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Cậu nhìn vào đôi mắt Mã Khắc, dường như sâu thẳm trong đôi mắt đó chính là sự tội lỗi tột cùng. Đông Hách tự giúp anh bịa ra một lý do cho xúc cảm này, cậu nói với lòng mình rằng là do thiếu gia thân thiết với Đổng Tư Thành hơn cậu, nếu chọn anh Tư Thành cũng không có gì làm lạ, thế mà khi nghe anh nói với cậu câu "Lý Đông Hách, tôi xin lỗi", trái tim cậu không khỏi cảm giác đau đớn như bị ai bóp nghẹn.

Giọng anh rất trầm, cậu đứng hình không một cách nào cử động nổi, trước mắt đâu đâu cũng chỉ toàn tan thương.

Cậu nghe anh nói với cậu là:"Tôi sẽ nghĩ cách".

Bỗng nhiên, cậu nhớ đến mấy hôm trước thiếu gia có nói "Cậu sắp chết đó", nghĩ lại câu nói này cậu thấy mình như đang bị chế giễu vậy, thật đau lòng mà.

Anh Tư Thành không đồng tình, anh ấy quỳ rạp xuống mặt đất run rẩy khiến cậu chỉ có thể quay lại nhìn anh giả vờ cười nói:"Em rất vui khi anh quay lại đây, em không sao đâu, thiếu gia sẽ đến đón em mà"

Thế nhưng khi cậu nhìn sang Mã Khắc, nước mắt cũng nhịn không nổi mà trào ra.

Lý Đông Hách tự mách bảo chính mình "Không sao cả" dù vậy vẫn kiềm được nỗi chua xót, cúi gằm mặt đi đến chỗ mẹ anh, ngoan ngoãn hoà mình vào bóng tối, cậu không muốn ai nhìn thấy vẽ mặt đáng thương của mình lúc bây giờ.

Anh Tư Thành được người giúp việc đỡ dậy, thiếu gia lúc này mới được thoát ra khỏi năng lực của ông Lý, vừa được giải thoát việc đầu tiên anh làm chính là chạy đến đỡ một tay của Tư Thành, kèo anh Tư Thành ra sau lưng mình.

Cậu ở bên cạnh bà Lý thấy hết mọi việc, cậu tự cười chế nhạo chính mình, bàn tay không biết để đâu chỉ đành chơi đùa với mấy bông hoa trên áo, cậu vẫn cúi gằm mặt xuống không muốn nhìn thấy đôi mắt đau khổ của anh.

"Nói tạm biệt Đông Hách đi nào, Mã Khắc" bà Lý nói. "Từ nay cậu ta không còn là người của con nữa rồi"

Lồng ngực cậu đau nhói, cậu nghĩ không biết liệu thiếu gia có nhớ mình hay không.

"Đừng có như vậy mà..." Tư Thành khóc rồi, anh ấy hét lớn "Cháu xin hai người đừng như vậy", nhưng dù nói thế nào thì vẫn chẳng đả động gì được cặp vợ chồng họ.

Trong bầu không khí lạnh lẽo không ai ngờ lại nghe thấy giọng nói của Đông Hách "Cháu muốn nói... được không ạ? lão gia, phu nhân..."

Những người có mặt ở đâu, không ai nghĩ được cậu sẽ chấp nhận thân phận mới của mình phút chốc thế này.

Phu nhân cười nhẹ đáp:

"Tất nhiên được rồi, Đông Hách."

Lý Mã Khắc bước đến một bước, anh nghĩ cậu sẽ muốn nói lời chào với mình, nhưng không ngờ rằng ánh mắt cậu đau đớn lướt qua anh, cậu nhìn anh Tư Thành, bảo:

"Anh Winwin, em xin anh hãy giúp em thực hiện mong muốn trước đây của em, mong muốn mà ngày đầu tiên em đến đây, em đã kể cho anh nghe"

Nghe đến đây nước mắt Tư Thành rơi thành từng hạt từng hạt, cả cơ thể anh sụp đổ hoàn toàn, Lý Mã Khắc đỡ lấy anh, móng tay bấu chặt vào da thịt, nhưng những gì anh thấy chính là cảnh Đông Hánh bị bà Lý kéo lên lầu.

"Chúng tôi sẽ không hút cạn máu cậu ta đâu, yên tâm đi" Giọng cười của bà Lý từ xa vọng lại, nghe thật u ám, thật đáng sợ giữ ngôi nhà rộng lớn.

______________________________________

Lý Mã Khắc có mong muốn là mỗi ngày anh đều được gặp Đông Hách, ba người họ trong phòng nói chuyện rất lâu, cuối cùng ông bà Lý cũng đồng ý với yêu cầu của anh bởi vì họ thích cách anh hạ mình phục tùng.

Dù thế, họ vẫn có một điều kiện đi kèm là anh chỉ được gặp cậu thông qua lớp cửa kính mỗi tối chứ không được phép đến gần Đông Hách.

Rõ ràng, là bố mẹ nói với anh rằng: Chúng tôi sẽ không giết Đông Hách, nhưng những gì cậu có thể biết về cậu ta chỉ là cậu ta còn sống hay đã chết mà thôi.

Lý Mã Khắc nhẫn nhịn cơn tức giận mà đồng ý. Bây giờ anh chỉ mong là Du Thái có thể đến đây ngay lập tức để bảo vệ cho Đổng Tư Thành, còn việc của mình là đi đòi lại Lý Đông Hách từ hai người kia mà không còn chút bận tâm nào khác, nhưng anh vẫn hiểu được bố mẹ mình, Trung Bổn Du Thái dù cho không bị thương, toàn lực chạy đến đây thì cũng mất ít nhất ba ngày.

Như thường lệ, anh sẽ đến gặp Đông Hách mỗi buổi tối sau bữa ăn.

Hầu như mọi lúc anh đến đều thấy cậu nằm bất động trên giường, Mã Khắc dễ dàng nhận ra đôi môi tái nhợt, cơ thể phát bệnh vì mất máu quá nhiều, trên tay cậu lúc nào cũng là những dây truyền nước, bên trong là những chất dinh dưỡng cần có để duy trì sự sống.

Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh tượng này anh rất đau lòng, anh biết Lý Đông Hành thành ra thế này là vì chính mình, anh hiểu rằng khi bắt được điểm yếu của mình anh sẽ rơi vào trạng thái bị động, anh hiểu bố mẹ sẽ luôn có thể kiểm soát cuộc đời anh, tất cả những thứ này diễn ra khiến Mã Khắc nhận ra mình thật kém cỏi.

Lý Mã Khắc nắm lấy tay nắm cửa, anh nhìn thấy Đông Hách đang ho dữ dội bên trong, vết cắn trên cổ ẩn hiện sau mái tóc, còn cả vệt máu dưới bắp chân, Một cảm giác khó tả khiến cổ họng anh khô khóc và đôi mắt nhức nhối.

Lý Mã Khắc lúc này mới hiểu được, là anh muốn bảo vệ người con trai nhỏ bé đang nằm trong căn phòng kia.

Chỉ là anh lầm tưởng, cứ ngỡ rằng tình cảm kia chính là sự phản kháng của mình với bố mẹ, chỉ cho đến khi nhìn thấy Đông Hách sắp không còn gắng gượng nổi nữa, anh vẫn chưa một lần nào chấp nhận thứ tình cảm rẻ mạt mà anh dành cho cậu.

Thời gian cứ thế trôi qua, đó đã là ngày thứ ba từ khi Đông Hách đi xa khỏi tầm mắt anh, nhưng cậu đã xuất hiện vào bữa tối của gia đình.

______________________________________

Lý Đông Hách đi theo mẹ anh xuống cầu thang, cậu thậm chí còn bị buộc cả hai chân vào nhau, trông chẳng khác gì một tên nô lệ thấp hèn. Về cơ bản sức khỏe của Lý Đông Hách không được tốt lắm, thế nên đi vài bước cậu liền choáng váng vừa đi xuống cầu thang vừa dựa cả cơ thể lên tay nắm cầu thang, mồ hôi chảy ròng ròng trên ngực.

Lúc ngồi vào bàn ăn, cậu còn chẳng có sức để cầm lấy cái thìa, rõ ràng thấy được là Đông Hách chẳng còn tí sức lực nào. Bà Lý thấy thế, liền giả vờ lo lắng quay sang hỏi cậu có cảm thấy khó chịu không với nụ cười giả tạo.

Lý Đông Hách giật mình, lắc đầu bảo:"Dạ vâng, không sao hết ạ". Đưa bát canh lên uống một ngụm xong liền xin phép rời đi để về phòng nghỉ ngơi.

Bà Lý khó chịu vì chưa gặp được đứa con trai cưng của mình nên cũng không thể nào để Đông Hách đi dễ dàng như vậy, cậu cũng hiểu được toan tính của bà nên mới muốn vội vàng muốn về phòng, cậu không muốn để thiếu gia thấy bộ dạng đáng xấu hổ này.

Đông Hách liền viện cớ đi vệ sinh, vừa đúng lúc đứng dậy thì lại nghe thấy giọng anh.

Mã Khắc từ trên lầu đi xuống, anh không biết mẹ anh đã đưa Đông Hách ra, chỉ đến khi quản gia lên mời anh xuống ăn tối thì anh mới biết rằng cậu đang có mặt bên dưới.

Cậu thì chỉ muốn trốn anh, nhưng cái xiềng xích dưới chân lại không cho phép, nó phát lên âm thanh chói tai khi cậu vừa trở vào nhà ăn. Lý Mã Khắc thấy cảnh đó liền cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói chuyện với người phụ nữ kia:

"Bà cũng thừa sức để biết là bà không cần làm chuyện này vì Đông Hách sẽ chẳng có cách nào để thoát khỏi hai người"

Bà Lý chỉ nở một nụ cười rồi đáp:

"Thân phận mình nằm ở đâu thì cũng nên ra dáng một tí chứ"

Cả căn phòng rộng lớn chìm vào im lặng, Đông Hách chỉ một mực cúi đầu không dám ngước lên nhìn hai người nọ.

Cậu chợt nhận ra cậu chỉ là một con tốt trong bàn cờ của cả hai, cho dù bản thân có bất mãn ra sao thì cậu cũng chỉ là thú vui trong tay bọn họ mà thôi.

Không một ai nói chuyện sau đó, chỉ đợi cho đến khi sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng ho của quản gia từ bên ngoài bước vào.

Ông nói:

"Mã Khắc thiếu gia, Trịnh tiên sinh đến thăm cậu"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top